Canh Mạnh Bà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Bạch và Tiểu Hắc lắc lắc cái đầu, vẻ mặt giống nhau, nàng biết như vậy là biểu tình gì. Mĩ nam chậm rãi nâng tay lên, hứng thú tựa hồ muốn tìm người tiến đến mang Tiểu Vũ đi luân hồi .

Tiểu Vũ đâu chịu dễ dàng buông xuôi, ngay thức khắc lớn tiếng nói: “Này! Ngươi có lầm hay không? Chính thủ hạ của ngươi làm việc không đúng câu sai hồn của ta? Cái này về tình về lý đều là các ngươi có lỗi với… Ta! Ta một tiểu thư phong nhã hào hoa, tinh thần phấn chấn, trẻ tuổi liền như vậy thua trên tay các người! Các ngươi khinh bạc, nói một câu sorry, sau đó còn muốn tống ta luân hồi thành súc vật? Đầu óc ngươi bị cánh cửa đụng vào sao, hay là ngủ đến đần độn? Hôm nay ngủ dậy quên uống thuốc hả?”

Hắc Bạch vô thường cả kinh,nghiêng đầu len lén nhìn nhau liếc mắt một cái, oa….., bọn họ không có nghe nhầm chứ? Nha đầu kia dám mắng Lão Đại a? Tuy rằng bọn họ đồng tình cái kết cục của nàng, nhưng mắng thật đúng là hả lòng hả dạ.

“Ngươi tên là gì?” Mĩ nam mặt không đổi sắc, vẫn như cũ cười đến mức điên đảo chúng sinh. “Ta, ta là Tiểu Vũ! Sao?” Tiểu Vũ ra vẻ bình tĩnh nhưng nội tâm có chút hoảng loạn . Ha hả, mĩ nam mặt giãn ra cười thích thú, lạnh nhạt nói : “Không sao, vậy ngươi có biết ta là ai không ?” Tiểu Vũ ngẩn ra, khó hiểu nói: “Ngươi không phải Diêm Vương sao? Hay nên gọi là Diêm La?”

Hắc Bạch quỷ vô thường nghe vậy, ra sức nắm chặt bắp đùi, chỉ sợ không cẩn thận cười ra thành tiếng, chịu khổ làm đau chính mình để duy trì thời cuộc. Nụ cười trên mặt mĩ nam có chút co quắp, chậm rãi đứng lên đi về hướng Tiểu Vũ. “Ta gọi là Lưu Quang, tên này ngươi nên nhớ cho kỹ! Bởi vì từ thời khắc này trở đi, sợ là từ nay về sau ngươi đời đời kiếp kiếp cũng quên không được sự tồn tại của ta.” Phất tay, thừa dịp Tiểu Vũ còn chưa kịp phản ứng, một cước đem nàng đá bay ra ngoài.

Lực đạo to lớn, khiến cho Tiểu Vũ bay lên trên không, mắt thấy sẽ đụng trúng giá sách, Tiểu Vũ theo bản năng che đầu nhắm hai mắt lại, nhưng tại giây cuối cùng cả người liền xuyên qua giá sách và vách tường, thân thể của nàng rơi xuống thành hình đường parabol, lúc sắp rơi xuống đất thì có người kịp thời tiếp được nàng. Ôm cái mông bị đá đau, Tiểu Vũ vừa định bất mãn phản kháng.

Đã thấy chính mình rơi xuống một cái địa phương khác rồi. Giống như hoa viên của biệt viện, phía trước có một cây cầu hình vòm, đầu cầu có một lão bà ngồi bưng bát canh. Dưới cầu người đi đường đang xếp thành hàng, mẹ ơi, đây lẽ nào chính là cầu Nại Hà và Mạnh Bà? Người nọ tiếp được nàng diện mạo cũng coi như tuấn tú, trên tay nắm một cái roi da?

Đợi Tiểu Vũ đứng vững phía sau, liền chắp tay cúi đầu nói: ” Không biết nên xử trí nàng thế nào ?” Tiểu Vũ khó hiểu, hắn đang nói chuyện với ai chứ? Nghi hoặc, liền nghe cách đó không xa truyền đến một âm thanh nhàn nhạt . “Tùy tiện ném vào đạo súc vật là được .” Thanh âm không tệ, rất có từ tính. Nhưng làm cho người ta muốn đè bẹp hắn.

Tiểu Vũ hai tay chống nạnh, lớn tiếng phản bác nói: “Này! Ngươi sao lại đối đãi với ta như vậy? Còn có vương pháp không đây? Ta không phải oan hồn. Là người vô tội. Ngươi làm như vậy, cũng không sợ cấp trên tra xuống phán ngươi một cái lạm dụng hình phạt riêng, đem ngươi đi cách chức sao?”

Thản nhiên cười nhạo, không hoảng hốt chậm rãi nói : “Oan hồn ở Địa Phủ này có hơn ngàn vạn, nhiều hơn một người không đáng kể chút nào. Ta còn hy vọng cấp trên có người đến tra ta đây, nếu như tăng thêm vài oan hồn có thể làm cho cấp trên đến tra ta, bãi chức của ta .Ta cũng thật vui lòng mỗi ngày để cho hắn câu sai thêm vài hồn.”

“Ngươi!” Tiểu Vũ không thể nói gì, không nghĩ tới mĩ nam này đúng là mặt người dạ thú, hỗn đản. “Không muốn nói lời vô ích với ngươi! Đem nàng kéo đến cầu cho ta, sau khi cho uống hết canh, liền ném vào đạo súc vật !” Diêm Vương một tiếng trầm thấp mệnh lệnh, không nhiều lời một câu .

Mặc kệ Tiểu Vũ liều mạng giãy giụa thoát ra, quỷ soa dùng lượng lớn khí lực, một tay túm áo Tiểu Vũ, liền hướng đến cầu mà đi. Mấy người xếp hàng thấy thế nhao nhao lắc lắc đầu, xem ra lại có người mang nghiệp chướng bị phạt vào đạo súc vật. Tiểu Vũ quơ tay, hét lên : “Ngươi mới là nghiệp chướng, nghiệp chướng chính là tên hỗn đản Diêm Vương ngươi !”

Quỷ soa mang theo Tiểu Vũ một đường đi tới dưới cầu , trực tiếp cùng lão bà hô :” Mạnh Bà, trước cấp cho nàng một chén canh đi. Xong rồi sẽ đưa nàng vào đạo súc vật.

Đằng sau người xếp hàng nghe vậy bất mãn, oán hận nói : “Nàng dựa vào cái gì! Dĩ nhiên đi cửa sau chen ngang! Thật là đê tiện !”

Một quỷ soa mày dài giương lên, roi da trong tay vung, ba… Một thanh âm vang lên . “Người nào đê tiện? Mẹ nó, ai thừa lời một câu, cẩn thận ta dùng roi da hầu hạ!” Lời này vừa ra, mọi người ngay tức khắc im lặng xuống. Tiểu Vũ trong lòng cảm thán, ai, quả nhiên là cường quyền chính trị, bá quyền chủ nghĩa.

Người thiện bị người khi, quỷ thiện cũng bị quỷ khi. Mạnh Bà cười ha hả, phất phất tay, thanh âm có chút khàn khàn nói: “Tiểu quỷ, không cần như thế hung ác thế. Bọn họ những người này đều phải đợi đầu thai luân hồi. Tuy nói uống canh Mạnh Bà sẽ phải quên hết thảy, nhưng trước khi đi, thái độ đối với bọn họ nên tốt một chút.”

Quỷ soa than nhỏ tiếng, giải thích nói : “Mạnh Bà, ngươi không hiểu. Những người này được một tấc lại muốn tiến một thước, ngươi đối với bọn họ tốt một chút, bọn họ càng hung hăng càn quấy. Được rồi không nói, khẩn trương bưng bát canh cấp cho nàng đi.” Mạnh bà gật gật đầu, ngược lại vừa thấy bộ dáng Tiểu Vũ, lập tức liền giật mình .

Không khỏi tò mò hỏi : “Nha đầu kia là phạm chuyện gì ? Ta thấy dáng vẻ nàng ta rất thông minh, động lòng người, sao lại bị phạt vào đạo súc vật?” Quỷ soa lắc đầu, “Không biết, nghe nói là chống đối Diêm vương.” Mạnh bà nghe vậy thán giọng nói, chỉ tay vào Tiểu Vũ nói: “Nha đầu ngươi a ! Về sau ghi nhớ kỹ, họa từ miệng mà ra, đặc biệt người có bề ngoài nhìn như nhã nhặn, ngươi phải đặc biệt chú ý không thể chọc họ.”

Tiểu Vũ nhún vai một cái, tức giận nói: “Bà bà, bà khuyên bảo cũng quá chậm. Ai biết vị Diêm Vương này là người nham hiểm như vậy. Ta hiện tại cũng đã bị phán tội chết. Nói cái gì cũng vô ích. Ai, cho ta bát canh đi . Uống một hơi. Súc vật liền súc vật đi, có người còn không bằng súc vật đâu.”

Mạnh Bà cũng không biết như thế nào, thấy Tiểu Vũ hết sức bình thản. Bất đắc dĩ tính tình của Diêm vương kia, chuyện định rồi người bình thường không thể khiến hắn thay đổi. Có chút tiếc, đứng dậy từ phía sau nồi đun nước múc hai chén canh, bưng lại đây đưa cho Tiểu Vũ. Tiểu Vũ cúi đầu nhìn lên, nha, một loại là màu trắng, một loại là màu đen. “Đây là canh âm dương, mùi vị không giống nhau, nhưng tác dụng đều như nhau, lão bà ta ưa thích khoe khoang, nha đầu thích uống cái loại nào?” Tiểu Vũ hơi nhíu nhíu mày, suy tư một lát nói : “Màu trắng đi! Có điểm giống như sữa. Ta nhìn cái màu đen có chút buồn nôn.” Khẽ ra hiệu, liền bưng lên trên bàn kia một chén canh màu trắng, há mồm uống xuống. Nhưng nước canh vừa vào miệng, Tiểu Vũ liền phun ra.

Phi! Phi phi phi! mãnh liệt phun ra, xoa xoa miệng, Tiểu Vũ vẻ mặt buồn khổ nói: “Bà bà, canh của bà quá khó uống.” Mạnh Bà hé ra nét mặt già nua có chút xấu hổ, nhẹ giọng hỏi : “Ách, thực sự rất khó uống sao?” Tiểu Vũ thấy Mạnh Bà vẻ mặt ủy khuất, cũng có chút động lòng. Suy cho cùng người nhiều tuổi, nhiều ít cũng nên nể chút mặt mũi.

Coi như không có gì, bưng lên một chén canh màu đen khác trên bàn, lần thứ hai nhấp một ngụm. Một bên Quỷ Soa và mọi người xếp hàng, giờ phút này sắc mặt cũng rất khó coi. Một là đồng tình, một là sợ hãi. Tiểu Vũ cố gắng đem nước canh trong miệng nuốt xuống, nhưng mùi vị thật sự đủ kích thích. Cuối cùng không thể nhịn được nữa, toàn bộ phun ra. Mạnh Bà vốn là vẻ mặt mong mỏi, thấy Tiểu Vũ vừa phun, một chút tự tin liền sụp đổ xuống .

“Bà bà! Bà có biết nấu canh không? Thấy bà tuổi tác cũng lớn, sao kỹ thuật kém như vậy?” Tiểu Vũ bất đắc dĩ, phóng qua cái bàn, đứng phía sau nồi đun nước, mở ra vừa ngửi, thiếu chút nữa bất tỉnh . “Ách, có thể nói cho ta biết, canh của bà là dùng nguyên liệu gì không?” Vẻ mặt Mạnh Bà có chút do dự nói : “Này, thuộc về cơ mật của Địa phủ, không thể nói cho người ngoài.”

Tiểu Vũ không có cách nào, muốn nàng uống bát canh khó uống như vậy, nàng cho dù làm súc vật mỗi ngày cũng oán hận… Bên trong gian phòng bên, Lưu Quang đem một màn ở bên đầu cầu Nại Hà đều xem ở trong mắt. Đôi mắt lóe ra ánh sáng nhạt, đại chưởng vung lên, nói với Hắc Bạch Vô thường vẫn quỳ trên mặt đất:” Đi! Đem nha đầu kia mang đến đây cho ta!”

Hả? Hắc Bạch Vô thường nhìn nhau, không rõ Diêm vương vì sao lại thay đổi ý kiến? Bất quá bọn họ cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng gật đầu xác nhận, đứng dậy đi về phía cầu Nại Hà .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro