Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm.
Mưa nhỏ lất phất, gió thổi cành cây phát ra tiếng
động kỳ lạ. Tòa nhà nhỏ hai tầng được màn đêm
bao phủ. Cách đó khoảng trăm mét là mấy chiếc ô
tô màu đen, người ngồi trên chiếc xe đầu tiên có
khí thế đặc biệt lớn. Mười mấy phút đồng hồ sau,
từ căn nhà nhỏ một người đàn ông trung niên đi
ra. Ông ta một tay che dù một tay dắt đứa trẻ 3
tuổi, vẻ mặt cứng ngắc, chân bước đi vô cùng khó
khăn. Người đàn ông mất rất nhiều sức lực mới
đi đến được trước chiếc xe đứng đầu kia,
đồng thời đằng sau nhảy ra mấy hộ vệ mặc âu
phục đen, bao vây xung quanh người đàn ông. Cửa
kính xe chậm rãi hạ xuống, một gương mặt già nua
hiện ra. Mặc dù là một ông lão hơn năm mươi tuổi
nhưng trên người vẫn toát ra phong phạm vương
giả. "Lão gia, tôi giao con trai cho ngài." Người
đàn ông trung niên khẽ cúi đầu, giọng nói lộ vẻ
bất đắc dĩ. Ông lão vươn tay vẫy, một hộ vệ đi
tới mở cửa,đứa trẻ bị đẩy vào xe vẻ mặt rất
không cam tâm. Vẻ mặt ông lão lạnh đến đáng sợ,
cũng không liếc mắt nhìn người đàn ông một cái
đã đóng cửa xe lại, sau đó kéo cửa sổ lên. Bé
trai thấy người lạ thì ngồi khoanh tay lại. Một bé
trai mười tuổi ngồi cạnh ông lão thấy vậy thì khẽ
nhếch môi.
"Xán Xán, lại đây!" Đứa trẻ rõ ràng mới mười
tuổi, nhưng lời nói lại già dặn hơn tuổi rất nhiều,
nghiêm mặt mà lạnh nhạt. Ông lão nghe thấy bốn từ
này, khuôn mặt vốn lạnh băng lại trở nên vui vẻ
hơn một chút. Quả nhiên, đứa bé này lại khiến
thằng bé mở miệng nói chuyện lần thứ ba. Nói tới
cũng kỳ lạ, đứa tre như có duyên với thằng bé,
bốn từ của nó lại làm đứa bé ngồi xích lại gần
ngay lập tức.
" Xán nhi! Ngoan lắm." Bé trai không chút biểu
tình xoa đầu đứa bé. Bé trai mười tuổi, nhưng vẻ
mặt lại không có chút ngây thơ của trẻ con, ngược
lại, trong đôi mắt kia chỉ có vẻ lạnh lẽo và giết
chóc.
" Diệc Phàm đứa bé này con đã đoạt được như
mong muốn rồi, ông nội mong là con nói lời giữ
lời." Ông lão thật sự không hiểu đứa bé này có
gì hấp dẫn được cháu ông.
"Bớt nói nhảm đi." Bé trai rất khinh thường
nhìn ông. Vốn là lời nói rất vô lễ, ông lão nghe
được phải tức giận mới đúng, nhưng tên gương
mặt ông lại không có chút tức giận nào, ngược lại
còn nở một nụ cười hiếm thấy. Đối thoại của hai
ông cháu trong xe rất không bình thường, đặc biệt
là thái độ của bé trai, so với cơn mưa ngoài cửa
còn lạnh lẽo hơn. Mưa càng rơi càng lớn, mấy chiếc
xe dần biến mất giữa màn mưa. Người đàn ông
trung niên vẫn đứng ở chỗ cũ, đôi mắt của ông
ướt nước mưa, bất lực nhìn về phía trước.
Tám năm sau, nước A. Trên boong một du thuyền xa
hoa, một thiếu niên mặc áo khoác đen đang tựa
vào lan can, đứng ngược gió mà nhìn ra xa. Không
thấy rõ khuôn mặt thiếu niên, chỉ thấy một bóng
lưng lạnh nhạt, áo khoác dài tung bay theo gió, mái
tóc cũng bị gió thổi rối tung, tản ra một loại hơi
thở cô độc mà tà ác. Vài hộ vệ đứng bên cạnh
thiếu niên, thấy thiếu chủ bị gió lạnh thổi nhưng
cũng không ai dám bước lên khuyên anh vào khoang
thuyền. Du thuyền tiếp tục lướt trên sông, mấy
ngọn núi xung quanh vụt qua rất nhanh, mà đôi
mắt thiếu niên chưa từng chớp một lần. Ngược gió,
tóc anh vẫn nhẹ nhàng bay về phía trước, ít nhiều
cũng có chút không được tự nhiên. Đột nhiên anh
quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy rõ gương mặt
anh. Gương mặt lạnh như đao khắc, đôi mắt hoa
đào hẹp dài, không có chút hương vị quyến rũ
nào, nhưng lại mơ hồ tản ra sự nguy hiểm ớn lạnh.
"Lão gia thật sự sắp chết rồi sao?" Lúc không lên tiếng vẫn còn tốt, vừa lên tiếng đã khiến không khí xung quanh không thể lưu thông, như đóng băng nhiệt độ xuống mức thấp nhất
. "Đúng vậy, thiếu chủ." Ngô Phương lúc này mới ngẩng đầu lên, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vị thiếu chủ cao cao tại thượng này như trước, mặc dù anh chỉ mới mười tám tuổi. Thiếu niên buông mắt xuống, thưởng thức chiếc nhẫn đang đeo trên ngón tay bên tay trái, khóe miệng khẽ nhếch,
"Cũng không xê xích gì nhiều." Câu nói của anh không lộ ra bất kỳ tâm tình gì. Theo lý mà nói lão gia là ông nội của anh, người đã sắp yên nghỉ dưới lòng đất, anh là thân nhân duy nhất thì phải đau buồn mới đúng, nhưng anh lại coi như không có gì quan trọng. Ngô Phương bên cạnh thấy nhưng không thể trách. Đi theo thiếu chủ đã mười mấy năm,thiếu chủ cũng không để ai vào lòng, chỉ có đứa bé trai kia mà thôi. À, không năm nay cậu ấy đã 11 tuổi đã trưởng thành rồi. Thiếu niên cuối cùng cũng duỗi chân, rời khỏi boong tàu, vừa đi vừa hỏi:
"Hai ngày tôi không ở đây, cậu ấy đã làm gì?"
Ngô Phươngđi theo phía sau, đương nhiên biết rõ người thiếu chủ đang nói là ai.
" Cậu chủ ..." Anh muốn nói lại thôi, nhưng sau đó lại nhanh chóng tiếp tục:
" Cấy nói muốn được đi học như những đứa trẻ bình thường khác."
"Quả nhiên đã trưởng thành rồi." Thiếu niên bỏ lại một câu như vậy, đi vào khoang thuyền. Trong khoang thuyền, nam phục vụ thấy thiếu chủ đi vào, lập tức mang điểm tâm đã chuẩn bị tốt lên. Thiếu niên nhìn trái cây trong khay một chút, là quả anh đào đỏ cậu thích ăn nhất. Anh vươn tay lấy một quả, ngậm vào miệng, một hương vị ngọt ngào tràn vào trong lòng. Không biết ăn bao nhiêu quả anh đào thì thuyền cập bến. Thiếu niên được vài hộ vệ vây quanh, bước xuống du thuyền, lên bờ. Trên bờ nhiều người đứng cung kính, đông nghìn nghịt.Vừa thấy thiếu chủ xuống thuyền đã tự động tránh ra nhường một con đường. Nơi đây là một con sông trên đảo tư nhân nhỏ, nhà lầu uy nghiêm giữa núi, núi không cao nhưng thềm đá tầng tầng đã đủ chứng minh thân phận phi phàm của chủ nhân nơi này. Thiếu niên đang bước trên thềm đá đúng là thiếu chủ nhân của đảo nhỏ này. Dù không cha không mẹ, nhưng lại có một ông nội hô phong hoán vũ trong giới hắc bạch đạo, cũng chính là Hắc Ám Chi Vương lạnh lùng. Mấy ngày nữa anh sẽ trở thành chủ nhân mới của hòn đảo, một đời Hắc Ám Chi Vương mới cũng ra đời. Anh là Ngô Diệc Phàm, người kiêu ngạo, lạnh lùng, cô độc, thậm chí còn mang theo máu tanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro