Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng căn tối tăm , Chu Túy Túy nhíu chặt mày, ngẫu nhiên từ khóe miệng chỗ có than nhẹ thanh nhẹ tả ra tới, cô thân thể thực nóng...... Cảm giác có một đôi bàn tay to nóng rực dán vào cô, ngón tay thon dài có lực, tiếp xúc vào làn da trắng nõn non mịn da thịt dần xuống phía dưới ...... Cô ngửa đầu thở hổn hển khẩu khí, cảm giác bức màn đều theo người giống nhau, phập phồng phập phồng .....

Đột nhiên, cả người cô co rụt lại......

Xoẹt một cái, Chu Túy Túy bừng tỉnh, mở mắt ra nhìn trần nhà bằng gỗ , nhìn chằm chằm vào đèn treo nhìn không chớp mắt, khó có thể tin.

Sau khi nhìn, cô mới chậm rì ngồi dậy, dựa vào trên tủ đầu giường, duỗi tay lấy ly nước, đem nước lạnh bên trong uống xong, cả người thanh tỉnh không ít.

Cô cũng không biết gần đây thế nào lại thường xuyên mơ thấy người kia.

Một người chỉ thấy không đến mười lần, lại cùng cô lãnh chứng kết hôn.

Nghĩ, Chu Túy Túy sâu kín thở dài, cầm di động nhìn thời gian, 4 giờ 10 phút sáng ngày 14 tháng 2.

Khó trách.

Cô cười nhạo một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, quan kín mít cửa sổ,thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy bên ngoài tiếng gió gào thét thổi qua, nghe còn có chút dọa người.

Tiếng gió không ngừng truyền đến, thổi vào cửa sổ tiếng kẽo kà kẽo cà kẽo kẹt vang lên, thuận tiện nhắc nhở cô hôm nay là Lễ Tình Nhân,cũng là kỉ niệm ngày cưới của cô.

Đương nhiên --

Cũng có thể là châm chọc cô , đã hai năm chưa thấy chồng mình.

*
Sau khi tỉnh dậy, Chu Túy Túy liền không ngủ được, cô mở ra di động ra điều chỉnh lại chế độ máy bay sang chế độ bình thường.

Cô sợ bị đánh thức, cho nên khi đi ngủ thường đặt điện thoại ở chế độ im lặng hoặc máy bay, khỏi bị quấy rầy cùng với phóng xạ.

Mới vừa có tín hiệu, di động Chu Túy Túy liền ting ting vang lên, thu được không ít tin tức.

Cô liếc mắt nhìn qua, không trả lời , thẳng đến nhìn đến người nào đó phát tới tin tức, Chu Túy Túy mới nhẹ lôi kéo khóe miệng, bất đắc dĩ cười.

Đó là bạn tốt Hạ Văn của cô phát tin tức, cũng là người duy nhất biết cô kết hôn.

Trên tin nhắn viết: Chúc đại mỹ nhân của chúng ta kết hôn hai đầy năm vui vẻ, thuận tiện Lễ Tình Nhân cũng vui vẻ ! Cuối cùng đây là lời chúc phúc chân thành tha thiết nhất của mình , hy vọng ngài này tồn tại trên danh nghĩa hôn nhân, có thể sớm ngày có điều tiến triển!

Chu Túy Túy cười trả lời lạ tin nhắn: Mượn lời này của cậu.

Hạ Văn:????? Cậu thế mà chưa ngủ?

Chu Túy Túy:Ừm hừ, gặp ác mộng lên tỉnh.

Hạ Văn trêu chọc: Mơ thấy nam nhân?

Cô chính là tùy tiện đoán, không nghĩ tới Chu Túy Túy sẽ như vậy thẳng thắn thành khẩn thừa nhận.

Chu Túy Túy: Ừm.

Hạ Văn trợn tròn mắt, trước tiên gọi điện cho Chu Túy Túy.

"Alo." Chu Túy Túy thanh âm trong trẻo, như là nước suối chảy qua khe núi, nhưng giọng điệu này, lại mang theo điểm lười biếng.

Hạ Văn nuốt hạ nước miếng, đại khái có thể tưởng tượng ra hình ảnh mỹ nhân nằm ở trên giường.

Cô nàng khụ một tiếng, nghĩ trọng điểm của cuộc gọi này: "Không thể nào, cậu thật đúng là mơ thấy nam nhân a?"

Hạ Văn sốt ruột hỏi: "Vậy cậu đây là tính toán muốn ngoại tình hay là muốn ly hôn a,nhưng tớ muốn nói cho cậu nha, ngoại tình là không đúng, đúng rồi cậu mơ thấy nam nhân có đẹp trai hay không? Quen khi nào a, có thể làm cậu mơ thấy, khẳng định là người không bình thường đi."

Chu Túy Túy nghe cô nàng này nói lung tung rối loạn ngôn từ, trước tiên đánh vỡ ảo tưởng của cô nàng.
"Ngừng".


"Khả năng làm cho cậu thất vọng rồi."

"Như thế nào".

"

Mình mơ thấy nam nhân không cần mình phải ngoại tình, cũng không cần mình ly hôn."

Nghe vậy, Hạ Văn theo bản năng lý giải thành kia nam nhân không tồn tại.

Cô uể oải à một tiếng, không còn hứng thú nghe bát quái : "Hành đi, nếu là không tồn tại nam nhân, cũng xác thật không có gì hảo thuyết."

"Nhưng là!" Nàng đột nhiên xoay cái đề tài, thấp giọng nói: "Túy Túy cậu đều mơ thấy nam nhân, có phải chứng minh ngươi gần nhất thật sự trống trải quá không."

Hạ Văn lầm bầm: "Cũng phải , cậu cũng 27 rồi, muốn đàn ông cũng bình thường, rốt cuộc đều hai năm cũng không có tí tình dục đúng không." Vừa nói đến điểm này, Hạ Văn đột nhiên lại lần nữa hưng phấn lên: "Túy Túy, nếu không cậu chia sẻ lần đầu của cậu với chồng mình cho tớ nghe đi. Nghe nói quân nhân thể lực đều rất tốt, mình rất muốn biết có phải hay không thật sự có trong truyền thuyết như vậy không, làm cho cậu hai năm phòng không gối chiếc vẫn rất vui lòng ."

Hạ Văn thổi phồng: "Ai, một lần dư vị hai năm, kỹ thuật nhất định rất tốt."

Chu Túy Túy: "...... Cút đi, ngủ.

Càng nói càng thái quá, cô lười nghe Hạ Văn nói hươu nói vượn, trực tiếp đem điện thoại ném sang một bên, lôi kéo chăn chuẩn bị lại lần nữa đi vào giấc ngủ.

*

Nhưng một nhắm mắt lại, trong đầu bỗng nhiên liền xuất hiện một bóng hình.

Người nọ lớn lên rất cao lớn, dáng người đặc biệt rất đẹp, cao lớn mà thẳng tắp, trên người cơ bắp không giống như huấn luyện viên phòng tập thể hình mà cái loại dọa người này, chính là loại lớn lên rất đẹp. Làn da màu đồng cổ, ngũ quan anh tuấn mà cứng rắn, mũi cao thẳng, mặt mày thâm thúy, tóc đen ngắn,khiến cho người ta có cảm giác lạnh lẽo.

Hình đôi môi còn rất đẹp...... Thực sự rất thích hợp để hôn môi.

Nhất cử nhất động của người nọ, đều lộ ra thành thục của người đàn ông mị lực, nhưng thi thoảng lại biểu lộ một điểm ấu trĩ nhưng lại người đàn ông rất mâu thuẫn.

Thời điểm nhìn vào cô, cặp mắt kia hiện lên sự thâm tình, như là muốn hấp dẫn cô luân hãm đi vào, làm cô hận không thể đem toàn bộ cho hắn.

Chu Túy Túy lúc trước, khả năng chính là bởi vì người này bề ngoài, nhất thời xúc động làm quyết định như vậy.

Suy nghĩ một hồi, Chu Túy Túy đột nhiên hậu tri hậu giác(*) phản ứng lại. Cô vì cái gì mà suy nghĩ? Cô lại không phải thật sự tịch mịch
Chu Túy Túy nhắm mắt lại, đem những hình ảnh vừa rồi ra khỏi đầu, thôi miên chính mình lại lần nữa tiến vào giấc ngủ.

......

Tia nắng ban mai ánh sáng nhạt. Thanh Nguyệt cổ trấn nằm ở phía nam của thành phố Lâm Thị , sáng sớm tràn ngập ánh mặt trời, làm người ở ánh rạng đông thức tỉnh, sáng sớm thấy ánh mặt trời kên cao,có được tâm tình tốt.

Đây là một trấn du lịch nhỏ, nơi này bốn mùa như xuân, mỗi năm khách tới nơi này du lịch nhiều đếm không xuể.Khu vực bên này gần dân tộc thiểu số, có rất nhiều nền văn hóa đặc sắc không giống nhau, cũng đúng là bởi vì đặc sắc, mới có thể hấp dẫn đại gia lại đây.

Bất quá du lịch trấn nhỏ đều tương đối loạn, càng đừng nói nơi này đã từng tuôn ra quá rất nhiều tin tức xã hội cũng như tin tức thể chế pháo luật. Nhưng mặc dù là như thế, người tới như cũ nối liền không dứt.

Có người đặc biệt tới du lịch ngắm phong cảnh, có học sinh vẽ thực vật, còn có người tới để chạm và đá may mắn .

Thu Thu là tiếp tân của quán rượu "Say rồi đi theo bạn", mỗi ngày buổi sáng đều đến sớm nhất, ngồi ở cửa.

Mà lúc này Thu Thu nhìn người đang ngồi ở quầy lễ tân, vô cùng kinh ngạc: "Chị sao chị xuống sớm như vậy?"

Chu Túy Túy ừ một tiếng, chống tay ngủ gà ngủ gật: "Tỉnh dậy liền đi xuống, đói bụng."

Thu Thu: "......"

Thu Thu nhìn Chu Túy Túy hiện tại bộ dáng này, liền bật cười.


Bên ngoài mọi người chỉ biết bà chủ của "Say Rồi Đi Theo Bạn" là cái mỹ nhân động lòng người, tính cách lạnh lùng, làm việc quả quyết, nói chuyện độc miệng. Nhưng bọn họ hoàn toàn không biết,bà chủ của bọn cô trừ bỏ những cái đó biểu lộ ra ngoài mà mọi người thường biết thì kỳ thật còn có mặt đáng yêu.

Thời điểm không ăn không no ngủ không yên, liền nhìn rất giống một đứa trẻ, thoạt nhìn làm người ta đặc biệt muốn bảo vệ.
" Buổi sáng chị muốn ăn cái gì không?Để em làm cho chị."


Chu Túy Túy mở mắt ra, suy nghĩ giây lát nói: "Hôm nay buổi sáng nghĩ muốn đi ăn, em cùng chị đi?"

Thu Thu ánh mắt sáng lên, sung sướng đáp ứng: "Được nha!"

Sáng sớm là thời điểm mà quán rượu đều không buôn bán, cũng không khách. Càng đừng nói là quán rượu của bọn họ ở cuối ngõ, chỉ có người khách quen đến rồi giới thiệu người đến, chứ không hiếm có người biết cửa hàng này.

Cũng may Chu Túy Túy mở quán rượu cũng không phải vì kiếm tiền, cho nên cũng không để ý đến khách đến có đông hay không.
Bên cạnh quán rượu "Say Rồi Đi Theo Bạn" là một khách sạn, đó mới là nơi Chu Túy Túy mở để kiếm tiền, khách sạn mỗi năm buôn bán không tồi, có thể mang đến cho cô một khoản lợi nhuận khá cao.


Chu Túy Túy mang theo Thu Thu ra cửa, lập tức đi đến nơi náo nhiệt nhất của cổ trấn.

Cổ trấn vào buổi sáng cũng rất náo nhiệt, rốt cuộc thì lúc này vẫn là thời điểm trong dịp nghỉ Tết,khách tới du lịch không ít.

Hai người đi vào một cửa hàng quen thuộc để ăn, tìm vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống gọi món. Sau khi gọi món xong Chu Túy Túy chống tay nhìn dưới phố lớn nhỏ xem người đi đường, tâm tình tốt hơn vài phần.

Đột nhiên,cô nhìn chằm chằm chỗ nào đó dừng lại. Kia đứng ở dòng người đàn ông đứng giữa hạc trong bầy gà kia dưới mũ với diện mạo......

Chu Túy Túy chớp chớp mắt, vừa định muốn nhìn kỹ xem thì người nọ đã biến mất. Thay thế đứng ở nơi đó, là một người trẻ tuổi đang đứng.

"Chị." Thu Thu nhìn trước mặt thất thần Chu Túy Túy hô hai câu: "Chị, ăn bữa sáng."

Chu Túy Túy hơi giật mình, duỗi tay chỉ vào dưới lầu chỗ nào đó hỏi: "Thu Thu, em có nhìn thấy ở nơi đó có người đàn ông đội mũ đen không?"

Thu Thu lắc đầu, vẻ mặt mê mang nhìn cô: "Không có nha, nơi đó không phải vẫn có đàn ông đứng sao."

Chu Túy Túy: "......"

Hay là, cô thật sự xuất hiện ảo giác?

Hay là giống như Hạ Văn nói, cô thật sự quá trống trải??

Không đến mức đi!

Chu Túy Túy lắc đầu, đối với ánh mắt lo lắng của Thu Thu, không tiếng động nhếch khóe miệng ý bảo: "Ăn bữa sáng."

"Dạ."

*

Lầu một của cửa hàng rất rộn ràng náo nhiệt, mọi người đều xếp hàng chờ đợi.

Tiểu Đồng cùng Thẩm Nam ngồi ở dưới lầu, vừa ăn bữa sáng vừa nói chuyện.

"Đội trưởng." Tiểu Đồng ăn bánh bao mơ hồ không rõ kêu.

Mới vừa một hô lên, đã bị Thẩm Nam mặt không biểu cảm liếc mắt một cái, Tiểu Đồng vội vàng sửa miệng: "Thẩm gia."

Kêu xong sau, Tiểu Đồng lầm bầm: "Tiếng Thẩm gia này quá khó kêu, vì cái gì không cho người ta kêu Nam gia, sợ bị phát hiện, người kia cũng chưa chắc biết chúng ta là ai......" Hắn lẩm nhẩm: "Em tìm hiểu tin tức, nhóm người kia đã tiến vào đến cổ trấn này, nhưng cụ thể ở nơi nào tạm thời còn không rõ ràng lắm,người của chúng ta vẫn chưa có tin tức."

Lần này bọn họ tới đây để theo dõi một nhóm người, nhưng cụ thể có thể bàn chuyện hay không tạm thời còn chưa rõ ràng lắm.

Thẩm Nam nhướng mày, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, tiếng nói trầm thấp lạnh lùng: "Tìm người nhìn ngoại trừ khách sạn trong trấn,tra tất cả khách sạn ở nơi hẻo lánh."

Anh làm việc quả quyết trầm ổn, không dài dòng liền đem trọng điểm nói ra.

"Đúng vậy."

Tiểu Đồng trầm mặc một hồi, thấp giọng hỏi: "Thẩm gia, đến lúc đó cả hai chúng ta đi sao?"

Nghe vậy, Thẩm Nam nhẹ sẩn thanh: "Sợ?"

"Phì!" Tiểu Đồng đỏ mặt phản bác: " Đồng gia em sợ khi nào! Huống chi anh còn ở đây, anh đi đâu em sẽ theo đấy!"

Cậu ta trầm mặc một lát, đột nhiên nói:"Em nghe nói người kia tới bàn chuyện làm ăn đang cho người điều tra rất lợi hại, chúng ta muốn bọn họ trước mặt bọn họ không muốn lộ mặt e là rất khó."

Thẩm Nam hiểu rõ, lời ít ý nhiều :"Yên tâm."

......
S

au khi ăn xong bữa sáng, Chu Túy Túy bảo Thu Thu về quán rượu trước, chính mình lại đi lang thang trên phố không rõ mục đích.


Hôm nay là Lễ Tình Nhân, trên đường không ít cặp đôi đi qua, ven đường mấy cô gái chàng trai bán hoa cũng nhiều hơn mọi khi, rất nhiều cửa hàng cũng mở cửa trước để buôn bán.

Chu Túy Túy tối hôm qua ngủ không ngon, lúc này cũng không có tâm trạng đi dạo phố, liền đi theo dòng người đi tới, có chút thất thần.

Đột nhiên,cô kêu lên một tiếng,bị người đâm vào.

Chu Túy Túy ngước mắt, nhướng mày nhìn về phía người đàn ông vừa đâm vào mình ,lời còn chưa kịp nói, người nọ liền nhìn xung quanh ,rồi vội vàng rời đi.
Cô nhìn chằm chằm vào bóng dáng người nọ , theo bản năng híp mắt.


Còn chưa kịp phản ứng , Chu Túy Túy đột nhiên đã bị người ta ôm vòng lấy eo, cả người dựa vào vòng tay ấm áp của người đàn ông .

Mẹ kiếp!

Cô theo bản năng muốn duỗi tay muốn đánh người, tay vừa vươn ra đã bị người đó nhẹ nhàng nắm lấy, bàn tay này rất khỏe, giam cầm cổ tay của cô, không cho cô nhúc nhích nửa phần. Giãy giụa một lát không có kết quả, cô liền lấy chân đá , chân còn chưa kịp đá ra, đã bị người đàn ông trước mặt ngăn cản.


Cả người thật giống như dán lên người anh ta.

Bây giờ vẫn đang ở trên đường cái tuy rằng cô đã đến nơi ít người nhưng vẫn có người qua lại, Chu Túy Túy nhanh nhạy, vừa định kêu lên một tiếng, bên tai liền truyền đến một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ: "Bà xã, đã lâu không gặp nên quên mặt chồng mình rồi?"


Chu Túy Túy nghe thanh âm này, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn phía người đàn ông trước mặt.

"Anh......" Cô còn chưa kịp phản ứng.

Thẩm Nam liền bóp eo cô một tay ôm hết vòng eo, vừa ôm vừa kéo Chu Túy Túy về phía trước, ghé vào tai cô nói nhỏ một câu: "Đằng sau có người."

Thẳng đến khi mang Chu Túy Túy vào một căn phòng nhỏ ở sau, cô mới duỗi tay đẩy người trước mặt ra. Tay vừa đụng tới bả vai anh Chu Túy Túy đã bị Thẩm Nam kéo qua, ngã nhà vào lòng ngực anh, chặt chẽ dán vào nhau.

Anh duỗi tây đè vào ót cô, làm cô ngửa đầu, rồi sau đó anh liền cúi đầu hôn xuống môi cô...... Anh ở trên môi cô trằn trọc cọ xát.

Hai người dựa vào gần, từ bên ngoài người qua đường nhìn vào như một đôi tình nhân lúc này đang động tình, không chờ được lúc về khách sạn liền ở đây ân ái.

Chu Túy Túy bị cắn xuống, nháy mắt tỉnh táo lại. Nàng duỗi tay đẩy người đàn ông trong ngực ra.

Thẩm Nam liếm liếm vành tai cô, hơi thở ấm áp bức người,ghé vào vành tai cô lẩm bẩm: "Còn chưa đi."

Chu Túy Túy: "......"





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro