Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đuổi theo cô ta nhanh lên. Không để cô ta thoát khỏi đây.
" Cạch" "két"
- Nguy rồi, cô ta phá khóa thoát ra ngoài rồi đội trưởng. - một người thanh niên chạy vào báo cáo
- Điều thêm người bắt cô ta về.
Cả tổ bảo vệ gồm sáu người đuổi theo một người.
- Nhanh lên cô ta ở phía trước kìa.
- Chết tiệt, bọn người này sao bám dai dữ vậy. Ơ, xe tải, ha ha ha.
- Ê, cô... cô ta lao đầu vô xe tải.
"Bim bim"
- Mấy người điên hay mù hết vậy hả?
Gã tài xế bực bội xổ một tràng rồi nổ máy đi. Khi chiếc xe tải đi, họ nhìn dáo dác xung quanh kiếm cô gái. Nhưng cô ta không có ở đó.
- Cô ta biến đâu rồi? Aishi....
Cả bọn tức tối, bỏ đi. Trong con hẻm gần đó, một cái đầu thò ra, lè lưỡi.
- Bleu bleu, đáng đời.
Nàng phủi phủi, chỉnh quần áo, tóc tai ngay ngắn lại rồi tung tăng tiến vô trung tâm thành phố. Nàng nhìn mấy cái tòa nhà cao chót vót, cười hê hê. Nàng ngắm một dãy đèn led chớp tắt chớp tắt, cười thích thú. Nàng vô tư như chốn không người. Còn mọi người xung quanh nhìn nàng với cặp mắt khác thường. "Xì xầm, xầm xì"
- Con nhỏ đó mới trốn viện, chắc luôn. Nhìn bộ đồ này giống bộ của bệnh viện tâm thần.
- Tốt hơn là tránh xa nó ra. Nó lên cơn dí mình bây giờ.
- Chậc, tội nghiệp, người đẹp mà bị...
Thế đấy, mọi người đem nàng ra để bàn tán. Nàng nghe thấy hết nhưng xem như không có chuyện gì. Nàng nghe những lời nói đó hằng ngày, hằng giờ, cả những lời chửi nặng, chửi nhẹ. Nàng đã quen quá rồi. Nhưng nàng điên mà nàng biết suy nghĩ, nàng là con người luôn mà. Nàng sợ cái nơi đó nên nàng trốn đi. Nàng muốn tự do.
"Bộp" nàng va phải một người làm rớt cả chồng sách chất đống của người ta.
- Xin lỗi, xin lỗi, tui hậu đậu quá. Xin lỗi, cậu có sao không?
Người ta ríu rít xin lỗi nàng, còn nhìn xem nàng có bị gì không. Nàng cười, lắc lắc đầu. Người ta thở phào nhẹ nhõm, cười với nàng rồi nhanh tay nhặt mấy quyển sách lên. Xong, người ta vẫy tay tạm biệt nàng.
- Nè, sao cậu đi theo tui chi? Về nhà đi.
Người ta quay đầu lại làm vẻ mặt khó chịu. Nàng cười cười.
- Nhà nào? Nhà cậu hả?
- Không, nhà cậu á.
- Không có. - nàng lắc lắc đầu.
- Ý tôi là bệnh viện ấy.
Nàng xanh mặt khi nghe nhắc đến "bệnh viện". Nàng lắc đầu nguầy nguậy.
- Không... không, đừng bắt Quỳnh Nga về đó. Cho Nga theo cậu nha, nha. Quỳnh Nga về sợ bị đánh, họ đánh Nga, đau lắm.
Nàng lay lay khuỷu tay người ta. Người ta nhìn nàng như thế cũng có chút thương thương. Mà người ta suy nghĩ.
"Có khi nào cậu ta lừa mình không?"
Người ta lắc đầu từ chối. Mắt nàng bắt đầu ngấn nước. Nàng bám lấy cánh tay người ta kéo người ta ngã, đống sách rớt xuống đất lần hai.
- Cậu không tin thì nhìn nè. Họ đánh Quỳnh Nga, hu hu hu.
Nàng xắn tay áo lên cho người ta coi. Tay nàng đầy rẫy các vết thương, dài có, ngắn có, mới có, cũ có. Người ta mở to hai con mắt chăm chăm nhìn cánh tay nàng. "Haizzz" người ta thở dài đứng dậy phủi phủi bụi, lụm mấy quyển sách, đi. Nàng ngồi khóc hu hu. Người ta không thương nàng gì hết.
- Nè, cậu không theo tui về mà ngồi đó khóc lóc.
- Quỳnh Nga không muốn về đó, hic.
- Về nhà tui chứ không phải bệnh viện.
- Thiệt không? Không có gạt Quỳnh Nga à, hi hi.
Nàng nhảy chân sáo theo sau người ta. Vừa đi vừa hát là lá la.
"Trời ơi, đã nghèo mà còn gặp cái eo."
Người ta than thầm trong bụng.
Nhà người ta nằm ở con hẻm nhỏ xíu mà người dân thường gọi xóm lao động.
- A, tới rồi.
"Phịch" nàng lon ton chạy vào chiếm cái giường, nằm xuống. Chợt cái bụng nàng rên rỉ đòi tiếp lương thực. Nàng lại lon ton theo chân người ta, níu níu. Người ta tay còn bê một đống sách quay lại vẻ mặt rất ư dễ chịu.
- Gì đây?
- Quỳnh Nga đói bụng.
Nàng xoa xoa bụng, tay chỉ chỉ vô miệng. Người ta thở dài dắt nàng vô bếp. Sau ba phút, người ta đặt tô mì gói thơm phức xuống bàn. Nàng nhìn tô mì rồi ngước lên nhìn người ta.
- Nhà tui chỉ có mì gói thôi. Ăn đỡ nghen. - người ta cười hì hì.
Nàng cầm đũa, gắp, ăn. Nàng ăn say mê. "Ọt ọt" gì vậy nhỉ? Nàng ngừng ăn, nhìn người ta. Người ta đang nuột nước miếng nhìn tô mì. Số là người ta chưa ăn gì hết mà ở nhà còn có một gói mì cuối cùng nhường nàng ăn còn đâu. Nàng cười đẩy tô mì về người ta.
- Ăn chung với Quỳnh Nga nha.
Người ta chưa kịp phản ứng thì nàng đã đưa mì lên đến tận miệng rồi.
- Nói "A" nè.
Hai người chụm đầu vô tô mì ăn ngon lành.
- Cậu ngủ trên giường tui này.
Người ta sắp xếp mền gối ngay ngắn.
- Cậu nằm đâu?
- Đây. - người ta chỉ chỉ dưới đất.
- Không được. - nàng lắc đầu
- Nằm dưới đó đau lưng lắm, Quỳnh Nga biết. Cậu lên nằm với Quỳnh Nga nha, nha.
Nàng kéo kéo người ta lên, ôm cứng ngắc. Người ta bó tay luôn.
- Cậu tên gì dạ?
- Diệp Anh. Cậu tên Quỳnh Nga hả?
- Ưm, Cún. - nàng cười.
- Giề, tui là Diệp Anh chứ không phải Cún.
- Cún.
- Diệp Anh.
- Cún.
- D-i-ệ-p-A-n-h.
- Cún.
- Aishi, sao cũng được. - người ta chịu thua.
Đó, nàng gặp người ta như thế đó. Nàng thấy người ta đáng yêu quá chừng. Còn người ta coi nàng là một mớ rắc rối.

--End chap--

Cún-Thỏ đây ạ, ai iu hai người họ thì bơi vô đây🤭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro