Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     "Giang thái y đến." Ngoài của truyền đến âm thanh của thái giám.

     Bùi Tranh ôm lấy tiểu nhân nhi không nhúc nhích.

     Giang Du Bạch bước vào tẩm điện bên trong cánh cửa, hắn ăn mặc quan phục thái y to rộng, khuôn mặt thanh tú, ho nhẹ sau khi nhìn hai người trên giường.

     "Tham kiến Bùi đại nhân." 

     Bùi Tranh lúc này mới không chút hoang mang tránh thân mình ra, "Làm phiền Giang thái y."

     Kỳ Trường Ức vốn dĩ thoải mái dễ chịu dựa vào trước ngực Bùi Tranh, lập tức không có người chống đỡ bất mãn bĩu môi, rồi lại hiểu chuyện phối hợp với Giang Bạch Du để bắt mạch.

     "Điện hạ chỉ là bị nhiễm phong hàn, không quan trọng, đợi lát nữa ta viết phương thuốc rồi cho người đi sắc thuốc là được."

     Giang Du Bạch thu hồi tay, xoay người liền muốn đi viết phương thuốc.

     Mới vừa rồi người trong điện của cửu hoàng tử lại lấy danh của Bùi Tranh xông vào Thái Y Viện, xem bộ dáng kia còn tưởng cửu hoàng tử bị bệnh gì nghiêm trọng lắm, sợ tới mức Giang Du Bạch vội vội vàng vàng chạy tới, kết quả chỉ là bị nhiễm phong hàn mà thôi.

     "Từ từ, trên người y còn có vết thương chỗ khác, Giang thái y cũng nhìn đi."

     Bùi Tranh đột nhiên mở miệng nói, chỉ là rõ ràng là lời nói quan tâm, từ trong miệng hắn nói ra lại giống như lạnh lùng ra lệnh.

     Giang Du Bạch bĩu môi, chỉ phải lại đi đến trước giường cẩn thận kiếm tra cho Kỳ Trường Ức.

     "Bị thương ở đầu gối, địa phương khác liền không cần kiểm tra."

     Bùi Tranh lại nhỏ giọng nói.

     Giang Du Bạch thật sự là nhịn không được xoay người cho hắn một cái xem thường, không muốn mình chạm vào điện hạ cứ việc nói thẳng, xúc phạm đến danh dự hành nghề thái y của hắn.

     Nhưng hắn kiêng kị vị thừa tướng thủ đoạn máu lạnh, ngoan ngoãn nhấc ống quần của Kỳ Trường Ức lên xem xét.

     Chỗ đầu gối trắng nõn quả nhiên sưng đỏ một mảnh, có địa phương thậm chí đã trở nên xanh tím, nhìn khiến cho người xót xa.

     Bơ vơ không nơi nương tựa tiểu điện hạ thật là xui xẻo tột cùng khi rơi vào trong tay Bùi Tranh, ngày thường thỉnh thoảng Giang Du Bạch cũng tới trị thương cho y, có nhiều vết thương là do người trong tẩm cung khi dễ, số khác là do một tay Bùi Tranh tạo thành.

     Vội vàng viết mấy đơn thuốc, phân biệt phong hàn cùng với ngoại thương, Giang Du Bạch liền cáo lui.

     Người trong tẩm cung nhận mệnh mang thuốc đi sắc, Bùi Tranh ngồi ở đầu giường Kỳ Trường Ức, tùy tay cầm lấy quyển sổ ở trên mép giường nhìn.

     Mặt trên tràn ngập chữ viết tinh tế giống nhau, quá mức chỉnh tề thoạt nhìn thậm chí có chút cũ kỹ.

     Đây là việc hắn yêu cầu Kỳ Trường Ức chính mình thường ngày đọc nhiều sách, luyện chữ nhiều hơn, hiện tại thoạt nhìn y là có ngoan ngoãn nghe lời luyện tập.

     Nhưng mà đến vài  trang cuối của quyển sổ, thế nhưng rậm rạp tràn ngập tên Triệu Lệ Đường, từng nét bút viết đặc biệt nghiêm túc.

     Bùi Tranh liền dương tay đem quyển sổ xé thành hai nửa, ném xuống dưới giường.

     Sau khi sắc thuốc sau, cung nữ cung kính bưng lên, tiến lên muốn uy Kỳ Trường Ức uống thuốc.

     Bùi Tranh duỗi tay tiếp nhận chén thuốc, đem cung nữ lui xuống.

     Kỳ Trường Ức còn nhắm mắt lại biểu tình có chút thống khổ nằm ở trên giường, hai má ửng hồng như là nữ tử cố ý đánh phấn mặt.

     Bùi Tranh đem y nâng dậy dựa vào bả vai của chính mình, động tác lại không ôn nhu.

     "Uống thuốc đi."

     Chình là thuốc quá đắng, tiểu nhân nhi đang hôn mê dùng đầu lưỡi phun ra toàn bộ thuốc đắng, hít vào một hơi, "Thật đắng, thật đắng."

     Bùi Tranh không kiên nhẫn, trực tiếp ngửa đầu đem toàn bộ thuốc đen uống hết, sau đó ngón tay nắm hai má Kỳ Trường Ức, bức bách y mở ra miệng thơm.

     Kỳ Trường Ức ăn đau, hốc mắt hơi hơi ướt át, còn không kịp phản ứng, miệng đã bị gắt gao bịt chặt, sau đó nước thuốc che trời lắp đất rót vào trong miệng.

     Y bản năng muốn đem nước thuốc một lần nữa phun ra, chính là bị một đầu lưỡi mềm mại khác chặt chẽ ngăn chặn, y chỉ có thể một bên nức nở một bên đem nước thuốc đen đắng nuốt hết vào.

     Nước thuốc nuốt xong rồi, Bùi Tranh lại không có dời đi môi của mình, hung hăng công thành chiếm đất như muốn trừng phạt, như là muốn đem tiểu nhân nhi nuốt vào trong bụng, ở mỗi một chỗ địa phương đều lưu lại ấn ký của mình mới từ bỏ.

     Trước khi tách ra Bùi Tranh cắn đôi môi đỏ tươi của tiểu nhân nhi, mùi máu tươi tiến vào khoang miệng của hai người, Kỳ Trường Ức đau đến thở hổn hển, bên môi nở rộ yêu dã huyết hoa*. (yêu dã huyết hoa: đóa hoa máu)

     Bùi Tranh vươn ngón tay lau đi, thanh âm lạnh lùng nói, "Điện hạ cần phải hảo hảo dưỡng bệnh, ngày mai tới thư phòng học không thể đến trễ."

     Nói xong liền đứng dậy rời đi.

     Kỳ Trường Ức mềm thân mình nằm ở trên giường, che miệng nhìn chằm chằm rèm giường trên đầu.

     Bùi ca ca là cẩu sao, bằng không sao lại cắn y đau như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro