Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nụ cười trên môi hắn cứng đờ.

Ta duỗi tay kéo đai lưng hắn lại, nghiêm mặt nói: "Sư phụ đã nói, lúc hành y chữa bệnh phải toàn tâm quên mình".

Hắt vội vàng giữ chặt đầu còn lại của chiếc đai lưng.

Ta với hắn cầm hai đầu đai lưng kéo qua kéo lại mấy lần, cuối cùng không đọ được sức hắn, đai lưng bị hắn giằng về.

Không biết có phải do lỡ tay dùng lực với ta hay không, mà sắc mặt hắn thoáng ửng hồng.

Ta xắn cao tay áo, bừng bừng ý chí đấu tiếp.

Hắn vội chống tay lên bàn nhảy vọt ra ngoài cửa sổ, chạy xa đến tám trượng mới dám dừng lại dưới một gốc đào, tay run run chỉ vào ta, mặt đỏ bừng bừng: "Cô..."

Ta buông tay áo cười gian, hành y nhiều năm, ta đã sớm luyện được một trái tim kim cang bất hoại, hắn lại dám bày khí thế bắt nạt trước mặt ta, chẳng phải là...

Suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm được từ thích hợp, ta trở về Linh Tịch các, lôi chiếc khăn kia ra giặt, hong khô rồi mang đến Hàm Yên các.

Mi Vũ đang ủ rượu nếp, mùi thơm lan tỏa thấm vào ruột gan.

Ta vui rạo rực: "Ai da, hôm nay có cơm rượu ăn rồi".

"Là vị mới, tỷ nếm thử xem." Nàng múc một muỗng đưa đến miệng ta.

Cơm rượu trong miệng chua chua ngọt ngọt, hương thơm mà không nồng, nhẹ mà không nhạt, còn thoang thoảng lẫn mùi lá sen.

Ta bày ra dáng vẻ như si như say, ôm chặt eo nhỏ của Mi Vũ, cọ cọ lên ngực nàng: "Ngon chết đi được. A Vũ, muội đúng là lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, cứu được người, câu được hồn. Quả là điển hình của danh y hiền thê lương mẫu".

Nàng gật gù đồng ý: "Nói quá đúng".

Tự tin là một thứ rất thần diệu, như dệt hoa trên gấm điểm tô cho khuôn mặt , lại dưới vẻ đẹp thiên sinh lệ chất khiến nàng có ba thêm phần quyến rũ. Mỗi lần Mi Vũ tỏ vẻ tràn đầy tự tin đều khiến người ta thấy đẹp không nói lên lời, mà xưa nay phong cách của ta lại chính là khiêm tốn, khiêm tốn.

"Ừ. Cho muội cái này." Ta giơ chiếc khăn lụa đã giặt sạch sẽ trước mặt nàng, phẩy phẩy mấy cái, cười hì hì: "Giặt rồi nhé".

Sắc mặt nàng ửng hồng, đoạt lấy chiếc khăn rồi nhét vào tay áo.

Bởi có khách quý đến, cơm trưa hôm nay cực kỳ phong phú. Đồ uống chính là cơm rượu Mi Vũ mới ủ, rót đầy trong ly bích ngọc.

Sư phụ là người kỹ tính, mỗi một loại trà đều được dùng với một loại ly khác nhau. Thiết quan âm dùng tử sa, mao tiêm dùng lưu ly, tuyết cúc dùng chén bạch ngọc. Mi Vũ cũng vậy, rượu nếp nhất định phải dùng với chén bích ngọc mới được.

Đáng thương cho ta mỗi lần uống rượu nếp đều như chim sợ cành cong, chỉ sợ đánh rơi chén ngọc. Tuy bảo thần y ngày thu đấu vàng, nhưng có một sư phụ đốt tiền và một tên đồ đệ bại gia thì đâu chịu được. Thân là tổng quản tài vụ của Già La, để cân bằng thu chi, ta thật sự rất vất vả.

Tướng ăn của Dung Thăng thật dễ nhìn, giơ tay nhấc đũa đều phong độ ngời ngời. Rõ ràng đang ăn vào khói lửa nhân gian, vậy mà lại tạo cho người ta cảm giác như đang thâu gió uống sương, nhìn rất chi là bổ mắt.

Mi Vũ hốt hốt hoảng hoảng, ngây ngây ngốc ngốc qua một ngày. Trước khi ngủ, nàng đột nhiên ác độc bấm ta một cái, lẩm bẩm: "Muội không phải đang nằm mơ chứ".

Ta nghiến răng nói: "Ừ. Mộng xuân".

Mi Vũ lại bấm ta cái nữa: "Đáng ghét, nha đầu chết tiệt".

Ta cười hắc hắc, quay về Linh Tịch các ngủ.

Sáng sớm hôm sau, trời chưa sáng ta đã bò dậy đi hái triêu nhan như thường lệ.

Khoảnh khắc mặt trời mọc lên ở đằng đông, sau lưng ta đột nhiên truyền đến tiếng tán thán: "Bình minh ở Đông Hải quả nhiên hùng vĩ tráng lệ".

"Sao huynh cũng thức dậy sớm vậy?"

Trong tay hắn cầm một đóa triêu nhan, đặt lên chiếc khay vàng chỗ ta, cười đạm nhạt: "Ừ. Có món quà muốn lén lút tặng cô".

Ta không khỏi ngẩn ra, đương lúc còn sống, không ngờ lại có nam nhân tặng ta lễ vật! Ta nghiêng người nhìn lại mặt trời, đúng là mọc từ đằng đông mà!

"Quà gì?"

Hắn cười bí ẩn, "Một món quà rất đặc biệt".

Ta thực tò mò: "Đặc biệt thế sao? Lẽ nào huynh định cho ta một vị tướng công?"

Khóe môi hắn cong lên, cười không thành tiếng, sóng mắt lóng lánh sâu sắc của hắn dường như tỏa ra ánh hào quang. Trường sam màu trắng, trên gấu áo chỉ thêu mấy cành trúc, càng làm tăng lên vẻ cao quý thanh nhã của hắn, khuôn mặt xuất trần thoát  tục, y như người trong tranh. Tướng do tâm sinh, ta nghĩ hắn là một người cực kì phong nhã, mắc bệnh sạch sẽ một chút, phẩm vị không dung tục, có một đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người, nhưng tâm tư đạm mạc hờ hững.

Ta tâm tư lén lút nghiền ngẫm người trước mặt, thất thần. Mãi khi Nã Vân ở trên đầu ta kêu một tiếng phá phong cảnh, ta mới phát hiện mình vẫn nhìn chằm chằm hắn nãy giờ, không biết đã nhìn bao lâu.

Trong lòng ta bỗng cảm thấy khác thường, khép mi buông mắt.

"Cô làm gì vậy?"

"Niệm kinh"

"Đọc cái gì rồi?"

Mắt ta híp thành một đường chỉ, cười gượng: "Vẫn không nói thì hơn?"

Hắn cười cười, dịu dàng dụ dỗ: "Cứ nói đi".

Ta nghiêm mặt: "Sắc tức thị không..."

Hắt 'phì' một tiếng, vội xoay người sang chỗ khác. Đôi tay chấp sau lưng, khớp khớp rõ ràng.

Ta vẫn liên tục niệm kinh đi theo hắn đến Phụ Tuyết lâu, vào thư phòng.

Hắn đi thẳng tới trước bàn đọc sách, xoay người vẫy vẫy ta: "Cô qua đây".

Ta bước lên. Hắn nhấc tay áo, bàn tay định hướng đến gò má ta, ta theo bản năng vội né người lẩn tránh, tim đập thình thịch hai cái.

Ngón tay hắn dừng giữa trán ta, hỏi: "Ấn ký này của cô là sinh ra đã có sao?"

Ta gật đầu đáp phải.

"Mi Vũ giỏi thuật dịch dung, sao không giúp cô xóa?"

"Ấn ký này đã hòa tan với máu thịt, trừ khi khoét đi mới được. So với có một vết hõm lớn trên trán, chẳng thà để một mảng mực, huynh nói đúng không? Thật ra thì thế này cũng rất tốt, ra ngoài hết sức an toàn. Hơn nữa, dù sao ta cũng không nhìn thấy."

Hắn sâu xa nói: "Làm người không thể ích kỷ quá, phải suy nghĩ cho người khác một chút."

Ta: "..."

Hắn rút một chiếc bút lông sói từ cái giá bút đặt trên bàn. Ánh mặt trời chiếu vào ngón tay hắn, thon dài trắng nõn, dịu dàng sáng bóng như ngọc thạch.

"Nào, ta vẽ cho cô một bức."

Ta kinh ngạc không ngớt, không ngờ sinh thời lại vẫn có người chịu vẽ chân dung ta. Mặc dù sư phụ và Mi Vũ chưa từng nói ta xấu xí, nhưng cơ hồ mỗi một nam nhân thấy ta đều dời mắt nhanh như chớp, đủ thấy dung mạo thô kệch của ta đến tột cùng khiến nam nhân không nhìn nổi cỡ nào.

Hắn trải giấy Tuyên Thành ra, đặt cái chặn giấy bằng tỳ hưu ngọc thạch lên, bắt đầu vẽ.

Trong phòng yên tĩnh không một chút gió, hương hoa cực nồng.

Tự vẽ cho ta một bức chân dung sao? Thế sao nhìn cũng không nhìn một lần? Kỳ lạ.

Một lát sau, hắn đưa bức vẽ cho ta.

Cô gái trong tranh mày như núi xa, sóng thu linh động, nét cười thản nhiên, xinh đẹp ung dung. Tà váy nhẹ nhàng, tựa hồ chỉ cần có một luồng gió thổi đến là nàng sẽ theo mây bay đi.

Đúng là bút pháp thần kỳ.

"Đẹp không?"

Ta thật lòng khen: "Đẹp lắm. Đây là ai vậy?"

Hắn nhìn ta: "Tất nhiên là cô."

Ta sửng sốt, bật cười: "Huynh tưởng ta không soi gương à? Ta nào có dễ nhìn như vậy."

"Đích thực là cô đó. Đây mới là dáng vẻ vốn có của cô." Vẻ mặt hắn trịnh trọng không giống đang nói đùa, nét mặt hờ hững tùy ý khó khi nghiêm túc sâu lắng như vậy.

"Vốn có? Chẳng lẽ dung mạo của ta bây giờ không phải là vốn có?"

Hắn chỉ chỉ vết đen giữa trán ta: "Đây không phải bớt, nó là phong ấn."

Ta kinh hoảng: "Phong ấn?"

Hắn gần đầu.

Trước mặt ta tối sầm, run run giọng: "Lẽ nào, ta là một yêu tinh?"

"Ừ, biết đâu ấy," hắn dừng một chút, khóe môi chứa nét cười: "Yêu tinh cũng rất đẹp."

Phập... tim trúng tên.

"Một khi ấn ký được xoá đi, cô chắc chắn sẽ đẹp như trong tranh."

Ta nhìn thiếu nữ trong tranh, cơ hồ là ta, lại không phải ta.

"Cô không tin sao?"

Ta đúng là không tin lắm, ta lẽ nào có thể có dung mạo đẹp như vậy ư?

"Cô chờ chút." Hắn đi về sau tấm bình phong cầm một hộp gấm nhỏ mang ra.

"Ngồi xuống, đừng động." Hắn ấn ta ngồi xuống trước gương, từ trong hộp gấm chọn ra một loạt các thứ, ở trên trán ta chà nhẹ mấy lần, trên da truyền đến một loại cảm giác mịn màng u lãnh, nhưng cái lành lạnh lại theo ngón tay đang chuyển động kia mà sinh ra một phần ấm áp.

Hắn giơ gương đồng lên trước mắt ta.

Ta kinh ngạc không nói lên lời. Vết đen biến mất rồi, thứ dược cao kia như đã hòa tan vào da thịt, giữa trán trơn bóng như ngọc.

Ta không kìm được khen: "Không ngờ thuật dịch dung của công tử lại cao minh như thế, cũng không ngờ, ta vậy mà... cũng đáng nhìn."

Ta khiêm tốn thành quen, cho nên cái từ "xinh đẹp" lăn đi lăn lại trên môi mấy vòng, cuối cùng vẫn nuốt trở vào.

Hắn đưa tay lột thứ gì đó mỏng như cánh ve từ trán ta xuống.

"Giờ thì cô tin rồi nhỉ."

Ta gật đầu.

"Nếu không có vết đen này, cô thật ra thì, cũng là..." hắn dừng một chút, tựa hồ đang tìm kiếm từ ngữ thích hợp, "Ừm,... một cô nương xem được."

Ta không nhịn được cào cào bàn chân... Chỉ xem được thôi sao? Công tử tầm mắt của ngài đến cùng cao đến mức nào vậy!

"Cô muốn xóa phong ấn này không?"

"Đương nhiên muốn, nhưng xóa thế nào?"

Hắn cười xán lạn: "Đây xem như là món quà ta tặng cô".

Ta trong lòng mừng rỡ: "Ý huynh là, huynh có thể giúp ta xóa nó?"

Hắn mang ý cười gật đầu, chậm rãi nhả ra một câu: "Có điều, cô phải đồng ý với ta một chuyện".

"Chuyện gì?"

Hắn cười cười, ánh mắt dịu dàng như nước khiến người ta hoa mắt, "Chuyện này ta tạm thời chưa nghĩ ra, cô cứ đồng ý trước đi".

... Cái này hình như không ổn lắm? Ngộ nhỡ hắn bắt ta giết người phóng hỏa thì sao?

Hắn như nhìn ra điều ta lo lắng, lại cười cười: "Cô yên tâm, ta tuyệt không bảo cô đi làm chuyện gì thương thiên hại lý".

Có một số chuyện tuy không thương thiên hại lý nhưng cũng không phải tốt lành gì. Ta xưa nay thích làm chuyện mình nắm chắc, cái kiểu yêu cầu đầy bí ẩn này không khác nào một sợi tơ vô hình, hắn có thể tùy ý kéo chặt sợi tơ, bắt ta đi hoàn thành một chuyện mà ta không biết, rốt cuộc ta có thể làm được hay không, bằng lòng hay không, ta đều không rõ. Ta không thích loại cảm giác không thể tự chủ này.

Cô gái trong tranh thanh lệ thoát tục, trong mắt như sóng sánh nước mùa xuân. Xóa phong ấn, ta sẽ như bức họa này, không còn là nữ tử xấu xí người gặp người sợ nữa, biết đâu còn có vài nam tử vì ta siêu lòng.

Ta nên lựa chọn thế nào đây? Trong lòng xoắn xuýt giao chiến, cuối cùng lý trí vẫn hơi chiếm thế thượng phong: "Để ta cân nhắc đã".

"Được thôi. Có điều, còn một việc nữa."

"Còn việc gì?"

"Xóa phong ấn rồi, cô có thể mở khóa thiên tri, thấy vài thứ người thường không thấy được."

Ta cười hỏi: "Chẳng lẽ thấy được kim ngân tài bảo chôn dưới đất?"

Hắn nhả ra từng chữ một: "Quỷ hồn yêu linh, hoặc là vài thứ không sạch sẽ khác. Chẳng hạn như tỉnh lại lúc nửa đêm, có thể cô sẽ nhìn thấy trước giường bay mấy con..."

Hắn rất là ý tứ dừng lại, hàm súc nhìn ta.

Ta trợn mắt há mồm, một thân da gà trên nổi lên ồ ạt.

Hắn nhìn ta chăm chú, nghiêm túc hỏi: "Cô còn muốn xóa phong ấn không?"

Ta vốn đã do do dự dự, giờ càng do dự thêm.

"Không vội, từ từ suy nghĩ, nghĩ xong tuỳ ý tới tìm ta.". Ngữ khí của hắn cực kỳ dịu dàng khoan dung, y như đang dỗ dành một đứa trẻ đã tham ăn lại sợ đau bụng.

Ta đi khỏi Phụ Tuyết lâu, lòng đầy nghi hoặc. Phong ấn này rốt cuộc là ai tạo ra? Vì sao phải phong bế thiên luân trên trán ta? Người có thiên tri, thế gian hiếm có, loại thiên phú dị bẩm này đến tột cùng là phúc hay họa? Ta xoắn xuýt nghĩ ngợi cả ngày vẫn không quyết định được rốt cuộc là xóa hay không, bèn đến Hàm Yên các tìm Mi Vũ thương lượng.

Sau khi nghe ta nói, Mi Vũ mừng nhiều hơn sợ: "Thật sao?"

"Thật. Nhưng mà sau khi xóa, thiên tri của ta sẽ mở ra, nghe nói có thể sẽ nhìn thấy mấy thứ quỷ hồn yêu linh."

Mi Vũ che miệng "a" một tiếng, vẻ mặt đổi thành sợ nhiều hơn mừng.

"Vậy thì, vẫn là thôi đi đừng xóa phong ấn nữa. Nếu ngày nào cũng phải thấy mấy thứ đó thì sống kiểu gì." Nàng đột nhiên trợn mắt: "Ôi chao, thế này buổi tối lúc 'vui vẻ' cùng tướng công chẳng phải sẽ nhìn thấy khán giả ở bên giường đứng xem sao."

Ta: "..."

Kẻ rơi vào lưới tình quả nhiên đều có tư duy lệch lạc, nói thật, ta vẫn chưa cân nhắc đến vấn đề này. Bất quá, đây cũng đúng là một thử thách lớn. Nếu thực sự như vậy, ta không phải nam nhân cũng liệt.

Nàng lại nói: "Linh Lung, nếu là người thích tỷ, sẽ không bận lòng về dung mạo tỷ chứ? Vừa gặp đã yêu gì đó còn không phải chuyện nực cười nhất sao."

... Nàng hình như đã quên mình chính là kẻ đang làm chuyện nực cười đó.

Ta thản nhiên khép tay áo, "Nói thì nói vậy, nhưng nếu ngay từ lần gặp đầu tiên đã dọa người ta chạy mất thì làm gì có cơ hội tìm hiểu sau này?"

Ta tự thấy bản thân nhân từ phúc hậu, vậy mà lớn đến mười bảy tuổi rồi, vẫn chỉ có một tên đực duy nhất yêu ta, chính là Vượng Tài.

Mi Vũ hỏi: " Vậy, phong ấn đó rốt cuộc là tỷ định xóa hay không xóa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro