Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần gặp mặt đầu tiên đã để lại cho Mark ko biết bao nhiêu hồi ức tốt đẹp , nhờ người bạn này nổi đau trong lòng Mark cũng đã nguôi ngoai phần nào . Mark tự nhủ với mình phải gặp lại người bạn này đã nói lời cảm ơn và tìm hiểu những điều chưa biết về người bạn kì lạ nhưng tốt bụng và ân cần này... Nhưng có 1 điều Mark vẫn chưa biết đó là "Sao băng tuy ko thể mang lại sự sống cho mẹ cậu nhưng đã đem lại cho cậu 1 người bạn sẽ đi tiếp con đường còn lại với cậu"

Như đã nói như chap trên 1 tình cảm lạ đã thôi thúc niềm tin và sự tò mò về người bạn kì lạ này . Sau khi tang lễ của mẹ Mark kết thúc Mark ngày nào cũng tìm đến đây để chờ cậu bạn này . 1 ngày.. 2 ngày.. rồi 3 ngày Mark vẫn ngồi nơi góc cây đó mà chờ cậu bé nhưng cậu bé vẫn chưa xuất hiện... 1 tuần sau


- Hix lạnh quá , sao bạn chưa xuất hiện nữa - Mark se se 2 cánh tay để bớt lạnh trước những cơn gió mùa đông . Mark cứ chờ... chờ mãi rồi vô tình ngủ thiếp đi lúc nào ko hay...

- Từ xa 1 giọng nói cùng bóng dáng một cậu bé thân quen trên tay vẫn cầm cay kẹo tung tăng - 2 con thằn lằn con cùng nhau cắn nhau đứt đuôi... la la là là la... Chợt cậu bé thấy từ xa cũng tại góc cây... cậu bé chạy ùa tới (vì từ xa ko thấy Mark đang ngủ) - BẠN THÂN IUUUUUU

- Má ơi maaaaa cứu con - tiếng hét làm Mark đang ngủ mà "hồn bay phách tán"

- Ui chết mình ko pik cậu đang ngủ , mà sao cậu lại ngủ ở đây - cậu bé ngây thơ nhìn Mark hỏi

- Thì ra là cậu , làm tui hết hồn - Mark ngồi dậy từ từ hoàn hồn - Àh mà đúng rồi tui chờ bạn lâu lắm rồi đó , bạn nói lần sau gặp sẽ cho tui biết tên vậy bạn tên gì

- HAHAHAHHAHAHA bạn chờ tui ở đây cả đêm chỉ để biết tên tui sao , bạn khờ quá - cậu bé nghe Mark nói với cái mặt hấp tấp mà ngây ngô khiến cậu bé không nhịn đc cười

- Cả đêm cái gì , tui chờ đã mấy ngày rồi đó - Mark sụ mặt xuống

- Hả!!! mấy..mấy..ngày rồi hả - cậu bé nghe Mark nói xong thì giật mình lun

- Chứ sao nữa

- Hix!!! cậu ngốc quá chỉ cần đi hỏi mấy nhox trong xóm là biết tui chứ gì , tui tên là Jinyoung ở nhà papa thường kêu mình là Jr. , rất vui được gặp lại cậu - Jinyoung  đưa tay ra như muốn bắt tay bằng hữu với Mark

- Uhm ha sao tui không nghỉ ra nhỉ , mà bạn tên Jinyoung sao tên dễ thương quá hihi - Mark gãi đầu ngây ngô rồi nhìn Jinyoung cười rất vui

- Nè cho cậu nè , coi như bồi thường mấy ngày cậu chờ tui - Jinyoung lại lấy ra 1 cây kẹo đưa cho Mark (kẹo đâu lắm thế cho mình 1 cây đi)

- Cảm ơn nha!!! - Mark cầm cây kẹo nhìn Jinyoung rồi cả 2 cùng cười rất vui

- Nè chuyện mẹ cậu , cậu hết bùn chưa - Jinyoung chợt nhớ rồi quay sang hỏi Mark

- Uhm mình cảm thấy không còn buồn nửa vì mẹ luôn ở trong tim mình , nên bất cứ khi nào mình cũng có cảm giác mẹ ở bên cạnh mình - Mark chỉ tay vào tim mình rồi nói

- Vậy tốt quá!!! Nè đi chơi không mình biết 1 chổ bí mật rất đẹp , vì là bạn bè nên mình mới chỉ cho cậu đó - Jinyoung hí hửng nói rồi quay sang đưa tay ra trước Mark


- Uhm đi thì đi sợ gì - Mark cười tươi rồi nắm lấy tay Jinyoung cùng đi (lãng mạn quá àk)

- Jinyoung dẫn Mark đi đến 1 dóc núi nhỏ rồi băng qua 1 rừng cây thông , chợt Jinyoung dừng lại - Đến nơi rồi

- Mark lúc này mới mở mắt ra (vì sợ ma nên nảy giờ không dám nhìn) nhìn chung quanh... - Waaaaa đẹp quá àh
Thích không? - Jinyoung quay sang hỏi Mark

- Tất nhiên đẹp vậy cơ mà , còn có cả xích đu nửa - Mark cười vui rồi chạy lanh loanh

- Thấy Mark vui Jinyoung cũng vui lây , nhưng khi đến gần cây cổ thụ Jinyoung bùn hẳn . Thấy vậy Mark ngưng chơi chạy lại bên Jinyoung hỏi thăm - Nè Jinyuong cậu ko sao chứ , cậu không vui à

- Jinyoung đứng cạnh cây cổ thụ rồi đưa tay vào một vết chạm khắc trên thân cây nói - Đây là kỉ niệm cuối cùng của mình và mẹ đó

- Hả? chẳng phải cậu nói mẹ mình mất từ nhỏ rồi sao - Mark nhìn Jinyoung khó hiểu

- Uhm đúng vậy nhưng vết chạm khắc này có từ lúc mình còn nhỏ , tuy lúc đó mình chưa biết gì nhưng nghe papa kể lại mẹ đã cầm tay mình khắc lên thân cây này để giữ lại kỉ niệm cuối của 2 mẹ con bên nhau - Jinyoung nói mà lệ rưng rưng
- Jinyoung đừng khóc nữa mà - Mark hoảng loạn ra sức dổ dành Jinyoung


- Yên tâm đi mình không sao đâu , chỉ tại mỏi lần lên đây mình đều nghỉ về mẹ , thậm chí mẹ là người như thế nào mình cũng không biết - Jinyoung gạt dòng nước mắt rồi nói tiếp

- Vậy mình cùng cậu khắc lên góc cây để nhớ đến tình bạn của chúng ta nha - Mark cầm lấy hai cục đá khá nhọn rồi đưa cho Jinyoung một cục

- Hả!!! uhm mình hiểu rồi - Jinyoung nở một nụ cười rồi lâm lia khắc lên thân cây

- Mark thì khắc hình 1 cậu nhóc đang đứng khóc  còn Jinyoung thì khắc hình một cậu bé đang cầm kẹo , hai hình này được  khắc gần nhau rồi được Mark khắc cách tay của hai người trên cây dài ra rồi nắm lấy nhau Mark nói tiếp

- Người  đang đứng khóc  là tớ , còn người cầm kẹo là cậu tụi mình sẽ mãi bên nhau như bức khắc họa này được không - Mark quay sang nhìn Jinyoung

- Tất nhiên là được , tụi mình sẽ mãi bên nhau như bức khắc họa này - nói rồi Jinyoung nắm lấy tay Mark giơ lên minh họa như bức khắc họa (sau đó lại buôn tay nhau ra )

- Một ngôi sao băng bay qua thấy vậy Jinyoung liền chỉ tay lên và nói - Sao băng kìa mau ước đi - nói rồi Jinyoung nhắm mắt lại cầu nguyện

- "Xin sao băng hãy để tình bạn của chúng con vững bền" - điều ước trong đầu cả hai lúc này hiện lên

- Ước xong Mark mở mắt quay sang nhìn Jinyoung , khuôn mặt Jinyoung lúc này cực đáng yêu cứ ngỡ thiên thần cạnh bên khiến tim Mark đập lổi nhiệp , hai má cậu đỏ ững

- Jinyoung mở mắt ra quay sang thì thấy Mark đang nhìn mình khiến Mark giật mình lập tức quay đi , thấy vậy Jinyoung mon men hỏi - Cậu vừa nhìn mình sao

- Đâu có mình nhìn sao băng mà - Mark lúng túng trả lời

- Sao băng bay từ nãy giờ rồi còn đâu mà nhìn , mà lúc nãy cậu ước gì vậy - Jinyoung lại lấn át điều tra Mark

- Ko nói cho cậu biết - Mark quay đi giả làm mặt giận


- Thui mà đừng giận , mình nói điều ước của mình cho cậu nghe , mình ước sao tình bạn chúng mình mãi vững chắc bọn mình sẽ mãi bên nhau cậu chiệu ko? - Jinyoung khuôn mặt ngây thơ nhìn Mark hỏi

- Cậu thực sự ước vậy sao... tất nhiên mình chịu rồi  , cậu phải giữ lời hứa đó - Mark nhìn Jinyoung rồi mĩm cười

Câu chuyện tình bạn vẫn cứ thế mà tiếp diễn , có giận hờn , có vui đùa rồi những lúc cùng nhau bên góc cây cổ thụ rất vui... nhưng dường như sao băng đã không thực hiện được điều ước của cả hai...  


~ End Chap 2 ~







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro