Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khóa xích trên chân Khước Tiểu Khả cuối cùng cũng được Lãnh Ngạo mở ra. Tư thế hoan ái đêm nay của bọn họ không như trước, một người ngồi trên giường, một người quỳ như đang nhận lỗi. Lãnh Ngạo mút vào đỉnh phấn hồng “ngon miệng”, lại chuyển qua gương mặt của Khước Tiểu Khả. Trán, chóp mũi, thậm chí cả hàng mi long lanh cũng khiến anh say mê. Đặc biệt là đôi môi lúc đóng lúc mở, hơi thở như lan kia, một khi chạm vào, vĩnh viễn đều cảm thấy hôn không đủ. Nhưng lúc dời đến bên vai, vết sẹo mờ mờ kia khiến nụ hôn của Lãnh Ngạo càng dịu dàng hơn. Cánh môi ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo nhỏ của cô.

“Bị đạn bắn trúng, nhất định rất đau đúng không?”

“Đau, không đau mới là lạ.” Cô cau mày, dáng vẻ tội nghiệp đáng thương.

“Chịu đỡ đạn cho một người đàn ông không liên quan gì, cũng chỉ vì tự do?” Anh tiếp tục vuốt

“Cũng được, chỉ cần có thể chịu được đau đớn, thì sẽ có được tự do.”

Khước Tiểu Khả nghĩ thầm, cơn đau bị đạn bắn cô cũng đã trải qua rồi, còn có cơn đau nào cô không chịu nổi nữa chứ? Nếu cả đời này cô đã không thể rời khỏi anh, chi bằng cứ tiếp nhận nỗi đau anh mang lại đi. Từ trên vai dời một đường xuống dưới, thấy cô ngồi im như cọc gỗ, anh nhẹ nhàng cắn lên cái cổ phấn trắng của cô, nói:

“Không phải nói muốn thỏa mãn tôi sao? Không phải nói cam tâm tình nguyện sao?”

Khước Tiểu Khả bị anh nói như vậy mới lấy lại tinh thần. Ngón tay trắng nõn vẽ hoa trước ngực anh, sau đó cởi bỏ từng chiếc từng chiếc cúc, lộ ra lồng ngực khỏe mạnh. Cơ ngực, vài sợi lông và cơ thể sáu múi hiện ra trước mắt

“Tiểu Khả, tôi còn nhớ rõ trước đây, lúc em nhìn thấy lông trước ngực tôi, em sẽ lấy tay kéo.”

Khước Tiểu Khả sửng sốt, còn có chuyện này sao. Một người đàn ông có ngực chỉ có thể là trên hai mươi tuổi. Lúc anh hai mươi tuổi, cô mới có mười tuổi thôi. Suy nghĩ một hồi, muốn nhớ lại chuyện năm cô mười tuổi, chỉ tiếc là đã qua nhiều năm như vậy, cô thật sự một chút ấn tượng cũng không có, đặc biệt là chuyện cô kéo lông ngực của anh.

" nhớ không?” Lãnh Ngạo nhắc nhở.

“Chuyện trước đây đều đã quên hết rồi.”

“Tôi rất nhớ đoạn thời gian đó.” Lãnh Ngạo nhớ lại chuyện cũ,

“Lúc em còn nhỏ, em rất thích đi theo tôi, nhưng trưởng thành thì đã thay đổi rồi.”

Khước Tiểu Khả nhìn anh, mặt cô thoáng hồng lên, bình thường anh đều hay nghiêm mặt, rất ít khi nhìn thấy bộ dáng “đáng yêu” này của anh.

“Có thể kéo nó giống như trước đây không?” Lãnh Ngạo hỏi.

“Cái gì?”

Khước Tiểu Khả lúng túng, lúc trước là cô không hiểu chuyện, bây giờ đã lớn như vậy rồi, anh còn muốn cô kéo lông ngực của anh, thật kinh khủng

“Kéo nó như trước đây đi,nhanh lên .”

Lãnh Ngạo  lại thúc giục cô lần nữa, cô chỉ đành phải vươn tay, nhẹ nhàng kéo vài sợi lông trước ngực anh. Cô tuy hận anh, nhưng vẫn không muốn anh bị đau, cho nên lực đạo rất nhẹ. Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh. Lãnh Ngạo nở nụ cười, xoay đầu cô lại, ấn xuống môi cô một nụ hôn. Nụ hôn  của anh rất đột ngột, lúc cô đang xoắn xuýt có nên kéo làm anh đau hay không thì môi đã bị chặn lại, sau đó nụ hôn quay cuồng ùn ùn kéo đến.

“Khả Nhi, em thật đúng là tiểu yêu tinh mê người, cắn em thật quá sung sướng!”

Lãnh Ngạo thở hào hển, nhìn Tiểu Khả bị anh áp dưới thân. Hoan ái cùng anh không phải mới lần một lần hai, ngoài màn dạo đầu kỳ lạ ra, thì cô Khước Tiểu Khả phát hiện Lãnh Ngạo kỳ thật có một chút khuynh hướng ngược và chịu ngược cường độ thấp, cũng may chỉ là cường độ thấp, cô vẫn còn có thể chịu được công chúa Bạch Tuyết được bảy chú lùn bảo vệ trong truyện cổ tích. Lúc cô đang đắm chìm trong thế giới đồng thoại*, thì một hộp gấm màu đỏ xuất hiện trước mắt cô, sau đó giọng nói thâm trầm của Lãnh Ngạo truyền đến:

“Mở ra xem đi!”

(*) Truyện đồng thoại: Truyện thiếu nhi.

Khước Tiểu Khả không cần nghĩ cũng biết trong hộp có thứ gì, chẳng qua chỉ là trang sức kim cương các loại thôi, châu báu như vậy cô đã có rất nhiều rồi, có thêm nữa cũng không hiếm lạ gì. Nhưng cô vẫn có chút hứng thú mở hộp gấm ra. Vừa mở ra, trong phòng đã tản ra ánh sáng không tầm thường.

“Đây không phải là nhẫn kim cương, mà là nhẫn hồng khuê độc nhất vô nhị trên thế giới, cũng là nhẫn cưới của em.”

Lãnh Ngạo xoay người cô qua, nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào anh, anh tình ý sâu xa nói: “Ngày mai là sinh nhật mười bảy tuổi của em, đeo nó lên, để tất cả đều biết em là người phụ nữ của Lãnh Ngạo.”

Khước Tiểu Khả nghĩ thầm, thì ra anh tổ chức tiệc sinh nhật lớn cho cô là vì mục đích này. Một giây sau, Lãnh Ngạo đeo nhẫn cho cô, viên đá quý màu hồng chói mắt đính trên ngón tay trắng nõn, vô cùng rực rỡ. Đặt ngón tay đeo nhẫn của cô lên miệng hôn, Lãnh Ngạo cảm thấy tim đập nhanh khác thường, nhưng cô lại hiểu rất rõ, cô biết trái tim này đập nhanh là vì cô, anh cũng biết, Khả Nhi của anh đã trưởng thành, nếu hòn đảo này không thể giam được cô, vậy thì cứ cho cô tự do đi, dù sao nhất cử nhất động của cô cũng không thể thoát khỏi hai mắt anh được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nguoc