Dinh cap luu manh 659-663

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 659: Chuyện trong bồn tằm - Hồi kết

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch: dendaycung

Biên tập: Sở Phong

Nguồn: www.tangthuvien.com

- Chỉ có một. . .một mình em à?

Nhìn tấm rèm được vén lên, Liễu đại mỹ nhân mang vẻ mặt đỏ ửng, gần như không dám nhìn hắn, Hướng Nhật cũng có chút lắp bắp. Vừa rồi cách rèm nói chuyện thì không cảm thấy gì, nhưng lúc này mặt đối mặt, hơn nữa quan hệ giữa hai người còn chưa tới mức chín muồi, Hướng Nhật không khỏi cảm thấy lúng túng.

- Mấy người Sở Sở ở dưới xem ti vi.

Liễu Y Y nhỏ giọng nói, đầu cúi rất thấp, cứ như đang nhìn mũi chân của mình.

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.

Hướng Nhật gãi gãi gáy, lại nhớ vừa rồi Liễu Y Y nói muốn giúp mình, trong lòng hắn mặc dù hưng phấn không thôi, nhưng cũng không biết mở miệng thế nào. Suy nghĩ một chút, rốt cuộc ngập ngừng hỏi: 

- Thế. . . bây giờ em bắt đầu giúp anh chà lưng chứ? 

Để Liễu đại mỹ nhân giúp mình "Thủ dâm” thì Hướng Nhật làm không được, chủ yếu chính là trong bồn tắm còn có một con kỳ đà đang ẩn núp, có chút chuyện riêng tư dĩ nhiên không tiện làm trước mặt nàng ta, cho nên Hướng Nhật lái sang chuyện khác.

- Ưm.

Trên mặt Liễu Y Y đỏ ửng một mảnh, nàng cho rằng hắn nói vậy là vì giúp nàng bớt xấu hổ, thật ra vừa rồi lúc hỏi cái câu "Cần tôi giúp anh không", nàng đã khẩn trương lắm rồi, may mà giờ đối phương thay đổi chú ý, nếu không nàng thật lo lắng không biết mình có làm được chuyện đó hay không, có điều, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng mơ hồ có chút thất vọng.

Liễu đại mỹ nhân xấu hổ thế nào thì Hướng Nhật đều nhìn thấy hết, biết mặt đối mặt chỉ khiến cho đôi bên cùng lúng túng, cho nên xoay người lại, lộ ra tấm lưng lõa lồ, miệng cũng mạnh dạn nói: 

- Thật ra sau lưng anh cũng không bẩn lắm, em cứ chà đại là được.

Liễu Y Y không trả lời, Hướng Nhật cảm giác thấy một đôi tay nhỏ bé mềm mại chạm vào lưng, chúng có phần lạnh lẽo, nhưng da thịt tiếp xúc lại khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, giống như là có một miếng bọt biển hút nước đang chuyển động trên lưng.

Hai người đều không nói gì, bầu không khí không khỏi có chút nặng nề.

Phạm Thải Hồng cũng không tiếp tục chìm trong nước, đầu của nàng khe khẽ nhô ra ngoài, bởi vì có Hướng Nhật chắn trước mặt, cho nên Liễu Y Y phía sau cũng không biết trong bồn tắm còn có người nữa.

Hướng Nhật thật ra cũng sợ hết hồn, nhưng rồi bình tĩnh lại rất nhanh. Cúi đầu xuống, vừa hay lại nhìn thấy hai trái tuyết lê rung rinh của Phạm Thải Hồng đang ẩn hiện trong nước, cũng không quá lớn, nhưng ưỡn thẳng ngạo nghễ, như là đang biểu thị sức thanh xuân của chủ nhân. Hai hạt anh đào màu phấn hồng có một sức hấp dẫn kỳ lạ, làm cho người ta phải chìm trong mê đắm. Dục hỏa của Hướng Nhật mới vừa diu xuống đã lại bùng lên.

Phạm Thải Hồng lập tức phát hiện ra điều này, hơn nữa động tác rất nhanh, vừa thấy ánh mắt háo sắc của Hướng Nhật cứ nhìn chằm chằm vào ngực mình, nàng vội vàng dùng hai tay che lại. Nhưng như thế nàng lại không có thứ để đỡ lấy thân thể, cả nửa người trên té về phía trước, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, cũng không biết ngậm phải thứ gì, rất cứng, rất nóng, lại mềm dẻo khác thường, nó chiếm đầy khoang miệng, dường như còn kéo dài vào tận trong cổ họng.

- Hítttttt!

Hướng Nhật lại hít một ngụm khí lạnh, bộ vị mẫn cảm tiến thẳng vào một chỗ ướt át mà ấm áp, từng trận khoái cảm truyền đến, làm hắn không dằn được, tiểu đệ đệ như sắp phun ra đến nơi.

- Có phải em quá tay không?

Liễu Y Y ở phía sau nghe thấy rất rõ, trong giọng nói tràn ngập áy náy, nàng cho là mình làm đau hắn. Bình thường nữ nhân lâm vào trong bể tình đều như vậy, luôn sợ mình sơ suất làm cho nam nhân không thoải mái.

- Không phải, không phải, là do anh đè phải chân mình.

Hướng Nhật vội vàng lấy cớ là chân bị đau.

Liễu Y Y không nói nữa, không nhìn thấy nét mặt của nàng, nhưng lực đạo trên tay nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tiếp tục xoa bóp lưng của Hướng Nhật.

Phạm Thải Hồng lúc này đã nhổ thứ kia khỏi miệng, mặc cho cảnh xuân trước ngực hoàn toàn lộ ra trước mắt Hướng Nhật, nhô đầu lên khỏi mặt nước, hai mắt hừng hực lửa giận, hàm răng cắn chặt, hình như có xu hướng muốn bất chấp tất cả để hủy diệt hắn.

Hướng Nhật vừa thấy bà điên sắp bạo phát đến nơi, có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể làm ra chuyện điên cuồng, hắn vội vàng lạnh trí gọi một tiếng: 

- Y Y.

- Ư.

Liễu Y Y khé đáp môt câu, động tác trên tay không ngừng lại.

- Em. . .không hối hận sao?

Hướng Nhật mắt đối mắt với Phạm Thải Hồng, miệng thì lên tiếng hỏi Liễu Y Y, hắn đã thấy sự chùn bước trong mắt Phạm Thải Hồng, như vậy là đủ. Có Liễu Y Y ở đây, hắn tin rằng bà điên này sẽ kiềm chế.

Ánh mắt Phạm Thải Hồng dần dần trấn tĩnh lại, nhưng thay vào đó là hàn ý lạnh lẽo, ánh mắt âm trầm chiếu vào mặt Hướng Nhật.

Hướng Nhật có vẻ như không dám đối mắt với nàng, bắt đầu chú ý sang chuyện khác, phát giác Liễu Y Y phía sau lại trầm mặc, hơn nữa động tác trên tay cũng ngừng hẳn lại.

Hướng Nhật không khỏi khẩn trương quay đầu lại, hắn tưởng Liễu Y Y phát hiện ra gì đó, nhưng vừa quay đầu là bắt gặp ngay một đôi mắt đầy thâm tình, đang nhìn hắn chăm chú, trong ánh mắt tràn ngập nhu tình.

Liễu Y Y trước mắt đã không còn là băng mỹ nhân của ngày xưa, mà giống một thê tử dịu dàng hiểu ý người đang nhìn người trượng phu mà mình hết lòng yêu.

- Em không hối hận!

Giọng không lớn, nhưng lại rất có sức vang dội.

- Cảm ơn.

Hướng Nhật lập tức bị cảm động, kích động xoay người lại, ôm Liễu Y Y trước mặt vào trong ngực, ngay cả Phạm Thải Hồng trong bồn tắm hắn cũng mặc kệ. Bị phát hiện đã sao, dù gì mình cùng nàng ta cũng không làm gì đến nỗi không dám nhìn người khác.

Liễu Y Y không giãy dụa, nhu thuận tựa vào lòng Hướng Nhật, ôm éo hắn thật chặt, cứ như sợ mình buông ra thì nam trước mặt sẽ biến mất.

Phạm Thải Hồng tiếp tục chui vào trong nước ẩn nấp, may mà bồn tắm khá lớn, nếu không đúng là khó mà giấu nổi một người.

Ôm một hồi, Hướng Nhật nhẹ nhàng đẩy Liễu Y Y ra, lúc này mới phát hiện trước ngực Liễu đại tiểu thư đã ướt một mảng lớn, áo và cả nội y bên trong đều ướt nhẹp, chúng dán chặt lên người nàng, hai trái tuyết lê cao vút như ẩn như hiện.

Liễu Y Y thấy Hướng Nhật nhìn chằm chằm vào ngực nàng, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện mình chẳng khác nào như không mặc y phục, lập tức đỏ bừng mặt.

Hướng Nhật cũng không phải chưa từng thấy tấm thân lõa thể của Liễu Y Y, lần trước chơi "tập kích bất ngờ" ai ngờ chẳng may "tập kích" phải Liễu Y Y, cũng từ lúcc đó quan hệ của hai người được xác lập. Mặc dù trong đó có một phần là bị Phạm Thải Hồng bức bách, nhưng Hướng Nhật cũng không phải không tình nguyện. Lúc này Liễu Y Y mặc dù không lõa thể trực tiếp, nhưng sức quyến rũ cũng không thua kém gì lần trước. Hơn nữa lần này Liễu Y Y coi như đã là bạn gái của mình, Hướng Nhật có thể thoải mái làm chuyện mình thích. Lại ôm chầm lấy Liễu Y Y, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.

- Ứ…. 

Liễu Y Y khẽ rên một tiếng, hai mắt nhắm nghiền.

Hướng Nhật hành động không chút cố kỵ, mặc dù lúc trước đã hôn Liễu Y Y một lần, nhưng đó là tập kích bất ngờ, lần này là hôn quang minh chánh đại, hai cái mang ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Đối với hành đông của nam nhân, Liễu Y Y cũng chỉ trúc trắc đáp lại, hiển nhiên không có kinh nghiệm trên phương diện này.

Hôn không thôi làm Hướng Nhật không thấy thỏa mãn, tay cách y phục mò mẫm lên bộ ngực mềm mại của Liễu Y Y, bởi vì bị ướt đẫm, cho nên cách y phục nhưng cũng không khác gì không mặc y phục, hắn có thể cảm nhận rất rõ sự mềm mại và nhẵn nhụi của cặp tuyết lê.

Liễu Y Y thoáng run lên, nhưng thân thể rất nhanh sau đó trở nên mềm nhũn.

Vừa rồi mới bị Phạm Thải Hồng kích thích, giờ lại có một đại mỹ nhân như Liễu Y Y chủ động dâng lên tận miệng, dục hỏa Hướng Nhật lại bị nhen nhóm lên, bàn tay đặt trên ngực Liễu Y Y từ từ trượt xuống, lướt qua vùng eo nhỏ nhắn mà co dãn kinh người, tiếp tục hướng xuống, rất nhanh sau đó liền tìm vị trí bí ẩn nhất của nữ nhân.

- Đừng… 

Liễu Y Y đột nhiên đưa tay bắt lấy bàn tay Hướng Nhật đang đặt ở bộ vị riêng tư nhất của nàng, nhẹ nhàng đẩy hắn, vẻ mặt khẩn trương đồng thời có chút sợ hãi: 

- Em, em nghĩ, chờ thêm một thời gian ngắn nữa có được không? 

Mặt không chỉ ngượng đến đỏ bừng, còn có vẻ tái nhợt vì bối rối.

Hướng Nhật vừa nhìn biểu hiện của Liễu đại tiểu thư là biết động tác vừa rồi của mình đã hù dọa nàng, vội áy náy rút tay về: 

- Là do anh quá kích động….

- Không phải, là, là . . mấy ngày này em không được tiện lắm.

Mặt Liễu Y Y đỏ đến nỗi muốn xuất huyết.

- Anh sẽ chờ qua mấy ngày này.

Hướng Nhật có nén nối vui mừng khôn xiết trong lòng, nghe ý tứ của Liễu đại tiểu thư, chờ nàng qua kỳ kinh này là mình có thể phá quan.

- Dạ.

Liễu Y Y lại cúi đầu, giọng lí nhí như muỗi kêu, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân trước mặt, nét đỏ ửng trên mặt cũng giảm đi một chút: 

- Hướng Quỳ.

- Hở, sao vậy?

Hướng Nhật thấy nét mặt của nàng có phần nghiêm túc, trong lòng cũng hơi ngạc nhiên.

- Thật ra thì Hồng tỷ không phải người xấu, chẳng qua là tính tình có chút bất hảo. . .

- Đang yên đang lành nhắc đến cô ta làm gì?

Hướng Nhật trong lòng có quỷ, đương nhiên không muốn đề cập đến cái tên Phạm Thải Hồng.

- Em không muốn anh và chị ấy hiểu lầm quá sâu.

Liễu Y Y liếc Hướng Nhật một cái, thấy hắn không thật sự tức giận, lúc này mới yên lòng.

- Yên tâm đi, anh đường đường là nam nhi, hơi đâu so đo với cô ta nhiều như vậy?

Hướng Nhật ra vẻ độ lượng, đột nhiên lại dùng ánh mắt mê đắm nhìn chằm chằm vào thân thể Liễu Y Y.

- Em xem, toàn thân em ướt đẫm gần hết rồi, muốn vào cùng tắm không?

- Em, em. . .về phòng thay quần áo đã.

Giống như một con thỏ con bị giật mình, Liễu Y Y nhìn thoáng qua tình trạng thân thể mình, vội vã trốn ra khỏi phòng tắm.

- Khốn kiếp, ngươi vừa làm gì Y Y?

Nghe được tiếng đóng cửa, Phạm Thải Hồng vội vã nhô đầu khỏi bồn tắm, hai mắt tràn đầy lửa giận hung hăng nhìn trừng trừng Hướng Nhật.

- Làm gì cũng không liên quan đến cô, đừng quên, Y Y bây giờ là bà xã của ta.

Hướng Nhật thoải mái nằm dựa vào thành bồn tắm, thản nhiên mở miệng nói, dường như không nhìn thấy ánh mắt sắp giết người của Phạm Thải Hồng.

- Hừ, ngươi đã nói cho đám Sở Sở chưa?

Phạm Thải Hồng vẫn chưa chịu thôi. 

- Ta cho ngươi hay, khi chưa nói cho đám Sở Sở, ngươi mà dám khi dễ nó, ta sẽ bắt ngươi phải hối hận!

- Bây giờ cô đi hay không? Nếu không đi, ta cũng không chắc có ai lại vào không đấy nhé.

Hướng Nhật hoàn toàn không để mắt đến sự uy hiếp của Phạm Thải Hồng, đúng vậy, tuy Hướng Nhật không thể trêu vào bà điên này, nhưng cũng không sợ nàng.

- Đừng tưởng ta cứ như vậy bỏ qua cho ngươi!

Phạm Thải Hồng cuối cùng vẫn lo có người đi vào nữa, tay che cảnh xuân bị lộ ra trước ngực, leo từ trong bồn tắm ra ngoài. 

- Chuyện ngày hôm nay sẽ không xong như vậy đâu. 

Ném lại những lời này, Phạm Thải Hồng đầu tiên là đứng ở cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài một hồi, sau đó mới chạy ra ngoài, trông như trộm vậy.

Chương 660: Sở nhị thiếu gia 

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch: dendaycung

Biên tập: Sở Phong

Nguồn: www.tangthuvien.com

Sáng sớm ngày hôm sau, đám Sở Sở không đến trường học, mà xin nghỉ để theo Tiểu Ái và Hướng mẫu ra ngoài dạo phố. Chuyện mua nhà, cũng chỉ có một mình Hướng Nhật phải nhọc công. Đối với việc này, hắn cũng không có lời nào dị nghị, trên thực tế, cho dù có dị nghị cũng sẽ không có ai quan tâm.

Ra khỏi nhà, Hướng Nhật đầu tiên là gọi điện thoại cho nữ hoàng Teru Tonnay, nói mình đã trở lại Bắc Hải. Bên đầu dây bên kia hắn nghe được giọng hân hoan của nữ hoàng, còn nói muốn lập tức ra ngoài tìm hắn, Hướng Nhật liền từ chối khéo, nói hiện tại mình có việc, chờ khi nào rảnh sẽ hẹn gặp nàng, và sẽ tiếp tục làm hướng dẫn viên du lịch cho nàng.

Trong thâm tâm, Hướng Nhật đương nhiên hy vọng có thể làm “bạn trai” của nữ hoàng, cho dù chỉ một giờ cũng được, có điều cuối cùng hắn cũng không nói điều này ra.

Tới địa điểm bán các căn nhà thuộc khu biệt thự Chân Long, có thể là bởi vì tới sớm, lúc này chưa có người nào đến mua nhà, ngoại trừ Hướng Nhật, cũng chỉ có năm cô gái trẻ xinh đẹp phụ trách việc bán nhà.

Mấy cô gái trong đại sảnh thấy có khách đi vào, vội chấm dứt cười đùa, tiến lại đón tiếp rất lễ phép, cũng không vì Hướng Nhật ăn mặc bình thường mà tỏ thái độ gì khác lạ, đây mới thực sự là phong thái của nhân viên thuộc công ty lớn.

- Tiên sinh tới xem nhà ạ?

Người lên tiếng hỏi là một trong số năm cô gái, ước chừng 20 tuổi, trông hết sức dễ thương, khi cười trên mỗi bên má xuất hiện một má lúm đồng tiền nhỏ nhắn, rất quyến rũ.

- Uhm. 

Hướng Nhật gật đầu, dời ánh mắt về phía sa bàn đặt giữa đại sảnh, mặt trên xếp một loạt biệt thự mini, mỗi cái tương ứng với một biệt thự cụ thể có thật bên ngoài.

- Vậy tiên sinh cần loại nào?

Cô gái phụ trách việc bán nhà thấy Hướng Nhật một mực chú ý đến sa bàn, bình thường chỉ có người thực sự muốn mua nhà mới có biểu hiện như vậy, vẻ nhiệt tình trên mặt nàng lại tăng thêm mấy phần.

- Cô có thể giới thiệu chỗ nào tốt không? 

Nhìn ra sự nhiệt tình của cô gái phụ trách việc bán nhà, Hướng Nhật nương theo lời nàng mà dò hỏi.

- Tiên sinh là ở một mình?

Lại quan sát Hướng Nhật, thấy đối phương cùng lắm là đang tuổi sinh viên, cô gái phụ trách việc bán nhà ngập ngừng hỏi.

- Không, có chừng mười mấy người.

Hướng Nhật cân nhắc thật kỹ lưỡng, nói nhiều hơn một chút cũng tốt, tránh cho lúc đó không đủ phòng lại phải đi mua lần nữa.

- Mười mấy người?

Cô gái phụ trách việc bán nhà ngây người, bình thường nhân khẩu một nhà cũng chỉ 4, 5 người, sao nhà anh ta thoáng cái lại có tới mười mấy người. Mà để mười mấy người cùng ở, ắt phải mua biệt thự cỡ lớn, nhưng càng lớn thì giá tiền cũng càng cao, điều này là đương nhiên. Tuy nói rất nhiều người có tiền cũng có đôi chút cổ quái, thích mặc y phục tầm thường để giả trang người thường, nhưng cô gái phụ trách việc bán nhà cũng không đánh giá cao Hướng Nhật. Theo nàng nghĩ, Hướng Nhật mua một biệt thự cỡ nhỏ chắc không thành vấn đề, nhưng mua cỡ lớn thì có chút miễn cưỡng.

- Tiên sinh, mười mấy người có bao gồm bảo mẫu hay người giúp việc không?

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cô gái phụ trách việc bán nhà cũng không biểu hiệu ra ngoài mặt, vẫn giữ vẻ tươi cười như cũ. Nếu như là người giúp việc, vậy vài người dồn vào cùng một gian phòng cũng không sao.

- Không.

Hướng Nhật lắc đầu, không hiểu đối phương đột nhiên hỏi cái này để làm gì.

- Thế. . . Anh thấy căn nhà này thế nào?

Cô gái phụ trách việc bán nhà chỉ vào mô hình một căn biệt thư cỡ trung trên sa bàn, giới thiệu. 

- Đây là thiết kế theo kiến trúc Australia, anh xem, ở bên ngoài nhà có xây hàng rào, nhưng lại làm không gian riêng bên ngoài cửa đạt tới mức lớn nhất, nơi này còn có hồ bơi, hai gara, bên phải là một tầng hầm ngầm. . .

- Hơi nhỏ.

Hướng Nhật không đợi đối phương nói xong, thẳng thừng từ chối đề nghị của cô gái phụ trách việc bán nhà. Bởi vì hắn thấy căn biệt thự mà nàng ta chỉ có diện tích quả thật không lớn, hơn nữa căn cứ vào vị trí trên sa bàn thượng, tòa kiến trúc kiểu Australia này nằm bên ngoài khu biệt thự Chân Long, cách trung tâm khu biệt thự Chân Long quá xa, như vậy đi Hác gia cũng không được tiện lắm.

Nghe Hướng Nhật nói là nhỏ, cô gái phụ trách việc bán nhà kinh ngạc, bởi vì cái mà nàng giới thiệu thực sự không nhỏ, tuy nói cho mười mấy người ở thì hơi miễn cưỡng, nhưng chịu khó chen chúc một chút là được, có điều khách hàng lại không chấp nhận, trên mặt nàng cũng không tỏ ra mất hứng, chẳng qua vài phần nhiệt tình vừa tăng thêm lúc nãy giờ giảm đi đôi chút:

- Vậy tiên sinh có nhìn trúng cái nào không?

- Đầy đều là những căn nhà bên ngoài khu biệt thự Chân Long sao?

Hướng Nhật chỉ chỉ sa bàn, nhìn thế nào thì những căn nhà này vẫn có phần thua kém mấy biệt thư xa hoa mà hắn từng thấy trong khu biệt thự Chân Long.

- Vâng, thưa tiên sinh.

Trên mặt cô gái phụ trách viếc bán nhà vẫn giữ vẻ tươi cười lễ phép, cũng không nghờ Hướng Nhật lại đột nhiên hỏi vấn đề như vậy.

- Vậy có căn nào ở vị trí trung tâm không? 

Hướng Nhật hỏi thế, bởi vì bất kể là Sở gia ở số 88 hay Hác gia ở số 58, đều nằm ở trung tâm khu biệt thự, như vậy qua lại cũng thuận tiện hơn chút.

- Tiên sinh, mua nhà ở khu trung tâm cần phải có người tiến cử.

Cô gái phụ trách việc bán nhà lộ ra vẻ khó xử, những căn nhà bên ngoài là để bán thì không sai, nhưng mấy căn ở trung tâm lại không dễ dàng mua như vậy.

- Nói cách khác. không có người tiến cử thì không mua được?

Hướng Nhật nhíu mày, chợt nhớ ra, muốn mua nhà trong khu biệt thự Chân Long quả thật không chỉ cần có tiền thôi, còn phải có chút địa vị, sớm biết như vậy, đáng lẽ nên gọi Sở Sở tới, có nàng ở đây, có lẽ không ai dám không nể mặt Sở đại tiểu thư chứ sao?

Suy nghĩ một chút, Hướng Nhật quyết định cứ gọi cho Sở Sở.

Lúc này, mấy cô gái còn lại vốn đang tiếp tục tụ tập ở một bên thì thầm với nhau bỗng nhiên mắt sáng ngờ, nhìn về hướng cửa: 

- Sở nhị thiếu gia tới, là Sở nhị thiếu gia tới.

Mấy người hô xong, đều tranh nhau chạy tới trước nghênh đón.

Ngay cả cô gái trước mặt Hướng Nhật cũng nhịn không được đỏ hết cả mặt vì sốt ruôt, không ngừng ném ánh mắt câu hồn về phía cửa, nếu không phải vì có vị khách hàng là Hướng Nhật, không chừng cũng đã tranh nhau chạy tới đó.

Sở nhị thiếu gia? Hướng Nhật thôi không móc điện thoại ra, quay đầu lại nhìn, ở Bắc Hải, khi một người trẻ tuổi được gắn với họ "Sở", đầu tiên người ta sẽ liên tưởng hắn và người giàu nhất Bắc Hải Sở A có quan hệ gì đó. Nhưng Hướng Nhật nhớ là Sở A hình như chỉ có một người con trai thôi mà? Chính là ông anh vợ nhiễu sự của mình. Ngoài ra, không còn thêm ai khác.

Nhưng khi thấy thanh niên chừng hai mốt, hai hai ở cửa, Hướng Nhật lại có phần không dám chắc, bởi vì người này quả thật có diện mạo hơi giống ông anh vợ nhiễu sự, cũng thuộc về điển trai, không phải là con riêng của lão Sở A đấy chứ?

Mấy cô gái kia đã bắt đầu vờn quanh vị Sở nhị thiếu gia, nhưng Sở nhị thiếu gia cũng không ở đấy lâu, mà mang theo nụ cười chói lọi đi tiếp, cuối cùng dứng lại trước mặt mỹ nữ có má lúm đồng tiền bên cạnh Hướng Nhật.

- Chào nhị thiếu gia.

Mỹ nữ có má lúm đồng tiền vội lễ phép chào hỏi, cũng không phải chiêu bài tươi cười khi đối mặt với khách hàng, mà là vẻ tươi cười chân thành xen chút nịnh nọt. Mấy cô gái kia cũng quây lại đây, chẳng qua trên mặt mỗi người dù ít hay nhiều đều chứa vẻ hâm mộ và ghen tỵ.

Chương 661: Tại sao ngươi lại ở đây

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch: dendaycung

Biên tập: Sở Phong

Nguồn: www.tangthuvien.com

- Không cần khách khí như thế, gọi tên ta là được.

Sở nhị thiếu gia khoe hàm răng trắng bóng, có vẻ như rất tự tin nếu có phải đi đóng quảng cáo kem đánh răng, bỗng nhiên liếc thấy Hướng Nhật, nhíu nhíu mày:

- Đây là. . .

- Là người đến mua nhà.

Đối mặt với Sở nhị thiếu gia gần ngay trước mắt, mỹ nữ má lúm đồng tiền có chút kích động, cả khuôn mặt đỏ bừng.

- Mua nhà?

Sở nhị thiếu gia quan sát Hướng Nhật từ trên xuống dưới, thấy hắn không mặc hàng hiệu, mặc dù không nhận biết hàng vỉa hè, nhưng cũng có thể thấy được vải vóc trên người Hướng Nhật đều là loại tầm thường. Nhìn về phía mấy cô gái phụ trách việc bán nhà bên cạnh, lên mặt giáo huấn:

- Các cô bán nhà mà không nhìn đối tượng sao?

Ánh mắt Hướng Nhật có phần lạnh lẽo, hắn nghe ra được, cái thằng có thể là con riêng của Sở A này là loại không coi ai ra gì.

(Nguyên văn là “cẩu nhãn khán nhân đê”: Theo truyền thuyết Trung Quốc cổ đại, khi chó nhìn người, thấy người rất nhỏ, rất thấp. Thế nên chó không sợ người, không coi người ra gì, thấy người là cắn. Sau này người ta gọi những kẻ không coi ai ra gì là “cẩu nhãn khán nhân đê”.)

Mấy cô gái phụ trách việc bán nhà bị Sở nhị thiếu gia khiển trách như vậy, trên mặt người nào cũng có chút mất tự nhiên, nhất là mỹ nữ má lúm đồng tiền kia, dù sao Hướng Nhật đúng là do nàng đích thân tiếp đãi. Nhưng nàng cũng có nỗi ủy khuất của mình, công ty có quy định, đối với mọi khách hàng tìm đến trung tâm bán nhà, nhân viên đều phải đối xử như nhau, cho dù đối phương là ăn mày, cũng không thể tùy tiện đuổi người. Sở nhị thiếu gia tuy không phải là nhân viên quản lý của công ty, nhưng lại có quan hệ thân thuộc với chủ sở hữu công ty, điều này làm cho mỹ nữ má lúm đồng tiền thấy vừa lúng túng lại vừa ủy khuất:

- Nhị thiếu gia. . .

- Được rồi, được rồi, lần sau chú ý hơn chút là được.

Sở nhị thiếu gia dường như là không nỡ thấy mỹ nữ má lúm đồng tiền rơi lệ, hướng về phía Hướng Nhật phất phất tay, cứ như đang đuổi một người xin cơm vậy.

- Ngươi nên làm gì thì làm đi, nơi này không phải chỗ người có thể tới.

Hướng Nhật cười lạnh nhạt:

- Sao, mua nhà cũng phạm pháp à? Hay là các ngươi không chào đón khách hàng là ta? Các ngươi chưa nghe nói khách hàng chính là Thượng Đế sao?

Sở nhị thiếu gia bị Hướng Nhật châm chọc, trên mặt liền tỏ vẻ như là đang rỗi việc thì có thứ để tiêu khiển:

- Ngươi nói đúng, khách hàng đúng là Thượng Đế, nhưng phải là khách hàng có khả năng trả tiền.

Ngụ ý là, không có khả năng trả tiền dĩ nhiên không thuộc phạm trù khách hàng, lại càng không cần phải nói đến Thượng Đế.

- Những lời này ngươi lấy danh nghĩa cá nhân hay lấy danh nghĩa tập đoàn Chân Long?

Hướng Nhật cười lạnh, hắn phát hiện, thằng này cho dù là con riêng của Sở A thì có lẽ cũng là phế vật trong phế vật, kém xa ông anh vợ nhiễu sự của mình. Chỉ lạ là lão Sở A kia khôn ngoan là thế, tại sao lại có đứa con riêng khác gen đến vậy.

Sở nhị thiếu gia rõ ràng bị kích động vì nụ cười lạnh của Hướng Nhật, bắt đầu nói mà bất chấp tất cả:

- Có gì khác nhau? Cho dù ta lấy danh nghĩa tập đoàn Chân Long thì. . .

- Khụ —

Một tiếng ho khan đột nhiên vang lên ngắt lời Sở Nhị thiếu gia, chỉ thấy một thanh niên hơn 30 tuổi đi từ bên ngoài vào, chẳng mấy chốc đã tới bên người Hướng Nhật, nói với vẻ mặt áy náy:

- Tiên sinh này, thật ngại quá, tôi là Phương Đường, quản lý nơi này, vừa rồi có gì sơ suất, xin được lượng thứ.

Bên cạnh truyền đến một tiếng hừ lạng, là do Sở nhị thiếu gia phát ra, hiển nhiên là rất bất mãn với vị Phương quản lý vừa tiến vào, nhưng thái độ một công tử nhà giàu cao ngạo trước đó cũng được hắn thu lại phần nào.

Phương quản lý làm như không thấy, trừng mắt với mỹ nữ má lúm đồng tiền:

- Tiểu Lý, cô sao thế, đã không tiếp đãi khách chu đáo, lại còn rảnh rang đi nói chuyện phiếm với người khác. . .

Nói tới đây, lại chỉ vào mấy cô gái phụ trách việc bán nhà bên cạnh, tức giận nói:

- Còn các cô nữa, đang giờ làm việc mà quây lại đây làm gì, đi làm việc cho tôi.

- Quản lý, anh nhìn xem, giờ cũng không còn ai, chỉ có một người, chúng ta đương nhiên phải lượn quanh người ta rồi.

Một trong số các cô gái phụ trách việc bán nhà hình như là muốn thể hiện cho Sở nhị thiếu gia thấy tinh thần "Uy vũ bất khuất" của mình, sau khi nói xong liền nhận được ánh mắt tán dương của Sở nhị thiếu gia, nàng ta kích động đến nỗi suýt ngất.

Những cô gái khác vừa thấy nàng ta được Sở Nhị thiếu gia "Quan tâm" đãi ngộ như vậy, tất cả cũng phụ họa theo:

- Đúng vậy, quản lý, giờ sớm như vậy cũng không có khách, chúng tôi đương nhiên muốn tiếp đãi vị khách duy nhất này.

Phương quản lý liền nổi giận, chỉ muốn lập tức đá mấy cô gái mê trai thích gây chuyện này ra khỏi công ty, nhưng vừa rồi đã không nể mặt Sở nhị thiếu gia, nên giờ cũng không tiện mạnh tay, đối phương mặc dù không có chức vị gì trong công ty, nhưng cũng có thể làm hắn mất chén cơm. Cố nén tức giận, nói với mỹ nữ má lúm đồng tiền bên cạnh:

- Tiểu Lý, vị tiên sinh mua nhà này có yêu cầu gì đặc biết không?

- Anh ta muốn mua nhà ở khu biệt thự trung tâm.

Mỹ nữ má lúm đồng tiền nhìn thoáng qua Sở nhị thiếu gia bên cạnh, bỗng nhiên lớn gan nói.

Phương quản lý còn chưa mở miệng, Sở nhị thiếu gia ở một bên bỗng nhiên phá lên cười:

- Ha ha ha, đây là chuyện buồn cười nhất mà ta được nghe trong năm nay, một kẻ không biết từ đâu tới đây lại muốn mua nhà ở khu biệt thự trung tâm? Ngươi biết nơi đó dành cho ai ở không?

- Ta không biết nơi đó dành cho ai, nhưng ngươi nói nơi đó đã có người ở, như vậy ta cũng có thể ở.

Hướng Nhật bắt được chỗ sơ hở trong lời nói của Sở nhị thiếu gia.

Sở nhị thiếu gia mà bĩu môi khinh khỉnh:

- Đúng là nơi đó có người ở, nhưng cũng phải xem là người nào, như ngươi thì. . . Có lẽ kiếp sau có thể vào đó ở hay không còn là một vấn đề.

Mới vừa bị Phương quản lý làm cho mất mặt, Sở nhị thiếu gia đang buồn bực không có chỗ phát tiết, giờ lại có một kẻ không biết tốt xấu là Hướng Nhật ở đây, đương nhiên hắn không ngại gì mà không châm chọc.

Phương quản lý ở một bên tuy nhìn không vừa mắt, nhưng hắn cũng đành chịu, nếu như là căn nhà khác hắn còn có thể làm chủ, nhưng về mấy biệt thư ở khu trung tâm, đừng nói là hắn, cho dù là vị công tử Sở nhị thiếu gia trước mắt cũng tuyệt đối không làm chủ được!

Hướng Nhật chán chả muốn đấu khẩu lại gã Sở nhị thiếu gia này, với loại công tử nhà giàu này, trừ phi ngươi giàu hơn hắn, còn không đối phương thủy chung luôn cho rằng "Lão Tử là đệ nhất thiên hạ". Hắn quyết định gọi điện thoại cho Sở Sở, để nàng giải quyết hết thảy.

Điện thoại mới vừa lấy ra, lại thấy hai người từ cửa đi vào, hơn nữa hai người này Hướng Nhật đều biết. Chỉ nhìn thoáng qua, Hướng Nhật liền thu lại điện thoại, bởi vì hắn cảm thấy không cần phải gọi điện thoại cho Sở Sở nữa, một trong hai người đến còn có uy thế hơn.

Hai người kia song song đi tới, có điều người bên phải hơi nhích lên trước một chút, mặc dù người đến đã trung niên, nhưng vẫn trông dễ nhìn, trên mặt cũng mơ hồ lộ ra khí thế uy nghiêm, chính là cha của Sở Sở - Sở A. Người kia thì Hướng Nhật nhìn thế nào cũng không thuận mắt, thân hình có phần gầy loắt choắt, trán hơi hói, ánh mắt híp lại, tóc chải keo bóng loáng, từng sợi tóc được vuốt thẳng về phía sau, mặc dù 10 năm không gặp, nhưng Hướng Nhật liếc một cái là nhận ra, đối phương chính là chủ nhân Trứu gia, cha của Trứu Văn Tĩnh, Trứu Chính Long.

Mặc dù không quen biết Trứu lão đầu, nhưng Hướng Nhật thường xuyên bắt gặp hắn trên TV và báo chí.

- Chuyện gì xảy ra?

Sở A vừa đi vào, thấy nhiều người tụ lại một chỗ như vậy, mặc dù trên mặt cũng không tỏ ra tức giận, nhưng cái khí thế do quanh năm ngồi trên cao tạo thành vẫn làm những cô gái phụ trách việc bán nhà kia câm như hến.

- Chủ tịch.

Phương quản lý thật ra lại có phần trấn tĩnh, mặc dù không biết tại sao vị chủ tịch quanh năm luôn tọa trấn ở cao ốc Chân Long lại xuất hiện ở nơi này, nhưng cũng biết đây là cơ hội tốt để gây ấn tượng tốt cho chủ tịch.

- Uhm.

Sở A thản nhiên đáp lại một tiếng, nhìn về phía Sở nhị thiếu gia – kẻ nổi bật nhất trong đám người, chân mày cau lại:

- Tại sao ngươi lại ở đây?

Chương 662: Trứu Chính Long

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch: dendaycung

Biên tập: Sở Phong

Nguồn: www.tangthuvien.com

- Nhị thúc...

Sở Nhị thiếu gia mới rồi còn vênh vênh váo váo thế mà giờ như chim sợ cành cong, thân hình cũng hơi run rẩy, hiển nhiên đối với vị nhị thúc Sở A này hắn có một tâm lý sợ hãi không phải bình thường.

Nhị thúc? Hướng Nhật sửng sốt, thì ra không phải là con riêng của Sở A, mà là cháu của Sở lão đầu. Còn nhớ lần trước mình đã giáo huấn một người cháu khác của hắn - Sở Nguyên, không ngờ giờ lại mọc thêm một.

- Tại sao ngươi lại ở đây?

Sở A hình không nghe thấy tiếng gọi “nhị thúc” của gã Sở nhị thiếu gia kia, vãn lạnh nhạt hỏi.

Thân hình Sở nhị thiếu gia càng thêm run rẩy, hắn chẳng qua là đến trêu ghẹo nữ đồng sự dưới chi nhánh công ty, ai ngờ chẳng may bị nhị thúc bắt gặp.

Trứu lão đầu thấy tình huống của đôi chú cháu này hình như có gì đó bất thường, vội bắt chuyện:

- Sở lão đệ, vị này là lệnh điệt sao? Cũng thật là nhất biểu nhân tài.

Nghe giọng Trứu lão đầu có ý hòa giải, Sở A cũng không tiện hỏi tiếp, liếc mắt nhìn Sở nhị thiếu gia một cái, sau đó định dẫn Trứu lão đầu đi vào trong.

- Nhị thúc...

Mắt thấy hai người muốn rời đi, Sở nhị thiếu gia không khỏi nóng ruột, hắn cũng không muốn mình để lại ấn tượng xấu cho nhị thúc, như vậy hết sức bất lợi với kế hoạch tương lai.

- Hả?

Sở A dừng bước, quay đầu lại, chân mày hơi nhăn lại.

- Là tên này quấy rối ở đây, cháu tới hỗ trợ.

Sở nhị thiếu gia chỉ vào Hướng Nhật, dù sao cũng chỉ là một tiểu nhân vật, chỉ cần có thể thay đổi cái nhìn của nhị thúc về mình, những cái khác hết thảy đều không quan trọng.

- A?

Sở A thản nhiên dời ánh mắt về phía Hướng Nhật, lúc trước bởi vì vóc người Hướng Nhật không nổi bật, bị mấy người cản tầm nhìn nên không chú ý lắm, lúc này vừa nhìn thấy người đứng đấy chính là Hướng Nhật, Sở A sắc mặt nhất thời có chút cứng ngắc, chẳng qua là trở lại bình thường rất nhanh.

Nhưng một thoáng sơ hở này vẫn không thoát khỏi cặp mắt híp của Trứu lão đầu, ánh mắt nhìn Hướng Nhật lộ ra vẻ hoài nghi và nghiền ngẫm.

- Sao cậu cũng ở đây?

Sở A vừa hỏi vừa nghiêm khắc nhìn lướt qua Sở nhị thiếu gia bên cạnh.

Chỉ nói một câu, nhưng khiến người xung quanh kinh hãi, mấy cô gái phụ trách việc bán nhà, nhất là mỹ nữ má lúm đồng tiền mỹ nữ lại càng kinh ngạc không thôi, không lẽ Sở A quen biết gã thanh niên ăn mặc chẳng ra gì này? Hơn nữa nghe giọng điệu hình như rất thân thuộc.

Còn Phương quản lý thì cảm thấy may mắn, may là lúc nãy không làm chuyện gì thất lễ, Sở nhị thiếu gia thì sợ tới mức mặt cắt không còn chút máu, không ngờ Nhị thúc lại quen biết đối phương, điều này làm cho hắn không khỏi hối hận vì sự kích động vừa rồi.

Trấn tĩnh nhất phải kể tới Trứu lão đầu, từ biểu hiện của Sở A lúc vừa nhìn thấy Hướng Nhật là hắn biết, Sở A biết gã thanh niên trông không có gì xuất chúng này.

- Mua nhà.

Hướng Nhật thản nhiên tiếp lời, dường như có chút thờ ơ với Sở A. Cũng khó trách, Sở A lại đi cùng Trứu lão đầu, còn nói nói cười cười, đối với Trứu gia Hướng Nhật vốn không có hảo cảm gì, hiện giờ ngay cả đối với Sở A cũng không thấy thoải mái.

Vẻ mặt Sở A hơi cau lại, trước mặt nhiều người như vậy mà tiểu tử này không nể mặt mình, hơn nữa ở đây còn có Trứu lão đầu - người cùng thế hệ với hắn, nhưng nhớ lại tình cảnh lần gặp mặt đầu tiên, Sở A cũng không nổi đóa ngay tại chỗ:

- Sao không báo ta biết một tiếng?

- Ta sợ Sở bá phụ là quý nhân bận nhiều việc, đương nhiên không dám quấy rầy.

Hướng Nhật vừa nói chuyện, vữa khẽ liếc mắt sang Trứu lão đầu ở bên cạnh đang tò mò quan sát hắn, Trứu lão đầu ném cho hắn một nụ cười thiện ý, bị Hướng Nhật trực tiếp coi như không thấy.

Người xung quanh nghe được mấy lời chẳng khác gì như châm chọc của Hướng Nhật thì tất cả đều giật nảy mình, tiểu tử này lại dám nói chuyện với Sở A như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ đắc tội người giàu nhất Bắc Hải sao? Nhưng từ lời của Hướng Nhật lại lập tức nghe ra được một điều, hắn gọi Sở A là bá phụ, chẳng lẽ giữa hai người có quan hệ thân thích gì?

Sở nhị thiếu gia dùng ánh mắt đố kị liếc Hướng Nhật một cái, rồi lập tức quay đầu đi chỗ khác.

Nhưng thật ra Sở A hình như không nghe ra giọng điệu giễu cợt của Hướng Nhật, trầm giọng nói:

- Có gì phiền phức không, nhà đã mua được chưa?

Hướng Nhật đang định lên tiếng, lại liếc thấy ánh mắt cầu khẩn hướng về phía mình của mỹ nữ má lúm đồng tiền cùng vẻ mất tự nhiên của Phương quản lý và mấy cô gái phụ trách việc bán nhà bên cạnh, lập tức sửa lời:

- Không vấn đề gì.

Cũng không phải Hướng Nhật sinh lòng thương hương tiếc ngọc, mà là chẳng thèm so đo những chuyện này, bởi vì hắn biết, chỉ cần hắn hơi lộ ra chút bất mãn, có lẽ tất cả bọn họ đều sẽ bị sa thải, Hướng Nhật cũng không muốn làm phường tiểu nhân.

Mấy cô gái phụ trách việc bán nhà vốn đang thấp thỏm bất an, nghe Hướng Nhật nói như vậy, nhất thời tất cả đều nhìn hắn đầy cẳm kích, ánh mắt cũng dần dần trở nên nóng bỏng. Từ thái độ của Sở A đối với hai người Hướng Nhật và Sở nhị thiếu gia, Sở Nhị thiếu gia chắc chắn không có cân lượng bằng vị thanh niên ăn mặc bình thường này, các nàng đương nhiên phân biệt được ai hơn ai kém.

- Vậy thì tốt.

Sở A cũng không hỏi hắn mua nhà ở đâu, trên thực tế, sao hắn lại không nhìn ra Hướng Nhật nghĩ một đằng nói một nẻo cơ chứ? Chẳng qua là không muốn vạch trần mà thôi, với sự già dặn của hắn, kết hợp với cảnh tượng hắn nhìn thấy lúc mới vào cửa, đương nhiên có thể đoán được đại khái.

- Được rồi, cậu cứ xem nhà đi, có gì cần thì nói với Phương Đường, ta tiếp bạn cũ một chút.

Đối mặt với sự lãnh đạm của Hướng Nhật, Sở A cũng không cố nhiệt tình làm gì, trên thực tế cũng không cần làm vậy.

Phương Đường có phần vừa mừng vừa lo, không ngờ chủ tịch lại nhắc đến tên một quản lý nho nhỏ như hắn, điều này làm hắn hưng phấn hơn cả việc được phát một khoản tiền thưởng lớn. Có thể được chủ tịch nhớ tên hơn nữa còn trọng dụng, đó chính là vốn liếng để nhanh chóng lên chức. Hắn nhìn Hướng Nhật mà như nhìn mỹ nữ vậy, ánh mắt hết sức nóng bỏng.

Sở A lại trước khi đi còn dặn dò người trẻ tuổi này một tiếng, cái này rõ ràng không dành cho người bình thường, ngay cả Sở nhị thiếu gia thân là cháu ruột của Sở A cũng không được đãi ngộ như vậy. Mỹ nữ má lúm đồng tiền cùng mấy cô gái phụ trách việc bán nhà đã không chỉ nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt nóng bỏng, có vài người còn ném cho Hướng Nhật ánh mắt câu hồn, các nàng cũng rất hối hận, tại sao vừa rồi không phải là các nàng tiếp đãi người trẻ tuổi này, nếu lại đối xử với hắn tốt hơn một chút, nói không chừng có thể thân cận với chàng rể kim quy này.

Sở nhị thiếu gia càng thêm đố kị Hướng Nhật, hắn quả thật chưa từng được đãi ngộ như vậy, bình thường Sở A tỏ ra hơi tươi cười với hắn cũng đã không tệ rồi, lại càng không cần phải nói đến chuyện lúc rời đi còn dặn dò hắn một chút.

Hướng Nhật cũng không biết mình từ một người bình thường trong chớp mắt đã biến thành chàng rể “nóng” trong mắt mấy cô gái, thấy Sở A sắp rời đi, hắn vội mở miệng gọi giật lại:

- Sở bá phụ xin chờ một chút.

Sở nhị thiếu gia nhất thời tim đập thình thịch, vừa rồi chính hắn ngang nhiên mạt sát Hướng Nhật, giờ không phải tên này muốn gây phiền toái cho mình đấy chứ?

- Còn việc gì à?

Sở A quay đầu nhìn Hướng Nhật, ánh mắt cũng hơi híp lại, hình như có xu hướng học theo Trứu lão đầu bên cạnh.

Hướng Nhật không trả lời Sở A, mà nhìn về phía Trứu lão đầu bên cạnh hắn:

- Vị này là Trứu Chính Long phải không?

Chương 663: Chuyện đó là chuyện gì?

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch giả: Sở Phong

Biên dịch: dendaycung

Biên tập: Phong Lưu Bang

Nguồn: www.tangthuvien.com

Bị gọi một cách cộc lốc, phía sau cũng không kèm theo từ nào thể hiện sự kính trọng như "Lão tiên sinh", nhưng Trứu lão đầu không để ý chút nào, hoặc là nói không biểu hiện ở trên mặt:

- Đúng, tiểu huynh đệ, cậu tìm ta có chuyện gì à?

- Thật ra thì cũng không có việc gì, chẳng qua là cảm giác được Trứu gia sắp tới có thể sẽ không được yên ổn, Trứu tiên sinh tuổi tác cũng đã cao, hãy chiếu cố tốt cho thân thể của chính mình.

Hướng Nhật dĩ nhiên sẽ không có lòng tốt như vậy, chẳng qua là muốn ám chỉ cho Trứu lão đầu biết, đừng để đến lúc trong nhà xảy ra chuyện cũng không biết đã đắc tội với người nào.

Trứu Chính Long cho dù có khôn khéo như thế nào cũng không thể đoán được ý nghĩa những lời này của Hướng Nhật, mặc dù nghe được trong giọng nói có mang theo một chút cười trên nỗi đau khổ của người khác, nhưng y căn bản là không nhận ra người trẻ tuổi này, hơn nữa ý tứ trong lời nói của đối phương cũng không giống như có ác ý, dường như là có thiện ý muốn nhắc nhở Trứu gia của mình sắp tới đây có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó?

- Cảm ơn tiểu huynh đệ đã quan tâm.

Nhìn trên mặt mũi của Sở A, Trứu lão đầu rất khách khí nói lời cám ơn.

Sở A cũng tương tự không nghĩ ra tại sao Hướng Nhật lại nói những lời này, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, mà là dẫn theo Trứu lão đầu đi vào trong đại sảnh.

Hai nhân vật truyền kỳ đi khỏi, Phương Đường bản thân là quản lý chính là người phụ trách cao nhất ở đây, lại có Sở A dặn dò, tự nhiên đối với Hướng Nhật không dám chậm trễ, nhận lấy công việc tiếp đãi của mỹ nữ má lúm đồng tiền, dường như là có chút cúi đầu mà nói chuyện với Hướng Nhật:

- Thật xin lỗi, còn chưa có thỉnh giáo quý tính của tiên sinh.

- Họ Hướng.

Hướng Nhật nhàn nhạt trả lời, mấy người này thay đổi như vậy, hắn dĩ nhiên biết được tất cả là bởi vì ảnh hưởng của Sở A.

- Có tư liệu loại biệt thự ở khu trung tâm hay không?

- Có, tôi sẽ đi lấy ngay cho ngài, Hướng tiên sinh xin chờ một chút.

Mỹ nữ má lúm đồng tiền đứng một bên liền giành trước lời nói, có cuộc nói chuyện giữa Hướng Nhật cùng với Sở A vừa rồi, nàng bây giờ đã quên hết lúc nãy đã nói muốn mua biệt thự ở khu trung tâm chính là khu nhà cấp cao thì cần phải có người tiến cử, nhìn cũng không thèm nhìn một cái Sở nhị thiếu gia ở bên cạnh, vội vội vàng vàng đi lấy tài liệu.

Phương Đường cũng không trách nhân viên đoạt công việc của mình, đi theo bên cạnh Hướng Nhật cùng hắn tán gẫu, thay đổi phương pháp muốn thăm dò thân phận của Hướng Nhật. Mặt khác, mấy nữ nhân viên khác cũng thông minh chạy đi pha trà, còn lại tất cả đều vây quanh bên người Hướng Nhật, hoàn toàn đem nhân vật chính mới vừa rồi là Sở nhị thiếu gia gạt sang một bên.

Sở nhị thiếu gia tức giận, đây vốn phải là đãi ngộ chỉ hắn mới có, không nghĩ tới chỉ chớp mắt đã thay đổi nhân vật chính. Hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Hướng Nhật nhìn hết ở trong mắt cũng không nói thêm cái gì, không nghĩ tới vừa mới đi đến cửa ra, Sở nhị thiếu gia liền nhanh chóng bước quay trở lại, đứng ở trước mặt Hướng Nhật vừa lại khôi phục cái tư thế cao ngạo quần lụa áo là:

- Đừng tưởng rằng quen biết nhị thúc của ta thì có cái gì hơn người, ngươi chỉ là ngoại nhân, nhưng ta là cháu ruột của ông ấy!

- Ta có nói qua cái gì không đúng sao?

Hướng Nhật lạnh lùng nói, vốn là nhìn mặt mũi của bố vợ tương lai nên hắn còn không có ý định cùng với cái tên có thể là anh họ của Sở Sở này đi so đo, không nghĩ tới tên này còn muốn chủ động đi trêu chọc mình, điều này khiến cho Hướng Nhật rất không thoải mái:

- Sở nhị thiếu gia phải không? Ngươi có phải hay không cháu ruột của Sở A cũng không có liên quan với ta, chẳng qua nếu như ngươi có ý định ở trước mặt ta huênh hoang như lời mà nói, như vậy hậu quả sẽ chỉ có một...

"Bốp" một cái tát mạnh trực tiếp in lên mặt của Sở nhị thiếu gia, khiến cho hắn lảo đảo ngã lăn ra sàn nhà.

Nhất thời những người bên cạnh bị một cái tát này khiến cho như nằm mộng, mấy cô gái phụ trách bán nhà sợ hãi nhìn về phía Hướng Nhật, không tự chủ mà lui một bước về phía sau. Phương quản lí có chút lúng tùng cùng không được tự nhiên, nhưng không có ý định muốn đứng ra khuyên can. Từ mới vừa rồi nghe cuộc nói chuyện của Sở A, hắn rõ ràng cảm nhận được thanh niên ở trước mặt trông có vẻ bình thường này so sánh với vị Sở nhị thiếu gia quần lụa áo là được Sở A coi trọng hơn rất nhiều.

Sở nhị thiếu gia vốn ở trong lòng còn bực bội, hiện tại ở trước mặt nhiều người như vậy lại bị mất mặt lớn như vậy, lúc này đúng là quá xấu hổ. Nhìn Hướng Nhật mà trong ánh mắt bắn ra vô số tia oán độc cừu hận:

- Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Rồi chật vật mà chạy ra khỏi cửa.

o0o

Khu biệt thự Chân Long, ở trước cửa khu nhà cấp cao số 58, Hướng Nhật do dự nên hay không nên ấn chuông cửa. Bởi vì hôm nay cũng không phải chủ nhật, Hác Tiện Văn chắc sẽ ở trên lớp, phỏng chừng ở trong nhà cũng chỉ có Hác phu nhân. Mà từ sau sự kiện lần trước Hác phu nhân bị bắt cóc, còn thiếu chút nữa bị cường bạo, quan hệ giữa Hướng Nhật cùng với Hác phu nhân cũng không còn được hài hòa như lúc ban đầu mới đến làm gia sư, hắn chỉ sợ đến lúc hai người ở cùng một chỗ sẽ không được thoải mái.

Suy nghĩ một chút, Hướng Nhật quyết định ấn xuống chuông cửa, nếu đã tới đây mà lại không đi vào gặp mẹ vợ tương lai thì thật cũng có chút không đúng.

Nhấn chuông cửa xong, cửa rất nhanh được mở ra, mà người mở cửa lại là nha đầu Hác Manh. Nhìn thấy Hướng Nhật rõ ràng rất kinh hãi, nhưng lập tức hoàn toàn lại biến thành một vẻ mừng như điên, tiến lên ôm lấy cánh tay Hướng Nhật, mắt híp lại như vầng trăng khuyết đến mức gần như không còn nhìn thấy ánh mắt:

- Lão sư, sao anh lại tới đây?

- Em không lên lớp sao?

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của tiểu nha đầu, trong mắt Hướng Nhật lộ ra thần sắc cổ quái.

- Em xin nghỉ ốm.

Hác Manh hiện lên vẻ mặt dường như điều này là đương nhiên.

Hướng Nhật có chút không biết nói gì, nhìn bộ dạng của nha đầu này đang rất vui vẻ, làm sao có thể bị bệnh? Phỏng chừng là không muốn đi học cho nên cố ý kiếm cớ muốn ở nhà.

- Mẹ em đâu?

- Mẹ đến công ty rùi.

- Chị em đâu?

Hướng Nhật cũng thuận miệng mà hỏi.

"Suỵt !!!"

Hác Manh đột nhiên làm ra cái thủ thế không được lên tiếng, hai mắt lén liếc nhìn lên trên lầu.

- Làm sao vậy, làm gì như kẻ trộm vậy?

Hướng Nhật trong lòng vui mừng, nhìn như vậy dường như là Hác Tiện Văn cũng ở nhà.

- Tỷ tỷ ở trên lầu, chúng ta không nên ầm ĩ đến nàng.

- Cái gì, chị em cũng không đi học?

Hướng Nhật làm ra vẻ kinh ngạc hỏi, cũng học bộ dạng của tiểu nha đầu, hạ thấp thanh âm xuống.

- Đúng vậy, chúng ta nhỏ giọng một chút, nếu không để cho chị ấy nghe được thì sẽ rất thảm.

Hác Manh nắm áo của Hướng Nhật, chuẩn bị kéo hắn đến ngồi ở ghế sa lon trong phòng khách.

Hướng Nhật vừa đi theo nàng vừa nói:

- Chị em làm sao không có đi học?

- Hí hí, chị ấy cũng bị bệnh.

Tiểu nha đầu cười một cách quỷ dị.

- Bị bệnh?

Hướng Nhật nhất thời khẩn trương hẳn lên, nhưng hắn biết Hác Tiện Văn cũng không giống như muội muội của nàng vì muốn ở nhà mà phải giả bộ bị ốm, nếu không đi học thì thật đã có thể bị bệnh, nhìn thấy tiểu nha đầu có chút vui khi người gặp họa, Hướng Nhật tức giận nói:

- Chị em bị bệnh thì em rất cao hứng đúng không?

- Đâu có! Em là đang lo lắng cho tỷ tỷ mà.

Tiểu nha đầu nhăn lại cái mũi đáng yêu, nhưng sự hưng phấn trên mặt của nàng đã hoàn toàn bán đứng nội tâm ý nghĩ của nàng.

Hướng Nhật nhìn thế nào cũng không thấy bộ dáng của nàng là đang lo lắng, nha đầu này đúng là vô tâm, sớm muộn gì cũng phải dạy dỗ nàng một chút, bất quá bây giờ đi xem bệnh tình của lão bà vẫn quan trọng hơn:

- Anh đi thăm chị em một chút, một mình em ngoan ngoãn ở chỗ này đi.

- Không được!

Tiểu nha đầu vội vàng ôm chặt lấy cánh tay của Hướng Nhật, trong mắt thay thế bởi kính sợ đó là thần sắc đề phòng.

- Làm sao vậy?

Nhìn tiểu nha đầu quấn tay quấn chân, Hướng Nhật cũng sợ cường ngạnh tránh ra sẽ đả thương đến nàng.

- Hừ, anh cho là em không biết sao? Anh và chị của em liếc mắt đưa tình, hiện tại chị em bị bệnh, anh càng dễ dàng đắc thủ rồi, chẳng may hai người làm ra cái chuyện gì thật xin lỗi đối với em thì phải làm sao bây giờ?

Tiểu nha đầu làm ra bộ dạng đề phòng lão công nhà mình đi ra ngoài ăn vụng.

Hướng Nhật nhất thời liền hết chỗ nói, nha đầu này ý nghĩ cũng không đàng hoàng, cái gì gọi là việc xin lỗi đối với nàng? Chuyện đó là chuyện gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro