Bye bye my blue

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link fic gốc: https://zangwu.lofter.com/post/400d8a_2b404951a

Translator: _rishengyueluo

Bản dịch đã có sự cho phép từ tác giả, vui lòng không đem đi đâu.

Viết không có căn cứ. Dòng thời gian khó hiểu, cực kỳ OOC và cực kỳ khoa trương.

Có một chút hướng sủng Điền Dã.

Mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến với cả hai.











Giành chức vô địch là một giấc mơ trở thành hiện thực.

Khoảnh khắc nó trở thành sự thật, có cảm giác như một cái tát vào mặt. Trong vài giây, Điền Dã không thể nghe thấy âm thanh ở hiện trường.

Sau đó tiếng reo hò vang lên. Cậu khẽ rùng mình và rồi nhận ra mình cũng đang hét lên.

Tai Điền Dã lại bắt đầu ngứa lên.


Cậu gặp Kim Hyukyu cách đây không lâu.

Khi chuẩn bị rời đi sau khi ghi hình chương trình, trước ống kính và trước mặt mọi người, Kim Hyukkyu bất ngờ ôm cậu, khác hẳn với cái ôm kiểu bạn bè. Điền Dã cảm thấy Kim Hyukkyu đang phần nào khẳng định chủ quyền của mình, cậu cảm thấy buồn bã mất mác và có chút buồn cười với suy nghĩ nhỏ nhặt này. Điền Dã - bị che phủ toàn bộ tầm nhìn - nhớ ra có người say rượu ở trước mặt đang nheo mắt nhìn cậu. Môi Kim Hyukkyu nhẹ nhàng lướt qua tai cậu, anh thì thầm: Iko, sẽ không hối hận.

Giống như một lời tiên tri.

Điền Dã ngây ngốc bị anh buông ra, không nói nên lời. Kim Hyukkyu thì cười rộ lên, xoa đầu và chào tạm biệt cậu.

Điền Dã nói tạm biệt. Nơi tai bị chạm vào nóng bừng lên.

Giống như một nụ hôn.


Có một giây phút, đầu óc choáng váng của Điền Dã chỉ có một suy nghĩ.

"Muốn hôn anh ấy."

Cậu lặng lẽ nhìn Kim Hyukkyu rời đi.


Họ không hôn nhau.


Mặc dù họ đã yêu nhau.


Xa nhau vài năm, những tháng nào đó của một năm nào đó. Rất hiếm người biết và những người biết nó đều giữ bí mật. Khi được hỏi về sự thật hay dám trong bữa tối, đối mặt với đôi mắt sáng ngời của Park Dohyeon, Điền Dã nói một cách chiếu lệ: Từng có, nó rất ngắn. Sau một lúc im lặng, anh nói thêm: Cũng rất bình thường. Lee Yechan ho khan và thay đổi chủ đề.

Rất bình thường, cũng thật ngắn ngủi, họ chỉ gặp nhau một lần trong khoảng thời gian đó, chia tay rất không chính thức. Một ngày nọ, Điền Dã nhắn chia tay, một lúc sau Kim Hyukkyu nhắn lại một dấu chấm câu, coi như đây là sự kết thúc của mối quan hệ. Hệt như một cơn cảm lạnh. Bệnh tật qua đi nhanh như kéo chỉ, khi nhìn lại sau khi khỏi bệnh, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Sự im lặng của Kim Hyukkyu khiến cuộc chia tay của họ có phần không rõ ràng, những người xung quanh cứ ngỡ họ đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh. Điền Dã cũng có vài giây hoảng hốt, ngỡ rằng hai người thực sự đang có tâm trạng xấu, nhưng trong thâm tâm cậu cũng biết rằng đây là cách làm thông thường của Kim Hyukkyu khi gặp phải vấn đề mà bản thân không thể giải quyết được. Họ hiểu nhau đến bất lực.

Khi đó, xu hướng dư luận vô cùng thái quá, Điền Dã đơn phương cắt đứt liên lạc trong một thời gian, đồng thời bịt miệng tai mắt của Kim Hyukkyu. Kim Hyukku không thể hỏi ai tin tức về cậu, có lẽ cuối cùng cũng chậm rãi có chút tức giận. Anh ấy thêm một dấu chấm hỏi sau dấu chấm kia, đồng thời gọi đến vài cuộc điện thoại.

Ba ngày sau, cuộc gọi thứ mười lăm, Điền Dã nhấc máy.

Cả hai đều trầm mặc một lúc, dường như không ai nghĩ rằng cuộc gọi có thể chuyển tiếp được, cảnh tượng có chút buồn cười. Sau đó Kim Hyuk Kyu ho nhẹ và hỏi: "Why? Why...Iko." Nhất thời rất nhiều lý do hiện lên trong đầu, Điền Dã cảm thấy mình đang đi trên một con đường không có điểm cuối, cậu cảm thấy thật mệt mỏi, dựa vào tường, gần như không thể chống đỡ được chính mình, cậu dùng tiếng Trung nói: Không vì gì cả.

Kim Hyukkyu chậm rãi trả lời: Thực xin lỗi.

Giọng điệu của anh có thể nói là dịu dàng. Tuy nhiên Điền Dã vẫn có thể nghe ra ba phần đuối lý bảy phần ủy khuất của anh. Cả hai đều đánh đố nhau. Điền Dã cười khổ.

Dù thế nào đi nữa, Kim Hyukkyu xin lỗi là muốn mọi chuyện qua nhanh nên Điền Dã cứ để anh ta đi như ý muốn, cũng là cho mình một bậc thang.

Bọn họ duy trì liên lạc như bình thường, không ai có thể nhìn thấy những khúc mắc, bản thân Điền Dã cũng nghĩ không ra.

Bọn họ là như vậy đấy.


Nói là liên lạc bình thường nhưng thực ra chỉ là thỉnh thoảng nói chuyện thôi, ngoài game ra thì cũng chẳng có gì để nói. Trong cuộc sống của họ chẳng còn gì ngoài trò chơi, cho dù có tìm được thứ gì đó không liên quan đến trò chơi thì cũng gần như không liên quan gì đến đối phương, cảm giác như có thể tóm gọn trong hai mươi câu. ham muốn nói chuyện của Điền Dã giống như ngọn lửa nhỏ, bị chính cậu dập tắt dễ như trở bàn tay.

Sau đó, đội tuyển của Điền Dã đang có phong độ không tốt.

Hai ngày sau khi thua trận, Điền Dã căng thẳng đến mức việc đầu tiên cậu muốn làm khi mở mắt là đập đầu vào tường, cơ thể rất thành thật phản ứng với áp lực, đau nửa đầu, đau đến không ngủ được, cậu cứ uống một viên rồi lại một viên thuốc nhưng vẫn không thấy thuyên giảm. Cậu và Kim Hyukkyu có hẹn sẽ leo rank cùng nhau. Kim Hyukkyu không biết gì về điều này, anh chỉ biết rằng cậu đang phải chịu rất nhiều áp lực nên anh cảm thấy rằng leo rank có thể được sử dụng như một cách để phát tiết cảm xúc, huống chi rất ít tuyển thủ chuyên nghiệp có lịch làm và nghỉ như bình thường, sẽ không thúc giục cậu nghỉ ngơi.

Thông tin quan trọng đã được giữ kín khỏi Kim Hyukkyu nên mọi thứ đối với anh ấy đều có vẻ hợp lý. Anh chơi game với Điền Dã từ đêm khuya cho đến rạng sáng, khi đầu của Điền Dã đau như muốn nứt ra và không thể không đăng xuất.

Điền Dã tắt máy tính rồi trở về phòng, nằm trên giường gửi tin nhắn cho Kim Hyuk Kyu: Wanan.

Mặc dù nó đã được gửi trong trò chơi.

Kim Hyukkyu vẫn đang xếp hàng chờ, có lẽ vì anh đã rơi vào trạng thái kiệt sức sau một thời gian buồn ngủ nên không trả lời cậu. Điền Dạ vẫn cảm thấy an tâm, chậm rãi nhắm mắt lại chờ giấc ngủ kéo đến.


Đầu vẫn còn đau, vì thế cậu nhớ ra trước đây Kim Hyukkyu cũng bị chứng đau nửa đầu, ngày trước mỗi lúc đau đớn, anh ấy sẽ hành động như một đứa em nhỏ, bĩu môi và cố gắng lao vào lồng ngực cậu. Nhiều lần Điền Dã đeo tai nghe để xem video game, Kim Hyukkyu ngoan ngoãn ngủ trên đùi cậu như một con mèo lớn. Kim Hyukkyu trong lúc nửa mơ nửa tỉnh lẩm bẩm tên cậu, Điền Dã liền tạm dừng video, cẩn thận nhìn đôi mày đang nhíu lại vì đau của Kim Hyukkyu, sau đó đưa tay chạm vào lông mày của anh, xoa đầu rồi lại thở dài.

Điền Dã cảm thấy rằng mọi thứ trong ngày hôm nay đều là lẽ thường tình.

Bạn thấy đấy, mọi người đều giống nhau, đôi khi họ cũng cần phải dựa vào người khác.

Trong thế giới của cậu, ngoài Kim Hyukkyu, còn có rất rất nhiều người.

Trong một số khoảnh khắc đặc biệt, lựa chọn của cậu vĩnh viễn là Kim Hyukkyu.


Ngồi trên máy bay trở về nước, Điền Dã lại rơi vào trạng thái mê mang trống rỗng.

Không biết vì sao, dạo này cậu luôn có chút mờ mịt khi im lặng. Không phải vì giấc mơ trở thành sự thật nên ngược lại hơi yếu đuối do không thể nhìn thấy con đường phía trước - nhưng nếu nói đến người nào đó, cậu cảm thấy cả hai trong quá khứ đều không rõ ràng, càng đừng nói tới tương lai. Những đám mây chồng chất bên ngoài cửa sổ. Điền Dã nhìn chằm chằm đám mây đang dần biến đổi, vô thức nghiến răng. Trong thời kỳ dịch bệnh, việc gặp nhau lại càng khó khăn hơn, thật ra thì trước kia... cũng không nhiều lắm, ban đầu hẹn nhau trước khi trở về nước sẽ gặp nhau một lần, nhưng trời xui đất khiến thế nào, cuối cùng lại bỏ lỡ.

Suy nghĩ của cậu dừng lại. Bởi vì một cái tên không thể xuất hiện ở đây.

Điền Dã nhắm mắt lại.

Một cái tên không thể xuất hiện ở đây, và cậu đã quyết định quên điều này đi.


Điền Dã có một giấc mơ.

Cực quang tỏa sáng trong giấc mơ. Dưới bầu trời, Kim Hyuk Kyu giống như một đốm trắng. Anh ấy nói với cậu từ xa. "Anh đã ước một điều, anh muốn đổi vị trí với Viper. Anh không muốn trở thành người đã gặp Iko trước đó, anh muốn trở thành người giành chức vô địch cùng Iko."

Trên khuôn mặt Kim Hyukkyu nở một nụ cười mơ hồ.

Điền Dã lắc đầu, nói không được. Cậu gọi Kim Hyukkyu nhưng không thể phát ra âm thanh nên vội chạy tới, cố nắm lấy tay Jin Hyukkui nhưng không thể lại gần hơn.

Không muốn. KHÔNG. Kim Hyukkyu.

Chỉ có một Kim Hyukkyu.

Chỉ có một lần cậu mười tám tuổi.

Dấu ấn của tình yêu và chức vô địch thế giới, cậu chưa bao giờ gặp nhiều may mắn nên có thể chấp nhận sự tiếc nuối này.

Chỉ có một lần và một sự lựa chọn, và khi đó, không ai đưa ra lựa chọn sai, họ chỉ đưa ra lựa chọn mà thôi. Không biết tương lai sẽ tốt hơn hay xấu đi, đây chính là ý nghĩa của sự lựa chọn.

Em không thể ghét anh.

Anh không thể hối tiếc.

Điền Dã chạy trong vô ích. Kim Hyukkyu trông giống như một phần ảnh ngược của cực quang.

Anh không thể hối hận.

Cậu không thể chịu đựng được sự hối hận của Kim Hyukkyu, dù nó chẳng liên quan gì đến cậu. Nhưng cậu chưa từng có thể đứng ngoài những chuyện có liên quan với Kim Hyukkyu. Anh không thể hối hận Kim Hyukkyu. Anh không biết em đã cố gắng thuyết phục đứa trẻ non nớt đó đừng oán giận bản thân và anh như thế nào, nếu anh hối hận, vậy những thứ kia có nghĩa lý gì chứ?

Cuối giấc mơ cậu vẫn không thể chạy đến chỗ Kim Hyukkyu, nhưng có một khuôn mặt vô danh nhẹ nhàng đến gần và hỏi cậu: Quyết tâm của cậu ở đâu? Điền Dã, quyết tâm quên đi của cậu ở đâu?

Cậu nhìn rõ đó là Điền Dã mười tám tuổi - khuôn mặt đó đã từng là cậu, mười phần trẻ con, hợp tình hợp lý, được ưu ái từ khắp thế gian và đặc quyền lớn nhất, ngay cả người cậu yêu cũng tình cờ ở bên cạnh cậu. Cậu ta ngước lên cười hỏi: Ai đang ôm tôi không buông? Cậu nói xem? Có phải Kim Hyukkyu không?


Điền Dã ngủ say trên máy bay trở về nhà.

Park Dohyeon đang buồn ngủ bên cạnh cậu, vô thức đếm hơi thở, một, hai... từ ổn định đến nhanh. Cậu ấy nghe thấy một tiếng kêu bị kìm nén. Sau đó là một tiếng nỉ non.

Park Dohyeon nghe cậu nói với vẻ bối rối: "...Là tôi."

Sau đó Điền Dã bỗng nhiên mở mắt, mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt chật vật.

"Làm sao vậy?" Park Dohyeon nhìn sang với vẻ lo lắng.

Điền Dã chỉ lắc đầu. Cậu lại một lần nữa đưa mắt nhìn đám mây ngoài cửa sổ, lặng im không dấu vết mà tránh ánh mắt quan tâm của những người xung quanh.


Là cậu.

Chẳng lẽ là Kim Hyukkyu à?


Sau khi trở về nước và kết thúc thời gian cách ly, cả nhóm lại cùng nhau ăn liên hoan. Đó là bữa lẩu mà nhiều người đã mong chờ từ lâu.

Khi ăn gần xong, màn hình điện thoại trong tầm tay Điền Dã sáng lên, nghiêng đầu liếc nhìn một cái, lập tức đứng dậy nói: "Em ra ngoài nghe điện thoại với đi dạo một lát."

Lee Yechan nói: "Tớ cũng đi?"

Điền Dã kiên quyết lắc đầu.

Đó là cuộc gọi của Kim Hyuk Kyu.

Ha. Cách đây không lâu người này còn hỏi về kakaotalk của mình trong buổi phát sóng trực tiếp từ người khác, bây giờ lại trực tiếp gọi đến, Điền Dã cũng không thể làm gì được anh ta, dù có bị vạch trần thì người kia cũng sẽ không cảm thấy ảo não. Điền Dã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt ngây thơ như bừng tỉnh của anh ta, sẽ nói: Vâng? À, lúc nãy không để ý, khi nhìn lại thì đã gọi đến rồi.

Trong điện thoại, Kim Hyukkyu mỉm cười nói với cậu: "Chúc mừng em đã giành được chức vô địch."

Điền Dã nói lời cảm ơn một cách khô khan.

"Đáng ra anh nên chúc mừng em sớm hơn một chút." Kim Hyukkyu nói. "Anh đã sớm gửi cho em một tin nhắn qua trò chơi."

Điền Dã nói: "À, em không có vào máy chủ Hàn Quốc."

Cậu đã uống một ít đồ uống có cồn, bây giờ hơi thở của có chút mùi rượu thoang thoảng. Điền Dã không say lắm, nhưng do có rượu vào nên gan to hơn, hỏi một câu không đầu không đuôi: "Kim Hyukkyu, tại sao anh lại nói xin lỗi?"

Kim Hyukkyu nhanh chóng hỏi lại: "Gì cơ?"

Điền Dã hít một hơi thật sâu, sải bước về phía trước, đi qua nửa con phố: "Trong cuộc gọi sau khi chia tay vì sao lại xin lỗi?" Cậu duy trì một bản năng ngôn ngữ, ngay cả khi đầu óc không rõ ràng lắm, vẫn có thể tìm ra những từ phù hợp nhất bằng tiếng Trung, tiếng Hàn và tiếng Anh. Kim Hyukkyu hiểu ra, qua một lúc lâu, lâu đến mức Điền Dã nghi ngờ điện thoại đã cúp máy, cuối cùng anh ấy mới nói: "Bởi vì em quá mệt mỏi, anh cũng không biết nên làm thế nào bây giờ."

"Điền Dã." Kim Hyukkyu nói bằng tiếng Trung.

Anh ấy nói rất mạnh mẽ: "Anh yêu em."


Họ không nói tiếng yêu. Mặc dù họ thường xuyên cần nói về tình yêu. Khi chia tay, nếu Kim Hyuk Kyu nói yêu, anh ấy sẽ có thể ổn định được cậu, cách xa như vậy, giữ trái tim chân thành của cậu, nếu Kim Hyukkyu nói yêu, cậu sẽ không sẵn lòng chia tay.


Điền Dã ngơ ngác cầm điện thoại, cậu muốn nói là em biết.

Em luôn biết điều đó. Điền Dã nghĩ.

Nhưng kia có nghĩa lý gì đâu? Kim Hyuk Kyu mỉm cười dịu dàng: "Iko, anh thường tự hỏi mình, đối với em, có hay không cũng giống nhau thôi. Tình yêu có nghĩa gì chứ?"

Điền Dã nuốt câu "Em cũng yêu anh" vào bụng.


Tại sao lúc đó cậu lại muốn chia tay? Điền Dã nghĩ.

Có vẻ như đó là vì không thể nhìn thấy tương lai.

Yêu nhau lúc đầu rất hạnh phúc, nhưng dần dần, cậu cảm thấy họ đang bước đi trên một con đường xa xôi không có điểm cuối, thậm chí còn không đi cạnh nhau. Về lựa chọn của Kim Hyukkyu, cậu chỉ thừa nhận mình đã chọn sai một cái. Đó là chủ động khơi mào câu chuyện, bắt đầu đoạn tình cảm này.

Ngay cả lời tỏ tình cũng không nói lời yêu. Cậu đùa một cách liều lĩnh, không hiểu tại sao Kim Hyukkyu lại đồng ý.

Sau khi chia tay rất lâu, Điền Dã nảy ra một loại nghi ngờ có phần kỳ quái. Lúc đó, có lẽ cảm xúc của cả hai đều giống nhau, bọn họ đều cảm thấy: Mình sắp mất đi người này. Mình không muốn mất người này.

Vì vậy, để cậu thử xem, đổi một cái danh phận, giữ anh ấy trong cuộc đời mình.

Không muốn thừa nhận rằng con đường chúng ta có thể đi cùng nhau đã hoàn thành, chỉ không ngờ tâm ý không thể nảy mầm thế nên hư thối.

Em buông tay, anh cũng vậy sao?

Kim Hyukkyu luôn sẽ như vậy.


Sau đó thất bại.

Đã cố gắng, thất bại... tất cả hẳn là kết thúc.

Điền Dã gần mực thì đen, giống như Kim Hyukkyu, cậu im lặng.


Trời bắt đầu mưa nhẹ. Bây giờ đã là mùa đông và trời vẫn mưa trong thành phố. Trước đó có một lần có tuyết rơi, cậu đã chụp ảnh và đưa cho Kim Hyukkyu xem, lừa anh ấy rằng đó là chất tạo bọt tại một sự kiện ở trung tâm mua sắm, Kim Hyukkyu không bị lừa. Cậu nghiến răng nghiến lợi nghĩ, Kim Hyukkyu quả là một người thông minh.

Cậu chợt nghĩ đến Hồ Hiện Chiêu. Hôm ấy Hồ Hiện Chiêu cũng ở đó, vo tuyết lại và đắp lên mặt cậu. Điền Dã rùng mình vì lạnh, cất điện thoại đi. Hồ Hiện Chiêu tình yêu sắc bén, muốn thề, muốn vĩnh viễn, nói một không có hai nói được làm được, đòi những điều mà Điền Dã chưa bao giờ yêu cầu. Cậu ta thất bại cũng hại người hại mình. Đứa trẻ đó nói với cậu với vẻ vô cùng chế giễu: "Anh đối với anh ta cũng giống như em đối với anh, với bất kỳ ai cũng vậy." Điền Dã không để ý nửa câu đầu, chỉ muốn phủ nhận nửa câu sau, cậu muốn nói rằng "Cậu không giống mà", nhưng cậu lại không nói. Hồ Hiện Chiêu muốn tình yêu không giống cậu, cho nên lời này cũng chỉ là an ủi.

(Đoạn này không biết ai đang được nhắc tới luôn nên dịch với độ chính xác gần như = 0)


Dường như, vẫn luôn có ai đó luôn yêu cậu. Cậu đáp lại sự ưu ái đó bằng sự gần gũi thân mật cùng nhiệt tình, cậu chân thành, không giả dối. Nhưng thực ra cậu không có tình yêu. Tình yêu có chăng là trọng lượng cố định trong cuộc đời một con người? Vậy đi, cậu vốn dĩ hẳn là có tình cảm, lẽ ra cậu nên dành tình cảm cho người này một chút, người kia một chút, nhưng cậu lại ngu ngốc đến mức dành cả ngày đêm, dùng hết toàn bộ cho một người. Khi đó, cậu không đầu không đuôi hỏi Kim Hyukkyu đang ngái ngủ: Are you happy? Kim Hyukkyu mơ mơ màng màng, nắm lấy tay cậu, đặt lên trái tim rồi đặt lên mặt anh.

Sau khi chạm vào nhịp tim nhẹ nhàng, Điền Dã nghe thấy nhịp tim của mình cùng nhịp đập. Sau khi chạm vào nụ cười, Điền Dã nhận ra mình cũng đang mỉm cười.

Trong cả cuộc đời trước đây và cả cuộc đời cậu kể từ bây giờ, sẽ không bao giờ có được khoảnh khắc như vậy nữa. Cậu chợt nhận ra mình đã thực sự yêu một người.

Kim Hyukkyu lại chìm vào giấc ngủ, hơi thở và nụ hôn đều rơi vào lòng bàn tay cậu.

Có vẻ như anh ấy cũng yêu cậu.

Kim Hyukkyu yêu tôi.


Trước khi được những người đến sau yêu thương, trước khi họ phải xa nhau.

Người cậu yêu cũng yêu cậu.

Đối với Điền Dã lúc bấy giờ, đây là điều tuyệt vời nhất thế giới, ngang với việc giành chức vô địch.

Mối tình đầu của cậu là như thế đó. Họ ôm nhau, ôm lấy trái tim dịu dàng và chân thành nhất của nhau.

Đây là niềm vui nguyên thủy nhất trong cuộc sống.


Họ không nói yêu. Dù có nhiều khoảnh khắc đáng ra họ phải nói yêu nhau. Nếu cậu nói yêu, anh ấy sẽ ở lại; nếu cậu nói yêu, họ sẽ có một nụ hôn hoặc thậm chí là một lời thề. Họ không nói yêu.

Hơn nữa, Kim Hyukkyu luôn giỏi im lặng.


Khi cậu đưa Kim Hyukkyu lên chuyến bay trở về Hàn Quốc, cậu cảm thấy anh ấy sẽ không bao giờ quay lại. Kim Hyukkyu xoa xoa tay rồi chà chà đầu gối của cậu, anh nói: Iko à. Cậu đã kìm lại một vài giọt nước mắt và nói: Ừm. Kim Hyukkyu im lặng.

Nếu khi đó cậu nói yêu thì sao?

Cậu bảo Kim Hyukkyu chia tay nhưng khi được hỏi, cậu chỉ kiên quyết trả lời rằng không vì lý do gì cả. Kim Hyukkyu im lặng.

Nếu khi đó cậu nói yêu thì sao?

Khi cậu đến Hàn Quốc, họ đi dạo phố với mũ, khẩu trang và khăn quàng cổ, Kim Hyuk Kyu thỉnh thoảng nắm lấy tay nhưng cậu lại nói "No" với vẻ ngượng ngùng và cáu kỉnh. Kim Hyukkyu mỉm cười dịu dàng và giữ im lặng.

Nếu khi đó cậu nói yêu thì sao?

Điền Dã không nói được.

Người yêu lần đầu tiên nói rõ là yêu cậu, nhưng sau đó lại bình tĩnh hỏi: Tình yêu có nghĩa gì chứ?

Mà Điền Dã cũng không nói yêu, cậu chỉ nghĩ đến vấn đề này, rồi rơi vào sự im lặng của Kim Hyukkyu.

Sự im lặng của Kim Hyukkyu dịu dàng.

Sự dịu dàng của Kim Hyukkyu lại là một loại cực đoan.

Nó nội liễm, kiềm chế, nhẫn nại, lặng im không nói lời nào.

Yêu thì có ích gì chứ?

Thứ khiến trái tim đau nhói lại khiến cậu muốn giữ thật chặt, cuối cùng lại là thất bại rồi như bọt nước... hay đó là một ảo mộng quyến rũ?


Cuộc điện thoại giữa họ đột ngột kết thúc khi điện thoại di động của cậu hết pin và tắt nguồn.

Tất nhiên, chủ đề này đã bị đổi hướng từ lâu. Khi Kim Hyukkyu phá vỡ sự im lặng, họ trò chuyện về những chuyện khác, thậm chí còn nói về những gì họ đã ăn vào buổi tối. Cho nhau một bậc thang, xem như sự ăn ý của họ.

Điền Dã gần như ướt sũng và đi thẳng về gaming house. Sạc pin và báo cho đồng đội biết cậu vẫn an toàn. Sau khi tắm nước nóng và vùi mình trong chăn, Điền Dã hỗn độn mà tự hỏi, mọi chuyện cứ quay vòng vòng, như thể đang quay lại thời điểm Kim Hyukkyu chuẩn bị rời đi. Trong những ngày đó, Kim Hyukkyu luôn ở cùng cùng cậu.


Điền Dã biết anh muốn ở lại, nhưng cũng muốn rời đi. Vì thế cậu không giữ lại.

Kim Hyukkyu cũng biết Điền Dã muốn đi theo anh, nhưng cũng không muốn đi. Vì vậy Kim Hyukkyu không mở miệng.

Ăn ý và tôn trọng, là biết gần biết xa.

Thể hiện một chút tình cảm thật lòng, ràng buộc mình với người kia mãi mãi trong mắt công chúng, tự lừa dối mình rằng không có sự chia ly.

Yêu nhanh, chia tay nhanh, khiến mọi thứ dường như chỉ như trò trẻ con.

... Có rất nhiều điều giữa họ, rất nhiều tình yêu.

Đó là lý do tại sao không cần phải giải thích hoặc tìm hiểu rõ ràng. Một số thứ sẽ phải kết thúc một khi đã nói ra.

Bọn họ không hẹn mà cùng làm đủ mọi điều ngu ngốc để trì hoãn sự kết thúc.

Nội liễm, kiềm chế, nhẫn nại, lặng im không nói lời nào.

Điền Dã chậm rãi nhớ lại những gì Kim Hyukkyu đã nói.


Lúc đó nghĩ là sẽ quay lại sớm...

--Anh nhớ em.


Em ấy chắc chắn sẽ chơi tốt.

--Anh hy vọng em không hối tiếc.


Chúc mừng em đã giành chức vô địch.

--Anh hy vọng em có một cuộc sống tuyệt vời.


Thời gian chúng ta xa nhau còn dài hơn thời gian chúng ta bên nhau...T

hời gian trôi quá nhanh...

Nếu em ấy vẫn là Meiko mà tôi biết...

Nếu sự tồn tại giống như không tồn tại...

--Anh mong em trọn vẹn, hạnh phúc và không phải mất gì.

--Anh không muốn trở thành một thứ tầm thường trong cuộc đời em. Nhưng anh đã như vậy rồi.

--Anh không muốn em cảm thấy rằng em là người kém quan trọng nhất đối với anh, nhưng em đã nghĩ như vậy rồi.

--Tình yêu của anh......

--Vô nghĩa.





Nội liễm cảm xúc, kiềm chế tâm tư, nhẫn nại chia ly, im lặng trong tình yêu.

Nói gần nói xa.

Nói lời nhớ, nói lời cổ vũ, nói lời mong ước. Đừng nói yêu. Tình yêu không quan trọng. Đau đớn không thành vấn đề. Tình yêu không quan trọng.

Đây là cách Kim Hyukkyu yêu một người.

Điền Dã nghĩ, hình như mình cũng yêu người khác như vậy.

Chẳng lẽ khi yêu người ta luôn không biết phải làm sao mới tốt ư?

Điền Dã vùng vẫy trong cơn buồn ngủ, chạm vào điện thoại di động và gửi tin nhắn thoại rất liều lĩnh.


"Kim Hyukkyu..."

Cậu vẫn không nói ra được.

"Ngủ ngon."

"Năm mới thuận lợi."

"Chú ý thân thể."


...


"Kim Hyukkyu..."

Em yêu anh.


"Kim Hyukkyu..."

Điền Dã tắt điện thoại di động.


Bây giờ họ vẫn không thể tiến lên một bước.

Mơ hồ, trì hoãn kết thúc, mềm lòng cũng đã trở thành một sự ăn ý, đã sinh ra nỗi thống khổ, căn nguyên đều là vì tôi yêu người.

Yêu đến mức giẫm lên vết xe đổ với nhau trở thành niềm vui, yêu đến mức tham lam khi nếu không thể thực hiện được thì không thể bỏ.

Tình yêu không quan trọng. Đau cũng không thành vấn đề.

Giữ chặt quá khứ, không có nghĩa là bị mắc kẹt trong đoạn trầm luân kia không thể thoát ra được, mà là để có thể bước tiếp cùng anh, em cam tâm tình nguyện mà đứng lại nơi đây.

Bọn họ đều dừng lại ở đây.

Cho đến ngày họ có thể bước tiếp, hoặc cho đến ngày họ không còn yêu nhau nữa.

Có lẽ là ngày mai. Có lẽ hơi muộn một tí... có thể là không bao giờ.





-end-


Tôi không biết mình đang viết gì.

Thật đau cho Tuomei.


Lời của trans:


Có lẽ vài bạn sẽ thấy xưng hô hơi loạn nhưng đây là tui cố tình đó ehe. Nhập nhằng giữa quá khứ và hiện tại, giữa ảo và thật là cảm giác tui muốn mọi người cảm nhận.

Giữa họ có quá nhiều sự mơ hồ nhưng lại ăn ý một cách khó hiểu. Chính là loại cảm giác này.

Câu chuyện thứ chín xin được phép kết thúc tại đây. Hẹn gặp lại trong một câu chuyện khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro