Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tất cả mọi người đều đang thì thầm bàn luận: " Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Kim Tổng bị Jisoo đá rồi?"

" Không đúng, ai mà không biết, người phụ nữ trong lòng Kim Tổng là Jennie tiểu thư  chứ?"

"Cũng đúng."

Những giọng nói đó, dần dần ồn ào hỗn tạp, bay đến tai anh. Còn hắn lúc này, bên tai là những lời nói không ngừng nhảy nhót của Jisoo.

Vệ sĩ xung quanh anh dần dần lui về sau, Jennie bước lên trên khoác tay anh: " Taehyung, Jisoo tiểu thư cô ấy nói gì thế?"

Cô cẩn thận dè dặt hỏi, nhưng cũng có dự định của riêng mình.

Taehyung dường như bị thứ gì đó làm cho thức tỉnh, gạt tay Jennie ra.

Lần đầu tiên anh gạt tay cô ra!Anh chăm chú nhìn kỹ  trước mặt cô, có đúng là người con gái trong ký ức của hắn không?

Nếu như đúng, những lời Jisoo nói, là những lời không có lợi với Jennie, chỉ là một sự trùng hợp?

" Taehyung..." Jennie bị đẩy ra, thần sắc có chút không tốt.

" Hôm nay, rốt cuộc là sinh nhật của ai?" Hắn mở miệng hỏi.

Sắc mặt cô dần thay đổi: " Là ý của ba mẹ, ba mẹ cảm thấy em và chị hai người sinh nhật chỉ cách nhau 10 ngày, tách ra không bằng cùng nhau tổ chức. Còn có thể gắn kết tình cảm giữa hai chị em."

Taehyung không nói gì.

" Lisa không ăn cay, em có biết không?"

Đôi hàng mi của Jennie khẽ rung, lắc lắc đầu: "Khẩu vị nhà em đều như nhau, từ nhỏ chúng em cùng ăn cùng ngủ, chị sao có thể không ăn cay chứ?"

Jennie nói vô tội, nhưng anh đã nhìn thấy cô đang nói dối...khi cô nói dối, tất cả đều tỏ ra bình thường, nhưng chỉ riêng đôi mắt sẽ nháy.

Nghĩ lại bữa cơm hôm đó, khi cô gắp miếng gà cay cho Lisa, Jennie nói đây là thức ăn mà Lisa thích ăn nhất, không ăn cay lại thích ăn nhất gà cay sao?

Không chỉ là bữa cơm đó, trong ký ức, Jennie thường xuyên gắp thức ăn cho Lisa,lúc đó anh còn cảm thấy người con gái này vừa hiểu chuyện lại khôn khéo, đáng yêu.

Taehyung không muốn ở lại nữa, hắn sải chân rời đi.

Ông bà Manoban gọi hắn lại: 

" Taehyung, tiệc vừa mới bắt đầu,Jennnie còn chưa cắt bánh, sao cháu lại định đi rồi?"

Nỗi bực tức đột nhiên ập đến, tắc nghẽn trong lồng ngực, anh nhìn đôi vợ chồng trước mặt, họ đang lừa dối con gái đẻ của mình, đôi vợ chồng này không thèm để ý đến con gái của mình, thậm chí mặc kệ nỗi ấm ức mà con gái mình phải chịu.

Anh thay Lisa căm phẫn, không hài lòng.......đột nhiên, hắn cười lên! Hắn có tư cách gì thay cô cảm thấy không đáng, căm phẫn và không hài lòng chứ?

Hắn có tư cách gì mà đi trách tội đôi vợ chồng này?

Hắn không phải cũng giống đôi vợ chồng này, coi thường người phụ nữ đó sao?

" Không ạ. Cháu còn có việc rất quan trọng phải làm." Hắn nghĩ đến người con gái đó, đang ở góc nào đó trên thế giới này, giày vò với sự đau đớn bệnh tật của mình.

Lồng ngực hắn nhói đau, khi Jennie đi Pháp, cũng không cảm nhận đau đớn như thế.

Cảm nhận được rõ rệt, hắn đang mất đi người con gái đó, khổ tâm trong lòng, đây cũng là ba năm trước khi Jennie rời đi, hắn đã từng có cảm nhận như thế.

Nếu như không ngốc, có thể nhìn rõ trái tim của mình. Hắn, trong bất giác, đã yêu người phụ nữ đó.

Nhưng vì kiêu hãnh và thù hận, tại vì một vài việc và lí do không quan trọng, hắn phủ nhận tình cảm chân thật nhất của mình, cũng phủ nhận người phụ nữ đó.

"Kim tiên sinh, xin đợi một chút." Khi anh kéo cửa xe, đằng sau vang lên giọng nói già.

" Bác Yang?"

Là bác quản gia, Bác Yang đuổi theo, đưa cho anh một bức ảnh: 

" Vừa nãy có người phụ nữ rất xinh đẹp, đưa cho tôi bức ảnh này, nói Lice dù cho ở nơi nào, cũng sẽ nhớ Bác Yang và bác gái. Kim  tiên sinh, có phải Lice xảy ra chuyện rồi không?"

Lão quản gia nhạy cảm, bàn tay run rẩy, cầm lấy bức ảnh trong tay: " Gần đây mắt tôi nháy liên tục, Lice tối hôm đó sau khi về ăn cơm, tôi đuổi theo sau,con bé có gì đó khác lạ....Kim Tiên sinh, xin nói cho tôi biết, cậu làm gì Lice nhà tôi rồi?"

Trái tim anh như bị cào xé thêm một vết.

Lisa giấu tất cả mọi người, hắn từ tay bác Yang cầm lấy bức ảnh đó.


Trên bức ảnh, nụ cười cô sáng lạn như thế, dường như muốn đem cả sinh mạng mà đốt cháy sạch sẽ.....Ồ, lúc đó, cô ấy đã thẳng thắn đối diện với cái chết rồi sao?

Mắt, tự nhiên cay cay.

Đối diện câu hỏi chất vấn trực tiếp nhất của lão quản gia...cậu rốt cuộc làm gì Lice nhà chúng tôi rồi?!

Đúng thế!

Hắn rốt cuộc làm gì Lisa nhà họ rồi!

Anh hít một hơi thật sâu: " Lisa rất tốt,cô ấy sẽ không có chuyện gì."

Lão quản gia nghe xong, trầm mặc nói: " Kim tiên sinh, mong cậu đối xử với Lice nhà chúng tôi tốt một chút....tôi biết, mọi người đều thích Jennie tiểu thư, cảm thấy Lice nhà chúng tôi không hoạt bát thoải mái như Jennie tiểu thư.Nhưng, Kim tiên sinh, từ nhỏ Lice nhà chúng tôi tính cách không phải như thế, khi cười vừa tươi lại vừa khéo, giống như mặt trời nhỏ vậy."

Bác Yang từ trên người lấy ra một ví da đã cũ, mở chiếc ví ra, đưa cho anh: " Kim tiên sinh, tôi không nói dối, Lice nhà chúng tôi hồi nhỏ ai nhìn cũng yêu. Cậu xem, cô ấy cười lên, có giống mặt trời nhỏ không?"

Trong tầng ví của bác Yang, có một bức ảnh đã ố màu.

Anh nheo mắt lại nhìn!

Nắm lấy tay bá: " Đây là Lisa hồi nhỏ sao? Đây không phải bức ảnh Jennie hồi nhỏ à?"

Bác Yang bị nắm lấy tay sững người rồi cười giải thích: " Lice nhà chúng tôi hồi nhỏ giống Jennie tiểu thư bây giờ, cho nên nhìn thấy hai chị em cô ấy, đều không phân được rõ ai là ai. Nhưng sau này lớn lên, Jennie tiểu thư nhìn vẫn nét giống hồi nhỏ, còn Lice, lớn lên không giống hồi nhỏ lắm.Phu nhân và tiên sinh nhà chúng tôi, còn nói Lice không giống."

Tay của anh, đang run lên, trong mắt hoảng loạn.

Bác Yang còn nói: " Có điều tính cách hai chị em cô ấy cũng thay đổi rồi, hồi nhỏ, Lice thích cười lúc nào cũng đầy sức sống, Jennie tiểu thư có chút hướng nội. Sau đó từ khi Jennie tiểu thư đến nhà chúng tôi, tiểu thư càng lúc càng thích cười nói, còn Lice lại càng ngày càng trầm lặng. Có điều cũng thấy lạ, đứa trẻ này từ nhỏ đã bị phu nhân và tiên sinh yêu cầu phải nhường em. Trong lòng đứa trẻ nào cũng sẽ không vui chứ?"

Bác Yang đang nói gì đó, anh đã không còn nghe nữa.

Đột nhiên!

Đưa tay nắm lấy tay bác: " Bác Yang, bác có còn nhớ, hồi nhỏ,Lisa có đi tham gia tang lễ của ba mẹ cháu không? Hồi đó Jennie còn chưa đến nhà họ Manoban chứ?"

"Ồ, cậu nói lần đó à, lần đó tham gia tang lễ của ba mẹ Kim tiên sinh, Lice còn lạc đường nữa, toàn thân bẩn hết cả, sau đó bị tiên sinh và phu nhân trách mắng rất lâu. Tiểu thư còn cười tinh nghịch nữa. Jennie tiểu thư hồi đó ba mẹ vẫn còn chưa xảy ra chuyện."

Anh cau mày lại.

Cho nên, mấy năm này.....hắn nhầm đối tượng rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro