5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt Giản Giản có bảy phần tương tự Vương Hạc Đệ, hình dáng khuôn mặt thì giống nàng .

Dù thế nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi.

Nàng ôm chặt con gái, sợ bị hắn cướp đi.

Vương Hạc Đệ ngồi xổm xuống, giơ tay muốn sờ mặt Giản Giản, nhưng sợ nước mưa trên tay sẽ làm ướt mặt bé, nên dừng lại giữa không trung.

Giọng cực kỳ dịu dàng, tựa như đang lấy lòng.

"Cảm thấy như đã từng quen biết ngay từ cái nhìn đầu tiên, cho nên mới nhận kẹo mạch nha của con.​​​‍‍‍​‍‍​​‍​‍‍​‍​‍‍‍​‍​‍‍​‍​‍‍​‍​‍‍​‍‍‍​‍‍‍​‍​‍‍‍​‍‍‍​‍‍‍​‍‍​‍‍​‍‍‍‍​‍‍‍‍‍​‍‍‍‍‍​‍​‍‍‍​‍​‍‍‍​‍​‍‍​​‍‍​‍‍​​‍​‍​‍​‍‍‍​‍‍‍​‍‍​‍‍​‍‍​‍‍​​‍​‍‍​‍‍‍​‍​‍​‍‍​​‍‍​‍‍‍​‍‍​‍​‍‍‍‍‍​‍‍‍‍​‍​‍‍‍​‍‍‍​​​‍"

"Giản Giản, ta là cha của con."

Giản Giản không chịu thừa nhận hắn, đưa tay ra: "Ngài bắt nạt mẹ của ta, trả kẹo lại cho ta."

"Ta không có bắt nạt mẹ của con."

Giọng Vương Hạc Đệ nhẹ nhàng đến mức gần như sắp nhỏ nước, vẻ mặt vui mừng:

"Đã ăn rồi, rất ngọt, cảm ơn con đã động viên."

Sau đó hắn nhìn nàng , nói với vẻ sợ hãi: "Cũng may đã tìm được, nếu không sẽ tiếc nuối cả đời."

Nàng ngước mắt lên nhìn hắn, bắt gặp vài phần thâm tình trong ánh mắt ấy.

Giản Giản phồng má, hừ lạnh:

"Mẹ nói không sai, bên ngoài quả nhiên có nhiều kẻ lừa đảo."

Tất cả những lời dỗ dành bé của Vương Hạc Đệ đều bị nghẹn trong cổ họng.

Giản Giản nhìn môi nàng :

"Mẹ, miệng của mẹ bị sao vậy?"

"Ăn hoành thánh nóng."

"Ngài cũng ăn hoành thánh à?"

"Ừ."

Vương Hạc Đệ liếc nàng bằng khóe mắt, rồi nói: "Hoành thánh rất ngon."

Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, nếu không có con bé ở đây, chắc nàng đã nổi cáu.

Tâm trạng Vương Hạc Đệ rất tốt, đứng dậy vươn vai, giống như đang nói việc nhà:

"Ta ướt rồi, ở nhà tắm thế nào?"

Nàng định nói nhà nàng không có chỗ cho hắn tắm.

Giản Giản trừng mắt với hắn: "Không nhìn thấy mẹ của ta cũng bị ướt hay sao? Muốn tắm thì để mẹ ta tắm trước."

"Ừ, Giản Giản nói đúng, ta sơ xuất quá."

Vương Hạc Đệ là thiếu gia, từ nhỏ đã quen đặt bản thân lên hàng đầu, còn không tri kỷ bằng con gái ba tuổi của nàng .

Hắn biết sai nên sửa: "Bạch Lộc, để ta trông bé, ngươi đi tắm nước nóng đi, coi chừng bị cảm."

"Mẹ, con sẽ giúp mẹ nhìn chằm chằm ngài ấy, để ngài ấy không thể có bất kỳ ý đồ xấu nào đối với mẹ."

Giản Giản cho nàng một ánh mắt trấn an.

Nàng và Vương Hạc Đệ đã vui vẻ rất nhiều lần, nếu hắn muốn làm gì, nàng không ngăn được.

Nhưng hắn không dám làm điều đó ở trước mặt con bé.

Tắm rửa xong, nàng phát hiện Giản Giản không đáng tin cậy đã ngủ rồi.

Dưới ánh nến vàng ấm áp, bé ngủ yên bình, đắp chăn, nằm trên cái gối nhỏ, thở nhẹ, lông mi như lông quạ buông xuống bóng mờ nhạt.

Vương Hạc Đệ dựa vào mép giường, không nỡ rời mắt.

"Sao bé xinh đẹp thế, vừa giống ngươi vừa giống ta, thật đáng yêu."

Nàng lau tóc, lạnh lùng nói: "Nhà không lưu khách, ngài cần phải đi."

Hắn bất mãn: "Mưa lớn như thế, ngươi muốn đuổi ta đi đâu?"

Hắn hiện tại quả thật không có chỗ để đi.

Nàng nhất thời chợt nghĩ đến chuyện, vì sao Vương Hạc Đệ xuất hiện ở nơi này, không có người hầu bên cạnh?

Hắn chán ghét nhìn bộ quần áo trên người mình, không thể nhịn được nữa, chủ động bưng nước nóng đi tìm bồn tắm.

Tóc nàng vừa dài vừa dày, thật vất vả mới lau khô được một nửa, đang chuẩn bị bôi dầu thầu dầu thì hắn đã tắm xong.

Nàng nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại, giật mình.

Vương Hạc Đệ vô tư đứng đó, trên người không có bất kỳ vật che chắn nào.

---

Nàng vội vàng quay đầu lại, cả giận: "Ngài làm gì đó?"

Tuy rằng đã có con, nhưng đã xa cách nhiều năm, nàng vẫn cảm thấy xấu hổ và giận dữ khi nhìn thấy cơ thể hắn trong tình trạng này.

"Đừng đánh thức bé."

Hắn hạ giọng, có vẻ ngượng ngùng:

"À, ngươi đừng lo lắng, ta không có ý kia, trong nhà không có quần áo để thay hay sao?"

Trong nhà chỉ có nàng và Giản Giản, làm sao có quần áo phù hợp với hắn?

Hơn nữa, nếu thật sự tìm được một bộ quần áo nam nhân, với tính tình của hắn, nhất định sẽ phá nát nhà của nàng .

"Không phải ngài có quần áo à?"

"Ướt rồi, mặc vào khó chịu lắm."

Không biết hắn đã đi tới phía sau nàng từ khi nào.

Nàng không thể tiếp tục né tránh, đơn giản quay lại, nhìn thẳng hắn một cách cởi mở.
Vai rộng eo thon, trên người không có chút mỡ thừa, cơ bụng tám múi vừa phải.

Dáng người đẹp như thế đủ để cho người nàng đỏ mặt và tim đập nhanh.

Nàng không dám nhìn xuống nữa, hắn lại nghiêng người tới gần hơn, trầm giọng nói:

"Đêm nay, chúng ta ngủ như thế nào?"

Trong nhà chỉ có hai giường, Giản Giản đã chiếm một giường.

Không thể đuổi hắn đi, nàng đành phải đưa ra cách giải quyết tốt nhất:

"Ta và Giản Giản ngủ ở phòng sau, ngài ra phòng bên ngoài, không được vào."

"Ừm, được."

Nhà nàng nhỏ, nội thất không tốt, nàng tưởng Vương Hạc Đệ sẽ ghét bỏ nên nói: "Tuy căn phòng đơn sơ, nhưng rất ấm áp."

Bên ngoài mưa to giàn giụa, một đêm ngủ ngon.

Rạng sáng khi mưa đã tạnh, tối hôm qua không chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn nên nàng phải thức dậy sớm hơn ngày thường, đi ra quán gói hoành thánh.

Sau bữa sáng, nàng về nhà gọi Giản Giản dậy.

Không ngờ Giản Giản đã dậy, nhưng Vương Hạc Đệ thì chưa.

Bé nằm trên giường Vương Hạc Đệ, ôm má, ngọt ngào hỏi:

"Cha ta đã chết, làm sao ngài sống lại được?"

"Trước đây ngài chưa gặp ta, làm sao biết ta là con gái của ngài?"

Vương Hạc Đệ không biết nên khóc hay cười, thành thật nằm trong chăn, bị hỏi mà không trả lời được.

Nàng ôm Giản Giản xuống giường, liếc nhìn hắn:

"Mặt trời đã lên cao, sao còn chưa dậy?"

Vẻ mặt hắn ngượng ngùng: "À, quần áo của ta chưa khô."

Nàng không thể để hắn trần như nhộng trốn trong chăn cả ngày, nàng hết cách, đành phải ra phố mua quần áo cho hắn.

Xa cách đã bốn năm, nàng vẫn nhớ rõ kích cỡ của hắn.

Tựa như một thứ gì đó khắc sâu vào xương, tưởng rằng đã quên, vẫn có thể nhớ lại ký ức đó bất cứ lúc nào.

Sau khi mua quần áo ở chợ xong trở về, nàng ném quần áo cho hắn: "Mau mặc vào!"

Vương Hạc Đệ đang mặc đồ, bỗng nhiên nói: "Bạch Lộc, hình như ngươi đã thay đổi."

Nàng chợt nhận ra rằng, trước đây nàng luôn ngoan ngoãn phục tùng hắn, bây giờ lại thực sự nói chuyện với chủ tử cũ của mình với giọng điệu thiếu kiên nhẫn như vậy.

Hắn không giận, cười nói:

"Hung dữ, nhưng, ta rất thích."

Hắn nói, thích.

Trái tim đã đóng băng bấy lâu nay dường như chạm vào ngọn lửa và sắp tan chảy.

Nàng kịp thời tránh ngọn lửa đó, tự khuyên mình đừng mắc sai lầm tương tự.

Đó chẳng qua là sở thích của chủ nhân đối với chó mèo, thuận miệng nói mà thôi.

---

Vương Hạc Đệ khăng khăng đi theo nàng ra quán hoành thánh, gọi một cách hoa mỹ là "giúp đỡ".

Trong một buổi chiều, hắn làm vỡ ba cái tô, đáy nồi bị thủng một lỗ, xuýt nữa làm cái bếp nổ tung.

Nàng xin lỗi và đền tiền cho khách, tính ra thu không đủ bù chi.

Đại thiếu gia tao nhã và cao quý ngày xưa, mặc quần áo của người bình thường, tự làm cho mình xám xịt, nhìn thấy nàng , ánh mắt lảng tránh, trong lòng chột dạ.

Nàng thở dài: "Ngài đừng làm nữa, trông con đi."

Hắn gật đầu, tỏ vẻ mình rất giỏi chăm sóc trẻ con.

Hắn mua kẹo hồ lô, khoai lang nướng, kẹo bông gòn, chong chóng lớn, cùng với một đống quần áo đắt tiền nhưng không vừa cho Giản Giản.

Khi hoàng hôn buông xuống, Giản Giản tới kéo tay áo nàng :

"Mẹ, có người tới tìm thúc thúc xấu xa kia, bọn họ đang thì thầm."

Nàng bước nhẹ nhàng ra sân sau, quả nhiên nhìn thấy hai người đứng phía sau hắn.

Vương Hạc Đệ đứng cúi lưng, thấp giọng dặn dò gì đó.

Khoảng cách quá xa nên nàng không nghe rõ, mơ hồ nghe những lời như "Giấu Bạch Lộc, đưa tiểu thư đi".

Dựa vào sự nhạy bén của người mẹ, lòng nàng thắt lại.

Giản Giản là con gái của hắn, hắn lại rất thích, nhất định sẽ nghĩ cách mang về.

Vương Hạc Đệ đã thành thân từ lâu, có phu nhân chính phòng.

Nếu Giản Giản bị mang về, sẽ trở thành thứ nữ không được ưa thích, không biết sẽ phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ.

Nàng đã từng thắc mắc trước đó.

Hắn là thiếu gia của phủ Trung Nghĩa Bá, tại sao đi ra ngoài mà không mang theo ai cả?

Hóa ra là ẩn trong chỗ tối.

Dỗ dành Giản Giản vui vẻ trước, đợi khi nàng buông lỏng cảnh giác, Giản Giản chấp nhận hắn làm cha, rồi chờ cơ hội để bắt đi.

Nhưng hắn không dự đoán được, Giản Giản và nàng đồng lòng, sẽ không dễ dàng bị đạn bọc đường của kẻ thù mê hoặc.

Buổi tối trước khi ngủ, nàng nấu một chén canh an thần cho Vương Hạc Đệ.

Hắn cực kỳ cảm động, bưng lên uống một hơi cạn sạch.

"Nghỉ ngơi sớm đi."

Nàng nói xong rồi rời đi, thì có một đôi tay bất ngờ ôm nàng ở phía sau.

"Bạch Lộc, mấy năm nay ngươi chăm sóc con gái thật vất vả."

Nàng tự nghĩ trong lòng, đây là lời khen sắp chia tay hay sao?

Biết nàng vất vả, còn muốn cướp của nàng .

Hắn xoay người nàng lại, cúi xuống hôn lên trán nàng , nhẹ nhàng nói:

"Cho dù ngươi chán ghét ta, trẻ con cũng cần một gia đình, đúng không?"

Hắn quả nhiên muốn cướp con.

Nàng bình tĩnh nói: "Để ta suy nghĩ."

"Được."

Nửa đêm, Vương Hạc Đệ ngủ say, nàng gọi vài tiếng, nhưng hắn không có phản ứng.

Lúc này nàng mới lay Giản Giản: "Suỵt, đừng nói chuyện, mẹ đưa con đi."

Hai mẹ con rón rén, hợp tác với nhau.

Giản Giản phụ trách ném quần áo của hắn, khi hắn tỉnh lại, không tìm thấy quần áo để mặc, sẽ không đuổi kịp hai mẹ con.

nàng phụ trách dọn những đồ vật có giá trị.

Khóa cửa, chạy lấy người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro