Chap 43: Hôn sâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng dừng mắt trên chiếc cằm dính đầy dấu son nhàn nhạt của mình, giơ tay tính lau, nhưng chưa kịp chạm vào đã bị Diệp Anh bắt lấy. Cô im lặng rũ mắt, tay vẫn nắm chặt cổ tay nàng.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau.

Nàng bị cô nhìn đến nỗi mặt ửng hồng, sau một lúc chần chừ thì kéo ngón tay cô bỏ vào miệng. Bấy giờ nàng mới để ý cô hoàn toàn thả lỏng không định kháng cự.

Cô trông nàng run rẩy khép mi và ngậm đôi môi đầy đặn, đảo nhẹ đầu lưỡi mềm mại qua đốt ngón trỏ cô rồi nhếch môi cười, hồi lâu mới rút ngón tay nhớp nháp ra khỏi miệng nàng.

Nàng thất vọng mở mắt, đối diện với đôi con ngươi của cô. Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp dần trở nên hỗn loạn. Diệp Anh cúi đầu chạm vào môi nàng, Thuỳ Trang không kìm được run rẩy.

Cơ thể cô dán sát người nàng, lưng nàng dựa vào vách tường lạnh lẽo, cảm giác như toàn bộ giác quan đều mất khống chế. Ngoài việc cuốn lấy đầu lưỡi cô thì nàng chẳng thể làm gì khác.

Nàng muốn hôn cô nhiều hơn, bởi chỉ có cô mới thỏa mãn được mọi cảm xúc trong nàng.

Cô hôn sâu Thuỳ Trang, căng người như dây đàn để mặc hai tay nàng làm loạn trên người mình.

Không biết qua bao lâu, điện thoại trong túi áo khoác chợt kêu vang khiến người Thuỳ Trang run lên. Cô vuốt ve gáy và rời lưỡi khỏi miệng nàng. Thuỳ Trang mông lung mở mắt, rên khẽ một tiếng.

Chuông điện thoại đã ngừng reo nhưng Diệp Anh vẫn dừng tầm mắt trên đôi môi ướt át của nàng.

Nàng buông áo khoác cô ra, lần tay lên đầu tủ tìm kiếm rồi nhanh chóng cầm lấy. Nàng nhìn cô chăm chú, thì thầm: "Được không chị? Em muốn làm."

Thấy hộp áo mưa trong tay nàng, cô dần thở gấp, yết hầu khẽ động: "Tại sao thứ này lại ở đây?"

"Bởi vì em muốn làm với chị ở mọi nơi."

Nói xong mặt liền nóng ran. Trước đây nàng chưa từng ngại nói những lời này, luôn thẳng thắn đối diện với dục vọng của mình.

"Được không chị?"

Ánh đèn mờ nhạt trên đầu khiến gương mặt nàng có phần mờ ảo mong manh. Diệp Anh biết rõ cô cần nói gì, nhưng cuối cùng chỉ lùi về sau một bước, nói với giọng đầy quyến rũ: "Được."

Cô cúi đầu chuẩn bị cởi đồ. Tim nàng đập rộn rã, chỉ biết chôn chân đứng nhìn cô.

Thấy cô đã cởi quần, nàng liền luống cuống cởi chiếc đầm trên người xuống, nhưng vì quá vội nên bị kẹt ở khâu kéo khoá. Nàng kêu lên, Diệp Anh ra hiệu cho nàng xoay lại.

Cô nhanh chóng kéo khóa, váy lụa lập tức rơi ra. Thuỳ Trang quay mặt nhìn cô. Nhiệt độ trong phòng bỗng chốc khô nóng qua ánh nhìn nóng bỏng của hai người.

Giây lát sau, nàng được cô ôm lên thành bếp. Thuỳ Trang nâng đùi vòng qua kẹp chặt hông cô, hai cơ thể kề sát nhau... trầm luân...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro