Chương 17 - Đệ không được ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Lang nằm trong vòng tay của Tiêu Sóc, dần dà không còn sức chịu đựng nữa, đầu óc cứ thế mê mang đi.

Đêm tuyết buốt giá, áo choàng không chắn được cơn rét.

Vân Lang lăn lộn cả buổi trời, bị gió rét thổi qua không khỏi run lên.

Lưu vong lâu năm, thường xuyên phải trốn vào miếu hoang chốn rừng núi để tránh gió tránh tuyết, Vân Lang tích luỹ được nhiều kinh nghiệm chống lạnh lắm. Cậu vừa định co tay co chân lại để giữ ấm, thì một cánh tay rắn chắc vòng ra từ sau lưng.

"Đừng." Vân Lang ho khan, cố đẩy hắn ra, "Vẫn còn thích khách, huynh đừng phân tâm---"

Tiêu Sóc rũ mắt, nhẹ giọng: "Đệ thử nhúc nhích cái nữa đi."

Sát ý quanh người Tiêu Tiểu vương gia trông như có thể róc thịt thích khách luôn vậy, Vân Lang đánh giá tình hình, khả năng cao Tiêu Sóc đang nói ngược, thế là ngoan ngoãn rụt tay về.

Tiêu Sóc bước vội mấy bước, bỗng dừng lại cúi đầu, nhìn Vân Lang yên lặng nhắm mắt nằm trên tay mình.

Cậu không lải nhải nữa, cứ rúc vào trong áo choàng như sợ lạnh lắm.

Cậu không cử động nữa.

Chẳng biết cậu bắt đầu chịu đựng từ lúc nào. Bây giờ khi tinh thần đã rệu rã, đầu óc mơ màng không kiểm soát được nữa, máu mới rỉ ra từ khoé môi mím khẽ của Vân Lang.

Máu đào nhỏ xuống từng giọt từng giọt một, nhuộm đỏ nền tuyết trắng mênh mông.

...

"Vương gia!"

Liên Thắng lòng như lửa đốt dẫn Huyền Thiết vệ chạy đến, trông thấy hắn đang bế một người trên tay, ngạc nhiên: "Vân công tử---"

"Gọi thầy thuốc đến." Tiêu Sóc nói, "Đi mời Lương thái y đến đây."

Liên Thắng nhìn vẻ mặt của hắn, không dám hé nửa lời, ra dấu cho những Huyền Thiết vệ khác bảo vệ xung quanh, còn mình thì quay đầu tiến vào màn đêm thăm thẳm.

Tiêu Sóc bế Vân Lang bước vào thư phòng, đặt cậu lên sạp.

Lão chủ bộ dẫn người đi tìm Vương gia gần cả đêm, nghe thấy động tĩnh mới vội vàng chạy đến, lại bị vết máu trên người Tiêu Sóc doạ một phen hú vía: "Sao thế này!? Thích khách---"

Tiêu Sóc cởi áo choàng ra, tỉ mỉ lau sạch khoé môi đẫm máu của Vân Lang: "Không sao."

Lão chủ bộ thấy hai người này rất là có sao, ông giơ đèn lên, nhìn kỹ sắc mặt Vân Lang, bỗng thấy hẫng một nhịp.

Tiêu Sóc giơ tay ra bắt mạch cho Vân Lang.

Nhưng hắn đứng giữa trời tuyết lâu quá, đầu ngón tay cóng như bị đóng băng, sờ mãi chẳng bắt được gì.

Đôi mày Tiêu Sóc nhíu lại lộ ra vẻ bực dọc, nhưng bàn tay vẫn giữ nguyên động tác cũ, lại chạm vào cổ tay Vân Lang.

"Vương gia." Lão chủ bộ kinh hồn bạt vía, lí nhí nói với hắn, "Liên thống lĩnh đi mời Lương thái y rồi ạ."

"Thích khách đột ngột xuất hiện nên trong phủ hơi hỗn loạn, vừa mới ổn định lại rồi."

Lão chủ bộ: "Thầy lang cũng cho gọi rồi ạ, chốc nữa thôi---"

Tiêu Sóc cứ như không nghe thấy ông nói, cau chặt mày, nhìn Vân Lang đang vô tri vô giác nằm trên sạp, trong mắt hắn chỉ còn u ám tối tăm.

Lão chủ bộ không dám lên tiếng nữa, im lặng lui sang một bên.

Năm ấy sau khi trong nhà xảy ra chuyện, tính tình Vương gia thay đổi hẳn.

Cũng không đến mức tàn bạo hung ác như bên ngoài đồn đãi. Trước khi Vân Tiểu hầu gia đến ở lại phủ, thật ra Tiêu Sóc rất ít khi nổi giận, chẳng giống như mấy ông trời con con ông cháu cha trong kinh, hở ra là lại đòi chém đòi giết người khác.

Nhưng trong kinh có quần là áo lượt cỡ nào, quyền quý đến mấy, cũng không ai dám đối đầu với Tiêu Sóc.

Không chỉ vì hoàng ân mênh mông, mà càng là vì Tiêu Sóc giống như người bước ra từ chỗ chết vậy.

Bước ra từ chỗ chết, chẳng còn lại gì nữa, vậy nên cũng chẳng để tâm thứ gì.

Tiêu Sóc dám tuỳ ý làm bậy, dám hành sự ngang ngược, không phải vì được trong cung bảo vệ, có Hoàng thượng dung túng.

Mà là vì từ lâu hắn đã không còn bận lòng, nên chẳng muốn nương tay.

Lão chủ bộ nín thở, nớm nớp nhìn Vương gia đứng bên cạnh sạp với điệu bộ hung hãn như thể muốn đồng quy vu tận.

Lão chủ bộ nấn ná một hồi, vẫn phải cắn răng liều chết mở miệng: "Vương gia---"

Lão chủ bộ trơ mắt nhìn tình cảnh trước mắt, bỗng ngơ ra tại chỗ.

Tiêu Sóc kéo vạt áo ra, quỳ một chân xuống đất.

Ánh mắt của hắn vẫn lạnh lùng như vậy, trên mặt không trưng ra biểu cảm gì, trông cứ như một pho tượng đen tuyền lạnh như băng, hắn cầm lấy cổ tay Vân công tử.

Rồi hắn nhét đôi tay cóng đến mức tái nhợt của Vân Tiểu hầu gia vào trong ngực, động tác nhẹ nhàng vô cùng, trời đất chẳng ai hay.

Vân Lang nằm trên sạp, hiếm khi mơ thấy một giấc an yên vắng tiếng rủa sả.

Cậu mơ thấy đêm Nguyên Tiêu đổ tuyết, Biện Lương mở hội đèn lồng.

Lạnh thật, nhưng quang cảnh đẹp siết bao.

Biện Lương là cố đô, xây thành dọc theo Hoàng Hà, nằm ngay nút giao các con kênh đào. Kinh thành phồn vinh, hàng quán nối đuôi nhau mọc lên san sát ra đến tận bờ sông, huyên náo từ tờ mờ sáng cho đến tối mịt, muốn ngăn cũng ngăn không được.

Đến khi Tiên đế lên ngôi, triệt để bãi bỏ lệnh giới nghiêm, Biện Kinh từ ấy biến thành một toà thành không ngủ.

Vân Lang sống trong cung từ nhỏ, lại không bị phép tắc quy củ ràng buộc như các hoàng tử, tối đến không ít lần cậu lẻn khỏi cung, chạy ra chợ đêm Biện Lương giải sầu.

Thị vệ trực đêm đều đã quen mặt cậu từ lâu, không ai cản cậu cả, lúc canh gác lỏng lẽo nhất, cậu còn có thể cưỡi ngựa chạy thẳng ra nội thành.

Ra khỏi cổng Kim Thuỷ là đến ngoại thành, dọc theo sông Kim Thuỷ đi về hướng Tây Bắc, từ cửa sông Tây Bắc ngồi thuyền có thể rời kinh qua cổng Vệ Châu. Nếu không qua cầu Hoành, đi thẳng về phía Nam, qua cầu Kim Lương là đến được phủ Đoan Vương.

Đêm về mà Biện Lương vẫn đèn đuốc sáng trưng, phồn hoa sầm uất, chợ đêm dựng dọc theo cầu Long Tân, mãi đến giờ Tý (23h-1h) vẫn chưa tàn hẳn.

Vân Lang đứng trên nóc phủ Đoan Vương, nhớ nhung mãi cảnh chợ đêm. Cậu cứ chọi đá lên cửa sổ phòng Tiêu Tiểu vương gia hết viên này đến viên khác.

Chọi đến viên thứ hai mươi ba, người trong phòng mới chịu mở cửa ra.

Tiêu Tiểu vương gia đứng bên cửa sổ, trong tay còn cầm quyển sách đọc dở, nhíu chặt mày: "Đệ lại phá phách gì nữa đấy?"

Trước giờ Vân Lang không ưa nổi cái điệu già trước tuổi này của hắn, cậu bèn đổi đá sang hạt dẻ, chọi lên đầu người ta: "Đi ngắm đèn không?"

"Không đi." Tiêu Sóc ngồi về chỗ, "Muốn ngắm thì đệ tự đi ngắm một mình đi."

"Sách có gì hay đâu mà đọc hoài vậy?"

Vân Lang nhảy xuống, tránh khỏi cái hố bẫy trước cửa sổ, giẫm lên hòn non bộ lấy đà phóng tới, chống bậu cửa sổ nhảy vào trong phòng: "Đi nhanh đi, hôm nay mở hội đèn, qua ngày mai là không còn nữa đâu."

Thân pháp cậu linh hoạt, nhưng lộ trình này cậu đi không được bình thường. Lúc đáp xuống bỗng bị sặc gió, ho khan mấy cái.

Tiêu Sóc kéo bàn về sau một chút, cau mày, nhìn cậu đáp xuống đứng vững vàng: "Đệ qua đây."

"Không qua đấy." Vân Lang kiên cường bất khuất, "Huynh có đào hố trước sạp chắc luôn."

"..." Tiêu Sóc tự mình bước xuống sạp, chộp lấy tay Vân Lang, đặt tay lên mạch cổ tay cậu.

"Ý." Vân Lang chồm tới, "Huynh biết bắt mạch luôn hả?"

"Đừng lên tiếng." Tiêu Sóc nín thở tập trung, thử đi thử lại mấy lần, "Ta mới học, đệ lên tiếng là ta bắt không được."

"Sao tự dưng lại nghiên cứu y thuật thế?"

Vân Lang tò mò lắm, nghiêng người nhìn sang quyển sách đang đặt trên bàn: "Trửu hậu bị cấp phương*... Chữa khuỷu tay hả?"

*Một cuốn sách y học cổ truyền Trung Quốc do nhà y học Đông Tấn, Cát Hồng biên soạn. Cuốn sách này chứa các phương pháp chữa trị khẩn cấp và các bài thuốc đơn giản, dễ tìm, thường được sử dụng trong các tình huống cấp cứu.

**Trửu là khuỷu tay

Tiêu Sóc bị cậu chọc giận đến mức nghiến răng, mở miệng không thèm lựa lời: "Chữa chó điên cắn."

Vân Lang: "..."

Tiêu Sóc nhíu mày thật chặt, đè lấy mạch tay Vân Lang một hồi vẫn không nhìn ra gì, bèn vứt tay cậu ra.

Vân Lang trơ mắt nhìn cánh tay mình bị vứt trở về, đi vòng vòng quanh Tiêu Tiểu vương gia, huơ huơ tay: "Vậy là bắt xong rồi hả?

"Bắt không ra, hôm sau ta sang Thái Y viện hỏi thử."

Tiêu Sóc mím môi, trầm giọng: "Vết thương vẫn chưa lành hẳn mà đệ cứ suốt ngày chạy nhảy lung tung thế này, lỡ để lại di chứng thì phải làm sao đây?"

"Không có đâu, số đệ định sẵn là không bệnh không tai, sống lâu trăm tuổi rồi."

Vân Lang chẳng để bụng, tiện tay lấy ly trà trên bàn tự rót cho mình một ly: "Hôm nay mở hội đèn, không đi thì tiếc lắm đấy..."

Vân Lang suy nghĩ một lát, chợt hiểu ra, cậu cầm quyển y thư kia lên vẩy vẩy: "Mấy ngày nay huynh đóng cửa không ra là để nghiên cứu cái này ấy à?"

Tiêu Sóc bước lên giật về: "Trả đây."

"Huynh không dám ra trận giết người là Vương thúc đã muốn đánh huynh lắm rồi."

Vân Lang thật tình thấy rầu thay cho hắn: "Giờ huynh còn từ tâm nhân hậu, muốn học trị bệnh cứu người. Vương thúc mà biết được xem có giận đến mức leo lên nóc nhà dỡ ngói không..."

"Có mỗi mình đệ thích leo nóc nhà thôi!"

Tiêu Sóc bấy giờ mới có tí tuổi, năm lần bảy lượt bị cậu ghẹo hoài, rốt cuộc không nhịn được nữa: "Ai bảo vết thương của đệ mãi không lành chứ!? Có trời mới biết mấy ông ngự y ấy có đáng tin không ấy! Rặt một đám ăn không ngồi rồi! Mới mấy ngày trước còn bảo--- bảo đệ không còn đường sống..."

Vân Lang bị mắng cho vuốt mặt không kịp, cậu ôm ly trà ngẩn ra ngồi chớp mắt.

Tiêu Sóc nghiến răng, vuốt phẳng quyển sách, quay sang liếc cậu một cái rồi giấu sách xuống dưới gối.

Vân Lang không biết bỗng nhiên Tiêu Tiểu vương gia nổi đoá cái gì, nhìn hốc mắt hắn đỏ hoe, cậu nấn ná một hồi rồi cũng bước qua, chọt chọt hắn: "Nè."

Tiêu Sóc lạnh mặt, xoay người không thèm nhìn cậu.

Vân Lang lại chọt: "Tiêu Sóc ơi."

Tiêu Sóc bị cậu làm phiền đến phát bực, cuỗm lấy ly trà trong tay Vân Lang rồi đổ đi, đổi thành một ly trà nóng đặt cái cộp lên bàn.

Vân Lang thật ra không thích uống trà nóng lắm, nhưng nhìn cái điệu "Đệ mà không uống là ta cầm bình trà rót thẳng vào miệng đệ ọc ọc ọc ọc ọc" này của Tiêu Sóc, cậu do dự một hồi rồi vẫn cầm lên uống.

"Đâu thể--- Đâu thể trách thái y người ta được."

Đến giờ phút này Vân Lang bỗng thấy có lỗi với Thái Y viện lắm, lí nhí giải thích: "Dù gì đệ cũng ngã xuống từ vách đá cao như vậy, không tan xương nát thịt là đã may lắm rồi..."

"Hai ta ngã từ vách đá xuống." Tiêu Sóc nhỏ giọng, "Đệ vì che chở cho ta nên mới bị nện xuống đất."

"Cũng có khác gì mấy đâu." Vân Lang đánh trống lãng, "Đệ giỏi võ hơn huynh, nên đương nhiên đệ phải bảo vệ huynh rồi..."

Tiêu Sóc bỗng run rẩy, không nghe lời cậu nói, nhắm chặt mắt lại.

Hai đứa rõ ràng chỉ ra ngoại ô kinh thành phóng ngựa mà thôi, trời xui đất khiến thế nào lại đụng phải mật thám Nhung Địch.

Người Nhung Địch bí mật trà trộn vào kinh thành, chuyện này một khi bị phát hiện chắc chắn sẽ dẫn đến tai hoạ ngút trời, đương nhiên bọn họ không tài nào tha cho hai đứa trẻ được.

Tấm áo choàng bị rách làm lộ ra chiếc áo long quái màu thạch thanh, thêu đôi rồng chầu mây ngũ sắc, bán đứng thân phận hoàng tôn của hắn.

*Long quái là một loại trang phục truyền thống của Trung Quốc, thường được sử dụng trong triều đình nhà Thanh. Đây là một loại áo dài có cổ tròn, mở phía trước, và thường có họa tiết rồng thêu trên áo. Áo này thường được mặc bởi các quan chức hoặc hoàng tộc.

**Màu thạch thanh là màu azurite.

***Không tìm được hình ảnh miêu tả chính xác hoạ tiết rồng chầu mây ngũ sắc này, đại khái là hoạ tiết vòng tròn có hai con rồng bay quanh một đám mây ngũ sắc.

Nhung Địch nhìn ra quy cách ăn mặc này là của ai, vì thế thẳng tay muốn diệt khẩu. Vân Lang không chịu bỏ hắn lại nên mới bị dồn đến vách đá.

Vì che chở cho hắn nên vào thời khắc nguy cấp nhất mới kéo lấy hắn, đỡ dưới thân mình, suýt nữa toi mạng.

"Có vậy thôi mà Tiêu Tiểu vương gia đã muốn bỏ văn theo y rồi hả?"

Vân Lang ngồi suy nghĩ một hồi bỗng hiểu ra, nhịn không được bật cười: "Ủa là sao? Đáng lẽ huynh phải tự thấy hổ thẹn rồi dốc lòng luyện võ chứ..."

"Võ tất nhiên cũng sẽ luyện." Tiêu Sóc hậm hực, "Sắp tới ta bận lắm, đệ bớt đến tìm ta lại, cứ ngoan ngoãn nằm trên giường đi."

"Nằm sắp chán chết luôn rồi." Vân Lang nói, "Nhờ thuốc nhà huynh hiệu quả phi thường, đệ bình phục rồi còn đâu."

"Đệ nói thật đó, huynh không biết trong cung chán đến độ nào đâu."

Vân Lang: "Ngoài cột nhà ra cũng chỉ có xà nhà, muốn uống trà thì nằm trên giường kêu một tiếng, người bên ngoài sẽ hô 'Dâng trà---', sau đó lại phải nằm đợi."

Vân Lang miêu tả sinh động: "Chừng mười mấy nội thị cung nữ cứ như chơi chuyền chuyền vậy, từng người từng người một nối tiếp nhau hô, rót xong ly trà lại chuyền ngược về từng người từng người, chuyền về tới nơi... thì trà cũng nguội ngắt rồi."

Tiêu Sóc nhíu chặt mày, bán tin bán nghi nhìn cậu hồi lâu rồi lại nói: "Thế... Ta đệ bài vào cung thăm đệ nhé."

"Huynh vào thăm đệ làm gì." Vân Lang chỉ muốn dụ hắn ra ngoài cho bằng được, nghe thế thì đau đầu, "Huynh muốn đứng canh cửa làm người đầu tiên hô 'Dâng trà' rồi làm người cuối cùng đút đệ uống trà lạnh hả?"

Tiêu Sóc là tiểu hoàng tôn, thường ngày sinh hoạt ở phủ Đoan Vương, chỉ đến dịp Tết mới vào cung thỉnh an, số lần tiến cung vốn không nhiều, không hề biết quy củ trong cung hoá ra lại như vậy, nghe xong ngạc nhiên lắm: "Sao lại thế được?"

"Chính là thế đấy." Vân Lang cây ngay không sợ chết đứng, "Huynh có biết đồ ăn dâng lên cho Hoàng thượng phải có người thử độc chưa?"

Này thì Tiêu Sóc biết, gật đầu một cái.

"Phải thử ba lần, một lần dùng nước, một lần dùng đũa bạc, một lần nếm thử."

Vân Lang nói: "Mỗi bữa ngự thiện có một trăm hai mươi món, mỗi món lại phải thử như vậy một lần."

Tiêu Sóc ngạc nhiên: "Thế phải thử đến bao giờ mới xong?"

"Nói chung là chờ đến khi thử xong thì có đói cũng đói no luôn rồi." Vân Lang nói, "Với cả, để đề phòng có người hạ độc, mỗi món chỉ được ăn ba miếng..."

"Một trăm hai mươi món." Tiêu Sóc lắc đầu, "Mỗi món ba miếng thôi cũng đã no căng rồi."

Vân Lang rất biết tiếp thu: "... Thì chắc là đệ nhớ nhầm, mỗi bữa hai mươi món thôi."

Tiêu Sóc: "..."

Vân Lang: "..."

Tiêu Sóc mím môi, nhìn cậu một hồi, rốt cuộc không nhịn được nữa, cúi đầu bật cười một tiếng.

"Hết giận chưa?"

Vân Lang chồm qua nhìn, chọt chọt hắn: "Hết giận thì ra ngoài với đệ đi, đệ sắp chán chết rồi đây này, ba đội nhân mã Điện Tiền ti cứ thay phiên nhau canh chừng đệ..."

"Đệ lén chạy ra ngoài đấy à?"

Lòng Tiêu Sóc căng thẳng lên, lại phải cau mày: "Đệ---"

"Đệ đường đường chính chính chạy ra đấy, chỉ là trùng hợp chọn phải con đường không ai nhìn thấy thôi."

Vân Lang lường trước được, giơ tay đè lại mi tâm của hắn: "Thế huynh đi chung không? Không đi thì đệ tự đi một mình."

Thật ra Vân Lang cũng không thích hội đèn lắm, cậu chỉ mê mấy gian đồ ăn ở chợ đêm thôi. Cậu nhoài ra nhìn ánh trăng bên ngoài, không muốn chần chừ nữa: "Lề mà lề mề, nếu không phải đệ một mình không ăn hết, tội gì phải đến rủ huynh chứ..."

Tiêu Sóc yên lặng nghe Vân Lang trách móc, thấy cậu sắp đi mất thì bỗng giơ tay ra níu cậu lại: "Bên thành Đông---"

"Thành Đông có gì vui đâu?" Vân Lang khó hiểu, "Không là miếu thì cũng là chùa, tối mờ tối mịt, chẳng có nổi một ngọn đèn."

"Qua cầu Long Tân, vòng ra sau Quan Âm viện có con hẻm đồ ngọt."

Tiêu Sóc nhỏ giọng: "Có một tiệm chè ngon lắm."

Vân Lang nghe không rõ: "Có gì cơ?"

"Chè ấy." Trước giờ Tiêu Sóc chẳng khi nào động vào mấy thứ này, nghiến răng lí nhí: "Bán bánh... bán bánh cũng ngon."

Hắn theo mẫu thân dâng hương, bỗng nhớ tới Vân Lang than suốt ngày toàn phải uống thuốc đắng nghét, bất giác đi dạo xung quanh lại phát hiện ra.

Vốn định qua mấy ngày nữa đi mua mấy phần về, nhân lúc tiến cung thỉnh an mang cho Vân Lang ăn.

"Thật không đấy?" Vân Lang sợ hắn lừa mình, "Ra ngoài là phải chơi cho vui, huynh đừng có ghét đông người ồn ào mà dụ đệ đi chỗ vắng tanh tối thui..."

"Thật." Hai vai Tiêu Sóc bỗng cứng còng, lí nhí, "Ta, ta muốn ăn."

Vân Lang trầm ngâm một hồi, giơ tay ra sờ lên trán Tiểu vương gia.

Tiêu Sóc đẩy tay cậu ra: "Đừng quậy."

"Ta muốn ăn. Nhưng một phần thì ít quá, mà hai phần thì..."

Tiêu Sóc không nhìn Vân Lang, cúi đầu, nắm tay lại: "Một người ăn không hết."

Vân Lang nhìn Tiêu Sóc, tâm tình khó tả vô cùng, giơ tay vỗ vỗ hắn: "Không cần chi tiết vậy đâu."

Tiêu Sóc: "..."

"Lỡ mà Đoan Vương thúc nghe được." Vân Lang nói, "Kẻo lại mắng huynh ăn như mèo hửi, có bị đánh cũng chỉ biết chịu trận."

Tiêu Sóc: "..."

Vân Lang phải nằm dính trên giường nửa tháng, mãi mới tìm được người để đấu khẩu, cậu thở phào một hơi, mở cửa sổ ra hóng gió, tâm tình thư thái vô cùng.

Mười lăm tháng giêng, đang độ trăng rằm.

Ngoài cửa sổ tuyết rơi thành một lớp mỏng, đèn treo ngoài hiên rọi xuống, hắt lên tuyết lung linh vô cùng.

Mặt Tiểu vương gia đỏ hây nóng bừng, cúi đầu ngồi trên sạp, không biết ngẩn ra nghĩ tới chuyện gì.

"Thôi được rồi."

Vân Lang nhìn hắn hồi lâu, không giả ngầu được nữa bật cười: "Dẫn đường đi chứ."

Tiêu Sóc ngơ ngác, ngẩn lên nhìn câu.

"Tạm tin huynh lần này, nếu mà ăn không ngon..."

Vân Lang thèm ăn lắm rồi, tiện tay vơ lấy áo choàng của Tiêu Sóc, cầm luôn chiếc lò sưởi ấm áp nhét vào trong ngực áo, vội vàng bước ra ngoài trước: "Bảo đảm sẽ tính sổ với huynh."

...

Hiếm khi nào mơ được một giấc bình yên đến vậy, khoé môi Vân Lang cong lên, lúc mơ màng hai tay vậy mà cũng đang ôm lấy chiếc lò sưởi ấm như trong mơ.

Đêm ấy, cậu và Tiêu Sóc đội tuyết đi tìm chè hoa mai, tốn cả nửa đêm mà vẫn không có phúc ăn.

Đêm ấy trái gió trở trời, mua được hai phần nhưng để đã lâu nên bị lạnh mất.

Tiểu vương gia sợ ảnh hưởng vết thương của cậu, một mực muốn đem về phủ cho người hâm lại, bất kể ai khuyên bảo thế nào, hắn chỉ đáp lại một câu "Lạnh rồi, đệ ấy không được ăn."

Hai đứa chí choé cả buổi, cuối cùng chỉ đành mỗi đứa xách một hộp, cứ thế im lìm quay trở về.

Tuyết rơi nên đường trơn lắm, đêm cũng đã khuya.

Tiêu Sóc bước hụt chân, thấy hắn sắp ngã, cậu theo bản năng kéo hắn lại, kết quả là cũng hụt chân theo.

...

Không biết Tiêu Sóc luyện ở đâu ra phản ứng nhanh nhạy đến thế, vậy mà có thể ôm chặt lấy cậu, ngã ngồi phịch xuống đất, không để cho Vân Tiểu hầu gia trọng thương vừa khỏi bị ngã nữa.

Chỉ tiếc hai hộp thức ăn đều bị đổ cả ra ngoài.

Quay lại chỗ bán thì người ta bảo hết rồi, hai phần ban nãy là hai phần cuối cùng.

Trong mơ Vân Lang thở dài, đã quen với cơn đau lúc thì châm chích lúc thì dữ dội trong lồng ngực, hiếm hoi sinh ra chút sến sẩm ngày thường cậu ghét.

Đổ là mất hết rồi.

Cản không được, sửa chẳng đặng, mà chạy khó thoát.

Gương vỡ khó lành.

Cơn đau kịch liệt cùng với mùi máu tanh ập đến, Vân Lang biết mình không thể nôn ra lúc này được, cậu cố xoay người sang rồi ho sặc sụa cho ra hết ngụm máu ấy.

Tầm mắt tối om dần sáng lên, xung quanh từ từ hiện rõ.

Cậu đang nằm trong thư phòng của Tiêu Sóc, chậu nước được đặt cạnh sạp, còn có mùi thuốc đắng nồng nặc khắp phòng.

Đao Ba hai mắt đỏ au, vững vàng đỡ lấy cậu, Lương thái y trong tay còn cầm ngân châm, lão chủ bộ lo lắng đứng bên cạnh.

Vân Lang thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại, chậm rãi hít thở thật sâu.

Cho đến tận bây giờ vẫn luôn là cậu chăm sóc cho Tiêu Tiểu vương gia không biết đánh nhau, nên dù đã ra nông nỗi này, nếu không cần thiết, cậu vẫn không muốn để Tiêu Sóc thấy mình chật vật.

Không biết lúc hôn mê bị cho uống thuốc gì, trong miệng vẫn vương vị đắng chát. Vân Lang được Đao Ba đỡ dậy súc miệng, cậu vẫn còn mệt lắm, lại khép mắt lại.

Đúng lúc định ngã ra thì có người đẩy nhẹ cửa thư phòng.

Gió tuyết chỉ vừa thoảng qua đã bị chặn lại hết ngoài cửa.

Vân Lang ngẩn người, xoay đầu sang nhìn.

Tiêu Sóc đứng ở cửa, chẳng hề nhìn cậu, cởi áo khoác ra đưa cho Huyền Thiết vệ, đi đến bên sạp ngồi xuống.

Vân Lang ngơ ngác cúi đầu, nhìn chằm chằm hộp thức ăn hắn xách trên tay.

Trong phòng vốn yên tĩnh, lúc này này có Vương gia toạ trấn lại càng không ai dám lên tiếng. Lão chủ bộ do dự một hồi, rồi kéo hết mọi người ra ngoài, chỉ để lại Lương thái y.

Vân Lang nhìn hộp thức ăn không ừ hử một câu.

Tiêu Sóc rũ mắt, trầm mặc một hồi mới lạnh giọng: "Đệ..."

"Vương gia." Vân Lang: "Ngài đây đang nuôi heo à?"

Tiêu Sóc: "..."

"Cả đống thế này." Vân Lang lo lắng vô cùng, "Huynh mua hết bánh tiệm người ta à? Có chè luôn không? Còn ngon không? Còn..."

Vân Lang nuốt nước bọt: "Còn ăn được không?"

"Vân Lang." Tiêu Sóc im lặng cả buổi, giơ tay lấy một cái muỗng, "Đệ không phải cố nói chuyện đâu."

"Không sao, ngực đệ hết đau rồi." Vân Lang tiêu sái lắm, "Nói năng không bị ảnh hưởng gì đâu---"

Tiêu Sóc nói: "Đệ không mở miệng vẫn chọc ta tức chết được."

Vân Lang: "..."

Vân Lang ho khan một tiếng, cẩn thận hỏi lại: "Thật hả?"

Tiêu Sóc quyết tâm không nghe cậu chọc, hắn lấy một bát thuốc sạch, múc một phần chè rồi bỏ thêm vài cái bánh hoa mai vào.

"Chè tiệm này có bỏ đàn hương."

Tiêu Sóc: "Có thể giảm nhiệt thông phổi, giúp giảm đau."

Vân Lang há miệng không nói được gì, chỉ có thể cười gượng.

"Nhưng đệ không ăn được." Tiêu Sóc nói, "Phế mạch đệ bị thương chưa khỏi hẳn, nhiễm hàn khí quá mức. Dùng dược liệu tính hàn giảm nhiệt, đúng là dễ chịu hơn nhất thời nhưng sẽ bị tái lại, lần sau còn đau hơn lần trước."

Vân Lang không ngờ hắn thật sự học được môn này, ngẩn người, ngẫm nghĩ một lát: "Thảo nào..."

Tiêu Sóc khép mắt lại.

Hắn không biết Vân Lang có vết thương thế này, cũng không biết tại sao cậu lại bị thương. Thái y chẩn mạch mấy lần đều bảo thương thế như này là đã để quá lâu không trị, lại thêm tự ý dùng thuốc không đúng, đã thành bệnh trầm kha.

Cái tên điên này, không biết mấy năm qua đã uống bừa bao nhiêu thuốc rồi.

Không biết còn giấu bao nhiêu vết thương nữa.

"Phần này không có đàn hương."

Tiêu Sóc không nhìn Vân Lang, cố dằn xuống lệ ý oán giận vô biên, bình thản nói: "Đệ có thể ăn một ít."

Vân Lang có hơi ngại, cười cười, chống lên sạp nhích nhích sang rồi giơ tay lấy cái muỗng.

Tiêu Sóc cứ như không thấy cậu giơ tay, chỉ lo múc một muỗng đưa lên bên miệng cậu.

"..." Vân Lang: "Vương gia."

Tiêu Sóc không động đậy.

"Chúng ta bây giờ." Vân Lang đăm chiêu một lúc rồi cố hết sức lựa lời uyển chuyển, "Cứ như đệ triền miên giường bệnh, còn huynh thì thấy phiền quá mức chịu đựng nên muốn cho đệ một chén thuốc độc tiễn đệ đi vậy."

Tiêu Sóc dằn lửa giận, trầm giọng: "Vân Lang---"

"Thật mà." Vân Lang rầu rĩ, "Dân gian có câu 'Bên giường bệnh nặng không con hiếu' đấy thôi."

Tiêu Sóc: "..."

"Yên tâm."

Tiêu Sóc biết Vân Lang muốn cãi nhau cho bằng được, quyết tâm không để cậu được như ý: "Nếu ta muốn giết đệ, không cần dùng độc, đâm một kiếm là xong chuyện."

Vân Lang thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì được rồi."

"Huống hồ." Tiêu Sóc im lặng một lát rồi nói tiếp, "Nếu đệ triền miên giường bệnh..."

Vân Lang tò mò: "Thì sao?"

Tiêu Sóc nhắm hai mắt lại: "Không có gì."

Hắn không muốn nói chuyện này, thấy Vân Lang không có ý mở miệng, hắn hơi mất kiên nhẫn, nhíu chặt mày: "Còn chờ gì nữa?"

"Chờ xem..." Vân Lang nhìn cái muỗng bên miệng mình, trầm ngâm. "Vương gia có thể giơ như này bao lâu."

Năm xưa Tiêu Sóc chưa bao giờ vật tay thắng được cậu, hôm nay giơ muỗng lâu đến thế mà tay vẫn ổn định, xem ra thật sự có tiến bộ rồi.

Vân Lang muốn giơ tay lên chọt chọt nhưng lại không có sức, chỉ tiếp tục đếm nhịp tim tính giờ: "Giữ yên, cố thêm tí nữa, để đệ xem xem..."

Tiêu Sóc không nhịn được nữa, ném cái muỗng xuống, đặt chén xuống sang một bên.

Vân Lang nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, thở dài.

Chén chè có tội gì đâu, Vân Lang cố lấy sức nâng cánh tay lên, muốn tự cầm cái muỗng.

Muỗng chưa kịp tới tay, Tiêu Sóc đã giành lấy cái chén, tự múc ăn.

Vân Lang: "..."

Vân Lang thấy mình đã tận tình tận nghĩa rồi, chống tay bật dậy, nghiến răng ken két: "Tiêu Sóc---"

"Lạnh rồi." Tiêu Sóc bình thản nói, "Đệ không được ăn."

Vân Lang há miệng, ngẩn người ra.

Tiêu Sóc lại lấy một phần khác còn ấm ra, khuấy khuấy mấy lần rồi lại múc một muỗng lên.

Vân Lang ngạc nhiên nhìn cả buổi, gượng gạo cong môi, nhỏ giọng: "Tiểu vương gia..."

"Đệ cứ dây dưa tiếp cũng được." Tiêu Sóc nói, "Tiệm này tuy hôm nay đã bán hết rồi, nhưng ngày mai vẫn bán, ngày mốt vẫn bán."

Vân Lang nuốt nước bọt, ấp úng: "Đệ cũng có thích ăn đến vậy đâu..."

"Bán hết cái mẹ gì chứ."

Tiêu Sóc lạnh giọng, gằn từng chữ một: "Đổ lần nào thì ta mua lại lần nấy."

Lồng ngực Vân Lang bỗng nhói lên, định khuyên Tiêu Sóc đừng mắng mẹ chủ tiệm người ta, ngẩng đầu lên lại chạm phải ánh mắt của Tiêu Sóc.

Tràn đầy oán hận, hung ác vô cùng.

Xương trắng trải dài khắp đài nguyên băng tuyết, dây leo máu uốn lượn vươn lên quấn chặt lấy cậu.

Vân Lang từ từ nhắm mắt lại, đứng bên rìa đầm lầy nơi chôn vùi bao bộ xương cốt, đau đớn thấu tận tâm can.

"Vân Lang." Tiêu Sóc nhìn cậu, "Ta và đệ còn sống."

"Vẫn còn sống."

Từng chữ Tiêu Sóc nói gằn rơi vào tai cậu: "Nên bớt nghĩ ba chuyện gương vỡ khó lành lại cho ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro