Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta đứng trước cửa phòng bệnh nhìn thiếu niên trần truồng nằm trên giường ngủ say sưa, dấu vết hoan ái trên người đâm vào mắt ta chói chang.

Ghen tị.

Ghen tị muốn chết đi được a.

Ghen tị muốn giết hắn đi a.

Nhưng mà, chưa phải lúc.

Hết Harris lại Tống Hi, bao giờ mới đến lượt ta dừng lại bên người ngươi a? Tỷ tỷ?

Chúng ta trước kia không phải như vậy ... Chỉ cần ngươi không từ chối ta, như thế nào đều được a tỷ tỷ ...

Đang suy nghĩ mông lung, ta phát hiện Tống Hi tỉnh dậy, hắn nhìn quanh không thấy nàng đây liền bỉu môi muốn khóc nháo.

Ta đẩy cửa bước vào, hắn nhìn ta đầy địch ý.

" Ngươi là ai? Cút ra. Hiểu An, Hiểu An đâu? Ta muốn An An, ta muốn An An "

Chờ hắn nháo đủ, ta xoay người.

" Mặc áo quần vào, ta dẫn ngươi đi gặp nàng "

" Đi tìm An An? Đi tìm An An sao? Được ... Được ... Ta lập tức ... "

Ta nhếch môi cười khẩy, nghe âm thanh lộn xộn phía sau bước chân chậm rãi ra cửa.

Tống Hi thay xong đồ vội vàng bước ra.

" Dẫn ta đi tìm An An "

Giọng ra lệnh, khiến người ta chán ghét, trước mặt nàng cỡ nào ngoan ngoãn cũng không giấu được kiêu ngạo, tự cho là đúng, cùng mãnh liệt muốn khống chế.

Ta nén xuống sát ý không ngừng dâng lên dẫn hắn đi lên tầng trên. Trước khi đến, ta ' tốt bụng ' dặn dò.

" Tốt nhất đừng để nàng biết ngươi tìm đến đây, nếu không ... "

Ta nhìn gương mặt trầm xuống của Tống Hi, không nói nữa tiếp tục đi về phía trước, nhìn bảng hiệu quen thuộc liền dừng lại.

Tống Hi không kịp chờ đẩy mạnh ta ra, phía trên cửa có một ô gương nhỏ đủ để thấy quang cảnh trong phòng hắn liền ghé vào đó nhìn, chốc lát gương mặt tái nhợt lùi lại.

Ta biết hắn nhìn thấy gì.

Tỷ tỷ đang cầm tay một thiếu niên nằm bất tỉnh trên giường, ghé vào trán hắn nhẹ hôn, trân trọng lẫn ôn nhu yêu thương tràn khóe mắt.

Bình tĩnh, lại ghen tị nữa rồi ...

Ta chầm chậm nói.

" Thấy không? Nàng đưa ngươi tới bệnh viện là để tiện chăm sóc hắn "

Tống Hi lắc đầu lùi lại.

" Mỗi lúc ngươi ngủ hoặc không tìm thấy nàng, nàng chính là ở đây, yêu thương nam nhân kia "

Tống Hi tiếp tục lắc đầu

" Đừng, đừng nói nữa ... "

" Người nàng yêu nhất không phải ta, không phải ngươi, mà là hắn. Mà là hắn! "

Rõ ràng ta đang nói dối, ta lại bị lời nói của mình làm cho thở không nổi đau đớn.

Tống Hi ôm đầu thét lên.

" Câm mồm!  Câm mồm!  Nàng yêu nhất là ta!  Là ta! "

" Vậy ngươi nhìn thấy cái gì? Không tin mỗi ngày ngươi cứ đi theo nàng a. Nàng mỗi ngày mỗi ngày đều tới đây. Hắn mỗi ngày, mỗi ngày đều có thể ở bên nàng. Dù hắn là người thực vật, vĩnh viễn không tỉnh lại, cũng hơn ngươi. Ngươi chỉ là đồ thừa, thế thân, chờ mong ngóng trông cũng chỉ vô ích. Ngươi sớm muộn cũng như ta, bị nàng chơi nát sau đó vứt bỏ! "

Sự thật bị xé ra máu tươi đầm đìa.

Tống Hi đầy mặt nước mắt, không ngừng lắc đầu. Hắn gào lên.

" Cút! Cút!  Ta không biết ngươi là ai, ngươi cút! Ngươi nói bậy. Ngươi cút! "

Tống Hi bắt đầu lảo đảo bỏ đi, gương mặt điên cuồng, cười đến khờ dại.

" Ta phải về phòng ... chờ An An về ... chờ An An về ... "

Lừa mình dối người ư? Phải xem ta đồng ý không đã.

" Ngươi tiếp tục tự mình đắm chìm, sớm muộn nàng cũng chán ngán ngươi "

Tống Hi quay lại, hai mắt đỏ bừng đầy sát khí phẫn nộ, dường như một giây sau sẽ lao tới xé ta thành trăm mảnh.

" Vậy ngươi nói ta phải làm thế nào? Phải làm thế nào a? A? Ta yêu nàng, ta yêu nàng. Ta không thể rời đi An An. Không thể! Ngươi cút! Đừng xen vào ta. Ta sẽ giết chết ngươi! "

Ta mỉm cười đến ôn hòa.

" Ta nào nói muốn ngươi rời xa nàng "

Hắn có chút bình tĩnh lại, đừng thẳng nhìn ta dường như muốn hỏi ta có ý gì.

" Hắn là người thực vật, chết cùng sống cũng như nhau, đúng không? "

Ta nhìn đôi mắt Tống Hi dần sáng lên, mỉm cười, ta thậm chí muốn soi gương xem nụ cười này có hoàn mỹ hay không, nhưng mà chờ đã, không bao lâu nó sẽ hoàn mỹ, đúng không? Tỷ tỷ? Ta càng ngày càng giống ngươi rồi ... Ngươi sẽ ... thích ta chứ?

Tỷ tỷ, ngươi từng nói ghét nhất đôi bàn tay ta nhuốm máu bẩn thỉu. Vậy ta không dùng đôi tay này, ta dùng tay hắn được không?

Tống Hi ngươi thích nhất chậm rãi nhuộm bẩn a ...

Sớm một chút chết đi a, ta không kịp chờ nữa rồi, thật hưng phấn.

Tỷ tỷ, ngươi cũng nghĩ như ta đúng không?

Mượn đao giết người, chúng ta thích nhất.

Mục nát đến tận tâm can, trời đất tạo nên một đôi.

--------
Tác giả:

Đoản văn nhỏ.

[ Mọi người cùng chơi ma sói ]

- Hiệp 1 -

An An : Ta là sói.

Chúng dân làng vội vàng đem bản thân dâng lên tận miệng ' sói '.

Con sói nào đó ưu nhã thưởng thức các đôi mắt nhỏ không ngừng trông mong xếp hàng tiến lên ' điểm tâm '.

Ăn gian một cách mất tiết tháo.

An An : Ta có thể làm sao? Ta cũng rất mệt mỏi a.

- Hiệp 2 -

Bảo Bảo (sói) : một đường diệt sạch dân làng - ing lại phát hiện có sói đội lốt dân làng (An An) bị ăn ngược, chết trong sung sướng.

- Hiệp 3 -

Harris (sói) : Vừa vào trận liền bị diệt đang khóc chít chít chui vào lòng An An tìm an ủi.

Chúng dân làng : Ghen tị a, tức giận a.

- Hiệp 4 -

Tống Hi (sói) : Một đường bán manh giả ngu giả dại lừa gạt diệt sát dân làng, sau đó kiêu ngạo đem dân nữ xinh đẹp cướp về ổ.

Chúng oan hồn : Buông ra An An, để ta tới.

- Hiệp 5 -

Huấn Vũ (sói) : Ngay từ đầu giấu đi đến lúc mấu chốt nhảy vào đại sát tứ phương, đỉnh bụng, ôm mỹ nhân về nhà.

Chúng oán linh : Khoan đã ...

- Hiệp 6 -

Tống Minh : Cao lãnh liếc mắt khinh thường quyết định không gia nhập đàn ấu trĩ này, túm lấy nữ chính đi làm vài chuyện ' không ấu trĩ '.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro