Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Minh uống một ngụm đắt đỏ vô cùng rượu, đôi mắt tràn đầy là thâm trầm.

Điện thoại trên bàn không ngừng sáng lên chớp nhoáng thực hiện chức năng nguyên thuỷ nhất của nó - gọi điện.

Trong bóng đêm, ánh sáng nhỏ nhoi lẫn âm thanh cuộc gọi kéo dài vô tận chói tai làm hắn bực nhọc vô cùng.

Điện thoại réo rắt kêu vài tiếng lại quy về yên tĩnh.

Nữ nhân kia, nữ nhân kia...

Tống Minh giận dữ ném mạnh ly rượu trên tay, chất lỏng đỏ tươi lẫn pha lê vụn nát bắn đầy sàn nhà.

Nàng nói hôm nay nàng sẽ đến, nàng sẽ đến ... 

Tống Minh ôm đầu, chậm rãi trong đêm phát ra tiếng khóc đau khổ.

Chưa bao giờ, chưa bao giờ hắn ghen tị Tống Hi đến thế, ghen tị hắn phát cuồng.

Dựa vào cái gì nàng đến nhà này chỉ là vì đón Tống Hi đi, mà hắn rõ ràng ở một bên? Dựa vào cái gì nàng đối với Tống Hi ôn nhu nói nhỏ, còn với hắn là lạnh như băng trào phúng? Dựa vào cái gì Tống Hi có thể thoải mái ỷ ôi trên người nàng làm nũng mà hắn mỗi một lần cơ hội đều cẩn thận thận trọng hèn mọn lấy lòng nàng, sợ nàng không vui liền không tới?

Liền vì Tống Hi tuổi trẻ hơn hắn? Tinh xảo hơn hắn? Còn sẽ quấn quýt si mê làm nũng?

Tống Hi trừ những cái đó còn có gì? Có hắn tiền tài quyền thế sao?

Nhưng hắn lại thua ... Thua thảm...

Nhìn nàng đem Tống Hi ôm vào lòng khi, liền không nhịn được kéo nàng lại, sợ hãi bị từ chối lấy lòng hỏi nàng.

" ... Tối nay ngươi tới không? Ta... có một hạng mục muốn bàn bạc ... "

Căn bản không có hạng mục nào hết, này là hắn hướng nàng thấp hèn cầu xin.

Nữ nhân kia rõ ràng hiểu, nàng tựa như trêu đùa trong nhà mèo con gãi gãi cằm Tống Hi,  thiếu niên híp mắt khom người dịu ngoan dựa vào lòng nàng, ngoan thực sự. Nàng không biết nghĩ cái gì, ôn nhu buông xuống tầm mắt một tay kéo lấy cổ áo hắn, hôn nhẹ đôi môi tái nhợt luôn mím chặt của hắn.

" Tốt "

Trong lòng ôm đệ đệ, môi lại hôn ca ca, cũng chỉ có nàng to gan như vậy, chỉ là hai người kia ai cũng không dám phát tác.

Chỉ là đệ đệ nắm chặt nắm đấm, ca ca lại vui sướng vô cùng.

Tình yêu là ích kỷ, nhưng là ai cũng không muốn từ bỏ.

-----

Điện thoại bỗng reo lên, nam nhân tưởng chừng đã hóa đá trên sô pha bỗng chốc nhổm dậy nhanh chóng bắt lấy.

Nhìn thấy tên người gọi, cũng không là nàng, hắn bực bội ném điện thoại vào một bên tiếp tục ngồi ôm đầu.

Bên kia lại quyết định không buông tha cho hắn không ngừng nghỉ gọi lại. Tống Minh chỉ đành giận dữ nghe máy.

" Nếu không có chuyện gì quan trọng, thì ngươi tốt nhất bảo quản tốt mạng chó chờ ta đến lấy "

Bên kia hiển nhiên bị hắn dọa sợ, nhưng càng nhiều hơn là gấp gáp.

" Đại thiếu gia, lô hàng lớn của chúng ta đang vận chuyển thì bị cảnh sát bao vây, bên kia đang liều mạng bắn trả nhưng không khả quan, bọn họ lần này có chuẩn bị. Xin thiếu gia cho chỉ thị! Chúng ta không thể mất lô hàng này được. "

Tống Minh vừa nghe không thể không đánh lên tinh thần, hắn xoa mặt cố gắng làm bản thân tỉnh táo.

" Chống đỡ, cố gắng dời hàng đi càng nhiều càng tốt, ta sẽ cho thêm người tới chi viện. "

Nói xong hắn tắt máy, lại lập tức đánh mấy cái điện thoại phân phó công việc, cuối cùng vội vàng khoác lên tây trang ra ngoài lái xe ra ngoài.

Tống Minh chần chờ một chút vẫn cầm điện thoại gửi đi một tin nhắn.

[ An, ta có việc ra ngoài một chút, ngươi nếu là tới không thấy ta liền chờ một chút là tốt rồi, hoặc gọi ta, ta lập tức về. Được không? ]

Trong lòng lại nhiều tức giận lẫn thống khổ, hắn như cũ vẫn nhịn không được muốn lấy lòng nàng.

Không ngừng tìm lý do, tỉ như hắn hi vọng nàng đêm nay chưa tới, hẳn là đến muộn đi....

Bây giờ là 3:31.

Người nếu muốn đến, đã sớm đến.

Lừa mình dối người.

-----
Dương Hiểu An trong mờ sáng mở mắt, hai thiếu niên chặt chẽ quấn lấy nàng an an ổn ổn ngủ, nàng tránh thoát được một tay vừa cầm lấy điện thoại liền thấy một cái lông xù đầu cọ cọ ngực nàng, trong giọng nói còn mang theo hoảng loạn.

" Tỷ tỷ ... đừng đi, đừng đi... "

Hiển nhiên cái tay nàng tránh ra là Dương Hiểu Bảo đang ôm, như mọi đêm khuya như vậy, hắn luôn luôn phải ôm nàng mới ngủ được, nàng vừa tránh ra thiếu niên liền hoang mang hoảng sợ tỉnh dậy, hắn sợ nàng rời đi, sợ đến trong mơ cũng không ngừng run rẩy.

Dương Hiểu An nâng cằm hắn, thiếu niên đầy mặt nước mắt dại ra nhìn nàng. Dương Hiểu An ánh mắt không rõ nhìn hắn, thiếu niên đã được nước lấn tới nhổm người hôn nàng, trên cằm tay bóp mạnh, hắn có chút đau nhưng càng nhiều là tâm đau.

Hắn hèn mọn hôn nàng, đôi môi kia luôn đóng chặt, hắn cũng không nản lòng dùng đầu lưỡi cẩn thận liếm láp miêu tả hình dáng đôi môi nàng.

Dường như hắn cẩn thận thấp hèn lấy lòng nàng, nàng mở môi ôn nhu cùng hắn lưỡi hôn, Dương Hiểu Bảo bị hôn đến đầu óc say mê ngu muội.

Chờ nàng rời đi khi liền ngốc ngốc nhìn nàng.

" Tỷ tỷ ... "

Dương Hiểu An ôm hắn.

" Ngủ đi "

Tay kia cầm lấy điện thoại, tràn đầy là cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn chưa xem, nàng tùy ý mở ra nhìn cũng không để vào lòng.

Nam nhân kia mấy ngày nay hẳn bận rộn, không có thời gian làm phiền nàng. Dù sao đệ đệ thân yêu của nàng cũng đã gây cho hắn không ít rắc rối đi.

Ngoài Tống Minh, cũng hơn mười cuộc gọi đến từ Huấn Vũ.

[ Đêm nay ngươi đến được không? Ta vừa hầm xương xong, dự tính làm canh thịt, ngươi sẽ thích. ]

[ Bảo Bảo vừa đạp bụng ta... Nó hẳn nhớ mẹ nó ]

[ Ta làm cơm xong rồi. ]

[ Ta chờ ngươi. ]

[ Bảo Bảo lại đạp. ]

[ Ta nhớ ngươi, An, nhớ ngươi, ngươi trở về a. Trở về ... ]

.......

Phiền muốn chết.

----------
Tác giả: Gần đến kết cục lại càng không muốn viết a a a (๑-﹏-๑)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro