Cơn Say và Lời Thì Thầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

___________

     Đêm đó, ánh trăng như dòng nước bạc chảy qua cửa sổ, rọi xuống sàn nhà tạo thành những vệt sáng mờ ảo. Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở đều đặn của Bách Lý Đông Quân đang chìm trong giấc ngủ. Nhưng không lâu sau, cửa phòng khẽ mở, tiếng bước chân loạng choạng vang lên. Diệp Đỉnh Chi xuất hiện, hơi thở nồng nặc mùi rượu. Hắn đã uống quá nhiều, nhiều đến mức lý trí mờ mịt, chỉ còn lại một khát khao sâu thẳm được đến bên người mà hắn luôn giữ trong lòng.

     Bước chân hắn loạng choạng tiến tới bên giường, nơi Bách Lý Đông Quân vẫn đang say giấc. Diệp Đỉnh Chi ngồi xuống bên mép giường, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của cậu. Trong lòng hắn như bị ngàn mũi kim châm, vừa đau đớn, vừa khao khát.

     Không thể kìm nén, Diệp Đỉnh Chi cúi xuống, đôi môi hắn run rẩy chạm nhẹ vào môi của Bách Lý Đông Quân. Nụ hôn đó thoạt đầu chỉ là một cái chạm nhẹ, như muốn thử nghiệm, nhưng rồi nó trở nên mãnh liệt hơn khi cảm xúc và hơi rượu dẫn dắt hắn.

     Bách Lý Đông Quân giật mình tỉnh giấc, mắt mở to đầy kinh ngạc và hoảng hốt khi nhận ra ai đang trước mặt mình.

"Đỉnh Chi! Ngươi đang làm gì vậy?"

     Cậu cố gắng đẩy hắn ra, nhưng Diệp Đỉnh Chi dường như không còn kiểm soát được bản thân. Bàn tay hắn giữ chặt lấy vai Đông Quân, không để cậu thoát ra.

"Đông Quân... Ta không thể chịu đựng được nữa..." Giọng Diệp Đỉnh Chi khàn đặc, trộn lẫn giữa sự bối rối và đau đớn.

"Ta yêu ngươi... yêu đến mức phát điên... Ta không thể chịu đựng khi thấy ngươi mỗi ngày mà không thể chạm vào ngươi."

     Bách Lý Đông Quân tiếp tục vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi vòng tay của hắn, nhưng sự phản kháng của cậu dần yếu đi trước sự mãnh liệt và nỗi đau hiển hiện trong giọng nói của Diệp Đỉnh Chi. Những lời nói của hắn vang vọng trong tâm trí cậu, khiến cậu bối rối, lạc lối trong cảm xúc hỗn độn của chính mình.

     Cuối cùng, Bách Lý Đông Quân ngừng chống cự. Cậu không biết tại sao mình lại không thể đẩy Diệp Đỉnh Chi ra nữa, có lẽ vì trong sâu thẳm, cậu cũng khao khát được gần hắn, được hiểu rõ hơn về con người đã từng bước từng bước len lỏi vào trái tim cậu.

     Nụ hôn của Diệp Đỉnh Chi càng trở nên dịu dàng hơn, như thể sợ rằng nếu làm tổn thương cậu, tất cả sẽ tan biến. Trong khoảnh khắc đó, cả hai như quên đi tất cả, chỉ còn lại cảm giác của môi chạm môi, của hơi thở hòa quyện trong một đêm trăng bạc.

     Nhưng ngay khi nụ hôn dừng lại, hiện thực lại ùa về. Bách Lý Đông Quân nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Diệp Đỉnh Chi, đôi mắt chứa đựng nỗi đau và tình yêu mà cậu chưa từng nhận ra trước đây. "Đỉnh Chi... Điều này... không đúng," cậu thì thầm, giọng nói đứt quãng.

     Diệp Đỉnh Chi lặng người, như thể lời nói của Đông Quân là một cú đánh trực diện vào tâm hồn hắn. Hắn nhìn cậu, đôi mắt tràn ngập sự đau đớn và hối hận. Hắn không thể nói được gì thêm, chỉ đứng dậy, lảo đảo rời khỏi phòng mà không quay đầu lại.

     Bách Lý Đông Quân vẫn ngồi đó, cảm giác hoang mang và bất an dâng lên trong lòng. Cậu không biết liệu những gì vừa xảy ra là thật hay chỉ là cơn mộng mị trong một đêm trăng say. Nhưng trái tim cậu thì thầm rằng nụ hôn ấy, lời thú nhận ấy, đều là thật.

***

     Sáng hôm sau, khi ánh sáng của bình minh len lỏi qua cửa sổ, Bách Lý Đông Quân tỉnh dậy với một cảm giác trống rỗng. Cậu nhìn quanh phòng, nhưng không thấy Diệp Đỉnh Chi đâu. Căn phòng tĩnh lặng đến lạ thường, như thể không có bất cứ ai đã từng bước vào đây đêm qua.

     Cậu khẽ chạm vào đôi môi của mình, nơi vẫn còn cảm giác mềm mại và ấm áp từ nụ hôn đêm qua. Cậu tự hỏi: “Có phải tất cả chỉ là một giấc mơ?”

     Nhưng khi nhìn ra ngoài, Bách Lý Đông Quân biết rằng cảm giác đó là thật. Diệp Đỉnh Chi đã đến, đã hôn cậu, và đã rời đi, mang theo tất cả những cảm xúc phức tạp trong lòng. Nhưng hắn đã để lại trong cậu một dấu ấn không thể xóa nhòa, một cảm xúc khó mà diễn tả thành lời

_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro