Prologue

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài lời nói đầu tiên trước khi vào truyện :

Đây là một spin-off của bộ Ancient Beast (AB), nhưng hoàn toàn có thể đọc riêng mà không hoàn toàn ảnh hưởng đến nội dung ah. Tất nhiên nếu bạn có đọc AB thì sẽ nhận ra những sự kiện có liên quan đến nhau ah :).

Điệu Waltz Giữa Đại Đương (ĐWGĐD) sẽ thiên về romance và hành động các thể loại, plot sẽ đơn giản hơn AB, vì vốn dĩ đây là một trong những tiền đề cho AB mà :)).

Main character : Aurora (16), Ichiji (15), Niji (15), Yonji (15), Reiju (18), Judge Vinsmoke (50), và một nhân vật đặc biệt nữa chưa được tiết lộ.

Chap này được lấy cảm hứng từ Titanic, một bộ phim khá nổi tiếng. Âm nhạc vô cùng tuyệt vời, khuyến khích các bạn vừa đọc vừa nghe nhạc nha!

Như mọi lần, Happy Reading!

Đừng quên thưởng thức âm nhạc đi kèm!

..........................................................................................................................................................

Khi tia nắng cuối cùng tắt lịm sau đường chân trời xa xôi, cũng là lúc bóng đêm giành lại quyền kiểm soát bầu trời hùng vĩ. Những ngôi sao phương xa đã bắt đầu ló dạng, xuyên qua cả tầng khí quyển dày đặc, vậy mà ánh sáng đến từ hàng triệu năm trước vẫn thật rực rỡ và mãnh liệt.

Cổ nhân gọi đó là hiện thân của thế lực vô hình đã tạo ra thế giới này, những kẻ quan sát từ trên cao. Nền trời đen bỗng chốc hóa thành sân chơi cho thần linh, tìm cách phô trương vẻ đẹp cũng như sức mạnh tuyệt diệu của mình, khiêu khích nhân loại tầm thường chỉ có thể mơ mộng hão huyền.

Đại dương vào ban đêm u ám và tĩnh lặng, gợi chút thơ mộng kỳ ảo, dòng chảy không còn cuồng loạn và bất trị như buổi sáng cùng ngày. Nhưng vẻ êm đềm của biển không giữ được bao lâu, trước khi một con thuyền khổng lồ lừng lững lướt ngang, mang theo những tiếng ồn ào đánh thức cả bầu trời, như một lời thách thức dành cho những cặp mắt kiêu ngạo.

Không gian bên trong du thuyền rực rỡ và xa hoa, đầy ắp những đồ vật sáng đến lóa mắt. Chủ đề của đêm nay là vũ hội hóa trang mang đậm sắc màu của Hoàng tộc và giới thượng lưu, những kẻ đam mê danh vọng, quyền lực và của cải. 

Khoác lên mình những bộ cánh quý phái và sang trọng, khoe khoang thứ trang sức lấp lánh quý giá và những chiếc mặt nạ sặc sỡ tinh tế, chúng là đại diện cho bộ máy cai trị của biển Bắc, cả bề chìm lẫn nổi. Những kẻ có mặt ở đây lúc này, đều là những nhân vật máu mặt có khả năng khơi mào những cuộc chiến đẫm máu vô nghĩa. 

Con cừu đen đứng ngay tâm điểm giữa đàn cừu trắng, bị chèn ép bởi những bộ mặt sứ hoàn hảo. Nó đi lang thang, lướt ngang đám cừu trắng xô bồ, bỏ ngoài tai những lời thì thầm gièm pha đầy ghen tị, ngó lơ những cái liếc mắt đưa tình. Nó cứ cất bước, để lại sự nuối tiếc sau mỗi bước chân, cho đến khi xung quanh chỉ còn lại bản thân và cả khoảng trời cao vời vợi.

Nó ngước lên cao, đôi mắt mang cả một đại dương mênh mông ôm lấy ngàn vì tinh tú, để lý trí lạc lối trong những tia sáng vô cực. Vầng trăng dõi theo nó, nó cũng không ngần ngại mà đáp lại bằng một nụ cười nhạt sau chiếc mặt nạ, thách thức.

Bóng đen đổ dài trên nền gỗ sẫm, bờ vai gầy trắng nõn, dát lên một lớp kim sa lấp lánh dưới ánh trăng bạc. Mái tóc bạch kim đã sẵn nổi bật giữa biển cả huyền bí, nay còn thêm phần quyến rũ bởi cơn gió đêm mang chút vị mặn, từng lọn mềm mại như đang vẽ trên nền giấy mỏng manh.

Người con gái được thêu dệt lên nền trời, từng đường nét tan chảy vào không gian, trường tồn với thời gian. Nàng là một phần của thế giới nằm ngoài tầm với của con người, một sự hiện diện chỉ tồn tại trong thế giới của những kẻ mộng mơ.

Tiếng phát thanh từ bên trong hội trường vọng ra đến boong tàu nơi nàng đang đứng, khuấy động cảnh sắc ám màu dị thường.

"Thưa quý vị, quả là một đêm tuyệt vời, chúng ta đều ước rằng khoảnh khắc này có thể kéo dài đến vô tận. Vậy nên xin mời các quý bà quý ông hãy bước lên sàn, hòa mình vào giai điệu du dương của dàn nhạc tài năng nhất, để cùng nhảy điệu Waltz của Thần linh. Xin mời."

Các tiểu thư, công tử hối hả tìm bạn nhảy, những cặp đôi hay chỉ đơn giản là những người bạn, bắt đầu bước ra sàn nhảy, dưới ánh đèn màu nhân tạo rực rỡ, chuẩn bị cho điệu nhảy linh thiêng nhất của đêm nay.

Thật kì lạ, khi những kẻ được cho là ích kỉ và ngạo mạn kia, lại có thể quan tâm đến một điệu nhảy chỉ mang tính biểu tượng. Phải chăng những cảm xúc dịu êm và thanh bình không hoàn toàn biến mất, chỉ đơn giản là bị chôn sâu dưới tầng tầng lớp lớp giả tạo, cố gắng che giấu những bi kịch không được lắng nghe và chia sẻ.

"Tôi có thể mời em điệu nhảy này chứ?"

Một giọng nam trầm kéo nàng ra khỏi sự trói buộc vô hình, phút nàng trở về với thực tại, đối diện với chiếc mặt nạ đã quá quen mắt, lại một kẻ khờ dại muốn chiếm lấy huyết mạch của bông hoa kiều diễm nhất đêm nay.

Nhưng trước khi kịp từ chối, hắn đã nắm lấy tay nàng, từng ngón tay đan vào nhau, siết chặt. Vòng tay hắn rộng lớn, ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn, rồi nghiêng người thì thầm vào tai nàng.

"Hướng 10 giờ hai tên, hướng 12 giờ một kẻ, hướng 4 giờ ba kẻ, dưới chân một đội đã thủ sẵn."

Nàng im lặng, đôi mắt khẽ liếc nhìn xung quanh, trầm tư quan sát. Một tay nàng vẫn đang nằm trong bàn tay lớn của hắn, tay còn lại từ từ đặt lên vai hắn, như một sự chấp thuận cho lời mời.

"Rất sẵn lòng, thưa ngài." Nàng đáp lời như cô tiểu thư hoàn hảo, những lời sau đó chỉ đủ cho người đối diện nghe thấy.

"Đừng quên tay bắn tỉa hướng 1 giờ, và một nhóm hơn mười tên đang tiến về đây."

Nàng bắt gặp đôi mắt sắc lạnh, thật quen thuộc, một cảm giác khó tả dâng lên trong lồng ngực, chút ngọt ngào, chút đắng cay.

Âm nhạc nhẹ nhàng bắt đầu vang lên, hắn dẫn nàng ra giữa boong tàu, nơi ánh đèn màu mãi chạm đến, tránh xa thế giới xô bồ và náo nhiệt. Tấm sàn nhẵn nhụi hòa làm một với nền trời, hai bóng người từ từ chuyển động, lướt đi nhẹ nhàng.

Trái...phải...

Bước tiến...bước lùi...

Nhún người...xoay tròn...

Cứ như thế, nhịp nhàng và chậm rãi, để hơi thở hòa làm một, để cơ thể chuyển động theo bản năng, để hai tâm hồn trở nên đồng điệu.

Giữa biển cả vĩ đại, đôi vai em nhỏ nhắn, nằm gọn trong vòng tay tôi.

Giữa đại dương cuồng loạn, bờ vai anh vững chãi, ôm lấy em thật chặt.

Dưới bầu trời ngàn sao, bóng tối sau đôi mắt em mời gọi tôi đến thế giới chỉ dành riêng cho hai ta.

Dưới ánh trăng vĩnh hằng, bóng tối sau đôi mắt anh mời gọi em đến thế giới chỉ dành riêng cho hai ta.

Giữa giai điệu của bản hòa tấu cổ điển, nụ cười em vang lên như nốt nhạc còn thiếu trong bản nhạc dang dở.

Giữa âm hưởng của đất trời, em chỉ có thể nghe được giai điệu của trái tim đang loạn nhịp, dù cho chỉ là trong tiềm thức.

Dưới sự chứng giám của những thế lực vô hình, ta đều biết thứ cảm xúc không thể gọi tên này, chỉ đơn thuần là thoáng qua, là bất chợt. Đến sáng ngày hôm sau, tôi và em sẽ trở lại là những kẻ xa lạ.

Em sẽ trở lại là một giấc mơ.

Còn tôi sẽ lại bước đi trong cô độc.

Vậy nên chỉ đêm nay thôi, ở nơi xa lạ này...

Xin đừng để phép màu biến mất sau nửa đêm...

Cảm xúc và lý trí hãy cứ tan vào hư không.

Để điệu Waltz của hai ta nhảy múa đến tận cùng thế giới.

................................................................................................................................................................

.

.

.

.

................................................................................................................................................................

"Cái. Quái. Gì...?"

Tôi tái mặt, mồ hôi chảy đầm dìa trên vầng trán cao cao, vài sợi bạch kim bám vào hai má, gớm ghiếc. Đáng lẽ tôi nên cắt phăng trúng đi trước khi đến tòa soạn, mái tóc từng ngắn đến chạm tai, bây giờ đã dài đến giữa lưng.

Thật phiền phức.

Nằm dài trên chiếc sô pha êm ái được mua bằng tiền của lão, tôi tự vỗ vỗ vào má mình, đủ lực kiểm tra xem đây là thực hay ảo. Trên đùi là cuốn sách tựa "Điệu Waltz giữa đại dương", cũng đồng thời là nguyên nhân gây ra cái cảm giác bồn chồn bứt rứt này.

"Này lão vịt, sao lão lại bắt tôi đọc cuốn tiểu thuyết lãng mạng ba xu này vậy..." Tôi thở dài, trừng mắt nhìn về phía con chim hải âu cao ba mét hà tiện và cáo già.

"Lão thừa biết tôi ghét mấy thứ mơ hồ sến rện này mà, ý tôi là 'nhảy múa đến tận cùng thế giới', chẳng có ý nghĩa gì cả?? Chưa kể đến xung quanh là một đám sát thủ sẵn sàng ra tay bất kì lúc nào. Mà đó chỉ mới là ba trang đầu tiên thôi đấy, phần sau còn kinh khủng đến mức nào chứ..."

Tôi rùng mình, miệng tiếp tục phàn nàn, thật chẳng giống các cô gái sắp bước qua tuổi mười sáu tẹo nào.

"Thôi nào, Aoi, đừng khó tính như thế. Càng khó hiểu thì càng cuốn hút, giống như tình yêu vậy. Có khi bất chợt, có khi lại dai dẳng, khó dứt, chẳng ai giải thích được tại sao nó lại đến. Nhưng như thế mới quyến rũ và lãng mạng, phải không nào?"

Tôi ngớ người, nhìn lão sếp của mình say mê giảng đạo lý, nào là về tình yêu, nào là về cái đẹp, nào là về những cảm xúc thăng hoa, lão cứ liến thoắng bất chấp tôi đã ụp đầu vào gối.

Dẫu vốn biết lão ta rất thích ngắm gái đẹp, nhưng tôi khá bất ngờ khi thấy lão có thể đa cảm đến mức này. Không biết có lợi hay hại nữa...

Tôi ngáp lấy một hơi thật dài, ngán ngẩm nhìn cuốn sách, dừng mắt ở cái tên được in uốn lượn đến gai mắt. Lucifer Morning Star là tên tác giả của cuốn sách này, một bút danh vừa quen thuộc vừa xa lạ.

'Thiên thần sa ngã viết tiểu thuyết lãng mạng hử... Thật ngoài sức tưởng tượng. Tác giả này nhất định là có vấn đề tinh thần rồi...'

"Aoi! Không được hớ hênh như vậy! Thật chẳng ra dáng tiểu thư chút nào! Cô quên những gì ta dạy rồi sao!!" Lão cuộn tờ báo, nhanh tay phang ngay vào cái đầu đáng thương của tôi.

Bản thân đã vốn nóng nảy, lại còn phải chịu đựng cái tính ẩm ương của lão, tôi một tay đập bàn, một tay xoa xoa cục u trên đầu, đôi mắt long sòng sọc, phóng thẳng về phía lão.

"Này lão ngỗng, lão chỉ dạy tôi những thứ một tiểu thư cần phải có, chứ không phải 'trở thành' một tiểu thư đâu nhé!" Tôi nghiến răng, tiếng ken két lấy làm dấu hiệu.

"Ờm...ờ...vậy hả...Kuwahahaha" Lão vẫn cười cái điệu ngớ ngẩn ấy, nhất là mỗi khi sợ cái gì đó.

"Nhảm nhí vậy đủ rồi Aoi, ta làm vậy chỉ vì muốn tốt cho cô thôi! Cô là phóng viên giỏi nhất của ta mà! Kuwahahaha!"

"Nịnh nọt không ích gì đâu, Morgans, vào vấn đề đi." Tôi trầm giọng, cố tỏ ra nghiêm túc.

Morgans ra hiệu cho tôi lại gần, đôi cánh to vướng víu từ từ rút ra một phong thư từ trong túi áo.

"Có tin báo từ biển Bắc. Ta nghĩ cô sẽ thích vụ này đây."

................................................................................................................................................................

"Công chúa Reiju, Hoàng tử Ichiji, Hoàng tử Niji, Hoàng tử Yonji, Đức Vua có lệnh triệu tập các ngài đến cung điện." Một tên lính hồng hộc chạy đến căn phòng lớn, nơi tập trung các thành viên hoàng tộc của vương quốc Germa hùng mạnh.

"Tên kia, ngươi đang chen ngang buổi tập luyện của ta đấy. Thật mất hứng..."

Nhị Hoàng tử, Niji Vinsmoke, nổi bật với mái tóc xanh được chải về phía bên phải, vốn là một kẻ thẳng thắn và nóng nảy. Hắn là đang say mê luyện tập với bộ giáp kì diệu được chế tạo độc nhất cho mỗi chỉ huy, hiển nhiên sẽ không vui khi bị xen ngang. Niji kích hoạt bộ giáp, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt tên lính đáng thương.

Gã sợ hãi, mở miệng định van xin tha mạng nhưng chưa kịp cất lên chữ nào, đã ăn ngay một cú đá vào mặt. Cú va chạm khiến tên lính lao thẳng vào bức tường đá, máu chảy không ngừng từ miệng và đầu, hàm răng vỡ vụn chỉ còn lại vài chiếc treo lủng lẳng. Hắn ho vài tiếng yếu ớt, rồi tắt lịm.

Niji đứng xa nhìn thành quả của mình, hắn cười phá lên, hài lòng với cú đá của mình.

"Niji, tên lính đó không phải người nhân tạo đâu, người mạnh tay quá rồi đấy. Phụ vương sẽ không hài lòng đâu."

Người thanh niên với mái tóc đỏ rực được vuốt thành ba chỏm dựng thẳng bất thường. Đó là người con thứ hai của nhà Vinsmoke, cũng là người lớn nhất trong bộ ba hoàng tử, Ichiji Vinsmoke. 

Với bề ngoài bình tĩnh và điềm đạm, bản chất hắn lại là một kẻ tàn nhẫn và lạnh lùng. Làm gì có chuyện hắn quan tâm đến bọn dân đen kia, chỉ vì mệnh lệnh của phụ vương không được lấy lũ lính thường làm bia tập luyện. Ichiji lúc nào cũng là người nghiêm túc nhất trong ba anh em.

"Thôi đi Ichiji, ta phát tởm vì mấy lời dối trá của ngươi đấy!" Niji nhăn mặt, chẳng sợ bị khiển trách, chỉ tức vì tên giả tạo Ichiji là người lên tiếng.

"Không biết lần này có chuyện gì mà phải triệu tập cả ba chúng ta. Nếu là một trận đấu thì mình ta là đủ rồi."

Yonji Vinsmoke, có phần đơn giản hơn với mái tóc xanh lá được vuốt ngược ra phía sau, tỏ ra không quan tâm đến vụ việc, tên lính kia sống hay chết cũng chẳng phải việc của hắn. Người con út trong gia tộc Vinsmoke, cũng giống như hai người anh trước, vô cảm và máu lạnh.

Đứng từ phía xa, Công chúa độc nhất của Vương quốc Germa chỉ mỉm cười nhìn lũ em quái vật của mình, càng lớn tính cách của chúng càng bại hoại hơn trước. Chúng có thể là những kẻ rất thiện chiến, nhưng lại không có trái tim của một con người, khiến chúng trở nên nguy hiểm và tàn nhẫn.

Reiju Vinsmoke là một người xinh đẹp, màu hồng thường gợi cảm giác mềm mại và ngây thơ, nhưng với Reiju, lại khiến nàng quyến rũ và hấp dẫn hơn vạn lần. Reiju lệnh cho một tên lính gần đó gọi bác sĩ và đưa gã lính tội nghiệp kia đến bệnh xá để chữa trị.

Ichiji và Niji bước phía trước, không màng ngó lại một lần nào. Yonji bước theo phía sau, chợt ngoái lại về phía Reiju.

"Reiju, chị cũng phải đến đấy. Đừng để phụ vương phải đợi."

"Biết rồi. Ta tới đây." 

Nàng đã quá quen với bản tính khốn nạn của chúng, vốn đã thối nát đến tận gốc. Reiju thật chỉ muốn đấm vỡ mặt từng đứa, nhưng mình đồng da sắt như chúng, sử dụng nắm đấm cũng chẳng có nghĩa gì.

Có lẽ mọi thứ đã quá trễ với những đứa trẻ này, nhưng ít nhất một trong số đứa em của nàng sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình. Dù cho đã hơn bảy năm kể từ khi nàng gặp thằng bé, Reiju vẫn tin rằng đứa em trai yếu ớt tốt bụng sẽ có cuộc sống tốt. 

Vài giọt lệ rơi nhẹ trên khuôn mặt khi nàng chợt nhớ về người mẹ quá cố, nụ cười cuối cùng của bà ấy, rạng ngời như ánh dương. Bà ấy nhất định sẽ tự hào về thằng nhóc lắm.

Vuốt đi sự yếu đuối đã che giấu suốt bấy nhiêu năm, Reiju chậm rãi bước đến phòng họp lớn. Mỗi bước chân ngày một nặng khi tiến gần đến cánh cửa.

Khi đến nơi thì ba hoàng tử cũng đã yên vị trên ghế, đầu phía bên kia là vị vua của vương quốc Germa hùng mạnh. Dáng vẻ cao lồng lộng và thân hình to lớn dễ dàng khiến bất kì ai khiếp đảm, mái tóc vàng sư tử xoăn nhẹ dài đến lưng.

Judge Vinsmoke, một nhà khoa học tài năng, cũng đồng thời mang dã tâm thử nghiệm trên chính những đứa con của mình, chỉ vì khao khát về một đoàn quân hùng mạnh và tham vọng chinh phục biển Bắc một lần nữa.

"Reiju, ngồi xuống đi. Ta có chuyện cần bàn với các con."

Nàng ngồi xuống, lập tức một ly rượu đã được dọn ra trước mắt. Bọn gia nhân cũng lui ra khỏi phòng, chỉ còn các thành viên hoàng tộc, lại càng khiến không khí thêm ngột ngạt.

"Liên quan đến vương quốc Lnveel. Đã đến lúc chúng ta khởi động kế hoạch thống nhất biển Bắc, và các con, những đứa trẻ yêu quý của ta, sẽ là lực lượng tiên phong cho cuộc chinh phạt này."

Tiếng cười rống lên khắp căn phòng, cùng với những ý đồ độc địa và ghê tởm, vang ra cả khắp vương quốc, vọng đến cả những vùng đất xa xôi. Nhưng chúng không phải là những kẻ duy nhất kế thừa ý chí của tổ tiên.

Ở một hòn đảo kì lạ nào đó, những kẻ bị lãng quên cũng đã chuẩn bị những âm mưu đen tối của riêng mình. Chúng cũng đã chờ đợi từ rất lâu rồi, để một lần nữa trỗi dậy, để một lần nữa hồi sinh vị vua duy nhất của thế giới này.

................................................................................................................................................................

Bóng tối đã bắt đầu trải rộng trên khắp các vùng biển.

Không thể chạy trốn, vì không có nơi ẩn nấp.

Không thể lùi bước, vì không có nơi để trở về.

Chỉ có thể chuẩn bị cho điều tệ nhất và hướng về phía trước.

Phản diện hay chính diện. Điều đó liệu có quan trọng?

Bởi lịch sử vốn luôn thuộc về kẻ chiến thắng.

Nhưng ngai vàng sẽ không mãi trường tồn.

Vì thời đại này, thuộc về những kẻ đang sống.

Những kẻ chỉ biết sống trong quá khứ, sớm hay muộn, sẽ phải đối diện với cơn thịnh nộ của thế hệ mới.

Nếu như vậy, ai sẽ là người cùng em nhảy điệu Waltz đến tận cùng thế giới?

................................................................................................................................................................

Vậy là kết thúc phần Prologue, những chap sau cũng sẽ có độ dài khoảng 2000-3000 chữ.

3:51 24/07/2020.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro