Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong lòng anh hoảng loạn, bế người đặt vào ghế ngồi sau xe, còn mình vòng qua chỗ ghế phụ, kéo cửa xe, khởi động xe, đạp chân ga, chiếc xe lao vụt đi. Hanbin đưa người về nhà chung cư của mình, mở cửa, ném cô lên ghế sofa trong phòng khách.

Lấy điện thoại ra gọi: " Đến đây đi, chỗ mình có phụ nữ ngất, cậu đến xem có phải sắp chết rồi không?" Người ở đầu dây bên kia giọng nói hoảng hốt: 

"Hanbin! Mình nghe nhầm sao? phụ nữ? Ở chỗ cậu có phụ nữ sao? Mình còn nhớ cậu có bệnh sợ phụ nữ mà. Cậu có thể chạm vào phụ nữ rồi sao? Hanbin!Cậu đang đùa với mình phải không?"

Bàn tay mở cánh cửa tủ lạnh của Hanbin khựng lại, biểu cảm trên mặt không tự nhiên nữa.......Xong rồi! chứng bệnh sự phụ nữ của anh ta khỏi rồi sao?

Chầm chậm quay đầu lại, nhìn người phụ nữ trên sofa, Hanbin cau mày lại. Lạnh lùng nói: " Bảo cậu đến thì cậu đến, nói nhiều thế làm gì."

Nói xong " bụp" một tiếng, cũng chẳng quan tâm đối phương léo nhéo gì ở đầu bên kia, tắt điện thoại đi luôn.

Từ trong tủ lạnh lấy ra một lon bia, bật nắp, tu thẳng " ực ực" mấy ngụm, uống được một nửa mới nghi ngờ bước đến trước ghế sofa, cụp mắt nhìn người phụ nữ nằm trên sofa.

Hanbin mang theo nghi ngờ, lấy điện thoại ra, nhân tiện lên một trang mạng về phim ảnh, down một bộ phim ngắn, vừa mở ra, bóng dáng người phụ nữ trong đoạn phim xuất hiện, Hanbin như bị bỏng tay ném điện thoại đi. Bệnh sợ phụ nữ vẫn chưa khỏi, thế thì tại sao...ánh mắt của Hanbin, ngừng lại trên mặt người phụ nữ nằm trên ghế sofa.

Giơ một ngón tay ra, cẩn thận dè dặt chạm vào mặt người phụ nữ trên ghế, không có cảm giác khinh ghét như nhìn thấy người phụ nữ trong điện thoại lúc nãy.

Lần này, anh đưa cả bàn tay ra, chạm lên mặt người phụ nữ. Thì ra đây chính là cảm giác khi chạm vào khuôn mặt của người phụ nữ. Ánh mắt Hanbin dừng lại trên bờ môi nhợt nhạt của khuôn mặt đó, yết hầu khẽ động, đời người lần đầu tiên có cảm giác ham muốn dục vọng.

Chầm chậm tiến lại gần, Hanbin có chút sợ hãi, dè dặt chạm môi mình lên đôi môi nhợt nhạt đó..thì ra đây chính là cảm giác đôi môi mềm mại non nớt của người phụ nữ. Thật mềm mại.

" Kim Hanbin!!Mình không nhìn nhầm chứ??? Cậu, cậu, cậu.....cô ấy, cô ấy, cô ấy........." Đột nhiên có giọng nói vang lên, Hanbin ngoảnh đầu lại, nhìn thấy người ngoài cửa, vẻ mặt không vui vì bị phiền đúng lúc đang hào hứng : " Sớm không đến muộn không đến, cậu thật biết chọn thời gian."

" Mình làm sao biết được Hanbin có bệnh sợ phụ nữ, lại mê muội người phụ nữ đang hôn mê chứ?" Người đó vẻ mặt dở khóc dở cười nói.

" Jimin! Mau đến xem, rốt cuộc cô ta làm sao thế?" Hanbin đứng sang bên cạnh, nhường lại vị trí cho người đàn ông vừa đến: " Người phụ nữ này cũng thật quái lạ, khi mình gặp cô ta, cô ta định lao về phía xe của mình, sau khi bị mình mắng cho một trận, lại rối rít xin lỗi mình.Hình như ngoài ba chữ tôi xin lỗi ra, không biết nói gì khác. Đây có phải là kẻ điên không?"
Có điều dù cho là điên, anh ta cũng muốn có.

Trong lòng Hanbin bồi thêm một câu. Cảm giác hôn lên môi người phụ nữ này rất tuyệt. Để bên cạnh anh ta, muốn hôn lúc nào thì hôn. Nghĩ như thế, dường như ý định này cũng không tồi.
Bên đó Jimin đã kiểm tra cho Lisa.

Jimin không chỉ học Tây y, nguồn gốc di truyền, từ nhỏ anh ta còn học Trung y với ông của mình. Cái này gọi là trung tây kết hợp. Sau khi bắt mạch cho Lisa ,thần sắc Jimin không tốt lắm: 

" Ngất thì không có gì to tát. Có khả năng chịu cú sốc tâm lí rất mạnh, hơn nữa, mình cảm thấy người phụ nữ này trong một thời gian dài đã phải chịu trạng thái thần kinh căng thẳng."

" Ồ.....nói như thế, có lẽ là phát hiện suýt nữa bị xe đâm, tinh thần nhất thời kích động nên ngất đi. Bao giờ cô ta mới tỉnh lại?"

" Cái này không nói rõ được." Jimin  nói, nhìn Lisa trên sofa, trong mắt có chút gì đó nặng nề, có gì đó không chắc chắn, nhếch miệng lên nói: " Đợi người phụ nữ này tỉnh lại, tốt nhất là khuyên cô ta đi bệnh viện kiểm tra toàn thân."

" Ý gì thế? Cậu là nói cơ thể cô ta còn có bệnh gì nữa sao?" Hanbin có chút không vui, người phụ nữ này anh ta hôn đã thấy hợp rồi, nếu như cơ thể còn có bệnh khác, điều trị khỏi là được.
Jimin lắc lắc đầu, 

" Mình cũng không chắc. Chưa trải qua kiểm tra hóa nghiệm chụp phim, bây giờ kết luận thì hơi sớm. Nhưng mình có thể khẳng định, người phụ nữ mà cậu đưa về, sức khỏe không khỏe mạnh."
Đang nói, một hồi chuông điện thoại vang lên.

Hanbin hất cằm, nói với Jimin : " Nghe điện thoại đi. Đứng ở đó làm gì?"
" Không phải chuông điện thoại của mình."
" Cũng không phải của mình......à, của cô ta?" Ánh mắt hai người cùng liếc vào túi của Lisa.
Jimin chẳng còn kịp ngăn thì Hanbin đã thò tay vào trong túi váy của con gái người ta, lấy ra điện thoại, ấn nút nghe.

" Lisa,làm xong việc rồi thì lập tức quay về, nếu không căn cứ xử lý nghỉ làm."

Hanbin vừa nghe điện thoại, trong điện thoại chuyển đến giọng nói một người đàn ông.
Anh tỉnh ngộ, " ồ" lên một tiếng rồi nói: " Thì ra cô ấy tên là Lisa à. Cô ta tạm thời không về được, đang nằm ở nhà tôi đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro