Dinh Cap Luu Manh 664-666

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đỉnh Cấp Lưu Manh

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑

邪)

Chương 664 - Trúng độc

Dịch: no_dance8x

Nguồn: Tàng Thư Viện

Thật vất vả lắm Hướng

Nhật mới có thể thoát

khỏi nha đầu Hác Manh

kia, hắn đang rón rén

bước trên lầu hai, hướng

tới phòng của Hác Tiện

Văn, cũng không gõ cửa,

mà trực tiếp đẩy cửa tiến

vào.

Phòng khách rất gọn gàng

sạch sẽ, nhưng Hác Tiện

Văn lại không ở đó, Hướng

Nhật ngưng thần lắng

nghe, từ phòng ngủ trong

truyền ra tiếng thở nhẹ

cùng tiếng nhạc phát ra từ

máy.

Tựa như một tên trộm,

Hướng Nhật tựa vào

tường, ánh mắt xuyên qua

khe hở của cánh cửa, quả

nhiên nhìn thấy Hác Tiện

Văn đang nằm ở trên

giường, chính là rất khác

với lúc bình thường, lúc

này Hác Tiện Văn trên mặt

có chút tái nhợt, kính mắt

cũng đã tháo xuống, lộ ra

vẻ nhu nhược đặc trưng

của nữ hài tử.

"Cốc Cốc Cốc." Hướng Nhật

nhẹ nhàng mà gõ gõ cửa,

nguyên bản hắn tính đột

nhiên xuất hiện trước mặt

Hác Tiện Văn, nhưng sau

khi nhìn thấy bộ dạng

nàng như vậy lại sợ kinh

động nàng.

"Là Tiểu Manh sao?" Hác

Tiện Văn cũng không có

ngẩng đầu, lúc này cùng

nàng ở nhà, cũng chỉ có

muội muội bướng bỉnh kia

mà thôi.

"Văn Văn, là ta." Hướng

Nhật mở miệng, chậm rãi

đẩy cửa tiến vào.

Nghe được thanh âm quen

thuộc của nam nhân, Hác

Tiện Văn sửng sốt một

chút, nhưng ngay sau đó

quay đầu nhìn về phía cửa,

ánh mắt lộ vẻ không dám

tin cùng kinh hỉ cực kỳ:

"Anh đã trở lại?"

"Ừ, ngày hôm qua vừa

mới xuống máy bay, em

sinh bệnh à?" Hướng Nhật

bước nhanh đến, ngồi

xuống bên mép giường,

một bàn tay sờ trán Hác

Tiện Văn.

"Chỉ là có chút không thoải

mái." Hác Tiện Văn cầm lấy

kia bàn tay to lớn đang ôn

nhu dán tên trán của

mình, tuy cảm giác so với

trán mình lạnh hơn một

chút, nhưng lại đem đến

cho nàng cảm giác an tâm.

"Em đã gặp bác sĩ chưa?"

Hướng Nhật cùng Hác Tiện

Văn đích cảm giác rất khác

nhau, trán của nàng so với

tay hắn nóng hơn, dấu

hiệu này cho thấy, Hác

Tiện Văn quả thật phát sốt

rồi.

"Em vừa mới uống thuốc

xong."

"Vậy là em vẫn chưa gặ

bác sĩ?" Nghe Hác Tiện Văn

đáp vậy, Hướng Nhật tự

nhiên hiểu được nàng

đang muốn lảng tránh vấn

đề này.

"Anh cùng em đi bệnh

viện." Cũng không phải

hắn đem chuyện bé xé ra

to, mà là hắn không hy

vọng nữ nhân của mình

xảy ra bất cứ nguy hiểm

nào, cho dù là một chút

bệnh tật nho nhỏ, hắn

cũng rất đau lòng.

"Em không muốn đi." Hác

Tiện Văn lắc lắc đầu, hai

mắt gắt gao nhìn chằm

chằm nam nhân, trong

mắt lộ vẻ ôn nhu.

