Diễm của những ngày xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 6 năm 1974.

Ngày tôi gặp em.

Tiếng gió khẽ xào xạc qua tán cây phượng bên vỉa hè. Khi đấy, tôi từ ban công tầng 7 nhìn ra ngoài. Phía xa bên kia cây cầu, bóng dáng em thấp thoáng bé nhỏ tiến lại gần. Em ốm con, gầy người nhưng dáng đi có phần nhanh nhẹn. Nhà em ở bên kia sông, mỗi ngày phải băng qua cây cầu rồi mới gặp hàng phượng lá tí ti để đến trường Đại học Huế.

Nhiều ngày, nhiều tháng sau, em vẫn đi qua dưới những vòm cây phượng xanh. Có rất nhiều mùa nắng và mùa mưa cùng theo em đi qua cây cầu.

Những mùa nắng, tiếng ve râm ran rủ rê nhau diễn lên bài đồng ca mùa hè trong tán lá xanh biết của phượng. Mùa mưa ở Huế, người con trai ấy vẫn đi qua cây cầu. Em nhạt nhòa trong mưa giữa hai hàng cây phượng mờ mịt.

Tôi dõi theo bóng dáng em, bỗng chốc tôi chợt phát hiện ra rằng: Tôi trót đem trái tim mình gửi vào em rồi.

Thời buổi này mọi người đã đã làm quen được với xe máy, vật có động cơ bằng xăng và phóng đi với tốc độ chóng mặt.

Nhưng em vẫn ung dung chân bước trên hè phố. Bước chân ấy đổ về ngôi trường với cái tên quen thuộc, đôi khi lại quá cũ kỹ ở cái xứ Huế này.

Tôi thầm nghĩ em chọn đi tản bộ để có thời gian ngắm kĩ hơn những thứ xung quanh mình. Hàng phượng xanh, tán cây, dòng sông Hương uốn lượng chảy quanh thành phố Huế mộng mơ,.. phải chăng em mê mẫn những thứ mà mẹ thiên nhiên đã ban tặng cho con người?

Trong không gian yên tĩnh và thơ mộng đó, người con trai ấy vẫn đi qua đều đặn mỗi ngày dưới hai hàng cây phượng để đến trường.

Đi đến trường mà đôi lúc em như đi đến một nơi chân trời vô định. Em định hướng mà như không định hướng. Bởi vì những bước chân ngày nào dường như đang phiêu bồng trên một đám mây hoang lạc của giấc mơ.

Hằng ngày, người con trai ấy đi trên cây cầu rỉ séc bắc qua một dòng sông, qua những hàng long não nâu queo quắc, qua những mùa mưa nắng khắc nghiệt, để cuối cùng đến một nơi hò hẹn.

"Hò hẹn" nhưng không hề hứa hẹn một điều gì. Bởi vì em biết rằng trong không gian ảo mộng ấy hứa hẹn chỉ là một điều hoang đường. Giấc mơ ảo mộng nào cũng sẽ không có thực và sẽ biến mất đi.

Nhưng những hôm sau đó, tôi lại không bắt gặp bóng dáng của em đi trên con đường đó nữa. Người con trai đi qua những hàng cây phượng vĩ bây giờ đã ở một nơi xa, đã có một đời sống khác. Tất cả chỉ còn là kỷ niệm của riêng tôi.

Kỷ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên. Tôi tạm gọi em ấy là "Diễm của những ngày xưa".

"Chiều nay còn mưa, sao em không lại ?
Nhớ mãi trong cơn đau vùi.
Làm sao có nhau, hằn lên nỗi đau.
Bước chân em xin về mau...".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro