Chương 1: Lily Evans

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lily!"

Giọng nói của mẹ cô vang lên từ dưới nhà, rõ ràng và dứt khoát, phá tan sự tĩnh lặng của buổi sáng sớm. Vẫn chưa có tiếng trả lời từ cô gái đang ngái ngủ.

"Lily ơi!"

Mẹ gọi lớn lần nữa, nhưng căn phòng của Lily vẫn im lặng, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ tràn vào, chiếu lên chiếc giường phủ đầy chăn ấm.

"Lily Evans!"

Lần này giọng nói của mẹ có chút thúc giục, thêm cả chút cáu gắt. Bà đứng ngay cửa phòng, đẩy nhẹ cánh cửa khép hờ.

Lily vẫn nằm yên, mắt nhắm nghiền, cố níu kéo những giấc mơ đẹp đẽ của mình. Mỗi buổi sáng đều bắt đầu như vậy, với tiếng gọi quen thuộc của mẹ vang lên khắp nhà. Nhưng Lily biết, một khi mẹ đã gọi đủ ba lần, cô không có cách nào trốn tránh nữa.

"Mẹ à... hôm nay con đâu phải đi học?"

Lily lười biếng đáp lại. Cô khẽ kéo chăn lên che kín đầu, như một cách trốn tránh ánh mắt của mẹ mình. Đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền và hi vọng rằng mẹ sẽ để cô ngủ thêm chút nữa.

"Con quên rồi sao? Hôm nay con phải đi du lịch với lớp mà, nhớ chứ?"

Bà nhẹ nhàng hỏi. Khẽ lay người cô, mong con gái mình nhanh chóng thức dậy.

Lily cố gắng mở mắt, mơ hồ nhớ lại.

"À, con quên mất..." Cô lẩm bẩm, cảm giác chán nản trào lên. Du lịch gì chứ? Cô thật lòng không mong chờ chuyến du lịch này chút nào. Thật ra mấy ngày qua cô đã cố gắng không nghĩ về nó. Bạn bè trong lớp không hề thích cô và đau đớn thay rằng cô biết rất rõ điều đó. Dù cô đã chuyển tới ngôi trường mới này được một học kì nhưng vẫn không thể quen được người bạn nào cả.

Có lẽ họ chỉ xem cô là đứa thừa thãi, bốn mắt và là một con mọt sách mà thôi...

Mẹ cô không nói gì thêm, chỉ âm thầm dọn dẹp đống đồ đạc vứt linh tinh dưới nền nhà. Bỗng bà dừng lại, tay cầm lên cuốn tiểu thuyết bìa cứng dày cộp, đôi mắt hiện rõ sự tò mò.

"Tiểu thuyết tình yêu à?" Bà cười mỉm, đặt nhẹ cuốn sách lên bàn, nói tiếp "Đây là lý do con đến tận hai giờ sáng mà đèn phòng con vẫn sáng sao con yêu?"

Lily không hề tỏ ra bối rối, cô chỉ nhún nhẹ vai rồi dụi mắt. "Chỉ là con thích đọc thôi ạ..."

"Đọc đến nỗi quên cả chuyến đi? Nhiều lúc mẹ cảm giác như đang nuôi một con cú vậy." Mẹ cô trêu chọc, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự yêu thương. "Nhanh lên nào, mẹ đã chuẩn bị bánh mì bơ cho con rồi."

Lily khẽ gật đầu, biết chắc rằng mình không thể trốn tránh chuyến đi này được nữa. Cô đứng dậy, tiến vào nhà vệ sinh với vẻ mặt uể oải. Dẫu vậy cô cũng đã sẵn sàng đối mặt với một ngày dài phía trước, không chút hào hứng.

Một lát sau, Lily bước xuống bếp, nơi mẹ cô vừa chuẩn bị xong món bánh mì bơ ngon lành. Cô đã chuẩn bị xong đồ đạc, mặc chiếc áo khoác gió bạc màu, đôi giày thể thao cũ kỹ. Cô ngồi xuống bàn, cắn miếng bánh mì, ánh mắt dõi theo mẹ. Khi mẹ quay lưng lại để rửa đống bát đĩa, Lily ngập ngừng lên tiếng, "Đêm qua bố vẫn không về ạ...?"

Mẹ cô dừng tay lại một chút, vai bà hơi khựng lại trước khi trả lời, giọng bà trầm xuống. "Ừ," bà đáp nhẹ, không hề quay lại nhìn cô lấy một cái.

Lily bỗng cảm thấy không khí trong căn bếp đã trở nên nặng nề. Gia đình cô đã chuyển đến đây được một năm, sau khi bố cô bị sa thải khỏi công ty cũ. Họ đã phải rời bỏ trung tâm thành phố nhộn nhịp, nơi cô có những người bạn thân thiết, những kỷ niệm đẹp đẽ, để đến một vùng ngoại ô xa lạ.

Dù cuộc sống nơi ngoại ô giúp gia đình cô tiết kiệm được kha khá chi phí sinh hoạt, giúp mẹ cô bớt lo nghĩ phần nào về việc ăn mặc nhưng cuộc sống nơi đây cũng thật nhàm chán.

Mẹ cô cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng Lily biết bà đang rất lo lắng. Mọi thứ thay đổi quá nhanh và quá bất ngờ, như thể họ đang cố níu kéo một thứ gì đó vô hình mà chẳng ai hiểu rõ.

Lily nhìn mẹ, cố nén cảm giác khó chịu đang dâng lên trong lòng. "Mẹ, bố có gọi về không?" Cô hỏi thêm, giọng nhẹ đi như sợ làm mẹ buồn hơn.

Mẹ cô im lặng một lúc, rồi khẽ đáp. "Không, bố con bận. Có lẽ dạo này công việc hơi nhiều thôi."

Nhưng Lily biết đó không phải là lý do thật sự. Cô đã nhìn thấy những tin nhắn lạ trong điện thoại của bố, những cái tên lạ của phụ nữ mà cô chưa từng nghe. Cô không muốn tin vào những gì mình đã thấy, nhưng sự thật vẫn hiện rõ trước mắt. "Mẹ, có phải bố có-"

Mẹ cô quay lại, đôi mắt thoáng nét buồn, nhưng bà nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. "Lily, đừng nghĩ lung tung. Không có chuyện gì đâu." Bà cố mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không giấu nổi sự lo lắng trong lòng. "Thôi nào, đừng lo nghĩ về chuyện của bố. Hôm nay con có chuyến đi mà, hãy tận hưởng một ngày vui vẻ, được chứ?"

"Mẹ à con đi đây!" Cô đeo chiếc balo lên vai, tiện chỉnh trang lại quần áo.

"Nhớ cẩn thận và phải chơi thật vui nhé con?" Mẹ cô nhỏ nhẹ, bước tới ôm cô rồi nói.

"Vâng."

Lily bước ra khỏi nhà, ánh sáng buổi sáng chiếu trên con đường nhỏ hẹp dẫn đến trường. Cô bước đi chậm rãi, cố không nghĩ về chuyện gia đình hay những gì sắp xảy ra khi cô đến trường. Hơi lạnh của buổi sáng làm cô tỉnh táo hơn, nhưng cũng không đủ để xua tan cảm giác nặng nề trong lòng.

Khi đến trường, Lily cảm nhận rõ sự khác biệt của bản thân với bạn bè xung quanh. Mọi người trong lớp đều tập trung thành nhóm, trò chuyện và cười đùa với nhau, còn cô chỉ lặng lẽ đứng một mình bên lề. Cô nhận thấy ánh mắt tò mò và đôi khi là sự lạnh lùng từ họ. Dường như, sự hiện diện của cô không được chào đón.

"Trò Evans, ra đây một lát!" Một giọng nói vang lên, kéo Lily khỏi những suy nghĩ của mình. Đó là cô giáo chủ nhiệm, người đang đứng gần cửa xe bus trường. Cô giáo mỉm cười với Lily, cố gắng tạo không khí thân thiện. "Hôm nay chúng ta sẽ có một chuyến đi thú vị. Con chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Lily gật đầu, dù trong lòng không mấy hào hứng. Cô bước lên xe bus, cố gắng tìm một chỗ ngồi ở cuối xe, nơi ít người hơn. Cô ngồi xuống, thở dài nhẹ nhõm khi thấy rằng ít nhất không có ai ngồi cạnh cô.

Khi xe bus bắt đầu lăn bánh, cô có thể nghe thấy những tiếng cười nói của mọi người, điều này càng làm nổi bật sự cô đơn của mình. Lily lấy cuốn tiểu thuyết tình yêu ra từ ba lô, mở ra để tìm một chút an ủi trong những trang sách.

30/8/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro