Chương 1: Hôn lễ trong mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Có ai đó đã từng nói rằng đau đớn nhất không phải là mất đi tình yêu, mà là phát hiện ra giữa hai người trước giờ chưa hề tồn tại tình yêu...

*****

Sáng sớm, từng tia nắng không giữ nổi mình, thỏa sức lung linh nhảy múa, nhẹ nhàng uyển chuyển xuyên qua từng khe lá, như muốn hòa mình vào khung cảnh được trang hoàng lộng lẫy đẹp như thiên đường bên trong hoa viên rộng lớn, cùng chúc phúc cho đôi uyên ương. 

Hàng cây trong hoa viên đã nhuốm một màu vàng sậm, lác đác vài đốm đỏ thẫm, như những đốm lửa nhỏ lập lòe, giờ phút này đang nhen nhóm một ngọn lửa rừng rực.

Cả đêm hồi hộp không ngủ được, thế nhưng giờ phút này, phản chiếu trong gương là dáng vẻ vô cùng rạng rỡ và hạnh phúc của người con gái, không hề có dấu hiệu của sự mệt mỏi. 

Cô gái trong gương vô cùng xinh đẹp, gương mặt nhỏ nhắn, đôi mày thanh tú, đôi mắt to tròn long lanh với hàng mi dày rũ nhẹ. Gương mặt cô chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nhưng cô lúc này không khác gì nàng công chúa trong cổ tích. Mái tóc đen dài xoăn nhẹ, buông xõa tự nhiên sau lưng. Trên đầu là một chiếc vương miện nạm kim cương. 

Đây là thiết kế vô cùng xa xỉ, ở giữa chính là viên kim cương hồng Steinmetz Pink(*) hoàn hảo nhất thế giới, có giá lên đến 100 triệu đô. Xung quanh Steinmetz Pink là những đường cung hoàn hảo, lấp lánh tinh tế bởi ánh sáng phản chiếu từ 120 viên kim cương nhỏ khác. Món quà này anh đặc biệt chuẩn bị dành cho cô, anh nói cô là công chúa nhỏ của anh, anh muốn dùng toàn bộ tình yêu, sự tôn trọng, và chân thành để suốt đời yêu cô, bảo vệ cô. 

Bộ lễ phục cô đang mặc trên người cũng là do anh cất công đến London thuyết phục và mời một nhà thiết kế nổi tiếng chuẩn bị riêng cho cô. Chiếc váy trắng muốt vai trần gợi cảm, với những tầng voan xen kẻ bồng bềnh như mây, điểm nhấn là hàng đá quý được đính tỉ mỉ trên phần eo. Chiếc váy tạo cảm giác nhẹ nhàng mà không kém phần tôn quý, phù hợp với vóc dáng nhỏ nhắn của cô, làm toát lên sự đơn thuần và trong sáng. Cô gái không tự chủ nở một nụ cười vô cùng duyên dáng, đôi môi đỏ mọng giờ phút này vẫn chưa quên dư vị nụ của hôn ngọt ngào chúc ngủ ngon tối qua.

Diệc Nhiên thấy cô gái mỉm cười hạnh phúc, liền mở miệng trêu ghẹo, nhưng trong giọng điệu cũng là có chút ganh tị:

"Được rồi, được rồi! Biết cậu hôm nay là hạnh phúc nhất thế giới rồi, nhưng mà có thể làm bộ che giấu một chút hay không? Người ta đang ghen tị muốn chết đây. Haiz, ước gì mình tìm được tấm chồng bằng một phần vạn chồng cậu thôi cũng mãn nguyện rồi!

Bạch Giai Kỳ không khỏi bật cười:

"Cậu còn nói... Diệc Nhiên, nếu cậu chịu hạ thấp tiêu chuẩn chọn chồng một chút, có lẽ hôm nay đã tay dắt con, tay dắt chồng đến tham dự lễ cưới của mình!"

Diệc Nhiên vừa giúp Bạch Giai Kỳ đeo hoa tai, vừa thở dài, lơ đễnh liếc nhìn hình ảnh hai cô gái xinh đẹp trong gương. Hạ một chút là muốn cô hạ thế nào đây? 

Kì thật Diệc Nhiên cũng là bậc "quốc sắc thiên hương", là sinh viên ưu tú khi còn du học ở Harvard, không chỉ vậy Diệc Nhiên còn là nhị tiểu thư của tập đoàn Diệc thị lớn nhất nhì trong nước. Đàn ông không tự chủ được xếp hàng theo đuổi cô có hàng tá. Chỉ là... cô luôn chán ghét loại đàn ông không chân thật đó. 

Diệc Nhiên luôn muốn tìm một người đàn ông yêu cô thật lòng, không phải vì bề ngoài hay gia thế của cô. Người đó không cần phải giàu sang hay quá đẹp trai, chỉ cần một lòng một dạ yêu cô, quan tâm chăm sóc cô. Tưởng chừng yêu cầu đơn giản như vậy, thế mà người ấy vẫn chưa xuất hiện.

Đang lúc hai cô gái trò chuyện, một người đàn ông cao lớn đẩy cửa bước vào phòng, trên tay cầm một hộp quà màu trắng được gói cầu kì. 

Gương mặt ngũ quan tinh tế như được chạm khắc, ánh mắt sâu thẳm như không đáy khiến người đối diện không khỏi mơ hồ rung động, người này ước chừng cao ít nhất 1m80, thân hình rắn chắc, mặc trên người bộ âu phục Armani cao cấp màu trắng, càng bộc lộ khí chất vuơng tử cao quý của mình. 

Đôi chân thon dài thong thả sải bước trong căn phòng trang điểm hoa lệ, phớt lờ trước những nhân viên trang điểm đang đỏ mặt ngẩn ngơ nhìn mình.

Lúc người ấy tiến tới gần bàn trang điểm, Bạch Giai Kỳ ngẩng đầu lên, trước mắt hiện ra gương mặt tuấn tú đang cố che giấu nỗi ưu thương, nhưng trên môi mỏng vẫn kéo lên một đường cong hoàn hảo. Diệc Nhiên vẫy vẫy tay với người đàn ông, bộ dáng như đang khoe "thành quả sản phẩm" của mình:

"Anh hai! Anh mau xem Giai Kỳ có đẹp hay không!"

Diệc Thần từ lúc bước vào phòng, ánh mắt đã khóa chặt trên người Bạch Giai Kỳ, bây giờ càng lộ rõ sự mê luyến khó tả. Anh đặt hộp quà lên bàn trang điểm, cúi người xuống, đặt hai tay lên bờ vai trần của Bạch Giai Kỳ, giọng nói thực ôn nhu:

"Đẹp lắm!"

Chỉ là vẻ đẹp này không dành cho anh.

Hơi nóng từ lòng bàn tay anh truyền đến vai khiến Bạch Giai Kỳ có chút mất tự nhiên, ánh mắt liếc nhìn hộp quà trên bàn, cô mỉm cười:

"Diệc Thần, anh mang quà gì đến cho em vậy?"

Diệc Thần đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ xinh xắn của cô lên, nhìn thật sâu vào đôi mắt cô, như muốn tìm kiếm trong đó điều gì... Hành động ám muội này lọt vào mắt Diệc Nhiên. Cô đương nhiên biết anh trai mình có tình cảm với Bạch Giai Kỳ, nhưng hôm nay, tại nơi này, còn có thể thay đổi được gì sao? Diệc Nhiên vừa định lên tiếng thì Bạch Giai Kỳ đã vội quay mặt đi, cô cúi đầu xuống, thấp giọng nói:

"Diệc Thần, anh đừng như vậy..."

Người đàn ông hít một hơi thật sâu, trên mặt hiện lên nụ cười ấm áp đã dành riêng cho cô gần 20 năm nay. Anh vừa mở hộp quà, vừa cười nói:

"Kỳ Kỳ, anh mang đến cho em hoa hồng Patience (*), em xem có đẹp không?"

Chiếc hộp vừa mở ra, khắp phòng đã lan tỏa một mùi hương trái cây dịu nhẹ pha lẫn mùi tử đinh hương và mộc dược. Bạch Giai Kỳ đón lấy hộp quà, bên trong là những đóa hoa hồng cổ điển cỡ lớn đặt giữa những sợi tơ kim tuyến màu bạc. 

Đóa hoa có màu kem bơ sữa, với những cánh hoa xếp thành tầng tầng lớp lớp đầy tinh tế. Cô chớp nhẹ hàng mi, muốn che giấu những xúc động trong lòng. Cô hiểu ý nghĩa của đóa hồng Patience này, thế nhưng cô không cách nào tiếp nhận tâm ý của anh, chỉ có thể lựa chọn phụ anh...

Diệc Thần quan sát những tâm tư đang dần biến đổi trên mặt Bạch Giai Kỳ, chỉ có thể thầm than trong lòng.  Anh không tin Bạch Giai Kỳ đã hoàn toàn quên nỗi đau năm xưa, nếu vậy, tại sao cô còn kết hôn với người này.

Không khí trong phòng trang điểm lần nữa thay đổi khi một người đàn ông khác đang ngạo nghễ bước vào. 

Nếu Diệc Thần là hoàng tử của Mặt trời, mang đến cho người đối diện sự ấm áp, thì người này chính là bậc đế vương lạnh lùng, mang đến cho xung quanh một loại áp lực vô hình. Anh ta cao hơn Liễu Diệc Thần một chút, đôi mày kiếm khẽ nhíu lại, ánh mắt sắc bén quét đến chỗ bàn trang điểm. Trên gương mặt tuyệt đẹp như một vị thần Hy Lạp không bộc lộ cảm xúc gì, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên:

"Liễu tiên sinh, hẳn là anh phải đang bận rộn tiếp khách ngoài kia chứ. Sao lại rảnh rỗi chạy vào chỗ này?"

Ai cũng nhận ra mùi hương lan tỏa ngọt ngào của đóa hồng đã hoàn toàn bị lấn át bởi mùi thuốc súng nồng nặc. Những nhân viên trang điểm lúc này không khỏi thầm than trong lòng. Trong vòng chưa đầy 10 phút, họ đã gặp được hai người đàn ông cực phẩm của cực phẩm, nhưng chưa kịp chuẩn bị "cưa máy" thì đã thất vọng não nề bởi có thể thấy rõ cả hai người bọn họ đều đã có giai nhân trong lòng, chính là cô dâu đây.

Bạch Giai Kỳ đứng dậy muốn đi đến bên cạnh Trần Bách Niên, thì anh đã bước nhanh hơn đến bên cạnh cô, vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, trong mắt anh là sự ôn nhu hiếm hoi chỉ dành riêng cho cô. Anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô,khiến xung quanh không khỏi ồ lên ghen tị trước hình ảnh đôi nam nữ đẹp như những thiên sứ này. Trần Bách Niên ghé sát vào tai cô khẽ nói:

"Bà xã, em đẹp quá! Anh thật hận không thể mang nhốt em lại, giấu thật kĩ trong phòng,chỉ để một mình anh ngắm."

Giọng nói trầm thấp đầy sủng nịch khiến Bạch Giai Kỳ không khỏi thẹn thùng, hai tay cô đặt trước ngực anh đẩy nhẹ, cúi đầu che giấu hai má đang ửng đỏ:

"Bách Niên, anh vào đây làm gì, sẽ không may mắn..."

Trần Bách Niên cười nhẹ, trong mắt xẹt qua tia lạnh lùng, nhưng rất nhanh sau đó liền thay thế bởi ánh mắt yêu thương quen thuộc:

"Kỳ Kỳ, Liễu tiên sinh tặng em món quà thật quý giá, không hổ danh là thanh mai trúc mã, tình cảm cũng thắm thiết hơn người thường. Có món quà của Liễu tổng chúc phúc, tình yêu của chúng ta sẽ càng bền vững hơn."

Diệc Thần thấy Trần Bách Niên cố ý xuyên tạc ý nghĩa của đóa hồng, không khỏi cười lạnh trong lòng:

"Trần tiên sinh quá lời rồi. Thời gian cũng không còn sớm, tôi ra ngoài trước."

Nói xong, anh xoay người bước đi. Diệc Nhiên thấy thế vội chạy theo anh trai, quay đầu lại nháy mắt, cười nói:

"Mình cũng ra ngoài thôi, không phiền hai người ở đây mặn nồng "tình chàng ý thiếp" nha."

Bạch Giai Kỳ lần nữa đỏ mặt, xung quanh mọi người cũng cười trộm, không ai bảo ai, lần lượt kéo nhau ra khỏi phòng trang điểm. 

Lúc này Trần Bách Niên kéo Bạch Giai Kỳ ngồi lại xuống ghế. Anh cúi người, một chân quỳ dưới đất, hành động này khiến Bạch Giai Kỳ không khỏi ngỡ ngàng. Một người có thân phận và địa vị cao quý như anh, lại đang quỳ trước mặt cô. Anh vươn tay tới đôi giày pha lê, động tác tao nhã nâng chân cô lên, giúp cô mang giày vào. Sau đó, anh đặt một nụ hôn lên cổ chân cô, nhỏ giọng nói đầy yêu thương:

"Kỳ Kỳ, đoạn đường phía trước dù chông gai thế nào, nhưng em hãy tin rằng có anh ở đây, dù trời sập xuống anh cũng sẽ thay em chống đỡ. Yêu em, là nguyện ước và hạnh phúc cả đời anh."

Bạch Giai Kỳ không kìm nén được những giọt nước mắt hạnh phúc, cô vươn tay ôm lấy cổ anh, nức nở:

"Bách Niên, em yêu anh..."

Ánh mắt Trần Bách Niên hiện lên sự phức tạp. Lúc này trong lòng anh thật hỗn loạn,nhưng anh không cho phép bản thân do dự. Hai tay anh giữ lấy gương mặt nhỏ nhắn của người yêu, hôn lên những giọt nước mắt của cô, dỗ dành người yêu bé nhỏ:

"Không được khóc. Kỳ Kỳ, anh đã hứa sẽ cho em một hôn lễ đẹp như trong mơ. Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của chúng ta."

Bạch Giai Kỳ gật đầu nhẹ, mỉm cười ngọt ngào với anh. Được anh yêu thương và che chở, cô thật hạnh phúc. Giờ phút này, cô chỉ hi vọng rằng, cha mẹ cô ở thiên đường cũng sẽ tha thứ và chúc phúc cho cô.

(*)Steinmetz Pink được xem là một trong những viên kim cương hồng hoàn hảo nhất thế giới,lần đầu ra mắt công chúng ở Monaco vào tháng 5/2003. Viên kim cương này được tìm thấy ở miền Nam châu Phi và là viên kim cương hồng đậm lớn nhất thế giới. Steinmetz Pink có trọng lượng 59,6 carat, là viên kim cương thuộc loại không có tì vết bên trong và sở hữu độ trong suốt đáng kinh ngạc. Trên thế giới cực hiếm những viên kim cương hoàn hảo như thế. Viên kim cương này có hình oval và cắt theo thể hỗn hợp. Hãng Steinmetz Group đã mất gần 20 tháng để cắt viên kim cương này. Đã có một đội gồm 8 người được cắt cử để thiết kế viên kim cương này từ viên đá thô có trọng lượng 100 carat.

(*)Hoa hồngPatience: tượng trưng cho sự kiên nhẫn. Ý nói Liễu Diệc Thần vẫn sẽ kiêntrì tình yêu với Bạch Giai Kỳ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro