Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Lộc bị che kín miệng và bị nhốt dưới giường tối tăm, cứ như vậy qua ba ngày, nàng mới rốt cuộc nghe được ngoài Tần Dương còn có tiếng động khác.

Hình như...!Người tới rất nhiều, còn có tiếng binh khí? Nội tâm nàng rất mâu thuẫn, một mặt hy vọng Vương Hạc Đệ tới, nhưng một mặt lại sợ hãi nếu đúng như lời Tần Dương nói, hơn nữa e rằng Tần Dương sẽ mất đi tính mạng.

Một hồi ồn ào qua đi, rốt cuộc vang lên giọng nói của người mà nàng chờ mong, chỉ là giờ phút này giọng nói của chàng lạnh lẽo như băng, làm Bạch Lộc không rét mà run.

"Bạch Lộc đâu? Ngươi giấu nàng ở đâu?"

Giờ phút này sắc mặt của Vương Hạc Đệ thật sự không tốt, cả người đều âm u, khuôn mặt tuấn dật tựa như bị màn sương mù dày đặc bao phủ, mà dưới lớp sương mù đó là dã thú đang ngủ đông.

Nghe vậy, Tần Dương cũng không hoảng loạn, ngược lại hết sức bình tĩnh, chàng bị đè ép quỳ xuống trước Vương Hạc Đệ mà ngẩng đầu hỏi: "Hoàng Thượng, thần chỉ muốn trước khi chết được rõ ràng. Chuyện giữa thần và Bạch Thục Nhàn, có phải do người đã ép gia phụ lập mưu? Người cố tình phá hoại hôn sự của thần và Lộc Lộc, có đúng không?"

Nghe trong miệng Tần Dương gọi hai chữ Lộc Lộc, trong mắt Vương Hạc Đệ hiện lên một tia hung ác, chàng gằn từng chữ: "Vậy thì sao nào? Ngươi không xứng với nàng!"

Tần Dương cười, nụ cười đến không thể kiềm chế nữa, "Ha ha...!Quả đúng như thế..."

Trong khoảng thời gian ngắn, hắn đã phát điên.

Vương Hạc Đệ đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, cẩn thận lắng nghe, hình như nơi giường có tiếng nức nở rất nhỏ! Lúc chàng kêu thị vệ mở giường lên, nhìn Bạch Lộc đầy nước mắt, lần đầu tiên trong cuộc đời chàng có cảm giác sợ hãi! Trước kia ở lãnh cung, chàng không sợ! Tranh đoạt ngôi vị hoàng đế cửu tử nhất sinh, chàng cũng không sợ! Nhưng khi nhìn thấy Bạch Lộc đầy nước mắt nhìn chàng, chàng lại sợ.

Chàng không biết từ tận đáy lòng, chàng không biết sau khi Bạch Lộc biết được sự thật, có thể cùng chàng xa cách mà tan vỡ tình cảm không?

"Lộc Lộc..."

Vương Hạc Đệ vội vàng ôm lấy Bạch Lộc ra ngoài, nàng lại dùng tay chống đẩy chàng, rõ ràng là đang kháng cự chàng.

Bạch Lộc bị Vương Hạc Đệ ôm vào trong ngực, cúi đầu, tâm loạn như ma.

Vốn tưởng rằng Tần Dương là kẻ phụ tình, nhưng nào biết là bị người hãm hại, mà người hại chàng, lại trở thành trượng phu của nàng! Nàng như đánh mất đi trái tim mình!

"Đợi đã!" Lúc ra cửa, Bạch Lộc đột nhiên nói,

"Không cần làm hại Tần Dương! Thả chàng đi!"

Vương Hạc Đệ nheo mắt lại, nội tâm ghen ghét không cam lòng lập tức bừng lên, một lúc không cẩn thận thế nhưng lại khiến Tần Dương cắm rễ trong lòng Bạch Lộc!

"Đừng làm tổn thương chàng! Nếu không thiếp sẽ không tha thứ cho người!"

Nói đến cùng, Tần Dương cũng do nàng liên luỵ, bây giờ điều duy nhất nàng có thể làm chính là giữ mạng cho hắn.

Vương Hạc Đệ trầm tư suy nghĩ, chàng nhanh chóng đè nén sự không vui, đáp ứng yêu cầu của Bạch Lộc, "Chỉ cần nàng ngoan ngoãn, ta sẽ giữ cho hắn một mạng."

Lúc này, Bạch Lộc mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau đó mặc cho Tần Dương gọi nàng thế nào, nàng không quay đầu lại, cũng chỉ có cách này, mới có thể giữ được cho chàng một cái mạng.

...

Trở lại trong cung, vẫn là tẩm cung, chỉ là tất cả đều không còn như trước.

Bạch Lộc thậm chí có chút hoài nghi, lúc trước nàng bị người hạ dược, thật sự không có Vương Hạc Đệ tham dự ư? Rốt cuộc chàng đã làm xáo trộn hôn sự của nàng.

Vương Hạc Đệ ngồi ở trước mặt của Bạch Lộc, nhìn nàng im lặng, sau đó mở miệng nói: "Suy nghĩ cái gì? Hửm?"

Bạch Lộc lắc đầu, có chút kháng cự, "Không có gì, chỉ là có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."

Vương Hạc Đệ tự giễu cười, "Nghe xong lời Tần Dương nói, cảm thấy ta đê tiện?"

Bạch Lộc không trả lời, xem như đồng ý.

Tình cảm của Vương Hạc Đệ dành cho Bạch Lộc đã quá sâu đậm, lúc trước vẫn luôn đè nén trong lòng, thật vất vả có được trái tim của nàng, vốn sẽ tiếp tục sống hạnh phúc, ai ngờ lại xảy ra chuyện.

Chàng vốn không phải là người thiện lương, mặt tối trong lòng chàng, lúc này rốt cuộc khống chế không được!

"Cái gì mới là đê tiện? Lộc Lộc chỉ sợ nàng chưa thật sự biết đâu!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro