dinh cap luu manh 979-981

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 978: Tập viết chữ “Tử” đi là vừa (2-end)

- Baka , xem ta giáo huấn ngươi đây!

Tiểu Nhật Bản bị Hướng Nhật kích thích đến phát điên, nhấc cái chân vòng kiềng của hắn xông tới, đồng bạn của hắn cũng không có một người nào ngăn cản, giống như đang chờ xem trò hay... Cái này gọi vui là đại nhân bắt nạt tiểu hài tử. Đương nhiên, đại nhân tự nhiên là tiểu Nhật Bản, tiểu hài tử chính là tên nhàn rỗi Hướng Nhật muốn ăn đòn rồi.

Không thể không nói, bề ngoài của Hướng Nhật quả thực rất lừa tình, ai không biết chân tướng tuyệt đối sẽ nghĩ hắn là một học sinh cấp 3 đang tuổi vị thành niên.

Mắt thấy kịch vui sắp trình diễn, tiểu nha đầu đứng 1 bên không chịu được, tuy nói rất hận chết Hướng Nhật dám đánh mông nàng, nhưng lúc này cũng sẽ không trơ mắt nhìn hắn chịu đòn.

- Ngươi dám!

Tiểu nha đầu chạy đến chắn trước người Hướng Nhật, tốc độ không chậm, so với tiểu Nhật Bản chân vòng kiềng còn nhanh hơn một bước, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm tiểu Nhật Bản đã vọt tới trước mặt.

- Tiểu thư, xin tránh ra, kẻo ta làm ngươi bị thương đấy.

Tiểu Nhật Bản vừa nhìn tiểu nha đầu tóc xanh, thì biết ngay không phải là người Tàu, nghĩ bụng nơi đây là nước Mĩ, nói không chừng nữ hài trước mặt gã này là người Mỹ chính gốc, hắn rất rõ ràng, đánh thằng Tàu Khựa với đánh người Mỹ là hai chuyện khác nhau, đến lúc đó tuyệt đối sẽ bị chết rất thảm a.

- Ngươi dám làm ta bị thương, có tin ta bảo người ta đem ngươi đi đánh cho răng rơi đầy đất không hả!

Tiểu nha đầu nhe 2 hàm răng trắng tinh ra, uy hiếp nói.

Lần này, tiểu Nhật Bản có chút khiếp đảm, nghe ý tứ trong lời nói của tiểu nha đầu, có vẻ như tùy tiện cũng có thể tìm rất nhiều người đến đánh cho hắn răng rơi đầy đất, đối với loại hung ác thế này, thì càng không thể đắc tội được.

- Elie, thì ra là em, tại sao em lại đi cùng mấy đứa Tàu Khựa yếu đuối này vậy?

Nói chuyện vẫn là tên người da trắng cầm đầu, hắn cũng nhìn ra thằng bạn tiểu Nhật Bản không dám xuống tay, bất quá cứ như vậy, hắn sẽ không được xem kịch vui nữa, đây cũng không phải điều hắn hi vọng thấy, cho nên trước tiên đuổi tiểu nha đầu đi đã, trò hay mới tiếp tục được.

- Bell, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm, mấy người Trung Quốc này đều là bằng hữu của ta, ngươi nếu như dám bắt nạt bọn họ, ta sẽ nói cho anh ta biết, ngươi sẽ ghi nhớ lâu lâu đấy.

Tiểu nha đầu nhìn về phía tên thanh niên da trắng ánh mắt gần giống như là ánh mắt khinh bỉ vậy, điểm ấy khiến Hướng Nhật trong lòng có chút an ủi, chí ít tiểu nha đầu này không phải cố ý nhằm vào hắn.

Vừa nghe tiểu nha đầu nhắc tới anh của nàng, tên da trắng có chút biến sắc, mấy người bạn bên cạnh hắn cũng biết đại ca của tiểu nha đầu là ai cũng đều thay đổi sắc mặt, có một người trong số đó lén lút thì thầm vài câu với tên da trắng. Sắc mặt hắn biến hóa mấy lần, sau đó âm tàn nhìn Hướng Nhật cùng nam sinh mặt rỗ mấy người, cuối cùng không cam lòng nói một câu:

- Chúng ta đi!

Tiểu Nhật Bản tuy rằng trong lòng không phục, nhưng lão đại đã lên tiếng, hắn cũng phải rời khỏi theo.

Chuyện này khiến nhóm nam sinh mặt rỗ ba người không ngừng thở phào, thở ra được tảng đá đè nén trong lòng nãy giờ.

Bất quá Hướng Nhật cũng không cho đối phương rời đi nhẹ nhàng như vậy:

- Chờ một chút, chúng ta còn có chuyện chưa tính xong, đã chuẩn bị đi sao?

Hướng Nhật rất rõ ràng, bây giờ đúng là đối phương rời đi, nhưng sau đó nhất định sẽ tìm cách trả thù mình cùng nhóm nam sinh mặt rỗ ba người, bản thân mình đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng nhóm nam sinh mặt rỗ ba người thì khổ sở rồi, bọn họ là học sinh du học để trao đổi kiến thức, căn bản là không biết trốn đi nơi nào, nhất định sẽ bị trả thù vào lúc nào đó. Để ngăn ngừa loại sự tình này phát sinh, không bằng đem sự tình giải quyết luôn.

- Ngươi nói cái quái gì thế!

Tiểu nha đầu có chút lo lắng, bất mãn mà xả Hướng Nhật một câu, hiển nhiên cho rằng Hướng Nhật nhàn rỗi sinh nông nổi kiếm chuyện, hắn không thấy nàng cũng là dựa vào đại ca danh khí mới hù dọa được đối phương bỏ đi sao?

- Elie tiểu cô nương, đứng một bên nhìn đi, đừng can thiệp.

Hướng Nhật mặc dù đối với việc tiểu nha đầu đứng ra bảo vệ rất hài lòng, nhưng nàng chỉ là hảo tâm xử lý chuyện xấu, nếu như chỉ hù dọa bọn người trước mặt kia đi, vậy sau này chỉ có thể rước lấy hậu hoạn vô cùng thôi.

- Mày nói cái gì cơ, thằng Tàu Khựa kia!

Tiểu Nhật Bản phản ứng đầu tiên, nhìn chằm chằm Hướng Nhật, trong ánh mắt lóe hàn quang.

Tên da trắng cầm đầu đang chuẩn bị rời đi cũng dừng bước lại, xoay người nhìn Hướng Nhật, ánh mắt âm lãnh, lại liếc mắt nhìn tiểu nha đầu bên cạnh Hướng Nhật, nói:

- Elie, em xem, lần này không phải là anh muốn gây phiền toái, mà là bằng hữu của em không có ý định buông tha anh đấy nhé.

Nói xong làm điệu bộ lực bất tòng tâm. Tiểu nha đầu sắc mặt cũng âm tình bất định, nhìn Hướng Nhật, thấy vẻ mặt hắn vẫn biểu tình dứt khoát như cũ, âm thầm khẽ cắn môi, nghĩ bụng, ngươi đã muốn mình bị đánh, vậy cứ hảo hảo hưởng thụ một ít giáo huấn đi. Để xem sau đó ngươi còn dám nói lung tung nữa hay không, nhiều lắm cứ đợi đến lúc hắn bị đánh cho rất thảm đã, mình vào ngăn cản là được.

Nghĩ tới đây, tiểu nha đầu không nói thêm lời nào, quay đầu đi, làm ra bộ dạng không có ý định xen vào việc của người khác.

Tên da trắng cầm đầu thấy vậy, trong lòng nhất thời thả lỏng, nhìn Hướng Nhật nói:

- Nhóc con, mày vừa nói gì cơ, nói lại xem nào?

Hướng Nhật híp mắt lại cười rộ lên:

- Ta nói, chúng ta còn có chuyện chưa tính xong, các ngươi đã định đi sao?

- Ah? Vậy mày tính làm thế nào?

Tên da trắng lạnh lùng hỏi thăm.

- Rất đơn giản, trừ thằng tiểu quỷ tử này ta muốn đích thân đánh một trận ra, các ngươi mỗi người đều phải xin lỗi ba người bạn của ta, ta sẽ tha các ngươi rời khỏi đây.

Hướng Nhật vẻ mặt bình tĩnh nói. Những lời này vừa tuôn ra, làm nhóm nam sinh mặt rỗ ba người sắc mặt đại biến, kể cả tiểu nha đầu cũng khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt, người này, không biết chữ "Chết" viết thế nào sao?

Chương 979: Toàn cảnh hiện trường

“Ah? Ngươi xác định?" Lời nói của Hướng Nhật khiến ba người nam sinh mặt đậu và tiểu nha đầu run sợ trong lòng, mà đám thanh niên da trắng thì trong mắt lóe ra hung quang, ánh mắt nhìn hắn như nhìn một người chết vậy.

"Ta nhớ cái lỗ tai của ngươi không có vấn đề." Hướng Nhật mặt không chút thay đổi nhìn hắn, trong lòng cũng đang suy nghĩ, mình phải làm tới trình độ nào thì bọn kia mới kiêng kỵ mà không dám trả thù đây?.

"Rất tốt, tiểu tử Trung Quốc, ngươi làm ta tức giận rồi đấy." Bị khiêu khích ngay trước mặt, thanh niên da trắng ánh mắt hung ác, đánh mắt sang phía tên tiểu quỷ, "Thượng Sam, hảo hảo mà dạy dỗ tên tiểu tử Trung Quốc này, khiến hắn hiểu đây là địa bàn của ai."

Người sau lập tức lĩnh hội ý tứ, cười hắc hắc hướng phía Hướng Nhật đi tới, song quyền nắm chặt giơ giơ trước ngực, ý tứ không cần nói cũng hiểu.

"Này, ta thấy nên báo cảnh sát đi?" Tiểu nha đầu đứng đối diện Hướng Nhật và tên tiểu quỷ tử, sau khi nhìn thấy thân hình của tên quỷ tử, ý thức được chênh lệch quá lớn giữa hai người, có chút không chắc chắn quay qua nói với Hướng Nhật.

"Không cần, Elie tiểu cô nương, ngươi chỉ cần đứng một bên nhìn là được." Hướng Nhật hai con mắt híp lại nhìn tên tiểu quỷ tử đang đến gần, cảm thấy ngứa tay dần dần rồi.

"Tốt, để ta đây xem ngươi bị đánh răng rơi đầy đất như thế nào!" Tiểu nha đầu khẽ cắn môi, hảo tâm hỗ trợ, lại bị Hướng Nhật không chút lưu tình mà cự tuyệt, có thể nói là tức giận sắp nổ phổi rồi, oán hận mà đi qua một bên.

Thấy thiếu nữ "Tạp Oa Y"(bác nào hiểu từ này thì pm ta cái nhá ^^) của nước Mỹ bỏ đi, tiểu quỷ tử biểu hiện càng trở nên dữ tợn hơn, lúc trước hắn còn có chút vướng bận, giờ thì có thể hoàn toàn không cần cố kỵ cái gì nữa rồi.

"Con mẹ nó, khựa nhân, là ngươi muốn chết." Cách Hướng Nhật 2~3m, tiểu quỷ tử đột nhiên gia tốc, tàn bạo hướng phía Hướng Nhật bổ nhào tới, nắm tay đang nắm chặt đã vung lên, hiển nhiên hắn đã không đem Hướng Nhật trở thành tên thiếu niên trẻ tuổi như bề ngoài nữa, mà trở thành một địch nhân hung ác độc địa để đối đãi.

"YAA.A.A.. ~~" bên cạnh truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, hiển nhiên là tiểu nha đầu cũng không nghĩ tới, tiểu quỷ tử công kích đột nhiên lại có thể hung ác đến như vậy. Sợ tới mức vô ý thức mà che mắt lại, nhưng căn bản là không có bịt chặt, năm ngón để hở ra mấy cái khe lớn đủ để nhìn.

Biểu tình hung dữ của tiểu quỷ tử mang theo một chút khoái cảm tàn nhẫn, nắm tay vung tới trước mắt càng lúc càng lớn, Hướng Nhật trong phút chốc đưa tay ra bắt lấy cái nắm đấm kia, năm ngón tay thon dài thân thiết mà nắm trọn lấy, thừa dịp tiểu quỷ tử còn không có phản ứng, chân bên dưới đá qua, thẳng ngay giữa hạ thể tiểu quỷ tử.

"Ngao ~~" một tiếng kêu thảm thiết không thuộc phạm trù nhân loại vang lên, thân thể tiểu quỷ tử rõ ràng có xu thế lao đầu về phía trước, nhưng bởi vì nắm tay còn đang bị Hướng Nhật thân mật cầm, tiếp theo lại bị kéo xuống dưới mặt đất, như cọng bún ỉu xìu mà quỳ rạp trên nền đất.

"Thân là tạp chủng, sẽ có giác ngộ của làm tạp chủng." Hướng Nhật vừa nói chuyện, vừa thêm một chút lực ở tay, tiểu quỷ tử lại hét thảm lên một tiếng. Đến khi Hướng Nhật buông tay ra, nắm tay hắn hầu như đã không còn hình dáng bán đầu nữa.

Một cước dẫm lên đầu tên tiểu quỷ tử đang ngã trên đất, Hướng Nhật nhìn mấy tên thanh niên da trắng đang bị biến hóa bất ngờ này làm cho đờ người ra, nói: "Xin lỗi, tại nó cứ nhảy thích nhảy vào, nên đây là kết cục!"

Thủ đoạn gọn gàng, lời nói lại đơn giản, không ngừng hù dọa đến mấy tên thanh niên da trắng, cũng đồng thời hù dọa luôn tiểu nha đầu đang đứng một bên. Vốn là nàng vẫn còn có chút bận tâm Hướng Nhật sẽ bị đánh một trận, thế nhưng tình huống bây giờ có chút bất ngờ, kẻ bị đánh cho một trận lại chính là cái tên tiểu quỷ tử đang chiếm ưu thế thể hình kia, điều này hiển nhiên đã vi phạm quy luật tự nhiên mà.

Những người đi đường cũng bị tình huống phát sinh bên này hấp dẫn, rất nhiều người đang tiếp cận lại gần, hiển nhiên, đến chỗ có náo nhiệt góp vui là thiên tính của đại đa số người dân trên thế giới mà.

Tuy không rõ ràng lắm ở đây phát sinh chuyện gì, nhưng một thanh niên trưởng thành bị một thiếu niên giẫm lên đầu, loại vũ nhục này dù là bất kì ai cũng không thể tha thứ được, đủ để thỏa mãn tâm lý kích thích người xem xung quanh.

Rất nhiều người đang châu đầu nói chuyện, nỗ lực tìm hiểu ngọn nguồn xem chuyện gì đang phát sinh ở đây.

Đám thanh niên da trắng cuối cùng cũng từ trong trạng thái khiếp sợ khôi phục trở lại, tuy rằng thủ đoạn Hướng Nhật vừa thu thập tiểu quỷ tử kia xác thực là rất gọn gàng, nhưng còn chưa đủ để dọa cho bọn hắn chạy, hơn nữa bây giờ lại có nhiều người xem đến như vậy, giờ có muốn kinh sợ cũng đã muộn, giờ bỏ đi thì sau này làm sao còn dám lăn lộn trong trường học nữa đây?

"Buông hắn ra, bằng không ta sẽ cho ngươi hối hận!" Tên thanh niên da trắng ngoài mạnh trong yếu quát.

"Ta rất muốn thử xem ngươi làm thế nào để cho ta hối hận." Hướng Nhật chẳng thèm ngó tới, ngón chỉ vẩy mấy tên thanh niên da trắng, "Các ngươi là từ người lên hay là tất cả cùng lên? Ta nghĩ hay là cùng lên đi, từng người lên phiền phức lắm, cũng không phù hợp yêu cầu của ta."

Lời này hắn nói ra rất ngang ngược, nhưng phối hợp với hình ảnh hắn đang dẫm trên đầu tiểu quỷ tử không may kia, khiến người ta nghĩ hắn không đơn giản là chỉ ăn nói lung tung như vậy.

Những người đứng xem liền như kiểu con gà bị xoa rượu trước khi chọi vậy, tuy rằng vẫn không rõ chuyện gì phát sinh, nhưng mắt thấy một thiếu niên mở miệng khiêu chiến một đám người trưởng thành, rất nhiều người đều hưng phấn không thôi, có mấy người thậm chí còn suýt vỗ tay. Loại chuyện này rất hiếm gặp, không, phải nói là gần như là không thể gặp được, vô luận là một đám người trưởng thành đánh một thiếu niên, hay là một thiếu niên giáo huấn một đám người trưởng thành, đều cho bọn hắn một cảm giác kích thích quái đản trong cuộc sống đại học nhàm chán này.

"Lên, giáo huấn tiểu tử Trung Quốc này thật cẩn thận cho ta!" Lời Hướng Nhật nói tràn ngập khí phách khiến những người đứng xem cảm thấy hưng phấn, nhưng lại khiến cho đám thanh niên da trắng lửa giận thiêu tâm, bình thường hắn tung hoành ở trường học, bây giờ lại bị một tên tiểu tử Trung Khựa không biết từ đâu chui ra này khiêu khích, khiến hắn đã có chút mất đi lý trí, vung tay lên, một đám người phía sau nhất thời hướng phía Hướng Nhật bổ nhào tới.

Bọn họ cũng đồng dạng đối với Hướng Nhật thống hận không thôi, sớm đã muốn hảo hảo mà giáo huấn tên tiểu tử Trung Khựa này một trận, cho nên cho dù bị cả đám người vây xem này đánh giá là bắt nạt trẻ con bọn hắn cũng không quan tâm.

Tên thanh niên tóc đen da vàng đang tiến lại gần, đến giờ Hướng Nhật vẫn không xác định được hắn là người nước nào, nhưng đã định trước cho hắn kết cục đáng buồn hơn hẳn mấy tên khác.

Không đợi đối phương lao tới trước mặt, Hướng Nhật đã tiến lên nghênh đón, một cước đá văng tên thanh niên Châu Á đang không ngừng khiếp sợ khi nhìn thấy chân Hướng Nhật đang không ngừng phóng to trước mặt hắn ra xa vài mét, nghiêng người tung một quyền đánh ngã một tên, sau đó bắt láy một tên đang xông tới, trực tiếp quăng thằng vào tên theo sau, cả hai tên đồng thời kêu thảm một tiếng, một tên bụm mặt, một tên ôm gáy, té ngã trên mặt đất.

Hai tên cuối cùng thấy đồng bọn phía trước cơ hồ dính một chạm đã mất đi sức chiến đấu trong nháy mắt, không đợi bọn hắn do dự để bỏ chạy, đã bị Hướng Nhật lao tới trước mặt đánh ngã xuống đất.

Sáu người, cơ hồ chỉ trong chớp mắt đã bị quật ngã, có lẽ còn chưa đến mười giây, cả đám đã nằm dưới đất kêu rên. Nếu như lúc này mà có máy quay phim mà nói, sợ rằng tất cả mọi người ở đây đã nghĩ đây là trường quay rồi.

"OH, MYGOD!"

"Kungfu Trung Khựa kìa!"

Mất mấy mười giây đồng hồ, hiện trường mới truyền ra những tiếng kinh hô. Từ khi những bộ phim của Bruce Lee được thịnh hành cho đến nay, bọn họ cũng đã chứng kiến qua không ít công phu Trung Khựa, bất quá tất cả đều là trên màn ảnh, mà bây giờ được chứng kiến nó phát sinh chân thật ngay trước mặt, hơn nữa lại còn lợi hại hơn công phụ trong phim nữa chứ, bảo sao họ không kinh hô cho được.

Một người vóc dáng bé nhỏ tầm 1m7, đối mặt với cả đám thanh niên cao lớn, ngắn ngủi vài giây đồng hồ đã cho bọn họ nằm đo đất, công phu Trung Khựa như vậy, thực sự lợi hại quá đi.

Tiểu nha đầu đứng một bên cũng hưng phấn đỏ bừng cả khuôn mặt, nàng không nghĩ tới, cái tên so với nàng vẫn còn non kia lại có thể biết công phu Trung Khựa, đây chính là việc nàng không nghĩ tới, những sự việc nho nhỏ không thoải mái lúc trước giờ nàng ném đi hết, cảm giác cũng có chút vinh dự, dù sao thì Hướng Nhật chính là do nang dắt vào trong trường học mà.

Mà thân là người Trung Khựa, nam sinh mặt mụn ba người kia giờ vẫn đang trợn mắt há hốc mồm nhưng trong người thì nhiệt huyết sôi trào hết cả lên, không nghĩ tới tiểu tử trông như học sinh cấp 3 bọn hắn làm quen trên máy bay này, không chỉ là một siêu cấp đại phú hào, lại còn một thân công phu tuyệt đỉnh như thế nữa chứ.

Chú thích:

*Tạp Oa Y = Kawaii, tiếng Nhật là đáng yêu, dễ thương

Chương 980: Khoe khoang

Người bên ngoài kinh hô, Hướng Nhật tự nhiên nghe được, hắn thậm chí còn thấy người mà hắn vừa đưa thư trong đám người - mỹ nữ tóc vàng, ánh mắt dị thường lóe sáng nhìn hắn. Hướng Nhật hướng về phía nàng mỉm cuời thân mật, khiến nàng tựa hồ có chút xấu hổ, quay đầu đi chỗ khác.

Hướng Nhật lúc này mới nhìn về phía gã thanh niên da trắng đang cố trấn định nhưng mặt lại lộ rõ sự hãi, nói:

"Ta thấy bây giờ nói xin lỗi cũng không tính là muộn, ngươi sẽ nói chứ?"

Gã thanh niên da trắng cả người run lên, nhưng có lẽ là bên cạnh có nhiều người nhìn như vậy, nên cho dù vừa chứng kiến kungfu Tung Của lợi hại của Hướng Nhật, lúc này hắn vẫn như cũ không chịu cúi đầu. Thậm chí còn móc ra một con dao bấm, mũi dao hướng về Hướng Nhật, để tự cho mình chút dũng khí bạo gan.

Hướng Nhật lắc đầu, buồn cười, gã da trắng này đúng là thiếu hiểu biết, được rồi, đã vậy cho các ngươi biết một chút về "Kungfu chinese" chân chính.

"Không phải ngươi đang cho rằng con dao cùn này có thể gây tổn thương đến ta đấy chứ?" Hướng Nhật cười nhạt nhìn gã da trắng, nếu đã quyết định khiến đám người Mỹ đứng xung quanh này "đại khai nhãn giới" ( mở rộng tầm mắt ), vậy thì phải hảo hảo biểu hiện một phen.

Vừa nói xong, vươn tay, xòe 5 ngón ra. Gã da trắng cho rằng Hướng Nhật muốn động thủ với hắn, liền phản xạ có điều kiện lui về sau. Hướng Nhật nhếch môi cười, vươn tay xòe 5 ngón rồi thu mạnh lại. Gã da trắng kinh ngạc kêu lên một tiếng, con dao bấm trong tay không giữ được, bay về phía Hướng Nhật, bị Hướng Nhật chộp vào trong tay.

"OH----MY GOD!"

Những người đứng xem lại một phen kinh ngạc nữa, ban đầu bọn họ cũng không rõ Hướng Nhật làm mấy động tác có ý nghĩa gì, đến khi nhìn thấy con dao bấm trong tay gã da trắng tự động bay đến tay Hướng Nhật, mới hiểu được ý nghĩa mấy động tác này. Thế nhưng chuyện này càng làm bọn họ thấy thần kỳ, rõ ràng khoảng cách xa như vậy, nhưng đồ vật lại tự động bay đến tay tiểu tử người Tàu kia, còn có sự tình gì thần kỳ hơn sao?

Hướng Nhật nếu đã quyết định phải hảo hảo làm kinh sợ đám người Mỹ này, đương nhiên sẽ không chỉ làm mỗi bước vừa rồi. Con dao bấm trong tay bị hắn nắn nắn vài cái, rất nhanh biến thành một khối kim loại tròn tròn..

"Hítt hàà..."

Chiêu này đúng là khiến người đứng xem xung quanh hít một hơi lạnh.

"Súp pơ mẹn!!!" Có vài người Mỹ thậm chí còn hô lên cái tên này.

"No, Kungfu Chinese!" Hướng Nhật cũng không muốn bị người ta nghĩ mình giống gã ngoài hành tinh chuyên mặc xịp đỏ bên ngoài ấy, liếc mắt ra xung quanh, nói: "Biết bên trong công phu Trung Quốc lợi hại nhất là cái gì không?"

Người xem xung quanh nhất thời bị câu dẫn lòng hiếu kỳ, bọn họ chỉ thấy qua kungfu Tung Của ở trong phim ảnh, bây giờ lại tận mắt nhìn thấy, đương nhiên rất muốn nhìn cho đã mắt.

Hướng Nhật bắt đầu khoe khoang :" Bên trong công phu Trung Quốc lợi hại nhất là khí công. Khí công là cái gì ta nghĩ các vị rất khó lý giải qua lời nói, bất quá ta có thể cho các vị thưởng thức qua một chút."

Lời này tự nhiên được mọi người xung quanh nhất trí trầm trồ khen ngợi, mà bọn họ hiển nhiên cũng đem đám gã da trắng xui xẻo bỏ vào lãng quên, càng không có người đi giúp đỡ mấy gã vẫn còn nằm trên mặt đất luôn.

Nhưng Hướng Nhật cũng không quên gã thanh niên da trắng kia, muốn biểu diễn, nhất định phải phải có vật thể phối hợp, mà đối phương không thể nghi ngờ chính là vật phối hợp hay nhất a. Hướng Nhật một lần nữa vươn tay, xòe 5 ngón nhắm vào gã thanh niên da trắng, người xem xung quanh nín thở nhìn động tác của hắn, chờ mong sự tình thần kỳ hơn phát sinh.

Gã thanh niên da trắng mặc dù không rõ sẽ phát sinh cái gì, nhưng sự tình lúc này đang rất bất lợi đối với hắn, giờ cũng không thể chú ý mặt mũi nữa, xoay người chuẩn bị chuồn đi. Chuyện này vừa đúng ý Hướng Nhật, 5 ngón tay liền thu lại. Gã thanh niên da trắng cả kinh kêu một tiếng, cả người bị nhấc lên, treo chừng một mét giữa không trung, vẫn như cũ duy trì tư thế xoay người chạy trốn.

"OH----MY GOD!"

Không biết người đứng xung quanh đã hô câu đó mấy lần rồi, chí ít Hướng Nhật thần kỳ cũng không khiến bọn họ thất vọng, đây là thứ lợi hại nhất bên trong kungfu Tung Của - "Khí công" sao?

Hướng Nhật có ý định khoe khoang, ngón tay vừa chuyển, gã da trắng liền xoay ngược lên, chuyển thành tư thế đầu dưới chân trên, hắn nghĩ rằng sắp sửa rơi xuống, sợ đến kêu váng trời đất.

Xung quanh rộ lên một trận cười vang, không có chút nào đồng cảm với tình cảnh bi thảm của gã da trắng, trái lại còn nghĩ rằng trò hay vừa rồi rất đáng xem. Đương nhiên, kungfu Tung Của mà Hướng Nhật đang biểu diễn mới chính là hứng thú của bọn họ.

(Hướng Nhật là người TQ, đương nhiên sẽ ko gọi nước mình là Tàu hay Tung Của, nên DG để nguyên TQ trong lời nói,suy nghĩ của nv)

Chơi đùa gã thanh niên da trắng một phen, đến khi Hướng Nhật buông tay thì đối phương đã có dấu hiệu sùi bọt mép rồi, sau đó lôi kéo tiểu nha đầu tóc xanh đang đứng há hốc mồm: "Đi thôi, nên trở về đi."

Mắt thấy biểu hiện như vậy đã đủ rồi, Hướng Nhật tin tưởng đám thanh niên da trắng mấy người sẽ không dám tìm nhóm nam sinh mặt rỗ ba người gây phiền phức nữa, thậm chí chuyện này sau khi truyền ra ngoài, có khi người Trung Quốc trong trường lại được ưu đãi hơn ấy chứ.

Tiểu nha đầu vẫn còn khiếp sợ chưa khôi phục lại, cứ sững sờ mà tùy ý để Hướng Nhật lôi kéo đi. Bất quá hai người Hướng Nhật muốn rời đi, hiển nhiên cũng không phải chuyện dễ dàng. Mắt thấy Hướng Nhật sắp phải đi, sớm đã có một đám người vây quanh rồi.

"Hắc, có thể dạy ta Trung Quốc công phu được không?"

"Ta muốn học 'Khí công', sư phụ."

"Dạy ta đi, sư phụ."

Tuy rằng "Sư phụ" ( master ) hai chữ nghe quái dị không gì sánh được, nhưng Hướng Nhật cũng miễn cưỡng nghe hiểu.

Đối mặt với đám người vây quanh, da trắng da đen da đỏ đều có, thậm chí còn có vài em tóc vàng vóc dáng không tệ, đáng tiếc mỹ nữ tóc vàng kia lại không có ở trong đó, Hướng Nhật cũng không lạnh lùng

cự tuyệt, mà cho bọn họ một kỳ vọng giả tạo:

"Ngại quá, công phu Trung Quốc bất truyền người ngoại quốc, nếu như các vị nhập tịch Trung Quốc, ta nghĩ ta sẽ có thể dạy các vị ha."

Sắc mặt đám người vây quanh nhất thời suy sụp, bất quá quả thật cũng có mấy người chăm chú lo lắng tính toán có nên hay không nhập quốc tịch Tung Của, nếu như có thể học công phu thần kỳ như vậy, nhập tịch Tung Của tựa hồ cũng không có cái gì không tốt.

Đuổi đám người hứng thú "kungfu chinese" đi, Hướng Nhật vì ngăn ngừa chuyện gặp phải phiền toái lần thứ hai như vậy, liền nhanh chóng dắt tiểu nha đầu đi thẳng, đến khi không còn thấy bóng dáng đám người kia, Hướng Nhật mới buông tay tiểu nha đầu ra.

Xoa xoa vết đỏ trên cổ tay, tiểu nha đầu rất bất mãn, trừng mắt nhìn Hướng Nhật: "Ta nói, ngươi không có một điểm phong độ thân sĩ à? Ngươi xem, đều bị ngươi làm đỏ lên rồi đây này."

"Tình huống vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, nếu như ta ở lại, ta nghĩ ta sẽ bị bọn họ nuốt chửng mất." Hướng Nhật nói có chút khoa trương.

"Đó là ngươi, không phải ta." Tiểu nha đầu oán hận lườm hắn một cái, bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì, đánh giá Hướng Nhật từ trên xuống dưới, biểu tình có vẻ có chút quỷ dị.

"Nhìn cái gì, chưa nhìn thấy trai đẹp bao giờ à?" Hướng Nhật ho nhẹ một tiếng.

Nghiêm chỉnh mà nói, Hướng Nhật cách cái đẹp trai chân chính còn kém một chút, bất quá tiểu nha đầu hiển nhiên cũng không có ý định cùng hắn tính toán so đo chuyện ấy, chỉ hỏi một câu ngữ khí rất không xác định : "Công phu Trung Quốc có thật là chỉ dạy cho người Trung Quốc không?"

"Không phải là công phu dạy cho tất cả người Trung Quốc! Đây là người Trung Quốc có tài năng mới học được." Hướng Nhật trong lòng có chút thấp thỏm, hắn cũng sợ tiểu nha đầu bỗng nhiên hăng hái muốn cùng hắn học "kungfu Chinese".

May là, tiểu nha đầu chỉ bĩu môi, không có phản ứng lại Hướng Nhật, cũng không biết trong nội tâm nàng rốt cuộc có cái chủ ý gì.

Hướng Nhật tự nhiên cũng sẽ không đi trêu chọc nàng, đúng lúc này điện thoại trên người reo lên, lấy ra nhìn, là Monica gọi tới!

". . . . . Có chuyện gì sao?" Bên cạnh có tiểu nha đầu, Hướng Nhật cũng không tiện gọi tên Monica.

"Chuyện của Elie thế nào rồi ?" giọng nói của Monica vẫn trong trẻo như cũ, nhưng rất lạnh lùng.

"Đã giải quyết." Hướng Nhật trong lòng cười khổ, cũng đã là nam nữ thân thiết nhau rồi, còn dùng ngữ khí lạnh lẽo như vậy sao?

"Vậy ngươi đến chỗ ta làm việc, ta chờ ngươi." nói xong không đợi Hướng Nhật đáp lại, cúp điện thoại luôn.

Chương 981: Bị khinh thường

Dứt ra khỏi tiểu nha đầu kia, Hướng Nhật tranh thủ đến cao ốc. Monica không tự mình đến, nhưng nàng có cử một thư kí đến thay.

“Ngài là Jack tiên sinh sao?” Nữ thư kí cũng không tính là xấu, tóc giản dị, vóc người cao gầy, mang giày cao gót gần như cao hơn Hướng Nhật một cái đầu.

“Là ta!” Hướng Nhật bị nàng nhìn từ trên xuống đâm ra có chút không thoải mái.

“Mời ngài theo ta” Nữ thư kí phụng phịu, đối với Hướng Nhật cũng không có hảo cảm gì, đương nhiên cũng không có ác cảm.

Đưa Hướng Nhật vào phòng làm việc của Monica, ngay cả tách trà cũng không có, chỉ nhàn nhạt truyền đạt lại rằng Monica đi họp, bảo Hướng Nhật ở đây chờ nàng.

Hướng Nhật cũng không để ý, chờ nữ thư kí đi ra, hắn cũng không khách khí mà ngồi lên cái ghế tổng giám đốc của Monica, đánh giá hoàn cảnh làm việc của nàng.

Chưa nói tới phòng làm việc cực kì lớn, mà cách lắp đặt thiết bị cũng rất tinh giản. Có thể nhìn ra được Monica không phải là người xa hoa lắm.

Việc Monica gọi mình đến ngồi chờ mà không chú ý đến mình làm Hướng Nhật có chút bất mãn, nhưng mà tối hôm qua mới làm người ta thế kia, nói cho cùng Hướng Nhật cũng có chút hổ thẹn trong lòng.

Hướng Nhật tiện tay lật lật vài tài liệu văn kiện trên bàn giết thời gian.

Xem hai phút, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân, Hướng Nhật cho rằng Monica trở về, nhất thời đặt văn kiện xuống, tươi cười nhìn về phía cửa.

Không ngờ người đến không phải là Monica, mà là vị hôn phu trên danh nghĩa của nàng - Richard.

“Là ngươi sao? Tại sao ngươi lại ở đây!” Cừu nhân gặp mặt, tròng mắt thiếu điều lộn ra ngoài. Nhìn thấy trong phòng là Hướng Nhật chứ không phải Monica, Richard hung hăng trừng mắt nhìn Hướng Nhật, hận không thể đem hắn ra cắn xé.

“Ở đây thì sao?” Hướng Nhật nhàn nhã ngồi xuống. Đối với việc cướp hôn thê của tên này, hắn không hề hổ thẹn chút nào.

“Lập tức cút ra ngay cho ta! Cút! Ngay!” Nhìn Hướng Nhật nhàn nhã ngồi vắt chân. Richard chỉ vào mặt hắn rống lớn, sắc mặt dữ tợn hơn con heo mọi.

“Ngươi là chủ cái công ty này sao?” Hướng Nhật chẳng thèm liếc hắn cái nào, khinh khỉnh ngồi trên ghế, nghiễm nhiên đem mình trở thành chủ nơi này.

Richard tức đến run người, đang định rống lên dữ tợn hơn thì vừa vặn nghe thấy thanh âm của nữ thư kí kia tìm đến, như thể gặp được cứu tinh, hắn chỉ về phía Hướng Nhật hỏi nàng thư kí: “Tại sao hắn lại ở đây? Mau gọi bảo an đến đuổi hắn ra!”

Nữ thư kí không chút biến sắc, giống như không có nhìn ra Richard đang tức giận nghiến răng nghiến lợi vậy: “Xin lỗi, hắn là khách của tiểu thư Monica!” Những lời này nói ra, coi như là dập tắt “kiến nghị” của Richard.

Richard thoáng cái mặt đỏ bừng, khung cảnh lúc trước hiện về ngay trước mắt, sắc mặt lại càng dữ tợn hơn, gào lên với thư kí :” Monica đâu, lập tức gọi nàng ta đến đây cho ta!!!”

“Monica tiểu thư đang họp.” Nữ thư kí bình tĩnh trả lời.

Hướng Nhật trong lòng thầm kêu khổ, trước kia nàng thư kí này điềm đạm với mình như thế, còn tưởng có thiện cảm gì, không ngờ tính cách của nàng chính là như thế, hơn nữa thái độ của nàng đối với Richard so với mình còn ác liệt hơn đến vài phần :3

“Ta mặc kệ nàng đang làm gì! Kể cả đang cùng nam nhân ở trên giường, cũng phải lập tức xuất hiện trước mặt ta!!!” Richard bị Hướng Nhật chọc tức, lại bị nữ thư kí bồi thêm, hiển nhiên tinh trùng thượng não, mất hết lý trí, cái gì cũng dám nói.

Nữ thư kí vốn hờ hững đột nhiên biến đổi, trong mắt lộ rõ vẻ chán ghét, nàng biết tuy rằng Richard và Monica có quan hệ, nhưng cũng vì thế mới chán ghét, ngay cả vị hôn thê của mình mà cũng dám ăn nói như thế, loại nam nhân này, gả cho hắn còn đáng sao?

“Richard tiên sinh, ta nhắc nhở ngươi, nếu ngươi còn ăn nói lung tung nữa, ta sẽ gọi bảo an đưa ngươi ra ngoài!” Nữ thư kí hiển nhiên không chịu được Richard, thanh âm nàng lớn như vậy, phỏng chừng cả công ti đều nghe thấy.

“Vậy sao? Bây giờ ta nói cho ngươi biết, ngươi thất nghiệp rồi, mau thu dọn đồ đi!” Richard bắt đầu chém gió, có lẽ hắn thật sự nghĩ rằng mình có tư cách làm ra quyết định này. (nguyên văn chém gió là của tg :3)

Bất quá nữ thư kí dường như không quan tâm lắm đến hắn, nàng thất nghiệp hay không thì cũng không liên quan gì đến người đàn ông này, nàng cũng khinh thường cái loại đàn ông ỷ vào xuất thân tốt nhưng chẳng có tài cán gì.

Nhìn thấy nữ thư kí còn đứng yên không động đậy gì, Richard bước tới chuẩn bị giáo huấn một chút, đột nhiên Hướng Nhật một bên quát lên: “CÚT!”

Cái này vừa vặn hù cả Richard và nữ thư kí kia, hai người giật mình một cái rồi cùng nhau nhìn về phía Hướng Nhật. Hướng Nhật không để ý tới nàng thư kí, ánh mắt đâm thẳng vào người Richard, sát khí băng lãnh rõ ràng: “Cút!”

Vẫn là một chữ đó, nhưng người Richard bất giác run lên, đối mặt với ánh mắt âm lãnh của Hướng Nhật, hắn tựa như mất hết dũng khí , khuôn mặt dần xám xịt và tái xanh đi…

Nữ thư kí không trực tiếp cảm nhận được ánh mắt kinh khủng kia của Hướng Nhật, tuy kì quái với chữ “Cút” của Hướng Nhật đuổi được Richard ra ngoài nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu với Hướng Nhật một cái. Ý là cảm ơn Hướng Nhật giúp nàng giải quyết vấn đề, tuyệt không còn thêm ý gì nữa.

Tâm tình Hướng Nhật có chút khó chịu, đương nhiên là không phải vì nữ thư kí đó, xem ra vấn đề Richard phải giải quyết nhanh một chút, chính mình đã đáp ứng giải quyết giúp Monica chuyện này rồi, tuyệt đối không thể để nàng thất vọng.

Đang nghĩ ngợi dùng phương pháp tuyệt mĩ nào để giải quyết chuyện này, thì cửa lại bị đẩy ra một lần nữa, không ngờ tới chính là Monica.

Hướng Nhật trong lòng rộn lên một chút, hắn khẳng định Monica đã biết sự tình vừa xảy ra của Richard, liền đứng dậy, khó khăn kêu một tiếng: “Liza...!”

“Uhm!” Monica mặc không đổi sắc đáp một câu, đặt mấy tập tài liệu lên bàn, sau đó yên lặng nhìn Hướng Nhật: “Biết tại sao ta kêu ngươi đến đây không?”

“Không biết.” Hướng Nhật có chút suy đoán trong lòng, nhưng lúc này giả ngu là tốt nhất.

“Cha mẹ ta hôm nay từ Australia trở về, buổi tối ngươi đi theo ta ra sân bay đón bọn họ.” Monica nhìn ra cửa sổ một hồi lâu mới lên tiếng.

Hướng Nhật nghe xong liền sửng sốt, là đi đón cha mẹ vợ chứ không phải hối thúc mình nhanh chóng giải quyết chuyện đính hôn của Richard, trong lòng nhất thời thở ra nhè nhẹ.

“Thế nào, ngươi không muốn đi sao?” Thấy Hướng Nhật không nói gì, ánh mắt Monica lập tức lạnh lên.

“Đi, đi chứ” Hướng Nhật vội vàng nói.

“Vậy là tốt” Monica liền dịu xuống, đến chỗ bàn làm việc, rút trong ngăn kéo ra một tờ ngân phiếu đưa cho Hướng Nhật: “Tý nữa đi mua sắm thêm ít trang phục, cha mẹ ta rất coi trọng bề ngoài, trang phục bình thường không nên mặc.”

“Không cần, ta có tiền!” Hướng Nhật sửng sốt, hắn không ngờ đến Monica lại đưa tiền cho mình đi sắm quần áo, lập tức đẩy lại.

“Ở nước Mỹ, ngươi phải nghe lời ta!” Monica vẫn không thu hồi tờ ngân phiếu, trực tiếp ném lên bàn.

Hướng Nhật cười khổ không ngớt, cảm giác mất hết mặt mũi trào lên, nghĩ cũng không ra có lúc mình bị nữ nhân bao.

“Tốt, vậy ngươi về trước đi, buổi trưa cùng ta đi ăn cơm, ta đã đặt nhà hàng trước rồi.” Monica phất phất tay ra vẻ đuổi hắn đi.

Hướng Nhật dở khóc dở cười, không biết nên nói cái gì cho phải, lại nghĩ đến Richard vừa tới, liền hỏi mơ hồ: “Ách, ngươi còn chuyện gì cần dặn nữa không?”

Dường như nhìn thấu câu hỏi đầy dụng ý của nam nhân này, Monica híp mắt nhìn hắn: “Về chuyện đính hôn của ta, ta biết rõ có chút phiền phức, nên không giải quyết trong thời gian ngắn được, chỉ cần ngươi nắm chặt thời gian là ổn.”

Hướng Nhật không biết rét run lần thứ mấy trong ngày, Monica tự nhiên độ lượng như thế? Đồng thời hắn lại có chút cảm giác bị xem nhẹ, cái gì gọi là không thể giải quyết trong thời gian ngắn? Thật là bức hắn quá mà, chẳng lẽ lại thừa dịp trời tối đến nhà Richard một chuyến, dùng dùng phương pháp trực tiếp nhất mà giải quyết chăng? Hắn cũng không tin đứng trước đường sinh tử mà Nghị Viên New York đó còn thỏa hiệp được với hắn.

Đương nhiên là không phải tối nay, dù sao buổi tối cũng phải đi đón cha mẹ vợ với Monica, rõ ràng là không có thời gian.

“Cho ta thêm hai ngày, nhất định có thể giải quyết chuyện này một cách hoàn mỹ.” Ném lại một câu khiến Monica sững sờ, Hướng Nhật bước ra khỏi phòng làm việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hieu