"Nghe lời anh." Hướng

Nhật bị nàng nhìn, trong

lòng mềm nhũn, cưng

chiều sờ sờ tóc nàng.

"Anh ở đây cùng em nói

chuyện một lát được

không?" Hác Tiện Văn ánh

mắt vẫn tràn ngập nhu

tình nhìn hắn, trong giọng

nói mang theo một tia

khẩn cầu cũng nũng nịu.

"...Được rồi, nhưng mà sau

khi nói xong em phải lấy

được bệnh viện đấy."

Hướng Nhật làm ra vẻ

nhượng bộ, hắn cũng biết,

có một vài thời điểm, nữ

nhân là động vật cảm tính.

"Đột nhiên em lại không

muốn nói." Hác Tiện Văn

chủ động đem thân thể

mình tựa vào trong lòng

nam nhân, khóe miệng

mỉm cười ngọt ngào.

"Em là vì không muốn đi

bệnh viện mà tìm cớ sao?"

Hướng Nhật có chút dở

khóc dở cười, nhưng cảm

nhận được thân thể mềm

mại trong lòng mình, tay

hắn cũng nhẹ nhàng mà

đặt lên trên vòng eo mảnh

khảnh của Hác Tiện Văn.

"Bị anh nhìn thấu rồi."

Không có vẻ giác ngộ khi

bị vạch trần, Hác Tiện Văn

cầm lấy tay của nam nhân

trên eo mình bồi hồi, lại có

chút ngượng ngùng nói.

"Văn Văn." Hướng Nhật

nhẹ nhàng mà kêu một

câu, cũng cầm bàn tay nhỏ

bé của Hác Tiện Văn, đặt

lên mặt mình vuốt nhẹ

một cái, cảm thụ chút xúc

cảm nhẵn nhụi trơn mềm.

"Dạ." Nhìn nam nhân, Hác

Tiện Văn cũng không dấu

ý nghĩ của mình, gật gật

đầu thật mạnh, đang

chuẩn bị nói chuyện, đột

nhiên không hề báo trước

ho khan một tiếng, trên

mặt cũng xuất hiện vẻ

ửng hồng kỳ lạ, thân thể

mềm nhũn, ngã vật lên

trên người nam nhân.

"Văn Văn, em làm sao vậy,

đừng dọa anh." Hướng

Nhật hoảng sợ, nhanh

chóng đỡ lấy thân thể

mềm mại không xương

của Hác đại tiểu thư, bàn

tay nhanh chóng sờ trán

nàng, cảm giác so với khi

nãy còn nóng hơn một

phần.

"Không được, anh phải lập

tức đưa em đi bệnh viện."

Hướng Nhật ôm lấy thân

thể của nàng, vội vàng lao

ra phòng.

Ở dưới nhà, vừa nghe

được tiếng bước chân, Hác

Manh vội vàng đứng lên,

vẻ mặt hưng phấn chuẩn

bị tiến đến, lại nhìn thấy

lưu manh đang cùng tỷ tỷ

của mình ôm ôm ấp ấp

thân mật xuống lầu, thấy

một màn kinh người này,

nàng liền trừng mắt nói:

"Lão sư, các ngươi..."

"Ta đưa nàng đi bệnh

viện." Hướng Nhật hiện tại

cũng không muốn cùng

nha đầu kia nói chuyện

tào lao, nhanh chóng ôm

hác đại tiểu thư ra khỏi

nhà.

May mà trong khu biệt thự

Chân Long cũng có một

phòng khác tư nhân cao

cấp, theo chỉ dẫn của Hác

Manh, Hướng Nhật rất

nhanh đem Hác Tiện Văn

đến phòng khám đó.

Trong phòng khám tổng

cộng chỉ có một bác sĩ

cùng hai hộ sĩ, bác sỹ là

một nữ nhân khoảng

chừng hơn ba mươi tuổi,

bộ dạng rất có tư sắc, hai

hộ sĩ còn rất trẻ, cũng xinh

đẹp không kém.

Nhìn thấy Hướng Nhật vội

vàng ôm một nữ hài tử

tiến vào, bác sĩ cùng hai

nàng hộ sĩ kia cũng không

dám chậm trễ, vội vàng

tiến ra đón, các nàng cũng

biết những người nơi này

không phú cũng quý, vạn

nhất xảy ra chuyện gì

đáng tiếc, các nàng gánh

cũng không nổi.

Hướng Nhật đem người

giao cho hai hộ sĩ, lại cùng

bác sĩ chỉ huy đưa Hác Tiện

Văn vào phòng cấp cứu,

sau đó ở bên ngoài chờ

đợi.

Một lát sau, mới nhìn thấy

nữ bác sĩ rất có tư sắc kia

thần sắc nghiêm túc đi

đến.

"Bác sĩ, nàng không có việc

gì chứ?"

Nhìn thấy ánh mắt của

Hướng Nhật, nữ bác sỹ cân

nhắc một chút mới nói:

"Cố ấy bị điểm chút phong

hàn, không có việc gì lớn,

nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?" Hướng

Nhật cơ hồ nhịn không

được muốn động thủ.

"Nàng trúng độc.?"

Chương 665: Hóa đá

Biên: chandoiwa

Sưu tầm bởi Top123.vn

“Trúng độc?” Hướng Nhật biến sắc,đột nhiên túm lấy tay nữ bác sĩ: “Có nghiêm trọng không?”

“A” Nữ bác sĩ đột nhiên bị nam nhân trước mặt bóp tay đau nhói,nhưng có thể hiểu được hành động của đối phương,vừa giẫy tay ra nói: “Anh yên tâm,chẳng qua trúng độc một chút Cách(Cd:Cadmium),ta đã dùng khuê đồng(không biết cái gì,ai biết thì chỉ để mình sửa) giải độc cho nàng,chỉ cần thở ô xi và nghỉ ngơi một lúc là khỏi.

“Cảm ơn bác sĩ” Hướng Nhật vội vàng buông tay,vẻ mặt cũng giãn ra nói: “Bác sĩ,tại sao nàng trúng độc,chính là loại độc Cách(Cadmium) mà cô nói?”

Nói đến vấn đề chuyên môn của mình,nữ bác sĩ hiển nhiên kiến thức không thường,nếu không nàng cũng không thể mở được phòng khám tư nhân tại chốn giàu sang phú quý này: “Cách không phải là nguyên tố thiết yếu của cơ thể,thường là từ bên ngoài,thông qua thức ăn,nước uống cùng không khí vào cơ thể người.Cách cùng các vật làm bằng Cách đều có chút độc tính,nếu không cẩn thận dùng phải,sẽ nuốt đau,ho khan,váng đầu,mệt mỏi,sốt,...” 

“Được rồi,những cái này không cần nói,cho ta biết vì sao nàng trúng độc?”Hướng Nhật cũng không muốn ở đây nghe nữ bác sĩ tụng kinh,hắn chỉ muốn biết Hác Tiện Văn vì sao trúng độc để còn biết để lần sau còn tránh.

“Anh nghĩ đây là bị trúng độc?”Mặc dù nữ bác sĩ không có ý nhấn mạnh nhưng Hướng Nhật làm sao không hiểu,ánh mắt thoáng lạnh lẽo.

Nữ bác sĩ tránh ánh mắt của Hướng Nhật,không nói gì,hiển nhiên là gật đầu.Biệt thự Chân Long là đâu,nàng hiểu rất rõ,hơn nữa những kẻ giàu sang kia về mặt xấu xa chỉ hơn chứ không kém người thường.Giống như việc trúng độc này,nói không chừng là liên quan đến một tin tức rợn người,nàng không muốn phiền toái nên tự biết tránh đi. 

Hướng Nhật cũng không cần nữ bác sĩ đáp lại,từ hành động của cô hắn đã rõ,không nghĩ tới hắn đi vắng mấy ngày,đã có người hạ thủ với nữ nhân của hắn,cứ việc giờ chưa biết đối phương là ai,nhưng mà để hắn tìm ra,Hướng Nhật nhất định cho hắn hối hận vì đã sinh ra trên đời.

“Tôi có thể nhìn nàng một chút không?”lòng đã quyết, Hướng Nhật cũng không nói gì thêm với nữ bác sĩ,trước mắt quan trọng là sức khỏa của Hác đại tiểu thư. 

“Được”Nữ bác sĩ hiển nhiên không ngăn cản,mặc dù Hướng Nhật ăn mặc bình thường,nhưng có thể đặt chân vào khu biệt thự Chân Long đều không phải người thường.

Tiến vào bên trong phòng cấp cứu,Hác đại tiểu thư vẫn nằm trên bàn mổ,mũi chụp ống thở,trên người phủ một lớp chăn mỏng.So với lúc trước thì đã có chút huyết sắc,Hướng Nhật cũng yên tâm.

Thấy nam nhân đi vào, Hác đại tiểu thư cố sức ngồi dậy,Hướng Nhật vội vàng đỡ nàng: “Thân thể không tốt,nằm im nào”.

Hác Tiện Văn cũng không vì thế mà nằm xuống,thuận thế tựa vào lồng ngực nam nhân,dùng mặt áp sát vào cảm thụ hơi ấm nơi lồng ngực.

“Văn Văn...”Trong lòng Hướng Nhật thoáng động.

“Ừm”Nghe được nam nhân nói với mình,Hác Tiện Văn ôn nhu đáp một tiếng.

“Mấy ngày qua em vẫn đi học sao?”Nghĩ một chút,Hướng Nhật quyết định nên hay không nói cho nàng chuyện bị hạ độc,hỏi bâng quơ,hắn cũng không muốn trong lòng Hác Tiện Văn bị ám ảnh.

“Ừ.Trừ buổi sáng thấy bị cảm mới không đi”Hác Tiện Văn cũng nghĩ rằng nam nhân quan tâm chuyện học hành của mình,cũng không nghĩ nhiều.

“Kia...Có chuyện gì khác lạ không?”Hướng Nhật rốt cục nhịn không được.Hắn thật sự rất muốn tìm ra hung thủ. 

“Cái gì lạ?”Hác Tiện Văn từ trong lồng ngực nam nhân ngẩng đầu lên,ánh mắt nghi ngờ,rõ ràng là việc nam nhân hỏi có ẩn ý. 

“Em đừng suy nghĩ nhiều,anh chỉ muốn biết chuyện gần đây,có phát sinh chuyện không vui hay không”Dưới ánh mắt sắc bén quyến rũ đầy soi mói của Hác Tiện Văn,Hướng Nhật không khỏi chột dạ.

‘Đều tốt cả”Hác Tiện Văn lắc đầu,mặc dù vẫn nghi ngờ lời nam nhân,nhưng nàng cũng khéo léo nên không hỏi tới.Bởi vì nàng biết,nếu nam nhân muốn nói thì không giấu.Nếu đã không nói hẳn phải có lí do. 

“Ừ,vậy thì tốt”Hướng Nhật nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Hác Tiện Văn,hắn biết vừa rồi mình hỏi quá lộ liễu,nhất định Hác Tiện Văn sẽ hoài nghi,nghĩ lại chuyện này nên bàn bạc kĩ,chờ hỏi mấy nàng kia,các nàng ở chung với Hác Tiện Văn hẳn sẽ biết.

“Hướng Quỳ,em muốn biết cuộc sống của anh mấy ngày ở Hàn Quốc”Hướng Nhật không hỏi tiếp,Hác Tiện Văn vẻ mặt cực kì hứng thú.

“Thật ra là vầy,trừ không hiểu điểu ngữ(tiếng chim:hơi khinh người) những cái khác bình thường,không có gì đặc biệt xảy ra”Hướng Nhật tự nhiên là cắt xén,đúng là lúc trước hắn lo lắng,không muốn làm Hác đại tiểu thư bị ám ảnh.

“Không có cô em xinh đẹp nào sao?”Hác Tiện Văn nháy mắt, hơi có chút gian xảo đáng yêu.

“Cái này...”Có lẽ không có lòng dạ nào mà nói,lại làm cho Hướng Nhật lâm vào thế khó xử,gái đẹp,quả thật không ít,tiểu mỹ nữ **,Ái Lệ Ti,Lạc Phi Tử,thậm chí hai tiểu nha đầu Đại Đảo Vưu Kỷ Tử cùng Anh Tỉnh Á Mỹ,đều cùng Hướng Nhật tiếp xúc.Cho nên mỗi lần bị Hác Tiện Văn hỏi,Hướng Nhật liền có tật giật mình cảm thấy đói bụng,nhất là lúc chưa được ăn.

‘Anh cũng biết,em cũng không ngại”Từ nét mặt nam nhân,Hác Tiện Văn tự nhiên cũng biết chút ít,nhưng nàng cũng không để ý,đối với hoa tâm của hắn,nàng sớm đã rõ,huống chi nàng chính là mình chứng sờ sờ ra là “Vợ cả” thừa nhận “vợ lẽ”.

“Thật xin lỗi”Hác đại tiểu thư an ủi,cũng không khiến Hướng Nhật yên lòng,ngược lại càng cảm thấy áy náy.Rốt cuộc tu ra phúc mấy đời mà lại lọt vào mắt xanh cô gái dịu dàng như vậy.

“Hướng Quỳ,anh có biết em thích anh ở điểm gì không?”Thấy hắn bối rối,Hác Tiện Văn bắt đầu lái sang chuyện khác.

“Điểm gì?”Hướng Nhật quả thật cảm thấy hấp dẫn.

“Chính là hoa tâm của anh” vẻ mặt Hác Tiện Văn thành thật.

“Hoa tâm?”Hướng Nhật nhất thời ngạc nhiên,cô bé này,chẳng lẽ không chịu lui à?Vừa đưa tay sờ trán Hác đại tiểu thư,vừa phát hiện khóe miệng nàng nở nụ cười.Tâm vừa động thì đã biết dụng ý của nha đầu này,nhưng lại ra vẻ tức giận nói: “Tốt,lại dám giễu cợt lão công,phải dùng gia pháp?”

“Gia pháp là gì?”

“Đánh đòn!”Lời lẽ cứng rắn,đã nghe “ba”một tiếng thanh thúy vang lên,mặt Hác Tiện Văn đỏ ửng một mảnh,cứ việc nam nhân ra tay rất nhẹ nhàng,nhưng mà từ mông truyền đến cảm giác tê dại vẫn làm nàng không hết ngượng ngùng.

“Nói,sau này còn dám tái phạm nữa không?”Hướng Nhật dùng thanh âm sắc lạnh hỏi.

Đối mặt với trò kịch của nam nhân,đôi mắt Hác Tiện Văn đảo qua liên hồi,đột nhiên kéo ống thở xuống,ngẩng đầu hướng bờ môi anh đào đi tới.

“Ưm”Bất ngờ không đề phòng Hướng Nhật chỉ cảm thấy từ miệng truyền đến một trận ngọt ngào.

“Chị,chị không sao chứ,em vào nè!” Cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra, tiểu nha đầu Hác Manh vẻ mặt khôn khéo xuất hiện trước cửa,nhìn thấy cảnh này nhất thời hóa đá.

Chương 666 : Mất tích 

Biên: chandoiwa

Sưu tầm bởi Top123.vn

" Tiểu nha đầu, chẳng lẽ ngươi không biết là trước khi vào phòng phải gõ cửa trước sao?" Hướng Nhật không biết phải nên cười hay tức giận, bất quá cũng chẳng có chút khó xử. Tuy để tiểu nha đầu phát hiện ra chuyện "xấu" của mình và tỷ tỷ của nàng, nhưng đây cũng là chuyện sớm muộn. Hơn nữa, với trình độ da mặt dày của hắn, cái "Gian tình" này bất quá cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

"Các người..." Tiểu nha đầu cũng chẳng biết phải làm sao khi nhìn thấy đôi nam nữ đang ôm nhau kia, một người là thân tỷ, còn một người lại là lưu manh lão sư rất có hảo cảm của mình, hốc mắt đã tựu đỏ lên.

"Manh Manh". Hác Tiện Văn thật cũng là chưa thấy nam nhân nào da mặt dày như hắn, từ lúc nghe tiếng bước chân của Hác Manh, nàng đã nhanh chóng đẩy Hướng Nhật ra, nhưng thủy chung vẫn là chậm một bước, bị tiểu nha đầu bắt gặp chuyện tốt. Lúc này đối mặt với tiểu muội muội, cũng chỉ mong có cái lỗ nào đó xuất hiện mà chui xuống.

"Tỷ, các người sao lại có thể như vậy..." Cuối cùng cũng là khống chế được nước mắt chực rơi, tức giận chất vấn tỷ tỷ của mình.

Hác Tiện Văn hiển nhiên cũng không hiểu muội muội của mình hỏi ra những lời này là đứng ở lập trường nào, nhưng vô luận như thế nào, nàng cũng không biết trả lời ra làm sao.

"Nha đầu, tới đây" Hướng Nhật hướng tiểu nha đầu vẫy vẫy tay, một mặc hắn giúp Văn Văn giải vây, một mặt cũng muốn ngả bài với Tiểu Manh.

"Chuyện gì?" Tiểu nha đầu nhìn hắn.

"Sau này đừng gọi ta là lão sư nữa, cứ gọi là tỷ phu đi"

"Tỷ phu?" Tiểu nha đầu đến lúc này nước mắt cũng không còn giữ được nữa, khóc nức nở nói "Ta mới không cần... Các ngươi cũng không thèm quan tâm đến sự đồng ý của ta. Ta hận các ngươi." Nói vừa xong che mặt chạy đi.

"Manh manh..." Hác Tiện Văn lên tiếng thì đã muộn, trừng mắt nhìn sang nam nhân có chút ngẩn người bên cạnh "Ngươi còn không mau đuổi theo nàng!"

"Không cần thiết. Tiểu nha đầu kia sớm muộn cũng nghĩ thông suốt thôi." Hướng Nhật cười khổ sờ sờ mũi, hắn mơ hồ đoán được lý do tiểu nha đầu khóc lóc mà chạy đi, đoán chừng cùng mình không tránh khỏi có liên quan. 

"Manh Manh nàng... Có phải hay không lại có hảo cảm với ngươi?" Hác Tiện Văn tự nhiên cũng nhìn ra được, nhưng vẫn không muốn tin tưởng, dù sao rơi vào tay "giặc" một mình mình cũng đủ lăm rồi, không nghĩ ra còn phải bồi thêm tiểu muội muội.

"Văn Văn" nàng đừng suy nghĩ nhiều, nha đầu kia bây giờ còn nhỏ, đoán chừng cũng không biết cái gì gọi là tình yêu" Hướng Nhật không có thừa nhận, dĩ nhiên cũng không có phủ nhận. Trên thực tế, chỉ cần là người sáng suốt, nhắm mắt cũng có thể đoán được là chuyện gì.

"Đi, mang Manh Manh về đây, muội sợ nó lại làm ra chuyện ngu xuẩn" Văn Văn đối với muội muội mình hiểu rõ, không có nghĩ mọi chuyện lại nhẹ nhàng như nam nhân kia nói.

"Vậy còn nàng?" Hướng Nhật cũng do dự nên hay không nên đuổi theo, chỉ là vì không muốn để Hác Tiện Văn ở lại một mình. 

"Muội không không sao, nếu có chuyện muội sẽ gọi điện cho huynh"

"Vậy cũng được, ta kiếm được tiểu nha đầu kia sẽ lập tức trở lại đây cùng nàng"

"Dạ" Chớp chớp đôi mắt, Hác Tiện Văn lại một lần nữa mang lên ống thở.

Ra khỏi phong cấp cứu, Hướng Nhật một đường chạy như điên đến phong khám bệnh ở ngoài, cũng bởi vừa rồi có chút trì hoãn mà giờ không biết tiểu nha đầu chạy đi nơi đâu, ngay cả thân ảnh cũng không thấy.

Lúc này cũng không biết chạy đi đâu tìm, Hướng Nhật cũng chỉ có thể sử dụng biện pháp ngu ngốc nhất, ấy là từng chỗ, từng chỗ mà di tìm. 

Về trước ngôi biệt thự số 58 Chân Long, gõ cửa nửa ngày, áp tai cẩn thận nghe ngóng, kết quả là nửa điểm động tĩnh cũng không thấy, đoán chừng là Hác Manh cũng không có về biệt thự. 

Cẩn thận ngẫm lại cũng là bình thương tức giận bỏ đi, cũng không có quay về nhà, trốn trong phòng mình. Dựa theo quán tính tư duy, nhất định là muốn tìm một địa phương không ai dễ dàng tìm ra được. 

Bất quá Hướng Nhật cùng tiểu nha đầu tuy nói là quen thuộc, nhưng cũng không biết những địa phương nàng hay lui tới. Cùng lắm chỉ la trường học. Nhưng tiểu nha đầu hôm nay lại gửi giấy "Nghỉ ốm", nhất định cũng không đến trường học làm gì.

Cái này thật làm người ta đau đầu mà.

Hay là ngựa chết biến thành ngựa sống, đến trường học, cho dù không tìm được nàng cũng là từ chúng bạn của nàng mà tìm ra được những nơi mà tiểu nha đầu hay đến.

...

Trường trung học Thánh Dục Cường, lúc Hướng Nhật vừa đến cũng là tiết thứ hai vừa hết, nhìn xuyên qua cửa sắt có thể thấy cả rừng học sinh đang ra chơi.

Người gác cổng là một lão gia gần năm mươi tuổi, nhìn bộ dáng gầy teo nhưng có vài phần phong nhã, lịch sự của Hướng Nhật, thế nào cũng không giống với cái loại sống tạm bợ thường xuyên lảng vảng xung quanh trường học, lại nghe hắn nói là tìm muội muội, lão gia suy nghĩ một lát rồi lại đi. 

Phòng học của tiểu nha đầu Hướng Nhật từng đi qua một lần nên cũng dễ dàng tìm đến được.Cưỡi xe nhẹ, đi đường quen, thẳng tiến đến cửa phòng học lớp mười, hắn đang chuẩn bị vào nhưng chợt thấy phía góc hành lang có vài nam sinh đang tụ tập nói chuyện phím bèn tiện đà đi thẳng đến đó.

Sở dĩ có sự thay đổi phương hướng này là bởi trong số nam sinh kia có hai người quen. Một gã đầu nhuộm màu lục phát, còn một gã thì đeo dày những vòng bạc trên tai. Đối với hai gã thiếu niên bất thiên này, tuy chưa tới mức khắc sâu ấn tượng nhưng cũng là khó có thể quên được.

Đi tới gần, đầu xanh vẫn là một mực hăng say chém gió, không chú ý rằng Hướng Nhật đang đi đến gần. 

“Lục Mao” Hướng Nhật hô một câu. 

“Ai… mẹ của hắn chứ…Ôi, đại ca ngài như thế nào lại tới đây?” “Lục Mao”, hay chữ này đối với hắn phải nói là phi thường nhạy cảm, vừa nghe có người lên tiếng gọi là lập tức mở miệng mắng chửi. Nhưng khi nhìn thấy người gọi là Hướng Nhật, sắc mặt trong nháy mắt đã từ tức giận chuyển sang nịnh nọt, kích động, lại có một tia sợ hãi không thể nào có thể che giấu.

Mấy nam sinh bên cạnh đối với công phu biến sắc mặt của Lục Mao cũng là có phần không thể tin nổi. Bọn họ còn chưa nhìn ra được Hướng Nhật có cái gì đáng sợ. Bất quá chỉ có nam sinh tai đeo vòng bạc cùng với Lục Mao gã biết được nam nhân trước mặt này thoạt nhìn không có gì đặc biệt này kinh khủng tới bực nào.

Đối với gã Lục Mao ăn nói lỗ mãn này, Hướng Nhật cũng không muốn cùng hắn so đo, nhàn nhạt mở miệng hỏi “Hỏi ngươi, hôm nay Hác Manh có đến trường học không?”

“Không có, đại ca, hôm nay tiểu đệ đệ không có thấy Hác Manh đến lớp, nghe người ta nói hình như là nghỉ ốm”. Lục mao cẩn thận trả lời, sợ mình có lời nào sai lại chọc giận kinh khủng đại lão đại trước mặt.

“Ngươi có biết Hác Manh thường tới những nơi nào ko?” Hướng Nhật thoáng nhíu mày, nghe Lục Mao trả lời thì quả nhiên tiểu nha đầu kia thực không có đến trường học. 

Lục Mao chân mày nhíu thật sâu, rõ ràng là đang cố gắng suy nghĩ làm sao để có được đáp án mà Hướng Nhật có thể hài lòng. Cuối cùng cũng là vẻ mặt đau khổ đáp “Đại ca, điều này quả thật ta cũng không rõ ràng lắm” Như lại chợt nhớ tới điều gì “Bất quá Tằng Niếp có thể biết, nàng cùng Hác Manh là bạn tốt”

“Như vậy ngươi thay ta gọi Tằng Niếp đến đây” .Nếu không phải có Lục Mao nhắc nhở, Hướng Nhật đúng là đã thoáng quên mất tiểu nha đầu khôn khéo này. Cũng không phải hắn thực sự quên Tằng Niếp, mà là theo lẽ thường ngày Tằng Niếp cùng Hác Manh tiểu nha đầu là thường xuyên đối phó lẫn nhau, liền càng không thể biết. Bất quá ngẫm lại một lần, không phải có câu “Hiểu rõ ngươi nhất không phải là bằng hữu mà chân chính phải lài kẻ địch của ngươi” sao? Nói không chừng Tằng Niếp lại biết tiểu nha đầu đang tại nơi đâu.

Nghe Hướng Nhật phân phó, Lục Mao hướng phòng học đi thẳng tới, làm những nam sinh còn lại không biết lai lịch của Hướng Nhật, cũng không dám mạo hiểm tiếp lời. 

Nam sinh mang khuyên bạc rụt rè sợ hãi từ túi quần Jean rút ra một bao thuốc lá “Đại ca, mời người hút thuốc”

“Ở trong trường mà hút thuốc, ngươi chẳng lẽ không sợ bị phạt sao?” Hướng Nhật tự tiếu phi tiếu nói, những chuyện thế này nghĩ lại ngày xưa hắn thấy cũng nhiều, mà cũng đã từng làm những chuyện hoang đường tựa như thế.

Nam sinh mang khuyên bạc cười xấu hổ, tay cũng không biết là nên đưa ra hay thu lại. Hướng Nhật thấy thế cũng không làm khó hắn nữa “Thu lại đi, Ta không hút thuốc”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro