14.Tiểu Bách Lý bị Tông chủ Ma giáo trói chặt trên giường ~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


https://tthywyfcwywcy.lofter.com/post/7563f791_2bcafb08c

"Vân ca! Đừng đi mà!" Bách Lý Đông Quân nắm chặt tay Diệp Đỉnh Chi, dù bản thân đã bị thương đến không còn sức lực, nhưng y vẫn cố níu giữ người ấy, "Vân ca, đừng đi..."

Diệp Đỉnh Chi dừng bước, không hiểu vì sao, lẽ ra lúc này hắn phải rời đi một cách lạnh lùng, nhưng nhìn Bách Lý Đông Quân trong tình trạng như thế này, hắn không thể bỏ mặc được.

Hắn nắm lấy cằm Bách Lý Đông Quân, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của y, trong lòng Diệp Đỉnh Chi như bị ai đó nắm chặt, vừa lo lắng vừa có chút mong đợi.

Bách Lý Đông Quân đã bị hút cạn nội lực, cả người mềm nhũn. Bây giờ, khi bị Diệp Đỉnh Chi giữ lấy cằm, ép phải ngẩng đầu, y trông thật yếu đuối.

"Ngươi dám làm gì à?"

Diệp Đỉnh Chi không quan tâm đến những người khác, trong lúc này, điều duy nhất hắn biết là không thể để Bách Lý Đông Quân lại một mình.

Dù không biết Vân ca sẽ đưa mình đi đâu, nhưng Bách Lý Đông Quân hiểu rằng, người này sẽ không bao giờ làm hại y. Dù có hút hết nội lực của y, Vân ca chắc chắn cũng sẽ không hại y.

"Vân ca, có phải huynh thật sự thích Dịch Văn Quân không?"

Diệp Đỉnh Chi véo nhẹ mũi Bách Lý Đông Quân, mắng: "Không phải vừa rồi hết sức rồi sao? Còn hỏi mấy chuyện này làm gì?"

Bách Lý Đông Quân có chút tủi thân, cúi đầu, không hỏi thêm nữa.

Y chỉ cảm thấy Dịch Văn Quân không xứng đáng... Nhưng chuyện giữa hai người họ, y, chỉ là một người em trai, làm sao có tư cách chen vào?

Nhận thức này làm lòng y cảm thấy thật khó chịu... Thật sự rất đau lòng...

Nước mắt thấm ướt ngực áo...

"Sao lại khóc nữa rồi?"

Diệp Đỉnh Chi thay đổi hướng đi, đưa y đến một tửu lầu trên đỉnh núi.

Những người phía sau nhìn thấy Tông chủ thay đổi hướng đi, định hỏi, nhưng tiềm thức mách bảo họ rằng nếu lúc này làm phiền Diệp Đỉnh Chi, hậu quả sẽ rất thảm khốc.

"Trong lòng ta có một người."

Bách Lý Đông Quân lặng lẽ dựng tai lên, giả vờ như không để ý, nhưng lại nghe rất chăm chú.

"Khụ!" Diệp Đỉnh Chi cố nén cười rồi tiếp tục: "Người đó ngốc nghếch lắm, rất đơn thuần, kiểu người bị lừa mà còn đứng ngơ ngác chờ ở chỗ cũ."

Vân ca có vẻ rất thích người ấy, nói về người đó mà giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn.

"Đệ ấy là món quà mà ta đã mất đi rồi lại tìm lại được, hai lần. Ta đã mất đệ ấy hai lần."

"Một lần khi còn nhỏ, một lần ở cuối dòng thời gian, một lần..."

"Không phải nói chỉ hai lần sao?"

Diệp Đỉnh Chi cúi đầu xuống, ánh trăng như khiến hắn say, có lẽ hắn thật sự đã say.

"Lần thứ ba là vừa rồi, ta suýt nữa đã bỏ mặc đệ thêm một lần nữa."

...

Khi đến Thiên Ngoại Thiên, Bách Lý Đông Quân mơ màng, cuối cùng lại cùng Diệp Đỉnh Chi thành thân!!!

Ngồi trong tân phòng, Bách Lý Đông Quân vẫn còn rất ngơ ngác, cứ ngỡ mình đang nằm mơ...

"Nương tử, sao vậy? Vẫn còn ngẩn ngơ sao? Chẳng lẽ đêm tân hôn mà lại định lãng phí thế này à?"

"Khoan đã!" Bách Lý Đông Quân lùi lại vài bước, kéo khoảng cách với Diệp Đỉnh Chi, "Vân ca, huynh có gì đó không đúng."

Diệp Đỉnh Chi tất nhiên biết mình không đúng. Hắn đã bỏ lỡ quá nhiều thứ.

Dịch Văn Quân thực ra không có lỗi, nàng ấy vốn dĩ không có sự lựa chọn. Nhưng vì sao hắn cứ một lòng hướng về Dịch Văn Quân mà không nhìn thấy Bách Lý?

Người này, luôn muốn đưa hắn về nhà, dù đứng ở phía đối lập, vẫn muốn cứu hắn.

Ba lần, nếu không phải y kịp thời đến đúng thời điểm này, có lẽ cũng giống như kiếp trước, họ sẽ chia cách và hắn sẽ bước vào con đường hủy diệt.

"Đông Quân, ta đã nghĩ thông rồi. Trước đây ta luôn đi tìm một mái nhà, nhưng thực ra đệ đã cho ta một mái nhà từ lâu rồi, chỉ là ta chưa bước vào."

"Vì thế, ta không muốn để lại bất kỳ hối tiếc nào."

"Đồ xấu xa..."

**Phần bất ngờ

Khi mọi người đều nghĩ rằng Bách Lý Đông Quân bị bắt đi chịu khổ, tìm đủ mọi cách để đến Thiên Ngoại Thiên cứu y.

Nhưng khi đến, thì họ lại nhìn thấy... Bách Lý Đông Quân đang đè Diệp Đỉnh Chi xuống đánh!


---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro