Phép màu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

bgm: Con chim trên cành hát về tình yêu - Tùng.

Và nếu anh chết đi - à không anh đã thực sự chết đi - mà em không nói thì chắc anh mãi mãi không biết.

Hằng đêm em vẫn thường tự hỏi rằng chừng nào anh Thái mới xuất ngũ mà về với em, chừng nào thì em mới được khoác áo hồng son sắc như mấy cô gái trong làng - dù phận mình không xứng. Nhưng anh ơi em da diết thương nhớ anh, tha thiết ôm một nỗi niềm nhung nhớ cứ lớn dần mãi trong tim và anh, em muốn được gả cho anh.

Chắc anh sẽ chẳng biết.

Em vẫn thường nguyện cầu rằng một sớm mai thức dậy em sẽ trở thành một người phụ nữ, một người thiếu nữ có thể tòng phụ tòng tử, một người thiếu nữ mang trọng trách nối dõi cho anh, một người thiếu nữ ở bên cạnh anh để anh không phải bị chê cười. Nhưng anh biết không, làm sao mà dễ như thế, làm sao mà có phép màu nào kì diệu đến thế, làm gì có ? Hay chăng là những lời nhục mạ từ miệng đời cay nghiệt dành cho anh, cho em, cho chúng ta, cho cuộc đời của chúng ta...

Chắc anh sẽ chẳng biết.

Những ngày anh đi lính em bầu bạn với biển với trời cho vơi đi cái nỗi niềm khôn tả cứ mãi túc trực trong lòng em, em nói khẽ cho gió nghe về những kí ức đẹp đẽ của đôi ta, kể cho gió nghe để gió biết rằng em đang ngóng trông anh đến nhường nào và nhờ gió rằng hãy gửi cho anh nụ hôn nồng nàn cùng tấm khăn mùi xoa em vô cùng yêu dấu cho anh. Nhưng em nào có biết, anh chẳng thể ôm hôn tấm khăn mùi xoa ấy thêm lần nào nữa. Vì có lẽ anh đã bị chôn vùi bởi đất đen và bom đạn, anh đã mãi nằm dưới những lần hành quân cùng với đồng đội, Tổ quốc, mải mê mà chẳng kịp nghe gió gửi cho anh vài điều thân thương.

Em yêu lắm đấy, em thương lắm đấy, em lo cho anh nhiều đấy.

Chắc anh sẽ chẳng biết.

Nụ hồng ngày sinh nhật anh đặt ngay thềm nhà em đã rơi rụng dần vì trận mưa dữ dội đêm hôm trước. Nhưng nhành hồng ấy vẫn còn sót lại một cánh hoa như tình yêu của anh sẽ vượt qua mọi giông bão để tìm đến được với em. Em trân quý nhiều lắm, em cũng yêu anh nhiều lắm. Em biết anh có bao nhiêu vất vả, bao nhiêu nặng nhọc ở nơi chiến chinh, ở nơi doanh trại nhưng có bao nhiêu giọt mồ hôi mà sự gấp gáp khi anh tìm về với em vậy ? Đã có bao nhiêu làn gió thổi qua những vết thương trên má trên môi anh khi anh tìm về nơi chốn anh hằng mong nhớ thế ?

Và vì sao anh lại chẳng nói gì với em, lúc đó đang thao thức tâm sự với trăng trên tấm chiếu thế ?

Bởi vì,

Nếu mà anh nói thì ta đã sà vào lòng nhau mà ôm hôn thắm thiết cho thoả nỗi nhớ những ngày xa cách. Ngọn lửa tình bừng lên và mình không thể nào dập tắt được...

Nếu mà anh nói thì mặt đôi mình sẽ nóng ran gò má lan đến tận mang tai mà thủ thi cho nhau nghe những lời yêu thương. Thổn thức nói lên từng chữ từng câu vì không thể kiềm được lòng mình...

Nếu mà anh nói thì lúc đó em đã kịp hít lấy mùi hương của anh lần cuối, ôm lấy người em yêu lần cuối và khắc ghi thật sâu gương mặt của anh lần cuối. Tất cả rồi sẽ tan biến nhanh thôi nhưng ít ra em vẫn biết được đó là lần cuối mình có thể nhìn thấy anh...

Hai ta đâu biết, lúc đó là lần cuối mình có quyền được gặp nhau...

Chắc anh sẽ chẳng biết.

Bây giờ, ngay trên tấm chiếu còn vương mùi ngóng trông, đợi chờ thì em lại khóc nghẹn ngào, lồng ngực em phập phồng liên hồi, tựa như trái tim đang dữ dội gào thét lấy tên anh. Nhưng làm sao anh hay anh biết, làm sao có thể khi anh đã ngủ say thật say khi mà Tổ quốc còn chưa giải phóng, độc lập.

Chắc anh sẽ chẳng biết.

Bây giờ, em đang ngồi đếm lại từng kỉ niệm của mình, ngồi âu yếm cánh hoa mạnh mẽ ngày đó để xem còn sót chút tình nào anh dành cho em không ? Để xem còn sót chút hương nào của anh không ? Để xem còn sót chút hồi ức nào em còn quên không nhặt hay không ?

Chắc anh sẽ chẳng biết.

Giờ đây em đớn đau nhìn di ảnh của anh trên bàn thờ, ánh mắt đó, gương mặt đó, từng tấc da thớ thịt, giờ chỉ còn lưu lại trong một bức di ảnh, chỉ còn lưu lại trong tim của người còn sống và chỉ còn lưu lại trên tuyến đường Trường Sơn khi anh còn chinh chiến. Giờ đây, em sẽ chọn lấy một cô gái, sinh vài ba đứa con với cô ấy, và sống cùng cô ấy tới già, để cho anh thoả cái nguyện ước thấy em được hạnh phúc, thấy em viên mãn trọn cả một đời, được không anh ?

Nhưng em có thực sự đang hạnh phúc không ? Em có thực sự sẽ vui với lựa chọn hèn nhát của mình chứ ?

Em không biết, tương lai giờ bỗng chốc bị bỏ dở, tương lai giờ như hàng lệ tràn mà lướt qua mi mắt em, tương lai cứ trải con đường cho mình đi, tương lai cứ đẩy mình đi tới dù cho phía trước có là vực sâu chết chóc thì nó vẫn cứ đẩy mình đi, thì cứ sống thôi. Sống như đã chết. Sống mà vẫn cố chấp ôm lấy những dĩ vãng hạnh phúc dẫu cho chúng đang xé nát từng mảnh của linh hồn. Sống với nỗi nhớ vô tận, ám ảnh lấy tâm trí, ám ảnh lấy nấm mồ cô độc trong tương lai...

Sống như đã chết.

Uyển Trư, ngày 2 tháng 11 năm 2022.
thanks for reading
end.

75% có ngoại truyện, hoặc là sẽ có phần spin-off riêng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro