Bỉ ngạn vong tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A!? Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch ngẩn ra, không thể nào? Ngay cả hai người bọn họ đều tính vào?

Xem ra sức ảnh hưởng của canh Mạnh Bà, thật đúng là cường đại. “Ách. . . . . . Cái này. . . . . . Cái đó. . . . . . Ta muốn .” Hai chữ ta muốn Tiểu Vũ vừa nói ra khỏi miệng, Lưu Quang rốt cuộc cũng bạo phát. Đập bàn trà, từ trên ghế tràng kỷ đứng lên. Chung Quỳ cùng Hắc Bạch quỷ vô thường sửng sốt, nghĩ thầm. Xong rồi, núi lửa bạo phát .

“Ngươi muốn? Ngươi muốn cái gì? Ngươi nha còn chưa có xong đâu! Thật muốn đi làm súc vật, ta lập tức thành toàn cho ngươi! Ngươi có tin ta một cước trực tiếp đá ngươi đến đạo luân hồi? Bổn vương hảo ý nói với ngươi nhiều lời như vậy, ngươi còn không biết tốt xấu? Cấp trên một đám hỗn đản ngày ngày nịnh bợ bổn vương, bổn vương cũng không cam tâm tình nguyện đáp lại bọn họ! Ngươi phản đối? Vùng lên đáp trả bổn vương sao ?”

Tiểu Vũ trong lòng thất kinh, kỳ thực nàng cũng không muốn như vậy a . Chỉ là nghe cái điều kiện càng ngày càng hấp dẫn kia, liền muốn nghe một chút xem phần sau còn có cái gì nữa, ai biết hắn liền bạo phát đâu. Mà thôi, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, dù sao cũng đã trở mặt làm loạn. Không bằng liền cùng hắn đánh một cuộc lớn xem sao. Nếu như thành công, nàng Tiểu Vũ liền lời to rồi!

Về sau tại Địa Phủ làm tiểu quỷ cũng vui vẻ, tiêu diêu tự tại. Còn có Hắc Bạch Vô Thường để sai khiến! Nếu như không thành, cũng chính là bị đá nhập vào súc vật, đãi ngộ như vậy cũng khác nhau a . Vừa nghĩ đến đây, Tiểu Vũ ngược lại trấn tĩnh không ít. Ho nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói: “Ta còn có một điều kiện, nếu như ngươi đáp ứng ta. Ta đây liền đáp ứng ngươi, ở Địa Phủ làm Quỷ Soa!”

Chân mày Lưu Quang nhướng lên, nga?

Hóa ra cô nàng này đúng là không nể mặt hắn. Còn dám cùng hắn đề ra điều kiện? Được rồi, hắn thật cũng muốn nghe xem, nha đầu kia có thể đối với hắn giở ra cái trò gì! Dập bớt lửa giận, lạnh lùng nói: “Ngươi nói!”

“Ách. Là nói về sau ngươi không thể tùy tiện trút cơn giận lên ta, ngươi trước hết đáp ứng ta, không được vô cớ nổi giận với ta . Không được dùng cách xử phạt lên thể xác của ta, việc vặt vãnh gì cũng làm cho ta . Không được phát sinh tâm lý phục thù, về sau trong cuộc sống không làm khó dễ ta!”

Khóe miệng Lưu Quang lại chậm rãi gợi lên ý cười rất là mê người . “Hết rồi?” Tiểu Vũ không có chú ý Lưu Quang cố ý ẩn nhẫn sắc mặt, thoáng suy tư sau lại nói: “Tạm thời liền như vậy nhiều đã, cái khác vẫn còn phải suy nghĩ chu đáo. Bất quá trước tiên ngươi phải đáp ứng ta ba điều kiện. Về phần điều kiện gì ta hiện tại cũng chưa nghĩ ra. Đợi sau này sẽ nói cho ngươi biết .”

Lưu Quang nhắm hai mắt lại, ầm ầm! Bốn phía truyền đến một hồi sấm vang. Trong đại sảnh đèn treo thạch anh vụt sáng rồi chợt tắt ngấm. Cổng đón khách hai tiểu soái ca cùng thức thời tiêu sái đi ra ngoài, khép đại môn lại. Chung Quỳ cùng với Hắc Bạch Vô Thường, trên trán mồ hôi lạnh đầm đìa. Tiểu Vũ cũng trông thấy bọn họ nuốt nước miếng bộ dạng khẩn trương .

Thế này là sao? Địa Phủ cũng có sấm sét? Chợt, Lưu Quang mở mắt. Hào quang màu đỏ chợt lóe lên rồi biến mất làm cho Tiểu Vũ kinh hãi không thôi . Trái tim nhỏ lập tức thót lên tới cổ họng. Không khí nhất thời ngưng trệ xuống. A ha ha ha a ~ cách đó không xa truyền đến một hồi tiếng cười già nua. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người khôi phục lại trạng thái ban đầu, ánh sáng trong phòng khách cũng trở về nguyên dạng.

Chỉ thấy Mạnh Bà bưng hai chén canh xuyên tường mà đến, thuật xuyên tường rõ như ban ngày khiến Tiểu Vũ mở rộng con mắt. Đang lúc Tiểu Vũ kinh ngạc, một đạo bóng dáng hiện ra, Lưu Quang cúi người ở bên tai nói nhỏ: “Điều kiện của ngươi toàn bộ ta đều đáp ứng, nàng ta giao cho ngươi đối phó! Giao người cho ngươi !”

Dứt lời, lắc mình đi khỏi . Không để ý Mạnh Bà lớn tiếng kêu gọi! Chung Quỳ cùng Hắc Bạch Vô Thường vừa thấy Lão Đại lánh đi, lúc này không tránh thì đợi đến khi nào? Tất cả bọn họ đều từng bị canh Mạnh Bà hại rồi. Hướng đến Tiểu Vũ . Mạnh bà cười hắc hắc, chân bọn họ như được bôi dầu, trong nháy mắt chuồn mất chẳng thấy bóng dáng.

Tiểu Vũ đáng thương còn chưa biết những pháp thuật, đành phải để Mạnh Bà bắt lại . Quay đầu, đối mặt với dung mạo già nua kia mà cười ha ha, “Bà Bà ~ ngươi nhanh như vậy liền nghiên cứu ra món canh mới a?” Mạnh Bà vui vẻ cười, “Nha đầu, Diêm Vương đem ngươi triệu hồi nói những gì?” Tiểu Vũ gãi gãi vành tai, trực tiếp đáp: “Không có gì, chính là để cho ta lưu lại làm người hầu, không cần đi luân hồi nha.”

A? Mạnh Bà nghe vậy ánh mắt sáng ngời, lúc này đưa hai chén canh trong tay ra, đầy ắp nhiệt lệ kích động nói: “Hoan nghênh ngươi gia nhập tổ chức của chúng ta, vì bề ngoài Địa Phủ chúng ta đối với người mới rất nhiệt tình, uống trước hai chén canh nóng hổi này đi.”

Tiểu Vũ cau mày, nhìn thấy màu sắc hai chén canh trong tay Mạnh Bà đã thay đổi, không khỏi hỏi: “Ách, Bà bà. Nếu ta đã là người Địa Phủ của các ngươi rồi. Như vậy, ngươi có thể nói cho ta biết canh này dùng nguyên liệu gì để nấu thành không?”

Mạnh Bà ngẩn ra, suy tư một lát rồi nói: “Ân! Nếu Diêm Vương đã nhận ngươi làm Quỷ Soa, như vậy có thể nói cho ngươi biết rồi . Nha đầu, ngươi có hay không nghe qua một câu nói? Gọi là Nại Hà Kiều bên nhớ Tam Sinh, Bỉ Ngạn Hoa lộ nấu Vong Tình!”

Tiểu Vũ hai tay phất một cái, “Cái này, thật không có .” Mạnh Bà cười ha ha, trên trán nếp nhăn có thể kẹp chết vài con muỗi . “Theo những lời này ta chính là người nấu canh Vong Tình. Tục gọi là canh Mạnh Bà. Từ đó có thể biết, nguyên liệu chế biến chính là Bỉ Ngạn Hoa rồi.”

Bỉ Ngạn Hoa?

Tiểu Vũ từng đọc trong sách biết được truyền thuyết về Bỉ Ngạn Hoa. Bỉ Ngạn Hoa, ác ma dịu dàng. Trong truyền thuyết đóa hoa tự nguyện đi vào Địa phủ, bị Chúng Ma sai khiến trở về, nhưng vẫn quanh quẩn trên đường Hoàng Tuyền, Chúng Ma không đành lòng, đồng ý để cho nàng nở ở trên đường, một lòng dẫn dắt cùng an ủi hồn tách khỏi Nhân Giới. Tương truyền hoa này chỉ nở ở Hoàng Tuyền, bình thường chỉ nở trên bờ sông Tam Đồ ở cõi u minh, thế giới bên kia sông Vong Tình là nơi có hoa.

Hoa như máu đỏ tươi rực rỡ, có hoa không có lá, là hoa duy nhất chỉ có ở cõi u minh này. Truyền thuyết mùi hoa có ma lực, có thể gợi lại ký ức người chết khi còn sống. Ở trên đường Hoàng Tuyền rất nhiều rất nhiều hoa nở, xa xa nhìn qua tựa như là nơi máu trải thành thảm, lại bởi vì đỏ giống như lửa mà được ví như “hỏa chiếu chi” . Cũng là cảnh duy nhất chỉ trên đường Hoàng Tuyền mới có.

Khi linh hồn vượt qua Vong Xuyên, liền quên mất những việc đã từng làm khi còn sống, tất cả đều lưu lại ở Bỉ Ngạn, người xưa liền đạp hoa thông hướng tới ngục âm u. Phật nói Vô Sinh Vô Tử, Vô Khổ Vô Bi, Vô Dục Vô Cầu, là quên hết thảy mọi thứ bi ai thống khổ đến Thế Giới Cực Lạc. Loại hoa vượt qua tam giới, không có trong ngũ hành, sống chết ở miền cực lạc, vô hành vô diệp, rực rỡ đỏ tươi, Phật nói, đó là Bỉ Ngạn Hoa .

“Bà bà. Bỉ Ngạn Hoa nở ở chỗ nào? Mang ta đi xem một chút đi .” Mạnh Bà gật đầu một cái, tạm thời buông bát canh trong tay. Kéo theo Tiểu Vũ, xoay người hướng phía trước đi tới. Tiểu Vũ kinh hãi, vội vàng quát: “Bà bà, bà bà! Bên kia là tường! Cửa ở chỗ này !” Mạnh Bà vẻ mặt khinh bỉ, vẫn túm ống tay áo của Tiểu Vũ đi về phía trước. “Ai da. Hiện tại đang lưu hành đi Thiên Môn. Xuyên tường rất nhanh nha. Phía sau bức tường này chính là cầu Nại Hà. Tiết kiệm không ít công phu. Đi thôi!” Đoán chừng là vẫn không tiếp thụ được những thử nghiệm mới lạ này, mắt thấy sẽ phải đụng vào bức tường dày, Tiểu Vũ theo bản năng khép mắt lại.

Không cảm giác được bất kỳ đau đớn nào, mở mắt ra . Nhất thời trước mắt bị một màn thật hấp dẫn! Tiểu Vũ chưa bao giờ từng thấy Bỉ Ngạn Hoa, nhưng đã từng nghe người ta nói qua. Mạn Châu Sa Hoa, xưng Bỉ Ngạn Hoa. Bình thường sinh trưởng ở bên sông Tam Đồ. Truyền thuyết mùi hoa có ma lực, có thể gợi ký ức người chết khi còn sống. Đến mùa thu, liền nở rộ yêu dị, rực rỡ, màu hoa gần như là màu đỏ, nhìn khắp Bỉ Ngạn Hoa chỉ thấy một màu đỏ thẫm, như lửa, như máu.

Cảnh sắc trước mắt, trong sách cũng có ghi như vậy, đỏ rực một mảnh, phủ kín toàn bộ mặt đất. Phật nói, Bỉ Ngạn Hoa, hoa nở một ngàn năm, hoa rụng một ngàn năm, hoa lá vĩnh viễn không gặp nhau. Tình không vì nhân quả, duyên nhất định sinh tử. Hoa nở nhìn không thấy lá, có lá không thấy được hoa, hoa lá không gặp gỡ, sinh tồn bỏ qua nhau. Cùng nhớ cùng tiếc vĩnh viễn cùng mất nhau.

Như thế hoa lá không bao giờ gặp nhau, cũng không cách nào lưu luyến bi thương. Cho dù cảnh sắc trước mắt mê người, Tiểu Vũ trong lòng cũng không hiểu thoáng chút bi thương sâu sắc. Mà nàng nhớ truyền thuyết Bỉ Ngạn Hoa, đúng là chia lìa cùng đau thương . “Nha đầu, làm sao thế?” Mạnh Bà thấy Tiểu Vũ thần sắc dị thường, không khỏi ân cần hỏi.

Tiểu Vũ lắc đầu một cái, đi tới tảng đá lớn trong bụi hoa ngồi xuống, nghi ngờ nói: “Bà bà, ngươi chính là dùng hoa này nấu thành Vong Tình sao ?” Mạnh Bà cười cười, đi đến bên cạnh Tiểu Vũ, lấy xuống một đóa Bỉ Ngạn Hoa đỏ tươi, thở dài nói: “Nha đầu a, người nào khi còn sống, cũng đều rơi lệ. Bởi vì hỉ, bởi vì bi, bởi vì đau, bởi vì hận, bởi vì buồn, vì ái. Ta đây, đều đã thu thập từng giọt từng giọt nước mắt của bọn họ cùng Bỉ Ngạn Hoa này nấu thành canh .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro