Chương 50: Thiên Khiển gián xuống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng lên, thê lương cười một tiếng. Hé miệng, phun ra một vật. Đột nhiên,

bầu trời mây đen giăng đầy. Vốn lúc nãy mặt trời còn rực rỡ cả vùng đất, trong nháy mắt tối om. Tiểu Vũ cùng Tiểu Thôi dừng cãi vả lại, rối rít

không hiểu nhìn về bầu trời.

"A? Kỳ quái vậy? Sao thời tiết nói

thay đổi liền đổi? Chẳng lẽ trời mưa? May quá, ta hôm nay không có phơi

quần áo." Tiểu Vũ không rõ chân tướng, mở miệng lẩm bẩm nói.

Tiểu

Thôi nhìn trời một chút, mặt nghiêm túc. Không đúng!! Biến hóa quá

nhanh, nhất định là có chuyện xảy ra. Nghĩ đến đây, chợt nhìn về ngoài

phòng. Sớm đã mất bóng dáng Tư Huyền cùng Dĩ Hàn. Trong lòng thầm kêu

một tiếng "hỏng bét", Tiểu Thôi lập tức tiến lên, muốn vọt vào bên trong nhà nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Thân hình lóe lên, đến gần

phòng một trượng, liền bị bắn ra ngoài. Đứng vững thân hình, biểu hiện

trên mặt càng thêm nặng nề. Kết giới! Hoa Yêu kia bày ra kết giới! Hắn

rốt cuộc muốn làm cái gì?

Rầm! Một trận tiếng sấm truyền đến,

vang dội phía chân trời. Lúc này, ngay cả người ngu ngốc cũng phát giác

có cái gì không đúng. Tiểu Vũ tinh thần có chút không tập trung, lúc này mới xoay người hỏi Tiểu Thôi nói: "Thế nào? Xảy ra chuyện gì?"

Tiểu Thôi thần sắc ngưng trọng, không có trả lời, một đôi mắt chăm chú nhìn bên trong nhà.

"Yêu nghiệt! Ngươi có biết nghịch ý trời hậu quả như thế nào không? Lập tức

sẽ gặp Thiên Khiển! Mọi việc phải nghĩ kỹ rồi mới làm. Ngươi có bao giờ

nghĩ tới, ngươi làm như vậy kết quả có bao nhiêu nghiêm trọng?"

Tiểu Vũ thấy Tiểu Thôi nghiêm túc như thế, không giống như bộ dạng Bạch Diện Thư Sinh ngu ngốc vừa rồi. Không khỏi kinh ngạc nhìn về phòng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dĩ Hàn hắn muốn làm cái gì? [Wan: Tự nhiên thấy

Tiểu Vũ này ngu quá (_._!) ]

Không có tiếng trả lời, bầu trời mây đen càng ngày càng đậm, vốn bầu trời đang trong xanh, đùng một cái thay đổi tối om om. Không khí quỷ dị, khiến Tiểu Vũ không khỏi khiếp sợ. Tiểu

Thôi nhẹ đọc chú ngữ, nhưng lại không cách nào phá mở kết giới. Trong

lòng đoán chừng yêu nghiệt kia là quyết tâm ngăn hắn. Giận dữ cắn chặt

hàm răng. Thiên Khiển không phải đùa giỡn, hắn nếu không ngăn cản được,

đành phải nhanh chóng rời đi, nếu không nhất định bị tội dính líu. Đáng

chết! Phát ra một tiếng nguyền rủa nhỏ. Tiểu Thôi thân hình chớp động,

đi tới bên cạnh Tiểu Vũ, bắt được vai của nàng. Nói ra một câu, đi!

Tiểu Vũ mặc dù cùng Tư Huyền và Dĩ Hàn quen biết thời gian không lâu, nhưng

dù sao cũng có chút tình cảm. Nàng coi như ngu xuẩn, cũng hiểu sắp sửa

xảy ra chuyện gì. Mà Tiểu Thôi mang theo nàng nhanh chóng rời đi, nói

vậy nhất định rất nguy hiểm. Bầu trời lúc này lực lượng cường đại, ép

tới hai người có chút thở không nổi, Tiểu Thôi nắm chặt bả vai Tiểu Vũ,

chỉ muốn nhanh chóng rời đi. Trở lại đỉnh núi mở ra cửa Địa phủ, bọn họ

sẽ an toàn. Nhưng không nghĩ Tiểu Vũ đột nhiên ra tay, làm hắn thả ra

cái tay đang nắm chặt kia.

"Ngươi!" Tiểu Thôi khiếp sợ không thôi, không hiểu Tiểu Vũ vì sao lại cử động.

"Thật xin lỗi, ta không muốn bọn họ có chuyện. Ta muốn họ theo ta trở về!"

Tiểu Vũ bỏ lại lời này, thân hình liền hướng chân núi chạy đi.

"Ngu ngốc!" Tiểu Thôi nóng nảy mắng to. Cái nha đầu ngu ngốc này chẳng lẽ

không động não suy nghĩ một chút! Nếu như nàng quay lại có thể làm cái

gì? Mắt thấy một đạo tử sắc đã ở giữa không trung hóa thành hình.Tiểu

Thôi nắm chặt đôi tay, dưới chân chuyển một cái, cuối cùng vẫn là không

thể mang theo Tiểu Vũ, xoay người hướng núi Phật chạy đi. Chợt, một đạo

ống khóa từ đỉnh núi cuốn lấy thân hắn. Tiểu Thôi cả kinh, nhìn bên

hông, kia là ống khóa quen thuộc, nhất thời trong nội tâm vui vẻ. Cùng

lúc đó, một bóng người màu đen từ bên cạnh hắn nhanh chóng lướt xuống.

Truyền tới bên tai nhàn nhạt một câu: "Không hổ là thủ hạ của ta, làm

tốt lắm."

Tiểu Vũ đi tới chân núi, lo lắng nghĩ vọt vào nhà, cũng là bị kết giới ngăn ở bên ngoài. Bầu trời mây đen đầy dẫy, tử sắc ầm ầm nổ vang. Tiểu Vũ bị hù dọa che lỗ tai, mở miệng hô lớn: "Tư Tư! Dĩ Hàn? Các ngươi muốn làm cái gì a? Vội vàng dừng tay đi! Thiên Khiển cũng

không phải là đùa giỡn, các ngươi yên tâm, ta có thể thay các ngươi van

cầu, khiến Quân Thập hoàn dương, nói không chừng có cơ hội, các ngươi

đừng kích động như vậy!"

Bên trong nhà ánh sáng lóe lên, Dĩ Hàn

tay cầm nội đan mà mình khổ cực tu luyện, thâm tình nhìn chăm chú vào

người trên giường còn đang hôn mê.

Trong miệng không khỏi lại lặp lại câu: "Ta tên là Dĩ Hàn, nhất định không nên quên."

Một giọt nước mắt chảy xuống khóe mắt, đó là động tình hiện ra. Dĩ Hàn tự

giễu, cười to, yêu nghiệt động tình, quả nhiên là Vạn Kiếp Bất Phục.

Ngàn năm tu vi đổi sinh tử, bảo vệ tính mạng, nội đan đổi luân hồi. Dĩ

Hàn cười ha ha, chợt nắm chặt tay, đột nhiên, tia ánh sáng trắng bao

quanh cả tòa nhà. Cùng lúc đó, bầu trời biến thành màu tím, nổi lên

cuồng phong một hồi. Mỗi bên vách đá cây và đá đều nát vụn. Tiểu Vũ theo bản năng đóng chặt cặp mắt, trong lòng chỉ có thể a di đà Phật, tự mình lẩm bẩm. Thân thể không lâu sau bị người ôm lấy. Mở mắt ra, chỉ thấy

Lưu Quang một tay ôm chặt nàng, một tay đang chống lại thế lực mạnh mẽ

kia ở trên đầu. Quanh thân hiện lên một cỗ màu vàng nhạt, tạo thành một

vòng tròn bảo vệ. Đỉnh núi đứng bốn người, Chung Quỳ, Hắc Bạch Vô Thường cùng Tiểu Thôi. Tiểu Hắc híp mắt nhìn tình huống nơi chân núi, không

khỏi sùng bái hô to nói: "Lão đại thực là quá đẹp trai!"

Chung

Quỳ trợn trắng mắt, có chút vô lực nói: "Đẹp trai cái đầu ngươi! Ngươi

có bị sao không thế, không hiểu tình trạng lúc này sao?"

Cái gì?Tiểu hắc bị cuồng phong thổi có chút đứng không vững. Nghe Chung Quỳ nói thế, rất là trắng mắt nói: "Không hiểu."

Tiểu Bạch hướng hắn hung hăng gõ một cái. Giận dữ hét: "Đại ca! Ta đều muốn

gọi ngươi là đại ca rồi! Đây là Thiên Khiển! Thiên Khiển hiểu không?

Biết là cái gì không? Ngươi còn nói với ta không hiểu, có tin ta có thể

đập chết ngươi hay không?"

Tiểu Hắc gật đầu như bằm tỏi, luống cuống

không kịp nói: "Hiểu mà, hiểu mà!!! Thiên Khiển ta dĩ nhiên hiểu! Nhưng

mà ta nói lão Đại đẹp trai có quan hệ gì?"

Chung Quỳ cùng Tiểu Bạch

im lặng triệt để, ngược lại Tiểu Thôi ở một bên mở miệng nói: "Tốt lắm

tốt lắm, các ngươi không cần trách cứ Tiểu Hắc. Đứa nhỏ này đoán chừng

là trời sinh tật xấu, chúng ta muốn dụng tâm yêu mến hắn, không thể để

cho hắn sinh ra thân xác thì to, cái đầu thì nhỏ được."

Tiểu Vũ

tựa vào trong ngực Lưu Quang, tất cả đều là khiếp sợ. Trong mắt in gò má của hắn, trong lòng một hồi hoảng hốt. Thế mới biết, trước kia Lưu

Quang đối với nàng có nhiều nhân từ, chỉ đạp cái mông của nàng mà thôi.

Thật ra thì Lưu Quang coi như thật lợi hại, lấy một tay ngăn trở Thiên

Khiển, cũng có chút lực bất tòng tâm. Đây là lần đầu tiên hắn ngăn cản

Thiên Khiển, không, phải nói, hắn căn bản sẽ không nghĩ tới, hắn đời này vẫn còn có Thiên Khiển muốn ngăn cản!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro