Mùa trung thu ấy...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Hôm nay là đúng rằm tháng Tám, đêm trung thu. Tiếu Vy ngồi bên sofa, cô cầm cốc capuchino nóng nguấy đều, mắt hướng ra ngoài sân_ nơi có ánh trăng chiếu sáng, rải trên từng viên đá sỏi. Đối với cô, mùa Trung thu nào cũng như nhau, chỉ trừ Trung thu năm ấy, năm cô mới 12 tuổi.
    Hồi ấy Tiếu Vy vẫn chưa chuyển nhà lên đây, nhà cô khi đó cũng chỉ vỏn vẹn 2 tầng, nhưng khi lên đây làm ăn, ba mẹ tích cóp được nhiều hơn do tìm được việc làm ổn định. Bây giờ ngồi trên sofa, nội thất trong nhà đầy đủ, cũng sẽ là một mùa Trung thu đủ đầy, đương nhiên về cả vật chất lẫn tình thương. Năm cô 12 tuổi, gia đình cô sống ở 1 vùng quê nghèo. Cách nhà cô 2 ngõ là nhà của 1 cô bé, tầm 7 tuổi, tên Hiểu Linh. Hiểu Linh có gia cảnh nghèo khó, mỗi mùa Trung thu đối với Linh mà nói, thật sự quá xa xỉ. Trung thu năm ấy chính là khoảnh khắc cô_ Tiếu Vy nhận ra, hóa ra, trên đời này, vật chất không phải là tất cả.

     Căn nhà tối om, xập xệ đó là nhà của Hiểu Linh, Tiếu Vy thấy cửa nhà chỉ được lấy 1 sợi dây mỏng buộc lại. Hồi đó Tiếu Vy nhìn ngôi nhà với ánh mắt khinh thường, và nghĩ:" trên đời này thật thừa thãi khi có những căn nhà xấu xí đến như vậy!" Rồi vô tâm quay đi, mỉm cười với lũ bạn của mình, Trung thu lại đến rồi.

    Trong căn nhà chưa đạt nổi nhà cấp 4 là gia đình Hiểu Linh sinh sống, trên bàn ăn chỉ có 2 đĩa, rau muống luộc, có mấy cọng, và đĩa khoai lang. Cả nhà ngồi ăn trong im lặng, Hiểu Linh hết nhìn bố rồi quay nhìn mẹ, cô bất giác thở dài, không thấy ai nhắc đến mai là Trung thu, có lẽ cô cũng sẽ lẳng lặng cho qua Trung thu năm nay. Ba Hiểu Linh ăn xong, lập tức đứng dậy, quay ra lấy cái vợt vớt và 1 cái hộp sắt rồi nói với mẹ Hiểu Linh:" Anh đi nhé."   Không phải là 1 nghi vấn, đấy đơn giản là câu thông báo thông thường, gia đình cô đã quen rồi, tài chính gia đình chỉ dựa vào công việc mò cua bắt ốc sáng tối của ba Hiểu Linh. Mẹ cô gật đầu:" anh về sớm" Giọng bà mang theo 1 chút chờ đợi. Hiểu Linh lại nhìn xuống bát cơm và nghĩ:"có cơm mà ăn đã là tốt rồi, Trung thu đừng hi vọng nhiều...." Ông ra đến cửa, khẽ ngoái lại nhìn con gái, ông thở dài, bẩm bụng:"ba sẽ cố, sẽ cố mua con món đồ chơi cho con mừng Trung thu." Ông không nói ra vì không chắc có thể thực hiện nổi không. Trước khi đi, ông đưa con gái mấy tờ 2 nghìn, Hiểu Linh vui vẻ nhận tiền:" con cám ơn ba" Đối với cô, vậy là quá đủ.

     Sáng hôm sau, Tiếu Vy đi trên đường, đang đi thì thấy cô bé cách xóm mình đứng ngắm nhìn cái chiếc đèn lồng bằng giấy, cô nghĩ:" có mỗi cái đèn lồng giấy thôi mà cũng ngắm!" Rồi lại quay đi. Trong lòng Hiểu Linh khi ngắm chiếc đèn chính là nung nấu, là hy vọng một mùa Trung Thu đủ mùi đủ vị. Đến trưa, Hiểu Linh xách 1 cái chậu ra đồng, nắng vẫn còn gắt, cô cặm cụi bắt ốc:" bán đi mong đủ tiền mua." Hiểu Linh cặm cụi làm đến chiều rồi đem ra đầu cầu ngồi bán. Người đi kẻ lại, không ai ngoái đầu liếc cô lấy 1 cái. Có lẽ trên cái đất này, điều gọi là sự đồng cảm đã mất hẳn trong con mắt bọn họ. Rồi đột nhiên có chiếc xe máy dừng lại bên cô, người phụ nữ nở nụ cười thật tươi, đưa cho cô hết đống tiền lẻ kèm mấy tờ 10 nghìn vào đấy. Số tiền này đối với người ấy là nhỏ, nhưng đối với cô là cả một số tiền lớn. Tuy nhiên, điều tuyệt vời nhất không phải ở số tiền đó, mà là tấm lòng người phụ nữ, là khoảnh khắc cô ấy dừng xe, nở nụ cười với Hiểu Linh. Với Hiểu Linh, vậy là quá đủ, quá ấm áp cho một mùa Trung Thu:" con cảm ơn cô!" Người phụ nữ gật đầu cười:" Chúc con có đêm Trung thu thật đẹp." Người phụ nữ khi ấy trong đôi mắt Hiểu Linh, không chỉ đẹp bề ngoài, mà còn hoàn mỹ về cả tâm hồn. Về nhà, người phụ ấy kể lại cho đứa con mình, và chính là Tiếu Vy, cô nhận ra, thực sự của cải vật chất không là gì vì tình thương mới chính là tất cả, hơn hết cô cảm thấy hối hận vì nghĩ những thứ xập xệ, xấu xí là thừa thãi. Căn nhà chỉ xấu ở vẻ bề ngoài, thiếu thốn vật chất nhưng đủ đầy tình cảm.

    Hiểu Linh cầm số tiền kiếm được, đi mua 1 cái bánh nướng. Tối đó sau khi ăn cơm xong, ba Hiểu Linh đưa cho con chiếc đèn lồng, nói:" Trung thu vui vẻ nha con!" Rồi ông quay đi cầm cây vợt vớt chuẩn bị đi. "Ba..." Ông quay lại nhìn con gái. Hiểu Linh đứng dậy, trên tay là hộp bánh Trung thu:" Hôm nay Trung thu, ba đừng đi nữa,ở nhà với gia đình mình, nghe ba..? Con đã đi bắt ốc mấy ngày nay để dành tiền mua bánh trung thu cho cả nhà nè..."
   Gương mặt ông cương cứng, rồi lại giãn ra, rồi đuôi mắt cong cong, nước mắt tràn ra, chảy trên làn da nhăn nheo ngăm đen của ông. Mẹ Hiểu Linh xúc động, đầu ngón tay trỏ và ngón cái day chặt hai con mắt bà, bà biết rằng, Trung thu đối với trẻ nhỏ chính là niềm vui, là hạnh phúc, là sung túc và đủ đầy. Con của bà chỉ cần tình thương và ấm áp gia đình trong đêm Rằm này.

    Các bạn ạ, Trung thu không quan trọng vật chất, lễ nghi, mà quan trọng cái tình cảm, có đong đầy hay không, có viên mãn, trọn vẹn hay không? Điều đó mới thực quan trọng, là điều tuyệt vời nhất đối với mỗi đứa trẻ trong đêm Trung thu. Đồng thời câu chuyện này còn đề cập đến tình cảm thông, sự chia sẻ giữa những con người với nhau trong dòng đời vội vã, tấp nập và đầy chông gai này. Tình cảm vừa làm ấm con tim người khác, vừa khiến cuộc sống đi theo đúng ý nghĩa mà nó nên có_ yêu thương.
    Chúc các bạn một mùa Trung thu vui vẻ, ấm áp.

                ****THE END****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro