#22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Vãn tức giận đập vỡ hết đồ đạc trong phủ, đến cả cái gối nàng cũng không tha.

Đến khoảng nửa canh giờ sau, không có động tĩnh gì. Tiểu Vãn cũng không la hét nữa, hoàn toàn chìm vào thinh lặng.

- Tiểu Tán

Lý Triệt cảm thấy có chuyện, liền nhanh chóng vào trong, hắn sợ nàng sẽ nghỉ quẫn mà rời xa hắn.

- Chàng còn vào đây làm gì ?

- Tiểu Tán, ta xin lỗi. Ta...chuyện đó...ta..thực sự không nhớ

- Hừ, nam nhân các người, gây chuyện xong liền nói không nhớ là chứng minh bản thân vô tội. Ta cứ nghĩ, huynh không giống những nam nhân khác, nhưng không...tất cả đều giống nhau

Tiểu Vãn ôm một cỗi đau lòng mà nói, xem ra trước kia nàng đã lầm, ở thời đại nào, tình yêu cũng đều có khắc nghiệt, không phải cứ suôn sẻ, màu hồng như nàng đã nghĩ. Xem ra, nàng cũng phải nghĩ cách quay trở về rồi.

- Tiểu Tán, nàng tin ta. Ta...là bị hạ xuân dược

- Thế chàng nghĩ ta ngốc sao. Bằng chứng đâu ?

Lý Triệt chỉ chỉ vào bụng, ý nói bằng chứng đã bị hắn nuốt sạch rồi. Còn đâu nữa mà chứng minh.

Tiểu Vãn tuy tức giận nhưng lại bị hành động ngây ngô này làm cho dịu bớt. Nhưng nàng sẽ không vì vậy mà tha thứ ngay lập tức.

- Coi như ta tạm tin chàng. Nhưng đừng nghĩ ta sẽ hết giận. Từ đây đến trước ngày thành thân, ta nói gì chàng cũng phải nghe, ta muốn gì thì phải đáp ứng. Chàng chịu không ?

- Được thôi. Chỉ cần nàng hết giận, dù có lao đầu xuống sông, ta cũng làm

- Ta sẽ không kêu chàng làm những chuyện ngu ngốc như nhảy sông đâu. Việc đầu tiên, thu dọn những tàn tích mà ta gây ra, nhớ...chỉ! một! mình! chàng! làm

Tiểu Vãn cố tình nhấn mạnh mấy chữ cuối, đây rõ ràng muốn chọc quê Lý Triệt mà. Bao nhiêu cung nữ, thái giám đều chứng kiến cảnh Thái tử uy nghiêm, cao ngạo sợ nương tử chưa cưới.

- Sao, đồng ý ?

- Ta...đồng...ý

Lý Triệt cố gắng nén lòng tự tôn lại. Ai bảo đối với hắn, nàng là quan trọng nhất cơ chứ. Lý Triệt một mình thu dọn hết những tàn tích của Tiểu Vãn. Đáng tiếc nhất còn có cái bình lưu ly mà hắn thích nhất cũng bị nàng đập tan nát.

Đám nô tỳ, thái giám thay nhau chỉ trỏ, không ngờ thái tử của bọn họ lại vì thái tử phi mà nhún nhường chịu trận.

- Ngươi xem, thái tử chịu thu dọn những tàn tích của thái tử phi, ngay cả cái bình lưu ly ngài quý nhất cũng bị đập bể, mà thái tử cũng chẳng nói gì

- Đương nhiên là do thái tử yêu thái tử phi rồi. Ta nghĩ An Mộ Khuynh cũng không có gì tốt, chắc là hạ xuân dược

- Ta nghĩ dù có trăm An Mộ Khuynh cũng không địch nổi một Nhạc Tiểu Vãn

- Ngươi nói đúng ý ta

Tiểu Trắc Tử vỗ tay trước câu nói của Quế Mai, bọn họ nãy giờ không để ý rằng, đằng sau họ, An Mộ Khuynh đã nghe hết thảy.

- Xem ra, nô tỳ thái giám ở phủ thái tử lại rảnh rỗi đến vậy

- Đương nhiên, bây giờ việc từ trông ra ngoài, thái tử gia đều làm hết rồi

Tiểu Trắc Tử kéo kéo tay áo Quế Mai,  ra hiệu kêu nàng ta nhìn ra phía sau. Quế Mai nhìn thấy Mộ Khuynh liền thất kinh.

- Sau này ta cũng là chủ tử của các người, nên giữ kẽ một chút đi

- Hừ, ai là chủ tử ? Chủ tử của bọn ta chỉ có thái tử phi

Tiểu Trắc Tử há hốc mồm, không ngờ Quế Mai tỷ tỷ ngữ khí lại lớn như vậy, còn không có chút kiêng nể. Quả không hổ danh là nô tỳ thân cận của Tiểu Vãn.

An Mộ Khuynh tức điên lên, không ngờ đám người trong phủ này lại không biết quy củ. Đã vậy, nàng sẽ đích thân dạy bọn họ.

An Mộ Khuynh đưa tay lên, định giáng vào mặt Quế Mai liền bị lực cản lại. Tiểu Vãn vừa đi ra đã thấy cảnh tượng này. Dụ dỗ nam nhân của nàng, bây giờ còn muốn đánh cả người của nàng. An Mộ Khuynh này thật không đơn giản.

- An cô nương, chưa vào phủ mà đã cả gan đánh người của phủ thái tử.

- Cô thì có gì hơn ta, cũng chưa phải đường đường chính chính được thái tử đưa về phủ.

- Phải, ta không được thái tử đưa về, mà là được chàng bế, cõng, vác về. Đâu như cô, phải đi bộ mà tới đây.

- Cô...

An Mộ Khuynh cố kìm nén cơn giận, đợi sau này nàng ta trở thành Lương đệ, đến lúc đó mới có kịch hay để xem

- Tuy vậy, nhưng ta có gia thế hơn cô. Cô cô ta là Di quý phi, phụ thân là An phó tướng, cô phụ là đương kim thánh thượng sau này cũng là cha chồng ta.

- Cô nói như vậy để làm gì ? Khoe thân thế. Thì sao ? Cô bước vào đây chỉ là danh nghĩa, cùng Lý Triệt ân ân ái ái chỉ là do xuân dược, còn nữa, bước vào cung chỉ nhờ Di quý phi. Còn ta, trịnh trọng báo cho cô biết, đích thân thái tử điện hạ đem ta vào cung, chính miệng chàng nói ta là thái tử phi.

Tiểu Vãn khẩu khí vô cùng ngạo mạn, lại lớn vô cùng. Điều này khiến cho An Mộ Khuynh nhớ về ngày hôm trước, khẩu khí này giống hệt với Khương hoàng hậu, khí tức này hoàn toàn là của bậc mẫu nghi.

An Mộ Khuynh không nói nên lời, tức giận bỏ đi. Đợi sau này, thế cuộc thay đổi, đến lúc đó, nàng ta bắt Tiểu Vãn quỳ dưới chân mà xin tha mạng.

Quế Mai chứng kiến cảnh tượng lúc nãy, hận không thể ghi vào sử sách, chủ tử quả thật rất ngầu.

- Thái tử phi

- Hửm ?

- Người quả thật rất ngầu

Quế Mai đưa tay lên làm nút like, sở dĩ biết được cũng là nhờ mấy tháng qua, luyên thuyên cùng Tiểu Vãn, được nàng chỉ mới biết được.

Lý Triệt bên trong không ngừng cảm thán, nữ nhân của hắn thật mạnh mẽ. Sau này ở hậu cung, nàng có thể tự bảo vệ chính mình, hoàn toàn không cần dựa vào Lý Triệt nữa a.
_____________

Vote cho mình và cmt nhận xét nhee :3
Trong khi chờ có chương mới, mọi người có thể di tản qua ba bộ truyện của mình gồm "Em bao nuôi anh", "Tam sinh tam thế mãn chi hoa" và "Nghiệt duyên" để vote và đọc ủng hộ mình nhé ಡ ͜ ʖ ಡ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro