dinh cap luu manh 49-54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

dinh cap luu manh

Chương 50

Dịch: Không biết

Nguồn: 4vn.eu - http://4vn.eu/forum

Hai ngày tiếp theo toàn bộ Bắc Hải đều trở nên xôn xao, bị cướp không chỉ có ngân hàng, còn có cửa hàng vàng bạc đá quý, thậm chí là nhà riêng của giai cấp thượng lưu. Dù cảnh sát phản ứng rất nhanh, nhưng lúc nào cũng chậm hơn bọn cướp một bước. Cộng thêm hỏa lực của bọn cướp vô cùng mạnh mẽ, mấy lần chạm súng đều thương vong rất nhiều.

Tràn ngập TV và báo chí là tin tức đã quá quen thuộc về nơi nào bị bọn cướp đánh cướp, nhân viên thương vong nhiều hay ít.

Vì để ngăn chặn bọn cướp hung hăng, cục cảnh sát bốn khu lớn nhất của Bắc Hải liên hợp lại lập ra một tổ chuyên môn để dựng nên mấy phòng tuyến trị an, đặt chướng ngại vật trên đường, trạm canh, nghiêm ngặt tra xét tất cả các xe, người có hành vi khả nghi. Đồng thời kiểm tra lại toàn bộ record của các nhân viên vừa tới Bắc Hải, nhằm kiếm ra manh mối để quăng lưới tóm gọn bọn cướp.

Song, bọn cướp có vũ trang vừa giảo hoạt vừa tàn bạo đó lại cứ như thể chưa hề tồn tại, mất tăm mất hút, nỗ lực của cảnh sát chẳng có kết quả gì. Việc này khiến cho một số người có lòng đoàn già đoán non rằng liệu có phải là bọn cướp có chân trong quan chức cấp cao của chính phủ hay không? Nếu không thì làm sao có thể ngay cả một chút manh mối cũng không để lại?

Những nhân vật tai to mặt lớn có khứu giác nhạy bén cũng mơ hồ đoán ra rằng bọn cướp này chỉ cố ý tung hỏa mù, mục đích của bọn chúng cực kỳ có khả năng là nhắm vào một vật nào đó. Điều này khiến cho các đại nhân vật vốn đã xuy sụp tinh thần càng thêm nát óc đến bạc cả tóc, đồng thời âm thầm chuyển hết đàn bà con gái trong nhà ra khỏi Bắc Hải. Sau đó lời nói càng thêm phần táo bạo khi ra lệnh xuống cho các cơ quan nhất định phải phá án trong thời gian ngắn nhất, nếu không thì ngồi đấy mà chờ đi cọ sít trong WC ở mấy cái thôn làng chưa tới ngàn người.

Trên đường toàn là xe cảnh sát còi inh ỏi và xe có phiên hiệu quân đội, việc này làm cho dân tình cảm thấy vô cùng an toàn. Không những không có ai vì ảnh hưởng của vụ cướp ngân hàng mà trốn ở trong nhà, mà còn kéo bạn đi uống rượu ăn nhậu là đằng khác.

Thiết Uyển tâm thần không yên đi lòng và lòng vòng trong phòng của cục trưởng ( phó ), từ sau cái hôm cùng với tên khốn nạn đáng ghét kia ăn cơm rồi nhận được cú điện thoại tới nay, liền phải vội vội vàng vàng chạy về cảnh cục thay đồng phục rồi tới ngay hiện trường vụ cướp. Đập vào mắt là một biển lửa, mày là lúc đó dân chúng đã sơ tán, chỉ còn lại vài người số đen thì chịu phỏng nhẹ, mà bọn cướp thì đã sớm lặn mất hút từ lâu.

Vốn chỉ cho rằng đây là sự kiện cướp bóc nhất thời đột phát, nhưng liên tục mấy ngày những vụ cướp như vậy cứ liên tục xảy ra. Việc này khiến người ta cảm thấy không hề tầm thường, hơn nữa thủ đoạn cướp bóc của bọn chúng còn càng thêm tàn bạo, bắt đầu có nhân viên bị bắn chết. Điều khiến cho người ta không dám tin đó là bên chịu thương vong nhiều nhất lại chính là phe cảnh sát đại biểu cho chính nghĩa. Hỏa lực của đối phương quá mạnh, súng lục thì chơi toàn desert eagle, chưa cần nói tới AK47.

"Chó chết thật !" Thiết Uyển hung hăng chửi. Đối tượng chính là hải quan, nêu không phải mấy lão đấy làm việc bất lực, thì làm sao có nhiều hàng cấm tuồn vào Bắc Hải như thế chứ? Nếu trên tay bọn cướp không có vũ trang xịn, làm sao chúng dám hung hăng không coi cảnh sát ra cái đinh gì chứ? Nếu thế thì bọn chúng sớm đã bị tiêu diệt sạch sẽ cả băng rồi. Đôt nhiên nhớ tới tên nào đó trong tay cũng thủ một khẩu desert eagle ( thực tế thì giờ là ba khẩu rồi hớ hớ hớ ), không được rồi, đợi tới khi việc này qua đi nhất định phải ép hắn giao nộp ra, cho dù có phải gô cổ hắn vào đồn một lần nữa cũng kệ, dẫu sao cũng tránh gây thêm thương hại cho nhiều người.

Hai ngày đã qua mà vẫn chẳng có tin tức gì. Thiết Uyển vò đầu bứt tai, trên đã có lệnh treo xuống dọa nếu vẫn còn tiếp tục không có kết quả gì...mặc dù bản thân mình thì chẳng lo bị phạt, nhưng cục trưởng đối với mình vô cùng chiếu cố thì khẳng định là chạy không thoát trách nhiệm. Hơn nữa hai ngày nay ông ấy đã phiền não muốn chết rồi, không đi tìm manh môi gì mà lại tới cầu tình mình, căn bản là chẳng giống ông ấy một tí nào. Trái lại thì lại giống như thể chó cùng dứt dậu...nghĩ tới đây, mắt Thiết Uyển bỗng sáng rực lên, cảnh sát tra không ra manh mối không có nghĩa là tên lưu manh quen thuộc mọi ngóc ngách của cái thành phố này cũng tra không ra. Hơn nữa tên lưu manh đó còn có thể tiên đoán trước là chắc chắn sẽ có bọn buôn hàng trắng xuất hiện, kết quả đúng là thật rồi. Như vậy hắn khẳng định cũng có mạng lưới tình báo của riêng mình, không chừng nhờ hắn thì có thể kiếm ra manh mối gì đó.

Hướng Nhất lại vẫn không hề hay biết rằng bản thân mình đang nằm trong kế hoạch, vẫn còn đang nhàn nhã cùng với bé gái đi lên lớp đều đều, lúc nào chán học thì lại sờ sờ mó mó chiếm chút tiện nghi, đâm ra nghiện, khiến cho người khác ganh tỵ.

Đầu củ tỏi là ngứa mắt hắn nhất, bởi vì khi sử dụng "cưa gái toàn thư" do hắn chân truyền để đi đong đưa các em thì lại bị các em đánh cho tơi bời. Đầu củ tỏi có lý do để nghi ngờ, có người nào đó vì sợ mình sau khi học được tuyệt chiêu thì cưa sạch gái cho nên không có dạy cho mình "cưa gái toàn thư" chân chính, sao lại có thể ích kỷ thế chứ! Thấy tên nào đó ngày ngày lấy tay ve vuốt mông gái trong lớp, đầu củ tỏi tức tới nỗi muốn bốc lửa. Đến mình thì ngay cả tay gái còn chưa được cầm tới một lần, ông trời trêu người thái quá rồi, hix hix~~~~ quay đầu đi không thèm nhìn nữa.

Bởi vì ngồi cuối lớp, làm vài động tác căn bản không có ai nhìn thấy, cho nên động tác của lưu manh càng lúc càng thêm mãnh liệt, trêu tới mức Sở Sở phải trợn mắt lên lườm hắn.

"Sờ mãi còn chưa đủ sao?" Sở Sở lấy tay cấu thịt hắn.

"Nếu không kiếm việc làm cho nó giết thời gian, anh đây sẽ bị điên đó !" Hướng Nhật có quá thừa lý do.

"Sao anh không đi chết đi chứ !" Sở Sở gắt giọng.

"Anh mà chết rồi thì em phải làm sao?"

"Hừ ! Em đi một tên đẹp trai lai láng lấy là xong chứ gì nữa !" Sở Sở làm bộ dạng hám trai nói. ( Nguyên văn hoa si )

"Thế à, thế thì không cần chờ đợi cái quái gì nữa, đôi ta mau đi đăng ký kết hôn cho nhanh đi thôi !"

"Sao lại phải thế hả!"

"Em không phải nói là kiếm một tên đẹp trai lai láng để lấy sao? Xấu hổ chết mất thôi, ngoài kẻ hèn như anh ra thì làm gì còn ai hợp với cái yêu cầu đó của em chứ."

"Đúng là cái đồ mặt dày, em nói là đi lấy người khác, không phải nói anh." có cô gái nào đó bắt đầu nghĩ một đằng nói một nẻo kìa.

"Ác thế à? Vậy anh cũng đi kiếm người yêu mới !"

"Anh dám à!" Vừa nghe thấy lưu manh đòi đi tìm người yêu mới, Sở Sở lập tức nghiêm mặt lại.

"Chẳng phải em nói kiếm người khác để lấy đó sao?

"Có vậy thì cũng phải chuốc thuốc độc cho anh chết trước đã !"

"Quá độc ác mà! Muốn mưu sát chồng em à? Khó trách có người nói lòng dạ đàn bà là độc nhất...ồ, kia không phải là Tiểu Thanh sao?" Hướng Nhật đang cảm thán trình độ độc ác của đàn bà, đột nhiên phát hiện ngoài cửa số có một thân ảnh đẹp xinh đẹp đi qua.

"Là chị Thanh à, lại tới tìm anh chứ gì? Khẳng định là tới tìm tòi vài vấn đề về võ thuật, em nói này Hướng Quỳ, anh không thể thực sự chỉ cho chị ấy một ít sao? Chị Thanh thật sự rất yêu võ, anh đem hết ra dạy cho chị ấy là được rồi, coi như là giúp em một lần có được không?" Sở Sở nói, em không ngờ rằng tên nào đó đã cám dỗ thần tượng mình từ lâu rồi.

"Dưới điều kiện em hoàn toàn nghe lời anh trong một tuần, anh sẽ đáp ứng em ngay!" Hướng Nhật liền kiếm cơ hội đề xuất yêu cầu "hợp lý"

"Còn lâu!" Sở Sở xấu hổ, nhéo mạnh vào tay hắn, việc này khiến nàng lại nhớ tới bảy ngày điên cuồng kia.

"Đừng dùng móng tay được không? Đau quá!" Hướng Nhật thấy đau liền rụt tay về, thấy cô bé còn chưa chịu ngừng vẫn cứ cấu tới, vội nói:" Tiểu Thanh đã tới cửa rồi, anh ra hỏi xem cô ấy có việc gì?" Nói xong, chưa chờ cô bé tiếp cận, hắn vội chuyển người chạy khỏi chỗ ngồi, khiến cho thầy giáo trên bục giảng còn cho rằng có học sinh nào đó ăn phải đồ bậy bạ mà bị Tào Tháo đuổi.

"Thầy!" Thạch Thanh mặc quả váy trắng trông cứ như tiên nữ, lúc này cô ấy đang vẻ mặt vui vẻ vô cùng khi thấy người nào đó đột nhiên xuất hiện.

"Thầy vừa thấy em đi qua cửa sổ, cho nên mới ra xem xem sao." Hướng Nhật chỉ vào cửa sổ nói.

"Ồ!" Thạch Thanh lắp bắp trả lời một tiếng, lúng túng muốn nói gì đó, Hướng Nhật lại đã mở mồm nói trước:" cái váy này của em đẹp quá!"

"Thật sao, thầy?" Thạch Thanh vui sướng rộn ràng nói, vấn đề cần hỏi cũng tạm thời quẳng sang một bên.

"Đương nhiên! Mà nó được mặc trên người em thì lại càng đẹp hơn đó!" Hướng Nhật không tiếng phun những câu tán tỉnh đẹp nhất trong từ điển của mình.

Thạch Thanh nhất thời bị choáng váng, kích động tới nỗi toàn thân run rẩy, sau đó làm ra một quyết định kinh người :" thấy ơi, như vậy em sẽ luôn mặc nó, thầy nói có được không?"

"Hả?" Hướng Nhật trợn mắt há mồm, em học sinh này cũng quá cường điệu đi. Lẽ nào không cần giặt à?

"Sao vậy thầy? Như thế này không được sao?"

"Không phải không được. Kỳ thật ai ai cũng có giới hạn của thẩm mỹ, một bộ quần áo mặc quá lâu, sẽ khiến cho người ta cảm thấy không đẹp như thấy lần đầu tiên....em hiểu không?"

"Ồ!" Thạch Thanh giống như đã hiểu liền gật đầu.

"Được rồi, hôm nay em tới tìm thầy có việc gì đấy?"

"Thầy ơi, em muốn...muốn....." Thạch Thanh ấp a ấp úng nói.

"Muốn gì?"

"Em muốn ở chung với thầy." Thạch Thanh lấy hết dũng khí nói.

[/color]

Chương 51

Dịch: tieuroi01

Nguồn: 4vn.eu - http://4vn.eu/forum

"Cái gì!" Hướng nhật không dám tin nhìn nàng, "Tiểu thanh, ý cô là muốn ở chung với ta à...... nga, đừng hiểu lầm, ta không phải ý này mà là ... mà có đúng là muốn ở chung với ta không? ở chung phòng luôn hả ?" Khuya ... ngủ chung giường, lưu manh bỏ thêm một câu nhưng ngoài miệng lại tỉnh lượt đi câu đó.

"Dạ, thầy !" sắc mặt Thạch Thanh hơi hồng lên.

"Cái này ...... em biết đó, thầy giờ không phải ở một mình, muốn gì thì cũng phải hỏi qua Sở Sở mới được! nếu không thì ... ta đi thuê phòng, tối em tới đó ngũ ...... ách, ban ngày ta ở cùng em, tối thì về với Sở Sở ......" Hướng nhật gãy bàn tính thu xếp lịch, tưởng tượng cảnh đó trong tương lai gần, nhịn không được nuốt nước miếng ừng ực.

"Thầy -" Thạch Thanh nũng nịu kêu lên, giọng ngân dài , có vẻ hơi bất mãn.

" Sao đó?" Hướng nhật vô thức xoa xoa khóe miệng, thực ra chỗ đó cũng không bị dính gì.

" Vừa rồi mặt thầy gian lắm!" Thạch Thanh nhỏ giọng, khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng lên hết rồi. Mà ông thầy này nghĩ gì không rõ nhưng theo nét mặt vậy thì ai cũng thấy rõ rồi, chuyện lần trước lại chợt quay lại làm nàng thấy tay chân cũng lúng ta lúng túng.

"Gian? Ta gian cái gì? ban ngày rèn luyện thể lực với em, chiều tối về nhà coi TV với Sở Sở, vậy cũng kêu gian? chẳng lẻ tưởng ngày hay đêm cũng ở chung với em hả? Sao mà em nghĩ vậy được ta?" Hướng nhật dõng dạc hùng biện nhưng lại xuyên tạc chữ nghĩa, ý là vầy : ban ngày rèn luyện lực hông tay chân và thằng nhỏ với em trên giường, tối thì một mặt coi TV một mặt với Sở Sở ...... hắc hắc!

"A - xin lỗi thầy, em hiểu lầm !" Thạch thanh xấu hổ cúi gằm đầu, một lần nữa lại coi sư phụ là một tên dâm ma rồi, bậy quá, chắc đâm đầu vào tường cho đỡ xấu hổ quá.

"Hiểu lầm? em hiểu lầm ta cái gì?" Hướng nhật hỏi hiểm, hắn tất nhiên rõ hơn ai hết cô đệ tử này hiểu lầm cái gì, ngay từ đầu hắn đã tính hết rồi, cô đệ này mà nghe được mấy câu đầu của mình chắc chắn sẽ nghĩ mình là loại thừa nước đục thả câu nhưng nhỏ sao biết được hắn còn là loại thấy đục thì quậy cho bùn sình lên hết mới tha hồ mà ....

"Không, không có gì ......" Thạch Thanh liều mạng lắc đầu, tất nhiên sao dám nói ý nghĩ vừa rồi của mình, nếu không sao dám nhìn người khác nữa.

"Thật hả?" Hướng nhật tới gần từng bước.

"A, thầy , em chợt nhớ là còn chuyện chưa làm, em đi trước đây." Thạch thanh lại càng hoảng sợ, xoay người định đi.

Hướng nhật vương một tay túm được thắt lưng nàng định giữ lại, mà không biết phải hấp tấp quá không mà vô tình(chắc chắn là cố ý rồi)kéo quần nàng xuống một chút., vốn chỉ lộ ra một khoảng nhỏ giữa áo thun với quần tây thôi mà giờ kéo xuống một khoảng lớn trắng trẻo thấy điều xuống chút nữa là thấy luôn phần trên của mông.

"A..a!" Thạch thanh kêu nhỏ một tiếng, một tay kéo thắt lưng lên một tay kéo cạnh áo xuống che lại, hốc mắt rưng rưng muốn khóc " Thầy, làm gì kì vậy ?" mặc dù trong lòng nàng cũng không để ý lắm, có bị hắn nhìn một chút cũng không sao nhưng làm đột ngột quá thì ... hơi giật mình, chưa chuẩn bị tâm lý kịp.

"Nga, Tiểu thanh, ta không cố ý!" Hướng nhật xoa xoa hai tay, nhún vai tỏ vẻ không cố tình, tự kiểm điểm nghiêm khắc nhưng trong bụng lại chửi thầm, mẹ nó sao ko mạnh chút nữa, xuống một chút nữa là có thể thấy đồ lót của đồ đệ màu gì rồi.

"Thầy ......" Thạch thanh mở to mắt, chớp chớp nhìn hắn, cắn cắn môi không biết nói gì nữa.

Lưu manh quyết định tung chiêu cuối, quen một thời gian rồi nên hắn biết cô đồ đệ này đối với ông " Thầy " này thật sự có loại tín nhiệm kì lạ, lợi thế đó con mẹ nó lợi thế mà "Tiểu thanh, em tự cân nhắc đi ha, thầy làm gì mà có ý gì với em chứ?" quả nhiên, chiêu này độc thật... có hiệu quả rồi, ánh mắt Thạch Thanh cho thấy hàng rào cuối cùng của nàng đã gỡ xuống, tái lập mặt bằng ( giống thi công công trình quá ), Hướng Nhật thở phào nhẹ nhỏm, đặt tay lên vai: "Tiểu Thanh, không phải cô kêu muốn ở chung với ta sao? Nhưng ta không quyết định chuyện này được, có gì cô nói với Sở Sở đi, ta kêu nàng ra, cô tự nói đi há."

"Cái gì!" Sở Sở há hốc mồm kinh ngạc, y như tên lưu manh lần đầu nghe được "Thanh tỷ ý chị là muốn ở chung với bọn em hả?"

"Ân, đúng vậy." vẻ mặt Thạch thanh vô cùng hy vọng nhìn nàng.

" Vậy thì hay quá!" Sở Sở tiến tới ôm cổ nàng "Thanh tỷ, em cũng từng mong ngũ chung với chỉ rồi. Ý, da tay chị mịn vậy, tối ôm ngủ chắc là thoải mái lắm nha." quả thật, dù Thạch Thanh mê luyện võ như vậy nhưng da tay lại mềm mại như nước, chắc là do di truyền từ mẹ.

" Sở Sở, giờ chị muốn dọn tới chỗ em, khi nào mình đi." Thạch thanh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng.

"Giờ đi luôn đi ! À, Thanh tỷ, đồ chị nhiều không? Em kêu Hướng Quỳ tới dọn phụ chị !".

"Lại muốn cúp tiết à ? Cái này không hay lắm đâu ?" Hướng nhật hơi khó chịu rồi, ông đây mà coi như con la, kêu làm bốc xếp hả ? Đừng có mà mơ.

"Hừ, quên đi! Anh ở lại học đi, em với Thanh tỷ đi là được rồi." Sở Sở hậm hực nói.

"Coi ai đang nói đó, chuyện hay ho vậy mà sao thiếu anh được, cùng đi nào, nhanh nào." Vừa nói 2 tay vừa vòng qua eo nhỏ nhắn của 2 nàng vừa ôm vừa đẩy bước nhanh ra cổng.

" Xấu xa! Tay kia đang làm gì đó."

"Nói nhảm gì vậy hả, nàng là đồ đệ anh, tụi anh tiếp xúc vậy là rất bình thường."

" Đừng để em biết có ...... hừ, một cước là tiêu đời trai luôn."

ba người mới vừa ra khỏi cửa lớp, lại gặp Thiết Uyển hùng hổ đi tới.

"Lưu manh, ta tìm ngươi có việc!".

Mà ở đây cả 3 người hầu hết là không có hảo cảm với nàng, nhất là Sở Sở , đột nhiên thấy một con nhỏ cực kỳ xinh đẹp xồng xộc tới gọi bạn trai mình là "lưu manh" , hơn nữa rõ ràng là có ý đồ, ai mà để ý chút là nhận ra liền, bà nào mà lại không ghen, mà ghen thì tất nhiên là khó chịu rồi.

"Cô là ai?" Sở Sở nhìn nàng đề phòng.

"Tôi là cảnh sát, tới mời hắn về phối hợp điều tra!" Thiết Uyển vừa rồi gấp quá mà quên bên cạnh lưu manh còn có người, hiện giờ nhìn lại thì giật mình, tự nhiên thấy hai cô gái rất xinh, một người thì nàng đã gặp qua, người kia thì không biết. Coi kiểu thân mật của tên lưu manh với các nàng vậy thì quan hệ chắc là.... Mà có thể hai người đều là bạn gái hắn hết không chừng, thằng khốn nạn này kỹ thuật tán gái coi bộ cũng lợi hại quá, nghĩ tới đây, Thiết Uyển thầm dùng ánh mắt chuyên nghiệp rà lên rà xuống đánh giá lại hắn.

"Cảnh sát?" Sở Sở yên tâm hơn chút, nhưng lập tức nghĩ tới một chuyện " Bộ mấy người là cảnh sát thì muốn câu lưu ai cũng được hả, hắn là bạn trai ta, bình thường ghẹo chọc chút chứ có biết gì đâu mà phối hợp, quên đi."

Hướng nhật nghe vậy ôm nàng thật chặt, dùng ánh mắt an ủi nhìn Sở Sở, biểu hiện vừa rồi làm cho hắn cảm động và thương nàng hơn, cô nàng này dù đôi lúc ác khẩu nhưng quan tâm hắn thì sợ là còn hơn cả bản thân hắn nữa. Hắn nhìn lại nhỏ cảnh sát, nhỏ này mỗi lần tới là có chuyện, mẹ bà " Có chuyện gì hả?"

" Uhm!"

"Quang trọng?".

" Mong là anh có thể đi ngay với tôi một chuyến!"

"Được rồi ......"

"Hướng quỳ -" "Thầy -"

"Không sao đâu, hai người về trước dọn dẹp đi, nhớ nấu món gì ngon ngon chờ ta về rồi mình cùng ăn!"

"Ân!" "Dạ, sư phụ!"

Thiết uyển lần này cũng không về cục cảnh sát, mà dẫn hắn về nhà, một căn nhà cơ hồ mọi thứ đều màu xanh nước biển trừ mấy chậu cây là màu trắng . Trước hết để lưu manh ở lại phòng khách, vào bếp mở tủ lấy lon bia lạnh ra khui để trước mặt hắn rồi vào đề : "Giúp tôi tìm ra chỗ trốn của tụi cướp."

" Cảnh sát mấy người ăn ở không hả ? mẹ, chuyện nguy hiểm vậy cũng lùa công dân lương thiện đi làm, tiêu tiền đóng thuế để làm gì ?" Hướng nhật dù không quan tâm mấy chuyện khác, nhưng đối với chuyện cướp lộng hành mấy ngày nay cũng không xa lạ.

"Anh chắc là biết có một số chuyện lực lượng cảnh sát làm không được tiện , nhưng mấy người giới của anh thì đàn em tay chân nhiều thì thuận lợi hơn." Thiết uyển không nhịn được hạ giọng.

"Cái đó tôi cũng rất đồng cảm." Hướng nhật bị nàng kêu là tay chân nhiều thì tự nhiên thấy không được tự nhiên, cầm lon bia đứng lên đi xung quanh đánh giá cách trang trí phòng, đồ đạc không có gì là linh tinh, bài biện cũng đơn giản. Quả nhiên có tác phong của nữ cảnh sát, không lãng phí tinh lực vào mấy thứ vô bổ.

"Cho nên ......"

"Cho nên kêu ta cự tuyệt công tác nguy hiểm đó hả." lưu manh một hơi uống cạn lon bia.

"Anh có còn là con trai không hả!" Thiết Uyển khí nóng bừng lên đầu bừng bừng, lúc đầu cứ tưởng là hắn sẽ đồng ý, không ngờ là mình lại bị người ta chơi.

"Xin lỗi, tôi có phải con trai không thì giờ thảo luận trong phòng khách không thích hợp lắm, cô không thấy mình nên vào chỗ nào đó yên tĩnh giường êm thì thích hợp hơn để ......"

"Khốn nạn! Ngừng coi, còn dám nói lung tung ...... đừng tưởng rằng tôi không dám bắt anh!"

"Nếu yêu cầu người ta hỗ trợ thì thái độ cũng phải sao coi cho được, nhìn bộ dạng cô giờ thì quên đi. hơn nữa, tôi có nghĩa vụ giúp cô à ? không có lợi gì thì thằng ngu cũng chưa chắc thèm đút đầu vào làm!"

"Ai nói không có lợi! Chính phủ sẽ có thưởng bằng hiện kim, hơn nữa ngành cảnh sát cũng sẽ có thưởng tương ứng, còn có thể thông báo trên báo đài thành phố khen ngợi công trạng của anh."

"Hiện kim cụ thể là bao nhiêu tôi không biết, tổng cộng tới một tỷ không? Nói trước, chỉ có giá đó thì may ra tôi mới có chút hứng thú. Về phần dăng báo thành phố biểu dương công tích thì khỏi, không phải đạp tôi vào đường chết à? Này căn bản là chỉ cho đồng bọn còn lại của tụi cướp tìm thằng chỉ điểm chứ còn gì nữa!"

"Vậy anh muốn sao?"

"Không có gì. chỉ là nhớ tới chỗ co dãn đó, thật sự bóp rất thoải mái, nếu ......" Hướng nhật lộ ra vẻ hồi tưởng.

"Được! Tôi đáp ứng, chỉ cần anh tìm ra đám...cướp thì tôi cho anh sờ một chút], ok?"

"Cái gì! một chút hả ? cô cho mình là hột xoàn hay kim cương? cho dù là hột xoàn, kim cương cũng ......"

"Mười cái!" Thiết Uyễn lạnh lung ngắt lời hắn.

"Được rồi, mười thì mười, xem cô cũng có thành ý lắm, vậy đi, tôi cũng không nhiều lời, một lần ra giá thôi: 50 cái."

"Ừ!" Nữ cảnh sát không có chần chờ gì ok luôn, đối phó tụi lưu manh đã quen rồi, ai biểu không đòi 500 cái, bất quá hắn cũng sợ Thiết cô nương chơi hắn, đòi nhiều quá thì biết đâu chừng bị phản phé, hoàn hảo, Hướng Nhật cũng không phải thích chơi lớn quá.

"Cô có chi phiếu ở đó không? nói sao cũng đặt cọc trước chút chứ? Trước hết...trước để tôi sờ mười cái đi rồi hãy nói."

"Anh -"

"Không được hả ? vậy quên đi, dù sao công tác nguy hiểm vậy tôi cũng không muốn làm." Hướng nhật đứng dậy ra vẻ sắp đi.

"Ok!" Thiết uyển hít sâu một hơi đáp.

"Vậy coi được không!" Hướng nhật nheo mắt lại, đắc ý nói, " ở chỗ này luôn hả? không đổi địa điểm khác à?"

"Tôi cảnh cáo anh, ngoại trừ chỗ đó không được mò sâu thêm, nếu dám xuống sâu thêm chút thì tôi sẽ giết....t!"

"Hoang tưởng ! có thể bắt đầu chưa?"

"Tùy tiện!"

"Ta tới ......"

"Tên khốn, sờ chỗ nào đó?"

"Có hả ? không phải chỗ này à?"

"Đáng chết! nhìn coi tay ở đâu đi?"

"A, xin lỗi, xin lỗi, tay linh hoạt quá đi, khó khống chế!" lưu manh rút tay đang mò giữa 2 chân đặt lại lên mông nữ cảnh sát.. "Oa - thật sự rất co dãn! bất quá bên ngoài quần thôi, vải dày quá vậy ? Cũng không có cảm giác gì ......" Hắn luồng tay vào trong lưng quần mò tới bên trong

" Vậy còn dám nói bên ngoài hả!" Thiết Uyển trừng mắt.

"A?" lưu manh cũng trừng mắt, ai mà ngờ trùng hợp vậy chứ " hôm nay là kỳ kinh nguyệt của cô?" Chương 53

Dịch: tieuroi01

Nguồn: 4vn.eu - http://4vn.eu/forum

Sau khi cơm nước xong, Hướng Nhật ngồi phịch xuống salon định thư giãn chút nhưng lại bị một cuộc điện thoại dựng dậy.

"Hầu tử, không phải nói với mày là không có chuyện gì thì đừng phiền tao rồi hả ?".

"Đại ca, là em tiểu Bàn, mau tới cứu mạng, có người đến phá, còn xách theo súng nữa." Đầu bên kia truyền đến giọng vừa run vừa lo, Hướng nhật đã nhận ra là có chuyện rồi.

"Ở quán bar hả?...Rồi, tao tới liền."

Hướng nhật nhanh chóng cúp máy, thừa lúc Thạch Thanh với Sở sở đang chăm chú coi TV không để ý liền lẻn vào phòng nàng lấy súng rồi chuồn ra ngoài. Chỉ là hắn không biết lúc hắn vừa lẻn vào thì đã bị đồ đệ canh rồi, lại thấy lúc hắn đi ra túi quần có nhú lên một thứ ... màu sắc quen thuộc liền đỏ bừng hai gò má, thua rồi, ông thầy này mặt dày quá nên quên chữ liêm sỹ luôn rồi, xin lỗi giáo viên cấp 1 vậy.

"Thanh tỷ, chị sao vậy? Mặt đổ ghê nha!" Sở Sở phát hiện chỗ khác thường của nàng liền.

"Không, không có gì." nhìn lại cửa phòng đã đóng chặt lại, trước mắt như lại xuất hiện cảnh ông thầy cầm đồ lót của mình lẻn ra, Thạch Thanh lại càng thấy ngượng không chịu nổi.

"Xếp, anh rốt cuộc tới rồi." vẻ mặt tên mập kích động thấy rõ, hắn liền dẫn Hướng Nhật tới góc trong quán bar.

" Chuyện gì?" Hướng nhật nhìn quanh bốn phía, tiếng người cười nói cụng ly vẫn như mọi ngày, ai uống thì uống, tán gái thì lo tán gái, mọi chuyện hầu như bình thường.

"Đại ca, anh nhìn bên kia." mập mạp đưa tay chỉ vào góc trái cách bảy tám bàn, "Hầu ca đang kéo dài thời gian bên đó, bất quá thằng nhóc khốn nạn đó ỷ có súng đã đánh mấy người bên mình rồi."

Hướng nhật nhìn theo ngón tay mập của hắn, vì đèn mờ quá ( quán bar mà ) không thấy rõ lắm, chỉ thấy một thằng nhóc đang mặc một bộ vest đen đang kiêu ngạo chỉ mấy người trước mặt nói cái gì đó, tiếc là tay DJ của quán mở nhạc lớn quá, nghe không được cái gì, nhưng... cảnh thằng mặc đồ vest đó ngông cuồng vẫn thấy rõ ràng, cảnh này khiến Hướng nhật khó chịu, từng làm trùm lưu manh như Hầu tử mà giờ bị người ta cưỡi lên đầu mà Hầu tử giờ cũng coi như đàn em mình rồi, có dạy thì để hắn dạy, thằng khác làm mẹ gì có tư cách đó.

"Đi, qua coi." Hướng nhật nhấc chân đi tới.

"Đại ca, nó có súng." Thằng mập đuổi theo lại nhắc thầm vào tay hắn.

"Im lặng!"

Đã tới gần rồi, Hướng nhật thậm chí nghe được tiếng chửi của Hầu tử.

"Đại ca!" Hầu tử vừa thấy Hướng nhật tới, bật người đẩy đám vây quanh đi tới.

"Mày là đại ca tụi nó?" Ngô Khiêm Vân biết là hôm nay tới địa bàn của người ta rồi, chẳng những phải bắt con nhỏ kia về hưởng thụ cho sướng mà còn phải trừng trị cái thằng khốn nạn làm mình mất mặt ở quán cơm lần trước nhưng mà ông già cứ ngăn cản. Dù ông già hắn nói qua đối phương thế lực ko dễ đùa, nhưng hôm nay có chú hai ở đây, hơn nữa mấy ngày nay tập bắn súng đã tương đối ok cũng khiến hắn tự tin tràn trề, coi trời không bằng cái nắp vung.

"Ừ! rồi sao?" Hướng nhật cũng nhận ra hắn là cái thằng nhà giàu mà mình chơi nó hồi ở quán ăn, chỉ là không ngờ một thời gian không thấy giờ mò ra đường lại trở nên kiêu ngạo rồi. Vô tình nhìn thoáng qua hai tên phía sau, Hướng nhật cảm giác được sát khí nồng nặc tỏa ra từ trên người bọn này, loại... khí tức này muốn có thì phải trãi qua việc giết người mới ngưng tụ được, mà cũng không phải giết một hai mạng là có thể nuôi dưỡng ra, ít lắm cũng phải hơn mười mạng.

" Tao tìm mày lâu lắm rồi." Ánh mắt Ngô khiêm vân nhìn chòng chọc vào hắn,.

"Vậy hả? Tương tư anh mày à." Giọng điệu tên lưu manh nhưng không thèm quan tâm tới chuyện gì khác mà thái độ của hắn nói chính xác hơn là coi bọn trước mặt như một đống phân bên đường mà hắn vô tình đạp phải, đang tìm chỗ nào đó để chà dép vào đẩy đi.

Ngô khiêm vân hiển nhiên không nghe ra ý châm biếm, tự biên tự diễn giơ 1 chân lên "Quỳ xuống, liếm sạch sẽ giày tao, sau đó cởi trần truồng thì tao thả mày đi."

" Không lẻ mày không biết cái gì kêu là " Trước hết nhìn chỗ sắp đi wc để coi đi có yên hay không " sao?" Hướng nhật nhìn như đánh giá thằng công tử trước mặt, rà lên rà xuống nhắm sẵn để ra đòn một cú là lên đường.

"Sao hả? giờ mới biết sợ hả ?" Ngô khiêm vân tưởng người ta bắt đầu sợ mình nên hù hù gỡ gạc lại thôi : " Không liếm cũng được, đem Sở Sở ra cho tao, tao chơi......"

"Phanh!" không tới một phần mười giây, Ngô Khiêm Vân bị một cước đá bay ra ngoài, bay thẳng về hướng hai người phía sau, phản ứng hai tên này cũng không chậm, một tên chụp được Ngô Khiêm Vân, một tên lao tới hướng gã lưu manh. Song nắm đấm chuẩn bị xuất ra thì lại bị người ta đá văng ra một bên trước, sau khi đá bay thằng công tử hắn tự nhiên không đuổi theo, không thể để hai thằng sát thủ phía sau cùng ra tay một lúc được, ai biết tụi nó mà ra tay có rút ra liền không nên khống chế trước mới là cách tốt nhất.

Tên bị đá bay qua một bên vừa mới chuẩn bị rút súng ra thì thấy một cước trực tiếp hướng thẳng ngực mình, hai tay hắn bắt chéo chữ x lại gồng người đỡ, nhưng hắn không biết đó là sai lầm thứ hai của mình, khi chân chạm vào 2 tay cảm giác giống như bị một chiếc xe lao cực nhanh húc vào người, cả người bay lên văng xéo vào tường đánh "Bộp" một tiếng, nhìn kỹ thì thấy hai tay hắn đã vặn vẹo, thân hình cũng bị dính lên trên tường, từ từ té xấp xuống đất.

Hướng nhật giải quyết xong một tên chưa tới 2 giây, tên ôm thằng công tử trên tay còn chưa kịp phản ứng gì đã bị một đấm vào ba sườn, vài tiếng xương gãy vang lên "rốp rốp", ngay cả tên công tử trên tay hắn cũng cùng nhau ngã trên mặt đất.

Hầu tử sớm bị một loạt chuyện xảy ra làm kinh ngạc đến ngây người, đại ca thần dũng bọn họ sớm biết, chỉ là không ngờ sao mà biến thái tới vậy, cả đám cuồng nhiệt nhìn hắn, mắt khát khai như muốn xé hắn ra coi chỗ nào giấu bí kíp, học vài chiêu vậy không phải là tung hoàng bốn biển rồi sao.

Dù bên cạnh có người nhìn thấy bên này đánh nhau, nhưng cũng chỉ giống như chuyện bình thường ở huyện thôi, chuyện này ngày nào chẳng có... mà thằng nào ngon nhào vào can đi, xã hội đen đánh nhau mà can, thằng đó chắc đang tập viết chữ "chán sống" rồi.

" Có chỗ nào yên tĩnh kín đáo ko?" để hạ nhiệt dần rồi lưu manh mới hỏi.

"Dạ, sau quán có cái hầm." mập mạp vội vàng đáp.

"Lôi bọn nó theo."

Cả đám hùng hổ xách 3 tên nằm quắp queo trên đất đi theo.

"đại ca, hai thằng này quốc tịch nước ngoài." Dưới ánh đèn mờ mờ trong hầm nhìn kỹ thì 2 tên đi theo thằng công tử đúng là không giống lắm với người ở đây.

Thân hình cao lớn, da tay đầy lông đen, cơ thể vạm vỡ, mặt góc cạnh. Mặc dù đều là tóc đen nhưng mặt tụi nó không giống người Á Châu.

Hướng nhật thấy vậy tự nhiên liên tưởng tới một chuyện, nhớ đến gần đây có coi tin tức trên TV " Lục người tụi nó."

Cả một đám nghe vậy bu lại lục soát, ba thằng trên mặt đất sau khi bị một đám càn qua toàn bộ trần trồng nằm co quắp trên nền đất lạnh ngắt, kết quả là ba cây súng, hai thanh chủy thủ. Súng là loại Desert Eagle màu bạc , chủy thủ vô cùng bén, giữa thân dao có một cái gân nổi lên từ cán tới mũi dao và có màu hơi sẫm sẫm, có thể là do dính máu nhìu nên còn lưu lại.

"Oa!" Hầu tử kích động vuốt ve khẩu súng trên tay, mẹ nó súng thiệt 100%, sài loại này mới là đàn ông chứ, tiếng to, sức công phá mạnh.

Mà không riêng gì hắn, cả đám đàn em cũng nhìn trừng trừng 3 khẩu súng như đang nhìn nữ minh tinh xinh đep không mặt quần áo trong tư thế khiêu gợi nhất, như muốn tiến lên cạp một phát nhưng phải nhịn...

"Hầu tử, đừng coi nữa, làm thằng kia tỉnh dậy." Hướng nhật nhẹ nhàng sút một phát và một chân của Hầu tử, chỉ vào thằng công tử trên mặt đất nói.

Hầu tử ngượng ngùng đem súng giao cho hắn, thu luôn 2 khẩu trên tay đám đàn em, hậm hức sút mạnh một phát vào thằng nhỏ của thằng khốn hống hách hồi nãy.

Ngô khiêm vân đau quá rên hừ hừ , từ từ tỉnh lại, mơ màng mở mắt ra hỏi, "chỗ này là chỗ nào?"

"Động điếm." Hầu tử cười hắc hắc.

"A!" Ngô khiêm vân toàn thân run lên, nhìn cả đám xung quanh " tụi bây, tụi bây ......" nói tới đó mắt quét tới một bên thì ngậm họng lại luôn, bên cạnh hắn có 2 cái xác người, mỗi tên khóe miệng không ngừng chảy máu, một tên hai tay vặn vẹo không giống ai, hai tên đều nằm im thin thít không rõ chết sống làm gã công tử sợ quá thét lên chói tai không ngừng van xin.

" Sao hả, thằng nhóc, hồi nãy kiêu ngạo lắm mà ?" Hầu tử một cước dẫm lên mu bàn tay hắn, dẫm mạnh tới nỗi phát ra tiếng xương răng rắc.

"Van mấy đại ca bỏ qua cho ta." Ngô khiêm vân nhịn đau, tiếp tục cầu xin.

Hầu tử còn muốn nói gì nữa, Hướng nhật đã ngắt lời, "Mày lấy súng ở đâu?"

"Là ......" Ngô khiêm vân đột nhiên nhớ tới gì, sắc mặt biến đổi, lập tức dừng lại.

"Hầu tử, chăm sóc bạn mày đi."

"hắc hắc ......" Hầu tử mặt mày dữ tợn, "Đmẹ, không nói càng tốt, ông từ từ hành hạ mày." Nói rồi cầm lấy 1 trong 2 thanh trủy thủ vừa lấy của 2 tên nước ngoài dí xuống hạ bộ gã công tử, hươ hươ.

"ta nói, ta nói ......" chịu không được áp lực như vậy, Ngô Khiêm Vân điên cuồng gào lên.

"Hầu tử, từ từ lại, để nó nói, nói xạo một câu mày cắt một miếng." Hướng nhật ở bên uy hiếp, nói xạo? dù thằng kia nói xạo thì hắn cũng không biết xạo hay thiệt. chỉ là nhìn thằng công tử đó sợ tới mức tiểu trong quần vậy thì uy hiếp thêm chút cũng tốt để nó nói thật.

"Đừng, đừng giết ta, ta khai hết, đừng giết ta ......"

Đi ra khỏi hầm ngầm, Hướng nhật sờ sờ cái mũi, cũng không biết may mắn hay là xui xẻo đây. Mặc dù cũng đoán được một chút, nhưng khi thằng công tử nói ra toàn bộ sự thật thì cũng không dám tin tưởng, tự nhiên bắt được con cá lớn vậy. Có một câu nói cũ rích ....chính xác thì đếch nhớ, đại khái như là "Lặn lội đi tìm thì đéo thấy, tự nhiên lại tới đách mất công ".

Bất quá hình như mình cũng lại dây vào một tổ chức kinh khủng rồi, mà mục tiêu tụi nó còn...... cái...kia nghe nói có thể làm cho cả thành phố đều bị chon vùi gì đó cuối cùng là cái gì? Mẹ, không nghĩ ra, đau đầu. đáng chết thiệt, thôi không nghĩ làm gì đau đầu, gọi nhỏ kia cho nó vui.

Hướng nhật móc điện thoại ra, bấm 8 số.

"Là ngươi? tìm tôi có chuyện gì!" đầu bên kia giọng có vẻ hằn học.

"Không có chuyện gì lớn, chỉ là đòi tiền công còn lại thôi." Hướng nhật trêu chọc.

"Ý gì đó? Không lẽ ...... anh đã tìm được ......" giọng điệu cũng trở nên kích động.

"Bingo, đáng tiếc không có thưởng."

"Anh đang ở đâu, tôi giờ tới ngay."

"Chỗ cũ, nhớ kỹ, tốt nhất không được mặc quần dày quá, nếu không không có cảm giác ......"" đô " một tiếng, đối phương không đợi hắn nói xong, cúp điện thoại luôn.

--------------------------------------------------------------------------------

Chương 52

Dịch: be_u

Nguồn: 4vn.eu - http://4vn.eu/forum

Anh về rồi!" Lưu manh chiếm đủ tiện nghi về tới nhà liền thấy ngay hai người đẹp đang ngồi sô-fa xem TV.

"Cô ta có làm khó anh không?" Sở Sở quan tâm chạy đến bên cạnh hắn.

Thạch Thanh cũng liếc mắt nhìn, tuy không có nói ra nhưng trong ánh mắt chứa chan niềm tin không phải nói thành lời.

"Không có!" Hướng Nhật biết tiểu thư nhắc đến nữ cảnh sát kia, làm khó ta hả? Làm gì có thể chứ? Ta đây không làm khó nhỏ đó thì cũng không tệ rồi.

"Anh chưa ăn cơm phải không? Em xuống nhà bếp hâm nóng, đợi chút xíu là tụi mình có thể ăn được rồi." Sở Sở đung đưa tóc đuôi ngựa, chạy xuống nhà bếp.

"Hai người vẫn chưa ăn hả?" Hướng Nhật nhìn bóng lưng của tiểu thư, tự tiện đi lại chỗ nàng vừa ngồi lúc nãy, đồ đệ đang cách mình chưa đến 10 centimet, chóp mũi truyền đến một mùi thơm cơ thể khác cái mùi trên người tiểu thư, làm cho hắn vừa hít vào thật sâu đã không thể không khắc chế được xung động tâm lý.

"Chưa ăn, thưa sư phụ." Thân thể Thạch Thanh cứng ngắc, thật ra đây cũng không phải là lần đầu tiên ở gần bên sư phụ như vậy, nhưng tình hình trước mắt không giống, chính mình từ nay về sau sẽ đến ở chỗ này, rồi ngày nào cũng gặp sư phụ... Vừa nghĩ tới đây, đôi tay của nàng bất giác lúng túng.

"Đồ đạc đem qua hết chứa?"

"Vâng."

"Phòng đã dọn xong chưa?"

"Xong rồi."

"Ở đã quen chưa?" Hương Nhật hỏi lung tung.

"Sư phụ, em mới chuyển đến." Thạch Thanh sắp sửa không biết nói gì rồi.

"Ha ha... ..." Hướng Nhật gượng gạo gãi đầu, "Đúng rồi, tiểu Thanh, em ở phòng nào?"

"Sở Sở nói, là phòng mà hồi trước sư phụ ở đó."

"Cái gì!" Hướng Nhật đột nhiên đứng dựng lên, phóng thẳng tới phòng ngủ đó, dưới giường có hai hung khí, phải lập tức di dời trận địa cho mấy thứ đó.

"Sư phụ, thầy đợi một chút!" Thạch Thạnh không biết tại sao sư phụ bị kích động như vậy, nhưng nàng nhất định phải ngăn cản hắn, bởi vì mới vừa chuyển đến có một lát thôi chưa có thời gian chỉnh trang lại, bây giờ trong phòng có lẽ toàn là những đồ vật cá nhân của mình thôi, mà đại đa số đều là đồ sưu tầm nếu cho người khác thấy thì xấu hổ đến thót tim.

Hướng Nhật không kịp nghe lời khuyến cáo của đồ đệ, hắn đã đẩy cửa bước vào phòng. Vừa mới vào phòng ngủ, tim hắn liền không thể nào khống chế được mà nhảy loạn lên, trên giường hắn đã từng ngủ qua lúc này đang bày ra đủ loại đủ kiểu nội y của phái nữ lớn nhỏ, không trong suốt nè, trong suốt một nữa nè, thậm chí hoàn toàn trong suốt nữa, bằng tơ thiệt nè, có ren nè, không có một cái nào trùng lặp. Cái làm Hướng Nhật xịt máu nhiều nhất chính là một cái có hai sợi dây nối lại ở chính giữa chỉ có một mảnh vải đen nhỏ xíu, có thể chính là G-String trong truyền thuyết.

Lưu manh mặt nóng ran, không hề chú ý đến đồ đi chạy theo sau lưng hắn sắc mặt đã đỏ gay, muốn nói nhưng lại thôi, cằm cái quần tiết kiệm vải nhất lên tay săm soi, đích thân thử độ đàn hồi của hai sợi day, tặc lưỡi tấm tắc.

"Sư phụ... ..." Thạch Thanh xấu hổ kêu lên, trong tiếng nói có một chút lo lắng.

"Hả?" Hướng Nhật lúc này mới cảm thấy có người, lập tức nhanh như sét đánh không kịp bưng tai mà đem cái vật đang cầm trên tay nhét vào trong ngực, làm ra dáng vẻ như chưa hề xảy ra chuyện gì.

"Có chuyện gì?"

"Không, không có gì!" Động tác vừa rồi hiển nhiên Thạch Thanh thấy rành rành, chỉ là nằng không nghĩ tới sư phụ lại làm cái việc khiến người ta xấu hổ như vậy, càng không tiện chỉ ra.

"Đã vậy thì thầy đi trước." Có đồ đệ ở đây, lưu manh không tiện lấy súng, hay là đợi lúc nào nhỏ không ở day mới lẻn vào để lấy đồ đi, dầu sao thu hoạch hôm nay đã rất vượt ngoài dự liệu rồi - - thuận tay lụm được một cái G-string cực phẩm, đây có lẽ là thứ mình thích nhất, ngay cả Desert Eagle cũng chỉ có thể xếp hạng hai thôi.

"Đợi, đợi một chút!" Thấy sư phụ muốn mở cửa đi ra, Thạch Thanh vội vã hét lên. Dầu gì cái mà sư phụ lấy đi cũng là món mà nàng yêu thích nhất, bình thường mặc chỉ có một lần rồi tiếc không dám mặc nữa, mà kiểu dáng này rất có thể là đã không có nữa, nếu không muốn trả lại... ... lỡ như bị Sở Sở thấy thì sao?

"Có chuyện gi?" Hướng Nhật mù mịt ngoảnh đầu.

"Xin, xin, xin sư phụ đem cái đồ đó... ... trả lại cho em!" Thạch Thanh cúi đầu, nói nhỏ đến nổi tựa hồ chỉ có mình nàng mới có thể nghe thấy.

Bản mặt dày cui của lưu manh cũng hiếm khi nóng lên, lúc đầu còn tưởng dựa vào tốc độ nhanh như ma quỷ của mình vừa rồi cộng theo thân thủ đỉnh cấp đáng lẽ phải không bị phát hiện mới đúng, không ngờ là bị đồ đệ thấy được, nhưng mà hắn làm sao có thể thừa nhận đây?

"Đồ vật? Đồ vật gì vậy? Sư phụ làm sao lấy đồ của đồ đệ được?"

"Sư phụ!" Thạch Thanh đã quyết định đánh liều, nói gì cũng không thể để sư phụ lấy cái kia đi được, "Cái mà hồi nãy sư phụ giấu đi chính là cái mà em yêu thích nhất, sư phụ trả nó lại cho em đi!"

"Em nói gì cơ?" Hướng Nhật biết không thể chối cãi được nữa, lôi cái đó ra, sau đó vỗ vỗ lên đầu, "Kỳ lạ thật, cái thứ này tại sao lại trên người thầy vậy ta, thầy rõ ràng không có làm gì hết, nó tại sao lại chạy lên người thầy, thiệt là không hiểu nỗi! Tiểu Thanh, là của em hả? Về sau nên cất kỹ, đừng để nó lại chạy sang trên người thầy, tránh để người khác hiểu nhầm... ..."

Thạch Thanh không đợi hắn nói xong đã giật lấy, quành tay sau lưng, ngó hắn với vẻ mặt đầy cảnh giác.

Hướng Nhật bất đắc dĩ nhún vai, trong lòng đã tính toán rồi, đợi lần sau lúc đi lấy súng thì cũng trộm luôn cái này, lúc đó dù cho có đang mặc trên người đồ đệ thì cũng phải lột xuống. Trên mặt mang nụ cười nham nhở, mở cửa chuẩn bị đi ra.

"Sư phụ!" Thạch Thanh đột nhiên kêu hắn dừng lại.

Hướng Nhật theo phản xạ có điều kiện chuyển mình: "Thề với trời, trên mình thầy không có bất cứ vật gì, nếu không tin thì em có thể lục soát."

"Thầy thiệt là vô sỉ quá!" Thạch Thanh cắn môi, đẩy hắn ra khỏi phòng ngủ.

... ...

... ...

Quán bar Trầm Luân.

Dưới thế công mạnh mẽ của đồng tiền, quán bar lại thu thập nhiều người.

Hầu Tử dẫn đám tiểu đệ bọn thằng mập ung dung ngồi bàn bar uống rượu, con mắt liếc nhìn mấy em gái qua lại bên cạnh. Thấy em nào coi được thì lớn tiếng huýt gió trêu chọc, thậm chí còn động tay động chân, dù sao thì đến chỗ này chơi đại loại đều không phải là con gái nhà lành, lại thêm mấy bữa nay thằng nào thằng nấy hầu bao hơi bị đầy bất bình thường, hơi lộ ra một chút màu trắng, một đám gái đẹp đã bu lấy.

"Hầu Ca, nữ minh tinh mà anh bao mùi vị thế nào?" Thằng mập sờ soạng mấy đứa con gái chỉ khoảng 15, 16 tuổi trong lòng, rõ ràng vẫn còn là học sinh trung học mà đã phát dục liếc qua đã thấy bộ ngực quy mô rồi.

"Minh tinh khỉ gió gì! Chỉ là một diễn viên cấp 3 thôi, nhưng mà gần đây nhất đóng một bộ phim hài, nghe nói có khả năng trúng sổ đỏ. Hắc hắc... ... Lão tử tuy không phải là người đầu tiên nếm trái tươi nhưng mà mùi vị đó - - tuyệt đối chuẩn! Bà nó, mấy cái vụ diễn kịch này, lên TV thì giả bộ trong trắng lắm, vừa mới lên giường đã dâm đãng con mẹ nó, làm cho cái eo của lão tử đến bữa nay vẫn còn đau, nhưng mà con mẹ nó bay giờ cũng đang nằm trên giường không dậy nổi!" Ẩn ý trong lời nói, Hầu Tử rất là hài lòng với 'năng lực' của chính mình.

"Hầu Ca, bữa nào em cũng đi kiếm 1 đứa về." Thằng mập trên mặt tràn đầy dâm đãng, mấy thằng côn đồ cắc ké bên cạnh cũng hè theo nhốn nháo.

"Chỉ cần mày có tiền thì đem mười đứa về cũng không thành vấn đề." Hầu Tử lớn tiếng nói, mấy bữa nay có lễ đã biết mùi được làm đại gia, tiền rất nhiều rất nhiều cứ tưới xuống, cái em minh tinh cấp 3 mà hắn chấm từ sớm thì hôm qua đã được cò của ẻm dẫn đến tận giường mình. Đối với người đẹp mà lúc trước hắn chỉ có thể trong mơ mới có thể 'ăn' đã đời, Hầu Tử tự nhiên là 100% đầy lòng hăng hái, làm việc cả đêm, đến nỗi eo lưng đau nhức không thôi.

"Thằng mọt sách đi đâu rồi?" Hầu Tử quét mắt nhìn quán bar rồi bỗng hỏi.

"Hầu Ca, đừng để ý nó, thằng mọt sách có lẽ lại chui vào trong góc với một em nữ sinh nào rồi." Thằng mập cười nham nhở, đám nam nữ tại đương trường ra vẻ hiểu rồi.

"Nhắc đến thì đúng là đáng tiếc! Phí công học đại học, tốt nghiệp ra cũng gần 25 tuổi rồi mà không ngờ vẫn còn là 'xử nam', thứ mĩ vị nhân gian này mới nếm qua không nỡ bỏ qua thì cũng là chuyện thường tình."

"Hắc hắc... ..." Cả đám cười cực kỳ nham nhở.

"Hầu Ca, thằng mọt sách bị người ta đánh!" Một thằng cắc ké không biết từ đâu chui ra làm cho cả bọn mặt đang mặt mày co giật phải ngừng cái vận động bất quy tắc này.

"Thằng nào mẹ nó dám động đến người của lão tử!" Hầu Tử quát lớn, dẫn theo một đám tiểu đệ di theo thằng cắc ké báo tin.

Ở một góc trong quán bar, dưới ánh đèn vàng nhợt nhạt, một thằng ốm yếu nằm sấp dưới đất không động đậy, chỉ nhờ mấy tiếng rên rỉ truyền đến từ miệng nó mới xác định là người vẫn còn sống.

Một thằng thanh niên dáng vẻ coi cũng không đến nỗi đang ngồi chễm chệ trên sô-fa, trên tay cầm một ly cocktail lắc lắc nhè nhẹ, tay trái ôm một thiếu nữ đánh mắt rất đậm, ăn mặc nóng bỏng dụ người, trong mắt lóe lên cái ánh mắt lẽo nhìn thằng con trai đang nằm sấp cách chân hắn không xa.

Vị trí cái bóng phía sau lưng thanh niên đang đứng hai thân hình cao to không động đậy, y như hai cái cột gỗ.

"Giành gái với tao hả? Thiệt là muốn tìm chỗ chết!" Thanh niên một ngụm uống cạn rượu trong ly, khinh miệt nói.

"Thằng nào, mẹ nó hung hăng quá vậy! Ngay cả người của lão tử mà cũng dám đụng tới?" Hầu Tử cấp thời dẫn người chạy vội đến hiện trường, mấy tiểu đệ không đợi đại ca mở miệng đã vực thằng con trai ở dưới dất dậy.

"Là tao đó, thì sao hả?" Thanh niên ung dung dựa sô-fa, trên mặt tràn đầy vẻ xem thường, nói.

"Mày là ai!" Hầu Tử chặn mấy thằng tiểu đệ rục rịch muốn động ở bên cạnh, lạnh lùng nói.

"Có nói thì đám rác rưởi tụi bây cũng không biết đâu. Nhưng mà, hôm nay tao tâm trạng tốt, mới nói cho tụi bây biết! Đại gia ta họ Ngô, gọi là Ngô Khiêm Vân. Không biết cũng không sao, tin chắc rất nhanh thì cái tên này sẽ làm cho tụi bây ghi nhớ khắc sâu đó!" Thanh niên ngạo đời cười nói.

"Mẹ nó! Lão tử chém chết mày!" Một thằng cắc ké không nhịn nỗi nữa rút ra một con dao muốn xông đến.

"Chém tao? Mày tới đi!" Ngô Khiêm Vân đứng lên, thuận tay rút ra một cây súng ngắn màu bạc chỉa tới hắn, nét mặt ngông cuồng tự đại hết mức.

Mấy thằng cắc ké toàn thân chấn động, thằng cầm dao càng bảo trì tư thế chuẩn bị chém người, sợ hãi nhìn hung khí trong tay đối phương. Cây súng này bọn nó đã quá quen thuộc rồi, uy lực cũng đã thấy tận mắt, nhung mà lúc đó là đang nắm trong tay 'phe mình' nên không cảm thấy gì hết, bây giờ lại cầm trên tay kẻ đối đầu, lòng bàn tay đứa nào cũng không tự chủ mà chảy mồ hôi, một sự uy hiếp chết chọc trong lòng chợt nảy sinh.

"Hiểu nhầm, đây là hiểu nhầm!" Hầu Tử vội chạy ra làm hoàn, bất động thanh sắc nháy mắt với thằng mập ở kế bên, thằng mập hiểu liền, gật đầu, lén lút lui ra khỏi đám người.

"Bây giờ biết là hiểu lầm cũng muộn rồi." Ngô Khiêm Vân cũng không phải không thấy thằng mập đang chuồn đi, chỉ là hắn không thèm để ý, cái thứ rác rưởi chưa từng thấy đời này đều có thể dọn dẹp được, huống hồ sau lưng mình còn có hai thằng điên thích giết người mà nhị thúc phái theo bảo hộ cho mình.

Chương 54

Dịch: be_u

Biên: tieuroi01

Nguồn: 4vn.eu - http://4vn.eu/forum

"Đại ca, sao chị hai đi vậy?" Hầu Tử không biết từ đâu chui ra, cười dâm đãng. Mới vừa rồi hắn rõ rằng thấy đại ca và "đại tẩu" nói chuyện vui vẻ, thậm chí còn có cử chỉ hết sức thân mật. Nhưng mà chớp mắt một cái, "đại tẩu" vội vả bỏ đi, làm hắn hoài nghi là giữa hai người phải chăng đã có mâu thuẫn mà dấu kỹ làm người ta không ngừng nghĩ lan man.

"Cái kia đến rồi hả." Hướng Nhất giọng nói sắc mặt không hề thay đổi nói, ngữ khí y như đang nói chuyện không có gì quan trọng.

Hầu Tử lúng túng gãi ót, vội vàng đổi đề tài: "Đúng rồi, Đại ca, mấy thằng này xử sao đây?"

"Xem kĩ rồi hãy hành động, đừng cho tụi nó thoát, nếu không hậu quả mày cũng biết rồi đó." Lưu manh không hề cố ý dùng lời hù dọa, mấy phần tử khủng bố kia thì chuyện điên khùng gì mà không dám làm.

"Đại ca, anh coi hay là mình... ..." Hầu Tử dữ dằn làm dấu dưới cổ. Mấy bữa nay trên ti vi nói về mấy vụ cướp ngân hàng nhiều quá rồi, nghĩ không ra là ai. Đối với mức độ nguy hiểm của bọn chúng, Hầu Tử tự nhiên rõ ràng, giờ làm vụ này có uy hiếp tới an toàn tính mạng của chính mình, thằng này cũng muốn điên luôn rồi.

"Giờ không cần!" Hướng Nhật lập tức ngăn chặn ý niệm đen tối của Hầu Tử, nếu như giết người có thể giải quyết vấn đề thì hắn nhất định không run tay chút nào. Nhưng sự thật là trước khi biết rõ hướng hành động của đối phương, giữ lại mấy thằng này nói không chừng còn có chỗ dùng được, đặc biệt là thằng công tử trong đó có thể khiến cho vài tên e ngại mà không dám tùy tiện động thủ.

Hầu Tử xấu hổ lủi đi, nghĩ đến mình không ngờ phấn khích muốn giết người như thằng điên, bất giác hối hận rụt đầu.

... ...

... ...

Một phòng làm việc trong khu biệt thự số 68 Chân Long, Ngô Hạc Diên sốt ruột đi tới đi lui.

"Nhị đệ, Tiểu Vân giờ vẫn chưa về, điện thoại cũng tắt nữa."

"Đại ca, anh yên tâm đi, nói không chừng nó có chuyện gì nấn ná, lại còn có người của em đi theo, Tiểu Vân sẽ không có chuyện gì đâu." Ngô Hạc Niên tràn đầy tự tin đối với thủ hạ của mình.

"Chính bởi vì có người của em đi theo, anh mới không an tâm." Ngô Hạc Diên dừng bước, "Em thử nghĩ coi, người của em nhìn quá lộ liễu, nói không chừng là tụi nó liên lụy đến Tiểu Vân." Ngô Hạc Diên chỉ có độc một thằng con trai nên đã mất bình tĩnh.

"Đại ca, anh nói như vậy là đẩy hết lỗi cho em hả? Anh đừng quên, lúc đầu ai nói Tiểu Vân muốn đi ra ngoài kêu em phái hai người đi theo?" Ngữ khí của Ngô Hạc Niên cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc.

"Nhưng mà Tiểu Vân ... ..." Nhìn thấy ánh mắt sắt bén của Nhị đệ mình, Ngô Hạc Diên muốn nói cũng phải ngậm miệng.

"Không sao, Đại ca. Hai thằng mà em cho đi theo Tiểu Vân vẫn chưa từng 'hành động', cứ cho là bị phát hiện đi thì cũng không có chuyện gì lớn, mà trên mình tụi nó đều đem theo súng, muốn giữ tụi nó lại thì cũng không dễ dàng đâu."

"Không hay! Anh cảm thấy vẫn nên phái người đi đem tụi nó về, khoảng thời gian này thật là loạn quá rồi!" Thằng con trai là cái thứ gì thì Ngô Hạc Diên trong lòng rất rõ, ở không không chịu cứ thích dây vào rắc rối, mà bây giờ lại có tay chân siêu cấp bên mình, sợ là sẽ càng vô pháp vô thiên - - nghĩ đến đây, gã chạy nhanh ra khỏi thư phòng.

... ...

... ...

Trong lúc Hướng Nhật gấp gáp về nhà, Sở Sở và đồ đệ đều đã tới trường đi học rồi. Không ai ước thúc, hắn vốn định tiếp tục ở nhà trốn học buổi chiều, lại không ngờ Sở tiểu thư đã sớm có tính toán, đặc biệt để lại một mảnh giấy trên cái bàn uống trà trước sô-fa, viết rõ là không đi học thì hậu quả rất là nghiêm trọng, 100% ý uy hiếp trong từng câu chữ, mà còn có giọng điệu như con nít, hứa là nếu như đi học sẽ cho hắn một chút giải thưởng 'đặc biệt'. Trước chính sách 'cây gậy và củ cà-rốt' như vậy, Hướng Nhật tựa hồ không nghỉ ngơi được chút nào, quay ngoắc đi đến trường học, trên đường đã bắt đầu mơ tưởng đến thời gian tuyệt vời tối nay.

Nhưng mà, vận khí hôm nay hình như rất tệ, mới bước vào trường, lưu manh đã gặp chuyện phiền phức.

"Ê thằng kia, theo tụi tao qua đây!" Đối phương là mấy nam sinh thân hình cao lớn, mà còn giống như chính là đến đây chỉ để đợi hắn.

"Làm gì!" Hướng Nhật đẩy cái gọng kính trên sóng mũi, dáng vẻ vô hại. Mấy thằng trước mặt tuy không biết tên nhưng mà hắn cũng biết mấy bộ mặt quen thuộc trong lớp, đặc biệt là mấy điển hình bình thường hay ném cho hắn mấy cái nhìn không thân thiện gì.

"Mày đi rồi biết." Một thằng cao to nhất trong đám, nghi ngờ là có quan hệ huyết thống với gấu trúc, sắp dang tay kéo hắn, Hướng Nhật hơi lách người tránh khỏi, "Tao bây giờ không có hứng thú muốn biết."

"Thằng khốn nạn này, đừng có rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!" Một thằng nam sinh trên trán có một mớ tóc nhuộm như lông trắng uy hiếp, rõ ràng là xem nhiều truyện kiếm hiệp quá rồi mới có câu nói kinh điển trong phim này.

"Xin lỗi nha! Tao thích nhất là uống rượu phạt đó." Hướng Nhật như cười mà không cười ngó hắn, sự khinh miệt trong ánh mắt hiện ra có thể thấy dễ dàng.

"Mày, ĐM... ..." "Bạch Mao" tự nhiên không nhịn được nữa bị một thằng nhỏ yếu hơn mình xem thường, nói xong sắp sửa tiến lên động thủ, "Gấu trúc" liền chắn trước mặt hắn rồi thấp giọng nói: "Đừng có kích động, ở đây nhiều người!" nói rồi đánh mắt ra dấu đến mấy học sinh qua lại đã chú ý đến tình hình ở đây, bởi vì vẫn chưa có lên lớp cho nên người đi vào cổng trường rất nhiều.

"Về chuyện Tống giáo sư, mày tốt nhất là đi với tụi tao một chuyến."

"Giáo sư Tống? Được rồi! Nhưng mà hy vọng tụi mày sẽ không hối hận." Đã là việc liên quan đến nàng, Hướng Nhật cảm thấy bắt buộc phải giải quyết.

"Đi thôi!" Mấy thằng này mặt mày bặm trợn. Hối hận? Đến lúc đó vẫn không biết thằng nào phải hối hận.

Mấy thằng dẫn Hướng Nhật đến một lùm cây, thấy xung quanh không có ai, "Gấu trúc" liền nháy mắt, mấy thằng còn lại lập tức vây lấy lưu manh.

Hướng Nhật không thèm nhìn quanh, mấy thằng khốn dựa vào thân thể cao to mà ăn hiếp người khác thì hắn vẫn không để trong mắt.

"Nhân chứng là bạn học, Hướng Quỳ, mày tự thôi học đi." "Gấu trúc" bẻ ngón tay 'rắc rắc', có vẻ như rất muốn động thủ.

"Lý do!" Hướng Nhật trên mặt không biểu tình gì mà nhìn hắn, trong lòng lờ mờ cảm thấy giống như không chỉ đơn thuần là vấn đề do nàng thôi.

"Nắm đấm của tao bự hơn mày!" "Gấu trúc" phất tay rống lên.

"Vậy thì sao?" Hướng Nhật vẻ mặt suy ngẫm, nắm đấm to không phải là tất cả thực lực.

Thấy vẻ mặt không thèm đếm xỉa của Hướng Nhật, "Gấu trúc" ngược lại không dám thật sự động thủ, rốt cuộc IQ để có thể thi đậu vào đại học này cũng không thấp, chiếu theo dự liệu ban đầu, đối phương thấy bên mình có nhiều người như vậy thì tối thiểu cũng nên tỏ vẻ run rẩy sợ hãi, nhưng mà bây giờ vẫn trấn định không thể ngờ, điều này không thể không khiến cho hắn suy nghĩ đến một vấn đề sâu sắc hơn.

"ĐM Mày!" "Bạch mao" hiển nhiên là tuýp dễ xung động, huống gì sớm đã thấy thằng mắt kiếng này chướng mắt rồi, "Tụi tao đánh mày cùng lắm là bị trừ điểm hạnh kiểm một chút, còn mày tối thiểu phải nằm thẳng cẳng trên giường mấy tháng." Vén tay áo như sắp đập người khác.

"Đợi đã!" "Gấu trúc" kéo hắn lại, quay người nhìn lưu manh, trong mắt có ý âm mưu đạt được mục đích, "Mày không thôi học cũng được, nhưng mà ... ... sau này không được tiếp tục bám lấy Thạch Thanh, đây chính là điều kiện của tụi tao."

"Hùng ca!" Đám "Bạch Mao" mấy thằng kinh ngạc nhìn "Gấu trúc", rõ rằng không tưởng được chuyện này xảy ra, điều này hoàn toàn khác với ý đồ tụi nó lúc đầu thương lượng là muốn dần cho thằng này thành tàn phế cấp 3.

"Gấu trúc" không để ý phản ứng của người mình, nhìn chằm chằm gã kia: "Nếu đồng ý mày có thể rời khỏi bây giờ."

"Mày thích Tiểu Thanh?" Hướng Nhật cảm thấy hơi tức cười, cái thằng giống y như con gấu trúc ở trước mặt không ngờ hết muốn sống rồi, đi thích đồ đệ bạo lực có danh xưng "Thạch Nữ" của mình.

"Thằng chó! Câm họng." Đối với việc gã này thân mật gọi tên người tình trong mộng, "Gấu trúc" phẫn nộ phát điên rống lên.

"Nhỏ đó là của tao!" Một câu nói của Hướng Nhật đã kích thích "Gấu trúc" nổi điên, không thèm nghĩ ngợi gì, nắm chặt nắm tay đấm tới.

"Dừng tay!" Giọng nói lạnh lẽo vang lên, ở đằng xa, Thạch Thanh mặt giận dữ đi tới.

"Gấu trúc" gượng gạo thu lại nắm đấm, ngoảnh đầu ngập ngừng nói: "Thạch Thanh, đây ... ..."

"Giáo huấn lần trước còn chưa đủ hả?" Thạch Thanh lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo xuyên thấu ruột gan.

"Anh... ..."

"Lăn đi..." Không đợi đối phương nói tiếp, Thạch Thanh quát một tiếng, tỏ rõ phong phạm bạo lực nữ.

Trải qua một trận giằng co kịch liệt, so sánh trình độ võ lực cao thấp của hai bên, lại nhớ lại kinh nghiệm đau khổ phải nằm trên giường bệnh một tháng lẻ tám ngày, rốt cuộc, "Gấu trúc" hằn học liếc gã một cái, không cam lòng mà bỏ đi.

"Tiểu Thanh, sao em lại đến đây?" Hướng Nhật tự nhiên ôm cái eo thon của đồ đệ, kề sát bên tai nhỏ khẽ nói. Từ sau vụ việc đó, hắn càng thích chọc ghẹo đồ đệ mà người khác coi là có thể đánh chìm núi tuyết "Hymalaya".

"Sư phụ ... ..." Thạch Thanh toàn thân run rẩy, âm thanh phát ra rồi không thể khống chế mà run giọng, "Em đúng lúc thấy thầy và bọn họ đi cùng, vì vậy mới đi theo xem." Sự thật là nàng đã sớm đợi ở gần cổng trường, về việc hông biết có phải có nghe đồn là sư phụ hay cúp tiết không mà xung phong đến kiểm tra xem hắn có đến lớp hay không mới biết.

"Thật hả?" Hướng Nhật thấy đồ đệ mặt đỏ như máu, đang định trêu chọc thêm một bước nữa, tiếng chuông của cái điện thoại di động chết tiệt lại vang lên.

Nhưng mà lần này lại không phải là một cuộc gọi mà là một đoạn tin nhắn ngắn, người gửi tin là Hầu Tử, phía trên chỉ có một chuỗi số "99999999..."

Có chuyện rồi!

Hướng Nhật không kịp suy nghĩ thêm, để lại một câu "Đợi thầy quay lại", đầu cũng không ngoái lại mà gấp rút chạy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ryan