Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lisa nằm trên giường, nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm chuyển đến, cô đờ đẫn nhìn lên trần nhà.

Tiếng nước dừng, Taehyung đẩy cửa bước ra.

Lisa nhìn về phía Taehyung: " Đêm nay...ở lại có được không?"

Ba năm nay, anh chưa từng ở lại " Lan Uyển", chỉ vội vàng đến rồi lại vội vàng đi.

Còn căn nhà này, là chiếc lồng cũi nhốt cô.

Taehyung lau khô người, tự mặc lại quần áo, không để ý lời nói của cô.

Trong lòng cô nhói đau, ngồi dậy, từ đằng sau ôm chầm lấy Taehyung đang mặc quần: " Đừng đi, xin anh."

Người đàn ông đang thắt thắt lưng sững lại một lát.

Ấm áp sau lưng, phả vào trong lòng hắn.

" Xin anh, đừng đi...Taehyung , ba năm nay, em chưa từng cầu xin anh điều gì. Hôm nay, xin anh ở lại, có được không?" Cô ôm chặt anh ta từ phía sau, cầu xin khẩn thiết.

Khoảnh khắc lúc đó,anh đã mềm lòng, đột nhiên chiếc điện thoại rung lên một hồi trên đầu giường.
Tiếng chuông đó rất đặc biệt, vang lên bên tai Lisa, cả người cứng lại.

Là Kim Jennie, Taehyung còn cài đặt nhạc chuông đặc biệt vì cô ấy. Ba năm nay, chưa bao giờ thay đổi.

Không được, không thể để anh ấy nghe, anh ấy sẽ đi mất , trong lòng cô hoảng loạn.

" Đừng." Cô lắc đầu, ngón tay giữ lấy cổ áo của anh, ôm chặt lấy anh, lắc đầu nói: 

" Đừng, đừng nghe, có được không?"

 Xin anh, đừng nghe, đừng đi!

Tất cả tâm trạng, cuối cùng hóa thành một ý niệm --- cô không thể buông tay.

Điện thoại vẫn réo chuông. Chưa bao giờ, cô lại hận chiếc điện thoại này đến thế.

" Buông ra." Người đàn ông lạnh nhạt nói.

" Em không." Không buông, nếu buông ra, anh sẽ đi.

" Lisa, buông tay."

" Em không!" Cô ra sức lắc đầu.

Chiếc điện thoại chết tiệt, tại sao lại không ngừng réo chuông thế!

Kim Jennie, tại sao lại cứ phải gọi điện vào hôm nay, tại sao lại chọn vào hôm nay!

Taehyung lạnh lùng đưa tay ra tách từng ngón tay đang bám chặt trên người hắn. Lisa vẫn ra sức lắc đầu: " Taehyung đừng."

Đừng đẩy tay cô ra, đừng nghe điện thoại, đừng đi! Lisa gần như dùng tất cả sức lực, cắn chặt răng, ôm thật chặt người đàn ông....cô chỉ biết, không thể buông tay, nếu như bây giờ buông tay, thế thì, anh nhất định sẽ đi ngay lập tức.

Anh cau mày, tách từng ngón tay cô ra, đột nhiên đứng lên, nheo mắt xa lạ nhìn cô: " Cô lại quên lời tôi nói rồi. Cô, chỉ là con đàn bà để tôi thỏa mãn dục vọng. Hai chữ Taehyung này, đừng để tôi nghe thấy lần nữa từ miệng cô."

Nói xong lời lạnh lùng, anh cầm chiếc điện thoại trên đầu giường, ấn nút nghe: " Alo, Jennie?"

" Taehyung, em bị trẹo chân, đau quá, anh có thể đến bệnh viện một chút được không?"

Anh thay đổi sắc mặt, " Có làm sao không? Bị thương có nặng không? Bệnh viện nào, anh bây giờ đến ngay, em nghe lời, ở đó đợi."

Nói xong, cầm chiếc áo vest khoác ngoài ở đuôi giường, chẳng buồn nhìn cô, đi thẳng ra ngoài.

Tim cô, lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Đột nhiên có cảm giác kích động, cô bò dậy, đến giày cũng không đi, chạy chân đất lao ra ngoài.

Trước khi anh rời đi, cô chạy đến trước mặt ngăn anh ta lại.

Lisa dang cánh tay ra, ngăn ở trước cửa chính: "Kim Taehyung, em không để anh đi!"

Nét mặt anh lập tức sa sầm lại: " Tránh ra."

" Không!" Cô ngẩng cổ lên, ngẩng đầu nhìn anh ta, cô có chút sợ hãi, bộ dạng trầm mặt của anh ta, có chút đáng sợ, nhưng....... " Taehyung, em xin anh, tối nay ở lại với em có được không?"

" Không được." Môi người đàn ông khẽ mấp máy: " Jennie bị thương rồi, còn đang ở bệnh viện, cô đừng có làm loạn lên nữa. Quay về ngủ đi."

Lisa lắc đầu: " Nếu như em không để anh đi thì sao?"

" Jennie bị thương rồi!" Anh nghiến răng nghiến lợi gằn giọng nói.

" Cô ấy chỉ là bị trẹo chân mà thôi!"

" Cô ấy trẹo chân, còn cô vẫn khỏe mạnh, nói như thế, cô càng không cần tôi ở lại.
Lisa nhìn người đàn ông trước mặt, đã mất tính kiên nhẫn, đột nhiên, cô ngẩng cổ lên, lớn tiếng nói với anh ta: " Kim Taehyung! Tôi không còn thời gian để sống nữa rồi!"

Taehyung hơi giật mình, nhưng ngay sau đó lại nói giọng chế nhạo: "Lisa à, cô được đấy, để giữ tôi lại, lời nói dối nào cô cũng có thể nói ra. Đáng tiếc, dù cho cô sắp chết, cũng không bằng Jennie bị trẹo chân."

Trái tim như có gì đó đâm vào, tai Lisa như ù đi. Sững sờ đứng nhìn khuôn mặt đã mất kiên nhẫn của anh .

Đột nhiên. Cô tránh người đi. Cúi đầu xuống, đứng sang một bên, nhường lối cho anh.

Taehyung kéo cửa, cứ thế đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro