Điều duy nhất sót lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
Hà từng nói, cô không thích mùa đông
Đáng trách thay, tôi lại sinh vào tháng 10.
Hà không quan tâm tôi sinh vào tháng mấy, cô nói mùa đông giống như giành cho người giàu, giàu từ vật chất bên ngoài hoặc về tình cảm bên trong. Đôi khi, Hà tự hỏi, những người đi qua mùa đông có biết mình giàu hay không?
Tôi yêu Hà từ lúc ấy.
2.
Tôi lôi trong cặp quyển tiểu thuyết ra và đứng cuối phía hành lang. Thằng bé lớp Ngữ Anh sau một lúc chờ đợi sốt ruột, nó lao ra ngoài, nhìn qua cửa kính một lúc rồi bỏ đi mất. Tôi vào lớp. Này, thằng nhóc về rồi, dậy về thôi. Hân thôi gục đầu vào cánh tay, thoát khỏi cái vẻ khổ sở sau một cuộc chia tay không thể tránh trước, cười toe toét. Cười cợt gì, chưa chán ư? Chưa, còn lâu lắm mới chán. Hân đứng dậy, quàng tay qua tôi, biết nói vậy nhưng tôi sẽ không giận. Ra khỏi lớp, lại hai tay vác quai cặp, mặt cúi xuống như gặp phải chuyện buồn, tôi như một cậu bạn thân đi bên cạnh mà sẻ chia thông cảm. Lần thứ 4 rồi, không biết có ai để ý không?.
Hân là đứa con gái xinh nhất khóa tôi năm ấy.
3.
Chưa ai từng khen Hà là xinh, hoặc tôi chưa nghe điều gì tương tự như vậy.
Mọi người chỉ nói Hà hiền, hiền tới một cách dễ bắt nạt. Cô luôn giữ một giọng tông nhất định nhưng trong trẻo, dễ nghe. Đôi lúc tôi thấy Hà tỏ vẻ bất lực trước đám đông ồn ào trong lớp, và nếu Hà là một cô gái bình thường, tôi sẽ đứng lên, nắm tay Hà và đưa cô ra khỏi chốn ồn ào ấy một cách tự nhiên. Nhưng cô không phải một cô gái bình thường, nếu không, cô đã không đứng trước 30 gương mặt trong lớp tôi.
Hà là giáo viên thực tập lớp tôi trong một tuần. Bộ môn Hóa Học.
4.
Nhật nhận xét Hân là một đứa không nghiêm túc, thật ra nó đã xài từ khác, nhưng đại khái là không nghiêm túc. Sao mày có thể chơi với nó được nhỉ? Trong khi thằng nào cũng dăm bữa nửa tháng là cùng. Tại vì tao cũng không nghiêm túc. Không nghiêm túc là chơi được với nhau ư? Nhật lùi lại, tỏ vẻ nghi ngời với cái lập luận khúc mắc đó. Mày thích Hân phải không?
Cây bút tuột một cách nhẹ nhàng khi tôi nghe được lời hỏi ấy. Tôi chẳng buồn trả lời, ngước mặt lên và ung dung nhìn Nhật. Gã thấy ánh mắt tôi, cũng không nói gì rồi bỏ đi.
Khi đó, Hân cũng vừa có cuộc chia tay lâm ly với anh nào khóa trên, cũng nửa tháng. Người thứ 6 tôi biết. Rốt cuộc Hân đang tìm kiếm thứ gì nhỉ?
5.
Hôm thực hành lúc nào cũng vậy tôi luôn là người ở lại cuối cùng, giúp Hà dọn dẹp hết đống dụng cụ nhiều vô kể. Hà cảm ơn tôi bằng một nụ cười hiền và hẹn gặp lại tôi vào tiết học sau. Tôi muốn cuộc hội thoại này kéo dài thêm, nhưng có vẻ mọi thứ không cho phép. Mọi thứ đó là gì, tôi cũng không chắc.
Thứ duy nhất tôi chắc rằng khoảng cách năm tuổi chẳng là vấn đề gì.
Nhưng Hà không nghĩ thế.
Khi tôi hỏi tôi có thể gọi Hà là Hà thẳng tên được hay không, thì cô đứng sựng lại. Tấm biểu đồ lớn, lăn lóc giữa sân trường trống vắng chỉ lác đát vài cặp đôi dạo bước trên hành lang vắng nhuốm màu hoàng hôn. Nhận ra sự ngạc nhiên của chính mình, Hà ngồi thụp xuống, vội vã cuộn lại tấm bìa lớn. Còn tôi vẫn đứng đó, chờ đợi câu trả lời của cô. Nhưng không được hồi âm, Hà bước thẳng về dãy nhà trắng đã ngả vàng với những khung cửa xanh.
6.
Tôi hỏi Hân làm cách nào để biết mình có say nắng hay không? Hân hỏi lại có phải tôi thích Hà hay không? Cô gọi tên Hà như không. Tôi chớp mắt nhìn Hân. Cô bạn trước mặt xoa đầu tôi rồi hướng mắt ra sân trường, thở dài. Chúng ta là những đứa trẻ vấn đề. Đứa trẻ nào mà chẳng có vấn đề, tôi đáp lại. Theo như nghiên cứu thì say nắng qua 4 tháng thì chẳng còn là say nắng nữa đó Tú. Nhưng Hà chỉ thực tập có 6 tuần. Thì là tớ không biết , trời ạ. Hân đút tay vào túi áo parka mà cô thường mang trong cái thời tiết lạnh lẽo này, nhìn sang tôi một cách khó hiểu như một người tự hỏi tại sao có một vụn giấy dưới đáy cặp.
Chiều thứ 7 hàng tuần, Hà luôn ngồi tại Chillop, ngẫm nghĩ một lúc, Hân mới cho tôi một bí mật. Là cái quái gì? Quán cafe đấy cậu bạn khờ của tớ. Sao cậu biết được? Tôi có hàng tá câu hỏi. Tớ chỉ biết thế thôi. Hân luôn biết tất cả, đó là điều đặc biệt tôi thích nhất ở cô. Chiều này ăn kem không, tớ bao. Không, có hẹn mất rồi. Với ai à? Nhật. Bao giờ thế? Nhưng Hân cười tinh nghịch và không trả lời nữa.
7.
Hà ngồi co chân lên ghế sofa, nhâm nhi ly ca cao còn bốc hơi nóng, lật trang sách có bìa cũ mèm. Thật thoải mái như cả thế giới ngủ yên dưới chân. Tiến thêm một bước, và Hà thấy tôi. Tôi vẫn chờ một câu hỏi ngạc nhiên như tôi đang làm gì ở đây, nhưng quán không người cùng điệu nhạc Katie Melua như để làm nền cho một mục đích duy nhất, Hà biết tôi đến đây tìm cô. Lông mày khẽ nhấc lên, rồi cô đặt quyển sách sang bên và hạ chân xuống.
Trông Hà dễ chịu thật, tôi ngồi xuống, cố tỏ vẻ là một người bạn gặp nhau tình cờ. Cậu là học sinh,  Tú... Không phải ở đây, tôi nhẹ nhàng ngắt lời Hà. Hà đặt bàn tay lên cánh tay còn lại, vuốt nhẹ dần xuống cổ tay. Rốt cuộc cậu muốn gì? Tôi nhìn xuống mặt bàn, cố sắp xếp các từ ngữ trong đầu để kiếm câu trả lời. Phục vụ quán giờ mới chú ý đến sự hiện diện của khách, đến gần hỏi đồ uống. Hà chỉ thở dài, nhìn ra ngoài. Tại sao con gái luôn thở dài và nhìn ra ngoài?
Tôi đã sợ cô ấy sẽ bỏ đi. Chẳng cần đợi ly ca cao ngưng tỏa khói, cô sẽ bỏ quyển sách vào lại trong túi, đứng dậy nhẹ nhàng và bỏ đi. Nhưng Hà không làm thế, cô không nói chuyện với tôi. Hà đơn giản chỉ co chân lên ghế, châm chú đọc sách , thảng như tôi là kẻ xa lạ. Chợt tôi nhận ra vì sao Hà lại có thể thu hút tôi đến thế. Vì cô có khả năng đó. Khả năng tạo dựng thế giới của riêng mình.
8.
Hân là người như thế nào? Tao tưởng mày biết... Tôi tập trung vào đầu bút chì, vẽ ra một đường cong hoàn hảo cho đồ thị hàm số, chẳng buồn ngước mắt nhìn Nhật. Tao nghiêm túc đấy Tú. Còn tao và Hân thì không. Có phải tao với mày lặp lại vấn đề không? Nhật tỏ vẻ nửa khổ sở nửa chán nản với kiểu đùa đay nghiến của tôi. Thằng bé thích Hân thật.
Mày cảm thấy thế nào? Thế nào là thế nào? Mày đã đi chơi với Hân, cảm thấy thế nào? Vui, nhưng khó nắm bắt. Khó nắm bắt cái gì? Cảm xúc, suy nghĩ. Của ai? Cả hai. Càng hỏi, tôi càng thấy như đang đặt tấm gương trước mặt mình. Nhật nhìn tôi một lúc, chắc chắn tôi không hỏi thêm câu nào, gã đứng lên, nhưng lại ngồi nhanh xuống.
Tú, mày với Hân là chơi thân, vậy tại sao mày không thích Hân. Tao thích người khác. Ai? Tôi không trả lời. Nhật đứng lên, nhìn tôi một lúc rồi gã về chỗ.
Đôi lúc bâng quơ, tôi nói về việc Hân có thể làm tổn thương người khác, cô bạn đã nhìn xoáy vào tôi. Tú, tớ làm cậu tổn thương ư? Không, tôi mỉm cười, tớ không thích người như cậu. Người như thế nào? Xinh đẹp. Hân cười vang, bàn tay mềm của Hân vò đầu tôi rối bù.
Chuyện đó đã xảy ra khá lâu.
9.
Tuần thứ tư
Hà đã xong kỳ thực tập. Nói cách khác, tôi không còn bận tâm tới sự khác biệt khi trên lớp nữa. Hà vẫn không nói chuyện, nhưng việc cô chấp nhận sự hiện diện của tôi vào mỗi thứ 6 cũng đủ khiến tôi mừng rỡ. Cô đọc Milan Kundera, tôi thì Kurt Vonnegut. Thi thoảng, cô nhắm mắt lại như lắng nghe khúc nhạc Jazz phát ra từ dàn loa lỗi thời phía góc phòng, hay để hình dung được những gì in dưới trang giấy kia, tôi chẳng biết. Nhưng tiếng người, tiếng xe máy, đồ gia dụng hay kim khí vang ra từ những ngôi nhà cổ trên phố vọng lại, tôi biết, chẳng thể động đến cô. Chỉ còn không khí mùa xuân đọng lại trên vạt váy hoa li ti nhạt màu sáng bừng dưới nắng. Hà gập sách lại, nhìn tôi, khóe miệng hơi kéo dài như mỉm cười. Kiểu cười chấp nhận mọi sự là thế.
Tôi sẽ đi dạo một chút, cậu có muốn đi cùng không?
Tháng ba. Thời tiết khó chịu như một bà thủ thư già. Những ngọn cỏ xanh non khi buông màu tối cũng co lại vì lạnh. Hà đi cạnh tôi ven hồ, ngón tay thi thoảng gấp lại, đưa lên gần miệng cốt để lấy hơi ấm từ đôi môi nhỏ nhắn của cô. Mạnh dạn, tôi cầm tay cô nhét vào túi áo mình, nói rằng mùa đông vẫn còn đâu đây. Hà ngạc nhiên, nhưng bàn tay nhỏ nhắn của cô vẫn nằm gọn trong tôi. Mùa đông, không phải khúc dạo đầu của mùa xuân. Mùa đông, chỉ giành cho người giàu. Cô bước cùng nhịp, và thản nhiên nói khi ánh mắt vẫn dõi theo những đốm đèn lấp lánh phía xa.
Tôi đã biết, đây không còn gọi là say nắng nữa...
10.
Tú, lại xong rồi, Hân dựa khuôn cằm nhỏ trắng xứ vào cánh tay tôi, ngước mắt lên như một đứa trẻ hối lỗi khi đã không ngại ngần khiến một cái bếp sạch sẽ trở nên tan hoang không biết bao nhiêu lần. Tôi nhìn sang Nhật ở phía bên kia lớp, rất nhanh. Vẻ như thằng nhóc vẫn chưa biết gì.
Tớ thích khi cậu thế này. Thế nào? Hạnh phúc, Hân nói không chút dè dặt, tưởng như có lớp màng mỏng bao quanh tôi mang màu hồng nhẹ nẫng.
Tôi nhìn Hân, hơi nhíu mày. Cô bạn nhìn tựa như đám mây trắng xốp của một ngày trời xanh đẹp đẽ. Không cách miêu tả nào khác. Thông minh nhưng lơ đãng. Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng có gì cả, Hân lắc đầu. Lúc nào cũng vậy, tôi biết cô bạn không thể cứu vãn được nữa. Khi người ta nắm tay cậu thế nào? Ấm, tớ chỉ nghĩ để thế này một lúc cũng không sao, Hân dùng hai ngón tay cầm cục tẩy, dựng đứng lên rồi lại nằm xuống, cứ thế tạo ra một vòng quay rời rạc, với câu trả lời vừa vẻ hời hợt vẻ chân thực, làm lồng ngực tôi đau nhói.
Tôi nhận ra, Hân chẳng bao giờ nói mình hạnh phúc.
11.
Hà nói tôi phải đi thật nhiều nơi. Một phần trong con người chúng ta sẽ không bao giờ già đi, bất kể thời gian trôi bao lâu đi chăng nữa. Làm thế nào để gặp được phần đó? Mỗi người đều có thể tìm nó, theo nhiều cách khác nhau. Hà đã tìm thấy phần đó ở đâu. Cô chỉ cười, rồi nhắm mắt lại, nghe tiếng mưa đầu hè bên ngoài.
Một chiều thứ 7 khác, tôi đưa Hà đến đài quan sát tại tòa nhà cao nhất thành phố. Khi cô đến gần khung tường kính trong suốt, mắt Hà chuyển màu. Cả thành phố đều trở nên nhỏ bé kỳ lạ. Tôi nắm tay cô, nhưng thảng như Hà chẳng còn nhận ra điều đó. Thế giới được dựng nên, và cô khiêu vũ cùng ký ức, với suy nghĩ tôi không biết đến. Tôi nhận ra Hà chỉ có một mình.
Từ sau hôm đó, Hà mất tích khỏi tôi.
12.
"

Một người đàn ông, mang theo nỗi buồn của ông ta đến gần dòng sông và ném nó
Nhưng rồi anh ta vẫn sót lại
Cùng với dòng sông, người đàn ông cầm nỗi buồn và ném nó đi
Nhưng anh ta vẫn còn sót lại với đôi bàn tay mình."
Tôi đọc mẫu giấy với nét chì viết vội, nhìn sang cô bạn. Hân, như đã chờ tôi từ trước, nhấc quyển Crush của Siken, ngụy trang bởi bìa sách môn Địa, chỉ đủ cho tôi thấy, rồi lồng lại vào chỗ cũ. Tôi đọc lại mấy dòng thơ, cố tránh nghĩ về Hà, nhưng lại không thể. Tôi nhìn qua Nhật, thảng như mọi việc vẫn bình thường. Đôi khi trong lớp học ồn ào, tôi nhắm mắt, và thấy mình đang ngồi trên một bãi biển vắng, nằm xuống bãi cát mênh mông mà mong một cơn sóng mạnh cuốn đi. Khi đó, mọi âm thanh, xâu chuỗi logic đều trở nên nhòa đi, vô nghĩa.
Hân bảo rằng chúng ta không thể rút ngắn thời gian. Cậu không phải lúc nào cũng có thể lựa chọn quyết định ở bên cạnh một người. Cậu phải đi nhiều, nhìn nhiều, quăng bản thân mình vào xã hội, mất đi nhiều thứ, thì cậu mới biết điều gì còn sót lại bên trong. Cái gì đó không tuổi? Tớ không biết, Tú. Khi tớ thấy Hà ngồi đấy đọc sách, tớ phát hiện ra đó là một thế giới khác, dù tớ có ngồi đúng vị trí đó, đọc cùng quyển sách đó, thì cảm giác vẫn không như vậy. Và tớ biết, việc duy nhất mà tớ hay cậu có thể làm, chính là lớn lên.
Tôi nhìn cô bạn, thở phào một cách nhẹ nhõm.
13.
Hân không còn hẹn hò với ai nữa, cô cũng không chọn ở cạnh tôi. Ngày đưa Hân ra sân bay, tôi ngồi cạnh, để cô bạn nắm lấy tay mình. Thi thoảng nhớ viết về cho tớ. Được, tớ hứa. Đừng hứa. Vì sao? Nhiều mảnh thủy tinh. Tôi khẽ siết tay Hân. Hàng dễ vỡ? Trà gật đầu, xin nhẹ tay. Tôi vén chút tóc lòa xòa của cô bạn ra sau. Hân nhìn ra những biển quảng cáo lớn trơ trọi, cố nén một tiếng thở dài.
Nhật ví tớ như hoa trà, đẹp nhưng không mùi hương. Không phải thế, cậu biết không phải thế đúng không, tôi áp bàn tay mình vào má cô mềm mại không tì vết. Hân quàng tay ôm tôi thật chặt. Khi chắc chắn, tớ sẽ cho cậu biết đầu tiên, cô thì thầm. Rồi Hân và tôi cách nhau khỏi tấm kính sương mờ còn dính mưa, không quay lại lần nào.
14.
Tuổi 22.
Tôi đăng ký một khóa học kiến trúc bên Brussels. Khi lang thang qua bảo tàng Nhạc cụ, tôi thấy nhiều cây piano cũ đặt rải rác bên đường. Những K. Bord, F. Bender & Cie của thế kỷ 19 nằm tróc sơn, ngả màu, phím cũng không còn nguyên vẹn. Ngay lập tức, tôi bị hút hồn bởi một cây piano màu hồng, vẫn giữ được vẻ duyên dáng và đẹp đẽ dù âm thanh dường như đã không ở lại. Như đóa hoa trà không hương. Nhưng không quan trọng, chạm vào phím và nhắm mắt, tôi nhìn thấy tôi và Hân ở cạnh nhau, gần sát như chưa từng có năm tháng nào trôi qua trong cô đơn.
Như phần duy nhất còn sót lại.
Tôi nghĩ tôi cần một cái bốt điện thoại.
         Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro