dieu ki dieu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi tìm tình yêu

"Có nhiều điều kỳ diệu chợt đến trong cuộc sống,  

nhưng hầu hết những điều tuyệt vời trong đời  

là do ta thận trọng vun đắp, nỗ lực đeo đuổi  

hoặc đòi hỏi sự kiên trì bền bỉ mới có được. "

Kevin Chapman đã để ý đến cô gái ấy từ khi hai người đang đứng dưới tầng ngầm ga xe điện Penn, thành phố New York. Nhìn bộ váy hợp thời trang và cách trang điểm khéo léo cùng gương mặt xinh xắn của cô, anh nghĩ thầm : " Chà cô gái này trong thật có duyên ! "  

Đó là ngày 5 tháng 7, hầu hết mọi người trở về nhà sau kỳ nghĩ lể cuối tuần, nên xe điện không còn 1 ghế trống nào cả. Anh lên xe và đi dọc các toa để tìm ghế, vô tình gặp lại cô gái "có duyên " đi cùng chuyến xe với anh. Anh vui vẻ bắt chuyện làm quen, điều khiến anh cảm thấy bất ngờ và thú vị là qua cách nói chuyện, anh phát hiện ra cô là 1 cô gái thông minh, chứ không phải như ấn tượng ban đầu mà anh nghĩ. Chưa bao giờ anh gặp một người con gái nói chuyện hợp đến như vậy, và như thế là suốt chuyến đi đến Philadelphia ngày hôm ấy, hai người cứ say sưa trò chuyện . Khi đã đến ga, Kevin bước xuống tàu mà lòng vẫn còn vương vấn chưa muốn rời. Con tàu từ từ rời bến, bắt đầu chạy tiếp đến Baltimore thì Kevin mới chợt nhớ ra rằng anh chưa hỏi địa chỉ cô gái ấy, thậm chí số điện thoại nơi làm việc cũng không. Thầm trách mình quá đãng trí, anh quyết tâm sẽ tìm cô cho bằng được, mặc cho tất cả những gì anh biết về cô chỉ là cái tên Rita, sống gần ga xe điện Baltimore và cô đang làm việc cho một hãng luật nào đó.  

Ngày hôm sau, Kevin chạy đến thư viện và liệt kê tất cả những công ty luật ở Baltimore. Một danh sách dài dằng dặc nhưng anh không hề nao núng. Anh bắt đầu chiến dịch tìm kiếm cô gái. Anh xin nghĩ phép, kiên nhẫn gọi hết công ty luật này đến công ty lậut khác ở Baltimore hỏi thăm tin tức về người con gái mang tên Rita. Những cảm xúc ấy đã khẳng định một điều rằng anh yêu cô ấy.  

Anh bạn Arthur của Kevin lo lắng :  

- Cậu không thể cứ như vậy. Trên đời này còn có bao nhiêu cô gái khác mà.  

- Nhưng họ không phải là người tớ muốn tìm. Giá như cậu gặp Rita, giá như cậu biết được cô ấy đặc biệt đến mức nào...  

Arthur thở dài. Đột nhiên Kevin ngừng lại :  

- Tớ mới nhớ ra một điều ! Cô ấy nói đã từng học ở một trường phổ thông tên là California !  

Arthur gợi ý cho Kevin gọi điện cho phòng giáo vụ của trường. Kevin liền nhất điện thoại, hồi hộp nói :  

- Tôi đang cố tìm địa chỉ của một cô tên là Rita. Tôi không biết họ cô ấy là gì, nhưng chắc chắn cô Rita đã tốt nghiệp 4 năm trước ở trường.  

Cô gái trực điện thoại hỏi lại, vẻ nghi ngờ :  

- Anh cần hỏi để làm gì ?  

Bối rối về thái độ dè chứng ấy nhưng Kevin vẫn nhanh trí bịa ra một câu chuyện về việc tìm một quyển sách mà cô ấy mượn của anh khi còn học chung. Tuy nhiên, cô gái ấy không có vẻ nhiệt tình giúp đỡ. Cô nói ngắn gọn :  

- Theo danh sách, chúng tôi có 1 cô Rita đã tốt nghiệp vào bốn năm trước đây. Nhưng tôi không được tùy tiện cho thông tin về cô gái đó.  

Bất kể Kevin đã van nài như thế nào, cô gái vẫn lạnh lùng đáp :  

- Xin thứ lỗi. Điều đó trái với nội qui của trường.  

Suốt những ngày sau, Kevin lúc nào cũng loay hoay nghĩ xem mình phải làm sao để cô giáo vụ cung cấp thông tin cho anh.  

Ba ngày sau, Kevin gọi lại phòng giáo vụ trường. Khi nghe giọng cô gái đã gặp hôm qua, anh liền dập máy. Ngày hôm sau anh gọi lại, rồi cúp máy mỗi khi nghe cô giáo vụ ấy trả lời.  

Nhiều lần sau đó, có một giọng nữ trẻ hơn trả lời điện thoại. Giọng cô có vẽ thân thiện, Kevin tìm cách lấy lòng cô ấy ngay :  

- Làm ơn giúp tôi ! Tôi đã đem lòng yêu một cô gái tình cờ gặp trên một chuyến tàu. Tôi biết cô ấy đã từng học ở trường này. Làm ơn tìm giúp tôi số điện thoại hoặc địa chỉ nhà của cô ấy được không ?  

Cô gái có vẽ rất thông cảm. Cô nhẹ nhàng nói :  

- Tôi không dám hứa. Nhưng tôi sẽ cố tìm giúp anh.  

Mỗi phút trôi qua, Kevin bắt đầu thất vọng vì nghĩ rằng cô ấy sẽ không bao giờ gọi lại cho anh. Đến hai giờ sau, điện thoại vẫn nằm im lìm .... Anh chờ đợi hàng giờ, hàng ngày rồi đến hàng tuần ....Vào lúc gần như tuyệt vọng, thì Kevin nhận được điện thoại của cô ấy. Cô trả lời anh, vẻ mừng vui hào hứng :  

- Đây rồi ! Tôi tìm ra số của cô ấy rồi, nhưng đó là số điện thoại nhà cha mẹ cô ấy. Tôi đã kể cho họ câu chuyện của anh.... - Cô cười khúc khích - và đây là số điện thoại của cô ấy ở Baltimore.  

Hai năm sau, lễ cưới của Kevin và Rita diễn ra. Trong bài diễn văn chúc mừng bạn của mình, Arthur nói :  

- Các bạn thân mến mỗi người chúng ta đều có một nữa của mình mà cuộc sống đã dành sẵn. Tình yêu là một điều kỳ diệu, nhưng có thể định mệnh sẽ không trao tận tay chúng ta điều kỳ diệu đó, mà để chúng ta phải đau buồn, nhớ nhung, rồi vuợt qua những trở ngại mới có thể có được. Kevin là một anh chàng may mắn vì đã tìm được điều kỳ diệu cho cuộc đời của mình.

Tìm lại tình yêu

"Từng giây phút trong tình yêu đều có ý nghĩa của nó.  

Hạnh phúc cũng như nỗi đau đều trở thành kỷ niệm và bài học cho trái tim"  

-Kimbe ly Kirberger-

Luôn bận rộn, tất bật với công việc, con cái nhà cửa, là những lý do tạo nên một khoảng cách im lặng giữa hai vợ chồng tôi. Yêu nhau một thời gian dài rồi chúng tôi mới quyết định cưới nhau, có với nhau hai mặt con, công việc ổn định, thế mà càng ngày chúng tôi càng không thể tìm thấy tiếng nói chung trong cuộc sống hôn nhân. Chúng tôi không còn cùng chia sẻ những suy nghĩ cảm nhận - mỗi người theo đuổi một thế giới của riêng mình, che giấu những suy nghĩ thật trong lòng ngay cả những lúc gần nhau.  

Và ngay lúc này đây, khi chúng tôi đang cùng nghỉ ngơi trên bãi biển thơ mộng với quyết tâm cải thiện tình hình, thế mà mọi chuyện có vẻ cũng không khá hơn chút nào. Mỗi người một chiếc ghế bố, đọc sách và trôi theo dòng suy ngẫm mà dường như quên mất "một nữa thương yêu" đang ở chiếc ghế ngay cạnh.  

Không biết anh có nhận ra không, chứ tôi thì buồn lắm, vì tôi là phụ nữ mà ! Tôi luôn tự vấn lòng mình "Tại sao lại như vậy ? Tại sao lại xuất hiện một khoảng lặng giữa chúng tôi ? Không thể cứ mãi như thế này được !". Tôi quyết định phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này. Tôi hỏi anh : "Hay là vợ chồng mình xây những lâu đài bằng cát đi anh !". Anh buông quyển sách xuống, ngước mắt nhìn qua tôi, hơi ngần ngừ nhưng rồi anh cũng gật đầu đồng ý.  

Hai chúng tôi bắt tay vào xây lâu đài cát. Bắt đầu là nến, rồi đến những bức tường cát bao xung quanh. Anh rất khéo tay, bằng những động tác thuần thục, anh xây cho lâu đài những chiếc cầu nhỏ bắc ngang qua để đi vào bên trong. Còn tôi thì trang trí nóc lâu đài bằng những vỏ sò. Lâu đài của chúng tôi cũng có cổng vòm, ban công và cửa sổ bên hông cũng được đắp vỏ sò. .. Cúôi cùng thì công trình của chúng tôi cũng hoàn tất. Thật tuyệt vời, trông nó giống như một toà lâu đài của vua chúa ngày xưa vậy !  

Đang mãi ngắm nghía và tự tán thưởng mình, thì đột nhiên một con sóng to ập đến, cúôn cả công trình của chúng tôi vào lòng biển. Thế là mọi công sức, tâm huyết đều vô ích. Lại phải bắt đầu từ đầu và lại bị sóng đánh trôi. Cứ thế, chúng tôi mãi miết xây và con sóng vẫn cứ mãi miết cuốn đi tất cả. Chán nản, chúng tôi không tiếp tục cuộc chơi nữa, mệt mỏi quay về khách sạn.  

Đã khuya lắm rồi có lẽ mọi người đã chìm vào giấc ngủ. Duy chỉ có tôi là không tài nào chợp mắt. Tôi khoác lên người chiếc áo choàng và bước ra ban công, đứng nhìn về phía biển. Một lát sau, anh cũng theo ra. Anh hỏi :  

- Có chuyện gì vậy em ?  

- Em đang nghĩ về cuộc hôn nhân của chúng mình. Anh có nhớ lần cuối cùng chúng ta trò chuyện với nhau cách đây bao lâu không ? Em có cảm giác chúng ta giống như hai người xa lạ cùng sống dưới một mái nhà .... Tại sao lại như vậy chứ ? - Tôi nói luôn một mạch, vì e rằng nếu như ngừng lại một chút thôi là tôi không đủ can đảm để nói thật những suy nghĩ lâu nay đã chôn kín trong lòng - " Em thấy hiện giờ chúng mình giống như những lâu đài cát lúc nãy vậy. Cứ mải miết chạy theo những toan tính của cuộc sống hàng ngày để rồi bị chính nó cuốn đi lúc nào không biết !"  

Đã rất lâu, hôm nay chúng tôi mới lại nói với nhau về những trăn trở, buồn phiền, về những điều không bằng lòng nhau trong cuộc sống. Chúng tôi cởi mở nỗi lòng dưới sự chứng kiến của những vì sao đang lấp lánh trên bầu trời, trong tiếng sóng rì rào từ biển xa đưa lại. Anh nói :  

- Anh hứa sẽ lắng nghe em nói, và dành nhiều thời gian cho em nhiều hơn !  

Và tôi cũng hứa : "Em sẽ bình tĩnh hơn, sẽ ở bên anh nhiều hơn, và sẽ không che giấu những suy nghĩ của mình như trứơc đây nữa !"  

Và các bạn có biết không ? Đêm đó, tôi đã ngủ rất ngon, rất sâu trong vòng tay anh.  

Buổi sáng hôm sau mới thật là tuyệt. Chúng tôi cùng ra biển lướt sóng, cùng nhau xem những chú cá heo đang quăng mình đùa với sóng nước. Chúng tôi đã cười rất nhiều, mọi ưu phiền lâu nay gần như tan biến. Có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc này. Trong niềm hạnh phúc ngọt ngào vừa tìm lại được, tôi như nghe thấy từ sâu thẳm trong tâm hồn có một giọng nói cất lên :  

"Khi ngày mai đến và cuộc sống lại bắt đầu, hãy nghĩ về nỗi đau và những giọt nước mắt đã qua để trân trọng và giữ gìn hạnh phúc ngày hôm qua. Và hãy luôn nhớ rằng nụ cười có thể chữa lành mọi vết thương. "  

Ngôi sao giáng sinh

Đây là Giáng sinh đầu tiên bà tôi không có ông bên cạnh. Đêm trước Giáng sinh, bà gần như không ngủ để đợi gia đình chúng tôi đến. Khi đến nơi, ôm chào bà xong, Donna, Karen, Kristivà tôi chạy ào vô nhà. Khôngc ó ông, căn nhà trống vắng hẳn đi, và chúng tôi biết nhiệm vụ của mình là làm sao cho ngày lễ Giáng sinh năm nay trở nên tậht đặc biệt đối với bà như đã hứa với ông trước khi ông qua đời.  

Đầu tiên chúng tôi ráp cây thông mà ông cất trong tủ. Mặc dù là thông giả nhưng nó trông chẳng khác gì cây thật. Ông để rất nhiều đồ trang trí tuyệt đẹp chung với cấy thông, trông đó có rất nhiều thứ đã được ông lưu giữ rất lâu từ khi chúng tôi còn bé. Có lẽ mỗi món đồ đều gắn với 1 kỷ niệm nào đó của ông. Mẹ tôi gắn lên cây thông mấy dây bóng đèn trắng và đỏ, mấy chị em tôi cẩn thận treo các món đồ trang trí xinh xắn lên cây, và cuối cùng bố tôi chịu trách nhiệm thắp sáng cây thông.  

Chúng tôi lùi lại chiêm ngưỡng thành quả của mình. Với chị em tôi nó trông lộng lẫy không kém cây thông Giáng sinh trưng bày ở khu trung tâm thành phố. Nhưng dường như nó còn thiếu gì đó.  

- Ngôi sao của Bà đâu rồi ạ ? - Tôi hỏi. Tất cả chúng tôi đều biết ngôi sao là vật trang trí yêu thích nhất của bà trên cây thông.  

- Chắc hẳn nó ở đâu đây thôi. - Bà nói và bắt đầu lục lọi trong mấy cái hộp lần nữa. - Ông của các con luôn gói ghém cẩn thận mọi thứ khi hạ cây thông xuống.  

Sau khi lục tung hết thùng này đến thùng khác, chúng tôi chuyển sang tìm kiếm trong tủ áo quần của ông nhưng vẫn không tìm thấy ngôi sao, tôi thấy mắt bà bắt đầu ngấn nứơc và gương mặt đầy vẻ thất vọng. Ngôi sao của bà không phải là một vật trang trí thông thường, mà là một ngôi sao mạ vàng rất tinh xảo, gắn thêm những món trang sức nhiều màu và bóng đèn xanh chớp tắt. Đây là món quà ông mua tặng bà từ năm mươi năm trước, nhân ngày lễ giáng sinh đầu tiên họ được ở cạnh nhau. Giờ đây, ngôi sao cũng mất luôn ngay dịp lễ giáng sinh đầu tiên không có ông bên cạnh.  

- Chúng cháu sẽ mua cho bà một ngôi sao mới. - Kristi đề nghị.  

- Hay cháu sẽ lấy giấy làm thành một ngôi sao thay thế nhé ! - Karen nói thêm.  

- Không ! - Bà nói - Năm nay chúng ta sẽ không gắn ngôi sao.  

Hình như Giáng sinh năm ấy tuyết rơi nhiều hơn.  

Sáng hôm sau, chúng tôi thức dậy sớm để xem ông già Noel đã để lại gì ở gốc cây Giáng sinh tối hôm qua. Sau bữa ăn sáng truyền thống gồm bánh táo và gà tây, cả nhà bắt đầu mở quà. Bố tôi có nhiệm vụ chuyển quà cho mọi người để ai cũng có thể mở quà cùng một lúc. Ông già Noel tặng tôi một bộ đồ chơi gia đình mà tôi ao ước, Donna được một con búp bê biết cười. Chị Karen mừng rỡ đón con búp bê cưỡi ngựa và Kristi có một bộ ấm trà bằng sứ.  

- Món quà cuối cùng là của ông gửi cho bà. Bố nói với một vẻ bí mật.  

- Của ai ? - Giọng bà lộ vẻ ngạc nhiên.  

- Con nhìn thấy gói quà trong ngăn tủ của bố khi lấy cái cây xuống. - Mẹ tôi giải thích - Do nó đã được gói lại nên con đặt ở bên gốc cây. Con nghĩ đó là quà của mẹ.  

- Bà mở quà nhanh lên đi. - Karen hào hứng giục.  

Bà run run mở hộp quà. Gương mặt bà sáng bừng hạnh phúc khi bà lấy ra một ngôi sao mạ vàng sáng lấp lánh. Bà run run mở tấm thiệp được đặt cẩn thận dưới đáy hộp :  

" Đừng giận anh nhé. Anh lỡ làm vỡ ngôi sao của em khi dọn dẹp mấy món đồ trang trí, và không dám cho em biết mặc dù cũng đã đến lúc cần có một cái mới. Anh hy vọng ngôi sao này cũng mang lại cho em nhiều niềm vui như cái đầu tiên. Chúc mừng Giáng sinh.  

Thương yêu,  

Bryant"  

Vậy là cuối cùng cây thông Giáng sinh của bà cũng có một ngôi sao, ngôi sao của tình yêu mà ông bà đã dành cho nhau. Ngôi sao đã mang ông về trong tim của mỗi chúng tôi và lễ Giáng sinh năm ấy trở nên ý nghĩa hơn bao giờ hết.

Lá thư yêu thương

"Một ngày nào đó, tình yêu sẽ đến  

với bạn bằng một cách bất ngờ nhất"

Khi còn bé, tôi rất say mê những câu chuyện cổ tích. Chúng theo tôi vào cả những suy nghĩ mộng mơ của tuổi mới lớn. Trong các câu chuyện thần tiên đó luôn xuất hiện những chàng hoàng tử dũng cảm, những nàng công chúa xinh đẹp với những câu chuyện tình cảm lãng mạn. Thế là tôi bắt đầu tìm kiếm cho riêng mình một chàng hoàng tử hào hoa, nghĩa hiệp như thế trong cuộc sống đời thường.  

Dường như việc tìm kiếm một chàng hoàng tử hoàn hảo khó khăn gấp trăm lần việc tìm được ngừơi bạn trai thân thiết. Với tôi, những bạn trai trong lớp đều là những cậu bé chỉ biết hứng thú với trò chơi của con nít hơn việc tỏ ra là một người hùng lãng mạn. Còn những anh học lớp trên tôi phần lớn lại quá thực tế, không chút lãng mạn.  

Tôi cũng có hẹn hò một đôi lần, tuy nhiên không ai hợp với tôi cả. Lũ bạn gái vẫn thường bảo tôi kén chọn. Họ cảnh báo rằng nếu tôi cứ khó khăn như thế, thì đến khi ra trường, tôi vẫn không có được một chàng trai của riêng mình ngoài cậu bạn Jo.  

Tôi và Jo làm bạn với nhau từ khi còn bé xíu, nên hiểu nhau rất rõ. Khi tôi buồn phiền hay giận dữ, khi tôi sợ hãi hay lo âu, cậu ấy luôn biết cách làm tôi an lòng. Khi tôi có chuyện buồn, đơn giản là bị điểm xấu, bị mẹ mắng hay thất vọng về những buổi hẹn hò để tìm kiếm hoàng tử của mình, Jo là người lau nứơc mắt cho tôi, kể tôi nghe những câu chuyện cười và thế là mọi nỗi buồn biến mất. Mỗi khi tôi có chuyện vui, thì chính cậu ấy là ngừơi đầu tiên chia sẻ. Chúng tôi thân nhau lắm, đến độ tình bạn ấy trở thành một phần hiển nhiên, một phần không thể thiếu trong cuộc sống.  

Một đêm, khi đang ép mình phải ngủ, tôi bỗng nhận ra một sự thật, sự thật mà tôi sợ nhất đã xãy đến. Tôi đã yêu Jo. Tôi đã yêu người bạn thân nhất của tôi. Tôi không biết nói sao, không biết phải làm sao. Trái tim tôi như ngừng đập khi nhìn vào tấm hình hai chúng tôi đang cười đùa - tấm hình mà tôi vẫn để trên bàn học từ trước tới giờ.  

Jo là người mà tôi không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu, vậy mà giờ đây trái tim tôi bỗng nói với tôi rằng điều đó là sự thật. Tôi không thể lý giải được lý do tại sao, chỉ đơn giản là trái tim tôi đã thấy một nữa của mình. Tôi có nên nói với Jo điều ấy ? Hay nên để mọi chuyện tự nhiên, phẳng lặng như từ trước đến giờ ? Tôi ngồi bật dậy, lấy một tờ giấy và bắt đầu viết. Tôi viết cho Jo một lá thư, nhưng tôi biết mình sẽ không bao giờ đủ can đảm đưa cho cậu ấy.  

Những ngày sau đó, tôi thật khổ sở khi phải giáp mặt với Jo. Tôi không biết phải làm sao, nhưng không thể bình thường với cậu ấy, không thể nghịch phá cùng cậu ấy như trứơc được nữa. Chắc Jo cũng bất ngờ trứơc điều đó, vì có bao giờ tôi giấu cậu ấy điều gì đâu.  

Những lúc ngồi vu vơ một mình, tôi chợt nhận ra rằng mình đang nghĩ đến Jo, đang nguệch ngoạc viết tên cậu ấy lên trên bàn. Những tâm sự ấy tôi dấu kín trong lòng cho đến một ngày tôi nhận được bức thư - thư của Jo :

Casey thân,  

Ngay từ khi mới gặp nhau, mình biết rằng chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt. Cậu đã luôn bên mình những lúc vui, lúc buồn hay cả những khi đau khổ. Chẳng bao giờ cậu để mình phải buồn, phải cô đơn một mình. Cậu chính là nguồn động viên lớn nhất của mình.  

Vậy mà giờ đây mình phải thú nhận rằng mình đối với cậu không đơn giản là một người bạn bình thường được nữa. Cậu luôn là người bạn tốt, đến độ mình không bao giờ cho phép mình được yêu cậu, nhưng mình không thể ngăn được trái tim mình. Mình đã yêu cậu.  

Casey à ! Mình luôn nghĩ về cậu, luôn nhớ đến cậu ngay cả khi chúng ta gặp nhau. Mỗi lúc nhìn cậu cười vui, mình thật hạnh phúc biết bao. Khi cậu khóc trên vai mình, mình còn đau đớn hơn chính bản thân cậu nữa. Hình ảnh về cậu luông giúp mình hoàn thiện bản thân, nhắc nhở mình phải thật xứng đáng để luôn là niềm tin và là chổ dựa tinh thần của cậu. Mình thật chẳng biết phải diễn tả tất cả như thế nào, nhưng mình biết rằng trái tim không bao giờ nói dối, và trái tim mình đang nói rằng - mình rất .... yêu cậu.  

Hơn cả người bạn thân nhất của cậu,  

Jo

Đọc xong lá thư của Jo, tôi cười trong hạnh phúc mà nứơc mắt tuôn rơi bởi những gì Jo viết cũng là những gì tôi viết cho cậu ấy mấy đêm trứơc đây. Tình yêu đã đến với tôi như thế, bằng cách bất ngờ nhất. Chẳng cần phải tìm kiếm ở đâu xa xôi, bạn hãy nhìn xung quanh mình xem, biết đâu bạn sẽ nhận ra một tình yêu hằng mong đợi đang ở ngay bên cạnh mình đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dieu