bao lâu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đã một năm trôi qua, tôi vẫn ở đây viết cho cậu những lối thơ ruỗng mục. nhưng biết làm sao được, trong tôi còn gì ngoài mấy câu từ vẫn than khóc trên giấy mực những nỗi uất ức cũ mèm?

ừ, tôi giận lắm. tôi giận cậu sao cứ mãi mười tám tuổi. tôi giận mình sao sức yếu tài hèn, chỉ có thể là một kẻ đứng ngoài lực bất tòng tâm. ồ, tôi nói gì khôi hài thế nhỉ, đương nhiên tôi không thể làm một wanda đệ nhị cầm trong tay darkhold mà xuyên thủng cả thời không, bay đến vũ trụ ấy bảo vệ cậu... (nhưng nếu được thì tôi đã làm thật không chừng?). chỉ là mỗi lần trông thấy mái tóc ánh kim thoáng hiện ra trong màn đêm new york, cổ họng lại bất chợt ứ nghẹn, để rồi nhận ra mọi cảm xúc vẫn còn đó: toàn vẹn, trinh nguyên.

bấy giờ tôi mới biết mình không thể phục hồi được nữa. cái chết của cậu sống trong tôi, ám ảnh tôi đến ngàn mai hậu. cậu trẻ mãi trong nỗi đau đớn già nua mà tôi đã nguyện cưu mang đến hàng thế kỷ. tôi không xin cậu buông tha tôi, vì như thế tôi sẽ không thể buông tha chính mình. tôi đã chọn lưu giữ nỗi đau của cậu, làm một người canh gác bi thương, để câu chuyện về chàng thiếu niên người mỹ quật cường ấy sẽ chẳng bao giờ bị thời gian tàn hoại. bài điếu văn của tôi nếu một ngày chẳng còn được viết thêm, nó vẫn sẽ kéo dài trong hai hàng lệ.

cậu biết không, tôi chưa từng tin vào vĩnh cửu. nhưng giờ đây tôi những tưởng mình sẽ để tang cậu cả một đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro