Điều Duy Nhất Dành Cho Tôi... - Au: rinnie-jung2403

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Cút khỏi đây, đi cho khuất mắt tao, đồ quái vật!

Ông ném tô cơm đang cầm trên tay vào mặt con bé. Cơm văng ra tung toé, dính đầy lên mặt và tóc nó, tô cơm thì vỡ choang. Một vết đỏ bầm dần hiện lên trên vùng trán trắng nõn.

Nó đưa tay chụm lấy vết thương đang từ từ rỉ máu kia, hàng chân mày thanh tú chau lại, mắt nó long lanh như chực trào, đôi môi nhỏ run rẩy mím lại cố nén tiếng khóc đang cố thoát ra ngoài kia. Nó sợ hãi hướng ánh nhìn về phía ông, người mà nó gọi là bố.

-Bố, con.. chỉ muốn.. lấy cơm ăn.. thôi..

Nó mếu máo nói, đôi mắt nâu bây giờ đã đầy nước, và từng giọt dài đang lăn trên đôi má gầy của nó. Ông ném cho nó cái nhìn giận dữ, nó sợ hãi thụt lùi về sau. Ông vẫn nhìn nó, nói rít qua kẽ răng:

-Đừng có gọi tao là bố, tao không có 1 đứa con quái như mày, cơm àh, lượm mà ăn đi.

Nói rồi, ông đi ngay khỏi đó. Cánh cửa nhà bếp đóng sầm lại.

Chỉ còn nó ngồi đó.

Bệt dưới sàn nhà.

Lạnh ngắt.

Nó khóc nấc lên nhưng không thành tiếng. Đôi vai nhỏ gầy run lên từng hồi.

Nước mắt nó giờ đây chan hoà với cơm.

Đắng nghét.

***

5 năm trước.

Một buổi chiều.

Trời đầy mưa và gió.

Nó được sinh ra trong sự hân hoan và niềm hạnh phúc của ông cùng mọi người xung quanh.

Giây phút ông nhận nó từ tay bà đỡ, ông mỉm cười rạng rỡ khi thấy đứa trẻ có nước da trắng hồng đó đang quẫy đạp trong chiếc chăn ủ ấm phủ hờ lên người.

Một cô công chúa.

Ông nhìn kĩ vào đứa trẻ: đôi môi nho nhỏ hồng hồng chúm chím nhìn thật yêu, cả đôi mắt nâu to tròn đó nữa. Ông khẽ mỉm cười và vén nhẹ miếng chăn đang che mất trán của con bé.

Ánh mắt ông chợt thay đổi. Đứa trẻ này thật khác lạ. Màu tóc của con bé không như những đứa trẻ khác.

Ông nhìn nó với ánh mắt hoang mang. Cả cái làng này, hay những đứa trẻ làng khác không ai có màu tóc như nó. Ông thầm nghĩ tại sao đứa con mà ông mong chờ bấy lâu này, tại sao lại thế này..?

Trời vẫn đang mưa như trút nước. Ông nhìn đứa trẻ đang khóc trên tay mình với ánh mắt thật khác lạ.

Màu tóc nó.

Phải chăng đó là điềm báo về điều gì chăng ?

Lát sau, bà hộ sinh báo vợ ông đang trong tình trạng khó có thể qua nổi.

Và bà đã mất vì kiệt sức sau khi sinh nó.

Đau đớn.

Rồi ông lại nhìn lại đứa trẻ.

….

..Sau ngày đó, sau cái ngày mà ông thấy màu tóc khác thường của nó, nó đã không còn là con của ông nữa. Vì nó, chính vì nó, đứa trẻ không bình thường này, là người làm cho vợ ông ra đi mãi mãi.

Và những ngày sau đó, người ta chỉ nghe thấy tiếng con bé khóc thét lên vì đói sữa trong căn nhà màu trắng ảm đạm đó.

---

Đáng lẽ con bé đã chết, nhưng may thay nó được cứu sống vì người hàng xóm tốt bụng. Nhưng không hiểu sao, hơn 1 năm sau, bà ấy cũng mất vì 1 căn bệnh nặng không rõ nguyên nhân.

Sự việc ấy lại càng đồn thổi, đầy con bé ra khỏi xã hội này.

Mọi người,

Coi nó..

Chẳng khác gì 1 con quái vật.

***

Chiều.

Như mọi ngày.

Nó thu mình ngồi dưới tán cây rộng và mát. Nhưng khuôn mặt thiên thần ấy thì lại cúi gầm xuống, chốc chốc lại ngẩng lên nhìn về phía đó, phía mà bọn trẻ trong làng đang chơi vui vẻ với nhau.

Và rồi nó nhìn lại nó, đứng 1 mình giữa cánh đồng cỏ rộng đến thênh thang này.

Ánh mắt trẻ thơ của nó, buồn đến tội.

Đã bao lần nó đến gần bọn trẻ, chỉ đơn giản là muốn vui cùng chúng nó. Nhưng vừa thấy nó, bọn chúng đã vội tản ra, mạnh đứa nào chạy về nhà nấy, có khi còn khóc lên đòi mẹ.

Những lần đó, nó luôn bị ông đánh mắng vì những lời phàn nàn từ hàng xóm, họ bảo ông đừng cho con bé lại gần chúng nữa.

Ngày tháng dần trôi, nó vẫn chơi 1 mình trong sự ghẻ lạnh của ông bố ruột thịt và mọi người xung quanh.

***

Năm nó lên 7, nó bị chính bố mình bán, nói chính xác là ông cho hẳn người ta. Họ cũng vì thấy màu tóc nó lạ của nó mà lấy.

Nó khóc, van xin bố nó, nhưng ánh mắt ông nhìn nó vô cảm. Mặc cho bao lời nó nói ra rằng sẽ nghe lời ông nhưng ông vẫn để ngoài tai.

Hụt hẫng.

Nó thấy cả thế giới này nó chẳng còn ai nữa.

Buồn.

Tủi.

Cô đơn.

Nó chịu đừng tất cả.

Một mình.

Chỉ một mình nó.

****

Nó được đưa tới vào 1 ngôi nhà lớn tấp nập người hầu kẻ hạ.

-Con bé rất được việc đấy thưa ông.

-Trông nó ốm yếu thế này, và còn nữa, màu tóc của nó, xem này, chẳng ai như nó cả…

Ông phẩy tay ra hiệu cho gã đi. Nhưng chợt có 1 tiếng nói cất lên, tiếng nói làm nó chú ý bởi chất giọng trầm ấm của chính chủ nhân nó:

-Bố, con thích cô bé này. Mình mua nó nhé.

Nó ngước nhìn lên người vừa cất tiếng nói đó. Ánh mắt nó nhìn thẳng vào người đối diện. Đôi mắt màu xám làm lòng nó ấm áp, và nó thật sự chẳng thể nào dứt khỏi ánh nhìn đó.

-Con ra đây làm gì ? Mau vào trong đi nào!

-Con muốn cô bé đó. – Người đó nói.

-Nếu con cần 1 cô hầu thì bố sẽ cho con đứa khác.

-Nhưng bố àh, con chỉ thích cô bé này thôi.

Chẳng cần ông có đồng ý hay không, cô đã vội bước đến bên nó và nắm tay kéo đi. Nó ngỡ ngàng trước hành động đó, trước giờ chẳng ai nắm tay nó thế này, kể cả bố nó.

Nó thấy lòng mình vui và ấm. Đến lạ thường…

Đó..cũng là lần đầu tiên, nó cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của đồng loại.

****

Xoảng..!!!

-Cái gì thế ?

Ông quản gia lật đật chạy vào phòng khách, nơi vừa phát ra thứ âm thanh không được ổn cho lắm đó. Ông thấy nó đứng đó, khúm núm 1 chỗ, vẻ sợ sệt…

-Trời ơi! Đây là lần thứ bao nhiêu trong tuần rồi hả? – Ông quát. – Chiếc bình này, ngươi có đền nổi không ?

Ông liên tục nói, giọng ồm ồm đó làm nó sợ, ngón tay ông ta thì cứ chỉ thẳng vào đầu nó mà nhấn tới. Nó chỉ im lặng chịu trận, trong lòng thì sợ hãi vô cùng. Nhưng chỉ được vài giây, nó đã nghe 1 tiếng nói khác:

-Có chuyện gì vậy, ông Kim?

Ông quản gia vừa trông thấy người đó, liền cúi người kính cẩn:

-Cô chủ, không có gì đâu ạ, con bé này nó lại làm sai thôi ạh.

Nó vẫn cúi gầm mặt, tay thì vân vê lấy vạt áo chờ đợi cơn nóng giận tiếp theo. Nhưng không, người đó chỉ dịu dàng, nhẹ giọng nói:

-Em đã làm sai gì nào cô bé ?

Nó ngước nhìn lên, ánh mắt dè chừng, rụt rè. Ông quản gia huých vào tay nó:

-Sao cô chủ hỏi mà không trả lời hả, con bé này.?

Người đó vẫn không nói gì, chỉ hiền từ nhìn nó, ánh mắt quả thật…rất hiền, và đang chờ câu trả lời từ nó.

-Dạ, ..thưa..

Nó lắp bắp nói không thành lời. Người đó chỉ cười nhẹ rồi xoa lấy mái tóc nó – thứ mà trước đây chẳng ai dám chạm tới.

-Em đã làm bể nó phải không?

Cô chỉ xuống đống sành sứ vỡ nát trên nền nhà. Nó gật nhẹ đầu nhưng ánh mắt nó cũng sợ lắm.

-Làm bể rồi thì mau xin lỗi bác quản gia nào, nói rằng sau này sẽ không thế nữa, vậy mới ngoan chứ.

Nó nghe vậy, liền rắp tăm làm theo. Ông ấy cũng chẳng bằng lòng gì cho cam nhưng vì chủ đã nói sao thì tớ phải nghe theo nấy. Rồi ông gọi nó đi làm việc tiếp theo. Nó dợm bước đi thì bàn tay đó đã kéo nó lại:

-Quản gia Kim, sau này cô bé này sẽ không làm gì cả, cô bé sẽ là hầu riêng của tôi.

Nói rồi cô dẫn nó đi khỏi đó.

***

-Lại đây chơi này…à mà, em tên gì vậy, cô bé?

Nó lắc đầu bảo:

-Em.. không có.. tên.

Phải, nó không có tên. Bố nó hận nó đến nỗi mà không đặt lấy 1 cái tên cho nó. Cô nhíu mày ra vẻ khó hiểu:

-Sao lại không có chứ, vậy tôi đặt cho em nhé. Sooyeon, em thấy thế nào?

Nó ngỡ ngàng, có người vừa đặt tên cho nó, có người thừa nhận sự hiện diện của nó trên đời này. Nó cười hạnh phúc, gật đầu chấp nhận.

Nụ cười của nó.

Dưới ánh nắng chiều nhẹ

Tươi.

Và đẹp.

-Em cười đẹp lắm, sau này cười nhiều vào nhé, Sooyeon.

Nó ngượng ngùng, mặt nó đỏ rần lên vì câu khen ngợi vừa rồi.

-Em cảm ơn cô chủ ạ..

Cô béo nhẹ má nó sau lời nói vừa rồi:

-Gọi là Yul là được rồi. Nhé?

-Em sẽ bị la nếu như em gọi cô chủ như vậy đấy.

-Vậy thì… gọi là Yul khi chỉ có 2 ta thôi nhé.

Nó lưỡng lự 1 chút rồi gật đầu.

Cô cười mỉm hiền từ nhìn nó.

Nó cảm thấy ấm lắm.

Ít ra trên đời này, còn có người biết đến nó.

Cả hai cùng nhau ngồi trên bờ cát dài phẳng lặng, ngắm nhìn ánh hoàng hôn nơi phía chân trời xa ấy.

***

-Sooyeon, đến đây với Yul này.

-Này, các người đang làm khó Sooyeon đấy hả?

-Sooyeon, lại đây chơi nào.

-Sooyeon, Yul yêu em.

Thấm thoát cũng 12 năm trôi qua.

Con bé mít ướt ngày trước bị nhiều người xa lánh giờ đây đã trở thành 1 thiếu nữ xinh đẹp. Cô vẫn bị mọi người xa lánh như xưa. Nhưng giờ đây, cô không quan tâm, vì cô chỉ cần 1 người thôi, chỉ 1 người mà thôi.

---

Cô kéo nhẹ tấm rèm sang 1 bên để đánh thức người chủ của mình.

-Dậy nào, Yul àh.

Yul khẽ cựa mình khi thứ ánh sáng buổi sớm đập thẳng vào mặt mình. Lát sau, cô ngồi hẳn dậy và đứng lên. Vòng tay ôm lấy người con gái đang đứng quấn rèm từ phía sau, cô nói:

-Chào buổi sáng, Sooyeon.

-Mọi người sẽ thấy đấy, Yul.

Cô nói và cố kéo tay người đang đứng sau lưng mình. Nhưng người ấy chỉ ngoan cố siết chặt cái ôm:

-Chỉ 1 chút thôi, Yul sẽ buông ngay mà.

Cô đứng im 1 chút cho Yul ôm. trong lòng không khỏi vui vẻ và chợt nhớ đến tối qua. Buổi tối mà Yul ngỏ lời với cô.

-Yul, sắp tới chúng ta sẽ thế nào đây. Bố Yul sẽ không chấp nhận chuyện này đâu.

-Em đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà. – Cô nói và hít lấy hương thơm từ mái tóc người con gái mà cô yêu.

---

Người ta nói: Kim trong bọc lâu ngày cũng lồi ra. Chuyện của hai người nay đã đến tai của ông ấy…

-Con không được phép cưới con bé đó. Nó không phải là người. Ông Kim, mau gọi người đuổi nó ra khỏi nhà ta ngay…

-Yul ah….

-Sooyeon…

----

Sooyeon giật mình tỉnh giấc trong căn phòng màu trắng nhỏ. Mồ hôi hãy còn lấm tấm trên trán cô…

Cô thở dốc đảo mắt nhìn xung quanh. Mất 1 lúc lâu cô mới nhận ra căn phòng quen thuộc của mình.

Thở phào nhẹ nhõm vì tất cả chỉ là 1 giấc mơ. Cô cúi nhìn người đang ngon giấc bên cạnh mình. Cái lưỡi nhỏ màu hồng thè ra trông phát ghét. Cô cúi người xuống cắn nhẹ vào chiếc lưỡi ấy làm chủ nhân của nó thức giấc:

-Urhm..Em thức sớm thế, công chúa ? Em mơ gì àh?

Cô khẽ gật đầu và càng rúc sát vào Yul hơn, cái ôm quanh eo thì siết nhẹ. Cô yêu cái giây phút này, êm đềm và bình yên cùng người cô yêu.

-Em đã mơ gì vậy, Sooyeon, có Yul trong giấc mơ của em chứ?

-Có đấy. Vì em đã mơ về chúng ta của những ngày đó.

-Mọi chuyện đã qua rồi, em yên tâm nhé vì đã có Yul bên cạnh em rồi này.

Yul nói và hôn lên trán vợ mình.

-Yul có hối hận khi nói yêu em không?

Yul nhìn Sooyeon với ánh mắt xám dịu dàng:

-Không bao giờ. Yul chỉ hối hận khi không nói sớm hơn để chúng ta có nhiều kỉ miệm với nhau mà thôi. Yul yêu em không thể dừng lại từ khi Yul gặp em lần đầu tiên đấy baby.

-Không hối hận vì ở đây cùng em chứ?

-Không bao giờ. – Yul nói, giọng chắc nịch.

Cô mỉm cười hạnh phúc trước những lời nói đó. Rướn nhẹ người lên, cô đặt môi mình lên làn môi ấm áp đó.

Dứt khỏi nụ hôn nhẹ nhàng nhưng nồng nàn, cô khẽ thì thầm vào tai người đối diện:

-Em cũng yêu Yul – người duy nhất dành cho em.

Phải,..

Mãi mãi,..

Yul sẽ là…

Điều duy nhất dành cho cô…

~ T.H.E E.N.D ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro