Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Màn đêm buông xuống Kỳ Trường Ức liền nhiễm phong hàn, sốt cao một bên không lùi, Lý Ngọc sai người đi tìm thái y, nhưng cửu hoảng tử vốn không được ân sủng, hạ nhân đều không dám chữa trị cho y.

     Thái y gọi một hồi lâu cũng không thấy ai tới, toàn bộ tẩm cung nửa điểm biện pháp đều không có.

     Lý Ngọc chỉ có thể lấy khăn ướt, lau người cho Kỳ Trường Ức từng chút từng chút một để giảm nhiệt.

     Lăn lộn suốt một đêm, nhiệt độ cơ thể Kỳ Trường Ức mới dần dần khôi phục bình thường.

     Mê mang mở mắt lên, mặt trời đã lên tới đỉnh.

     Trên giường tiểu nhân nhi mặt đầy tiều tụy, một bộ dáng bệnh nặng mới khỏi, đầu gối cùng trên cổ tay đều sưng đỏ một mảng, suy yếu không thôi.

     Y cố hết sức đứng dậy, Lý Ngọc vội vàng đi qua đỡ y dậy.

     "Điện hạ, thân mình ngài còn yếu, hiện nay là muốn đi đâu?"

     Thân hình Kỳ Trường Ức lắc lư, "Ta, ta muốn đi thỉnh an mẫu hậu."

     Canh giờ để thỉnh an sớm đã qua, nghĩ đến hoàng hậu nương nương khắc nghiệt, Lý Ngọc không khỏi đổ hồ hôi cho chủ tử nhà mình.

     Lại nói tiếp mẹ đẻ của tứ hoàng tử và cửu hoàng tử sớm đã qua đời, hoàng hậu nương nương người thiện tâm từ, đã đem hai hoàng tử nuôi bên mình.

     Chỉ là tứ hoàng tử dần dần trưởng thành thành rồng thành phượng, xuất xắc đoạt được thánh tâm, còn không nên thân như cửu hoàng tử liền bị tống cổ đến một góc trong cung, không bị người chú ý.

     Kỳ Trường Ức vội vàng đuổi tới tẩm cung của hoàng hậu, liền bị đại nha hoàn ở cửa ngăn lại.

     Kia đại nha hoàn ỷ thế hiếp người, kiêu căng ngạo mạn nói, "Cửu hoàng tử điện hạ, canh giờ thỉnh an đã qua, ngài như thế nào bây giờ mới đến."

     Kỳ Trường Ức nhẹ nhàng mở miệng, "Hảo tỷ tỷ, cho ta vào xem mẫu hậu đi."

     Đại nha hoàn đẩy đẩy Kỳ Trường Ức đang muốn tiến lên, "Điện hạ, không phải ta không cho ngài đi vào, gần đây thân thể hoàng hậu nương nương không thoải mái, đã nghỉ ngơi, thật sự không tiện gặp ngài."

     Kỳ Trường Ức vốn là đứng thẳng không xong, bị nàng đột nhiên đẩy về phía sau làm thân hình y lảo đảo một chút, thiếu chút nữa ngã nhào.

     Lý Ngọc một bên nhìn không được, đại nha hoàn trong cung đều dám đối với điện hạ động tay động chân, liền tiến lên tát cho nàng một cái.

     "Thật to gan! Dám xô đẩy cửu hoàng tử, ta nghĩ là ngươi không muốn cái tay này nữa."

     Đại nha hoàn thường ngày ỷ vào hoàng hậu đều dám trừng mắt dựng mắt với mọi người xung quanh, hiện nay bị một tiểu thái giám không có danh hào, đương nhiên là không chịu buông tha tiến lên.

     Mắt thấy hai bên lập tức có thể lao vào đánh nhau, đại môn trong điện đột nhiên mở ra tới, một vị ma ma tướng mạo uy nghiêm đi ra, nổi giận nói, "Đều dừng tay, cũng không nhìn xem nơi này là nơi nào, là nơi có thể cho nhóm người các ngươi làm càn! Hoàng hậu nương nương có lệnh, ai ầm ĩ trước đại điện, toàn bộ kéo xuống đánh 50 đại bản, không được có sai lầm!"

     Mấy người tức khắc an tĩnh lại, tiếng đại nha hoàn kêu khóc vang lên.

     50 đại bản, nhẹ thì nằm liệt giường mấy tháng, nặng thì khó giữ được cái mạng nhỏ này.

     Thị vệ đem mấy người kéo xuống hành hình, Lý Ngọc bị kéo đi mắt nhìn thẳng, chỉ đối với gương mặt tái nhợt của Kỳ Trường Ức cười cười, hắn là người không có đầu óc, chính là hành động trước nay đều là vì điện hạ.

     Kỳ Trường Ức nôn nóng đến mức muốn vọt vào trong điện cầu xin hoàng hậu nương nương, cầu nàng có thể buông tha Lý Ngọc, nhưng hoàng hậu nương nương đóng cửa không thấy, còn phái người đem y ra khỏi tẩm cung.

     Kỳ Trường Ức đứng ở ngoài cửa, siết chặt nắm tay, xoay người chạy đi.

     Y một đường chạy tới bên ngoài điện, bên trong hoàng thượng cùng văn võ bá quan đang thượng triều.

     Kỳ Trường Ức nóng nảy chạy, trong khoảng thời gian ngắn đầu váng mắt hoa, y ở ngoài điện quỳ xuống, phiến đá lạnh băng cứng rắn, vết thương cũ chỗ đầu gối cũng ẩn ẩn đau, nhưng vì tính mạng của Lý Ngọc, y cũng không có biện pháp khác.

     May mà lâm triều vừa lúc kết thúc, cửa điện mở ra, quan viên bên trong lần lượt đi ra.

     Nhìn đến Kỳ Trường Ức quỳ thẳng tắp ở ngoài của điện, bọn họ đều ngẩn người, sau đó chỉ chỉ trỏ trỏ khe khẽ nói nhỏ đi xa.

     Cuối cùng đi ra chính là Triệu Lệ Đường cùng Bùi Tranh.

     Vừa mới hai người ở trên triều đình bởi vì Tây Nam man tộc mà cãi nhau một trận, cuối cùng không ngoài dự liệu hoàng thượng nghe theo đề nghị của Bùi Tranh, yêu cầu Man tộc phái sứ thần tới thiên triều để nói chuyện hòa thân.

     Kỳ Trường Ức nhìn Bùi Tranh ở phía sau, đáy mắt lòe ra mong đợi, nhưng vội vàng đi đến chỗ y, lại là thần sắc khẩn trương của Triệu Lệ Đường.

     "Điện hạ, xảy ra chuyện gì, vì sao lại quỳ gối ở đây?"

     Kỳ Trường Ức đứt quãng đem sự tình tự thuật xong, Triệu Lệ Đường nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của y, đau lòng không thôi, tiến lên nâng y dậy.

     "Điện hạ, đừng nóng vội, ta có thể thay thế ngươi cầu tình, hoàng thượng khẳng định sẽ bỏ qua cho Lý Ngọc công công."

     Kỳ Trường Ức nhẹ nhàng gật gật đầu, y mơ mơ màng màng, cả người giống như lại bị thiêu cháy, mắt thấy không thể đứng thẳng được.

     Ngã xuống phía trước liền rơi vào một vòng tay đầy mùi đàn hương*. (đàn hương: mùi gỗ )

     Bùi Tranh đứng ở phía sau y, cánh tay ôm thật chặt vòng eo của y, ở trước mặt mọi người, đem tiểu nhân nhi suy yếu vào trong ngực.

     Triệu Lệ Đường đôi mắt ửng đỏ, hắn không dám, trước mặt nhiều người cùng Kỳ Trường Ức có hành động thân mật gì, nhưng Bùi Tranh cư nhiên dám trực tiếp ôm y!

     Theo sau là ngữ điệu lạnh lùng vang lên, "Triệu tướng quân có thời gian rảnh rỗi vẫn là quan tâm nhiều đến biên quan đi, hoàng thượng hạ lệnh ta dạy dỗ cửu hoàng tử, y có chuyện gì tự nhiên là bổn tướng nhọc lòng."

     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro