Chương 48: Kiếp nạn trong số mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một nam tử si tình như vậy, Tiểu Vũ rất là khâm phục nha. Ban đầu thấy hắn

vì Tư Huyền, lại cãi nhau với các huynh đệ mà trước nay hắn rất mực kính trọng. Tiểu Vũ bắt đầu từ khi đó, quyết định phải trợ giúp hắn một tay. Nhưng hôm nay là tình huống gì? Không giải thích liền một mạch chạy tới chỗ Thôi Phán Quan, lại là câu hồn sao? Trong lòng nhất thời kích động, lớn tiếng chất vấn :"Mẹ nó! Ngươi có lầm hay không? Tại sao có thể là

hắn? Ta mấy ngày trước đây còn thấy hắn thật tốt, làm sao có thể sẽ

chết?"

Thôi thư sinh vẫn như cũ, một bộ dạng bình tĩnh, nâng mắt

nói: "Không nên kích động nha, kích động dễ dàng trở thành tức giận, tức giận nhiều sẽ bị táo bón. Một khi bị táo bón da sẽ trở nên kém, da biến đổi sắc mặt liền không tốt, sắc mặt không tốt dẫn tới Lưu Quang lão Đại sẽ truy cứu tới trách nhiệm của ta. Cho nên ngươi phải bình tĩnh."

"Bình tĩnh cái rắm! Ngươi bây giờ không nói rõ ràng, ta tuyệt đối không cho

ngươi đi câu hồn người đâu!" Tiểu Vũ tức giận, cuộn tay áo lên chống

nạnh, còn chưa có ra tay đánh người thôi.

Tiểu Thôi lắc đầu một

cái, bất đắc dĩ thở dài nói: "Aizz, thôi thôi.Ngươi cũng không biết rõ

ràng lắm. Tốt nhất là trực tiếp dẫn ngươi đi đến hiện trường xem một

chút đi."

Dứt lời, chợt lôi kéo cánh tay của Tiểu Vũ, hai người bóng

dáng đồng thời biến mất không thấy gì nữa. Tiểu Vũ chỉ cảm thấy một hồi

hoảng hốt, liền đã cùng Tiểu Thôi đi tới một chỗ khác. Giương mắt nhìn

coi bốn phía, bốn bề toàn núi, hình như là đáy vực thì phải? Mới vừa có

một suy đoán như vậy, liền nghe nơi không xa truyền đến một trận tiếng

khóc. Âm thanh dị thường quen thuộc, Tiểu Vũ lúc này cả kinh, liền hướng âm thanh kia mà chạy đi. Tiểu Thôi đã sớm thu hồi Sổ Sinh Tử, lúc này

đeo lại mắt kính, dạo bước đi theo Tiểu Vũ.

Trước mắt là một ngôi nhà cỏ, Tiểu Vũ cùng Tiểu Thôi mới vừa đi tới, liền nghe được một tiếng hét to, "Người nào?" Thanh âm phát ra, một ngọn roi Thanh Đằng đã đánh

tới.

Tiểu Vũ kinh ngạc sững sờ, một bên Tiểu Thôi Phán Quan ra tay

kéo Tiểu Vũ ra đằng sau, ngăn trở khí thế bén nhọn kia. Nhíu chân mày,

Tiểu Thôi vừa định quát của người vừa lớn mật. Liền bị Tiểu Vũ kéo ra.

"Hoa Yêu đáng chết kia, ngươi mắt mù sao? Thế nào động một chút là ra roi quất người! Thấy rõ ràng chưa, là ta nha!"

Pằng!!!! Đánh lên mặt đất một cái, Dĩ Hàn đứng ở cửa, mắt lạnh quét qua Tiểu Vũ

cùng Tiểu Thôi. Chỉ hừ một tiếng. Người nếu là giàu sang hoặc là thăng

chức rồi, liền trở mặt không nhận người cũ nha. Tiểu Vũ trong lòng

thoáng tức giận một trận. Nhưng trước mắt Hoa Yêu này vẫn còn là Hoa Yêu nha, cũng không còn thấy hắn biến thành Xà yêu hay Nhân yêu loại khác.

Sao cũng trở mặt rồi? Bên trong nhà tiếng người khóc thút thít, nghe

được tiếng Tiểu Vũ. Đột nhiên ngừng khóc, vội vàng chạy ra. Mặt mang đầy nước mắt, tròng mắt sưng đỏ. Tư Huyền xông ra, một phát bắt được ống

tay áo Tiểu Vũ. Giọng nói tràn đầy khẩn cầu: "Tiểu Vũ, Tiểu Vũ!!!. Ngươi mau mau một chút cứu hắn đi! Hắn không được rồi, cầu xin ngươi cứu hắn

đi!"

Tư Huyền chắc đã lo lắng quá thần trí mơ hồ, nếu không cũng

sẽ không quên mất, Tiểu Vũ là quỷ sai của Địa phủ mà thôi. Nàng chỉ biết câu hồn, đau có biết cứu người cơ chứ.

Dĩ Hàn không nhìn nổi cảnh

tượng trước mắt, cau mày nói: "Tư Tư, ngươi tỉnh táo một chút đi. Ngươi

quên nàng là quỷ sai, làm sao giúp ngươi cứu người được!"

Tư Huyền bị Dĩ Hàn nhắc nhở như vậy, chợt trợn to hai mắt. Buông ống tay áo của

Tiểu Vũ ra, liền lui về phía sau. Thần sắc có chút khủng hoảng nói:

"Đúng. Đúng. Ngươi là quỷ sai. Ngươi đến để câu hồn! Không...!!! Không

được! Ta sẽ không để cho ngươi mang hắn đi!"

Tiểu Vũ còn đang mơ

mơ màng màng, Tiểu Thôi từ phía sau nàng đi ra, lạnh nhạt mở miệng nói:

"Được hay không được cũng không phải ngươi nói là xong. Huống chi hắn đã chết đối với ngươi cũng là chuyện tốt. Ngươi không phải là dừng chân

tại nhân gian không nỡ đi vào luân hồi sao? Lần này tốt lắm, hắn cũng đã chết, các ngươi có thể cùng nhau đi với ta trở về Địa phủ ."

"Chờ ta đã...! Đợi tí nào...!" Tiểu Vũ không nhịn được lên tiếng đặt câu hỏi. "Rốt

cuộc xảy ra chuyện gì? Có người nào giải thích cho ta một cái? Để cho ta hiểu một cái rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Dĩ Hàn quay mặt

sang, hừ nhẹ một tiếng, vẫn như cũ không nói gì thêm. Tiểu Thôi trong

tay vung vẫy bút lông, bình tĩnh nhún vai nói: "Ta là phán quan, không

phải người chuyên đi giải thích ."

Tiểu Vũ đầu đầy hắc tuyến, không

thể làm gì khác hơn là đưa ánh mắt nhìn chăm chú đến Tư Huyền. Chỉ thấy

nàng thần sắc thống khổ, nước mắt lại bắt đầu tràn mi.

"Lúc hắn tới,

nhưng không nhìn thấy ta. Thì ở trên đỉnh núi kêu tên của ta một lần lại một lần. Sau lại nghe chính hắn nói, sinh tử nhẹ tựa lông hồng. Liền

tung người nhảy xuống vách đá."

Tư Huyền khóc thê thảm, giọng

mang nức nở nói: "Hắn một lòng muốn chết, ta đụng không tới hắn, chỉ có

thể trơ mắt nhìn hắn rớt xuống. Sau lại nhờ Dĩ Hàn ra tay cứu giúp,

chẳng qua là, hắn được cứu, sau đó vẫn hôn mê bất tỉnh. Hơi thở khi có

khi không, mới vừa rồi, đã hoàn toàn không có hơi thở. Ta không biết

phải như thế nào."

Tiểu Vũ nghe không hiểu, nếu đã cứu được, tại sao

có thể như vậy? Tiểu Thôi ở một bên giống như là hiểu được, chợt mở

miệng nói: "Đó là kiếp nạn trong mệnh của hắn! Trốn không thoát, cũng

không tránh được."

Mệnh có kiếp nạn? Tiểu Vũ cùng Tư Huyền đều

không hiểu nhìn về Tiểu Thôi, chờ hắn tiếp tục nói. Vậy mà tiểu tử kia

cả ngày không nói, bình tĩnh chơi bút lông. Tiểu Vũ ở một bên nhìn mãi

đến mức nổi giận, đoạt lấy bút lông trong tay Tiểu Thôi, khi hắn còn

chưa hết kinh ngạc. Pằng !!!!!!! một tiếng đã gãy thành hai khúc. Tùy ý

ném ra, vỗ vỗ hai tay nhỏ bé bình tĩnh nói: "Lần này, ngươi có thể cùng

ta nói rõ toàn bộ mọi chuyện?"

Tiểu Thôi miệng há lớn, nhìn cây bút

lông của mình trên đất bị bẻ thành hai khúc, khuôn mặt giận dữ. Đưa tay

run rẩy chỉ vào Tiểu Vũ nói: "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi

thế nào....lại có thể ...... bẻ gãy Bút Phán Quan của ta. . . . . ."

Tiểu Vũ mỉm cười ngây thơ, khuôn mặt láu cá vô số tội nói: "Ngươi đừng có

cùng ta nói nhảm, hoặc là chơi tiếp nha, ta ngay cả Sổ Sinh Tử của ngươi đều đem xé hết, ngươi tin không?"

Tiểu Thôi khép lại miệng,

không nói gì nữa. Trong lòng lại thở dài thầm nghĩ, thì ra Hắc Bạch Vô

Thường nói quả nhiên không sai, nha đầu này chín mười phần là một nữ lưu manh! Quá hung hãn mà. Ít chọc tới mới tốt. Nhẹ giọng ho khan một cái,

không dám dài dòng mở miệng nói:

"Đây chính là kiểu Diêm Vương

muốn ngươi canh ba chết, ngươi sẽ không sống đến canh năm. Một khi số

kiếp của hắn đã đến, dù như thế nào, đó cũng là con đường chết."

Tiểu Vũ nhăn lại mày, giọng nói nặng hơn ba phần."Nói vào trọng điểm!"

Ặc. . . . . . Tiểu Thôi có chút khó xử nhìn Tiểu Vũ, nhẹ giọng nói: "Cái đó gọi là thiên cơ bất khả lộ, có mấy lời vẫn không thể nói ra được. Muốn

để cho người đời từ từ trải qua mà lĩnh ngộ."

Tiểu Vũ trán nổi

gân xanh, chợt hít một hơi thật sâu thở ra. Đi lên trước vỗ bả vaiTiểu

Thôi, trịnh trọng nói: "Được rồi,nếu đã như vậy, ta cũng sẽ không làm

khó dễ ngươi. Cái đó gọi là hiểu quy củ chứ sao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro