dinh cap luu manh 674 - 681

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DCLM - Chương 674

Ủy khuất một trả lại gấp đôi.

“Anh làm gì,còn không bỏ Hoàng lão sư ra,coi đây là chỗ nào chứ?”lão hói vừa thấy tình cảnh Hoàng lão sư lập tức bước tới quát Hướng Nhật.

“Nơi nào?Chẳng lẽ không phải trường học sao?”Hướng Nhật bỏ tay Hoàng Lôi ra,ánh mắt lạnh lùng chuyển hướng về phía thằng nhỏ đang bị đôi nam nữ kia kéo đến,phỏng chừng là cha mẹ đứa bé.

“Biết là trường học còn dám làm loạn?Tôi cho cậu biết,nơi này không phải chỗ cho cậu làm bậy!”lão hói nghiêm khắc nói,lại quay qua sửa sang lại quần áo cho Hoàng Lôi(hic lại có lão ăn đậu hũ) giọng dịu lại:

“Hoàng lão sư,cô không sao chứ?”

“Tôi không sao,cám ôn ngài,hiệu trưởng”Hoàng lôi cảm kích nhìn lão hói một cái,lại liếc mắt sợ hãi nhìn Hướng Nhật nói:

“Chẳng qua phụ huynh này vô đạo đức,vừa nói giúp con bắt nạt người,các ngài xem là gì,tôi còn chưa gặp qua phụ huynh lưu manh như thế”trong lời nói còn ẩn chứa ý tứ châm ngòi.

Hai người ôm thằng nhỏ kia,thấy vết cào trên mặt con mình liền trợn mắt nhìn Hướng Nhật cùng Hướng Ái,gã trung niên bước lên,đứng trước mặt Hướng Nhật,ngón tay chỉ vào mặt Hướng Nhật nói: “Ta hỏi,ngươi dạy dỗ con cái thế nào?Nhìn xem thằng bé bị cào ra sao?Có người dạy con như ngươi sao?”(lại có thằng ngu mà tỏ ra ra nguy hiểm xuất hiện)

“Ta dạy con ra sao cần ngươi quản à?”Hướng Nhật thấy nhiều người bước vào làm cô bé sợ liền kéo sát vòng lòng mình,mà một tay thì nắm lấy ngón tay của gã trung niên dám can đảm chỉ vào mặt mình nhẹ nhàng bóp một cái nói:

“Lại nói tiếp,ta còn muốn hỏi các người dạy con ra sao,bé tí mà dám giật tiền của bạn,các ngươi đến cùng là dạy cái gì?Dạy nó thành tội phạm cướp bóc?”gã trung niên đau không mở mồm ra được,cảm giác như ngón tay mình bị bóp nát,làm trò trước mặt đông người mà không thể mở mồm kêu,mặt đã tái mét.

Mà nữ nhân ngực cái hoa nghe Hướng Nhật nói liền đứng dậy,dường như không để ý chồng mình,tức giận trừng mắt nhìn Hướng Nhật: “Ngươi nói con ta giật tiền?Thực buồn cười!Trần gia chúng ta cần giật tiền sao?Ngươi đi hỏi xem,ở Bắc Hải này,không cho dù là cả nước hay cả thế giới,Trần gia chúng ta cần giật tiền sao?Là các ngươi xin chúng ta thì may ra!”nữ nhân cảm thấy mất đi lí trí,nhưng lão hói bên cạnh thì im mồm không nói gì,cũng không biết chấp nhận hay là không muốn đắc tội với đàn bà điên cuồng mất lí trí.

“Nhiều tiền không hẳn sẽ không giật tiền.Hơn nữa các ngươi thực sự nhiều tiền sao?”Hướng Nhật buông ngón tay kẻ láo toét kia ra,cũng không nhìn gã đàn ông đang toát mồ hôi hột mà lạnh lùng nhìn mụ đàn bà kia:

“Hỏi con trai ngươi một chút,xem nó có làm hay chưa”

“Con ta tuyệt đối sẽ không là việc này”nữ nhân cài hoa tức giận nói,chẳng qua thấy chồng thì không nói nữa,nén giận hỏi con mình:

“Văn Văn,con nói cho mẹ,có làm việc này hay không?”

“Con không”thằng bé trốn ánh mắt mẹ mình,cúi đầu chối theo bản năng.

“Ngươi đã nghe?”nữ nhân hiển nhiên cực kì tin con mình,hoặc nói khác là dù con ả có làm chuyện đó thì ả cũng sẽ thiên vị con mình.

“Nghe rồi,nhưng không tin”Hướng Nhật sớm thấy thằng bé trốn tránh ánh mắt kia thì biết nó chột dạ,trước mặt cha mẹ đương nhiên phải nói dối rồi.

“Vậy là ngươi không nói đạo lí?”kỳ thực nhìn thấy biểu hiện chột dạ của con mình,bà ta đã sớm đoán ra,trong lòng cũng tức giận con mình không ít,nhưng mà lại càng đau lòng khi nhìn vết thương trên mặt nó.

“Ai không nói lý thì ngươi đã rõ,ta cảnh cáo các ngươi,nếu không cho ta một kết quả vừa lòng,hy vọng các ngươi đừng hối hận”ánh mắt Hướng Nhật lóe lên hàn quang,nếu quyết định xóa tên Trứu gia khỏi Bắc Hải,cũng không ngại thêm một cái tên.

“Ngươi dọa chúng ta sao?”người đàn bà kia hiển nhiên nghĩ rằng Hướng Nhật chuẩn bị tống tiền mình.

Nếu trên mặt con mình không bị thương,bồi thường chút tiền cũng không sao,dù sao chút tiền lẻ nàng không để vào mắt,hơn nữa con lo lắng thanh danh Trần gia.Chẳng qua con mình cũng là kẻ bị hại,đối phương còn vô lý như thế,càng làm nàng thêm giận dữ.

“Hoàng lão sư,cô nói chuyện đi”gã đàn ông đeo nơ hết đau đớn,thấy vợ mình chuẩn bị cãi lộn,vội kéo nàng lại,tìm nhât vật mấu chốt của sự việc để hiểu rõ ràng,sau đó mới quyết định.

Hoàng Lôi sớm chờ lúc này,đối mặt với ánh mắt mọi người nhìn mình,chỉnh đốn lại tư thế:

“Trần tiên sinh,việc là như vậy,Hướng Ái nói Trần Khải Văn trộm 500 đồng của mình,chuyện này ta thấy không tốt,chẳng qua tôi khẳng định có gì đó hiểu lầm,Trần Khải Văn vốn là học sinh ngoan,đối xử tốt với các bạn trong lớp,hẳn là không giật tiền của bạn.Huống chi mỗi ngày Trần tiên sinh đều cho Văn Văn tiền tiêu vặt cũng không ít,sao em ấy có thể làm thế chứ?”có thể nói,lời này hoàn toàn nghiêng về phía vợ chồng họ Trần.

Ánh mắt Hướng Nhật lạnh lùng nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm,có chút hối hận vì không ném ả ra ngoài.

Mà vừa nghe người phụ nữ kia vừa nghe giáo viên chủ nhiệm nói liền giận dữ nghiến răng nói: “Ngươi đã nghe chủ nhiệm của bọn nhỏ,Văn Văn nhà ta không làm chuyện đó.Hơn nữa chỉ 500 đồng,Văn Văn nhà ta cũng không thèm,dù rơi trên đất cũng không thèm nhìn kìa”

“Rõ ràng là Trần Khải Văn thấy con không cẩn thận rơi tiền xuống đất,hắn liền nhặt lấy,con bảo hắn trả,hắn còn nói là mình làm rơi”giọng non nớt của bé gái vang lên tuy rằng có chút lớn tiếng nhưng cũng đúng lúc.

Người đàn bà kia nhất thời khựng lại,vừa mới nói con mình thấy tiền rơi trên đất cũng không nhìn,giờ lại bị làm bẽ mặt thì thẹn quá hóa giận,chỉ vào cô bé đáng bám lấy góc áo Hướng Nhật nói: “Ta còn chưa tìm ngươi tính sổ,con bé kia,xem ngươi cào con ta thành dạng gì!”

Cô bé bị dọa rụt cổ lại,trốn ra phía sau Hướng Nhật,lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn.

“Thành dạng gì cũng là do tội nó gây nên,tin rằng ngươi đã nghe rồi chứ?Là con ngươi sai trước”Hướng Nhật cũng không nói ra việc tay con gái mình bị thương,dù sao việc này hắn nhất định phải đòi lại công bằng.

“Ngươi còn nói như thế?Ngươi điếc à?Không nghe cô chủ nhiệm của chúng nói sao?Con ta căn bản không làm vậy!”người đàn bà kia lửa giận ngút trời,cũng bắt chước chồng chỉ vào mặt Hướng Nhật.

Một màn này làm chồng ả sợ hết hồn,sợ Hướng Nhật lại làm như trước đó vội kéo tay ả lại.

“Nếu không giải quyết thì báo công an đi”gã đàn ông vẫn còn tỉnh táo,việc này,quả thực nhìn vết thương của con trai hắn cũng rất tức giận,chẳng qua chỉ là xước da,cũng không phải là thương nặng,nhưng chuyện mất mặt này hắn cũng không nói ra.

“Báo cảnh sát,được”lão hói bên cạnh cũng hùa theo,thân là hiệu trưởng,ở trường đã loạn lên về nhà còn bù đầu,loại sự tình này làm hắn cực kì khó chịu,bởi hắn cảm thấy tôn nghiêm của hiệu trưởng như mình bị khiêu khích,ngay cả hắn ra mặt cũng chưa giải quyết được việc này.Chẳng qua cho dù là ai sai,cô bé gây chuyện kia kiên quyết phải bị đuổi học.

“Ta cũng muốn báo cảnh sát” cô chủ nhiệm Hoàng Lôi cũng phụ họa,đồng thời oán hận nhìn Hướng Nhật,thù nàng bị dọa trước kia để cảnh sát trả giùm đi.

‘Đừng sợ,tất cả có ta đây”Hướng Nhật ngồi xổm cạnh con gái,nhẹ nhàng xoa đầu cô bé,trong ánh mắt tràn ngập cưng chiều.Ai dám làm con gái chịu ủy khuất,hắn sẽ là cho đối phương chịu ủy khuất lớn hơn,đây là suy nghĩ trong lòng hắn hiện giờ.

DCLM - Chương 675

Không có ý hại hổ,hổ lại có tâm hại người.

Sau khi gọi điện báo cảnh sát một lúc,rất nhanh cảnh sát đã tới,bởi tiểu học Anh Ngữ ở Đông thành,cho nên vùng này là cảnh cục Đông thành kiểm soát.

Cảnh sát tới ba người,bởi vì tố tụng dân sự nên không dùng nhiều người lắm.Vốn chỉ cần một người đến,có ba người hoàn toàn là do người gọi điện báo cảnh sát nói có kẻ đến gây sự nên mới có thêm hai người.

Ba cảnh sát đều rất trẻ,mà làm cho Hướng Nhật buồn cười chính là cả ba hắn đều biết.

Người đi trước là Tiểu Ngũ,phỏng chừng tiểu tử này mới thăng quan,còn hai người kia thì Hướng Nhật không nhớ tên,chẳng qua trong cảnh cục có đánh bài coi như cũng quen mặt.

Lúc mấy người tiến vào văn phòng,nhìn thấy Hướng Nhật ở đây,liền mừng rỡ,không để ý trong phòng còn nhiều người,tiểu Ngũ đã vội chạy đến:

“Hướng ca,sao anh lại ở đây?”

Tiểu Ngũ được như bây giờ,tuy rằng không hoàn toàn bởi Hướng Nhật cất nhắc,nhưng nói cho cùng,bởi gần gũi Hướng Nhật,cho nên mới được Thiết Uyển chiếu cố,giờ đã là Trung đội trưởng đại đội trị an,lớn nhỏ thì cũng là quan.

Hai người trẻ tuổi còn muốn nịnh hót Hướng Nhật hơn cả Tiểu Ngũ,dù sao bọn hắn biết,trước kia cấp bậc Tiểu Ngũ còn thấp hắn hắn,xem bây giờ thì sao,quan hệ tốt với Hướng Nhật đã được làm lãnh đạo.

“Hướng lão đại,thực có duyên”hai gã trẻ tuổi căn bản quên luôn mình đến phá án,giống như đi dạo phố ngẫu nhiên gặp người quen liền tiến đến chào hỏi.

‘Tiểu Ngũ,còn có hai cậu,thực là trùng hợp”Hướng Nhật đáp lại từng người,người quen đến đây,tự nhiên dễ làm việc.Ban đầu hắn còn tưởng sẽ có mấy kẻ xa lạ đến dọa con gái mình,giờ thì không cần phải lo lắng nữa.

Nhìn bọn họ quen biết nhau,người trong văn phòng liền liên tưởng rất nhiều chuyện,trong lòng gã đàn ông đeo nơ chột dạ,không ngờ đối phương quen biết cảnh sát,cái này có chút phiền toái.Chẳng qua chỉ là một chút thôi,với quan hệ rộng rãi nhiều năm của hắn ở Bắc Hải,tiếp xúc với mấy lãnh đạo trung tâm,bắt mấy tên cảnh sát ranh cũng không khó,chỉ là hắn không muốn dây dưa thôi.

Lão hói thì không bình tĩnh như gã đeo nơ,mặc dù là hiệu trưởng,chẳng qua trường học không phải của hắn,hắn chỉ làm việc công,lão đại chân chính lại là kẻ khác.Với thủ đoạn thông thiên của đại lão bản,tự nhiên không sợ mấy tên cảnh sát quèn,mình chỉ là một tên dân đen,cao lắm cũng chỉ là hiệu trưởng trường tiểu học.Tuy rằng không sợ bọn họ,nhưng cũng không muốn đắc tội.

Hoàng Lôi còn sợ hãi hơn lão hói,nàng là một giáo viên tiểu học,đối mặt cảnh sát vẫn cảm thấy áp lực,cũng đã tự mình chuẩn bị thêm mắm thêm muối trước mặt cảnh sát nếu cần.

Phỏng chừng trong phòng,ngoài Hướng Nhật quen biết đám Tiểu Ngũ,còn có nữ nhân cài hoa,ả tự nhận mình là nhân vật thượng tầng,ra mắt quan lớn trong chính phủ không ít,làm sao để hai,ba tên cảnh sát quèn trong mắt.

“Các người đến phá án,hay là đến tụ họp,muốn ta điện thoại cho cục trưởng các ngươi cho hắn đến cùng không?”nữ nhân cài hoa trào phúng.

Hướng Nhật khinh thường cười,tâm tư của ả sao hắn không đoán ra,buồn cười,có Tiểu Ngũ ở đây,hắn cũng không muốn nói ra để làm khó Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ liếc mắt nhìn người đàn bà kia,kỳ thực hắn đã chú ý tới người báo cảnh sát liên quan đến Hướng lão đại,chỉ là trước đó chưa biết “đối thủ”của Hướng lão đại là ai,giờ ả đã mở mồm,hắn liền biết “đối thủ” kia là ả,nhẹ nhàng hỏi:

“Hướng ca,cái này….”

“Làm như thường đi”Hướng Nhật thản nhiên nói,ánh mắt nhìn về gã đàn ông đeo nơ,hắn phát hiện gã chồng không hung hăng càn quấy khó anh sánh bằng như mụ vợ,đáng tiếc,có vợ như vậy chỉ trách mệnh xấu thôi.

“Tốt lắm,vị phu nhân này,bà có thể nói tình huống cụ thể cho chúng tôi”nghe Hướng lão đại dặn dò Tiểu Ngũ đã hiểu,chuyện này căn bản là Hướng lão đại chiếm tiện nghi,cho dù Hướng lão đại không chiếm tiện nghi thì Tiểu Ngũ cũng sẽ đứng về phía hắn,giờ đã vậy thì còn băn khoăn gì.

“Hy vọng các người làm cho đúng,đừng nói một đằng làm một nẻo”người đàn bà ngoài miệng thì nói công bằng,nhưng càng nói càng giống như thiên vị con mình,trong lời nói đều là nghiêng về con ả.

Ấn tượng đầu tiên của Tiểu Ngũ về người đàn bà này không tốt,đương nhiên sẽ không nghe lời nói một phía của ả,ghi lại những lời người đàn bà này,sau đó ngượng ngùng đến gần Hướng Nhật.Cứ ghi chép lại lời Hướng lão đại,loại sự việc này hắn vẫn hay làm.

Hướng Nhật cũng không làm khó hắn,xoa đầu con gái cười: “Tiểu Ái,nói cho thúc thúc biết chuyện gì xảy ra lúc trước,đừng sợ:

“Dạ”cô bé ngoan ngoãn gật đầu,trước đó quả thật cô bé rất sợ,chẳng qua thấy cảnh sát quen biết thúc thúc mình,tâm lí sợ hãi cũng không còn,lúc này nói năng lưu loát,đem sự việc kể lại rõ ràng.

Tiểu Ngũ không biết cô bé này,chẳng qua ở cạnh Hướng lão đại,càng nhìn càng thấy Hướng lão đại yêu thương cô bé khẳng định quan hệ không thường,hơn nữa cô bé này tuyệt đối không giả vờ,so với người đàn bà kia ai nói dối thì biết ngay.

Nắm rõ sự việc,Tiểu Ngũ đã thoải mái hơn,thân là một cảnh sát,tự nhiên có kiến thức trinh sát,biết tiếp theo nên làm gì,kỳ thực rất đơn giản,chẳng qua trường học nói thân phận người che chở ả không đơn giản,nhưng lại không biết thân phận Hướng lão đại,chỉ trách bọn họ xui thôi.

“Sự việc tôi đã rõ”Tiểu Ngũ bắt đầu sắp xếp các sự kiện: “Đầu tiên tôi hỏi,500 đồng kia đâu?”

“Ở chỗ cháu”cô bé lấy ra một tờ tiền nhăn nhúm,trên đó còn có vết xé rách,phỏng chừng là lúc giành giật với thằng bé kia làm ra.

Tiểu Ngũ dùng bao tay nhận lấy tờ tiền kia,thấy thằng bé kia có chút sợ hãi,cũng không quát mắng mà chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Cháu có thấy qua tờ tiền này?”

Một màn này làm gã đàn ông đeo nơ hoảng hốt,nó biết cảnh sát này muốn làm gì,chưa đợi hắn mở miệng,thằng bé đã kinh hoảng lắc đầu: “Cháu không lấy,thực sự cháu không lấy mà….”

“Tốt,cháu không lấy là tốt rồi”Tiểu Ngũ nhoẻn miệng cười,đánh cho Hướng Nhật một ánh mắt yên tâm,đi đến trước mặt ả đàn bà:

“Vị phu nhân này,tôi nghĩ con trai bà không lấy tờ tiền này thì khẳng định tờ tiền này không có dấu vân tay của con trai bà,ta muốn về xét nghiệm chứng minh xem con bà có làm chuyện này hay không”

Ả đàn bà kia liền ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc,chẳng qua vẫn già mồm nói:

“Ngươi có tư cách gì,không lấy cũng có thể có dấu vân tay,như tiền vừa rơi xuống đất,Văn Văn nhà ta có lòng tốt giúp con bé nhặt lên,ai biết con bé không biết lòng tốt,hiểu lầm Văn Văn nhà ta muốn cướp tiền của nó,còn cào con ta bị thương,các ngươi nhìn xem,ta còn chưa tố cáo tội đả thương người đâu!”đem một cô bé chỉ mới mười tuổi gắn cái trọng tội như vậy,ả hoàn toàn đã mất đi lí trí.

Tiểu Ngũ không ngờ ả ta to mồm đến thế,cứ vậy thì khó giải quyết,ả ta cũng có đạo lý.Chẳng qua cũng không phải là hắn hết cách,nhìn người đàn bà nói: “Con của bà không đi hỗ trợ kiểm tra cũng được,tôi tin có người chứng kiến,chúng ta đi hỏi bạn học cùng lớp là biết”

“Hỏi thì hỏi!”người đàn bà kia chơi xấu,có lẽ ỷ vào gia thế nên hoàn toàn không đem mấy mấy đứa nhỏ để vào mắt,cho dù con mình sai,đến lúc đó điện thoại không phải là việc nhỏ hóa thành không sao?

“Tốt lắm!” gã đàn ông đeo nơ vốn không mở miệng cuối cùng đã nói chuyện,đi tới chặn cửa nói với Hướng Nhật:

“Tôi hy vọng chuyện này chấm dứt,vị tiên sinh này,tôi sẽ đền bù thiệt hại tinh thần mười vạn,đồng thời không truy cứu cô bé làm con tôi bị thương,anh cảm thấy thế nào?”

Hướng Nhật không nói gì,người đàn bà liền gào lên: “Dựa vào cái gì,rõ ràng là ta có lý,dựa vào cái gì đền tiền cho hắn?Ta dù đem tiền vất đi cũng không cho bọn hắn!”

“Ta cũng nghĩ thế,chúng ta có lý,ngươi tưởng muốn là xong sao?”Hướng Nhật lạnh lùng liếc mắt nhìn ả đàn bà kia,ánh mắt càng thâm ý khi nhìn gã đàn ông đeo nơ.

“Nếu vậy thì chúng ta phải đem việc này giải quyết đúng không?”gã đàn ông đeo nơ nhìn chằm chằm vào Hướng Nhật,sắc mặt căng thẳng chưa từng có,nếu ngươi không có ý hại hổ,hổ lại có tâm hại người,cũng chẳng thế trách hắn dùng ít thủ đoạn “hợp lí”.

DCLM - Chương 676

Lá gan đủ lớn.

Rất nhanh Tiểu Ngũ liền cảm nhận được uy lực từ thủ đoạn của những người này,sau khi gã đàn ông đeo nơ gọi một cuộc điện thoại,không đến hai phút,Tiểu Ngũ liền nhận được điện thoại,nghe xong sắc mặt đại biến.

“Sao vậy Tiểu Ngũ?”Hướng Nhật đoán được chút manh mối,thực tế thì hắn cũng hiểu gã đàn ông kia nói với mình một câu xong chẳng khác nào trực tiếp tuyên chiến.

“Hướng ca,cục trưởng gọi điện nói,em phải về ngay”Tiểu Ngũ nói rất cẩn thận,việc của Hướng lão đại không làm xong,chẳng qua cục trưởng ra lệnh không thể không nghe.

“Không có việc gì,chú về đi…”Hướng Nhật khoát tay nói,cục trưởng của Tiểu Ngũ chỉ mới nhận chức,kẻ trước kia sớm bất lực trong công tác nên bị điều đi nơi khác.Cục trưởng hiện giờ tuy rằng cũng gặp qua cùng Thiết Uyển,chẳng qua Hướng Nhật cũng không quen lắm.

“Có được không…”dù sao Tiểu Ngũ cũng đã đến đây,không giúp Hướng lão đại giải quyết việc này trong lòng không yên.

“Được rồi,việc này không còn trong tầm với của chú”Hướng Nhật vỗ vai Tiểu Ngũ,khuyên hắn rời đi,kỳ thật,dù Tiểu Ngũ có đến hay không cũng không ảnh hưởng đến việc này,bởi vì ngay từ đầu Hướng Nhật đã quyết định kết cục của đối phương,quá trình không quan trọng,Tiểu Ngũ vừa rời đi,sau lưng có bảy tám cảnh sát tới,chẳng qua bọn chúng không phải điều tra tranh cãi dân sự,vừa vào một tên cảnh sát nhãi nhép đã gào lên:

“Vừa rồi ai náo loạn,không biết đâu là trường học sao?Là nơi tập trung trẻ em học tập.Ai,bước ra!”

“Chính là hắn!”người đàn bà kia chỉ ngón tay về phía Hướng Nhật,ả nghe chồng mình gọi điện thoại thì đã đắc ý,mà Tiểu Ngũ đi xong càng thêm to mồm,giờ nhiều cảnh sát như thế,ả biết khẳng định là người chồng mình gọi đến.

“Là anh?”viên cảnh sát nhìn thấy Hướng Nhật ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng.

“Ngươi biết ta?”Hướng Nhật cảm thấy khó hiểu,mình dường như rất xa lạ với gương mặt đối phương.

“Ha ha,tìm đúng người rồi!”tên cảnh sát kia kích đông chĩa ngón tay vào Hướng Nhật,thực là tìm mòn gót không ra,tự nhiên miếng ăn đến mồm.Vốn là bị cục trưởng gọi đi tìm người Điền đội trưởng mang đến,đang lo không biết tìm ở đâu,ai ngờ cục trưởng gọi đến,nói ở đây có người gây chuyện,kêu mình đến xem ra sao còn giúp đỡ một chút,chút việc ấy,viên cảnh sát sao không hiểu chứ,đến giúp đỡ là giả,chân chính là giúp “bằng hữu” của thủ trưởng giữ thể diện.Không ngờ đúng lúc,chính mình lại tìm ra kẻ ngoài ý muốn kia.

“Thì ra là ta được hoan nghênh như vậy”Hướng Nhật thản nhiên liếc mắt nhìn tên cảnh sát kia,nhìn đối phương dường như không có ý tốt với mình,nghĩ mãi không ra là ai chuẩn bị đối phó mình.

“Đang tìm ngươi đấy,theo chúng ta về cục một chuyến”nghĩ đến đối phương quen biết phó cục trưởng,viên cảnh sát cũng không dám làm khó,tuy rằng lần này làm theo lệnh cục trưởng,nhưng đắc tội Từ phó cục hung ác chính mình cũng coi như xong.

“Này,đừng dọa trẻ con”Hướng Nhật cực kì hợp tác,chủ yếu vẫn lo cho con gái,lại chỉ chỉ cặp vợ chồng cùng hai vị lãnh đạo trường và cô giáo chủ nhiệm Hoàng Lôi nói: “Bọn họ cũng đi chứ?”

“Đương nhiên,cảnh sát chúng ta khi phá án luôn điều tra chứng cứ,nhân chứng nhìn tận mắt nhất định phải có mặt”viên cảnh sát nói chuyện làm người nghe cảm thấy hắn không có lòng riêng.

“ Làm phiền mọi người hợp tác một chút”gã đàn ông đeo nơ gật đầu,ý bảo vợ mình đi theo,hắn vừa gọi điện cho nhân vật cấp cao,đã không còn vấn đề gì,chỉ là đi ngang qua sân khấu thôi,nói không chừng còn phải truy cứu trách nhiệm đối phương.Lão hói cùng giáo vụ Mã và giáo viên chủ nhiệm Hoàng Lôi cũng không dám có ý kiến gì,chẳng qua trong lòng cũng không có lo lắng,dù sao lần này mình đã đúng,ban đầu thấy Hướng Nhật quen biết mấy cảnh sát kia còn,kiêng kị một chút,giờ thấy cha Trần Khải Văn ngưu bức,chút kiêng kị bị vất một xó.

Hơn mười người chia ra ba chiếc xe đi đến thị cục,đem nhân chứng cùng nghi phạm gây rối giao cho đồng sự tiếp quản,viên cảnh sát vội vàng đến kể công với cục trưởng.

“Cục trưởng,người đã đem về”nháo nháo mở cửa xong,viên cảnh sát cố ý lau mồ hôi nói.

“Đưa về rồi?”Liêu Quốc Trung sửng sốt,có chút bất ngờ: “Không phải tôi bảo cậu đến trường tiểu học Anh Ngữ ngăn cản người gây rối sao?Mang cái gì về?”

“Chính là người lúc trước Từ phó cục thả ra mà ngài bảo tôi mang về”viên cảnh sát giải thích.

“Là hắn,chuyện ở trường Anh Ngữ thì sao,cậu không đi à?”sắc mặt Liêu Quốc Trung trầm xuống,bởi sự kiện trường tiểu học Anh Ngữ do Bùi thị trưởng phân phó,hai việc đều không thể làm sai,hơn nữa không thể thiếu một việc.

“Tôi có đi,cục trưởng,mà cũng thật trùng hợp,người gây rối trường tiểu học Anh Ngữ chính là người Từ phó cục thả ra,hai người là một”

“Gì?”Liêu Quốc Trung không ngờ sự việc lại thành ra như vậy,xem ra mấy ngày đều tốt cho mình.

“Người đang ở ngoài?”

“Đúng thể,ở bên ngoài”viên cảnh sát khẳng định.

“Ừm,tôi biết”Liêu Quốc Trung gật đầu,một lần nữa ngồi ghế xem hồ sơ,viên cảnh sát cũng hiểu được:

“Không còn việc gì,tôi xin phép ra ngoài?”

“Đi đi,đem người vào đây”khoát tay nói,đợi cho người ta ngoài,Liêu Quốc Trung mới ngẩng đầu lên,cầm điện thoại cẩn thận bấm một dãy số.

“Alo,tôi là Bùi Nghiêm Minh,có chuyện gì?”

“Thị trưởng,tôi là Liêu Quốc Trung,có chút chuyện muốn báo với ngài”

“Ừm,anh nói đi”

“Là như vậy,thị trưởng,lúc trước bởi Tiểu Từ công tác không tốt,để nghi phạm bỏ trốn,giờ chúng tôi đã bắt nghi phạm lại,muốn xin chỉ thị của thị trưởng”

Người bên kia trầm mặc một lúc mới nói: “Đồng chí Quốc Trung,năng lực công tác của anh tôi rõ như lòng bàn tay,tuy rằng có vài người trẻ tuổi thiếu tầm nhìn,còn phải xem xét lại,còn cương vị trọng yếu như vậy,có phải hay không nên châm chước một chút?”

Liêu Quốc Trung vừa nghe xong rung mình,biết Bùi thị trưởng muốn nhân cơ hội bắt Từ Thiên từ chức cục phó,tuy rằng trong lòng không thoải mái,nhưng thường vụ phó thị trưởng lên tiếng,Liêu Quốc Trung cũng chỉ có thể làm theo:

“Được,thị trưởng,tôi biết nên làm thế nào”

“Ừm,anh làm việc đi”Liêu Quốc Trung buông điện thoại,chỉ có thể hi sinh Từ Thiên,cái này chỉ có thể trách hắn,tự nhiên thả người lung tung,còn đắc tội người thân Bùi thị trưởng,hắn đi ra ngoài,Liêu Quốc Trung cũng muốn xem kẻ đắc tội thân thích Bùi thị trưởng là ai,không chỉ một mà là hai lần,lá gan cũng thực lớn.

DCLM - Chương 677

Vận may cùng kẻ xui xẻo.

Từ văn phòng đến đại sảnh thị cục không đến vài bước chân,qua hành lang chính là tới,lúc Liêu Quốc Trung xuất hiện,trong đại sảnh đang cãi nhau như cái chợ vậy.Nhất là giọng phụ nữ,thé thé như muốn cả thế giới nghe giọng ả vậy.Sắc mặt Liêu Quốc Trung trầm xuống,Liêu Quốc Trung bước nhanh tới,chưa đến gần đã quát:

“Ồn ào cái gì,làm náo cái gì,đây là cục cảnh sát,không phải cái chợ,im hết cho ta!”

Cục trưởng vừa tới,quả thực có tác dụng ổn định trật tự,lúc này không còn ai lên tiếng.Gã đàn ông đeo nơ vội khuyên bảo vợ rồi tiến lên,bước tới khách khí với Liêu Quốc Trung một câu:

“Liêu cục trưởng”

Nghe được âm thanh quen thuộc,Liêu Quốc Trung nhìn lại,không ngờ là ông trùm doanh nghiệp tài sản vượt qua mười triệu,Trần chủ tịch Trần Thụy Long.

“Thì ra là Trần tổng,ngọn gió nào đưa ngài tới đây?”Liêu Quốc Trung cùng Trần Thụy Long cũng có chút qua lại,một đống dụng cụ của cảnh cục là của Trần Thụy Long cấp cho,đối với thần tài này,Liêu Quốc Trung đương nhiên phải lễ phép rồi.

“Là do con cái,à không,ở trường học bị ủy khuất,người lớn bên kia không chịu đành phải làm phiền nơi này”gã đàn ông đeo nơ rất biết chừng mực,cũng không đem chuyện kể hết ra.

“Có gì không chịu,căn bản là cha mẹ của con bé kia không nói lý,thực sự là muốn lừa bịp tống tiền” người phụ nữ kia không chịu,ả cái gì cũng nói,cho dù không có cũng phải thêm mắm thêm muối vào.

Liêu cục trưởng cũng gặp ả vài lần,biết đối phương để cho chồng mình vài phần mặt mũi,cho nên dù người ta bị oan,Liêu cục trưởng cũng sẽ không bỏ qua,Liêu Quốc Trung thấy vợ chồng Trần thị như vậy,đoán được “khổ chủ” của trường tiểu học Anh Ngữ chính là họ,bên ngoài đồn rằng vợ chồng Trần thị cùng Liêu cục trưởng quan hệ gần gũi,xem ra là thật,nếu không Bùi thị trưởng không gọi điện cho mình để mình giúp vợ chồng Trần thị thu dọn tàn cục.

“Liêu cục trưởng,nếu tôi nghe không lầm,cái người gây rối kia hẳn là tôi”Hướng Nhật vẫn đứng bên cạnh chưa nói gì,gặp Liêu cục trưởng mới hỏi,lời nói đầy ý trào phúng.Hắn phát hiện Liêu cục trưởng thực ra có vài phần giống hiệu trưởng trường tiểu học Anh Ngữ,hai gã đều hói.

“Tốt,ngươi đã thừa nhận,ta đây…”Liêu Quốc Trung vừa mở mồm đột nhiên nghẹn lại như bị bóp cổ,vẻ mặt hoảng sợ nhìn Hướng Nhật.Đờ ra vài giây xong liền giật mình,bước tới vài bước,dường như cúi mình chìa tay ra,trên mặt đầy vẻ nhiệt tình dường như tan chảy được cả núi băng nói:

“Anh là Hướng tiên sinh?”

“Không ngờ Liêu cục trưởng còn nhớ tôi đấy?”Hướng Nhật coi thường hành động giơ tay của đối phương,chỉ khoanh tay trước ngực,Liêu Quốc Trung cảm thấy xấu hổ,chẳng qua trong lòng cũng không có cảm giác không thoải mái,dù sao lần trước đối phương có thể làm cho hai đại cự đầu Bắc Hải đến hộ giá,còn có thị trưởng gọi điện.Còn thư kí dặn dò,người này hắn tuyệt đối không dám để trong lòng.

“Sao Hướng tiên sinh rảnh rỗi đến chỗ tôi?”hiển nhiên,Liêu Quốc Trung chủ động để Hướng Nhật nói ra câu kia.

“Liêu cục trưởng,chúng tôi hợp tác với cảnh sát,ta bị nhân viên cảnh sát đưa tới”khác với Từ Thiên,Hướng Nhật chẳng có chút tình cảm nào với kẻ gió chiều nào che chiều ấy như Liêu cục trưởng,hơn nữa vợ chồng Trần thị hung hăng càn quấy,hắn cũng muốn mau chóng giải quyết việc này.

“A,Hướng tiên sinh bị người của tôi đưa về,việc này sao có thể…”Liêu Quốc Trung cảm thấy hồ đồ,loại sự tình này tuyệt đối không thể nhận sai về mình,nếu không sợ rằng sẽ về vườn trước thời hạn.Sau đó nghiêm mặt nhìn cảnh sát viên đứng trong đại sảnh:

“Nói,vừa rồi ai là người không tra rõ sự tình liền mang người về?Ta mặc kệ hắn là ai,ngày mai viết kiểm điểm cho ta,ta không hài lòng thì cút sớm!”

Mà gã cảnh sát kia thì sợ xanh mặt,mặc dù bụng ủy khuất nhưng cũng khó nói ra,hắn sao biết Liêu cục trưởng đưa mình làm bia chứ,không chỉ biết Từ phó cục,ngay cả Liêu cục trưởng cũng nịnh bợ,sớm biết thì đã không thèm lấy lòng,đánh chết cũng không làm.Chẳng qua dù trong lòng ủy khuất,viên cảnh sát vẫn không mất lí trí,tình huống này mà kéo cục trưởng xuống,thì coi như mình đi luôn.

Hướng Nhật nhìn Liêu cục trưởng bày trò liền nói: “Liêu cục trưởng,việc khác ta mặc kệ,ta muốn biết kết quả,ông biết họ Trần kia chứ?”

Nói xong,Hướng Nhật chỉ chỉ về phía gã đàn ông đeo nơ đứng gần Liêu cục trưởng đang biến sắc.

“Hướng tiên sinh,tôi không quen biết Trần tổng mà…Có phải hiểu lầm gì hay không?”

Liêu Quốc Trung toát mồ hôi hột,nói câu sau cùng cũng coi như nể mặt Bùi thị trưởng.Mà nghe hắn nói lời này,gã đàn ông đeo nơ cũng tái mặt,không ngờ Liêu cục trưởng bày ra bộ mặt khiêm cung như thế,mà ở quan trường vẫn là vậy,mà thấy Liêu cục trưởng vừa nghe Hướng Nhật hỏi có quen biết mình hay không liền phản ứng như thế,có thể thấy,khẳng định gia thế thanh niên này không tầm thường chút nào.Phải biết bản thân mình đã đóng góp cho thị cục một đống đồ dùng,lại còn có thường vụ phó thị trưởng Bùi thị trưởng giới thiệu,cái gọi là không nể mặt tăng cũng nể mặt phật,Liêu cục trưởng dám không nể mặt Bùi thị trưởng,khẳng định đối phương quá cường thế,không chừng còn lớn hơn cả Bùi thị trưởng.

“Gì?Liêu cục trưởng cho rằng có hiểu lầm?”Hướng Nhật không chút biến hóa,lạnh lùng liếc mắt nhìn cặp vợ chồng kia cùng Liêu cục trưởng.

“Không hiểu lầm,không hiểu lầm…”Liêu Quốc Trung dường như muốn tự vả vào mặt mình,đây không phải lỡ mồm sao?Nói ra những lời ngu ngốc này làm gì?Cho dù đắc tội Bùi thị trưởng cũng không thể đắc tội kẻ khủng bố nhất,nhì Bắc Hải,nếu không hậu quả thực khó lường,Liêu Quốc Trung toát mồ hôi lạnh,một bên ra hiệu với gã đeo nơ:

“Trần tổng,chuyện này ngài tự xử lí đi,Hướng tiên sinh tuyệt đối không thể đắc tội,ngài…”

Liêu Quốc Trung ám chỉ rất rõ ràng,Hướng Nhật coi như không thấy,hắn muốn xem gã họ Trần này tiếp theo sẽ làm gì.Gã đàn ông đeo nơ bất đắc dĩ,hắn cũng không muốn nói ra thân phận Bùi thị trưởng,nhưng sự việc đã không còn trong tầm tay hắn.Chẳng qua tình huống gặp kẻ mạnh chỉ có thể cúi đầu:

“Hướng tiên sinh,tôi thay mặt con mình xin lôi cô bé,tôi tình nguyện đền bù tổn thất tinh thần cho cô bé 100 vạn …”

“ 100 vạn?”

Ánh mắt Hướng Nhật nheo lại,kẻ này tưởng tiền là xong việc sao?

Gã đàn ông đeo nơ khổ sở : “300 vạn…”

“Đừng nói nữa,tiền ta còn nhiều,đừng nói 300 vạn,cho dù ngươi đưa 3 triệu cũng vô dụng…”Hướng Nhật sớm đã thề trong lòng,kẻ làm con gái mình ủy khuất,phải khiến hắn ủy khuất hơn.

“Chuyện này ta sẽ không quên đâu,hy vọng sau này Trần tiên sinh có thể sống yên ổn”nói xong,Hướng Nhật quay đầu,không để ý gương mặt cặp vợ chồng kia xám ngoét,lạnh lùng nhìn Liêu Quốc Trung:

“Liêu cục trưởng,trước mắt người thông minh đừng nói láo,nói cho ta biết,trước đó ông cho người tìm tôi,có phải bị kẻ khác sai khiến không?”

Hướng Nhật chỉ viên cảnh sát kia,lần đầu đối phương gặp mình liền mừng rỡ,khiến hắn cảm thấy không lầm,tuyệt đối không thể khác.Chẳng qua Liêu cục trưởng biết mặt mình,nếu biết tên kia muốn làm phiền mình,chỉ sợ Liêu cục trưởng cũng không đủ gan,cho nên có thể nói,tên cảnh sát kia gặp mình trước đó,có khả năng là liên quan đến tên thanh niên họ Bùi kia,có thể đây là hậu chiêu của đối phương.

“Hướng tiên sinh,việc này…”Liêu Quốc Trung lạnh sống lưng,hắn không ngờ Hướng tiên sinh lại biết việc này.

“Nếu ông muốn chịu thay kẻ đó,ta cũng không miễn cưỡng”Hướng Nhật cười ảm đạm,ánh mắt lạnh lùng làm Liêu Quốc Trung sởn gai ốc.

Liêu Quốc Trung khổ sở,chịu thay người ta?Hắn chưa đủ vĩ đại như thế,hơn nữa nếu mà bị,có lẽ kết cục rất thảm,trầm mặc một lúc liền nói: “Là Bùi thị trưởng”

“Bùi thị trưởng?Quả nhiên là hắn!”ánh mắt Hướng Nhật nheo lại,quả nhiên mình đoán đúng,Bùi thị trưởng này,xem ra phải tìm cơ hội tốt tìm hắn để “thân mật một chút”,một âm thanh kinh hỉ đột nhiên truyền đến:

“Liêu cục trưởng có ở đây không?Ta tìm Liêu cục trưởng”âm thanh cao ngất liền hấp dẫn ánh mắt mọi người,chỉ thấy một gã trẻ tuổi mặc âu phục.Hướng Nhật nhìn thấy thì mắt sáng lên,thầm nói vận khí thực tốt,vừa nghĩ muốn thu thập hắn thì đối phương liền tự dẫn xác đến.

DCLM - Chương 678

Bị người đánh

“Cậu là?”Liêu Quốc Trung vẻ mặt nghi hoặc nhìn thanh niên kia,dám lớn tiếng như vậy ở trên địa bàn của mình,không phải thằng điên thì hẳn là kẻ có bối cảnh,cho nên hắn cũng không dám phát tác.

“Tôi là Bùi Tuấn Sinh,cha tôi là Bùi Nghiêm Minh”Bùi Tuấn Sinh thầm đắc ý,vừa mới tố cáo cùng lão già,chỉ chớp mắt cảnh cục đã đem tên kia về,sau khi nghe điện của ông già,Bùi Tuấn Sinh cực kì hưng phấn nhanh chóng lao đến cục cảnh sát,hắn muốn xem tên phó cục trưởng kia còn giả ngưu trước mình nữa hay là khúm núm không bằng loài cẩu nữa.

“À,thì ra là Bùi công tử”trong lòng Liêu Quốc Trung bất an,không rõ vị Bùi công tử này đến cảnh cục làm gì,hắn cũng không ngờ được người thân kia của Bùi thị trưởng là Bùi công tử này.

“Tuấn Sinh!”gã đàn ông đeo kính thấy Bùi Tuấn Sinh bước vào,trên mặt hiện lên vẻ kinh hỉ,hắn đã biết lai lịch Hướng Nhật nên vô cùng kiêng kị,mà đối phương lại không đội trời chung với hắn,lúc này,nếu như không nhờ giúp đỡ,thì chỉ còn chờ chết.Không ngờ đối phương không thèm nể mặt Bùi thị trưởng,nhưng nếu Bùi công tử ở đây thì khác rồi,nếu không nể mặt cùng với giáp mặt mà còn khinh thường là hai việc khác nhau,hắn cho rằng chính Bùi Tuấn Sinh ở đây sẽ đảo ngược tình hình,như vậy thì có thể đối phương sẽ không làm khó mình.

“Trần thúc thúc ở đây sao?”Bùi Tuấn Sinh lắp bắp kinh hãi,chẳng qua trong lòng cũng chẳng hề mảy may quan tâm,ở ngoài thì kêu “thúc thúc”,nhưng nếu không phải hàng tháng cầm tay của vị thúc thúc này một đống tiền tiêu vặt,hắn thèm vào mà làm bộ làm tịch.

“Tuấn Sinh,sao cháu lại tới đây,có phải Bùi thị trưởng…”gã đàn ông đeo nơ đoán rằng Bùi thị trưởng phái Bùi Tuấn Sinh đến để giữ thể diện cho bọn họ,nếu là như vậy thì việc càng hoàn hảo.

Chẳng qua Bùi Tuấn Sinh làm hắn thất vọng: “Không đâu,cháu tìm người tính sổ”.Ánh mắt hắn tìm kiếm chung quanh,ngay khi nhìn thấy Hướng Nhật đứng thong dong ở đó,mắt sáng lên hưng phấn nói: “Đúng rồi,là hắn”

“Tuấn Sinh,hắn đắc tội cháu?”người đàn bà kia mừng rỡ,đối với việc nhìn mặt đoán việc phải nói là sở trường của ả,ý tưởng của ả giống như chồng mình,cho rằng Bùi thị trưởng thực sự can thiệp vào,đối phương không dám làm căng.

“Đắc tội cháu?Hắn có tư cách sao?”Bùi Tuấn Sinh khinh thường,vẻ mặt này làm vợ chồng Trần thị bớt lo đi,Bùi Tuấn Sinh kết thù càng nặng với đối phương,vậy thì đường sống càng lớn hơn.

“Liêu cục trưởng,Từ cục phó của các ông đâu?”Bùi Tuấn Sinh muốn nắm tất cả trong tầm tay,cũng không khai đao trước với Hướng Nhật,quyết định giải quyết cái tên Từ cục phó không nể mặt mình trước,sau đó mới hướng mũi đao vào Hướng Nhật.Loại cảm giác nắm quyền sinh quyền sát cho hắn một loại khoái cảm vô cùng tận.

Từ Thiên?Liêu Quốc Trung chột dạ,xém chút nữa quên mất tiểu tử này,chẳng qua lúc này hắn cũng không nghĩ chờ tiểu tử này về tính sổ,ai mà biết được có phải hắn có Hướng tiên sinh làm chỗ dựa hay không.Đồng thời Liêu Quốc Trung cũng hiểu một chuyện,mình đoán không nhầm thì Bùi Tuấn Sinh này là người thân của Bùi thị trưởng,mà người Từ Thiên thả chính là Hướng tiên sinh,cũng may là thả gấp,nếu không thả có lẽ thị cục bị dỡ luôn rồi.

Nghĩ vậy Liêu Quốc Trung khẽ cười nói với Bùi Tuấn Sinh: “Tiểu Từ à,đã ra ngoài làm việc,Bùi thiếu gia tìm hắn làm gì?”

“Đi ra ngoài có việc?”sắc mặt Bùi Tuấn Sinh nhăn nhó,cảm giác như đang lúc ăn cơm thì thấy con giòi trong bát vậy,sau đó hung hăng nhìn Hướng Nhật,nghẹn lại giống như cảm giác muốn hắt xì mà phải ghì lại,chỉ Hướng Nhật nói:

“Người này có phải giao cho ta xử lí không?”

“Hắn?”Liêu Quốc Trung tỏ vẻ xem thường,không biết có nên nhắc nhở cái tên đại công tử nhà thị trưởng tự cao tự đại này,cho dù ông già hắn đến cũng chưa đủ tư cách.

Thấy Liêu Quốc Trung nhìn qua,Hướng Nhật chán nản cười,xoa đầu con gái:

“Tiểu Ái,nhắm mắt lại”.Cô bé liền nghe theo,ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Thân hình Hướng Nhật vừa động,chợt hung hăng vả một cái lên khuôn mặt đang tỏ vẻ ta đây khoái chí của Bùi Tuấn Sinh trước mặt.

“Bốp!”âm thanh vừa đủ,tiếng va chạm của tay và mặt làm người xem cũng cảm thấy má tê rần,cảm giác như chính mình cũng đang bị đau vậy.

Đương nhiên phải đau rồi,khỏi cần phải nói,chỉ cần nhìn Bùi Tuấn Sinh bị cái tát làm văng ra xa ba,bốn mét,nhất thời không đứng lên nổi,chỉ biết lần này không thoát được rồi.

Đánh người xong,Hướng Nhật xoa xoa tay,dường như vừa làm xong một chuyện không đáng nói,lúc này lại xoa đầu con gái nói: “Tiểu Ái,có thể mở mắt rồi”

“A”cô bé nghe lời mở to mắt,tò mò xem đại sảnh có gì khác lạ.Kỳ thực âm thanh kia cô bé cũng nghe được,chỉ là không rõ chuyện gì xảy ra,chỉ khi nhìn thấy người đàn ông kia nằm bò trên mặt đất,cô bé rất nhanh liền đoán ra,nhìn nhìn vị thúc thúc trông hiền lành bên cạnh,cô bé không nói nên lời,thì ra thúc thúc hung dữ như thế!

Mà người bên ngoài cũng bị cái tát của Hướng Nhật làm cho khiếp vía,nhất là cặp vợ chồng kia,bọn hắn vạn lần khó ngờ được,Hướng Nhật lại có thể ở trước mặt nhiều cảnh sát như vậy hung hăng tát Bùi công tử một cái,sự việc này vượt quá tầm tưởng tượng của họ.

“Liêu cục trưởng,vừa rồi tôi đứng đây,không đánh người phải không nhỉ?Ông hẳn có thể làm chứng cho tôi”Hướng Nhật liếc Liêu Quốc Trung một cái.

Vẻ mặt Liêu Quốc Trung nhăn nhó,mồ hôi lạnh túa ra nói: “Đúng,đúng thế…”

Bùi Tuấn Sinh lồm cồm bò dậy,khuôn mặt sưng u một cục,khóe miệng rỉ máu,hai mắt đỏ hoe,trừng mắt nhìn Hướng Nhật:

“Ngươi dám đánh ta?”

Hướng Nhật lạnh lùng nhìn: “Có phải muốn khuyến mãi?”

Nhìn thấy ánh mắt lạnh léo của đối phương,Bùi Tuấn Sinh cả kinh,vội vàng lui về phía sau,tuy rằng mồm thì hung tợn nói muốn liều mạng,nhưng gan thì chưa đủ lớn.Vừa rồi thực sự quá hung ác,chỉ một vả mà giờ mặt hắn vẫn còn tê rần,đầu óc thì choáng váng,chỉ có thể nhìn Liêu Quốc Trung cầu cứu:

“Liêu cục trưởng,ông nhìn xem,hắn vừa đánh tôi,giống như kẻ coi thường luật pháp,các người còn chờ gì nữa,còn không bắt hắn lại cho ta….”

Liêu Quốc Trung không nói gì,công tử thị trưởng này bệnh à?Đến giờ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra,chính mình mới là kẻ nên bị vậy.Ho khan một tiếng nói:

“Bùi thiếu gia,chuyện này coi như bỏ qua đi hắn…”

“Đánh ta mà bỏ quá à?Tốt!Ông muốn bao che cho hắn?Ta xem ông bao che thế nào!”Bùi Tuấn Sinh tỏ vẻ hung hăng,cũng không nói nhảm mà cầm điện thoại bấm số,câu đầu tiên hắn nói tràn ngập oán khí:

“Cha,con bị người ta đánh ở cục cảnh sát”

DCLM - Chương 679

Giết!

“Làm sao!Ai cho mày đến đó làm loạn?”người ở đầu dây bên kia cực kì bực bội khi hắn gọi điện,nếu không sẽ không có tức giận như thế.

“Ba,con làm đâu có làm loạn,cục trưởng thị cục bao che cho kẻ kia đánh người”Nói xong,Bùi Tuấn Sinh hung hăng liếc mắt nhìn Liêu Quốc Trung mặt tái mét.

“Đưa điện thoại cho Liêu Quốc Trung”

“Dạ”Bùi Tuấn Sinh đứng yên,mặt không chút biến hóa đưa điện thoại về phía Liêu cục trưởng: “Liêu Quốc Trung,điện thoại”

Ngay cả từ “cục trưởng”cũng bỏ qua,hiển nhiên bây giờ Liêu Quốc Trung trong mắt hắn chỉ là cái đinh,loại tiểu nhân rất dễ ôm hận,đắc tội hắn coi như đạp phải cục ****.

Liêu Quốc Trung mặt nhăn nhó như khỉ mò mắm tôm,Bùi thị trưởng tuy rằng không thể làm gì Hướng tiên sinh,nhưng mà làm gì mình thì lại thừa sức.Vẻ mặt khổ não cầm điện thoại,đang muốn cầm lên nghe thì Hướng Nhật chặn lại: “Đưa tôi đi”

Liêu Quốc Trung nhất thời vui mừng,có Hướng tiên sinh ra tay,vậy mình cũng không phải gánh,hưng phấn vội đưa điện thoại tới.

Bùi Tuấn Sinh muốn ngăn lại,nhưng Hướng Nhật lạnh lùng liếc một cái hắn liền ngậm miệng lại.

Hướng Nhật nhận điện thoại: “Oh,Bùi thị trưởng à?”

“Ngươi không phải là Liêu Quốc Trung,ngươi là ai?” người bên kia thực tinh tường,vừa nghe đã biết không phải Liêu Quốc Trung.

“Tôi là người đánh con ông”Hướng Nhật không thèm vòng vo,nói thẳng ra mình chính là kẻ đầu sỏ nện con hắn.

Hiển nhiên,người bên kia không ngờ tới Hướng Nhật trực tiếp nói vậy,chẳng qua là một thị trưởng trải qua nhiều sóng gió nên hét sức giữ bình tĩnh:

“Ngươi là ai?”

“Tôi là ai không quan trọng,quan trọng là…Con của ông đáng ăn đòn,hắn tưởng mình là ai,Bắc Hải chả lẽ không ai động được vào hắn sao?”Hướng Nhật cảnh cáo Bùi thị trưởng,đừng tưởng Bắc Hải không ai động được vào ngươi.

Chẳng qua những lời này làm cho Bùi thị trưởng luôn ở quyền cao chức trọng tức giận:

“Đây là xã hội có pháp luật,đánh người thì phải chịu trách nhiệm hình sự”

“Tôi biết là xã hội có pháp luật,đổi là người khác,ông có nói với hắn như thế hay không?”

Bên kia không nói gì,hiển nhiên đã ý thức được,kẻ dám tiếp điện thoại hắn không kiêng nể gì như vậy,đối phương nhất định phải có bối cảnh nhất định.

“Được rồi,tôi không rảnh nói nhảm với ông,người đánh con ông là tôi,nếu ,muốn tìm tôi làm phiền thì rất hoan nghênh bất cứ lúc nào”Hướng Nhật cúp máy,ném qua cho Bùi Tuấn Sinh vẫn đang đờ ra sau màn “to gan lớn mật” vừa rồi của hắn,mà hiển nhiên không ai đón lấy cái điện thoại. “Rắc” một tiếng, nện xuống sàn nhà vỡ thành mấy mảnh.

“Ngươi…”Bùi Tuấn Sinh bị âm thanh làm bừng tỉnh,nhất thời khó thở,chẳng qua chỉ có thể giương mắt nhìn không dám nói câu gì.Mà hắn cũng không ngu,xuất thân nhà quan,càng biết địa lí ngàn đời không đổi,quan cao đè chết người.Đối phương ngay cả cục trưởng thị cục cũng muốn bao che trước áp lực của ông già mình,còn cả đoạn đối thoại vừa rồi với ông già nữa,cho dù thằng đần cũng biết người kia không thể động vào.

Bùi Tuấn Sinh như vậy,người bên ngoài càng thêm run sợ.

Vợ chồng gã đàn ông đeo nơ cảm thấy trời đất tối sầm,lần này rốt cuộc đắc tội ai,lại có thể không thèm nể mặt Bùi thị trưởng,cũng may Bùi thị trưởng không tới,nếu không thì càng nhục nhã mà kết quả vẫn là một.

Đám người lão hói thì không cần phải nói,ai đây,người này dám làm thế với Bùi thị trưởng,lúc này hối hận cũng đã muộn rồi,cầu trời khấn phật,cũng không biết đối phương có tìm mình làm phiền hay không đây.

Người duy nhất bình tĩnh là Liêu Quốc Trung,từ đầu hắn đã biết Hướng tiên sinh bối cảnh thâm hậu,một tên thường vụ Phó thị trưởng đã là gì,có phải ai cũng biết đâu.Trong lòng còn cảm thấy vui sướng khi kẻ khác mang họa,thấy đại nhân vật ở trước mặt mình bày ra khí thế cao ngạo,lúc này có phải đá trúng tường sắt rồi không?Hắn còn tưởng tượng ra cái vẻ mặt tăm tối của Bùi thị trưởng khi bị người ta cúp điện thoại,chính mình đã nếm qua mùi vị này,mà không phải chỉ một lần.

“Tiểu Ái,ta về nhà thôi”giải quyết xong việc,Hướng Nhật cũng không rảnh ở lại nhìn đám người này,xoa nhẹ đầu con gái,hắn phát hiện dường như động tác này như là bản năng vậy,đó là một phương thức biểu hiện sự cưng chiều.Đi qua gần lão hói kia,Hướng Nhật đột nhiên dừng lại:

“Ông là…Hiệu trưởng phải không?”

“Vâng,đúng thế”lão hói nói năng lộn xộn hết cả lên,tim đập thình thích,chẳng lẽ thực sự muốn tình mình tính sổ?

“Tiểu Ái đi học buổi chiều,không việc gì chứ?”Hướng Nhật thản nhiên liếc hắn một cái.

“Đương nhiên,đương nhiên rồi,hoan nghênh bất cứ lúc nào”lão hói thở phào nhẹ nhõm mang theo khuôn mặt của kẻ vừa thoát khỏi tay tử thần.

“Đổi giáo viên chủ nhiệm luôn đi”nói xong câu đó,không thèm để ý Hoàng Lôi té bịch xuống đất,Hướng Nhật nắm tay con gái chậm rãi rời đi.

Về đến nhà,Hướng Nhật thấy tất cả các nàng còn chưa trở về,trong nhà chẳng có ai thật buồn chán.Hướng Nhật mới phát hiện ra thực ngu quá,đáng lẽ không nên về nhà trước mà phải đưa Tiểu Ái đến thăm Trứu Văn Tĩnh để cho nàng yên tâm.

Chẳng qua đã về một chuyến cũng không thể đi luôn.

Nắm tay con gái ngồi xuống ghế salon,Hướng Nhật hỏi:

“Tiểu Ái,đói bụng chưa?Có muốn ăn gì không?” mười năm rồi chưa bao giờ hoàn thành trách nhiệm của một người cha,Hướng Nhật muốn bù đắp thật nhiều cho con gái mình.

“Chưa đói bụng,buổi sáng bà cho con rất nhiều đồ ăn,bây giờ vẫn còn no này”Tiểu Ái xoa xoa bụng căng lên,từ trước đến giờ,cô bé chưa từng hạnh phúc như vậy.

“Ta đưa con đi ra ngoài chơi nhé?”nhìn vẻ mặt thỏa mãn của con gái,Hướng Nhật vẫn chưa hài lòng.

Cô bé lắc đầu,bỗng nhiên mắt chớp chớp.

“Vậy muốn làm gì nào?”Hướng Nhật liền hỏi.

“Con muốn đến thăm mẹ”

Kỳ thực Hướng Nhật sớm đã đoán được đáp án,biết cô bé khẳng định sẽ đến thăm mẹ,cũng là quan tâm đến sức khỏe mẹ:

“Được rồi,ta đưa con đi”

Ra khỏi nhà,bắt xe đến bệnh viện nhân dân số 6,bởi vì Trứu Văn Tĩnh đã đổi phòng,Hướng Nhật vừa đi đường vừa giải thích cho con gái chuyện mẹ đã đổi phòng bệnh.

Cô bé vừa nghe mẹ mình đổi sang phòng bệnh đẹp đẽ,vẻ mặt vô cùng hưng phấn,nắm chặt tay Hướng Nhật càng làm cho Hướng Nhật cảm thấy đã thiếu nợ mẹ con họ nhiều lắm.

Đi tới cửa,Hướng Nhật ra dấu tay,ý bảo cô bé đừng lên tiếng,để mình gõ của sau đó cho mẹ một điều kinh hỉ.

Cô bé cũng vô cùng thông minh,lập tức hiểu ra thúc thúc chuẩn bị làm gì,híp mặt im lặng đi theo,chờ Hướng Nhật gõ cửa.

Hướng Nhật đang định gõ cửa,chợt nghe bên trong truyền đến một tiếng “rầm”,sau đó dường như là tiếng đồ vật rơi xuống,còn mơ hồ có tiếng nói chuyện.

Trong lòng Hướng Nhật căng thẳng,rốt cuộc không nhớ chuyện gõ cửa đã đẩy cửa đi vào

DCLM - Chương 680

Đòi nợ

Một việc xảy ra làm Hướng Nhật trợn mắt.Trên giường bệnh,một gã đàn ông đang đè lên người Trứu Văn Tĩnh,mà Trứu Văn Tĩnh thì đang cố sức giãy dụa.

Hướng Nhật không nói hai lời liền thuấn di lao tới,một tay tóm lấy gã đàn ông kia hung hăng ném vào tường.

“Rầm!”một tiếng vang thật lớn,kẻ kia nằm xoài trên mặt đất.Hướng Nhật đang muốn bước tới phế luôn đối phương thì đột nhiên Trứu Văn Tĩnh kéo hắn lại.

“Hướng…Tôi không sao,đồ vật kia chưa bị hắn cướp lấy”trong tay nắm chặt gì đó,rõ ràng chính là thẻ ATM hôm qua Hướng Nhật đưa cho nàng.

Thấy bộ dáng nàng như vậy,mà quần áo vẫn còn đầy đủ,Hướng Nhật lập tức hiểu ra gì đó,gã đàn ông kia có thể là muốn cướp cái thẻ của Trứu Văn Tĩnh chứ không phải như mình đã thấy.

“Mẹ”Tiểu Ái chạy vào,ngắm nhìn kẻ nằm ở góc tường,vội vã chạy đến bên cạnh Trứu Văn Tĩnh,khuôn mặt nhỏ nhắn có chút sợ hãi.

“Tiểu Ái,mẹ không sao cả”Trứu Văn Tĩnh xoa đầu con gái,thấy con gái trở về nàng cũng yên lòng,nhất thời quên hỏi việc xảy ra ở trường.

“Khụ khụ…”lúc này kẻ ở góc tường rốt cục đã đứng lên,chẳng qua vừa rồi bị Hướng Nhật ném cũng không nhẹ,vừa ho khan vừa nhịn đau mới đứng lên được.

“Là ngươi!”khi thấy rõ đối phương ánh mắt Hướng Nhật lóe lên sát niệm,kẻ này không phải ai khác,chinh là người tối qua mình nhét vào thùng rác Trứu Văn Uyên,cũng là anh của Trứu Văn Tĩnh.

“Khụ khụ…Ngươi đừng tới đây!”Trứu Văn Uyên cũng nhận ra Hướng Nhật,nhất thời hoảng sợ liên tục lùi lại phía góc tường,chuyện tối qua còn khắc sâu trong đầu hắn,ngay cả đám bảo tiêu của mình cũng bị hắn dễ dàng đánh ngã,mà hắn nhớ rõ hơn cả chính là sự thống khổ khi bị kẻ đó nhét vào thùng rác.

“Ngươi còn dám tới đây,xem ra tối qua ta dạy dỗ vẫn chưa đủ nghiêm nhỉ”ánh mắt Hướng Nhật lạnh lùng,Trứu Văn Uyên này quả thực đến chết vẫn chưa chừa mà.

“Nó là em gái ta,ta không thể đến thăm sao?”dù bị ánh mắt lạnh lẽo của Hướng Nhật nhìn vào làm chân run run,chẳng qua Trứu Văn Uyên vẫn gắng gượng mở mồm.

“Thăm cô ấy?Ngươi vừa làm gì?”nghĩ tới kẻ này vừa mới làm gì đó với em gái mình,Hướng Nhật hận không thể đạp cho hắn một phát cho chết luôn đi.

Bị ánh mắt khủng bố kia nhìn chằm chằm,đáy lòng Trứu Văn Uyên càng thêm sợ hãi,ánh mắt kia làm cho hắn không dám nghi ngờ là Hướng Nhật đang đùa giỡn,dũng khí không đủ nhưng tự nhiên mồm lại nói:

“Ngươi tưởng ta muốn ở đây lắm sao?Là Trứu Văn Tĩnh…Đứa con gái này trộm thẻ ATM của ta”

“Oh,thẻ của ngươi?”Hướng Nhật cười lạnh,chỉ chỉ vào tấm thẻ mà Trứu Văn Tĩnh vẫn đang nắm chặt trong tay

“Ngươi nói là cái thẻ này?”

“Không sai,chính là thẻ ATM của ta,ta đã tìm một tuần,không ngờ là nó ăn trộm’nhìn thấy tấm thẻ lóe lên kim quang,ánh mắt Trứu Văn Uyên lộ ra vẻ tham lam,hắn biết loại thẻ vàng này,bên trong ít nhất phải có mười triệu tệ,tuy rằng Trứu gia quả thực có tiền,nhưng là của cả Trứu gia,không phải của hắn.Bình thường hắn cũng rất khốn khó,đương nhiên chỉ là bản thân hắn thôi,người thường mà được như hắn thì coi như phúc tổ bảy mươi đời rồi.Chẳng qua lòng tham không đáy,vốn hôm nay muốn cười nhạo người phụ nữ này,ai biết thấy được tấm thẻ kia,Trứu Văn Uyên nổi lòng tham muốn cướp lấy nên mới có một màn vừa rồi.

“Mẹ của tôi không trộm đồ,ông là kẻ xấu!”Hướng Nhật chưa kịp nói gì,Tiểu Ái bên cạnh đã nói giùm mẹ mình,nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn cực kì tức giận nhìn Trứu Văn Uyên.

“Tiểu Ái,có chuyện gì nói với cậu sao?”Trứu Văn Uyên hung hăng nhe răng làm ra bộ dáng dữ tợn.

“Ông không phải cậu,ông là kẻ xấu!”

Trứu Văn Uyên nghẹn lại: “Ngươi…”

“Sao nào,còn muốn bắt nạt trẻ con?”Hướng Nhật bước từng bước,chắn trước mặt Trứu Văn Uyên.

Trứu Văn Uyên sợ hãi Hướng Nhật thành bệnh,vừa thấy hắn liền sợ hãi lui vào góc tường,chẳng qua lại ra vẻ cao quý,hừ lạnh nói:

“Ngươi kêu nó trả cái thẻ cho ta,ta sẽ rời đi,sau này không xuất hiện trước mặt nó nữa”

“Tấm thẻ này ta thay người khác đưa cho cô ấy”vẻ mặt Hướng Nhật bình thản,dường như chẳng có chuyện gì liên quan cả.

Trứu Văn Uyên khựng lại,sau đó mặt đỏ bừng dường như là thẹn quá hóa giận,chẳng qua liếc mắt nhìn Hướng Nhật như sát thần cũng không dám tỏ vẻ nguy hiểm,chỉ có thể lanh lùng liếc mắt nhìn người phụ nữ trên giường bệnh.

“Ta còn tưởng ngươi kiên cường như vậy,thì ra chỉ vì một cái thẻ …”

“Cút ra ngoài,nếu không hậu quả tự chịu!”Hướng Nhật tự nhiên biết câu tiếp theo của Trứu Văn Uyên không hay ho gì,hắn sẽ không để cho người phụ nữ của mình bị làm nhục như trước kia.

Đối mặt với sự khủng bố của Hướng Nhật,Trứu Văn Uyên chỉ có thể hừ lạnh một tiếng liền hung hăng bước ra cửa.

“Cô muốn đổi bệnh viện không,như vậy sao được,cô không thể nào an tâm dưỡng bệnh”Hướng Nhật quay đầu,giọng nói cũng nhẹ dần.

“Không cần,tôi nghĩ đây là lần cuối hắn đến đây”Trứu Văn Tĩnh thản nhiên nói,có tấm thẻ kia chẳng khác nào thoát khỏi cực khổ,cũng không có chỗ cho Trứu gia mỉa mai,Trứu Văn Uyên cũng không đến để tự lấy thêm nhục nhã.Kỳ thực trước đó nàng lấy ra tấm thẻ này cũng để Trứu Văn Uyên biết khó mà lui,ai ngờ lòng tham của hắn lại nổi lên.

Hướng Nhật còn định nói thêm,Trứu Văn Tĩnh đã nhìn sang con gái,vẻ mặt nghiêm nghị nói:

“Tiểu Ái,vừa rồi cô giáo gọi điện thoại nói con đánh bạn,có phải không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang hưng phấn của cô bé liền biến mất,cúi đầu không dám trả lời,trước đó quả thực cô bé có cào lên mặt bạn học,chẳng qua là do đối phương cướp tiền của mình,500 đồng kia quả thực là cô bé chuẩn bị để chữa bệnh cho mẹ.

“Con thực sự đánh bạn học?”Thấy con bộ dáng làm sai của con gái,Trứu Văn Tĩnh sao không biết đáp án,cả giận mắng.

Hướng Nhật ở bên thấy không ổn,vội kéo tay nàng:

“Đừng dọa trẻ con,là thằng bé kia không đúng,cướp tiền của con bé,Tiểu Ái không cẩn thận đụng trúng nó thôi mà.Cô giáo của bọn trẻ đứng về bên kia,cho nên nói Tiểu Ái đánh người,giờ thì đã rõ rồi,không có gì đâu”

Thấy bộ dạng đáng thương của con gái,hơn nữa nghe Hướng Nhật giải thích,khuôn mặt Trứu Văn Tĩnh giãn ra,thầm thở dài một hơi rồi nhìn Hướng Nhật:

“ Cám ơn!”

Hướng Nhật đoán ra nàng còn nghĩ gì đó,trong lòng có chút khó chịu:

“Vậy cô nghỉ ngơi đi,tôi đi ra ngoài một chút,để Tiểu Ái ở lại đây nhé”

Đi ra khỏi phòng,bước sang căn phòng tinh tinh và con thỏ ngay bên cạnh,Hướng Nhật bụng đầy oán khí,lần này phải tìm con tinh tinh lấy tiền trước,sau đó mới tính kế cho tốt,vậy mới có thể làm Trứu gia sụp đổ.

DCLM - Chương 681

Thích chơi kiểu gì

“Con rùa đến kìa”Hướng Nhật vừa bước vào cửa,tinh tinh liền ngồi dậy cợt nhả,gã phi nhân loại này sức hồi phục thật nhanh.Còn ông anh vợ vẫn còn bộ dạng sống dở chết dở kia,cũng khó trách,ai bảo thương thế hắn nặng nhất.

“Tinh tinh,đừng đùa anh,hỏi chú một việc”Hướng Nhật đi tới,đặt mông xuống giường con tinh tinh,đối với tên súc vật này hắn cũng không thèm khách khí.

“Nói đi”tinh tinh hơi ngượng nghịu nhìn Hướng Nhật,cả hai đều chưa bao giờ khách khí với nhau.

“Lúc trước kim cương đưa mày đâu?Đã bán chưa?Nếu bán thì xì tiền ra cho anh”Hướng Nhật nói rất ngắn gọn.

Vốn tính cách của con tinh tinh này sẽ thoái thác vài lần,ít nhất cũng không dễ dàng mà lòi tiền,cũng không phải nói hắn quịt nợ,mà tên này có tật xấu là có “lòng tốt” giúp người khác “giữ tiền hộ” thôi.

Không ngờ hắn không trả lời,mà đột nhiên hướng sang giường bệnh bên cạnh nhả một câu:

“Khà khà,con thỏ,anh thắng”

“Biết rồi”ông anh vợ nghẹn ngào nói ra một câu,cũng không để ý con tinh tinh,nằm trên giường không biết suy nghĩ gì.

Hướng Nhật bị hai tên súc vật này làm cho mơ hồ,không bí chúng có chuyện bí hiểm gì.Chẳng lẽ mình đi có một lúc,con tinh tinh và con thỏ đã đột phá giới hạn siêu hữu nghị,đạt tới mức trong lòng có nhau?

“Mày thắng cái gì?Dựa vào,chúng mày làm gì?”nhìn vẻ mặt đắc ý của tinh tinh,Hướng Nhật rất muốn đem khuôn mặt này ra mà chà đạp.

“Khà khà,tao cùng con thỏ cá cược,mày trở lại khẳng định sẽ tìm tao đòi nợ,quả nhiên tao thắng”con tinh tinh vẫn giữ vẻ đắc ý nhìn con thỏ,sau đó còn khuyến mãi cả ánh mắt khinh bỉ.

“Chú đã biết trước,khẳng định là chuẩn bị đủ tiền?”Hướng Nhật nhân cơ hội nện luôn một gậy.Trong lòng không biết nên nói sao về hai tên súc vật này,sự việc này mà cũng đem ra đánh cược?Đã thế còn không tưởng tượng nổi là,ông anh rể kia còn cá là mình không đến đòi tiền,chẳng lẽ kẻ này teo não à?Hay là vì mình là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn,tiền nhiều quá nên không cần?

“Chuẩn bị rồi,đủ cả,chẳng qua,mày xác định muốn lấy về?Nếu mà gửi chỗ tao,lợi tức tuyệt đối cao hơn ngân hàng hai thành”tinh tinh thực giống thần giữ của,thực tế thì hắn lập ra cái tên “Công ty bảo an Chiêu Tài” thì có thể hiểu hắn là một gã hà tiện rồi(Cát Lãng Thai hay Grandet trên gg thấy ghi là “lão hà tiện” hình như là tác phẩm văn học gì đó)

“Không cần,lòi tiền ra đi,ông đây đang viêm màng túi sắp điên rồi”Hướng Nhật cũng không ngu,hơn nữa tiền mà ở trong tay con tinh tinh,trời mới biết hắn có đem đi kiếm thêm hay không,nếu mang đi đầu tư phiêu lưu,lời thì của hắn,mà lỗ thì mình vỡ mồm.

“Biết ngay mày không phải người tốt”tinh tinh thở dài quăng cho Hướng Nhật một ánh mắt khinh bỉ,sau đó lại thần kì lấy ra từ dưới gối một cái thẻ dường như đã chuẩn bị sẵn,một cái thẻ giống y đúc như cái mà Hướng Nhật đưa cho Trứu Văn Tĩnh tối qua,đương nhiên tiền thì không giống như vậy.

“Ở trong đó,tổng cộng, 1 tỷ năm trăm lẻ ba ngàn sáu trăm vạn USD,mật mã,ba 0 ba 9”

“Nhiều thế à?”Hướng Nhật sửng sốt,tuy rằng ban đâu cũng đoán chừng kim cương giá trị tầm một tỉ,cao lắm cũng chỉ được 1 tỷ rưỡi,căn bản bán không thể vượt quá 1 tỷ rưỡi,huống chi còn đem bán chợ đen,người cũng biết đây là tang vật,còn dám mua cao hơn cả giá thị trường?”

“Kim cương đương nhiên không được nhiều như thế,về khoản này còn có tiền công vụ hàng trắng đầu tiên của chúng ta”con tinh tinh bình tĩnh trả lời.

“Tiền hàng lần đầu?”Hướng Nhật lập tức nhớ tới lần trước đem hàng đến Hàn Quốc và Nhật bản,có chút kinh ngạc:

“Bên kia trả thù lao thoải mái như vậy?”

“Hắc hắc,lần thứ hai mày đưa hàng độ tinh khiết cao dễ dàng như vậy,bọn hắn nhận lấy đương nhiên phải thoải mái rồi”.Con tinh tinh hắc hắc cười dâm đãng,xem ra hắn cũng kiếm không ít,mà ở bên nghe nụ cười đắc ý của tinh tinh,anh rể dâm đãng cũng mỉm cười.

Xem ra,hai tên súc vật này đang ăn trên tiền mình cực khổ kiếm ra.

“Nói thật ra,túi kim cương kia bán được bao nhiêu tiền?”nhận tấm thẻ từ tay tinh tinh,Hướng Nhật thuận miệng hỏi,cuối cùng túi đã căng,không cần phải tính toán xem tiêu pha ra sao.

“13 ức” con tinh tinh cười xấu xa.

“Ít như thế’Hướng Nhật trợn mắt há mồm,túi kim cương kia tuy rằng không bán được 1 tỷ rưỡi nhưng 13 ức có phải thiếu gì không,vừa qua tay liền mất đi 2 ức?Xem ra hắn ăn no rồi”

“Giá trên chợ đen là như thế,chẳng qua cam đoan sẽ không có phiền toái gì”con tinh tinh bĩu môi có chút khinh thường.

“Con rùa.mày phải biết,anh còn chưa có thu phí qua tay đấy?Theo quy củ anh phải thu 5%”

“Thu cái đầu mày,mấy viên kim cương mày lấy trước đó tính sao?”Hướng Nhật có chút nóng đầu,người này thực không biết xẩu hổ là gì.

“Trước đó không phải là quà gặp mặt của chúng ta à?Con thỏ cũng có”tinh tinh tỏ vẻ vô tội,chỉ chỉ con thỏ như đang lạc vào chốn thần tiên ở bên.

“Có lấy đâu”ông anh rẻ đáp gọn lỏn liền nhận được ánh mắt khinh bỉ của Hướng Nhật và con tinh tinh.

“Đúng rồi,hỏi các chú một việc,có biết Trứu gia không?”cất tấm thẻ đi,vẻ mặt Hướng Nhật vô cùng nghiêm túc.

“Trứu gia?Chính là lão nhị ngàn năm Trứu gia Bắc Hải?”tốc độ phản ứng của con tinh tinh thực nhanh,đối với kẻ làm ăn mà nói,nhà giàu Bắc Hải phỏng chừng đều là đối tượng chăm sóc của bọn hắn.

“Đúng vậy”Hướng Nhật khẳng định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro