II.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mười bảy trở thành mười tám. Thuỳ Trang lén nhìn Diệp Anh từ chỗ của mình sau những tảng đá. Chỉ nhìn và hi vọng. Những khi em nhìn thấy cô, em cảm thấy được mình đang sống, như màu đỏ rực rỡ của những cánh hoa. Em muốn được bay tự do trên bầu trời như những con hải âu cánh trắng kia, hoặc như một cơn gió tiêu dao nào đó, để có thể thả mình hôn lên mái tóc mềm.

Càng ngày em càng thấy yêu mến loài người hơn, càng muốn gần họ, càng muốn sống với loài người trên cái thế giới rộng lớn hơn biển sâu lạnh lẽo của em rất nhiều. Đêm em tròn tuổi mười tám, em quyết định biến điều ước bấy lâu nay của mình thành hiện thực.

Tối hôm đó em cười nói nhiều hơn với các chị em của mình, chơi một ván cờ với vua cha và ôm mẹ của mình lâu hơn một chút. Ngồi bên vườn hoa đỏ, em ngắm nhìn cách chúng lửng lơ trong dòng chảy. Em tự hỏi đến bao giờ em sẽ được như vậy, rằng em có thật sự sẽ được như vậy hay không, và em biết mình sẽ không bao giờ trở lại được nữa.

Và rồi giọng nói ngọt ngào của em bị lấy đi, chiếc đuôi cá bị tách ra làm hai, bỏng rát và đau đớn. Em ước gì mình có thể khóc. Nhưng em không thể khóc. Không ai có thể khóc dưới mặt biển cả, bởi vì quanh họ vốn đã là nước mắt rồi, mặn chát và lạnh lẽo. Và em thấy mình như đang chìm, trong hàng triệu giọt nước mắt của bản thân.

.

"Mẹ ơi, tại sao con người lại khác với chúng ta?"

"Vì họ có đôi chân, để đi lại, có nước mắt, để bộc lộ nỗi đau, và có linh hồn, để thật sự được sống"

"Con ước mình cũng được như vậy"

Ấm.

Đó là cảm giác đầu tiên khi Thuỳ Trang tỉnh dậy và cảm thấy ánh nắng mặt trời trên vai, trên mặt, trên tóc và trên...đôi chân. Em đã có chân. Khi đứng lên em có cảm giác như hàng trăm cây kim châm vào chân mình, đau đớn đến tận xương tuỷ, như mụ phù thủy già đã nói. Nhưng em vẫn mỉm cười thật mãn nguyện. Vì em đã đứng lên được như một con người.

Em tập đi những bước đầu tiên và cảm thấy một cảm giác chưa bao giờ em cảm nhận trong đời. Cảm giác của một cái gì đó ấm đến bỏng rát trong lòng, như chực tuông trào ra, làm trái tim em nghẹn lại. Em không biết nó có phải là hạnh phúc hay không, em không chắc vì nó khác với những hạnh phúc em đã trải qua.

Và rồi em nhìn thấy cô ấy Diệp Anh. Diệp Anh. Đôi mắt trong veo xinh đẹp nhìn em ngỡ ngàng. cô ấy đến gần bên em. Tay cô ấy rất ấm, giọng nói cô ấy cũng thế. Ấm và dịu dàng và...con người. Cô ấy ôm em về tòa lâu đài bên trên mỏm đá lớn. Em nhìn lại những ngọn sóng lần cuối cùng, thoáng nghe chúng thì thầm rằng sẽ chẳng còn bao lâu nữa đâu. Em vờ im lặng. Em chỉ muốn được sống trước khi phải chết.

.

Vậy là Thuỳ Trang bắt đầu trở thành con người. Em học được những điều mới mỗi ngày, những thứ về con người. Em học được rằng máu con người có màu đỏ, như màu của những cánh hoa trong khu vườn của em. Em nghĩ có lẽ vì cả hai đều sống trong dòng xoáy cảm xúc rực rỡ ấy, cảm xúc giống như em mong ước được sống, cảm xúc dâng lên mỗi khi em nhìn Diệp Anh. Nhưng máu em vẫn là màu bạc.

Em học được rằng tất cả mọi con thuyền đều có mỏ neo, để neo giữ chúng lại trước khi bị thủy triều cùng những cơn sóng cuốn ra xa. Em lại nhớ đến những bông hoa, có rễ cắm sâu vào đáy biển và em nhìn Diệp Anh, tự hỏi cô ấy có thể là mỏ neo của em được không. Em học được cơn đau thật sự là như thế nào. Khi em được Diệp Anh dạy những bước nhảy đầu tiên, trong vòng tay cô, em cảm thấy chân mình như bước trên than đỏ, đau đớn đến mức mọi thứ trước mắt như nhòa đi. Nhưng em không nói gì cả, vì em chỉ muốn được nhảy trong vòng tay này mãi mãi.

Em học được rằng tên thật của Diệp Anh là Nguyễn Diệp Anh, Diệp Anh của em thật xinh đẹp. Diệp Anh. Diệp Anh. Diệp Anh. Cô ấy là tất cả đối với em.

Em không còn có thể nói được, cũng không còn có thể hát, nhưng hàng ngày cô ấy vẫn nói chuyện với em, về mọi thứ. Em đáp lại bằng những ánh nhìn, em hi vọng rằng ánh mắt mình vẫn có thể bộc lộ nhiều cảm xúc như lời nói. Và có đôi khi em bắt gặp cô ấy nhìn ra bờ biển với một ánh nhìn xa xăm. Em tự hỏi không biết cô ấy có cảm thấy đang lơ lửng hay không. Nếu có, em hi vọng sẽ được làm chiếc mỏ neo của cô ấy.

.

"Em giữ bí mật được không?"

Gật đầu.

"Hứa là sẽ không nói với ai đâu nhé"

Em im lặng nhìn cô ấy cô ấy cười, đẹp hơn bất kì thứ ánh sáng nào em từng thấy được.

"Ngốc thật, đương nhiên là em không kể với ai được rồi. Nhưng mà...vẫn hứa nhé?"

Lại gật đầu.

"Có lẽ mình sắp được gặp tình yêu của đời mình rồi. Thật bất ngờ đúng không?" – cô ấy vẫn mỉm cười - "Chúng mình sẽ kết hôn vào tháng sau..." – Ánh mắt ấy lại trở nên trong suốt mơ màng – "Nhưng trước hôn lễ mình muốn được gặp người ấy một lần. Em có biết người ấy là ai không?"

Dĩ nhiên là em biết.

"Người đã cứu mình trong trận bão cách đây hai năm. Mình luôn tự hỏi người ấy đang ở đâu..."

Và trái tim em tan vỡ, thành hàng triệu mảnh nhỏ, sắc nhọn. Ít nhất là em cảm thấy như thế, vì em không chắc mình có trái tim để mà tan vỡ. Có khi nó chỉ tồn tại cùng với dòng máu đỏ, có một chiếc mỏ neo và một vòng xoáy cảm xúc rực rỡ. Nhưng Thuỳ Trang chỉ cảm thấy lạnh. Lạnh. Trống rỗng. Cô đơn. Lơ lửng. Cơn gió thổi mạnh mang mùi biển vào phòng em. Im lặng. Em nhận ra mình không bao giờ là mỏ neo của cô được. Diệp Anh đã tìm được chiếc mỏ neo của riêng của mình, chiếc mỏ neo có dòng máu đỏ và vòng xoáy cảm xúc rực rỡ. Như chính bản thân cô.

Còn dòng máu bạc của em vẫn sẽ mãi mãi lơ lửng trong dòng nước lạnh mà thôi. Những ý nghĩ lộn xộn bắt đầu vang lên trong đầu em. Mọi chuyện có lẽ sẽ khác đi, nếu em năn nỉ mụ phù thủy để lại cho mình giọng nói. Hoặc em ở lại đủ lâu để Diệp Anh nhìn thấy em trước khi em rời đi hai năm trước. Hay em không xấu hổ trốn tránh những lúc nhìn trộm. Chắc chắn mọi thứ sẽ khác đi. Và em sẽ tìm được kết thúc "hạnh phúc mãi mãi về sau" cho mình.

Nhưng mọi thứ đã quá trễ.

Bằng một cách nào đó, Thuỳ Trang nhận ra rằng ngay từ lúc đầu em đã biết tất cả sẽ kết thúc như thế này.

.

"Em làm phù dâu cho mình nhé?" – Diệp Anh háo hức như đứa trẻ nói với em – "Nhé nhé nhé. Em phải làm, không ai xứng đáng hơn em cả"

Gật đầu.

"Em đúng là người bạn tốt nhất mình có được..."

Thuỳ Trang im lặng đón nhận cái ôm thật ấm. Em lại đang lơ lửng, trôi trôi trôi, về một nơi nào đó. Chiếc váy cưới màu trắng thật xinh đẹp và nó làm em nhớ đến những cột bong bóng khí cao trong giấc mơ nọ. Trong một giây em không dám đụng vào nó vì sợ điều tương tự trong giấc mơ sẽ xảy ra. Chiếc váy cưới sẽ tan thành hàng ngàn mảnh nhỏ và trôi về một nơi tối tăm. Hoặc chính em sẽ tan thành từng mảnh nhỏ và trôi về nơi tối tăm đó. Song em vẫn chạm vào, nâng vạt áo xinh đẹp ấy lên, mỉm cười thật vui vẻ. Đó là công việc em được giao hôm nay.

Lễ cưới ngắn nhưng vẫn là một giây phút đặc biệt cho mọi người. Thuỳ Trang im lặng lắng nghe từng câu nói trầm ấm nhẹ nhàng của mục sư, ngắm nhìn những vạt nắng chiếu qua khung cửa sổ lớn của thánh đường. Em nhớ lúc trước bản thân cũng đã nhìn những vạt nắng tương tự chiếu xuống đáy biển, từ cùng một mặt trời, cùng một vẻ huyền ảo.

Thế rồi em nhận ra rằng em vẫn là em bé Thuỳ Trang của ngày xưa dù có mang đôi chân con người. Em vẫn ngồi im lặng nhìn những vạt nắng, nhìn mọi người tìm được chỗ của riêng mình trong bàn cờ cuộc sống. Em cũng nhận ra rằng đại dương vẫn có những thứ mà em từ bỏ tất cả để tìm kiếm ở thế giới này. Dưới đáy biển có thể mặt trời không rực rỡ, nhưng mọi người vẫn sống trong những vòng xoáy cảm xúc mãnh liệt, trong sự sống rực rỡ, tìm được một mỏ neo riêng.

Không một ai lơ lửng như em cả, đại dương hay đất liền. Em khác với tất cả những người đó, em không giống bất cứ một ai. Ngay từ lúc nhận thức được sự tồn tại của bản thân, em nghĩ mình đã biết mình khác biệt. Nhưng em không hiểu tại sao. Tại sao tại sao tại sao? Giữa không gian vui vẻ của mọi người em nghe được tiếng những ngọn sóng thì thầm. Thời gian sắp hết. Ít nhất thì em vẫn có thể nói lời tạm biệt.

.

Chìm đắm bản thân trong tiếng nhạc, Thuỳ Trang nhảy cho đến khi gan bàn chân em chảy máu và đau rát. Xoay vòng, cười vang, lại xoay vòng tiếp. Em quyết định rằng nếu đây là đêm cuối em được sống, vậy thì tốt nhất là em nên nhớ đến sự rực rỡ của nó. Đỏ, vàng, cam. Em muốn bản thân mình phải có sự sống. Em muốn được sống một lần trước khi phải chết đi. Nắm lấy tay bàn tay Diệp Anh, Thuỳ Trang rạng rỡ mỉm cười. Em muốn hình ảnh cuối cùng của em trong mắt cô ấy phải thật xinh đẹp. Chưa bao giờ em đẹp như đêm nay, yêu kiều như một nàng tiên cá nhảy múa làm mọi người xung quanh phải trầm trồ thán phục.

Từng bước chân như giẫm lên những mảnh thủy tinh sắc nhọn, nhưng em không còn cảm thấy đau nữa, vì em biết một nỗi đau khổ còn mãnh liệt hơn đang dày vò tâm can mình. Đêm nay sẽ là đêm cuối cùng em được nhìn thấy con người mà em lìa bỏ quê hương, gia đình, hy sinh tiếng nói và giọng hát ngọt ngào, và ngày lại ngày âm thầm chịu đựng bao nhiêu nỗi đau đớn ê chề mà không ai biết tới chỉ để theo đuổi một tình yêu vô vọng.

Đêm nay là đêm cuối cùng em được thở chung bầu không khí với người đó, được đắm chìm vào trong ánh mắt sâu tựa biển sâu và sáng như sao trời vằng vặc. Một đêm sâu thẳm, vĩnh viễn, một đêm vô tri vô giác, không mơ, không mộng, đang chờ đón em, chỉ vì em không có và sẽ chẳng bao giờ có một linh hồn bất diệt được.

Và rồi hoàng hôn buông xuống, em im lặng ngắm nhìn mặt trời lặn xuống phía sau đường chân trời, những màu sắc nhuộm mặt biển trong một màu huy hoàng. Cam, vàng, đỏ. Rực rỡ. Ánh sáng. Sự sống. Mọi thứ ngập trong ánh sáng. Mọi thứ ngập trong sự sống. Em không muốn chết.

.

Cuộc vui rộn rã trên tàu chỉ kết thúc vào lúc nửa đêm. Đôi tình nhân trẻ khoác tay nhau vào nghỉ trong căn phòng lộng lẫy, nàng tiên cá đáng thương vẫn tươi cười nhưng dường như đã chết cả cõi lòng. Con tàu trở lại yên tĩnh. Hoa tiêu ngồi trong buồng lái. Thuỳ Trang yên lặng dựa vào dây buồm và đưa mắt nhìn ánh bình minh ló lên ở phương đông. Em biết chắc rằng ánh thái dương đầu tiên sẽ giết chết mình ngay tại chỗ này đây.

Bỗng em thấy các chị em mình nổi lên từ mặt biển, trông mặt họ cũng mệt mỏi và kiệt sức chẳng kém gì em, những mái tóc dài xinh đẹp cũng đã bị cắt phăng, không còn phất phơ trước gió như trước nữa. Họ nói:

"Bọn chị đã đổi mái tóc của mình cho mụ phù thủy. Cầm lấy con dao này và đâm vào tim con người đó, để máu cô ấy chạm vào chân em. Em sẽ được trở về làm tiên cá. Nhưng em phải mau lên, trước khi tia sáng đầu tiên của mặt trời ló dạng, một trong hai người sẽ phải chết"

Nói rồi các chị thở dài não ruột và lặn sâu xuống đáy biển. Nàng tiên cá vén rèm che cửa lên và trông thấy hai con người hạnh phúc đang tựa đầu vào nhau ngủ thật an bình. Gương mặt hiền hòa của người em yêu hiện lên vẻ thỏa mãn ngọt ngào, khóe miệng cong cong thành một nụ cười trong sáng như trẻ thơ.

Em cúi xuống hôn vào vầng trán trơn mịn của cô ấy, nhìn về phía chân trời, nơi vừng đông mỗi lúc càng đỏ tía. Em cầm con dao sắc nhọn trong tay, cầm thật chặc cán của nó, tự hỏi sẽ như thế nào nếu em đâm thật sâu vào tim một người. Đâm sâu vào tim cô ấy, vào tim của Diệp Anh, của Diệp Anh. Cô ấy thật xinh đẹp. Cô ấy thật ngọt ngào. Nhưng cô ấy cũng thật tàn nhẫn. Cô ấy đã phá tan và làm đảo lộn thế giới của em.

Lặng yên trong bóng tối Thuỳ Trang nhìn ngắm khuôn mặt thân thương em hằng khắc ghi trong lòng đang vòng tay ôm trọn một người khác. Xinh đẹp, sự sống, bình yên. Em ngắm nhìn cách cô ấy thở. Hít vào. Thở ra. Nếu cô ấy ngưng thở, sự sống sẽ kết thúc. Cô ấy sẽ chết. Bản thân em sẽ tiếp tục tồn tại thêm vài trăm năm nữa.

Sát nhân.

Có lẽ cô ấy sẽ không cảm thấy đau. Nhưng cô ấy cũng sẽ không bao giờ cảm thấy hạnh phúc. Cô ấy sẽ không thể đứng lên, không thể đi lại, không thể làm cho em cười. Cô ấy sẽ không thể tiếp tục những điệu nhảy mê hồn và cười nụ cười rạng rỡ. Cô ấy sẽ không còn là màu đỏ, là vòng xoáy cảm xúc đã làm em rung động như lần đầu tiên nhìn thấy.

Em không thể giết Diệp Anh được.

Giây phút nhận ra điều đó cũng là giây phút em ném mạnh con dao găm xuống đáy biển, Thuỳ Trang nhìn theo con dao chìm vào màu xanh của đại dương, cho đến khi em không còn thấy nó được nữa. Em đang chờ mặt trời mọc, những tia nắng bắt đầu lấp ló từ đằng chân trời, nhẹ nhàng, huyền ảo như đang chiếu lên vườn hoa đỏ của em và trong nhà thờ. Mọi thứ thật đẹp, em không thể kiềm lại những cơn run rẩy, xuyên qua người em, từ trái tim cho đến từng đầu ngón tay, xuống đến chân, xuyên sâu vào cốt lõi tâm hồn.

Thuỳ Trang run rẩy, vì em đang chết đi, như giấc mơ về những cột bong bóng trắng, như cảm giác lơ lửng, trôi trôi trôi, về một nơi nào đó. Những giọt nước mặn tuông xuống má em, em không biết tại sao, chúng cứ rơi mãi rơi mãi. Cho đến khi em nhận ra mình đang khóc. Một cảm giác thật lạ, em nghĩ. Nó làm em không thở được và em vẫn không biết tại sao. Nhưng mọi chuyện không còn quan trọng nữa, em đang tan ra thành hàng ngàn mảnh nhỏ.

Từ đầu ngón tay, tất cả tan nhanh vào gió, trắng, lơ lửng, như trong giấc mơ của em. Thuỳ Trang thử chạm nhẹ và hàng ngàn mảnh nhỏ ấy vỡ thành hàng triệu mảnh nhỏ, như hàng triệu giọt nước mắt đang tuôn rơi. Tan ra tan ra tan ra. Trong nắng, trong gió, trong sự sống.

Mọi thứ đã thay đổi.

Đỏ.

Ánh sáng.

Ấm.

Mỏ neo.

Tất cả cảm giác hạnh phúc em đã trải qua hòa thành một.

Và tất cả thật xinh đẹp, như sự sống. Cuối cùng em cũng không còn cảm thấy lơ lửng nữa.

.

.

.

FIN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro