Sao lạc đồng hoang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link fic gốc: https://archiveofourown.org/works/53381869

Tác giả: Tok1sak1Kurum1

Translator: Hiểu Yên

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem đi đâu.







01
Thời gian không chờ đợi ai.

Giới thể thao điện tử không thiếu những thiếu niên thiên tài, nhưng trong thế giới khắc nghiệt ấy, thời gian dường như trôi nhanh hơn gấp bội. Ở cái nơi mà những thiên tài trẻ tuổi nhiều như nấm sau mưa, có những người vượt qua một đỉnh đồi nhỏ đã chẳng thể tiếp tục tiến lên phía trước. Có lẽ là vì một trận thua nào đó, những lưỡi dao sắc bén của dư luận liên tục đâm vào tâm hồn họ, cuối cùng cũng dập tắt luôn ý chí và ánh sáng trong mắt họ.

Đỉnh đồi nhỏ ấy chính là đỉnh cao sự nghiệp của họ. Kể từ đó, sự nghiệp vừa chớm nở chỉ có thể trượt dài xuống dốc.

Tứ kết, tứ kết, vòng 16 đội, tứ kết...

Điền Dã đã bước vào hai năm đen tối nhất trong sự nghiệp của mình.

Cậu em nhỏ từng dính lấy người khác mỗi ngày, lúc em buồn thì có các anh làm em vui, cậu bé chỉ cần tập trung vào việc chơi game đã không còn. Em đã trở thành đội trưởng nhỏ của EDG. Điền Dã phải gánh vác nhiều trọng trách hơn, phải chú ý tới cảm xúc của đồng đội, phải học cách giữ vững tâm lý của bản thân và dẫn dắt người khác, phải trở thành một người chỉ huy lấy đại cục làm trọng có thể một mình đảm đương tất cả.

Em phải nhận lấy lá cờ của EDG từ tay Minh Khải.

Em phải biến những vấn đề trong đội, những thất bại liên tiếp, sự nghi ngờ của dư luận từ bên ngoài thành động lực để tiến lên. Còn những khó chịu về thể chất và áp lực tâm lý thì cũng chỉ có thể chờ thi đấu xong rồi tìm một nơi không ai thấy để khom người ngồi một góc để giảm bớt áp lực.

Nhưng Điền Dã không phải là siêu nhân. Dù kết quả không như ý, em luôn nghĩ rằng đồng đội của mình đã làm rất tốt, chỉ là chính bản thân em có vấn đề. Nếu em có thể nhanh chóng đạt được trạng thái ổn định, làm tốt hơn khi đối đầu với bên địch, kiểm soát tầm nhìn hiệu quả hơn, quyết định chính xác hơn vào những thời khắc quan trọng, không do dự, không mắc những sai lầm cơ bản, thì tốt biết bao.

Dư luận như núi đổ, mỗi ngày mở điện thoại, những nền tảng mạng xã hội đều chứa đầy những lời chế nhạo Điền Dã. Có không ít người muốn em giải nghệ.

Từ những ngày tháng em ra mắt và được gọi là thiếu niên thiên tài đến lúc này cũng chỉ mới bốn năm năm, nhưng tất cả dường như đều đã thay đổi.

Điền Dã bắt đầu điên cuồng leo rank thâu đêm. Thời gian nghỉ ngơi duy nhất có lẽ là khi đang xếp hàng hoặc chọn tướng. Em chỉ có thể dựa vào ghế để nhắm mắt một chút, nhưng Điền Dã luôn tỉnh lại ngay khi sắp vào giấc. Em cứ ngáp mãi không ngừng để xua đi cơn buồn ngủ. Đến khi trời rạng sáng, em mới dụi đôi mắt đã khô khốc và đầy tia máu, đứng dậy.

Điền Dã vừa đứng lên đã suýt ngã. Khi đầu óc còn đang mờ mịt đã tỉnh táo lại, em mới nhận ra hai chân mình nặng như chì, cả người không còn sức, toàn thân nhẹ như bông gòn. Em lảo đảo như người say rượu bước tới giường. Lúc em nằm vật xuống giường, cảm giác hư ảo tràn ngập tâm hồn.

Có lẽ chỉ khi tự làm bản thân mệt đến mức không còn thời gian nghe những lời bên ngoài hay suy nghĩ những chuyện khác, khiến đầu óc mệt mỏi đến mức ấy thì Điền Dã mới thấy lòng mình dễ chịu hơn, mới có thể tạm thời giải thoát nội tâm yếu đuối khỏi lớp vỏ bọc thép để nói với bản thân mình một câu, "Cậu đã vất vả rồi.".

Khi người khác hỏi thăm tình trạng của em, Điền Dã luôn dùng giọng bình tĩnh nhất nói bản thân không sao, thua là do bản thân còn nhiều vấn đề, em cần cố gắng gấp bội. Điền Dã dùng những lời ấy để che giấu lòng tự tôn vừa yếu ớt vừa khó coi của bản thân.

Dường như Điền Dã có rất nhiều điều muốn nói, em muốn chất vấn chính mình tại sao lại chơi tệ vậy, em muốn xin lỗi đồng đội, em muốn cho mọi người thấy những giọt mồ hôi rơi xuống trong lúc em tập luyện, cày rank và xem lại trận đấu, để họ hiểu em đã nỗ lực đến nhường nào.

Nhưng một khi đã thua, nói gì cũng là kiếm cớ.

Vậy nên chuyện tâm sự với người khác lại trở nên cực kỳ khó khăn đối với Điền Dã. Những tuyển thủ khác đều bận rộn tập luyện và thi đấu, chẳng ai có thời gian nghe em than thở. Bạn bè thân thiết của em cũng không chọn con đường thi đấu Esports chuyên nghiệp, họ chẳng thể thấu hiểu nên cũng chỉ có thể lắng nghe và đôi lúc nói vài câu an ủi em.

Ngoài việc leo rank để làm bản thân mệt mỏi, hy vọng mọi chuyện sớm qua, rồi hy vọng trận thắng tiếp theo sẽ đến sớm, Điền Dã dường như chẳng còn lựa chọn nào khác.

Ngày hôm đó, vẫn như thường lệ, không ngoài dự đoán, lại là một đêm thức trắng leo rank. Khoảnh khắc cái tên "DRX Deft" sáng lên trên màn hình, cơn buồn ngủ của Điền Dã lập tức tan biến. Em vội hủy hàng đợi, màn hình máy tính trong mắt em cũng trở nên rõ ràng hơn. Khi mở khung chat, dường như bức tường trong lòng em cũng có thêm một khe hở. Điền Dã gần như chẳng kịp suy nghĩ, em vô thức gửi cho Kim Kim Hyuk Kyu một loạt biểu tượng khóc ㅠㅠ.

Người phía bên kia chưa trả lời, anh chỉ nhanh chóng vào đội của Điền Dã.

Khi tuyển thủ có phong độ kém và đối mặt áp lực lớn, người ta dễ rơi vào trạng thái tự nghi ngờ bản thân. Thành tích hôm đó rất tệ, Điền Dã vẫn mắc những lỗi cơ bản hoặc đi lạc trong game. Khi đó, tâm lý sợ hãi dâng lên trong lòng Điền Dã, em nghĩ rằng mình chơi không tốt, đối phương sẽ không muốn leo rank cùng mình.

Tất nhiên, suy nghĩ đó vừa xuất hiện đã bị Điền Dã dập tắt.

02
Trong những năm tháng mờ mịt đã từ rất lâu ấy, em bé Điền Dã ngây thơ thiếu kinh nghiệm cũng từng mắc rất nhiều lỗi. Những lúc em tự kỷ hoặc tức giận đập bàn, luôn có một chú lạc đà cừu alpaca kéo tay em, miệng lẩm bẩm "iko iko". Cuối cùng, Điền Dã không thể phớt lờ cảm giác tay mình cứ người ấy bị kéo mãi. Em quay mặt sang phía thủ phạm thì thấy Kim Hyukkyu đang híp mắt nhìn em. Lúc đó, trong nháy mắt, em đã có một ảo giác rằng Kim Hyukkyu thực sự là một chú alpaca dịu dàng và dính người. Thế là Điền Dã cũng không kìm được mà cong môi mỉm cười, rồi vươn tay xoa đầu Kim Hyukkyu, mọi khó chịu trong lòng em cũng tan biến.

Kim Hyukkyu kiên nhẫn ngồi xem lại trận đấu cùng Điền Dã, anh chỉ ra nhiều điểm mà em không để ý: thời điểm cần tận dụng sơ hở của đối phương để khống chế lấy ưu thế, cách kiểm soát tầm nhìn để tránh bị gank, khi nào nên ở cạnh ad và khi nào nên phối hợp với rừng để tiến vào rừng của đối phương.

Thỉnh thoảng, khi Kim Hyukkyu ấn nút tạm dừng video, Điền Dã lén nhìn đôi tay thon gầy, trắng nõn với những đường gân xanh nổi lên trên làn da trắng của anh. Sự chú ý của Điền Dã vào những lời phân tích của Kim Hyukkyu chỉ còn một nửa. Em ngẩn ngơ nhìn đôi tay đó di chuyển trên bàn phím và chuột cho đến khi Kim Hyukkyu nhận ra em không tập trung, anh kéo tay em và nhắc nhở:
"iko, focus."
"iko, tập trung đi em."

Trong những năm tháng mới bắt đầu sự nghiệp đó, Điền Dã nổi tiếng với kỹ năng điêu luyện. Đôi khi em cũng ước đội không thiếu sp thì em có thể chơi carry ở vị trí khác để tỏa sáng hơn. Thiếu niên luôn làm lá xanh ấy cũng muốn một lần được làm hoa hồng rực rỡ. Em năn nỉ Heo Wonseok dạy mình vài chiêu của mid laner. Khi được hỏi lý do thì Điền Dã ngượng ngùng, em cúi đầu cười trừ,
"to help you get an edge"
"Để giúp anh có lợi thế".

Sau nhiều lần năn nỉ ỉ ôi không thành, nói bóng nói gió cũng đều không có hiệu quả, Điền Dã đành chấp nhận hiện thực. Trong lúc xếp hàng chờ nhàm chán, em thu mình trên ghế, ôm đầu gối, rồi nhìn sang Kim Hyukkyu bên cạnh. Ezreal trong tay Kim Hyukkyu di chuyển linh hoạt, anh dùng kỹ năng linh hoạt cùng chiêu A của Ezreal để né tránh và vô hiệu chiêu của đối phương một cách điêu luyện. Khi đối phương vội vàng dùng Tốc Biến để trốn thoát, vào thời điểm đối phương nghĩ mình đã cách Ezreal đủ xa, tướng đang trốn trong bụi cỏ muốn biến về thì màn hình liền chuyển sang màu xám ngay khi sóng ánh sáng của Ezreal vụt qua.

"Đẹp lắm, Deft."

Điền Dã nghĩ, nếu không thể chơi mid thì chơi ad cũng có thể làm center tỏa sáng mà. Em hủy xếp hàng, rồi nói với Minh Khải mình ra ngoài mua chút đồ. Điền Dã cầm đại một chiếc áo khoác, không thèm kéo khóa áo cũng không thèm đi tất, chân đi dép lê chạy vội ra ngoài.

Gió đêm đông buốt giá thổi vào mặt khiến em đau nhói, thêm chút cảm giác hồi hộp cùng phấn khích làm tay chân em cũng lạnh buốt. Em kéo tay áo xuống, nắm chặt hộp kẹo M&M mình mới mua, đội mũ áo hoodie, chạy nhanh về gaming house. Có lẽ chiếc mũ áo hoodie có thể chắn gió, cũng có thể là vận động khiến cơ thể nóng lên, lại cũng có thể là hình ảnh Kim Hyukkyu ăn kẹo M&M như uống nước khiến em thấy ấm lòng hơn. Cảm giác ấm áp tràn trong từng mạch máu trên người em. Nhưng đối với một tuyển thủ eSports ít vận động như Điền Dã, chạy bộ là một thử thách tiêu hao khá nhiều thể lực. Chân vừa chạy vài bước đã mỏi nhừ, hơi thở hỗn loạn loạn xạ. Gió lạnh đang thổi ngược, nếu em dừng lại nghỉ một lát thì chắc chắn sẽ không về kịp buổi huấn luyện. Em cũng chỉ mặc vài chiếc áo mỏng, đứng trong gió lạnh lâu như vậy chắc chắn sẽ bị ốm. Điền Dã chỉ có thể hít một hơi thật sâu rồi cố gắng chạy về gaming house.

Em về đến cửa gaming house thì thở hổn hển, chân như đeo chì, cơn đau ở hông khiến em nhăn mặt. Những sợi tóc mai bên thái dương ướt nhẹp vì mồ hôi. Cảm giác nóng rực trên mặt và cổ khiến khung cảnh phòng tập trước mắt em cũng trở nên mờ ảo không rõ.
"iko, where you go? Uncomfortable?"
"iko, em đi đâu thế? Không khỏe à?"

Kim Kim Hyukkyu nghe thấy tiếng thở hổn hển của Điền Dã khi em đi tới chỗ anh, anh liền quay đầu lại. Khoảnh khắc anh nhìn thấy hộp kẹo M&M, Điền Dã thấy anh tròn mắt nhìn em, đồng tử hơi co lại một chút.

"Buy you...please teach me Ezreal."
"Mua cho anh... Dạy em chơi Ezreal nhé."

Vì Kim Kim Hyukkyu nói với Điền Dã hai câu nên mất tập trung, Caitlyn dùng lưới bắn thẳng vào móc của Thresh, trúng Lưỡi Hái Xoáy nên bị khống chế hoàn toàn, cộng thêm sát thương từ đồng đội địch, Caitlyn không có cơ hội để phản công

Khi Điền Dã đặt lọ kẹo chocolate lên bàn, màn hình của Kim Hyukkyu đã chuyển sang màu xám.

Vốn dĩ em bé định mặt dày năn nỉ Kim Hyukkyu, nhưng khi thấy tình hình như vậy, em đành phải kiềm chế ý định phá phách của mình, ngượng ngùng di chuyển chuột để bắt đầu xếp hàng chờ, nhưng tay em run đến mức không điều khiển chuột, thậm chí còn không thể nhấp vào nút xếp hàng chờ.

Lúc này, sự chú ý của Điền Dã không còn tập trung vào game nữa. Dù em vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nhưng thực tế em lại lén lút liếc nhìn Kim Hyukkyu bên cạnh. Điền Dã hy vọng anh không nhận ra sự bất thường của mình. Tuy nhiên, Điền Dã không thấy Kim Hyukkyu đang tập trung chơi game mà lại thấy anh giơ tay lên. Bàn tay ấy nhẹ nhàng xoa đầu Điền Dã như mọi ngày.

Nhưng cảm giác của Điền Dã chẳng còn giống như trước kia, trái tim trong lồng ngực em đang đập nhanh như thể vừa bị lỡ một nhịp. Kim Hyukkyu không trách mắng em, cũng không từ chối em, mà chỉ có sự dịu dàng và yêu thương.

Điền Dã từ từ ngẩng đầu lên, em thấy được ánh sáng lấp lánh trong mắt Kim Hyukkyu. Đôi môi của anh khẽ mở, từng lời anh nói dường như đang nhảy múa trên đỉnh trái tim của Điền Dã.

"Cảm ơn iko, anh sẽ dạy em."

Kim Hyukkyu nói bằng tiếng Trung với kiểu phát âm tiếng Hàn ngọng nghịu, nghe có chút buồn cười.

Dù cả hai đều biết rằng Điền Dã sẽ không thực sự dùng Ezreal khi thi đấu (có thể sẽ có một phiên bản Ezreal chơi sp, nhưng đó cũng là lối chơi khác với ad), mọi thứ chỉ có thể diễn ra sau khi kết thúc buổi tập luyện và hoàn thành yêu cầu cày rank hàng ngày của họ. Trong khoảng thời gian đó, mỗi ngày sau ba giờ sáng khi những người đồng đội khác đã về nghỉ ngơi, chỉ còn lại hai người vẫn ngồi lì trên ghế, vừa nhấm nháp kẹo chocolate, vừa thực hiện "buổi huấn luyện đặc biệt".

Kim Hyukkyu là vua Ezreal, còn Điền Dã sẽ là đệ tử đầu tiên được chính anh cầm tay chỉ dạy.

Trong những ngày tháng ấy, lần đầu tiên Điền Dã có một suy nghĩ kỳ lạ rằng "người Hàn Quốc không cần ngủ." Nếu Điền Dã tự mình thực hành, em có thể tập trung tối đa, chú ý đến từng chi tiết. Có thể em sẽ cảm thấy nhàm chán, nhưng cũng không đến mức buồn ngủ. Nhưng nếu em chỉ ngồi nhìn, có lẽ chỉ vài phút sau, em sẽ ngồi bệt xuống ghế, ngáp liên tục, mắt không mở nổi, đầu cứ cúi xuống.

Ít nhất, Điền Dã chính là kiểu người như thế.

Trong lúc Kim Hyukkyu giảng giải và làm mẫu các thao tác chi tiết, ban đầu Điền Dã còn có thể chăm chú lắng nghe, cố gắng ghi nhớ từng điểm quan trọng, nhưng về sau, em lại có cảm giác buồn ngủ như lúc em học trung học, nghe hai câu đã cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Điều này dẫn đến việc khi thực hành Điền Dã mắc khá nhiều lỗi. Cậu nhóc thỉnh thoảng vẫn nghĩ giống hệt em bé như "Trời ơi, muộn thế này rồi, chắc anh ấy cũng buồn ngủ lắm, chắc không để ý mình vừa làm sai đâu... Muốn kết thúc sớm để đi ngủ quá."

Nhưng ngay sau đó, ảo tưởng bị phá vỡ. Kim Hyukkyu sẽ cười nhẹ, anh vỗ vai Điền Dã, chỉ tay vào màn hình để chỉ ra lỗi của em.

Toàn bộ thế giới đều đã ngủ say, ngoại trừ tiếng quạt máy tính, âm thanh trong game, tiếng gõ phím và chuột, thỉnh thoảng có một hai tiếng chó sủa, tất cả đều im lặng. Trong không gian yên tĩnh như vậy, có lẽ là bản năng vô thức sợ làm phiền người khác, giọng nói của con người cũng nhỏ đi, hành động cũng có phần lúng túng. Đôi khi ngón tay của Kim Hyukkyu vô tình chạm vào Điền Dã truyền tới hơi ấm nhẹ nhàng. Vào khoảnh khắc ấy, không hiểu sao, Điền Đã cảm thấy trái tim của em đập rộn ràng, có cảm giác như họ đang âm mưu làm điều gì lớn lao, chỉ có hai người họ biết, chỉ có hai người họ tham gia.

Điền Dã lảo đảo bước về phòng ngủ, em lao ngay lên giường như gặp lại người bạn thân lâu năm, em không buồn thay đồ, đánh răng hay rửa mặt. Em nằm xuống giường không muốn nhúc nhích. Không ngoa khi nói rằng, chỉ cần nhắm mắt, em sẽ ngủ ngay lập tức, nhưng em vẫn cố chống lại cơn buồn ngủ để hỏi Kim Hyukkyu, "Anh không buồn ngủ sao?"

Kim Hyukkyu không trả lời, chỉ dùng giọng dịu dàng như ru trẻ con, nhẹ nhàng nói:
"Too late. Sleep, iko."
"Muộn rồi. Ngủ đi, iko."

Đôi mắt như nặng nghìn cân của em đã không mở nổi nữa. Dù có nhiều điều muốn nói, nhưng ý chí của Điền Dã không thể đấu lại cơn buồn ngủ, em quay lưng lại, mơ mơ màng màng lẩm bẩm rằng, "Kim Hyukkyu không cần ngủ sao, anh là siêu nhân à?"

03

Trong khoảng thời gian đó, yêu cầu huấn luyện thực sự rất nặng nề, bởi vì họ phải đối mặt với SKT huyền thoại. Mấy ngày liền không ngủ ngon, Điên Dã ngồi dựa vào giường lướt điện thoại, mí mắt dần dần nặng trĩu tới mức không mở mắt được.

Chiếc điện thoại rơi khỏi tay, Điền Dã vừa muốn nhắm mắt tận hưởng một chút yên bình thì đột nhiên cảm thấy đùi mình nặng hơn một chút.

Lúc đầu khi Kim Hyukkyu làm như vậy, Điền Dã luôn giật mình, không thể không cầm gối bên cạnh để đánh anh, nhưng sau một thời gian dài thì em cũng đã quen rồi, thậm chí đôi khi còn nhìn chằm chằm vào anh.

Kim Hyukkyu quay đầu lại, ngẩng mắt lên liền thấy sp của mình đang ngẩn ngơ nhìn anh như thể bị mê hoặc. Anh cũng không kìm được mà mỉm cười, mắt híp lại thành một đường nhỏ. Khi ánh mắt của hai người chạm nhau, anh cũng chẳng lúng túng, bàn tay với những khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay của Điền Dã, như đang viết lên những dòng chữ bí mật. Khi sp không chịu nổi cảm nhột mà mở lòng bàn tay ra để lộ sơ hở, đó là thời điểm tốt nhất để ad có thể ra đòn quyết định. Anh nắm chặt tay của Điền Dã, cảm nhận mồ hôi trong lòng bàn tay của em.

Điền Dã chưa bao giờ cảm thấy tim em đập nhanh như vậy, ngay cả khi thi đấu cũng không có cảm giác như lúc này. Thậm chí em còn nghi ngờ rằng, nếu Kim Hyukkyu tiến lại gần hơn một chút, anh sẽ nghe thấy tiếng tim đập như trống trong lồng ngực của em.

Kim Hyukkyu vẫn lẩm bẩm mấy lời linh tinh như "iko sao lại không để ý đến anh, iko không để ý đến anh thì lúc thi đấu sẽ không ăn ý đâu." Điền Dã nghe mà cảm giác như có hàng vạn con kiến đang bò trong lòng, nhưng mỗi khi lời nói tới bên miệng thì em lại nuốt trở lại, môi hé mở rồi khép lại. Cuối cùng, em cũng chẳng nói gì cả, em chỉ mong Kim Hyukkyu có thể gần em hơn, gần hơn chút nữa, đến mức cả hai hòa vào nhau làm một để có thể thấu hiểu linh hồn của nhau. Rồi em sẽ hiểu rằng, bản thân em khao khát mỗi sáng khi thức dậy được nhìn thấy một chú lạc đà alpaca cuộn mình trong chăn vừa ngáy và nói mớ ấy biết bao.

Điền Dã mở điện thoại, em giả vờ không để ý mà đan tay em vào tay Kim Hyukkyu rồi nhẹ nhàng đong đưa bàn tay. Thời gian trôi đi làm dịu cơn mệt mỏi của Điền Dã.

Trong khoảnh khắc ấy, Điền Dã tham lam nghĩ, nếu ngày nào cũng có thể như thế này thì tốt biết bao.

"iko, fear?"
"iko, sợ sao?"

Đối với một tân binh vừa ra mắt không lâu, Điền Dã chỉ cảm thấy mọi thứ như một giấc mơ.

Cậu bé 17 tuổi ngưỡng mộ huyền thoại bất bại BO5 của SKT và LeBlanc của Faker, nhưng so với sợ hãi, em lại thấy háo hức. Em có một ý chí muốn chứng minh bản thân, muốn vượt qua chính mình. Trên sân khấu của LPL, em đã làm được điều đó, nhưng vẫn chưa đủ, em muốn cả thế giới nhìn thấy sức mạnh của sp mới trong chiến đội EDG. Em muốn người khác biết rằng mình có khả năng đứng trong EDG, có khả năng đứng bên cạnh Deft để bảo vệ anh ấy.

Trong lòng Điền Dã dường như luôn có một tiếng nói, rằng em có thể làm được, rằng họ có thể làm được. Lúc đó em chỉ nghĩ đó kiểu nghé con không sợ cọp, hay là sự tự tin mù quáng của một tân binh vô danh. Sau này em mới nhận ra, đó là sự tự tin mà đồng đội đã mang lại cho em, là lòng tin mà họ dành cho nhau, là niềm tin rằng khi đội tuyển rơi vào nghịch cảnh, mọi người sẽ thay nhau đứng ra ngăn cơn sóng dữ.

Điền Dã không trả lời, em chỉ nắm chặt tay anh rồi nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh. Họ rất thích tư thế này, thích cảm giác đối phương luôn ở bên cạnh, mệt mỏi thì có một điểm tựa, cứ ngẩn ngơ dựa vào nhau mà không cần nói gì cũng đã đủ rồi. Đôi khi họ vỗ nhẹ đầu nhau, như vuốt ve mèo, rồi chỉ cần ngước mắt lên một chút là có thể bắt gặp ánh mắt tràn đầy yêu thương, chiều chuộng, hạnh phúc và dựa dẫm của đối phương.

Khi đắm mình trong cơn mưa xanh lam và nâng cao chiếc cúp MSI, Điền Dã đột nhiên có cảm giác như em đang lạc trong mơ. Đôi mắt thiếu niên ngập tràn những tia sáng lấp lánh, tim đập thình thịch, em nói không nên lời mà cứ hét lên ăn mừng cùng các anh. Khoảnh khắc đó khiến Điền Dã nghĩ rằng, họ sẽ cùng nhau giành nhiều chức vô địch hơn nữa, Deft và Meiko sẽ trở thành cặp đôi đường dưới đỉnh cao nhất. Em vô cùng mong chờ mỗi ngày tiếp theo, mỗi lần huấn luyện, mỗi trận đấu, muốn nhanh chóng nhìn thấy ngày đó đến.

Chỉ có điều Điền Dã dường như đã bỏ qua cảm giác không nỡ xa gia đình và bạn bè khi em còn ở trong đội tuyển nghiệp dư nơi quán net tại Bắc Kinh, lại bỏ qua cảm giác bơ vơ khi đội tuyển nghiệp dư đó tan rã, các thành viên mỗi người một ngả. Khi đó, em chưa từng nghĩ đến, chia ly mới là trạng thái bình thường của cuộc sống, em cũng chưa từng nghĩ rằng sàn đấu chuyên nghiệp lại tàn khốc đến vậy, dường như mọi thứ đều được xây dựng trên tiền đề là em phải chiến thắng. Điểm hấp dẫn nhất của thể thao điện tử chuyên nghiệp là không ai có thể thắng mãi dù đội tuyển mạnh được kỳ vọng đến đâu cũng có thể bị một ngôi sao mới nổi bước ra từ một góc khuất không người để ý nào đó đánh bại.

04

Thực ra, Kim Hyukkyu không phải là siêu nhân gì cả.

Dù sao thì siêu nhân cũng sẽ không ngủ trong thời gian chờ quay phim đâu.

Trên trường quay rất ồn ào, nhân viên bận rộn di chuyển thiết bị và trao đổi về những việc cần chú ý khi quay quay. Tiếng chụp ảnh và tiếng người nói chuyện không ngừng vang lên, nhưng Điền Dã không để ý đến những điều đó, em chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn xem bọn họ đang tạo dáng như thế nào.

Phần lớn thời gian, Điền Dã đều nhìn chằm chằm vào Kim Hyukkyu, khuôn mặt của anh đầy mệt mỏi, hai mắt nhắm nghiền, cơ thể vô lực dựa vào lưng ghế sofa. Em cũng không có lý do gì đặc biệt gì để nhìn người ta, chỉ là ban đầu thấy chán khi chờ tới lượt quay chụp của mình, ánh mắt vô tình dừng lại trên người anh, rồi như bị nam châm hút lấy, không muốn dời đi nữa.

Khi ngủ, khuôn mặt của chú lạc đà alpaca càng thêm phần đáng yêu, Điền Dã liếm môi, vô thức mỉm cười theo bản năng rồi rút điện thoại ra đứng trước mặt Kim Hyukkyu, chụp lại hình ảnh anh đang "ngủ say."

Trước đây, Kim Hyukkyu luôn lén chụp ảnh Điền Dã khi em ngủ gật rồi đăng lên app của EDG mà không báo trước, hại em mất hết sạch hình tượng. Thỉnh thoảng sau khi tập luyện xong, Điền Dã mở phần mềm của EDG ra thấy EDG.DEFT đăng ảnh của mình lên liền lập tức đỏ bừng cả hai tai. Em vừa tức vừa xấu hổ, chỉ muốn hack tài khoản của anh để xóa mấy bức ảnh đó, hoặc lần sau sẽ chụp lén lại để trả đũa.

Lần này, cuối cùng thì Điền Dã cũng bắt được điểm yếu của Kim Hyukkyu.

Em bé chụp liên tục mấy tấm, ngón tay không ngừng vuốt trên màn hình, phóng to từng bức ảnh để xem đi xem lại, em nghĩ mình sẽ chọn một tấm xấu nhất để đăng lên app. Đang lúc đắc ý, em đột nhiên cảm thấy cánh tay bị ai đó kéo lại, vì quán tính và có chút chột dạ nên em không đứng vững, lảo đảo bước về trước hai bước, đầu gối va thẳng vào đầu gối của Kim Hyukkyu. Cảm giác lạnh lẽo từ chân chạy thẳng lên đầu, theo ngay sau đó là cảm giác đau nhói.

Tệ hơn là cơ thể em nghiêng về phía trước, suýt nữa là em ngã vào lòng Kim Hyukkyu. Điền Dã cố gắng di chuyển vị trí của em nhưng lại tình cờ chạm vào đầu mũi của Kim Hyukkyu, hơi thở nhè nhẹ của anh phả vào má cả hai. Dường như đây là lần đầu tiên họ gần nhau như vậy, cơ thể Hyukkyu như tỏa ra một mùi hương thanh mát nhẹ nhàng rất dễ chịu. Điền Dã mải nghĩ vẩn vơ nên không để ý thấy yết hầu của Kim Hyukkyu đang chuyển động.

Bầu không khí nóng rực khiến người ta đỏ mặt trong phòng vừa e ấp kín đáo lại vừa trắng trợn táo bạo, dường như thời gian của hai người đang dừng lại ở thời khắc này. Bên ngoài vẫn đang bận rộn quay chụp không ngừng nhưng cả hai người họ không nghe thấy những âm thanh bên ngoài nữa. Có lẽ chỉ vài giây mới trôi qua, nhưng Điền Dã cảm thấy mọi thứ dường như đang kéo dài vô tận.
"You no sleep."
"Anh không có ngủ."

Cuối cùng, em không kìm được mà nhìn sang hướng khác, ánh mắt lướt qua môi của Kim Hyukkyu rồi khẽ thì thầm để phá vỡ sự im lặng.

Kim Hyukkyu nhẹ nhàng nắm cằm của cậu nhóc, hôn nhẹ lên đầu mũi em như chuồn chuồn đạp nước.

Trong mắt Điền Dã hiện lên sự ngạc nhiên, nhưng khóe miệng của em lại nở một nụ cười không thể che giấu. Em bỗng có một loại ảo giác, mùi hương dịu nhẹ trên người Kim Hyukkyu dường như lan tỏa khắp phòng khiến cõi lòng của em xao động. Nhiệm vụ quay phim vốn khô khan và tẻ nhạt bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng và vui vẻ hơn muôn phần.

Đó là lần đầu tiên họ làm những hành động mà chỉ những cặp đôi yêu nhau mới làm. Cả hai đều chẳng thấy có gì không ổn. Tất nhiên những tương tác thân mật trong lúc quay phim của họ đã bị A Bố và Minh Khải nhìn thấy hết.

Anh cả Minh Khải định ngăn hai người lại. Anh muốn bảo họ đừng làm những việc vượt quá giới hạn, nếu không một ngày nào đó hai người vượt quá giới hạn thật thì phải làm sao.

A Bố lại nắm lấy cổ tay Minh Khải, nháy mắt ra hiệu với anh. Dù sao thì chỉ khi họ ở bên nhau như bây giờ thì hai người mới có thể phối hợp với nhau tốt hơn. Nếu người khác thực sự can thiệp vào thì hai cậu nhóc chắc chắn sẽ cảm thấy ngượng ngùng.

Tất nhiên, công ty cũng muốn họ thu hút thêm nhiều fan cp nữa.

Kể từ đó, Điền Dã như được mở ra cánh cửa tiến vào một thế giới mới. Mỗi khi thắng trận, em sẽ vui vẻ tìm một góc khuất ở hậu trường để bám lấy Kim Hyukkyu và trao cho anh một nụ hôn sâu thật ngọt ngào. Khi thi đấu không tốt thì em muốn Kim Hyukkyu cắn môi mình để tỉnh táo lại. Nhưng em thích nhất là vào một ngày nghỉ nào đó, em cuộn mình trong lòng Kim Hyukkyu và cảm nhận những nụ hôn nhẹ nhàng của anh. Bắt đầu từ đôi mắt, sau đó là giữa trán, sống mũi, khóe môi, rồi trượt xuống cằm, những nụ hôn nhỏ li ti làm người ta đỏ mặt, tim đập thình thịch.

Điền Dã thích hôn, em mê mẩn cảm giác được bao bọc bởi từng sợi tơ tình dịu dàng và yêu thương của người ấy.

05

Những hành động thân mật chỉ diễn ra trong chớp mắt không thực sự để lại dấu vết gì trên cơ thể mà chỉ được ghi lại qua từng bức ảnh và khắc sâu vào tâm trí cùng trái tim của cả hai.

Điền Dã cảm thấy kỳ lạ, họ là đồng đội, là bạn thân, không phải người yêu, nhưng mỗi ngày lại đang làm những việc mà chỉ người yêu mới có thể làm.

Ở trường học, những cậu trai thân thiết với nhau cũng thường đùa giỡn ầm ĩ mỗi ngày, có những lúc cơ thể tiếp xúc gần gũi với nhau. Ban đầu Điền Dã chỉ cảm thấy em và Kim Hyukkyu cũng như vậy, đó là tình anh em giữa những thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi đầu.

Nhưng nếu em thực sự chỉ coi đối phương là anh em thì em sẽ không cảm thấy như có dòng điện nhỏ chạy khắp cơ thể mỗi khi chạm vào người ấy, tim sẽ không đập nhanh hơn đâu.

Điền Dã vô tình ngước mắt lên và bắt gặp ánh nhìn của Kim Hyukkyu. Em chỉ thấy đôi mắt hơi say mơ màng của anh, mí mắt anh khẽ cụp xuống, đôi mắt ấy như chìm trong một màn sương. Ánh mắt của họ giao nhau giữa không trung, phảng phất như vô số tia lửa nhỏ đang thiêu đốt trái tim cả hai. Trước khi Điền Dã kịp phản ứng, Kim Hyukkyu đã ôm eo của em rồi kéo em vào trong lồng ngực của anh.

Đây là nơi công cộng, không phải một góc nhỏ trong phòng tập, Điền Dã khẽ giật mình, em vô thức muốn đẩy Kim Hyukkyu ra nhưng lại không đủ sức, em chỉ đành hỏi anh làm sao vậy, có phải uống quá nhiều rượu rồi không.

Em vừa dứt lời, hơi thở của Kim Hyukkyu đã lướt qua làn da mỏng manh trên tai em, những nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống khiến cả người em tê dại run rẩy. Đôi tay được Kim Hyukkyu nắm chặt, lý trí của em dần tan biến dưới sự tấn công nơi đầu lưỡi của anh.

Điền Dã dần không còn nghe thấy tiếng ồn ào trong nhà hàng, bầu không khí cũng dần trở nên ngột ngạt, em chỉ cảm thấy choáng váng như cả trời đất đều quay cuồng. Trong thời khắc mơ hồ ấy, chỉ có vài giây nhưng dường như mọi người đều bị đóng băng, có người cầm đũa nhìn chằm chằm mà quên gắp thức ăn vào miệng, có người đang trò chuyện với bạn, bất chợt nhìn thấy cảnh này thì quên mất mình đang nói gì, có người với tinh thần paparazzi lâu năm đã nhanh chóng mở điện thoại ra quay phim.

Những người trong câu lạc bộ điên cuồng lao vào kéo hai người ra. Mặt Điền Dã đã đỏ đến tận mang tai, em không dám tưởng tượng mọi người xung quanh đang nhìn mình với ánh mắt như thế nào nên cúi đầu vội vã chạy ra khỏi nhà hàng. Trên đường, em va vào người khác cũng không dừng lại, miệng cứ không ngừng xin lỗi.

Minh Khải dựa vào sự hiểu biết của anh về Điền Dã cùng một cảm giác lạ lùng nào đó như được vận mệnh chỉ dẫn đã đi qua từng con phố. Cuối cùng, anh đã tìm thấy cậu nhóc đang co người ngồi xổm trong góc, hai mắt đờ đẫn đang không ngừng liếm môi. Thấy anh đến, hơi thở của cậu nhóc mới dần ổn định lại, nhưng giọng nói của em vẫn có chút run rẩy, "Em...em không ngờ, em và anh ấy..."

Anh xoa đầu Điền Dã và lau đi mồ hôi lạnh trên trán em, "Không sao đâu, không ai trách các em cả."

Điền Dã cảm thấy tay chân mình bị gió lạnh thổi tới mức lạnh ngắt. Em ôm mặt, không ngừng lắc đầu, cứ cắn chặt môi, rồi nức nở vài câu mà Minh Khải không nghe rõ. Khi anh muốn kéo em đứng dậy thì em lại đẩy anh ra.

Anh nghe thấy Điền Dã lắp bắp nói muốn được ở một mình một lúc. Em run run nói hết câu.

Có lẽ thiếu niên mười bảy tuổi không hiểu rõ về tình yêu, nhưng em cũng không ngốc nghếch đến mức không hiểu gì cả.

Làm sao mà em không hiểu được, việc Kim Hyukkyu làm như vậy ở nơi công cộng có ý nghĩa gì. Anh có thể nói là do bản thân uống quá nhiều, hành động mất kiểm soát, nhưng mà thật ra người uống say sẽ nói thật. Trong cơn say, sẽ chẳng có ai say đến mức dám tùy tiện ôm hôn một người mà mình không yêu một cách bừa bãi, đúng không? Ít nhất thì Kim Hyukkyu sẽ không tùy tiện làm vậy.

Được người mình quan tâm yêu thương là hạnh phúc, nhưng Điền Dã lại cảm thấy có chút nhói đau trong lòng em. Họ có thể nằm trên người nhau trước ống kính, có thể nắm tay kéo nhau trước ống kính, có thể giấu từng chút yêu thương trong những nụ hôn sâu, nhưng họ là đồng đội, là tuyển thủ chuyên nghiệp, việc tập luyện và thi đấu mới là quan trọng nhất, sao có thể đủ thời gian hạnh phúc ở bên nhau?

Ở phía bên kia, nhóm A Bố đưa Kim Hyukkyu về nhà cũng chẳng dễ dàng gì.

Kim Hyukkyu người toàn mùi rượu, giọng nói cũng khàn khàn đầy men say và hơi rượu. Anh không đứng vững, lại đẩy người đang đỡ mình ra, tự mình đi, nhưng vừa đi được hai bước là lại suýt ngã. Men rượu làm Kim Hyukkyu không kiểm soát được cơ thể. Lúc anh loạng choạng suýt ngã, A Bố nhanh tay đỡ lấy anh, giúp anh tỉnh táo lại đôi chút.
"You get drunk. Come back with me."
"Em say rồi. Về với anh đi."

"아뇨, 돌아가지 않을래요 iko를 잃어버렸어요."
"Không, em không về, iko đi lạc rồi, em phải tìm em ấy."

A Bố biết một khi Kim Hyukkyu đã quyết định làm gì thì rất khó thay đổi, đặc biệt là trong lúc say xỉn mất lý trí, nên đành gọi điện cho Minh Khải, hỏi xem anh đã tìm thấy Điền Dã chưa.

Minh Khải vỗ lưng cậu nhóc đang thu mình như rùa đen, rồi vẫy tay với chiếc xe vừa dừng lại bên kia đường.

Khi Điền Dã nhìn thấy Kim Hyukkyu loạng choạng đi tới, em tưởng mình hoa mắt. Lẽ ra Kim Hyukkyu phải về gaming house nghỉ ngơi, sao anh ấy lại ở đây?

"Deft? Các anh không đưa anh ấy về sao?"

Hóa ra tim của em có thể đập mạnh đến như vậy. A Bố kéo Minh Khải sang một bên rồi liếc mắt nhìn anh, ý bảo anh để họ có không gian riêng tư, chỉ cần hai người không làm chuyện gì kinh thiên động địa hay không gặp nguy hiểm gì là được.

Ánh mắt của Kim Hyukkyu có chút mơ hồ vì say, anh thở hổn hển như cố dùng hết chút lý trí của mình để nói,
"미안해, iko, 나 자신을 통제하지 못했어. 화내지 마."
"Anh xin lỗi, iko, anh không khống chế được bản thân mình, em đừng giận anh."

Kim Hyukkyu vừa nói xong, trong nháy mắt, Điền Dã đã ôm lấy Kim Hyukkyu. Em nắm chặt tay anh như sợ ad sẽ té ngã, như sợ người trước mắt sẽ biến mất như sương sớm ban mai.
Em vỗ nhẹ lưng của Kim Hyukkyu, trán kề trán đối phương rồi nhẹ giọng trấn an, "You needn't say sorry...we come back?"
"Anh không cần nói xin lỗi...Mình về nhà anh nhé?"
Dù những suy nghĩ trong đầu em cũng đang rối như tơ vò, em cũng chẳng rõ ngày mai khi Kim Hyukkyu tỉnh dậy thì mọi chuyện sẽ trở nên như thế nào. Nếu như anh quên thì em vẫn có thể vờ như chẳng có gì xảy ra, cả hai vẫn có thể bám lấy nhau như trước. Nhưng nếu Kim Hyukkyu không quên thì sao? Họ sẽ phải ở chung với nhau như thế nào đây?
Kim Hyukkyu cả người không xương dựa vào trong lồng ngực Điền Dã. Anh cứ ngơ ngác nhìn chăm chú vào em rồi đột nhiên cười ngốc nghếch như vừa nhớ ra gì đó.
"사랑해, iko."
"Anh yêu em, iko."
Dù lúc này em luống cuống chẳng biết nên làm gì, dù không biết dư luận bên ngoài sẽ nói gì về bọn họ, dù không biết sau khi bọn họ vượt qua giai đoạn mập mờ thì cả hai có còn có thể ở bên nhau như trước kia hay không, nhưng em biết, Kim Hyukkyu của hiện tại yêu em. Rượu sẽ khiến người ta dám đem một mặt yếu ớt trong tâm hồn mà họ thường giấu kín ấy để cho người khác nhìn thấy. ĐIền Dã đột nhiên hiểu ra, trên đời này làm gì có siêu nhân? Chỉ vì để ý một người nào đó, chỉ vì yêu một người nào đó mà con người ta mới có thể dùng hết tất cả sức lực để vượt qua giới hạn của bản thân.
Vậy là khóe mắt của em cũng khẽ cong lên,
"집에 가자, hiong."
"Chúng mình về nhà thôi, anh ơi."

06
Điền Dã nhắm mắt lại, tim đập như trống, một cảm giác chưa từng có đang tràn ngập trong lòng em. Em không biết liệu Kim Hyukkyu có cảm thấy giống như vậy khi nói yêu em hay không. Em không biết liệu hành vi hiện tại của em có phải là do em bị thu hút bởi Kim Hyukkyu hay không.

Nếu cả hai thực sự yêu nhau, họ sẽ có thể ăn trái cấm để hòa làm một với nhau. Em chỉ cảm thấy chính mình cam tâm tình nguyện làm vậy.
Em không muốn từ chối và sẽ không từ chối Kim Hyukkyu.

Điền Dã để cho đối phương ôm lấy cơ thể của mình, sau đó em ngồi trên người đối phương. Bàn tay không an phận của anh không ngừng trượt xuống, từ từ tiến về phía hai chân của em, ngón tay nhẹ nhàng ấn vào giữa hai trái đào của em. Cả người em chìm trong mùi rượu của Kim Hyukkyu. Dù không uống rượu nhưng dường như cồn đã ăn mòn tất cả lý trí của em khiến làn da của em ửng hồng và đôi mắt em ngập nước như thể chính em đang chìm trong biển rượu.

Em nhìn Kim Hyukkyu với khuôn mặt đỏ bừng. Hai người mặt đối mặt, ngực kề ngực. Nghĩ đến lần đầu tiên được tiếp xúc gần gũi với Kim Hyukkyu khi trên người không một mảnh vải, trái tim của Điền Dã thắt lại, em nín thở theo bản năng trong vô thức.

Chẳng lẽ trong đồ uống em cũng có rượu? Nếu không thì làm sao em có thể cảm thấy cơ thể mình rạo rực, cái thứ khởi nguyên của sự sống trong em cũng đang cứng lại và phía sau đang ướt chứ?

Kim Hyukkyu dùng một tay bóp chặt nụ hoa trên ngực Điền Dã rồi vuốt ve để an ủi em, lại cúi đầu ngậm nụ hoa còn lại vào miệng, nhẹ nhàng quấn đầu lưỡi quanh nụ hoa ngây ngô ấy rồi cắn nhẹ nó như muốn thử hương vị của em. Một cảm giác kỳ lạ dường như đang lan khắp cơ thể như muốn khiến em vỡ tung.

Những rung động như có như không nơi thể xác khiến Điền Dã không thể lờ đi cảm giác kỳ lạ ấy. Em đặt tay lên đầu Kim Hyukkyu, cố gắng đẩy anh ra nhưng vô ích, em chẳng thể trốn thoát. Mặt em đỏ tới mức sắp chín khi em còn phát hiện ra cậu em nóng rực của của Kim Hyukkyu cũng đang chạm vào bụng dưới của em, hai anh bạn nhỏ giao lưu tương tác nhẹ nhàng với nhau khiến em thấy người mình nóng bỏng đến mức sắp chín luôn rồi.

Thứ này thật sự có thể đi vào vào cơ thể con trai sao? Nhất định sẽ rất đau. Nhưng Điền Dã tin rằng siêu nhân của mình sẽ bảo vệ em. Dù là trong lúc thi đấu hay ở trong cuộc sống thường ngày, anh cũng luôn đối xử dịu dàng với em. Cho nên khi em vừa mong chờ vừa sợ hãi tưởng tượng đến những thứ sắp diễn ra, em lại cảm thấy phía sau của em ươn ướt.

Tình yêu dường như biến em thành một cục bột mềm, một dây leo yếu ớt không xương, tựa như em đang ngâm mình trong hũ mật mà quên mất thế giới xung quanh. Em thở hổn hển và dựa vào vòng tay của Kim Hyukkyu. Lồng ngực của em đã đỏ bừng và đầy vết cắn vì sự nhiệt tình của Kim Hyukkyu. Dịch cơ thể tiết ra từ cửa mình phía sau thấm ướt toàn bộ đường đi, thịt trong lỗ không ngừng co giật, cảm giác tê dại và ngứa ngáy khiến em không thể chịu nổi.

Cậu em của Điền Dã cũng được Kim Hyukkyu chăm sóc nhiệt tình. Em ấn tay vào ngực đối phương, rồi há miệng thở hổn hển. Những chuyển động trên cơ thể em dường như biến thành những làn sóng ấm áp chảy qua trái tim em, khiến cả người em chìm trong những sợi tơ tình mềm mại.

Nhiệt độ cơ thể của người kia truyền qua da thịt trần trụi khiến em càng bối rối hơn. Em khẽ nức nở một tiếng, hai tay yếu ớt ôm lấy cổ Kim Hyukkyu, cả người dính lấy người Kim Hyukkyu để trao toàn quyền quyết định cho người ấy.

Có lẽ trong nháy mắt, Kim Hyukkyu gần như không thể kiềm chế được bản thân - khi anh nhìn chằm chằm vào Điền Dã với đôi mắt rực cháy lửa tình. Khi Điền Dã nằm xuống, anh cảm thấy cồn trong cơ thể mình dường như hóa thành những tia lửa nhỏ, anh nghĩ rằng mình phải để Điền Dã trở thành của riêng anh, anh muốn tiến sâu vào trong cơ thể của thiếu niên trước mặt để hòa làm một thể với người anh yêu. Nhưng khoảnh khắc anh chạm vào cửa mình của Điền Dã, lý trí của anh chợt quay trở lại.

Anh không thể, không thể làm tổn thương iko của anh.

Nhưng có lẽ sức hấp dẫn của rượu chính là khi nó không thể làm con người tỉnh táo quá mức, cũng chẳng thể làm người ta lúc nào cũng giữ lý trí được. Nhờ có cồn, dường như dục vọng sâu thẳm và cảm xúc bị kìm nén của con người mới là những thứ điều khiển bộ não.

Kim Hyukkyu nhẹ nhàng đưa một ngón tay vào phía bên trong của Điền Dã, nơi đã tràn đầy dịch ruột nên cực kỳ ẩm ướt. Anh có chút kinh ngạc rút tay ra, nắm lấy cậu em của anh rồi cọ xát nơi cửa mình của Điền Dã.

Lần đầu tiên làm tình, Điền Dã đã bị Kim Hyukkyu khóa chặt. Em cảm thấy như bản thân đã giẫm phải một cái bẫy và bị mắc kẹt tại chỗ, không thể cử động nhưng lại không muốn trốn thoát. Em muốn Kim Hyukkyu khóa chặt em như thế này, và em cũng muốn khóa chặt Kim Hyukkyu để hai người có thể ở bên nhau.

Trong phút chốc, đôi mắt em mở to, em cảm nhận rõ ràng lỗ sau chật hẹp của mình đang dần dần mở ra vì cậu em của Kim Hyukkyu. Phần thịt mềm mại ở bên trong không ngừng vặn vẹo, cậu em của Kim Hyukkyu vừa tiến vào đã được lớp thịt mềm ấm áp ôm chặt.
Ngay khi Kim Hyukkyu tiến vào, Điền Dã đã phản ứng kịch liệt vì đau. Anh vội vàng nắm lấy bàn tay lạnh giá của Điền Dã rồi không ngừng xoa xoa lòng bàn tay của em để đánh lạc hướng em nhỏ.

Tầm nhìn trước mắt Kim Hyukkyu dần dần trở nên rõ ràng, anh nhìn thấy Điền Dã cắn chặt môi nhưng vẫn không nhịn được khóc nức nở, gương mặt tái nhợt của em khiến cơn say của anh bay đi phân nửa. Mặc dù ham muốn trong lòng anh vẫn đang bùng cháy mãnh liệt, mặc dù lớp thịt mềm bên trong vẫn đang hút lấy cậu em của chính mình, nhưng anh không thể phớt lờ cảm giác của Điền Dã mà cố chấp làm đến cùng được.

Tìm kiếm niềm vui từ nỗi đau của người khác không phải là điều anh mong muốn.

Cả hai chú gà con đều không có nhiều kinh nghiệm. Khi Kim Hyukkyu vô tình chạm vào một điểm gờ trong cơ thể Điền Dã, em đột nhiên cong người, thịt mềm trong cơ thể em co rút lại càng lúc càng nhanh nên anh tự hiểu ra.
Ngay lúc anh đang do dự, Điền Dã vươn tay ôm chặt anh để kéo hai người lại gần nhau hơn, để cậu em của anh tiến vào sâu hơn.

Tình yêu là cam tâm tình nguyện sẵn sàng cho đi mà không đòi hỏi nhận lại bất cứ điều gì, là đặt mình vào vị trí của nửa kia để hiểu đối phương cần gì, là luôn ở bên cạnh người ấy trong mọi khoảnh khắc người ấy yếu lòng, là không bao giờ chủ động đẩy nửa kia ra xa.

Cuối cùng, cậu em của Kim Hyukkyu đã tiến vào sâu trong cơ thể Điền Dã, cũng đã lấp đầy chỗ trong sâu thẳm trong em. Cửa mình bị đâm mạnh đến mức tiết ra dịch cơ thể, phần thịt mềm quấn quanh kẻ lạ vừa mới xâm nhập.

Khoảnh khắc cả cơ thể được lấp đầy, Điền Dã cảm thấy như toàn bộ cơ thể em đang bị xé nát. Ở nơi mà em không nhìn thấy, phía sau bị cậu em của Kim Hyukkyu nong ra thành hình tròn, không có một nếp uốn nhưng đã tự co giãn để nuốt trọn kẻ lạ đó. Điền Dã hơi mất tập trung vì cơn đau, em muốn chống cự nhưng lại muốn làm hài lòng Kim Hyukkyu.

Đối phương hôn lên một bên má của em, sau đó thẳng eo bắt đầu chậm rãi đẩy vào, cậu em của anh mở rộng phần thịt mềm phía trong, đâm liên tục khiến cánh mông của em có thêm những vết đỏ. Mỗi cú thúc lại khiến một ít dịch ruột chảy xuống nhỏ giọt làm ướt đẫm ga trải giường.
Kim Hyukkyu bắt đầu cố tình đâm vào nơi đó. Sau mười mấy lần giã gạo, Điền Dã mở to hai mắt, tiếng rên rỉ đột nhiên im bặt, cả người em run rẩy. Cậu em nhỏ ban đầu còn mềm nhũn vì đau đớn đã cương cứng, thậm chí còn phun ra một chút dịch trắng đục.

Lỗ nhỏ phía sau đột nhiên bị siết chặt khiến Kim Hyukkyu gần như không thể nhịn được nữa, anh nghiến răng rút cậu em của mình ra khỏi cơ thể Điền Dã. Thiếu niên năm nào từng xem AV rồi tò mò không biết khoảnh khắc mình xuất tinh trên cơ thể bạn đời sẽ như thế nào, còn ngồi tưởng tượng đến lúc cơ thể của nửa kia bị anh đánh dấu sẽ điên cuồng đến mức nào. Nhưng ngay khi tay anh vừa chạm vào cậu em của mình, cố gắng vuốt ve nhanh vài lần để ra càng sớm càng tốt, cơn say cũng đã bay sạch, anh vội vàng muốn quay lưng đi tìm khăn giấy trên tủ đầu giường. Cậu em của anh vừa mềm xuống, cánh tay của anh đã bị ai đó kéo lại, lòng bàn tay mềm như bông giống như đệm thịt mềm của mèo con đập đập tay anh vài cái.

Sp nhỏ cả người mềm nhũn, có thể chỉ là vô tình hoặc là cố ý, đột nhiên ngã vào trong ngực ad. Điền Dã tựa vào lòng anh. Kim Hyukkyu biết rằng quan hệ tình dục rất tốn sức, cơn đau khiến Điền Dã kiệt sức nên anh muốn dọn dẹp chiếc giường bị hai người làm thành một đống bừa bộn để Điền Dã có thể ngủ ngon nhưng đối phương hoàn toàn không có ý định muốn đứng dậy.
"Pain, tire, hug me sleep, hiong."
"Đau, mệt, ôm em ngủ đi mà, hiong."

Kim Hyukkyu nhìn gương mặt nhăn nhó của Điền Dã và nghe em phàn nàn, anh mỉm cười chạm vào đầu em, rồi cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng và ngọt ngào lên môi em.
"Narrow."
"Giường chật lắm."

Điền Dã dùng hết sức lực kéo Kim Hyukkyu lại gần phía mình, hơi thở ấm áp của đối phương phả vào tai và cổ em. Trái tim Kim Hyukkyu khẽ run, không khí trong phòng cũng tràn ngập hơi ẩm.

Anh đúng là chẳng thể làm gì khác ngoài chiều em mà.

Thế là anh ấy đã tìm cách ôm sp của mình vào lòng như một con gấu túi. Anh cố gắng đắp chăn cho sp, nhưng chăn cho một người lại hơi nhỏ cho hai người, anh ấy chỉ có thể cảm thấy để mình chịu lạnh rồi đắp chăn cho Điền Dã.

Có thể cảm nhận được cơ thể ấm áp của em ấy cũng không tệ mà

Kim Hyukkyu nghĩ như vậy và từ từ nhắm mắt lại, nhưng cảm giác lạnh lẽo trên lưng anh đột nhiên biến mất.

"Em đã bảo anh ôm chặt em, đừng để bị cảm lạnh."

Điền Dã tựa vào vai anh làm nũng, tay đắp chăn chăn bông cho Kim Hyukkyu, sau đó em cuộn tròn cả người trong vòng tay anh.

07
Điền Dã sẽ không buông tay Kim Hyukkyu vì tình yêu, em cũng sẽ không giữ Kim Hyukkyu lại vì tình yêu.

Những tiếp xúc da thịt thân mật đã trở thành chuyện bình thường với họ, nhưng lần này, khi Điền Dã xuống taxi và vội vã chạy đi tìm bóng hình của Kim Hyukkyu, em đột nhiên không còn dũng khí để vươn tay ra. Đôi tay đang muốn vươn ra lại lơ lửng giữa không trung sau hai ba giây, em rút tay lại. Em bắt đầu thấy khóe mắt cay cay, em nghẹn ngào gọi tên Kim Hyukkyu nhưng lại chẳng thể phát ra được âm thanh nào.

Có lẽ là nhờ thần giao cách cảm, hoặc có lẽ là Kim Hyukkyu nghe thấy tiếng hơi thở hổn hển phía sau nên quay lại nhìn. Dù sao đi nữa, Điền Dã thấy người trước mặt dừng lại và quay người về phía em.

Em không thể nhìn rõ gương mặt người đó, không thể thấy rõ biểu cảm của người đó, chỉ cảm nhận được người đó bước tới gần em, nhẹ nhàng xoa lưng em, đầu ngón tay có những chai mỏng dịu dàng lau những giọt nước mắt bên khóe mắt em.

Đêm trước thềm giải đấu Demacia Cup năm ngoái, họ cũng ở sân bay, em nắm tay Kim Hyukkyu vung vẩy lung tung, cố gắng để lạc đà cừu Alpaca lúc nào cũng phải chú ý tới mình. Dù em biết rằng hành động như thế chắc chắn sẽ bị chụp lại, nhưng cả hai cũng chẳng kiêng nể gì, dường như họ muốn công khai mối quan hệ trên tình bạn của họ với cả thế giới, dù sao thì hành động như thế cũng chẳng phải là quá lố.

Một năm trôi qua, dường như chẳng có gì thay đổi. Cả hai vẫn chơi đùa trong phòng tập hàng ngày, vẫn cãi nhau ầm ĩ, vẫn làm mấy trò nghịch ngợm để chọc nhau vui, lúc mệt mỏi thì ngồi tựa vào nhau, hoặc nằm trong vòng tay của nhau, say mê những cái chạm của nhau, trao nhau những nụ hôn dịu dàng.

Một năm qua, dường như tất cả đã thay đổi. Trong những lúc thân mật, một nỗi lo sợ không tên thỉnh thoảng hiện lên trong lòng Điền Dã, em không biết Kim Hyukkyu còn có thể ở bên em bao lâu, không biết năm này họ có thể làm tốt hơn không. Cho đến khi cây rìu khổng lồ của Olaf và những phát đạn chí mạng của Jhin tấn công họ, những chiếc răng nanh sắc bén xé nát tất cả hy vọng, em mới chợt nhận ra rằng mọi thứ dường như sắp kết thúc.

Kim Hyukkyu sẽ không còn nhặt đèn lồng của em nữa, cũng sẽ không dùng thẻ công việc để giữ lời thề ước của mình lại.

Trên đường đi tham dự Demacia Cup, Điền Dã nhìn ra ngoài cửa sổ, tai nghe liên tục phát bài hát của G-Dragon "우리 다시 돌아갈 수는 없을까" (Liệu chúng ta có thể trở về không). Ký ức của em quay lại thời điểm ban đầu, khi họ mới gặp nhau, còn chưa thân thiết, em ngồi bên Kim Hyukkyu, đeo tai nghe, im lặng trên đường.

Cảnh vật bên đường bị bỏ lại phía sau xe, những điều nhỏ nhặt trong hai năm qua, lần lượt hiện lên trong đầu Điền Dã. Hai năm là quá ngắn ngủi, nhưng em đột nhiên nhận ra, trong hai năm đó đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Từ lúc mới gặp gỡ đầy ngượng ngùng, rồi dần dần quan tâm lẫn nhau theo bản năng, đến lúc luôn muốn có người kia ở bên cạnh mình, tình cảm của họ ngày càng sâu đậm qua những ngày bình thường nhẹ nhàng như nước ấy. Tình cảm của họ dường như tiến triển quá suôn sẻ, suôn sẻ đến mức em chưa bao giờ tưởng tượng đến ngày chia ly sẽ như thế nào, cũng chưa bao giờ cảm nhận được sự đau đớn của việc chia xa một cách rõ ràng đến thế, cảm giác khi em nhìn thấy bóng lưng của người mình yêu ngày càng xa, cuối cùng trở thành một chấm đen nhỏ rồi biến mất, tựa như một phần linh hồn của em đã bị lấy đi, không thể tìm lại.

Điền Dã có rất nhiều điều muốn nói.

Em muốn nói rằng, mì Kim Hyukkyu nấu còn ngon hơn cả mì ở ngoài tiệm.

Em muốn nói rằng, mỗi lần chơi trò búa bao với Kim Hyukkyu, em luôn chơi theo thứ tự giấy, kéo, đá, lúc đầu là để diễn tả tình cảm của mình một cách tinh tế, sau đó dần trở thành thói quen trong vô thức.

Em muốn nói, chúng mình hãy thử thêm một năm nữa, chúng mình hãy cố gắng thêm một lần nữa.

Nhưng cuối cùng, em chỉ dựa vào vai Kim Hyukkyu, một tay móc ngón tay út của đối phương, tay kia xoa xoa chiếc ví cũ trong túi, em thì thầm:

"Nếu một ngày nào đó anh muốn quay lại, chúng ta hãy cùng tới Blue Frog nhé."

08
Những thành viên trong đội tuyển cứ đến rồi đi. Chẳng mấy chốc em nhỏ ngày nào còn bám theo người khác cũng đã trở thành đội trưởng gánh vác trọng trách.

Trong những buổi tiệc sau mỗi mùa giải, không một ai nói về những trận đấu, cũng không ai nói về kế hoạch tương lai, họ chỉ cười đùa ăn uống, nói những chuyện linh tinh, thỉnh thoảng câu chuyện lại quay về những trò ngớ ngẩn mà ai đó đã làm, khiến mọi người cười phá lên. Tất cả chỉ giống như một buổi họp mặt bạn bè bình thường.

Có lẽ trong khoảnh khắc ấy, Điền Dã cười đến thở không ra hơi, em thực sự đã rất hạnh phúc. Chỉ là khi dạo bước trên phố, em quay đầu lại và vẫy tay tạm biệt những người bạn rồi vô tình nhìn thấy hai ba đứa trẻ đang chia sẻ một cây kẹo bông, Điền Dã bỗng cảm thấy những gì em vừa ăn như đang nhảy múa lộn xộn trong dạ dày, nhưng em chỉ có thể cố nén chua xót và nuốt hết cảm giác khó chịu ấy xuống.

Sau khi từ Hàn Quốc trở về, Điền Dã đã cảm thấy rối bời suốt mấy ngày liền. Mỗi khi đăng nhập vào trò chơi và nhìn thấy cái ID quen thuộc ấy, Điền Dã vừa mong chờ nó sáng lên, vừa cảm thấy rằng ngay cả khi nó sáng lên thì cũng chẳng có ích gì, người ấy sẽ không còn là ad của em nữa. A Bố thấy vậy liền cho em nghỉ mấy ngày, bảo em tìm việc gì khác làm để không nghĩ linh tinh nữa.

Điền Dã định ra ngoài thư giãn, nhưng vừa ra khỏi cửa không lâu lại cảm thấy quanh đây chẳng có gì đáng để em đi dạo, đồng đội đều đang cày rank, một mình lang thang ngoài đường lại càng cảm thấy cô đơn.

Em quay về ký túc xá xem anime. Lúc ban đầu, em còn cảm thán rằng không phải luyện tập thật tốt, nếu mỗi ngày đều có thể nhàn rỗi làm những điều mình thích như thế thì tốt biết bao. Nhưng nam nữ chính trong anime lại mập mờ qua lại với nhau suốt một tập, rõ ràng cả hai đều thích nhau, nhưng luôn cố gắng tránh né, không dám tin rằng đối phương cũng thích mình, đến giờ vẫn chưa có tiến triển gì đáng kể.

"Ah, bực mình quá..." Trong trường hợp này, thường thì người xem sẽ lo lắng hơn cả nhân vật chính, chỉ cách nhau một lớp giấy mỏng, nhưng hai người lại không ai muốn vượt qua. Nghĩ đến việc phải đợi thêm một tuần nữa mới có tập mới, không biết khi nào nam nữ chính mới thực sự thành một đôi, Điền Dã bất mãn than phiền.
"Sao mà hèn thế? Tiến lên đi..."

"Không phải cậu cũng thế sao?" Lee Yechan mở cửa bước vào, thản nhiên nói.

"Gì chứ? Tôi với anh ấy...ít nhất tôi đã làm tất cả những gì cần làm, không nên làm thì...Không đúng, chuyện này liên quan gì đến tôi chứ, Lee Yechan!"

Điền Dã vốn đang bực bội muốn phản bác theo phản xạ, nhưng lại nhận ra mình vừa trúng kế của hồ ly. Em nói được nửa chừng mới nhận ra có gì không đúng liền vội ngậm chặt miệng.

Sau một lúc im lặng, Lee Yechan không nói một lời mà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Điền Dã, "Nhưng cậu chưa bao giờ giữ anh ấy lại."

"Điền Dã, nếu cậu nghĩ gì...muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc xong rồi thì sẽ thoải mái hơn."

Điền Dã chỉ ngồi đó, không mắng chửi, cũng không khóc lóc. Em chỉ cảm thấy như có một cái gai nhỏ đâm vào tim mình. Cảm giác đau nhói mờ mịt không rõ ràng, thậm chí chỉ như thoáng qua, nhưng cơn đau ấy cứ lan tỏa trong cơ thể khiến người ta bất lực.

"Lần này đã như thế rồi. Sau này mình sẽ không còn cơ hội nữa phải không?"

Hồ ly vốn không giỏi an ủi người nên chỉ khẽ cụp mắt xuống, "Nếu cậu muốn nói gì, tôi sẽ nghe."

Điền Dã hừ một tiếng rồi thoát khỏi vòng tay của Lee Yechan, chui vào chăn bông.

Có lẽ con người thường yếu đuối hơn vào ban đêm, Điền Dã nhìn vào chú alpaca nhồi bông cô đơn ở đầu giường mình, em muốn chạm vào lông của nó, nhưng đôi tay lại dừng lại giữa không trung. Vật này luôn khiến em nhớ đến người ấy. Trong khoảng thời gian Kim Hyukkyu vừa đi, Điền Dã thỉnh thoảng lại nói với alpaca bông những điều em không thể nói với người khác. Có lúc em còn nghĩ rằng mình không bình thường, bởi vì ai lại đi nói chuyện với một con thú nhồi bông chứ?

Một nửa trong em nghĩ rằng, Kim Hyukkyu có thể nghe thấy, nửa còn lại thì nói, em phải học cách buông bỏ.

Tình yêu chỉ là gia vị. Em là một tuyển thủ chuyên nghiệp, luyện tập và thi đấu luôn là chuyện quan trọng nhất. Có lẽ vì những tháng ngày sau này ngày càng bận rộn hơn, áp lực thi đấu cũng lớn hơn, khiến em không có thời gian suy nghĩ về những điều đó, hoặc có lẽ em đang cố gắng ngăn bản thân mình không suy nghĩ linh tinh.

Điền Dã vẫn còn do dự, alpaca bông bỗng biến mất khỏi tầm mắt của em rồi xuất hiện trong tay em. Lớp lông mềm mại không ngừng cọ vào lòng bàn tay khiến em thấy có chút ngứa ngáy.
Em mắng Lee Yechan đừng đùa nữa, nhưng người kia chẳng thèm để ý, thậm chí còn trêu Điền Dã bằng lạc đà nhồi bông nhiều hơn. Cuối cùng, Lee Yechan cũng thấy một nụ cười trên khuôn mặt của Điền Dã.

Điền Dã dường như thực sự đã bị làm phiền, em nhanh chóng nắm lấy alpaca nhồi bông đang gây rắc rối đó, giống như một đứa trẻ bảo vệ món đồ chơi mới mua, em ôm chặt nó vào lòng. Alpaca nhồi bông có một mùi hương dễ chịu, rất giống với mùi hương trên người Kim Hyukkyu.

"Lee Yechan."

"Ừm?"

"Có lẽ, hôm nay cậu có thể thức khuya một chút không?"

Hai ngày đó, tâm trạng của Điền Dã giống như đang ngồi trên một chiếc tàu lượn siêu tốc.

Cuối năm 2016, em nghĩ rằng cuộc chia tay đó là vĩnh viễn, rằng hai người sẽ tiếp tục đi trên hai con đường song song và sẽ không bao giờ giao nhau nữa. Mặc dù sau đó vẫn có những tương tác thân mật mỗi lần gặp nhau, Kim Hyukkyu vẫn sẽ nằm trên đùi em như trước đây, miệng gọi "iko iko". Mặc dù có lúc Điền Dã có ảo giác rằng họ vẫn như xưa, nhưng trong lòng em hiểu rằng, cả hai không bao giờ có thể quay lại như trước nữa.

Chúng ta, đối với nhau mà nói, đã không còn là người quan trọng nhất của nhau nữa rồi.

Khi Kim Hyukkyu vừa rời đi, Điền Dã thường cảm thấy một nỗi đau khó tả từ tận đáy lòng dâng lên đến cổ họng. Em đã mất rất lâu để chôn vùi ký ức đó cùng với hai năm bên nhau của Điền Dã và Kim Hyukkyu vào sâu trong ký ức của mình. Trong những ngày tháng sau đó, có lẽ vào một khoảnh khắc nào đó, khi một ký ức nào đó bị đào lên, cảm giác ngọt ngào trong lòng em sẽ xen lẫn một nỗi đau khó tả rồi cả hai lặng lẽ ăn mòn trái tim em.

Vì vậy, Điền Dã tự nhủ rằng, đừng mong đợi gì nữa, anh ấy sẽ không trở lại đâu.

Khi A Bố nói với Điền Dã rằng có khả năng cao là Kim Hyukkyu sẽ quay lại, Điền Dã đột nhiên dừng lại và nhìn chằm chằm vào mắt A Bố với vẻ hoài nghi.

"Nếu em không tin, chúng ta có thể cùng đến Hàn Quốc tìm cậu ấy. Thấy em đến, cậu ấy sẽ rất vui, cậu ấy sẽ không từ chối em đâu."

Gió mạnh khiến lá trên cành xào xạc, bầu trời xám xịt, tuyết trắng như bông đang từ từ rơi. Bàn tay cầm vali run rẩy không ngừng, lòng bàn tay đã có một lớp mồ hôi mỏng. Tâm trí em ngập tràn tin tức "Kim Hyukkyu có thể quay lại", điều mà em chưa bao giờ dám mong đợi. Em không thể nghĩ về điều gì khác, chỉ đáp qua loa những lời A Bố nói.

Người ta nói, cầu nguyện với lòng thành sẽ linh nghiệm. Điền Dã bỗng cảm thấy, có lẽ những lời em từng nói với chú lạc đà nhồi bông đều đã được Kim Hyukkyu nghe thấy, đều đã được trời xanh nghe thấy, vì vậy lời cầu nguyện của em đã trở thành hiện thực.

Tuy nhiên, hóa ra đó chỉ là một trò đùa ông trời dành cho em mà thôi.

"Vậy tại sao anh ấy không thể trở lại được?"

"Anh cũng không biết. Nói chung là chỉ thiếu một chút nữa thôi. Có lẽ em luôn phải bỏ lỡ rồi nhớ nhung một ai đấy, đó là số mệnh rồi."

Điền Dã không nhớ tại sao, hay đúng hơn là em không muốn nhớ.

Em chỉ nhớ rằng Kim Hyukkyu đứng đó với vẻ mặt đầy hối tiếc và bối rối. Em nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của đối phương, một dự cảm chẳng lành chợt dâng lên trong lòng, nhưng em vẫn giả vờ bình tĩnh hỏi anh ấy có chuyện gì.

Khoảnh khắc Điền Dã nghe thấy câu "sorry iko" ấy, em đột nhiên cảm thấy một phần trái tim vừa mới được chắp vá lại của mình bắt đầu vỡ ra thêm một lần nữa, một vết nứt nhỏ khiến một phần con tim của em vụn vỡ. Đôi mắt của em chợt không còn ánh sáng, khóe miệng trễ xuống, cả thế giới cũng chẳng còn chút màu sắc nào. Em không thể nghe thấy lời giải thích của A Bố, cũng chẳng thể nghe thấy những lời an ủi vụng về của Kim Hyukkyu, tất cả chỉ còn lại sự mất mát vô tận.

Đôi mắt vốn trong veo của Kim Hyukkyu cũng dần trở nên đục ngầu. Anh không ngừng tự trách bản thân, rằng nếu tất cả vẫn chưa ngã ngũ, rằng nếu vẫn còn những biến số anh chưa nghĩ đến, thì tại sao lại phải liên lạc sớm với A Bố, tại sao anh lại mang đến cho Điền Dã những kỳ vọng vô lý như thế.

Những ngón tay ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp khẽ vuốt nhẹ cằm của Điền Dã, nước mắt chảy dài trên má Điền Dã rồi chảy xuống lòng bàn tay Kim Hyukkyu. Những giọt nước mắt hơi lạnh nhưng lại có thể đốt cháy cả cõi lòng của Kim Hyukkyu, khiến trái tim anh rối bời.

A Bố biết rằng lúc này mình nên để cho hai người một chút không gian riêng tư, nên anh lê từng bước nặng nề ra khỏi phòng rồi khép cửa lại.

Kim Hyukkyu dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa mắt Điền Dã, như đang lau nước mắt, tay kia đặt trên đầu em, nhưng không di chuyển như vuốt mèo giống trước kia. Anh chỉ đặt tay ở đó để Điền Dã cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh. Lông mày anh nhíu lại, trong lòng có chút đau khổ nhưng đôi môi mím chặt nên không thể nói gì.

Trái tim vốn kiên cường của Điền Dã đã hoàn toàn vụn vỡ. Tất cả những đau khổ trong hai năm qua đột ngột trào lên. Em cố gắng kiểm soát bản thân, càng muốn kìm nén thì mắt lại càng cay, nước mắt lại càng trào ra.

Em cảm thấy mình như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi lần nữa, trông thật thảm hại, nhưng em muốn xác nhận lại một điều gì đó. Em muốn chắc chắn rằng, dù họ đã chia tay, Kim Hyukkyu vẫn yêu em, yêu Điền Dã mạnh mẽ kiên cường, yêu Điền Dã ngây thơ dính người, cũng yêu Điền Dã mong manh yếu ớt.

"Deft, ôm em." Em nói nhỏ đến mức chính em cũng không thể nghe thấy.

Kim Hyukkyu ôm lấy Điền Dã không chút do dự, đặt tay lên eo em rồi trượt tay xuống dưới. Mắt Điền Dã ngày càng đỏ, em muốn nhiều hơn, muốn Kim Hyukkyu tiến vào cơ thể mình, cho em một chút dịu dàng xen lẫn đau đớn và vui sướng trong mùa đông lạnh giá, trước sự thật rằng bọn họ đã định trước sẽ không bao giờ có thể ở bên nhau nữa. Như vậy, ít nhất là ở thời điểm hiện tại, họ vẫn ở bên nhau và em vẫn có Kim Hyukkyu.

Vì vậy, em nhẹ nhàng nói khi đôi mắt em nhòe đi vì nước mắt, "Deft, anh thích em không?"

Kim Hyukkyu chưa kịp trả lời, Điền Dã đã ôm lấy cổ anh, ngoan ngoãn trao anh một nụ hôn, rồi để mặc đối phương nhẹ nhàng nhẹ nhàng hôn lên môi em, mặc cho đối phương chiếm đoạt từng chút không khí của mình. Kim Hyukkyu giống như một chú lạc đà alpaca tham lam muốn để lại dấu ấn của mình trên bờ môi và khóe miệng Điền Dã. Đến khi đối phương không thở nổi nữa, anh vẫn ôm chặt đầu Điền Dã, chỉ dời môi mình khỏi môi em rồi cười nói, "Không."

Lúc tách nhau ra, cả hai đều thở hổn hển. Kim Hyukkyu ôm lấy khuôn mặt Điền Dã. Anh nhìn thẳng vào mắt em, tay lau những giọt nước mắt trên lông mi của Điền Dã. Dù động tác của anh trông có vẻ bình tĩnh và chậm rãi nhưng những ngón tay run nhẹ vẫn để lộ sự bối rối của anh.

"사랑해."
"Anh yêu em"

"Ừ." Hơi thở của Điền Dã vẫn gấp gáp, khuôn mặt tái nhợt vì thất vọng cuối cùng cũng có chút đỏ bừng.

Sau đó em im lặng hồi lâu, như đang chuẩn bị tinh thần: "Hiong, em thích anh."

Nói đến đây, đôi mắt Điền Dã vẫn ngấn nước. Em cảm thấy mình được tình yêu ấm áp bao bọc nên mới tham lam cuộn tròn trong vòng tay của Kim Hyukkyu. Vì có nhiều điều họ không thể quyết định hay thay đổi, chỉ cần ngừng nghĩ về chúng là được. Con người vẫn nên sống cho hiện tại.
"I know."

"Anh biết."

Nếu quỹ đạo cuộc đời của chúng ta thực sự là hai đường thẳng song song không bao giờ trùng nhau nữa, thì anh cũng sẽ nghĩ rằng bản thân phải nỗ lực hơn nữa để bắt kịp em, để sánh bước cùng em.

Kim Hyukkyu để lại một nụ hôn dịu dàng lên trán của Điền Dã, sau đó cũng chẳng rõ là ai cười trước, cả hai đều cười ngốc với nhau.

Khi hoàng hôn buông xuống và bầu trời tối dần, những bông tuyết mịn lại bắt đầu bay giữa không trung.

Điền Dã áp sát vào ngực Kim Hyukkyu để anh cảm nhận được hơi thở của em. Mặc dù quần áo của anh ướt đẫm nước mắt của Điền Dã, anh cũng không đẩy Điền Dã ra mà vẫn giữ chặt em nhỏ trong vòng tay mình. Họ ôm nhau ngủ thiếp đi.

"Chúc ngủ ngon."

Ít nhất trong thời khắc này, chúng ta vẫn còn có nhau.

09

"Hết rồi à?"

"Cậu còn muốn nghe gì nữa?"

"Chỉ...chính là điều tôi muốn nghe nhất, cái mà ai cũng muốn xem ấy."

Điền Dã trừng mắt giận dữ nhìn Lee Yechan,. Mặc dù em biết đối phương đang cố ý trêu chọc mình, nhưng con thỏ đang tức đỏ mắt vẫn muốn dạy cho con cáo một bài học nên em liền vô thức giơ alpaca trong tay mình lên đập người kia. Hai tay em giơ cao, các đốt ngón tay đang nắm chặt alpaca nhồi bông trở nên trắng bệch. Một giây trước khi Điền Dã ném con búp bê đi, em rút tay lại như chợt nhớ ra điều gì.

Điền Dã không nhớ nổi đêm đó mình ngủ lúc nào, thậm chí em cũng không xác định thể mình có ngủ hay không.

Em ước gì tất cả đều chưa xảy ra. Em chỉ ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi và đã mơ rất lâu. Trong giấc mơ, A Bố nói với em rằng Kim Hyukkyu sẽ quay lại. Trong giấc mơ, họ cùng nhau đến Hàn Quốc, em biết rằng tất cả những điều trong mơ đều là giả. Trong giấc mơ ấy, em đã ôm Kim Hyukkyu và cùng anh chìm vào giấc ngủ.
Nếu chưa từng kỳ vọng thì ít nhất em sẽ không thất vọng đến thế.

Cuối cùng, Điền Dã cũng hiểu được, gặp nhau thì dễ, gặp lại mới khó. Em và Kim Hyukku là hai cá thể độc lập. Cả hai có những mục tiêu riêng và không đủ tư cách để yêu cầu người kia làm điều gì đó cho mình. Cũng như Kim Hyukkyu muốn trở về quê hương, về Hàn Quốc để giành chức vô địch, Điền Dã sẽ chọn ở lại đây vì EDG cần em.

Họ không có lý do gì để can thiệp vào lựa chọn của nhau hay thay đổi cuộc sống của nhau.

Trong số rất nhiều ad và sp, số phận đã cho hai người gặp nhau, đồng hành cùng nhau suốt hai năm mà không có nhiều khó khăn. Dù không chạm tới đỉnh núi cao nhất, nhưng họ vẫn được ghi nhớ cho đến tận ngày nay. Khi đó, sự nghiệp của các tuyển thủ chuyên nghiệp chưa thể dài như bây giờ, thắng bại là chuyện thường tình trong chiến đấu. Nếu họ muốn theo đuổi mục tiêu của mình trong thời gian có hạn thì họ phải đưa ra lựa chọn giữ hay bỏ.

A Bố nói, Kim Hyukkyu sẽ không từ chối em. Lee Yechan nói, em chưa bao giờ cố gắng giữ anh ấy.

Nhưng tại sao phải giữ anh ấy lại?

Nếu em cố gắng thuyết phục anh ấy ở lại, nếu em bày tỏ tình cảm của mình vào đêm khuya lúc Kim Hyukkyu say khướt, có lẽ anh ấy đã chọn ở lại.

Nhưng Điền Dã cảm thấy yêu chính là buông tay để đối phương theo đuổi điều người ấy mong muốn.

Đêm đó, Điền Dã dường như chỉ mơ màng chợp mắt một chút rồi lại đột nhiên tỉnh dậy. Đôi mắt của em sưng đỏ, em cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của Kim Hyukkyu trong bóng tối và khắc ghi nét mặt của người khác vào trong đầu mình.

Em ép bản thân mình không được suy nghĩ lung tung nhưng vì khó ngủ tiếp nên em chỉ có thể nhìn bầu trời ngoài cửa sổ dần sáng hơn. Em cảm thấy như có thứ gì đó hơi cộm khiến mình khó chịu, và em chợt nhận ra rằng mình gối tay Kim Hyukkyu suốt cả đêm. Giữ nguyên tư thế lâu nên em muốn lật người thử vận động tay chân nhưng lại sợ đánh thức Kim Hyukkyu, em cố nhắm mắt dù không ngủ được. Điền Dã đành nhìn chằm chằm Alpaca trong đêm.

Dường như em chẳng ngủ nhiều, nhưng em cũng không hề thấy buồn ngủ chút nào. Xen lẫn với cảm giác phấn khích này là cảm giác đau nhói khi biết rằng bản thân đã hoàn toàn đánh mất thứ gì đó.

Khuôn mặt Kim Hyukkyu bình yên như một bức tranh tĩnh lặng. Hơi thở của anh nhẹ nhàng đều đều như một bản ballad chậm rãi mê hoặc Điền Dã.

Thế là Điền Dã lại thu mình vào trong lồng ngực anh, cằm tựa vào vai người ấy. Cảm giác được ôm chợt biến mất, chút ấm áp vuốt ve bên tai Điền Dã, khiến em thấy mặt mình nóng bừng, tai của em cũng ngay lập tức đỏ bừng.

"Chào buổi sáng."

Khóe mắt Kim Hyukkyu khẽ cong lên, anh quay mặt lại nhìn Điền Dã và cười khúc khích. Bàn tay lại hướng về phía cổ áo Điền Dã, cởi vài chiếc cúc áo của em. Khi liếc mắt nhìn thấy xương quai xanh nửa ẩn nửa lộ của đối phương, trái tim của Kim Hyukkyu khẽ run lên.

Anh xoay người đè Điền Dã xuống dưới, khẽ hôn lên đôi môi mềm mại của Điền Dã, dịu dàng liếm khóe môi em. Khi Điền Dã cảm thấy ngứa ngáy, không nhịn được há miệng ra, đầu lưỡi của Kim Hyukkyu cuốn lấy lưỡi của em nhỏ . Điền Dã cảm thấy đầu óc choáng váng vì bị hôn, mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí. May mắn thay, Kim Hyukkyu đã kịp thời buông em ra.

Đầu tóc của Điền Dã rối tung, quần áo của em đã bị cởi từ lúc nào đó, cả người không một mảnh vải che thân nằm trên tấm ga trải giường tối màu khiến làn da của em trở nên trắng trẻo ngon miệng.

Trong lúc em đang thở hổn hển, Điền Dã liên tục nhìn đồng hồ trên tường, lẩm bẩm:
"Hiong, come into me."
"Hiong, tiến vào trong em đi."

Kim Hyukkui nhẹ nhàng chạm vào đầu Điền Dã và nói:
"You pain."
"Em sẽ đau đấy."

Trong vài lần ăn trái cấm, mỗi lần dạo đầu, Điền Dã đều sẽ cảm thấy một cơn đau nhói bên trong cơ thể. Em có thể cảm thấy tim mình đập dữ dội và hơi thở trở nên dồn dập. Mặc dù sau khi Kim Hyukkyu từ từ bắt đầu di chuyển, cơn đau sẽ giảm đi đôi chút, nhưng nhiều lần họ không thể làm đến bước cuối cùng khi Kim Hyukkyu nhìn Điền Dã run lên vì đau đớn, anh cũng không muốn làm em đau. Cả hai không làm tiếp mà chỉ dùng tay giải quyết nhu cầu của nhau.

Điền Dã không thích cảm giác đau đớn như bị xé toạc nên em thích cả hai chen chúc nằm trên cùng một chiếc giường hơn, hai người dịu dàng thì thầm vào tai nhau đủ điều, ôm nhau thật chặt giống như cả hai hòa làm một, tựa như đang bước vào cơ thể của nhau và cảm nhận được hơi ấm của đối phương.

Nếu Điền Dã chủ động yêu cầu Kim Hyukkyu tiến vào trong cơ thể em như bây giờ, chỉ có một khả năng, đó là có một thứ gì đó đang khiến trái tim em đau nhói và em muốn dùng nỗi đau thể xác để bản thân không chú ý tới nỗi đau trong tim. Em muốn để đau đớn và vui sướng của xác thịt xoa dịu nỗi đau nơi tâm hồn.

Nhưng trái tim cần thời gian và tình yêu để được chữa lành chứ không cần nỗi đau thể xác.

Đôi tay của Kim Hyukkyu xoa nụ hoa trên ngực của Điền Dã, bộ phận nhạy cảm đã lâu không được chạm vào khiến em vặn vẹo cơ thể và vô thức né tránh, những tiếng rên đứt quãng đầy cám dỗ khiến bụng dưới của Kim Hyukkyu như bốc cháy, nhưng anh không muốn làm tổn thương Điền Dã thêm một lần nào nữa, dù là thể xác hay tâm hồn.
"I will hurt you."
"Anh sẽ làm tổn thương em."
"You never."
"Anh sẽ không bao giờ làm thế."

Đồng tử của ad hơi giãn ra, anh chăm chú nhìn sp năm xưa của mình đang khóc đỏ hoe mắt. Anh cúi xuống hôn lên vành tai của đối phương, tay còn lại từ từ đi xuống dọc theo cơ thể mịn màng, sau đó nắm cậu nhỏ đang cương cứng của sp trong tay mình.

Anh không biết Điền Dã có từng tự trách mình hay không, nhưng anh luôn cảm thấy lẽ ra mình có thể bảo vệ bạn nhỏ này tốt hơn và làm em ấy vui vẻ mỗi ngày, nhưng anh lại chọn cách ra đi dù ít hay nhiều cũng đều làm tổn thương Điền Dã.

Điền Dã đá chân, vặn eo, rồi khẽ rên rỉ. Một cảm giác kỳ lạ đã lâu không xuất hiện tràn khắp cơ thể của em. Đã bao lâu rồi họ chưa làm những điều thân mật kỳ lạ này nhỉ? Điền Dã không còn nhớ nữa, em cũng không muốn nhớ lại, cũng không muốn đếm xem đối phương đã rời xa mình bao lâu. Em bị trêu chọc đến mức con tim rạo rực, và ánh sáng đã trở lại trong đôi mắt em. Những tình ý cháy bỏng trong đôi mắt vốn chẳng thể che giấu khi em nhìn Kim Hyukkyu. Kim Hyukkyu nhìn thấy tất cả phản ứng của Điền Dã, vì vậy anh tăng tốc độ chuyển động của tay, cho đến khi anh nghe thấy tiếng thở hổn hển của đối phương, một dòng nhiệt tràn ra khỏi bụng dưới và thoát ra khỏi cậu em của anh.

Điền Dã cắn môi nhìn Kim Hyukkyu với đôi mắt đỏ hoe. Em không nghĩ bản thân mình ra nhanh như thế. Có lẽ vì đã lâu không giải tỏa áp lực nên cơ thể em khá nhạy cảm. Hình như em cũng ra quá nhiều khiến đôi tay xinh đẹp của của Kim Hyukku ngập trong sắc trắng.
"I...couldn't help it."
"Em...không thể chịu được."

Em cúi đầu nhìn cậu nhóc vẫn cương cứng của Kim Hyukkyu, yết hầu của em đang khẽ di chuyển. Em dùng hai tay giữ lấy Kim Hyukkyu bé, khẽ há miệng, cúi đầu ngậm thứ đó vào miệng.

Thật ra Điền Dã cũng không thích quan hệ tình dục bằng miệng. Cảm giác trong miệng có mùi sẽ khiến em cảm thấy khó thở và nếu ngậm sâu hơn thì em sẽ có thấy khó chịu. Hơn nữa, em luôn phải chú ý ngậm chặt răng, nếu không sẽ khiến Kim Hyukkyu bị thương.

Nhưng không biết lần sau này thì đến khi nào cả hai chúng ta gặp lại nhau nên Điền Dã muốn làm nhiều hơn cho Kim Hyukkyu, đồng thời muốn đánh đổi nỗi đau và sự khó chịu ngắn hạn lấy một giây phút cao trào có thể khiến người ta quên đi mọi thứ, bỏ lại tất cả phía sau và đắm mình trong đó.

Tuy nhiên, Kim Hyukkyu nhẹ nhàng gỡ tay Điền Dã ra, anh đan những ngón tay của hai người vào nhau và đặt tay còn lại của mình lên eo Điền Dã để em lại gần mình hơn. Điền Dạ tựa vào trong ngực Kim Hyukkyu trong ngực, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh, con tim của em cũng từ từ bình tĩnh lại.

"네가무엇을하든, 네가어떻게하든, 나는너를사랑한다."
"Dù em làm bất cứ chuyện gì, dù em làm được đến đâu, anh đều sẽ yêu em."

Những lời nói sến sẩm lướt qua trái tim Điền Dã như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng, khiến trái tim em ngứa ngáy.

Chia ly là chuyện thường tình nhưng những người yêu nhau sẽ luôn có nhau trong tim.

Mỗi lần gặp nhau, họ sẽ yêu nhau bằng tất cả yêu thương. Nhưng nếu bản thân không thể ở bên cạnh người ấy thì họ sẽ cầu mong thần linh sẽ luôn phù hộ cho người ấy, mãi mãi phù hộ cho chàng trai trẻ đã nằm sâu trong ký ức, và soi sáng con đường dưới chân anh ấy.

10
Ở trong nhà mãi cũng cảm thấy có chút buồn chán, Điền Dã liền vô cớ muốn ra ngoài hít thở không khí. Những đêm mưa mát mẻ có thể làm dịu đi phần nào tâm trạng cáu kỉnh của em.

"Chỉ thiếu một chút nữa thôi, nhưng thật đáng tiếc."

Cơn gió chiều ở Tây An mang theo những hạt mưa rơi lộp độp xuống bức tường ngoài của Trung tâm thể thao Khúc Giang, biến thành những làn sóng mát lạnh lan khắp da thịt và trái tim Điền Dã. Em không cầm ô, chỉ khoác áo khoác lên vai, đứng yên dưới mưa, để mưa làm ướt gương mặt của mình. Em nhận thấy phía sau có người đang nhìn mình, khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, em cũng không quay lại, chỉ đá những viên sỏi dưới chân và nói khẽ:

"Lee Yechan, cậu nghĩ thế nào mới được gọi là yêu?

Tôi nghĩ tình yêu đích thực có nghĩa là tôi sẽ nồng nhiệt chào đón khi người ấy đến và lặng lẽ buông tay khi người ấy rời đi, rồi luôn giữ niềm tin rằng "Nếu chúng ta có cùng một đích đến, chúng ta sẽ không lạc mất nhau, sẽ có một ngày chúng ta gặp lại nhau ở trên đỉnh cao danh vọng ấy.".

"Rời đi hay ở lại là lựa chọn của mỗi cá nhân, nhưng chỉ là sẽ có một ngày nào đó, tôi chợt thấy có chút tiếc nuối cho chính mình, thiếu niên năm mười sáu, mười bảy tuổi cái gì cũng không hiểu và cũng chẳng hiểu tình yêu là gì. Tôi cũng thích bản thân mình khi ấy, cái gì cũng không cần hiểu. Dù cho tôi chẳng hiểu bất cứ thứ gì, cũng sẽ luôn có người đứng ở bên tôi."

Im lặng hồi lâu, Điền Dã nghe thấy Lee Yechan cười khúc khích: "Đúng vậy, đứa trẻ bị chiều hư, vừa nhìn thấy tôi cướp mất lạc đà alpaca của mình là đã nhìn tôi như muốn giết người rồi."

Điền Dã xoay người lại, khuôn mặt nhăn nhó của em cuối cùng cũng thả lỏng, khóe miệng khẽ nhếch lên, dùng mắt kính ướt đẫm nước mưa nhìn khung cảnh mờ ảo xung quanh. Em muốn phản bác Lee Yechan, nhưng khi em mở miệng thì chỉ cảm thấy vị mặn trên đầu lưỡi. Lee Yechan không đợi Điền Dã nói: "Nhưng Điền Dã năm hai mươi lăm tuổi hiểu biết nhiều hơn, cậu ấy sẽ không sống trong quá khứ, và càng tin rằng mọi cuộc gặp gỡ sẽ không phải là lần cuối cùng."

Chiếc đèn pha trên xe buýt EDG sáng lên, rọi một chùm ánh sáng xuống con đường mờ ảo tối tăm. Những vũng nước trên đường phản chiếu hình ảnh những chiếc lá rủ xuống nơi góc đèn đường. Diệp Thiên cố ý bước vào một vũng nước, gợn sóng trên mặt nước giống như nhịp tim trong hai năm đó của em, nhẹ nhàng, nhỏ bé, không bị phát hiện, mà trong làn nước bắn tung tóe, em nhìn thấy quá khứ tốt đẹp đã qua sẽ không bao giờ quay trở lại.

Nếu tách riêng chúng ra và nhìn từng cái một, có thể từng ký ức riêng lẻ đều bình thường, không đáng nhắc tới.

Điền Dã, mười sáu, mười bảy tuổi, cũng cảm thấy như vậy. Em đã quen với mọi thứ xung quanh và chưa bao giờ nghĩ rằng tất cả lại kết thúc đột ngột như vậy.

Điền Dã, mười tám, mười chín tuổi, vẫn có một niềm mong đợi mơ hồ: "Nếu em có thể làm tốt hơn thì mọi chuyện sẽ khác phải không?"

Trong khoảng thời gian thi đấu, em đã xem lại video những trận đấu nhiều lần, ngay cả khi đang ăn, em cũng thỉnh thoảng nghĩ về những gì mình có thể làm tốt hơn. Những người chơi bước ra từ quán Internet tồi tàn có tinh thần hăng hái đến nỗi năm người họ đã cùng nhau lập thành một đội và chiến đấu vì ước mơ của mình bằng tình yêu thuần khiết nhất.

Điền Dã dường như nhìn thấy cái bóng của chính mình trong đó, và dường như vào thời điểm nhà chính nổ tung, em nhận ra rằng những ngày tháng chiến đấu bên cạnh Kim Hyukkyu sắp kết thúc, nên em mới đặc biệt nhớ mãi ngày hôm đó.

Em biết mình không thể thay đổi được quyết định của Kim Hyukkyu nhưng em vẫn hy vọng mình có thể trở thành biến số ấy. Đặc biệt có một đêm, khi em đang mơ màng ngủ, cánh tay em mò mẫm quanh người, em chợt nhớ ra Kim Hyukkyu đã không còn ở bên cạnh mình nữa. Sau đó, em giật mình tỉnh dậy, thở dài nhìn trần nhà, rồi trở mình nằm xuống. Em cảm thấy gối của mình đã ướt nhẹp rồi.

Nhưng bây giờ, Điền Dã không còn chìm đắm trong đó nữa, em chỉ thu thập những mảnh ký ức đã tạo nên Điền Dã và Kim Hyukkyu của những năm tháng đó, những ký ức thắp sáng hai năm đầu tiên và quý giá nhất trong sự nghiệp của thiếu niên ngây thơ.

Bọt nước bắn tung tóe nhanh chóng rơi xuống đất, chỉ có mũi giày ướt là minh chứng cho động tác mà Điền Dã vừa làm, giống như ngôi sao xuất hiện trong cánh đồng của Điền Dã trong chốc lát. Ánh sao lấp lánh thắp sáng mọi thứ trên cánh đồng, nhưng ngôi sao ấy không ở lại đây mãi mãi. Suy cho cùng, những ngôi sao phải đem ánh sáng lấp lánh của mình tới muôn nơi mà.

Điền Dã đã không còn trách chuyện Kim Hyukkyu rời đi từ lâu rồi, em cũng không trách bản thân mình không giữ lại anh lại, cũng không còn băn khoăn nghĩ xem ở thời không song song sẽ xảy ra chuyện gì. Khoảnh khắc em nhìn thấy Kim Hyukkyu hôn chiếc cúp vô địch CKTG cao quý ấy, em chợt cảm thấy mảnh ghép còn thiếu sâu trong tâm hồn mình đang dần được chữa lành. Cuối cùng, em cũng đã có câu trả lời cho câu hỏi đó.

[Thay đổi là chuyện tốt, Kim Hyukkyu. 】

Điền Dã không trả lời Lee Yechan mà chỉ nói: "Đi tham dự CKTG, sau trận đấu nhớ ăn thịt bò Hàn Quốc với anh ấy nhé.". Sau đó, em bước thẳng về phía trước trong tiếng còi xe buýt EDG đang thúc giục em lên xe.

Một vài khoảnh khắc chợt lóe lên trong tâm trí em. Đó không phải là khoảnh khắc họ cùng nhau nâng cao chiếc cúp sau khi giành chức vô địch, không phải là khoảnh khắc họ quay đầu và chỉ nhìn thấy đối phương trong mắt nhau trên sân khấu Demacia Cup, cũng không phải là khoảnh khắc Kim Hyukkyu đã ôm và hôn em khi anh ấy say.
Em nhớ tới lúc ở hẻm núi tại Summoner's Rift khi em đã nói:
"You now edg deft is my ad.. ",
"Bây giờ bạn là edg deft, là ad của em."
Em nhớ tới khi em đứng ở trên sân khấu nghe thấy fan hâm mộ nói rằng hy vọng cả hai có thể gặp lại nhau ở CKTG năm nay.
Em nhớ tới lúc em nói mình giỏi chơi Lee Sin, em muốn nhường vị trí hỗ trợ cho Ryu Minseok, Lee Sin đã bị Jeong Jihoon tiễn lên bảng đếm số.

Họ sẽ không còn mặc chung đồng phục thi đấu, không còn đứng cạnh nhau trên sân đấu, không còn ôm nhau ăn mừng khi giành được vinh dự cao nhất. Tuy nhiên, mỗi lần chạm mặt, sự ăn ý giữa họ chứng minh rằng mối quan hệ của hai năm đó vẫn tiếp tục cho đến ngày nay. Bất kỳ ai chứng kiến ​​thời điểm đó cũng sẽ hiểu họ xứng đôi đến mức nào.

Sau này, Điền Dã đã gặp rất nhiều người. Với biệt danh là "Hoa hậu thân thiện của Esports", em không bao giờ thiếu bạn bè hay tình yêu thương. Chỉ là em sẽ chẳng thể yêu một người bằng cả trái tim như em đã từng làm ở cái tuổi ngây ngô không hiểu gì năm ấy.

Sau này, Điền Dã trải qua nhiều cuộc chia ly. Em dần dần hiểu rằng việc chuyển nhượng đối với các tuyển thủ cũng giống như nhảy việc. Không ai có thể chắc chắn về chuyện đồng hành cùng nhau trong suốt sự nghiệp. Em dần xem nhẹ những điều ấy, nhưng có những kỷ niệm mà thời gian không bao giờ có thể xóa nhòa, đó là những kỷ niệm khiến em đau khổ và hạnh phúc nhất.

Kim Hyukkyu sẽ không chỉ quan tâm đến việc Điền Dã có thể bay cao hay không, bởi vì anh hiểu rằng sau khi cởi bỏ lớp vỏ cứng rắn và hào quang bao quanh người, đôi lúc Điền Dã cũng muốn có một người để dựa vào, có một người có thể dịu dàng chiều chuộng Điền Dã yếu ớt ấy. Dù trong những ngày đen tối và đầy nghi ngờ đó, Điền Dã vẫn luôn tin rằng Kim Hyukkyu có thể thực hiện được ước mơ của mình. Em tin rằng siêu anh hùng của mình sẽ không bao giờ dễ dàng từ bỏ ước mơ.

Những ngôi sao sẽ không dừng lại mãi ở một cánh đồng nào, nhưng ánh sao lấp lánh sẽ giúp cánh đồng bừng lên sức sống mới hết lần này đến lần khác, để rồi ngôi sao tiếp tục bước đi với những hồi ức quý giá. Những hồi ức đã ăn khắc sâu vào trái tim của ngôi sao và cánh đồng ấy sẽ không bao giờ phai nhạt.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro