Chương 37: Vẫn Buồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


No.204

Bình thường,ngày thứ sáu tôi sẽ ngủ đến mười giờ những hôm nay tôi đã đặc biệt đặt báo thức lúc bảy giờ ba mươi phút.

Kỳ thi của Dư Hoài tổ chức ở hu tuyển sinh lúc tam giờ ba mươi phút, tôi tính chắc tầm bảy giờ ba mươi phút cậu ấy đã đến trường thi rồi. Nếu quá sớm chỉ sợ cậu ấy chưa ngủ dậy, còn nếu muộn lại sợ cậu ấy đi luôn vào khu vực miễn vào.

Tôi ngáp, mắt nhắm mắt mở hửi cho cậu ấy một tin nhắn: Cố lên, tôi tin tưởng cậu!

Tôi đang định mơ mơ màng màng chìm vào cõi mộng thì điện thoại rung rung hai lần.

Hai tin nhắn mới.

Tin đầu tiên: Có tâm ý này của cậu, anh đây nhất định sẽ thi tốt.

Tin thứ hai: Tôi không tắm.

Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn thứ hai ngớ người hồi lâu mới hiểu ý của cậu ấy.

Tôi vùi đầu vào trong chiếc chăn ấm áp, khoé miệng không kiềm chế được mà nhếch lên trên, cười ngốc nghéch rồi ngủ tiếp.

No.205

Trong lúc chờ mẹ tôi, não tôi đang quay với tốc độ cao.

Từ lúc mẹ gọi điện nói: hai giờ chiều mẹ lại xe qua đón tôi, tôi luôn chìm trong lo âu. Nếu không phải mấy ngày trước bằng cách nào đó, tôi bắt đầu nảy sinh tâm từ con gái, bây giờ tôi có thể thản nhiên mà nói với mẹ là tôi muốn mua quần áo, mua loại quần giữ nhiệt mỏng đó, mua loại kem dương da mặt cao cấp giữ ẩm. Đồng thời giữ được bình tĩnh trước thái độ tán đồng mà có khả năng xả ra cực thấp và thái độ trách mắng mà có khả năng xảy ra cực cao.

Dẫu sao cũng không phải tôi sợ mẹ mình mới ngày một ngày hai, mẹ lúc nào cũng hung dữ với tôi, tôi cũng quen rồi.

Nhưng mà lần này tôi không thể, tôi chột dạ, tôi chính là loại chưa cướp ngân hàng những đã sợ hãi phải ngồi tù ba mươi năm.

Tôi bắt đầu muốn giống con nhặng không đầu chạy loạn khắp nơi.

Ánh mắt vô tình lại nhìn vào cái gọt bút chì trên mặt bàn.

Nói thẳng ra thì đây là một dạng của gọi bút chì.

Đây là thứ mà hồi cấp một tôi khao khắt có nó, và thích nhìn. Nó trông khá vuông vức, cần phải có đồ cố định trên mặt bàn, bút chì đút vào một đầu, còn lại là một tay quay bên cạnh, gọt một cái bút chì mà gọt ra cả cảm giác quý tộc. Có trời mới biết được hồi đó tôi ngưỡng mộ bao nhiêu, nghe bạn bè khoe mẽ: "Đây là hàng từ bên Nhật mang về đấy!", tôi chị hận không thể nhét luôn cả ngón tay của mình vào trong, sau đó dùng tay còn lại xoay tròn.

Nhưng mẹ tôi không mua cho tôi, mẹ tôi nói. từ sáng đến tôi không lo học hành chỉ toàn ngồi đó muốn viết những cái vô dụng, gọt bút chì chỉ cần gọt được bút chì không phải là được rồi hay sao?

Cho nên lớp bảy tôi có tiền tiêu vặt, khi nhìn thấy ở cửa hàng văn phòng phẩm có bán gọt bút kiểu dáng như vậy, tôi lập tức kìm nước mắt mà mua.

Nhưng tôi đã sớm không dùng gọt bút chì rồi.

Chẳng lẽ mẹ không nghĩ nên bù đắp cho tôi một chút ư? Yêu cầu luôn không đạt được đối đãi cân xứng lại không có cách nào xây dựng được sự tự tin thông qua bề ngoài, điều này sẽ làm tôi càng ngày càng sống thu mình lại. Mẹ thân là một người phụ nữ độc lập có thế hô mưa gọi gió, nói một là một lại có đứa còn gái tính cách nhút nhát như tôi, chẳng lẽ nó không xứng đáng để mẹ suy nghi một chút ư?

Nhưng mà...

Nhưng mà, nếu mẹ nói sự tự tin của con người xuất phát từ bên trong thì phải có sức mạnh, đầu tiên phải có thành tích, yểu điều thúc nữ tìm ở đâu cho được, xinh không bằng thi điểm cao... Tôi nên phản bác thế nào đây?

Tôi ôm đầu, đau khổ gieo mình xuống giường.

Cảnh Cảnh ởi Cảnh Cảnh, mày vô dụng quá đi. Cuộc đời của mẹ mày đáng lẽ phải huy hoàng hơn nhiều, con gái của mẹ sao lại có thể là mày chứ?

...Ế?

Tự dưng tôi cảm thấy mình có chút sức sống. Tôi vừa leo ngồi vào chỗ ghế lại phụ, mẹ tôi đã chau mày.

"Mấy giờ con dậy vậy hả? Sao đầu tóc lại không chải không gội gì thế kia, quần áo ăn mặc kiểu gì thế này, luộm thà luộm thuộm, mau sơ vin vào cho me!".

Tôi cố kìm chết niềm hạnh phúc đang dâng trào trong lòng, cố tỏ ra vô tội, cố vặn cái kính trước mặt xuống, lờ mà lờ mờ, soi đi soi lại.

"Rất ổn mà mẹ, lúc đi học con cũng mặc như thế này mà!"

Sau đó tôi quay đầu lại nhìn mẹ, nước mắt lưng tròng nửa diễn nửa thật.

"Mẹ ơi, còn nhớ mẹ lắm!"

Trong phút chốc mắt mẹ tôi cũng đỏ cả lên.

Xe cứ như vậy chạy đến trung tâm bách hoá số một thành phố.

Yes!

No.206

Đầu tiên mẹ tôi đưa tôi đi ăn thịt nướng Brazil, sau đó dưới sự dụ dỗ của tôi, cuối cùng cũng dẫn tôi đi dạo phố.

Tất nhiên tôi không nói trắng ra là tôi muốn mua quần áo. Chỉ là tỏ ra muốn đi bộ tâm sự với mẹ, đã lâu không nói chuyện với mẹ rồi nên kể mẹ nghe rất nhiều chuyện ở lớp nữa.

Đã ở trong trung tâm bách hoá còn có thể đi đâu chứ, đi đằng nào cũng là cửa hàng mà. Ha ha ha.

Không ngờ mẹ tôi đưa tôi đi mua quần bò Levi's*, trước khi đi vào, tôi còn giả vờ ngờ nghệch, là một đứa con có hiếu không cần dùng đồ đắt tiền như thế, bị mẹ tôi lườn mấy cái mới đành phải đi vào.

Lúc này, chiến thuật thứ hai bắt đầu phát huy tác dụng. Đúng vậy, hôm nay tôi mặc quần đồng phục, là dáng thể dục vừa rộng vừa nhìn béo, chính là để thuận tiên cho việc "đóng" thêm ba chiếc quần giữ nhiệt hai mỏng một dày.

Tôi cảm thấy quần Levi's kiểu nam tôi mặc không vừa.

"Con mặc nhiều quần giữ nhiệt thế làm gì?" Mẹ tôi theo tôi vào phòng thử đồ.

"Con lạnh mà!" Tôi tiếp tục tỏ vẻ vô tội: "Hai ngày nay lạnh chết được, mạc một cái không đủ ấm."

"Thế thì cũng không cần mặc nhiều thế!" Mẹ tôi vì thương mà phàn nàn: "Mau cởi bỏ hai cái quần ra rồi thử."

"Nhưng nếu cởi rồi thử, đến lúc về nhà con cũng không thể không mặc được mà."

"Không cần mặc nhiều như thế, lát mẹ đưa con đi mua loại quần mỏng. Ngày xưa cũng không sợ lạnh mấy, hay bây giờ con mắc bệnh gì rồi?"

Mua hai cái quần mỏng, mua hai cái quần mỏng, mua hai cái quần mỏng...

Mẹ sờ sờ trán tôi, xác định tôi không bị sốt mới thở dài rồi giúp tôi cởi quần ra.

Bởi vậy bây giở tôi có áo khoác lông vũ mới, áo len mới, bốt Martin* mới...

Tôi lần nữa phủ định bố tôi không hề cũng mẹ kế tiến hành những việc ngược đại hay lạnh nhạt tàn nhẫn gì với tôi, những điểm này mẹ tôi lại vô cùng nghi ngờ. Nhưng nói tóm lại, hành động đáng thương luộn thuộm của tôi đã khơi dậy thành công sự háo thắng trong tâm khảm mẹ tôi, đúng kiểu như "con gái bà đẫ xét về mặt nào cũng không thua kém người khác", mẹ chỉ hận không thể mặc tất cả đồ ở đó lên người tôi.

Bạn nói xem, đời người còn gì không thoả mãn đây?

No.207

Nói cũng thần kì, xối nổi và niềm han hoan thích mua đồ của tôi giảm dần trong quá trình xách đống đồ chạy tưng tưng lên tầng.

Tôi về phòng của mình rồi đóng cửa lại, ngồi trên đất, gỡ tấtc ả nhãn mác của các bộ quần áo mới ra, mất hai mươi phút để thử lại một lượt tất cả quần áo.

Soi gương rất lâu tôi phải thừa nhận rằng người trong gương vẫn là Cảnh Cảnh. Chỉ có bản thân tôi mới có thể nhìn ra một chút khác biệt, nhưng trong mắt người khác có lẽ không có gì khác cả.

Vốn dĩ không phải là vấn đề về quần áo, tôi biết mà.

Rốt cuộc phải làm gì mới có thể trở nên tốt hơn đây? Bởi vì ngưỡng mộ Văn Tiêu Tiêu trong giờ văn lúc phát biểu dùng câu danh ngôn mà tôi chauw từng nghe qua nên xem hết quyển sách mà cậu ấy đọc? Bởi vì chiếc quần của Lăng Tường Xuyến rông rộng lại đẹp nên vội vàng tháo bỏ quần giữ nhiệt trên người Nam Cực mảnh mai?

Cảm giác đó giống như quả táo nhỏ mà cửa hành hoa quả rõ ràng bán ba tệ tám một cân lại bị đặt nhầm sang đống táo năm tệ tám một cân, mới bắt đầu thấy bản thân rất có thân phận, rất cao giá. Sau đó, phát hiên khi khách đến mua lần nào cũng giơ tay gạt mình sang một bên.

Dư Hoài mà năm tệ tám từng nói với Cảnh Cảnh ba tệ tám, sớm muộn rồi cậu cũng sẽ quen.

Tôi cũng cứ ngỡ mình quen rồi, không ngờ cảm giác tủi thân vẫn thường xuyên tìm đến, sẽ trùm lên những nguỵ trang khác nhau, có lúc thậm chí là xuất hiện với khuôn mặt hi vọng.

Ví dụ như vẫn muốn mình trở nên tốt đẹp hơn.

No.208

Lúc tôi gặp lại Dư Hoài vào lễ chào cờ sáng thứ hai, cậu ấy đã khôi phục về tràn đầy sức sống rồi.

"Xem ra thi cũng tốt hả?" Tôi vừa đi về phía trước theo đội vừa hỏi.

"Cũng tạm, à, xin lỗi." Giọng nói Dư Hoài hơi rướn cao lên, không chú ý giấm phải gọi giày của bạn đi đằng trước: "Quả nhiên không ra đề liên quan đến điện từ."

Tôi nhoẻn cười: "Vậy thì tốt quá rồi!"

"Tôi mời cậu ăn cơm nhé."

"Hả?"Tôi không nghe rõ. Lời của cậu ấy bị chìm trong tiếng loa vang lên: "Trung học Chấn Hoa Lấy chủ đề "Không quên Quốc nhục" để làm nghi thức mở đầu của lễ chào cờ."

Bạn nữ chủ trì lễ chào cờ lâu năm rất cao - học sinh lớp một, quên mất tên là gì, tiếng the thé, đọc diễn văn mà còn diễn cảm hơn học sinh cấp một, thật không hiểu nổi vì sao thầy bí thư Đoàn lại có thể để bạn đó làm đại diện.

"Tôi nói. Tôi mời "ngài" ăn cơm."

Nửa câu cuối của Dư Hoài vừa hay đúng lúc lễ chào cờ kết thúc, tất cả mọi người xung quanh đều nghe rất rõ, tiếng cười rúc rích ngay một lan rộng.

Vừa hay Từ Diên Lượng đứng trước Dư Hoài liền tiếp lời: "Được thôi, đừng khác sáo thế!", tuy rất non nhưng đã giải vây giúp tôi.

Tôi đanh định cúi đầu giả vờ không liên quan gì đến tôi nhìn thấy Văn Tiêu Tiêu đứng đằng trước mấy hàng ngoảnh lại nhìn.

Lời nói đến miệng rồi vội cong lên thành nụ cười: "Từ Diên Lượng, mở đấy mà húp, không đưa cậu đi đâu."

Ánh mắt Tiêu Tiêu tối sầm lại.

Tôi hoàn toàn không có chút vui vẻ gì, ngược lại thấy áy náy, liền quay đầu sang đằng khác.

No.209

Cả ngày tôi đều không ra hồn người.

Sau khi tham gia kỳ thi xong, Dư Hoài vô cùng năng động, vào học thì trêu chọc đến lúc tan học lại chơi bóng như muốn bù vào quãng thời gian ít nới trước đó.

"Cậu sau thế hả?" Cậu ấy đầm đìa mồ hôi ngồi vào chỗ, vừa thở hồng hộc vừa hỏi.

"Mau lau mồ hôi đi, trong lớp nóng, lát lại lên men bây giờ."

"Đọc là jiao chứ không phải là xiao, đến tôi còn khong phạm lỗi cấp thấp thế này." Cậu ấy cười he he chính lại: "Tôi hỏi cậu làm sao, cả ngày chẳng có chút tinh thần gì cả!"

Lúc này, ông ở phòng thu gửi đồ bỗng nhiên đứng trước cửa lớp tôi gọi: "Văn Tiêu Tiêu là học sinh lớpnayf à? Phòng thu gửi đồ có người đến tìm, hình như là các em đặt đồ gì đó, bây giờ đồ đến rồi, mau bảo mấy bạn đi chuyển về."

"À, chắc là đồ của buổi thi hát đến rồi." Tiêu Tiêu nói.

Từ Diên Lượng bảo tất cả những ạn nam ngồi bàn đầu và bàn thứ hai từ dưới lên đi chuyển đồ, những bạn còn lại ngồi trong phòng học đang hưng phấn khó tả.

Cho dù là đồ chỉ có năm mươi tệ một chiếc cũng khiến người ta hết sức mong đợi. Sự chán chường cũng rải rác khắp khuôn viên trường mùa đông. Chỉ một chuyện mới có chút ít khiến người ta điên cuồng.

Từng hộp giấy được chuyển vào đặt dưới bảng, đếnc ả học sinh như Chu Dao cũng không tài nào học được nữa, mọi người ai cũng vươn đầu lên xem.

"Được rồi được rồi, đừng vội." Tiêu Tiêu đi sau Dư Hoài cùng bước vào lớp, khẩu khí không ai nhường nhịn ai: "Tớ sẽ phát theo từng số một, con gái ai mặc XS thì giơ tay!"

Dư Hoài đang định đi về chỗ thì đột nhiên bị Tiêu Tiêu gọi giật lại: "Hey, Dư Hoài, cậu có thể mở những thùng khác ra được không? Kéo đây!"

Từ Diên Lượng cũng rất nhiệt tình đứng dậy: "Tớ cũng giúp một tay!"

"Không cần đâu, không cần mà!" Tiêu Tiêu lắc đầu: "Lớp trưởng duy trì trật tự đi."

"Duy trì trật tự à.." Từ diên Lượng hơi khó hiểu, gãi đầu gãi tai, cuối cùng lại về chỗ.

Tôi thở dài. Không ngờ tôi lại trở thành người lạ trong lớp hiểu Tiêu Tiêu nhất.

________________________________________

Chú thích:

*Levi's: hãng quần jean của công ty quần áo tư nhân Levi Strauss & Co (LS & CO) nổi tiếng thế giới.

*Martin: Dr.Martin một hãng giày da nổi tiếng của Anh

Hết chương 37

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro