dinh cap luu manh 56-61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

dinh cap luu manh 56-59

Chương 56: Độc thệ (lời thề độc)

Nói, thằng nhóc đó rốt cuộc ở xó nào?" Trong hầm dưới quán bar, Ngô Khiêm Vân lúc đầu thê thảm chỉ có thể van xin tha mạng thì lúc này đang hung hăn trước mặt Hầu Tử múa may dao găm nhọn hoắc.

"Em không biết." Hầu tử đã chịu một trận 'chiếu cố', thều thào trả lời, ngó con dao kề sát trước mắt mà trong lòng sợ hãi không nói ra lời, muốn lùi ra sau né nhưng bị hai thằng to con bạo lực đang bẻ quặt cánh tay hắn sau lưng, khống chế hắn cứng ngắc, lại có một thằng thô bạo giựt mạnh tóc hắn về phía sau, làm cho cái bản mặt hắn càng gồ lên.

"Không biết hả?" Ngô Khiêm Vân hắc hắc cười lạnh, "Mày, mẹ nó, còn dám cứng miệng!" Nhớ lại những cái nhục đã phải chịu liền một dao quẹt xuống.

Mũi đao nhè nhẹ lướt qua bên má Hầu Tử, chất lỏng đỏ sẫm lập tức bắn ra, dáng vẻ vốn đã bị đánh bầm dập lại càng khủng bố không chịu nổi. May mắn là Ngô Khiêm Vân cũng không xuống tay nặng quá, chỉ là dao cắt ngoài da thôi, nhưng cảm giác của Hầu Tử lại là một thứ tư vị khác, sau khi đích thân thưởng thức qua uy hiếp tử vong, liền ngất xỉu luôn. Hai thằng to con đang nắm chặt hắn cảm thấy được sự thay đổi của cơ thể hắn, vừa buông tay, Hầu Tử mềm nhũn ngã ra đất.

"Hầu ca!" Đám tiểu đệ bọn thằng mập ở kế bên đang bị bảy tám thằng cao to khác coi chừng bởi vì góc nhìn không giống nhau, thấy Hầu Tử ngả phịch ra đất liên liên tưởng đến một thứ hậu quả đáng sợ, khản giọng gào thét gọi Hầu Tử, ánh mắt nhìn về phía thằng công tử kia như là hận không thể ăn tươi nuốt sống gã.

"An tâm đi, nó còn chưa ngoẻo đâu." Ngô Khiêm Vân một chân ác ôn đạp lên mui bàn tay của Hầu Tử, Hầu Tử rống thê thảm một tiếng, "Mẹ nó, đúng là vô dụng, mất chút máu mà đã vậy rồi." Ngược lại không nhớ tới lúc đầu lúc hắn bị bắt thì còn chưa thấy máu đã mở miệng van xin cái gì cũng chìu rồi.

"Thả Hầu ca ra!" Thằng mập trừng mắt nhìn muốn tét mắt.

"Mày, mẹ nó, nói thả là thả... ... đúng rồi, mày chính là thằng khốn khiếp lén đưa tin. Thao, lôi nó qua đây." Một thằng cao to xông tới, lôi ngay hắn qua.

"Thằng mập, không tưởng nỗi hả? Lúc đầu mày không phải uy phong đỉnh đỉnh sao hả?" Ngô Khiêm Vân âm hiểm nhìn hắn, không có dấu hiệu gì báo trước đột nhiên giơ cẳng đá một cái trúng ngay bụng thằng mập.

Thằng mập bụng bị trúng một cước, người cong oằn như con tôm, đau dữ dội, làm hắn phát không ra tiếng, cả khuôn mặt nhăn nhúm.

"Mà không phải có khả năng kiếm thằng kia đem lại đây sao? Bây giờ tao cho mày một cơ hội, lập tức kêu nó lại, nói không chừng tao thấy sảng khoái mà bỏ qua cho mày."

"Đại ca của tao tới... ... hụ, hụ... ..." Thằng mập khó khăn mới nói ra tiếng, một cước mới nhận hồi nãy giống như đem tất cả không khí trong bụng nó phụt ra sạch, "Tụi bây ... ... chết chắc rồi!"

"Con vịt chết mà còn cứng miệng! Được -- -- Tao ngược lại chính là muốn coi coi thằng nhóc đó có bản sự gì. Hắc hắc ... ... chỉ sợ đến lúc đó nó lại còn ngoan ngoãn quỳ trước mặt bổn thiếu gia mà cầu xin, ha ha... ..." Lòng tự tin lúc này của Ngô Khiêm Vân trước giờ chưa hề căng phồng như vậy, có mười mấy thằng do nhị thúc và lão đầu tử phái lại, dù cho thằng lỏi đó võ công có giỏi thì cũng nhảy nhót không nổi, đối mặt với mười mấy cây súng không phải chỉ có bó tay chịu trói sao? Tưởng tượng đến cảnh tượng thằng lỏi kia bị thuộc hạ của mình dần thảm, hắn không khỏi hai mắt sáng rực, thậm chí còn nghĩ đến việc lợi dụng thằng lỏi kia dẫn con nhỏ không thèm để ý tới hắn chút nào lại... ...

... ...

... ...

Cục cảnh sát Đông Thành, trong văn phòng Cục trưởng.

Cục cảnh sát lúc này đã là chỉ cần Thiết Uyển nói là xong, Cục trưởng chính hiệu bởi vì làm việc không có năng lực nên đã bị đình chỉ công tác tạm thời, chỉ đợi vụ này qua thì chuẩn bị về quê trồng ruộng hoặc là bị đày đi rửa toa-lét.

Thiết Uyển nhấc điện thoại đặt trên bàn, bấm một số điện thoại đã khắc ở một nơi sâu thẳm trong trí nhớ.

Một lát sau, điện thoại nối thông rồi.

"Ai" Một giọng nói nghiêm khắc truyền đến, ngay cả tiếng 'alô' cơ bản nhất mà cũng cắt bớt.

Nhưng mà Thiết Uyển không hề phật ý, ngược lại còn thỏ thẻ, "Là con nè ba!"

"Uyển nhi?" Giọng điệu của đối phương bỗng dịu dàng, "Tìm ba có chuyện gì vậy?"

"Ba, ba còn nhớ chuyện ba nói với con mấy ngày trước không? Chuyện mà con còn đặc biệt nói ba phải chú ý nhiều."

"Sao rồi? Xảy ra chuyện rồi?" Giọng điệu của đối phương không giấu được vẻ sốt ruột.

"Không phải, là có người có ý định muốn đánh cái đồ vật kia."

"Đã điều tra ra là ai rồi à?"

"Dạ đúng rồi ba. Nhưng mà thân phận của người đó có chút ... vấn đề." Thiết Uyển hết sức cẩn thận nói.

"Hừm! Thân phận gì cũng mặc, chỉ cần thằng nào có ý định muốn đánh cái đồ vật kia thì đều phải giết!" Đối phương gay gắt nói, trong giọng điệu có lòng dũng cảm chém giết không thể nghi ngờ được, "Là ai!"

"Ngô Hạc Niên, em trai của chủ tịch Ngô Thị Tập Đoàn, bây giờ có lẽ đang tàng giữ trong nhà của hắn." Thiết Uyển sau khi đã lục xem lại hằng hà sa số hồ sơ trong sở cảnh sát đã sớm phát hiện ra Ngô Hạc Diên có một em trai cùng cha khác mẹ, nhưng mà mười năm trước đã rời nhà đi du học, nghe nói là gia nhập một tổ chức thần bí nào đó.

Đối phương trầm mặc một lát, cuối cùng mới mở miệng nói: "Tin tức có thể tin cậy được không?"

"Chính xác!" Thật sự là Thiết Uyển cũng không rõ vì sao đối với tên lưu manh suốt ngày chỉ muốn chiếm tiện nghi của mình thì nàng lại có sự tín nhiệm tuyệt đối.

"Tốt, việc này con không cần quản nữa, ba sẽ cho người tiếp quản công tác của con. Vẫn còn hai ngày... cái đồ vật đó cũng nên tới rồi... ... đúng rồi, con lâu rồi chưa có về nhà, má con nhớ con sắp điên rồi đó, nhớ lúc nào về thăm đó."

"Con biết rồi! Nhưng... ba a, con nói gì thì cũng là một cảnh sát nhân dân, ba lại biểu con khoanh tay đứng nhìn như vậy... ..."

"Uyển nhi!" Đối phương ngắt lời nàng, "con biết cái đồ vật đó nguy hiểm bao nhiêu không? Người để ý tới nó làm sao có thể đơn giản chứ? Cảnh sát tụi con bắt trộm vặt, giải quyết một vài tranh chấp dân sự còn được, thật sự muốn đối phó với loại phần tử khủng bố đã trải qua huấn luyện đặc thù này, đó là súng bắn chim đánh với đại pháo... ..."

"Ba... ..." Thiết Uyển lớn tiếng nũng nịu, rõ ràng không hài lòng với suy luận của ông.

"Ba nói không được là không được! Chuyện này đã nói rõ rồi. Còn nữa, con dừng phái người lén theo dõi, mấy kẻ đó đều có năng lực chống trinh sát rất cao, lỡ như đả thảo kinh xà... ..."

"Biết rồi mà, ba, ba dài dòng quá đi! Đã như vậy, hay là con trở lại trường học tiếp tục làm giáo viên vậy được hông?"

"Theo như ba thấy hay là con về nhà đi, vừa hay bầu bạn với má con, con gái cả ngày ở ngài đánh đánh giết giết thì ra cái giống gì! Lại nói, mấy thằng buôn ma túy cũng nguy hiểm lắm đó... ..."

"Được rồi, ba, không có chuyện gì nữa thì con sắp gác máy đây." Thiết Uyển thật sự chịu hết nổi tính cằn nhằn của ông già, cái này cũng không được, cái kia cũng không được, cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?

"Đợi chút, một vấn đề cuối cùng!"

"Cái gì cơ?"

"Người ngợm cũng sắp 30 tuổi rồi, cũng nên kiếm một người đàn ông để gả đi... ..." Đối phương còn muốn nói tiếp nhưng bên lỗ tai đã truyền đến một chuỗi tít tít máy bận, bất giác cười khổ đặt điện thoại xuống.

Thiết Uyển ngồi ngơ ngẩn, trong lòng vẫn đang nhớ đến lời khuyên sau cùng của ông già, tìm một người đàn ông để gả đi? Nói dễ dữ ha! Ngả đầu vào ghế dựa nhắm mắt, bất chợt phát hiện một thân ảnh xông vào trong não. Chết tiệt, là cái tên hỗn đản đó! Thiết Uyển vừa nghĩ đến một người liền không thể không nghiến răng nghiến lợi. Thầm phát lời thề độc: Sớm muộn gì sẽ có một ngày ta nhất định sẽ trả đũa lại!

Chương 57

Từ xa Hướng Nhật đã phát hiện trước cửa bar Trầm Luân có hai tên bặm trợn tướng như con trâu đứng hai bên cửa, cảnh này khiến hắn cảnh giác hơn. Không ngờ bọn nó mò tới cửa nhanh vậy, không biết tụi Hầu tử sao rồi, đụng tới tụi khủng bố này không chết cũng bị lột da chứ chơi à? hy vọng không phải tối... y như hắn tưởng!

"Wey! làm gì đó?" thấy có người xán lại, hai thằng trước của quát hỏi với giọng địa phương lắp bắp.

"Tới quán ko uống rượu bộ ăn cơm sao." Hướng nhật không dừng bước, tiếp tục đi tới.

"Hôm nay nghĩ sớm, về đi." Thằng mặt như con ưng ngăn lại.

" Quán này tao thích nhất ...... được rồi, tụi mày là ai, sao trước giờ tao chưa gặp, bảo kê quán mới hả?" Hướng nhật từ từ đến gần, con mắt lại dán vào cánh cửa kiếng mờ sương ½ sau lưng hai tên này coi kỹ xem bên trong có đồng bọn tụi nó đang quan sát không.

"Ừh, tụi tao là bảo vệ mới tới làm" Mặt ưng đáp.

" Hèn gì không biết tao, tao chính là khách quen của quán này." Hướng nhật hài lòng thu hồi ánh mắt từ sau lưng quét lên 2 thằng phía trước, trong quán không nhìn thấy ai, xem ra đều bị đuổi đi hết rồi. Mà mẹ nó quái gì đâu, trừ 2 thằng canh cửa còn lại đâu hết rồi ? không lẽ chui vào hầm hết rồi à? Tụi Hầu tử ...... nghĩ tới đây, Hướng nhật thầm tính.

" Mai mày tới đi, hôm nay nghĩ rồi!" Mặt Ưng giơ tay ra xua xua.

Hướng nhật tính khoảng cách hai bên, mặt lộ ra vẻ vô hại cười cười, "Ừ cũng được, có chuyện này tao muốn hỏi."

"Chuyện gì!" mặt Ưng tò mò hỏi, nếu không phải sợ lộ, hắn đã sớm đập vào mặt thằng mắt kiếng lì lợm này rồi.

"Không biết cổ tụi bay ...... cứng không -" Hướng Nhật đột nhiên ra tay, 2 tay cặp cổ hai tên, bàn tay lòn xuống quắp chặt cằm, dùng sức vặn. Hai tiếng "Rắc " vang khẽ, hai đống thịt đổ xuống, đầu vẹo qua một bên, lưỡi thè ra mắt mở trừng trừng.

Còn chưa kịp kéo 2 thằng chó săn ngay cửa qua một bên dấu thì sau quầy bar vang lên tiếng bước chân...

"Mày là ai!" một thằng cao to mặt đồ giống 2 thằng trước cửa đã đi tới, chỉa khẩu súng bạc từ đầu truyện lúc nào cũng nhắc ( Desert Eagle ) vào Hướng Nhật.

Hướng nhật liếc mắt một cái nhìn là biết hàng liền, mặc dù thực lực đã khôi phục như cũ nhưng đối mặt với thứ này vẫn phải chào thua thôi. Mắt liếc 1 cái thấy hai thằng chó săn dưới chân liền nhanh trí trả lời, "Vừa rồi tao mới đi qua thấy hai tên này té xỉu ngay cửa cho nên tới coi coi giúp gì được không ......"

"Adam, David!" tên to con ngạc nhiên hô lên một tiếng. Vừa mới từ trong tối đi ra, hắn chỉ thấy một người đi tới cho nên mới chặn lại. Đồng thời nghi hoặc bên ngoài có đồng bọn chặn cửa, tại sao còn có người vào được? giờ phát hiện hai thằng đồng bọn nằm trên đất im ra, cuối cùng biết nguyên nhân rồi. Mà sao hai thằng này lại hôm mê ??? đương nhiên hắn tuyệt đối không tin thằng mắt kiếng èo uột trước mặt tưởng chừng 2 ngón là hắn bóp chết lại làm hai thằng kia "Hôn mê". Dù còn nghi hoặc, nhưng hắn cũng hạ súng xuống ngồi xuống kiểm tra đồng bọn. Chỉ là hắn sao biết con quái vật trong lốp mắt kiếng èo uột đó lại là thủ phạm giúp hai thằng bạn hắn "Hôn mê", Hướng Nhật thấy hắn vừa cúi xuống đã lạng qua phải xoay gót chân 180 định tung cú đá ngang vào mặt thằng mới ra.

"Hêy, chuyện gì đó mày?" ngay lúc này một giọng nói từ bên trái vọng lại, làm kẻ định đánh lén hết hồn toát mồ hôi lạnh . Hắn giương mắt nhìn lại, chỉ thấy cách cửa một mét hai có thằng khác đang ngồi. Hướng nhật rốt cuộc biết tại sao vừa rồi ở bên ngoài không phát hiện bóng người, ra thằng này ngồi, hơn nữa ghế bố lại cao nên che khuất hết tầm mắt, hắn thầm hô may mắn, hoàn hảo không có thấy mình ra tay, nếu không nó mà hô lên thì thằng đang cúi xuống xử mình liền, nó có Desert Eagle ngắm mình mà bắn thì cỡ nào cũng die.

" Chết rồi !" kết quả kiểm tra làm thằng đô con khiếp sợ, song không đợi hắn kịp có phản ứng tiếp theo, chỉ thấy đầu tê rần, sau đó gục xuống bất tỉnh.

Hắn vừa lầm bầm thì Hướng Nhật biết lộ rồi, không cần lo lung tung nữa, một đấm ngay thái dương, hơn nữa chụp lấy cái nghế ngay bên cạnh ném mạnh về thằng đang ngồi.

Không ngờ thằng đó bự con mà nhanh như vậy, nhún một phát nhảy lên tránh được cái ghế, tay thọt vào hông chuẩn bị rút súng. Hướng nhật dĩ nhiên không để hắn kịp rút súng, cái ghế thứ hai đã tới.

Tên to con đứng tại chỗ dùng tay chặn lại định sau đó lấy vũ khí sẽ hốt địch thủ, đáng tiếc hắn đánh giá quá thấp thực lực đối phương quá, súng còn chưa kịp rút ra, đã bị cái ghế nện trúng bay thẳng vào cửa kiếng văng ra ngoài, phá vỡ một mảnh kính lớn miễng rơi đầy, văng ra năm sáu mét lăn 3 vòng đập mạnh vào cột điện mới dừng lại được, cả người úp thẳng xuống mặt đất, đầu móp vào một mảng lớn, giữa phần móp có một cái khe lớn máu từ đó chảy ra không ngớt.... Chết chắc !!!.

Hướng nhật thở phào nhẹ nhỏm, vừa rồi nếu chậm một bước, tụi nó mà ra tay kịp là mình nguy hiểm rồi. Nhặt khẩu súng từ tay thằng ra sau đang nằm trên đất lên, lấy ra khẩu mang theo, đút hai khẩu vào hông, lại cúi xuống lôi từ người 2 thằng giữ cửa ra 2 khẩu tương tự, nhanh chóng tìm một chỗ tối tối núp vào. Vừa rồi tiếng lớn vậy, hết ném ghế lại làm bể kiếng dám chắc đánh động đám còn lại rồi.

Quả nhiên, không cần tới 2s, lại lao ra mấy thằng nữa cầm vũ khí trong tay, Hướng nhật tính qua một chút, tổng cộng 6 mạng. Nguy hiểm , tụi này là phần tử khủng bố đang được vũ trang, nếu bọn nó ko có súng trong tay, tới nhiều bao nhiêu thì hắn gặt bấy nhiêu, mà giờ tụi nó lại có súng mà mỗi thằng một khẩu.... Vụ này làm Hướng nhật không dám coi thường vọng động nữa, trong lòng cũng hối hận, sớm biết nguy hiểm vậy thì không tới rồi. nhưng thực tế hắn biết thì sẽ thật sự làm vậy sao? Tự hỏi một chút, tất nhiên là không rồi, dù sao Hầu tử với đám đàn em nó cũng làm hắn thấy giống đám đệ tử mình hồi đó cùng nhau chống mua bán cocain ở khu mình.

"Lary!" mấy tên vừa ra phát hiện 3 thằng nằm trên đất, trong đó gọi được tên thằng vừa mới ra sau.

"Thằng nào làm! Lăn ra đây! Tao muốn giết mày!" trong đám có một thằng tương tự thằng nằm trên đất đang trừng mắt rống lên, mặc dù hồi nãy không nhìn kỹ lắm thằng một mình đi ra sau nhưng Hướng Nhật vừa rồi nhìn thoáng qua nhưng thời gian ngắn nên còn nhớ được, hai thằng đó chắc là an hem, hèn gì tức tới vậy.

Hay là trước hết... xử thằng đó trước? Chuyện này là chuyện giờ Hướn Nhật đang nghĩ tới. Anh em tụi nó thân thiết vậy mà chia rẽ thì hơi dã man quá, hay là cho thằng anh (em) đó đi theo luôn cho nó đỡ cô đơn, thật là nhân đạo. Mẹ nhân đạo quá .....!!

"Phanh!" một tiếng động lớn vang lên, tên đang gào lên nhìn chung quanh đột nhiên nát đầu, từ từ khụy xuống. Cái này cũng không phải nói Hướng Nhật bắn súng chính xác bao nhiêu mà là thằng này đứng gần quá, muốn hụt cũng khó!

"Bên kia!" mấy thằng còn lại căn cứ nơi tiếng súng phát ra, mặc kệ có thấy ... hay không có ai ở đó đều bắn vào đó điên cuồng.

Hướng nhật bị bắn rát tới nỗi rút sát vào kẹt, Đụ mẹ một đám cùng bắn thì làm mẹ gì được tụi nữa, tụi chó! Chương 58

Dịch: tieuroi01

"Liều mạng!" nghe thấy tiếng bước chân đến càng lúc càng gần, Hướng Nhật lập tức nhảy ra, đang trong tư thế xoay ngang trên không liền bắn 3 phát vào 3 vị trí khác nhau của khe hở giữa vách tường và quầy bar nhằm chặn tốc độ tiến lên của đám đó. Không ngờ bắn loạn xạ vậy mà cũng trúng 3 phát, nhờ yếu tố mà người ta thường gọi là "rùa" này mà chớp mắt tụi nó chỉ còn có 2 thằng.

Từ lúc quyết định nhảy ra thì lưu manh đã tính khoảng cách kỹ lắm rồi, nhảy qua một cái bàn là tới cây cột ngăn vách giữa các gian, tuy không cao lắm nhưng cũng cỡ 1m5, không những có thể núp tránh đạn mà còn có thể ném ghế ra làm chướng ngại vật. Còn với tình huống này thì chỉ cần nhảy úp ra sau salon làm lá chắn tạm thời cũng đủ rồi.

"Phanh!" "Phanh!" hai thằng may mắn còn lại quay về hướng salon bắn như điên, nhưng không phải bắn lung tung mà là bắn xen kẽ, thằng này 1 phát thì tới thằng kia bắn bọc, bọn nó không muốn trở thành đích ngắm lộ liễu.

Mà trốn sau salon Hướng nhật sợ đến xém chút nữa là nhào ra chỗ khác, dù sao salon cũng không phải áo giáp, có một phát sượt vai hắn, dù ko trực tiếp nhưng sượt vậy cũng làm rách da mang lại cảm giác bỏng rát làm hắn nhịn không được nghiến răng lại.

Giờ không biết đối phương ở đâu, Hướng Nhật cũng không dám nhú ra, tiện tay chụp một chai rượu lăn lóc trên đất ném qua bên trái. Chỉ nghe "Choang" một tiếng, sau đó là hai tiếng "Phanh!" "Phanh!".

Hướng nhật nhếch miệng, đã xác định được vị trí đại khái của hai thằng nó rồi. Một thằng núp sau salon trước mặt phía bên trái, thằng kia núp sau cây cột đối diện không tới 2m, từ tình huống vừa rồi hai thằng cũng không thể quan sát tốt chỗ này lắm, vừa rồi chỉ có 2 phát chắc là tụi nó giờ đang nạp đạn,

Thằng sau cột thì giải quyết nó hơi khó, bất quá thằng trốn sau salon cũng không dễ lắm nhưng cũng đỡ hơn chút. Nghĩ tới đây, Hướng nhật miết chân xuống sàn, nắm chặt báng súng, tay kia nắm lấy lưng chiếc ghế salon đang núp ném mạnh vào salon phía trái, bản thân lại vọt qua bên phải.

Thằng phía sau salon vừa lú đầu ra thăm dò động tĩnh đã thấy một cái ghế nhắm thẳng mặt mình bay tới lập tức rụt đầu lại xoay người áp lưng vào sau lưng ghế. Không ngờ là hắn lại rơi đúng vào dự định của Hướng Nhật, phải biết rằng lưu manh vừa rồi là dùng hết sức mà ném, mà "ám khí" lại có trọng lượng không nhỏ chút nào, bộ núp sau ghê an toàn à?

Tất nhiên là không.

"Ầm -" chiếc salon từ trên trời giáng xuống chiếc salon đang "che chở" một người phía sau tạo nên một loạt tiếng động chói tai, tên núp sau salon chỉ còn biết gập người lại bảo vệ các vị trí quan trọng nhưng dù phản ứng tốt như vậy kết quả cũng chỉ có một, lực phản chấn trực tiếp hất văng hắn vào vách tường.

"Đông -" salon được ném tới sau khi hoàn tất công việc lại bắn lên rồi rớt xuống, nhưng tên kia giờ máu thịt nhầy nhụa, nhìn không ra hình người.

Còn tên trốn ở sau cột không ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra, đang lúc sửng sờ đã thấy một bóng người phóng tới trước mặt mình, tay vừa nâng lên, đang muốn nổ súng lại chỉ cảm thấy đầu "Bốp" một tiếng, mắt mũi tối sầm lại, mất đi ý thức từ từ gục xuống, trong lúc mơ hồ hình như có thấy một vệt sáng chói mắt bay tới.

Hướng nhật hạ khẩu súng còn đang bốc khói xuống, vừa rồi thiệt là nguy hiểm quá, hoàn hảo là tốc độ mình nhanh sức cũng mạnh, nếu không giờ trên đất không phải thằng này mà là mình rồi. ( Mẹ thằng này có xu hướng yêu bản thân )

Mà sau vụ ầm ĩ vửa rồi chắc chắn sẽ làm động tụi dưới hầm, giờ chỉ cần núp sát cửa hầm thì bao nhiêu thằng ra đều thịt sạch sẽ thôi.

Quả nhiên, lưu manh vừa đứng vào vị trí đã định, bên trong truyền tới tiếng bước chân dồn dập. Nghe kỹ thì cũng ko nhiều lắm, khoảng 2 hay 3 thằng thôi.

Hướng nhật hít sâu một hơi, áp sát vào sau cửa hầm, nhìn trừng trừng vào đó như con báo đang rình mồi.

Ba thằng lú ra, mỗi thằng đều cầm vũ khí, trong đó một thằng cầm trên tay một khẩu làm Hướng Nhật nhìn cũng kinh hãi, căn cứ kết cấu cùng với nòng súng dài và đen thì có thể xác định đó là một khẩu AK47. Đụ mẹ, chơi gì mà xách ra tới thứ này, hắn cũng âm thầm hô lên may quá, hên là vừa rồi phản ứng nhanh trốn ở chỗ này, nếu không thì giờ cả người bị đục thành cái tổ ong rồi. ( lại tự sướng .... )

Mấy thằng vừa ra căn bản không nghĩ tới có người rình rình sau cửa, vốn là đi ra tìm hiểu tình hình rồi hỗ trợ thôi, vừa ra khỏi cửa còn chưa đi được vài bước, cả ba đều thấy đầu tê rần - gục xuống.

Hướng nhật hưng phấn gầm nhẹ một cái, cầm trong tay khẩu AK47, nhìn khẩu súng dài 87 cm mà hưng phấn không thôi, có khẩu này thì 1 địch 100 cũng không vấn đề. Về phần 3 thằng nằm đó hắn cũng không quan tâm lắm, với sức của mình đánh vào ót mạnh vậy thì 100% là chết.

Dưới hầm, Ngô khiêm Vân bất an nhìn tên còn lại bên cạnh mình, đây là bảo vệ ông già cử theo hắn, còn những thằng lính của ông chú thằng nào cũng là tinh nhuệ hơn nữa cũng có súng. Mà những thằng đó ra ngoài tới giờ chưa có thằng nào quay lại, hơn nữa vừa rồi tiếng vang lớn quá sức, giống như trời sập vậy, nếu bọn nó ...... Ngô khiêm Vân rùng mình, không dám nghĩ tiếp.

"Thiếu gia, không có chuyện gì đâu, bọn họ so với chúng tôi lợi hại hơn, ra ngoài chắc có khả năng thu thập đối phương thôi." Tên vệ sĩ thấy hắn lo vậy thì sao không biết cái thằng công tử chỉ biết ăn nhậu chơi gái này đang liên tưởng tới cái gì, bất quá hắn là chủ nồi cơm của mình, cho nên trấn an hắn dù sao cũng tốt hơn. Hơn nữa hắn đối với bọn kia cũng an tâm, lúc mới gặp bọn này một đồng nghiệp tỏ ra khinh thường liền bị một trong đám đó vặn gãy tay trong 1s thì thực lực như thế nào không cần phải bàn, hơn nữa trong đám cuối cùng đi ra còn có thằng cầm theo AK47 thì chắc không có chuyện gì đâu....

" Tụi nó đi ra rồi không thấy thằng nào quay lại, tao sợ ......" mặc dù có bảo vệ an ủi, Ngô khiêm Vân vẫn còn lo lo.

"ha ha ha ...... đại ca tao tới, tụi mày chết chắc rồi!" Hầu Tử nằm một bên trên mặt đất lảo đảo đứng dậy cười to, nhân cơ hội ném thêm cục đá làm cho đám kia lo sốt vó hơn càng tốt, đối với thực lực của đại ca hắn rất tính nhiệm.

"Ông giết mày trước!" Ngô khiêm Vân đã khó chịu lắm rồi, thấy có người cười nhạo mình càng không chịu được nữa, một cước đá thẳng vào đùi, tay nắm lại đấm vào mặt Hầu Tử một phát.

Hầu tử "Ui da" một tiếng, cả người lảo đảo về phía sau, miệng ứa máu ra òng ọc, vừa rồi nắm tay may là bên cạnh đấm vào hàm nên không bị gì nhiều chứ nếu đấm thẳng thì chắc chắn giờ răng rớt xuống đất cũng phải mấy cái chứ không ít.

" Cười hả, cười cái con mẹ mày chứ cười, cười nữa xem, cười cái dis ......" Ngô khiêm Vân điên cuồng nhào lại đè Hầu Tử xuống đấm đá liên tục, tựa hồ như vậy mới có thể phát tiết bớt sợ hãi trong lòng hắn.

"Hầu ca -"

"Mẹ mày, còn không chịu ngưng ......"

"Ông chém chết mày!"

Mập mạp với mấy thằng đàn em đều rống lên, nhưng càng rống thì Ngô khiêm Vân càng dùng sức, nếu không có thằng vệ sĩ kia cầm súng cản lại thì cả đám đã nhào lên rồi, giờ cả đám chỉ có nước trơ mắt nhìn Đại bị đánh mà không có khả năng phản kháng.

"Thằng Mập này ! ngậm họng lại coi, gào như điên làm tao muốn điếc tai rồi." một giọng nói âm âm ngay lúc này vang lên.

Toàn thân Ngô khiêm vân run lên ngừng lại, giọng này quen quá.

"Thằng nào đó!" vệ sĩ bất chấp tụi côn đồ bên cạnh, nhào ra chắn trước thân chủ.

"Đại ca!" tên mập và đám đàn em kích động nhìn về phía phát ra thanh âm, ngay cả thê thảm như Hầu Tử cũng nhướng mắt lên mà nhìn, trong mắt cũng đầy phấn khích

Chương 59: Trảm thảo trừ căn

Đêm tối không trăng, đúng là thời tiết thích hợp để giết người.

Khu biệt thự Chân Long, nhà số 68.

Căn nhà này không bật đèn như những căn biệt thự khác, tựa hồ chủ nhân nơi này đang hưởng ứng chính sách tiết kiệm điện của Chính phủ từ rất lâu rồi. Vào buổi tối cả trong lẫn ngòai biệt thự đều không có một bóng đèn nào sáng lên, chỉ có ở sâu bên trong mới có một ánh đèn mơ hồ truyền ra, sở dĩ nói là mơ hồ tại vì tất cả các tấm mành cửa đều được buông xuống, ánh sáng không thể lộ ra rõ ràng được.

Hướng Nhật lặng lẽ tiếp cận, cứ tưởng rằng sẽ phải phí sức một phen không ngờ bọn chúng ngay cả đèn cũng không thèm bật, đúng là thời cơ trời cho!

Nhảy qua bức tường rào cao một trượng hắn nhẹ nhàng tiếp đất, đây là một vườn cây nhỏ, từ trong phòng ở xa truyền đến vào tia sáng heo hắt. Trong vườn tối đen như mực, để bàn tay trước mặt cũng không thấy, hắn đang quan sát cảnh vật xung quanh định kế hoạch hành động thì một bóng đen lao tới. Lưu manh theo bản năng đấm ra một quyền, bóng đen kêu lên một tiếng "Ngaooo!" thảm thiết rồi văng ra nằm im trên mặt đất

Hướng Nhật nhẹ nhàng tới gần liền nhận ra đó là một chú chó berge cực lớn trong lòng không khỏi phát lạnh. Loại người càng có tiền càng sợ chết, nuôi chó cũng chọn loại hung dữ như vậy. Đột nhiên hắn chợt nghĩ ra, đối phương đã sợ chết như vậy thì chắc chắn không chỉ nuôi có một con chó!

Quả nhiên có mấy bóng đen to lớn khác lập tức ào ào lao đến.

Hướng Nhật lui về sau một bước tránh khỏi một cú táp vào cổ họng của một con, chân tay cùng xuất lập tức đánh văng hai con khác ra ngoài. Không dừng lại hắn lại cúi gập người khiến cho một con khác định cắn lén từ phía sau lỡ đà vọt qua, tiện tay rút ra một thanh đao. Có vũ khí trong tay lưu manh không chút do tự lập tức bước tới vào giữa mấy con chó hoành ngang chém dọc không chút nương tay.

Mấy con chó này cũng không chịu được bao lâu đã bị lưu manh chém thành mấy mảnh.

Càng gần nhà tốc độ của Hướng Nhật trở nên cực kì chậm rãi, chẳng những hắn phải chú ý đề phòng bọn chó giữ nhà có thể bất kì xuất hiện mà còn phải đề phòng vệ sĩ đang ẩn nấp từ một nơi bí mật nào đó...

Sau khi giải quyết sáu con chó, Hướng Nhật rốt cuộc cũng đi hết vườn cây, trước mặt là một bãi cỏ khá lớn, phía giữa bãi cỏ là một căn biệt thự cực kì xa hoa. Muốn tiếp cận căn biệt thự mà không bị phát hiện là cực kì khó khăn, hơn nữa theo quan sát của hắn, trong vùng phụ cận ngôi nhà có ít nhất bốn nơi có thể là trạm canh ngầm. Chỉ có một biện pháp là từ từ kiên nhẫn tiếp cận, cũng may là hắn đã mặc sẵn một bộ quần áo sẫm màu, rất dễ hòa vào bóng đen của buổi đêm đồng thời cũng không tạo ra sự khác thường cho bãi cỏ. Nếu chậm rãi tiếp cận thì khả năng thành công là rất cao.

Chỉ một đoạn khoảng 10m nhưng Hướng Nhật phải tốn hơn 20 phút, cuối cùng cũng tiếp cận ngôi nhà, theo tính toán lúc đầu hắn nhanh chóng lách vào một căn phòng.

- Ai!

Hướng Nhật đang thở phảo nhẹ nhõm thì một tiếng quát vang lên khiến hắn giật mình sợ đến nỗi chút nữa nhảy dựng lên. Xoay người nhìn lại thì đã thấy một bóng người đang đứng gần đó, trên tay còn cầm một vật nhỏ tròn, không dài lắm; Hướng Nhật nhanh chóng xác định đó là một cây đèn pin.

- Đi tiểu!

Trong lúc nguy cấp lưu manh sinh trí thốt ra hai chữ này, thản nhiên đi tới trước mặt đối phương.

- Mày thật là to gan, dám ở chỗ này...

Người kia cầm đèn pin đang định chiếu vào mặt hắn thì đã thấy bóng bàn tay nhanh như chớp tiến đến, hắn đang định kêu lên thì đã cảm thấy yết hầu bị bóp chặt, tiếng kêu chưa ra khỏi miệng đã biến thành những tiếng nấc cụt ngủn...

- Không muốn chết thì im lặng cho tao!

Hướng Nhật tước lấy cái đèn pin trên tay hắn đồng thời tay kia cũng tăng thêm một chút sức lực.

- Ặc... ặc...

Tên kia dùng sức gật đầu.

- Bây giờ tao hỏi mày mấy chuyện, tốt nhất nên thành thật trả lời. Nếu khôgn tao sẽ bẻ gãy cổ!

Hướng Nhật nói rồi buông lỏng năm ngón tay một chút nhưng vẫn đặt trên cổ hắn để phòng ngừa bất trắc.

- Đừng giết tao!

Vừa được buông lỏng bóng đen nọ vội vàng mở miệng cầu xin, hắn cũng chỉ là một tên vệ sĩ nhỏ nhoi mà thôi, chỉ sợ sau khi hỏi xong đối phương sẽ giết người diệt khẩu!

- Chỉ cần mày thành thật trả lời, tao đương nhiên không giết mày!

Lưu manh lại tung ra một củ cà rốt,

- Bất quá tao sẽ đánh mày ngất đi, cho dù ngày mai chủ nhân có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới mày, có đúng không?

- Đúng đúng.

Nghe được lời cam đoan của đối phương tên vệ sĩ này đã bắt đầu tin lời hắn.

- Tao hỏi mày, mấy ngày này có phải có rất nhiều người lạ đến ở đây?

- Vâng, ông chủ nói đó là bạn bè quen biết khi còn ở nước ngoài.

- Bây giờ những người này ở đâu?

- Trong gara ở phía sau.

- Có bao nhiêu người?

- Tôi không rõ lắm...

Đột nhiên cảm thấy cần cổ bị bóp một chút lập tức nói:

- Chừng hơn 20 tên...

- Tốt lắm, ngươi còn gì bổ sung gì không?

Tên vệ sững sờ:

- Không có!

- Vậy yên tâm ngủ một giấc, hi vọng...

Nói đến đây Hướng Nhật niết mạnh bàn tay, tên vệ sĩ chưa kịp phản ứng thì xương cổ đã bị bẻ gãy

- ...nếu tái sinh thì đừng có làm công vịệc nguy hiểm như thế này!

Nhìn tên vệ sĩ nằm yên trên mặt đất, Hướng Nhật chợ nảy ra một ý, hắn nhanh chóng cởi bộ đồ trên người mình xuống, sau đó lại lột bộ đồng phục vệ sĩ mặc vào, cầm đèn pin nghênh ngang đi ra ngoài.

- Này, tại sao mày lại đi lung tung như vậy?

Vừa di chuyển tới góc tường đã nghe thấy một tiếng quát khẽ vang lên khiến tên lưu manh giật mình bừng tỉnh.

- Số 51!

Nhìn tên vệ sĩ đang ẩn nấp như bóng ma trong góc tường cách đó chừng 5,6 m Hướng Nhật bắt đầu nói loạn.

- Số 51?

Tên vệ sĩ sững sờ một chút:

- Số 51 là... không đúng, ngươi là...

Câu còn chưa nói hết thì Hướng Nhật đã dùng đèn pin tống mạnh vào miệng hắn làm nửa câu còn lại nằm im trong bụng, tên này đau đến nỗi gần như ngất đi, còn chưa kịp phản ứng thì lưu manh đã tiến đến, hắn nhếch miệng cười nhạt, đưa tay nắm lấy yết hầu bóp mạnh, chỉ nghe một tiếng "khực..." trầm đục vang lên, cổ người này đã bị bẻ gãy.

Cái đèn pin đã không thể dùng được nữa rồi, cũng may là trên người tên này còn có một cái khác. Hướng Nhật cầm lấy nó rồi tiếp tục đi ra phía sau khu biệt thự, bất quá lần này di chuyển là có tính toán. Căn cứ vào hai lần trước thì sau mỗi góc khuất sẽ có một tên đang ẩn nấp, vì vậy hắn thuận tiện tiêu diệt hết các chốt ngầm này, tí nữa hành động đỡ phải cố kị.

Có mục tiêu rõ ràng hành trình của tên lưu manh trở nên nhanh chóng hơn rất nhiều. Mỗi lần đến một góc khuất hắn lại hỏi một câu "Có vấn đề gì không?" rồi thừa lúc đối phương phân thần trả lời lập tức ra tay đoạt mệnh. Trên đường đi tổng cộng đã có mười tám tên vệ sĩ được hắn tiễn đi gặp Diêm Vương.

Rốt cục hắn cũng đã tiếp cận gara, có thể nghe được từ bên trong truyền ra từng đợt âm thanh ồn ào. Hướng Nhật đang định tiến lại gần thám thính thì cửa gara đột nhiên mở ra, một tên cao lớn bước ra, hắn đưa mắt quan sát xugn quanh một chút rồi xoay người đi về phía bên trái.

Hướng Nhật hai mắt lóe sáng, người này tuyệt đối không phải là vệ sĩ, vệ sĩ tuyệt đối không có loại khí tức tràn ngập huyết tinh này; hắn phải là một phần tử khủng bố mới đúng! Tên nọ đi một mình đúng là thời cơ trời cho, lưu manh cười lạnh lặng lẽ đến bên cạnh hắn...

chuong 60Gã kia đang giải quyết vấn đề sinh lý thì Hướng Nhật đã bóp lấy cổ hắn. Có điều tên này so với bảo vệ vừa rồi mạnh mẽ hơn nhiều, ngay lúc bị chế trụ hắn hung ác giật đầu mạnh về phía sau hướng vào đầu Hướng Nhật.

Đối với loại phần tử khủng bố nguy hiểm này Hướng Nhật làm gì sơ sẫy, dùng tay chặn đầu của hắn lại thuận tay bẻ cổ tay thằng kia, lúc này mới an tâm để kéo tới một bên thẩm vấn.

"Tốt nhất là đừng có gào lên, nếu không mày sẽ hối hận!" Hướng Nhật năm ngón tay thoáng buông...ra.

"Ách -" Không ngờ đối phương không hề quan tâm tới uy hiếp của hắn, há mồm định lớn tiếng cảnh báo, hoàn hảo lưu manh nhanh tay, lại dùng sức chèn chặt cổ họng hắn.

"Nói sẽ hối hận vậy mà không tin?" lưu manh tàn nhẫn cười cười, đáng tiếc tại góc phòng âm u đối phương cũng không có thấy trên mặt hắn tươi cười quỷ dị.

"Lạc lạc ......" Hướng Nhật một tay cầm cổ tay đã tàn phế của đối phương, năm ngón tay bóp chặt, không ngừng xoay qua xoay lại nắm bóp, một loạt tiếng đầu khớp xương cọ xát vào nhau vang lên làm cho da đầu tê dại.

Mặc dù cổ tay bị bẻ, nhưng cảm giác vẫn còn, thật đau đớn làm nam nhân nhịn không được há mồm muốn tru lên, song cổ bị bóp, thanh âm tới trong cổ họng chỉ còn lại có "Cô cô" giống như tiếng kêu của gà mái bị cắt khí quản. Chết đối với hắn mà nói cũng không đáng sợ lắm, sợ nhất chính là phải chịu tra tấn dã man kiểu này, kiên trì được một lúc, gã rốt cục khuất phục, liều mạng gật đầu tựa hồ sẽ khai hết.

"Tao hỏi mày, trong đó có bao nhiêu mạng?" Thấy đối phương khuất phục rồi, Hướng Nhật cũng không hề nắm cổ tay hắn xoay nữa, mở miệng hỏi.

Tên kia đầu tiên là gật đầu, sau đó lại liều mạng lắc đầu, tiếp theo miệng phun ra liên tiếp từ ngữ làm cho người ta không hiểu.

"Mẹ mày, mày nói cái chim gì đấy!" Hướng Nhật cuối cùng cũng hiểu, thằng nầy căn bản nghe không hiểu tiếng quốc ngữ, hắn nói chính là tiếng của quốc gia hắn. Lưu manh không khỏi cười khổ, ngôn ngữ không thông còn tìm hiểu tin tức cái gì, đổi kiểu thử xem, hắn đổi sang tiếng Anh ( translate into English ) hỏi:" Tell me, How many guys inside ? " (Nói tao nghe, bên trong có bao nhiêu đứa?"

"12." Không ngờ vậy mà lại được, hắn hiểu, Hướng nhật hân hoan. ( Ko biết tiếng Anh sao xuất cảnh, sao lên máy bay ............ )

"Mày chắc không ? nhớ lầm không?" Hướng Nhật hoài nghi hỏi lại, hắn nhớ tới thằng bảo vệ xui xẻo bên ngoài nói qua có hơn 20 người.

"Không có!" Đối phương trả lời rất kiên quyết.

"Nhưng mà tao nghe nói tụi mày có hơn 20 mạng." Hướng Nhật cười âm u, ác quyền nắm lại, truyền ra một trận tiếng các đốt ngón tay chạm vào nhau "Phách ba".

"Không -" Tên kia toàn thân run lên, tưởng rằng lưu manh lại khảo hình, vội nói: "chúng ta còn có một tổ không có quay lại."

"Cái gì!" Lưu manh trong lòng run lên, còn có lọt lưới? Theo sát hỏi: "Một tổ có bao nhiêu người? Đi đâu?"

"13 người, buổi chiều đi ra ngoài, bất quá cụ thể hành động cũng chỉ có thủ lĩnh mới biết được."

"Buổi chiều?" Hướng nhật nội tâm vừa động, nhớ lại tại quán bar gặp...mấy thằng, có thể chính là tổ đó? Cẩn thận tính một chút, ngoài thằng bảo vệ cuối cùng bị bắn thành tổ ong vừa đúng mười ba đứa, nói cách khác không có cá lọt lưới. Nghĩ vậy, trong lòng lo lắng nhất thời bay sạch, tiếp tục hỏi:" Buổi chiều có phải là có hai người bị thương, có bên trong không?"

"Không, bọn họ tại biệt thự, để bác sỹ chữa trị."

"OK......mày có thể đi đoàn tụ gia đình."

"Không -" Thanh âm mới kêu lên một nửa, đột nhiên dừng lại, đầu hắn đã nghẹo sang 1 bên.

"12 thằng......" Hướng Nhật khóe miệng xuất ra một nụ cười khổ, thì thào tự nói: "không biết một băng AK có đủ giải quyết không đây ?" Nói xong, liền cởi quần áo của thằng vừa chết, bàn tay tiến phía sau lưng chiếc sơ mi màu đen rộng thùng thình, lấy ra 1 khẩu AK-47 giống kiểu được ở quán bar. Nguyên là một băng đạn sớm đã hết, cũng may trên người thằng l' này còn có một băng đầy đủ, 30 viên đối phó 12 mạng --12 đứa không hề phòng bị...... Hừ hừ, tụi mày thích không.

Nhẹ nhàng đẩy ra cửa thùng xe, Hướng Nhật không một tiếng động đi vào. mấy tên tụ tại trước bàn tiệc lớn ăn uống, không có chút nào chú ý tới tử thần đến gần.

Hướng Nhật cũng không vội khai hoả, hắn phải đến càng gần, như vậy tỷ lệ chạy thoát của đối phương càng nhỏ, mà chính mình cũng bớt đi một ít phiền toái không cần thiết.

"Mày là ai?" Đột nhiên một người mặt hướng về phía hắn phát hiện có người lạ, rõ ràng có chút sửng sờ.

Hướng Nhật nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, nhưng cho rằng hắn hỏi thân phận mình, nhất thời nở nụ cười ấm áp, song giọng nói lại âm lãnh khiến người ta lạnh gáy: "Tài xế xe tử thần..." nói xong trong tay khẩu AK - 47 giương lên, khạc đạn điên cuồng.

Sau một vòng xả đạn, không còn một tên đứng nổi. Hướng Nhật vẫn lo lắng, từng bước từng bước kiểm tra một lần, phát hiện không có thằng nào ngo ngoe được mới đi ra.

Trong phòng làm việc biệt thự.

Ngô Hạc Duyên đột nhiên đứng lên, nhìn gã em ngồi đối diện: " hình như có tiếng gì đó?"

"Tiếng AK - 47 khạc đạn đó mà, âm thanh này vô cùng tuyệt vời!" Ngô Hạc Niên vẻ mặt say mê.

"Bây giờ là lúc nào rồi, mày còn không nhanh nhìn xem phát sinh chuyện gì!" Ngô Hạc Duyên tuyệt đối nhìn khó chịu thằng em máu mủ của mình, thằng này giờ có triệu chứng tâm thần rồi.

" Đừng lo! Chỉ là mấy thằng thiếu vận động nên phát tiết cho bớt đó mà." Tại Ngô Hạc Niên xem ra đây là tụi đàn em làm, do hai ngày này không có "hoạt động" hơn nữa lại phải ở cái chỗ quỷ này nên trong lòng phiền muộn, dùng vũ khí trong tay xả buồn.

"Tao nói cho mày để cẩn thận chút." Ngô Hạc Duyên chính là vẫn còn lo lắng, đồng thời dự cảm điềm xấu càng ngày càng rõ.

"Em nói ông anh nghe, anh làm việc rất cẩn thận, đương nhiên cũng không sai, nhưng cũng phải nhìn tình huống chứ, chẳng lẻ anh cho rằng bằng vào đám người mà em mang đến còn có thể xảy ra chuyện gì không?" Ngô Hạc Niên đầy tự tin nói.

"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!" Ngô Hạc Duyên cười khổ nói.

"Không cần lo lắng! Qua hai ngày nữa là được rồi, chỉ cần "thứ đó" vừa đến ...... hắc hắc, tụi nó sẽ không nhàm chán vậy nữa!"

"Ai - có lẽ vậy!" Nhìn hắn bất động, Ngô Hạc Duyên chỉ có thể thở dài một hơi.

"Được rồi, Anh hai. Nhìn coi anh tức giận lo lắng như vậy làm gì, em đi coi qua xem sao, bất quá em có thể nói trước cho anh căn bản là không có việc gì!" Ngô Hạc Niên nói rồi đứng lên, nhàn nhã đi ra khỏi phòng làm việc.

Nhìn cửa phòng còn không có đóng kín, Ngô Hạc Duyên dùng sức xoa xoa đầu, hy vọng cái cảm giác không thoải mái hoàn toàn xua đi.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một giọng hoảng sợ: "Mày là ai!" ngay sau đó là một tiếng động thật lớn, giống như có vật nặng rơi trên mặt đất.

Ngô Hạc Duyên trong lòng run lên, nhanh chóng mở ngăn kéo lấy ra khẩu súng.chương 61

Dịch vucan104

nguồn 4vn.eu

Gã kia đang giải quyết vấn đề sinh lý thì Hướng Nhật đã bóp lấy cổ hắn. Có điều tên này so với bảo vệ vừa rồi mạnh mẽ hơn nhiều, ngay lúc bị chế trụ hắn hung ác giật đầu mạnh về phía sau hướng vào đầu Hướng Nhật.

Đối với loại phần tử khủng bố nguy hiểm này Hướng Nhật làm gì sơ sẫy, dùng tay chặn đầu của hắn lại thuận tay bẻ cổ tay thằng kia, lúc này mới an tâm để kéo tới một bên thẩm vấn.

"Tốt nhất là đừng có gào lên, nếu không mày sẽ hối hận!" Hướng Nhật năm ngón tay thoáng buông...ra.

"Ách -" Không ngờ đối phương không hề quan tâm tới uy hiếp của hắn, há mồm định lớn tiếng cảnh báo, hoàn hảo lưu manh nhanh tay, lại dùng sức chèn chặt cổ họng hắn.

"Nói sẽ hối hận vậy mà không tin?" lưu manh tàn nhẫn cười cười, đáng tiếc tại góc phòng âm u đối phương cũng không có thấy trên mặt hắn tươi cười quỷ dị.

"Lạc lạc ......" Hướng Nhật một tay cầm cổ tay đã tàn phế của đối phương, năm ngón tay bóp chặt, không ngừng xoay qua xoay lại nắm bóp, một loạt tiếng đầu khớp xương cọ xát vào nhau vang lên làm cho da đầu tê dại.

Mặc dù cổ tay bị bẻ, nhưng cảm giác vẫn còn, thật đau đớn làm nam nhân nhịn không được há mồm muốn tru lên, song cổ bị bóp, thanh âm tới trong cổ họng chỉ còn lại có "Cô cô" giống như tiếng kêu của gà mái bị cắt khí quản. Chết đối với hắn mà nói cũng không đáng sợ lắm, sợ nhất chính là phải chịu tra tấn dã man kiểu này, kiên trì được một lúc, gã rốt cục khuất phục, liều mạng gật đầu tựa hồ sẽ khai hết.

"Tao hỏi mày, trong đó có bao nhiêu mạng?" Thấy đối phương khuất phục rồi, Hướng Nhật cũng không hề nắm cổ tay hắn xoay nữa, mở miệng hỏi.

Tên kia đầu tiên là gật đầu, sau đó lại liều mạng lắc đầu, tiếp theo miệng phun ra liên tiếp từ ngữ làm cho người ta không hiểu.

"Mẹ mày, mày nói cái chim gì đấy!" Hướng Nhật cuối cùng cũng hiểu, thằng nầy căn bản nghe không hiểu tiếng quốc ngữ, hắn nói chính là tiếng của quốc gia hắn. Lưu manh không khỏi cười khổ, ngôn ngữ không thông còn tìm hiểu tin tức cái gì, đổi kiểu thử xem, hắn đổi sang tiếng Anh ( translate into English ) hỏi:" Tell me, How many guys inside ? " (Nói tao nghe, bên trong có bao nhiêu đứa?"

"12." Không ngờ vậy mà lại được, hắn hiểu, Hướng nhật hân hoan. ( Ko biết tiếng Anh sao xuất cảnh, sao lên máy bay ............ )

"Mày chắc không ? nhớ lầm không?" Hướng Nhật hoài nghi hỏi lại, hắn nhớ tới thằng bảo vệ xui xẻo bên ngoài nói qua có hơn 20 người.

"Không có!" Đối phương trả lời rất kiên quyết.

"Nhưng mà tao nghe nói tụi mày có hơn 20 mạng." Hướng Nhật cười âm u, ác quyền nắm lại, truyền ra một trận tiếng các đốt ngón tay chạm vào nhau "Phách ba".

"Không -" Tên kia toàn thân run lên, tưởng rằng lưu manh lại khảo hình, vội nói: "chúng ta còn có một tổ không có quay lại."

"Cái gì!" Lưu manh trong lòng run lên, còn có lọt lưới? Theo sát hỏi: "Một tổ có bao nhiêu người? Đi đâu?"

"13 người, buổi chiều đi ra ngoài, bất quá cụ thể hành động cũng chỉ có thủ lĩnh mới biết được."

"Buổi chiều?" Hướng nhật nội tâm vừa động, nhớ lại tại quán bar gặp...mấy thằng, có thể chính là tổ đó? Cẩn thận tính một chút, ngoài thằng bảo vệ cuối cùng bị bắn thành tổ ong vừa đúng mười ba đứa, nói cách khác không có cá lọt lưới. Nghĩ vậy, trong lòng lo lắng nhất thời bay sạch, tiếp tục hỏi:" Buổi chiều có phải là có hai người bị thương, có bên trong không?"

"Không, bọn họ tại biệt thự, để bác sỹ chữa trị."

"OK......mày có thể đi đoàn tụ gia đình."

"Không -" Thanh âm mới kêu lên một nửa, đột nhiên dừng lại, đầu hắn đã nghẹo sang 1 bên.

"12 thằng......" Hướng Nhật khóe miệng xuất ra một nụ cười khổ, thì thào tự nói: "không biết một băng AK có đủ giải quyết không đây ?" Nói xong, liền cởi quần áo của thằng vừa chết, bàn tay tiến phía sau lưng chiếc sơ mi màu đen rộng thùng thình, lấy ra 1 khẩu AK-47 giống kiểu được ở quán bar. Nguyên là một băng đạn sớm đã hết, cũng may trên người thằng l' này còn có một băng đầy đủ, 30 viên đối phó 12 mạng --12 đứa không hề phòng bị...... Hừ hừ, tụi mày thích không.

Nhẹ nhàng đẩy ra cửa thùng xe, Hướng Nhật không một tiếng động đi vào. mấy tên tụ tại trước bàn tiệc lớn ăn uống, không có chút nào chú ý tới tử thần đến gần.

Hướng Nhật cũng không vội khai hoả, hắn phải đến càng gần, như vậy tỷ lệ chạy thoát của đối phương càng nhỏ, mà chính mình cũng bớt đi một ít phiền toái không cần thiết.

"Mày là ai?" Đột nhiên một người mặt hướng về phía hắn phát hiện có người lạ, rõ ràng có chút sửng sờ.

Hướng Nhật nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, nhưng cho rằng hắn hỏi thân phận mình, nhất thời nở nụ cười ấm áp, song giọng nói lại âm lãnh khiến người ta lạnh gáy: "Tài xế xe tử thần..." nói xong trong tay khẩu AK - 47 giương lên, khạc đạn điên cuồng.

Sau một vòng xả đạn, không còn một tên đứng nổi. Hướng Nhật vẫn lo lắng, từng bước từng bước kiểm tra một lần, phát hiện không có thằng nào ngo ngoe được mới đi ra.

Trong phòng làm việc biệt thự.

Ngô Hạc Duyên đột nhiên đứng lên, nhìn gã em ngồi đối diện: " hình như có tiếng gì đó?"

"Tiếng AK - 47 khạc đạn đó mà, âm thanh này vô cùng tuyệt vời!" Ngô Hạc Niên vẻ mặt say mê.

"Bây giờ là lúc nào rồi, mày còn không nhanh nhìn xem phát sinh chuyện gì!" Ngô Hạc Duyên tuyệt đối nhìn khó chịu thằng em máu mủ của mình, thằng này giờ có triệu chứng tâm thần rồi.

" Đừng lo! Chỉ là mấy thằng thiếu vận động nên phát tiết cho bớt đó mà." Tại Ngô Hạc Niên xem ra đây là tụi đàn em làm, do hai ngày này không có "hoạt động" hơn nữa lại phải ở cái chỗ quỷ này nên trong lòng phiền muộn, dùng vũ khí trong tay xả buồn.

"Tao nói cho mày để cẩn thận chút." Ngô Hạc Duyên chính là vẫn còn lo lắng, đồng thời dự cảm điềm xấu càng ngày càng rõ.

"Em nói ông anh nghe, anh làm việc rất cẩn thận, đương nhiên cũng không sai, nhưng cũng phải nhìn tình huống chứ, chẳng lẻ anh cho rằng bằng vào đám người mà em mang đến còn có thể xảy ra chuyện gì không?" Ngô Hạc Niên đầy tự tin nói.

"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!" Ngô Hạc Duyên cười khổ nói.

"Không cần lo lắng! Qua hai ngày nữa là được rồi, chỉ cần "thứ đó" vừa đến ...... hắc hắc, tụi nó sẽ không nhàm chán vậy nữa!"

"Ai - có lẽ vậy!" Nhìn hắn bất động, Ngô Hạc Duyên chỉ có thể thở dài một hơi.

"Được rồi, Anh hai. Nhìn coi anh tức giận lo lắng như vậy làm gì, em đi coi qua xem sao, bất quá em có thể nói trước cho anh căn bản là không có việc gì!" Ngô Hạc Niên nói rồi đứng lên, nhàn nhã đi ra khỏi phòng làm việc.

Nhìn cửa phòng còn không có đóng kín, Ngô Hạc Duyên dùng sức xoa xoa đầu, hy vọng cái cảm giác không thoải mái hoàn toàn xua đi.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một giọng hoảng sợ: "Mày là ai!" ngay sau đó là một tiếng động thật lớn, giống như có vật nặng rơi trên mặt đất.

Ngô Hạc Duyên trong lòng run lên, nhanh chóng mở ngăn kéo lấy ra khẩu súng.

61

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ryan