Cái quái gì xảy ra ở đây vậy???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cảnh tượng chiều nay đủ để thu hút sự chú ý của Jeongwoo, một cô gái xinh đẹp đang chạy quanh sân với những tiếng hét theo cô nàng. Nhiều sinh viên có lớp học trên tầng hai, tập trung ở hành lang và la mắng, mạt sát cô gái từ trên cao, "Bitch!" đó là một điều mà Jeongwoo có thể nghe thấy.

Mọi người tỏ vẻ khó chịu, kể cả các nam sinh. Cô gái vẫn chạy, mặc dù rác rưởi và nhiều loại giấy tờ khác nhau được ném vào cô. Tại sao mọi người lại đối xử với cô ấy như vậy?

Junghwan đến gần Jeongwoo, nhưng Jeongwoo sẽ không hỏi, vì cậu đã biết câu trả lời của Junghwan sẽ là gì. Cậu ấy sẽ không nói cho Jeongwoo biết những gì thực sự đã xảy ra, để lại Jeongwoo với tất cả những câu hỏi chưa được trả lời.

Jeongwoo tiếp cận Yoon và Jaeyoon, những người biết rằng có một tia tin đồn mà cậu nhận được. "Tại sao lại là cô ấy?" Jeongwoo hỏi.

Yoon và Jaeyoon nhìn nhau, "Đừng thắc mắc."

Cái quái gì vậy, nó không làm cho nhiệm vụ đi xa đến mức này. Bản thân Jeongwoo cũng kinh hoàng với ngôi trường này. Cho dù ấn tượng ban đầu của cậu với ngôi trường này rất tốt, nhưng sau ba ngày ở đây đã xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ.

"Cậu không nên làm việc của mình đến mức này sao?"

Hai cô gái nhún vai không biết, có vẻ như mọi người sẽ không trả lời câu hỏi của Jeongwoo về ngôi trường này và sự kỳ lạ của nó. Sau đó Jeongwoo lại tiếp cận Junghwan.

"Tên của cô ấy là gì?" Jeongwoo hỏi mà không nhìn Junghwan.

Junghwan thở dài, "Minah."

Cậu ấy không thể che giấu được vẻ bối rối của Jeongwoo nữa, "Làm sao cô ấy có thể nói rằng cô ấy không làm việc của mình cho đến khi bị mạt sát như vậy." Jeongwoo thương hại cô gái tên Minah. Cô ấy không nên bị sỉ nhục như thế này.

Khi cậu không được không đáp lại, mắt cậu chuyển hướng về bên trái nơi Travis đang khoanh tay trước ngực nhìn thẳng xuống giữa sân, sau đó bên cạnh người đàn ông đó là Haruto với ánh mắt tương tự, không lâu sau đó cả hai lại đi vào lớp học khiến những người khác phải nhìn theo.

Junghwan nói nhỏ với Jeongwoo: "Đó là một trong những hậu quả mà cô ấy phải gánh chịu." Sau đó Junghwan quay vào lớp để lại Jeongwoo với hàng nghìn câu hỏi không biết chính xác cô gái đã làm gì sai để nhận hậu quả như thế này.

-

"Tôi có việc trong chốc lát, cậu đi trước". Junghwan định rời đi trước Jeongwoo, nhưng cậu lập tức nắm lấy tay Junghwan.

"Tôi có thể đi cùng cậu không?"

"Không." Khi cậu kéo tay Jeongwoo, lập tức đi ngay khỏi Jeongwoo, chỉ vài bước sau cậu ấy quay lại, "Về thẳng lớp đi, không được đi đâu đâu đấy."

Jeongwoo không trả lời, chỉ nhìn Junghwan với đôi môi bĩu ra. Jeongwoo muốn đi cùng. Càng đến đây, Junghwan càng trở nên bí ẩn khi Jeongwoo đưa mắt nhìn xung quanh.

Không để ý đến lời cảnh báo của Junghwan bảo cậu vào thẳng lớp, thay vào đó Jeongwoo đi vòng quanh trường, lớp học không có tí thoải mái nào, sẽ không có giáo viên mắng mỏ hay khiển trách cậu vì đi muộn.

Jeongwoo vô tình đi qua hành lang của khối 10, đồng thời cso một tiếng động lọt vào tai cậu, nghĩ xong Jeongwoo liền rẽ trái đi qua phòng thí nghiệm. Cái chỗ này có chút yên tĩnh khiến cậu lạnh sống gáy, Jeongwoo cực kì hối hận vì đã đi đến chỗ này, đang định quay đầu lại thì dừng chân liền. Âm thanh của cái tát xuyên thẳng vào tai của Jeongwoo, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận cái tát đó đau đến mức độ nào nữa.

Cậu im lặng, trái tim đập mạnh tự nhủ nên rời khỏi đây ngay lập tức, thế nhưng một phần nào đó của ý trí nói cậu nên đi đến chỗ phát ra âm thanh. Jeongwoo đứng trước sự lựa chọn khó khan nhất của mình, nếu như ở đó có vụ bắt nạt thì sao, nếu nạn nhân cxayr ra chuyện xấu gì đó thì sau này chắc chắn Jeongwoo sẽ được coi là nhân chứng duy nhất vì cậu đã nghe rõ giọng nói và âm thanh tiếng chat đau đớn đó, nhưng nếu như thật sự là bắt nạt thì Jeongwoo phải giải cứu người đó chứ. Jeongwoo ngay lập tức quay lại, từ tù tìm kiếm âm thanh đó để kẻ bắt nạt không thể chạy thoát ngay lập tức.

Nhưng chỉ vừa bước đi vài bước thì cổ tay Jeongwoo lập tức bị túm chặt và keod về phía bức tường của phòng thí nghiệm. Jeongwoo ngạc nhiên chỉ biết trượn mắt và nắm chặt tay. Cậu có ý định phản kháng ai đó đã kéo mình đi, nhưng cậu lại không thể khi tiếng chat từ cái tát lại một lần nữa lại vang lên bên tai.

Sự im lặng kéo dài, bây giò là tiếng khóc của một cô gái vang lên, tiếng khóc xé long nhất mà Jeongwoo từng nghe được. Cái ôm lấy bờ vai của người đang không ngừng run rẩy bị người vừa mới kéo đi thở dài buông ra. Mà Jeongwoo càng sững sờ hơn khi biết người từ nãy đến giờ bên cạnh cậu lại là Travis.

Để lại sựu ngạc nhiên của Jeongwoo, Travis bước đi trước, để Jeongwoo lò dò bước theo sau mình, cậu sợ ở đó một mình lắm. Có điều là Jeongwoo nhận ra vẻ mặt lo lắng của Travis, lieeuj cô gái kia có phải liên quan đến hắn ta không?

Jeongwoo cực kì tò mò, có lẽ cậu sẽ gạ gẫm Junghwan kể sau vậy.

-

Jeongwoo nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Travis đã khuất sau sau ngã tư giữa khối 11 và 12, Jeongwoo không có ý định đi theo hắn ta đâu, nếu đúng là Travis có chuyện gì thì thôi cứ đẻ hắn ta yên tĩnh đi vậy, Jeongwoo không muốn làm phiền hắn ta .

"cậu đã ở đâu vậy hả?" junghwan lo lắng nhìn Jeongwoo từ đầu đến chân như chắc chắn rằng cậu ổn, rồi lại thở dài khi thấy Jeongwoo hoàn toàn ổn.

Jeongwoo quay lại hỏi, "Cái cô gái sáng nay, có liên quan gì đến Travis, phải không?"

Junghwan nhướng mày không trả lời ngay mà chỉ hỏi lại cậu, "Có chuyện gì hả?"

"Travis có vẻ lo labgws cho cô ấy."

Junghwan chỉ nhún vai hờ hững đáp, "đó là việc của họ, tốt nhất chúng ta không nên can thiệp thù hơn."

Nghe vậy, Jeongwoo càng có niềm tin vào việc Travis có liên quan gì đó. Đó có phải là bạn gái của hắn ta không? Hay người yeu cũ của hắn? Jeongwoo tò mò cực kì. Nhưng tại sao travis lại tỏ ra bình thường khoi sáng any thấy cô ta chạy quanh sân trương với lời chửi bới lăng mạ thậm chí là bị ném rác vào người? Hắn ta không chút phản ứng màm không muốn giúp cô ta.

Thấy Jeongwoo im lặng, Junghwan đưa mắt nhìn xung quanh, 'vào ớp trước rồi tôi sẽ nói sau."

Ánh mắt của jeongwoo sáng bừng khiến jungwan đảo mắt, quyết định bước đi trước để lại jeongwoo phía sau, người bây giờ đang cực kì vui vẻ với câu nói của mình. Jeongwoo lập tức chạy theo sau, đưa tay ôm lấy cánh tay cậu ta.

"Cậu không thể bỏ tay ra đi ư?"

Jeongwoo thậm chí còn siết chặt vòng tay của mình, "Tôi không muốn." Cậu trả lời, "Nào, Junghwan, nói cho tôi biết."

Im lặng một hồi, cậu ta đẩy đầu của Jeongwoo đang tiến lại gần hơn, cho đến khi vòng tay của cậu trong tay Junghwan được giải phóng, "Sau giờ học, cũng không phải ở khu vực trường học."

"Vậy thì sao?"

Khi cậu ấy tiếp tục trên con đường của mình, "Sau đó."

"Thật hả?" Jeongwoo hỏi lại, "Tôi sẽ nói với tài xế của tôi trước, chỉ cần yêu cầu ông ấy đến đón cậu tại nhà của cậu thôi."

Sự tương tác giữa hai người không thể tách rời khỏi ánh mắt của Haruto, người vẫn tiếp tục quan sát hai người họ từ cầu thang. Trong lòng anh tự hỏi, Junghwan và Jeongwoo thân thiết như vậy, hai người đang hẹn hò sao? Haruto sẽ không vội kết luận. Anh sẽ tiếp tục quan sát hai người đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro