Đỉnh Cấp Nam Phó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đỉnh cấp NAm Phó

c1

" Hiện cần thuê một phó nam,yêu cầu thân cao 1m75, nặng 67,5 kg, mặt mũi trên trung bình, răng trắng như tuyết, hai tay thon dài, có thể giặt quần áo, nấu cơm, hiền lành tốt bụng, ngoan ngoãn nghe lời ,đánh chửi tùy ý ,chăm gội đầu, cắt móng tay, mặc quần áo lịch sự, cử chỉ hào hoa.....Một yêu cầu tối trọng yếu, có thể thông thạo đường đi ! Nếu quan tâm, xin vui lòng đến phía đông Nam Khang chỗ rẽ cuối là Thiều Hoa sơn trang, hân hạnh gặp mặt !

Nhìn thông báo tuyển dụng hà khắc giống như trò vui đùa trong tay, Dương Vân trong lòng không ngừng đắn đo, trên thế giới này kẻ biến thái ngày càng nhiều, đều có rất nhiều ý tưởng quái gở, hắn thực sự sợ hãi có kẻ nhàn rỗi nào đó muốn hí lộng nên bày ra trò đùa dai.

Bất quá bây giờ hắn không còn lựa chọn nào khác, phải thử một lần, cho dù chuyện này gần như bịa đặt. Bởi vì từ một ngày trước hắn đã cùng đường ngay cả giấy vệ sinh cũng không mua nổi, càng không nói đến có cái gì bỏ bụng, dạ dày trống trơn đã một ngày rưỡi, nếu thật sự không kiếm được việc làm, chỉ sợ ngày mai trong thành phố lại có thêm một quỷ đói. Nghĩ đến lúc trước khi ra khỏi nhà, còn vỗ ngực cam đoan : nhất định phải phong thái đường đường áo gấm về làng. Hiện tại đừng nói phong thái, ngay cả con chó bên đường cũng không bằng---ít nhất chúng còn có thể đảm bảo chính mình không chết đói !

Và nghĩ đến đói, Dương Vân lại thấy bụng quặn lên, cước bộ không tự chủ cũng nhanh hơn nhiều.

Đói khát thúc đẩy, đáng nhẽ cần thêm chút thời gian nữa mới đến đường phía đông Nam Khang hiện tại cần vài phút đồng hồ đã chạy tới, giương mắt đã có thể nhìn thấy tường xanh ngói đỏ của sơn trang cách ngoài trăm mét, Dương Vân trong lòng thở phào nhẽ nhõm, đã thấy sơn trang, có lẽ tờ quảng cáo kia không phải vui đùa mà đích xác là sự thật ?

Nắm chặt tờ quảng cáo trong tay, Dương Vân tiến nhanh về phía trước bước chân trở nên mạnh mẽ kiên định. Bất quá càng gần sơn trang lòng hắn lại càng rung động, vì lúc nãy ở xa không rõ ràng cái gì, bây giờ đến gần chỉ cần thấy hai bức thạch điêu không dưới mấy ngàn cân cũng đủ làm hắn trợn mắt há hốc mồm, càng không cần nói đến bậc thang cao 5 thước trước cửa hoàn toàn do một khối cẩm thạch đẽo gọt mà thành phía cuối là đại môn màu đỏ.

Trong cảm nhận của Dương Vân, tòa trang viên này tuy kết cấu hầu hết là gỗ đá, nhưng những tòa nhà này so với biệt thự cao cấp kia không kém chút nào, thậm chí còn hơn, bời vì muốn co biệt thự chỉ cần có tiền là được, nhưng muốn một cái trang viên thế này, không chỉ nhiều tiền là được.

Nhìn cửa đại môn màu đỏ mở rộng, Dương Vân có chút do dự không quyết, hiện tại hắn cũng không dám khẳng định cái quảng cáo kia là thật hay giả, nhìn cửa lớn thế này một bóng người cũng không có, mình lỗ mãng xông vào, vạn nhất bị chủ nhân xem như tiểu thâu giải đến cục cảnh sát, như thế thì rất oan a.

Đang do dự, lại thấy trong trang viên đi ra một tiểu hài, là một tiểu cô nương chừng tám tuổi, Dương Vân chuyển ánh mắt, nhìn chăm chú vào nàng. Trước đó, Dương Vân dám thề chưa bao giờ gặp qua cô gái đáng yêu như vậy, nếu có cũng chỉ trong hoạt hình.

Tiểu cô nương mặc một chiếc váy trắng như tuyết trông như một công chúa, trên mặt không có vẻ mũm mĩm của trẻ con, ngược lại rất tinh tế xinh đẹp, ánh mắt rất sáng, cơ hồ nhìn không thấy phần lòng trắng, chỉ có đồng tử đen láy. Bất quá nàng tựa hồ không nhìn thấy ngoại nhân đang đứng trước cửa nhà mình, mà chăm chú chọn mấy viên đá trên mặt đất.

Dương Vân có chút nhịn không nổi, đã đến đây, nếu cứ thế mà tay không trở về thật không khỏi có lỗi với chính mình đã phải chạy hồng hộc đến đây, ngẫm nghĩ một chút liền mở miệng :" Tiểu muội muội này, đây có phải Thiều Hoa sơn trang không ?

Tiểu cô nương ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời : " Chào ngươi, kẻ ngốc a, nơi này đương nhiên là Thiều Hoa sơn trang, chẳng lẽ ngươi ngay cả vài chữ cũng không đọc được sao? " Nói xong, nàng giơ tay chỉ lên tấm biển.

Dương Vân trên mặt nóng lên, lớn từng này tuổi còn chưa bị ai mắng mình ngu, hơn nữa còn là do tiểu cô nương bảy tám tuổi nói ra, trong lòng hắn thật sự cảm thấy xấu hổ.

" Ngươi nhận việc làm? " Nhìn thấy tờ quảng cáo trên tay hắn, tiểu cô nương ánh mắt bỗng sáng ngời, ngắm nghí hắn trên dưới mọt phen, sau đó ngoắc ngón tay nhỏ bé :" Đi theo ta. " Nói xong, đi trước vào sơn trang.

Dương Vân thấp thỏm không yên đi theo phía sau, vừa bước qua đại môn, chỉ cảm thấy trước mắt một khoảng trống trải, tiếp sau lại bị khí thế to lớn của trang viên làm cho chấn kinh không nói nên lời.

Trước mặt hắn, một cái hoa viên thật rộng, rộng bằng mấy cái sân thể dục, cơ hồ liếc mắt không thấy điểm cuối, lầu viên ở trung tâm, suối chảy róc rách, kì hoa dị thảo, cái gì cũng có, giữa trung tâm còn một số tiểu động vật không sợ người chậm rãi đi tới đi lui. Phía sau nữa là tường vây cao lớn, bên trong tường còn có hàng hàng cây tùng, thấp thoáng còn thấy bóng cong cong mái nhà, gió thổi xào xạc, khí thái vạn niên, nguy nga bất phàm.

Dương Vân nhìn ngắm, hắn muốn nhưng không tìm đủ từ ngữ hình dung, chỉ cảm thấy chỉ sợ so với phủ Vương gia ngày xưa cũng không kém. Lúc này, hắn liền nghĩ mình giống Tào Tuyết Cần lưu bút : " Chúng ta là nông dân. Tới ngày tết đều ra ngoài mua tranh thiếp......Mọi người đều nói: ' Đẹp như trong tranh !' nghĩ tranh này bất quá là giả.....Ai ngờ hôm nay vào nhìn trang viên nơi đây, so với tranh vẽ còn đẹp hơn gấp mười !" Tục ngữ nói cảnh đẹp như tranh, đứng trước khí thế của trang viên này, Dương Vân quả thật đã biết cái gì gọi là cảm giác nông dân, trong lòng có chút tự ti, ban đầu còn chút tự tin đến đây bây giờ tâm tình giảm đi không ít.

Kẻ có tiền thật xa xỉ ! Dương Vân thầm than, cái trang viên này, chỉ sợ không có vài trăm triệu thì không làm được . Đương nhiên cũng chỉ là phán đoán trong lòng hắn, sự thật nhiều ít ra sao, chắc chỉ có chủ nhân nơi này mới biết.

" Uy, ngươi rốt cuộc có đi hay không? " Tiểu cô nương đi phía trước dẫn đường thấy phía sau không ai đi theo, quay đầu sẵng giọng.

" Tới ngay, tới ngay......." Dương Vân liền mồm đáp, không dám tiếp tục cảm khái, vội vàng đuổi theo, tiểu cô nương trước mặt hiện nay tương lai chính là cơm áo ,cha mẹ của hắn, hắn tự nhiên không dám chậm trễ. Hơn nữa, cũng không biết có phải ảo giác hay không, hắn có cảm giác quái dị, trước mặt không phải là nữ hài chưa đầy mười tuổi, mà như mình đang đối mặt với người trưởng thành vậy.

Quyển 1: Hoành khán thành lĩnh trắc thành phong

Chương 1

Ký khế ước bán mình (hạ)

Dịch: Mai Kiếm Phong

Nguồn: tuchangioi

Thu gọn nội dung

Không lâu sau, Dương Vân đi theo vào trong một tòa nhà, tòa nhà này cũng có kiến trúc cổ đại, bất quá bên trong bài trí cũng ngoài dự đoán của mọi người.

Sô pha xa hoa, tivi LCD Plasma, trên cao rõ ràng là máy chiếu phim..... Tất cả là đồ dùng hiện đại vô cùng đắt đỏ, bất qua không nhìn thấy dây điện hay chướng vật nào cả, có lẽ đã được xảo diệu dấu dưới đất.

Tiểu cô nương hừ nhẹ một tiếng, cố ý coi như không thấy Dương Vân đang bị sợ ngây người trước mặt, chỉ tay sang bên nói: " Ngồi đây chờ, lập tức có người khảo hạch ngươi, đạt tiêu chuẩn có thể nhận việc. " Nói xong thân ảnh đã biến mất khỏi cửa.

Dương Vân trong lòng lo lắng, xem thái độ của tiểu cô nương khi phân phó, hắn thật lo lắng kế tiếp có cái khảo hạch hà khắc gì đang chờ hắn, phải biết rằng, đây là hi vọng cuối cùng của hắn. Mấy cái quảng cáo trước đêu cần bằng cấp nên bị gạt đi, chỉ có công việc này không yêu cầu bằng cấp. Về phần thông báo tuyển dụng yêu cầu hà khắc, Dương Vân nghĩ mình cũng phù hợp, hắn cao vừa đúng 1m75, về phần cân nặng tuy chưa cân, nhưng chắc không khác là bao, hơn nữa dù kém một chút cũng có sao đâu?

Đang mải nghĩ ngợi, ngoài cửa lục tục vài người đến. trong đó có hai nam nhân đang nâng một kiện máy móc, như là cân đo chiều cao cân nặng. Mà tiểu cô nương vừa rời đi, cô nương này đang nhu nhuận đứng sau một cô gái xinh đẹp khoảng 15, 16 tuổi, cô bé tay nắm chặt vạt áo của cô gái xinh đẹp, cử chỉ điềm đạm đáng yêu, nghiễm nhiên không phù hợp với độ tuổi của nàng.

Dương Vân đối với cô gái xinh đẹp kia chỉ vội vàng liếc mắt một cái, liền không dám nhìn lại. Không phải hắn sợ nhìn chăm chú người khác là không lễ phép có nghĩa là vất cơ hội cuối cùng kiếm bát cơm, mà là hắn sợ nhịn không được bị mê hoặc bởi cô gái có khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo khéo léo kia. Bên cạnh nàng là tiểu cô nương, mỹ nữ nghiễm nhiên là phiên bản của tiểu cô nương lớn lên sau này, mặt đẹp như trong tranh, đôi môi đỏ thắm hơi vểnh lên, cái cổ thon dài trắng như tuyết.......Dáng người phát dục cũng đủ để mọi nam nhân bình thường nhìn đến đều xốn xang trong lòng, càng không phải nói đến Dương Vân chưa từng thử qua tư vị mĩ nữ ôn nhu. Mặc dù cô gái vẫn trong phạm trù nữ hài, nhưng với Dương Vân vẫn có lực hấp dẫn trí mạng.

Hai nam nhân đem máy móc cân đo đặt ở trong gian đại sảnh, bên cạnh cô gái xinh đẹp liếc mắt cẩn thận đánh gia Dương Vân, trong mắt lộ một tia cổ quái: " Cởi giày ra rồi mới đứng lên !"

Thanh âm thanh thúy mà mềm mại, nghe dược cả người Dương Vân thư sướng, nhưng hai tay không có chậm chạp, cởi giày đứng lên chiếc cân.

Bên trái máy đo có nam nhân cầm bản ghi chép nhìn mức độ cao bên trên, trầm giọng nói:" 1m75."

"Đủ tư cách." Cô gái xinh đẹp trong mắt sáng ngời, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

"Thể trọng ....... kg." Nam nhân bên trái máy đo nói.

"Không hợp cách!" Cô gái xinh đẹp thần tình thất vọng, chăm chú vào Dương Vân dễ dàng nhìn trên khuôn mặt nàng đã lãnh đạm rất nhiều: " Ngươi có thể đi rồi."

"Chờ một chút, ta còn chuyện muốn nói." Thật vất vả mới có được một cơ hội kiếm việc, Dương Vân đương nhiên không có khả năng buông tha, vội vàng kêu to.

" Ngươi còn gì để nói? Chúng ta trên thông báo tuyển dụng đã nói, thể trọng 67,5 kg, ngươi nhiều hơn." Cô gái gắt gao nhìn chằm chằm Dương Vân nói.

Chuyện này, Dương Vân ngược lại trấn tĩnh hơn :"Ta muốn hỏi, thể trọng có phải tính theo thể trọng chuẩn ?"

"Đương nhiên là tiêu chuẩn, chả lẽ ngươi hoài nghi chúng ta gian lận? " Cô gái biểu tình không chút hờn giận.

Dương Vân vội vàng giải thích:" Không phải, nếu nói tính theo tiêu chuẩn, có phải hay không là phải cởi hết quần áo trên người ta mới tính?"

Cô gái xinh đẹp sửng sốt, tiếp đó trong mắt lại một lần nữa dâng lên hi vọng, nhẹ nhàng ngắm nhìn Dương Vân một cái, chỉ vào hai nam nhân bên cạnh nói: "Ta đi ra ngoài, hai ngươi lưu lại." Ý tứ đã rõ ràng, muốn Dương Vân cởi quần áo để đo lại.

Trong phòng không có người khác phái, chỉ có hai đại lão gia ở đây, Dương Vân cắn chặt răng đem chình mình thoát y sạch trơn, một lần nữa bước lên máy đo. Lúc này, giọng nam nhân bên trái máy đo lại vang lên pha chút kích động: " 67,5 kg."

Dương Vân trong lòng thả lỏng, quả nhiên đạt tiêu chuẩn. Vừa rồi chính vì sợ mất đi công tác này mới bất đắc dĩ mạo hiểm nói ý này, không nghĩ tới thật sự đoán trúng.

Chờ Dương Vân mặc quần áo xong, cô gái xinh đẹp cùng tiểu cô nương lại đi vào, nhìn nam nhân ghi chép hỏi: " Thế nào?"

"Không hơn không kém, 67,5 kg." Nam nhân kia cung kính trả lời.

"Đủ tư cách!" Cô gái xinh đẹp trên mặt cũng lộ ra tia cười thoải mái, tựa hồ trút được một gánh nặng từ lâu, đôi mắt đẹp nhìn Dương Vân nói: "Ngươi khi nào có thể đi làm?"

"Hiện tại có thể." Dương Vân không cần phải nghĩ ngợi nói luôn, mình sống một mình, bên ngoài lại không có chỗ ở, cô gái xinh đẹp hỏi vậy, rất hợp suy nghĩ trong lòng hắn.

Cô gái xinh đẹp cũng không dông dài, nói thẳng: "Tốt lắm, ta an bài cho ngươi chỗ ở một chút, thuận tiện tắm rửa một cái, đem quần áo thay đổi ."

Dương Vân lo lắng đến vấn đề hiện tại, không quản mặt mũi hoặc khiến cho chủ nhân không vui: "Ta có thể hỏi, một tháng bao nhiêu......"

"Ngươi nói là tiền lương?" Cô gái xinh đẹp không đợi hắn nói xong, đã giành nói trước, lại nhìn hắn một cái, khóe miệng nhếch lên, có vẻ thích thú nói: "Ở sơn trang chúng ta bao ăn, bao ở không có tiền lương. Đương nhiên nếu ngươi muốn kiếm thu nhập thêm, chúng ta sẽ đưa ra vài nhiệm vụ đặc thù."

Dương Vân nghe được biến sắc, không có tiền lương? Vậy làm không công a! Về phần cô gái nói nhiệm vụ đặc thù kia, khẳng định vô cùng khó khăn, nói không chừng nguy hiểm đến tính mạng, Dương Vân cũng không nghĩ lấy cái mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn. Đương trường liền nghĩ rời khỏi nơi này, bất quá lo lắng hậu quả mình rời đi có hay không bị đói chết, cuối cùng nhịn xuống.Trong lòng oán niệm dâng trào, thật nhỏ mọn, có tiền càng hà tiện, hắn xem ra hôm nay đã nhận thức điểm này. Nhưng một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán, muốn sống sót, hắn chỉ có thể nhẫn nại.

Thấy sắc mặt Dương Vân âm trầm, lại đứng yên chỗ cũ không nhúc nhích, cô gái xinh đẹp xuất ra bản hợp đồng cho hắn kí: "Đây là hợp đồng."

Dương Vân tiếp lấy, cẩn thận đọc nội dung bên trên, thật không có gì không ổn, duy nhất làm hắn khó xử là thời gian quá dài. "Ba năm? Có thể rút ngắn hay không?" Dương Vân cũng không muốn lãng phí ba năm làm không công ở đây, ba năm không tiền lương, hắn không có vĩ đại như thế.

" Không làm có thể đi !" Cô gái xinh đẹp trong lời nói hoàn toàn không có chừa lại đường sống.

Dương Vân nắm chặt tay, lo lắng nghĩ ngợi, nhẫn tâm quyết định kí tên, ba năm so với chết đói còn hơn "Ta làm! " Lấy bút, tại đương trường trên khế ước bán thân, nhìn đến phần kí tên, liền thấy có thêm đại danh của chính mình.

Quyển 1: Hoành Khán Thành Lĩnh Trắc Thành Phong

Chương 2

Tập Hợp ở Bệnh Viện Tâm Thần?

Dịch: Mai Kiếm Phong

Nguồn: Tu Chân Giới

Thu gọn nội dung

Kí hợp đồng xong, cô gái xinh đẹp vừa lòng dắt tiểu cô nương li khai, còn những việc khác đều giao cho nam nhân ghi chép chiều cao, thể trọng lúc trước.

Dương Vân biết rõ muốn thích nghi một hoàn cảnh mới, nhất định phải cùng người này giao hảo, huống chi hắn còn chút vấn đề không hiểu được. Trải qua một phen nỗ lực, Dương Vân rất nhanh cùng nam nhân này cởi mở trao đổi, đối phương gọi là Dương Thiên, cư nhiên chỉ khác tên hắn một chữ. Nhưng bất đồng chính là, Dương Thiên là người bản địa, mà Dương Vân lại là kẻ từ bên ngoài đến đãi vàng.

"Dương ca chúng ta hiện giờ đi đâu?" Ra khỏi căn nhà, Dương Vân thuần thục gọi.

"Đi đến chỗ ở của ngươi." Dương Thiên dẫn đường phía trước, vừa đi vừa nói.

Dương Vân lại hỏi: "Dương ca, ta có thể biết trước được không, công việc của ta là cái gì?"

"Kì thật cũng đơn giản, bình thường chỉ bưng trà rót nước, cuộc sống cũng không có gì vất vả. Quan trọng là các vị tiểu thư gọi đi làm việc, chúng ta nhất định phải lập tức chạy tới, ngàn vạn lần không thể đến muộn. Hơn nữa, các nàng muốn chúng ta làm gì, chúng ta nhất định phải thoả mãn, không được qua loa." Dương Thiên so với Dương Vân thì lớn hơn vài tuổi, xem ra cũng nói nhiều, đối với tên tiểu đệ cùng họ này, coi như cũng chiếu cố.

"Nga" Dương Vân lên tiếng đồng ý, việc này coi như làm nam......bảo mẫu ( đánh chết Dương Vân hắn cũng không thừa nhận bản thân là một người hầu ) phần công việc đó cũng không có gì. Tiếp đó lại nghĩ tới gì đó: " Đúng rồi, Dương ca, người mới nói các vị tiểu thư chả lẽ không chỉ có một vị?"

"Ân, tổng cộng có sáu vị, vừa nãy hai nàng kia là ngũ tiểu thư cùng lục tiểu thư."

"Nhiều như vậy?" Dương Vân kinh ngạc, lại hỏi tiếp:" Vậy cái nhiệm vụ đặc thù kia là gì?"

"Cái đó......... về sau ngươi sẽ biết." Dương Thiên lấp lửng không chịu trả lời, có vẻ như không muốn nhắc tới, tiếp đó lại lảng sang chuyện khác:" Có một việc ngươi phải chú ý, ngàn vạn lần không nên làm các tiểu thư tức giận, nhất là tam tiểu thư."

"Vì sao?" Chẳng lẽ tam tiểu thư ăn thịt người? Dương Vân trong lòng nghĩ.

Dương Thiên nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên ghé sát vào tai Dương Vân nói:" Lời này của ta xem như ngươi với ta cùng họ mới nói cho ngươi, ngươi cũng không được đi khắp nơi nói lung tung, nói cho ngươi biết, tam tiểu thư có chút khuynh hướng bạo lực. Nếu nhìn thấy tam tiểu thư thì nhớ tận lực né tránh. "

Khuynh hướng bạo lực? Dương Vân trợn tròn mắt, nhìn biểu tình của Dương Thiên này thì xem ra không chỉ đơn giản là ' có chút ' như vậy, sẽ không phải hàng ngày đều vác dao đuổi giết người khác chứ? Nghĩ đến đây vẻ mặt đau khổ nói: "Nhưng là ta còn chưa biết hình dáng tam tiểu thư, ngươi có thể hay không miêu tả cho ta hình dung một chút, đến lúc đó ta còn dễ đề phòng.........."

" Tiểu Dương, đây là phòng ở của ngươi." Không đợi Dương Vân nói xong Dương Thiên đột nhiên giơ ngón tay chỉ vào một tòa nhà cô lập.

Nhìn căn nhà lấp ló trong rừng tùng hơi có chút khí thế xuất trần, Dương Vân có chút không dám tin, cũng quên hỏi chuyện dung mạo tam tiểu thư, mắt trợn trừng" Đây là chỗ của ta.......một người ở? "

"Đúng vậy phàm là người đến đây làm việc mọi người đều đồng dạng có nơi ở của riêng mình." Dương Thiên giới thiệu.

Dương Vân cơ hồ không nhịn được chảy nước miếng, phòng lớn như vậy, nếu thuê phải mất mấy vạn ? Vừa nãy cơn tức giận không có tiền lương cũng hòa hoãn đi nhiều, dù sao cũng có thể coi mỗi tháng mình được mấy vạn tiền thuê nhà, chính là rất xa hoa.

Một mình có thể ở trong một căn nhà lớn xa hoa u tĩnh như vậy, trước kia Dương Vân nghĩ cũng không dám, nhẹ nhàng tiếp nhận chìa khóa từ tay Dương Thiên, Dương Vân hai tay run rẩy mở cửa căn phòng của chính mình rồi đi vào, phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp, phòng tắm.... Dường như không thiếu cái gì, trong phòng toàn bộ trang bị đều hiện đại. Càng làm cho Dương Vân cao hứng chính là, phòng ngủ của hắn, trên cái bàn đặt một cái máy tình màn hình tinh thể lỏng 17 inch, thoạt nhìn thuộc loại công nghệ cao.

Tất cả làm cho Dương Vân như trong mộng, ở trong căn phòng này ba năm, sớm biết ưu đãi như vậy, hắn tuyệt đối không phân vân thời hạn trên hợp đồng, có khi còn muốn sửa thêm cho dài hơn.

"Tiểu Dương, ngươi tốt nhất trước tiên tắm một cái, trong tủ quần áo có quần áo để thay, không chừng bây giờ có tiểu thư lại gọi ngươi đi làm việc." Lời cuối đánh mạnh vào Dương Vân đang yy suy nghĩ.

"Nga" Dương Vân lưu luyến quét mắt qua cái máy vi tính một cái, bởi vì thất nghiệp đã lâu hắn không sờ vào bàm phím. Trước kia hắn, hoàn toàn chính là con nghiện, hiện tại thấy máy tính, ngón tay giật giật suýt nữa không kìm được mà ấn nút mở máy.

Bất quá vì có công việc trên người, hơn nữa Dương Thiên đã cố ý nhắc nhở, Dương Vân cũng không dám chậm trễ, không thể bởi vì nhất thời ngứa nghề mà đập vỡ bát cơm vừa kiếm được.

Vội vàng vào phòng tắm hảo hảo tắm rửa, lau khô thân thể Dương Vân cứ vậy trực tiếp đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, lập tức bị mấy chục bộ quần áo ở bên trong làm rung động, đều là âu phục màu đen, hơn nữa, dù ai vừa nhìn cũng biết trên thị trường không dễ gì mua được.

Mà phía dưới mấy chục bộ tây phục, bày đầy một đống nội khố, nhìn đến nhãn hiệu, Dương Vân chỉ biết không phải cái loại mà trước kia mình dùng, ở đây đều là loại rất có tiếng.

Điều này làm cho Dương Vân càng nổi trí tò mò, trong lòng suy tư chủ nhân sơn trang này rút cuộc đang làm cái gì, ngay cả bảo mẫu cấp cho quần áo mặc so với quản lí công ti còn sang trọng hơn, điều này không thể tránh hắn nảy sinh tâm lí đề phòng.

Bất quá rất nhanh, Dương Vân liền vất bỏ cái loại băn khoăn này, dù sao chính mình ngoài toàn thân hơn một trăm cân thịt ( cân trung quốc 1 cân = 0,5 kg), cũng không còn gì nữa, cho dù chủ ý muốn đánh mình, cũng chỉ sợ toàn thân không ép ra được hai ba cân nước.

Yên tâm đi nhiều, Dương Vân thay quần áo, đứng trước gương ngắm nhìn, có chút tự mãn. Cao 1m75 tuy không tính là cao, nhưng cũng dễ nhìn. Huống hồ âu phục như dựa vào số đo người hắn mà may, hắn nhìn mình mà cũng có chút tư vị lâng lâng . Điểm này hắn cũng không kì quái, vốn chính là dựa theo tiêu chuẩn chiều cao 1m75, thể trọng 67,5 kg mà may, không hợp với thân thể mới là có vấn đề.

Một phen yy, Dương Vân không thấy ai kêu mình làm việc, cũng không cố chờ đợi, dù gì mình cũng đã mặc quần áo đầy đủ, nếu có vị tiểu thư nào gọi đi làm việc, tùy thời đều có thể như vậy ra ngoài. Không khống chế được tâm lí khát vong, Dương vân ngồi vào bàn máy tính, mở máy.

Cùng đại đa số dân mạng giống nhau, Dương Vân trừ việc chơi game chính là nói chuyện phiếm, bất quá tương đối mà nói, tán gẫu trên QQ ( phần mềm chát phổ biến ở Trung Quốc) vẫn là công việc hắn thích nhất. Bởi vì trên mạng, hắn có thể tìm một muội muội mà đùa giỡn mà không lo bị tìm tới cửa. Trong thực tế hắn là một tên nam nhân nhút nhát, cơ bản thấy mấy vị muội muội không biết nói gì, nhưng trên internet lại là bậc thầy. Vừa lên QQ, ảnh chân dung hắn láo liên không ngừng. Cái tên" Cực Phẩm MM", nghe có chút quê mùa, nhưng hắn có thể qua kiểu cách nói chuyện mà xác định giới tính, căn bản không sợ dân gay lọt vào đây.

"Hai, tiểu đệ, đã lâu không gặp, ngươi chết ở đâu vậy? Tỷ tỷ thật lo lắng cho ngươi a. " Tử Phong muội muội nhắn .

"Ta nói ngươi cái đồ khốn kiếp, có phải hay không quên mất bổn tiểu thư, tin hay không bổn tiểu thư mang ngươi ra cắt !" Phách Vương Long muội muội, quả nhiên cường hãn, hơn nữa còn nhắn mấy chục từ.

"Đại ca, ngươi bị sao vậy, lâu lắm không gặp ngươi. Ngươi không phải nói một ngày không gặp như cách ba thu sao? Như thế nào lâu như vậy không hiện thân, có biết hay không tiểu muội rất nhớ ngươi a. " Hàm tu thảo ( cây xấu hổ ), tuyệt đối không chút e thẹn nói.

Mấy tin nhắn đều có kèm theo chút tình ý, Dương Vân trong lòng vui vẻ, trả lời tất cả xong, đang định tìm một muội muội nói chuyện, cũng không nghĩ âm thanh tích tích đột nhiên vang lên, hình một chân dung láo liên không ngừng. Nguyên lai là Phách Vương Long, cư nhiên ẩn thân.

Mở cửa sổ ra đầu tiên nhìn thấy cái mặt tức giận to tướng, sau đó là giọng điệu uy hiếp: "Tiểu tử, lại dám bây giờ mới login, ngươi còn muốn sống hay không? "

"Đại tỷ, ta muốn kiếm tiền nuôi lão bà a, như thế nào có nhiều thời gian dư dả mà lên QQ? " Dương Vân lập tức đánh lại dòng chữ đã nhắn lúc trước.

"Ngươi có lão bà? "Sau đó lại hiện thêm hình smile bị sét đánh thành xương khô.

"Bây giờ chưa có, bất quá tương lai chung quy cũng phải có ?" Ta có lão bà, ngươi lại dùng sét đánh ta? Chẳng lẽ là ghen? Dương Vân trong lòng thầm nghĩ.

"Ngươi? Cả đời cũng đừng mong tìm được lão bà! " Lời nguyền rủa thật độc ác, gần như rủa người ta thành thái giám a.

Dương Vân dở khóc dở cười: "Nguyền rủa ta như vậy, suy nghĩ kĩ chưa? "

"Hừ ! Bổn tiểu thư giao tình với ngươi đã đến trình độ đó sao? Nói mau, hiên tại sao lại rảnh lên mạng, có phải đã kiếm đủ tiền cho lão bà hay không?"

"A, vừa mới tìm được công việc." Dương Vân đánh thêm một cái hình smile mặt như quả mướp đắng đang nghĩ đến tiền.

"Thảm như vậy? " Phách Vương Long hỏi lại, không đợi Dương Vân than thở, lại lên tiếng: "Ta xem ngươi IP hiện ở khu Nam Khang, khi nào ngươi lại tới địa bàn của ta, không báo để ta tiếp đón? Ngươi cần phải bị lăng trì a?"

"Ngươi ở Nam Khang? " Dương Vân có chút kinh ngạc.

"Bổn tiểu thư không phải đã nói với ngươi sao?" Phía sau có thêm smiles biểu tình tức giận.

"Tựa hồ đã nói qua." Đối với tính tình nóng nảy của Phách Vương Long, Dương Vân hiểu rất rõ.

"Tiểu tử, Bổn tiểu thư nói mà ngươi nghe tai này ra tai kia à? Ngàn vạn lần đừng để ta nhìn thấy ngươi, nếu không gặp một lần đánh một lần," Phách Vương Long tiếp tục uy hiếp.

Dương Vân gửi một smiles biểu tình đổ mồ hôi, muội muội này thật cường hãn, phỏng chừng chính mình không nên đụng chạm đến nàng, vạn nhất nàng thực sự có bộ dạng Phách Vương Long liều mạng, chính mình có khi ngay cả răng cũng bị đánh bay.

"Nói thật, chúng ta khi nào có thể gặp mặt? Ta muốn thấy ngươi có thật rất đẹp trai !" Có lẽ uy hiếp đã đủ, Phách Vương Long muội muội rút cuộc không khoe khoang vấn đề vũ lực nữa, ngược lại đề cập đến vấn đề thực tại.

"Đại tỷ, ta có công việc a, nào có thời gian? "Dương Vân uyển chuyển cự tuyệt, dù sao hắn cũng ngại ngùng, trước kia trước mặt đối phương thổi phồng mình so với Phan Anh còn đẹp hơn, Tống Ngọc chỉ đáng xách giày, nếu gặp mặt thật, chắc chắn bại lộ. Tuy rằng với diện mạo chính mình có chút tin tưởng, nhưng căn bản không như hắn thổi phồng.

"Không đến, ngươi chờ chết không toàn thây đi !" Trong chốc lát, Phách Vương Long quay lại bản tính tàn nhẫn của mình.

Dương Vân mồ hôi chảy ròng ròng, con cọp cái này không thể trêu vào a, không nói địa chỉ, bảo ta đi thế nào? Đang muốn trả lời, bên tai vang lên tiếng phát thanh thông báo:" Tất cả mọi người đến phong lâm uyển tập hợp."

Dương Vân bị hoảng sợ, âm thanh ở đâu? Chờ lần thứ hai tiếng phát thanh lại vang lên, Dương Vân mới chú ý tới vách tường phía trên máy tính, có một lỗ nhỏ, âm thanh là từ bên trong phát ra.

Đến tập hợp? Bệnh viện tâm thần ? Âm thanh kia lặp lại máy móc, Dương Vân căn bản không nghe rõ. Nhưng cũng biết chính mình nên li khai.

" Có việc, đi trước, nói chuyện sau. "Đánh ra vài lời này, Dương Vân vội vàng đi ra cửa. Về phần không tắt máy tính, hắn không quan tâm lắm, chủ nhân sơn trang này với thủ hạ chỉ đơn giản ăn mặc đã chi hơn trăm vạn, đối với việc nhỏ thế này chắc cũng không để ý?

Chú thích: Phong lâm uyển = Bệnh viện tâm thần, cái này chỉ là hiểu lầm của Dương Vân, hồi sau sẽ rõ.

Quyển 1: Hoành khán thành lĩnh trắc thành phong

Chương 3

Bị Người Ám Hại

Dịch: Mai Kiếm Phong

Nguồn: Tu Chân Giới

Thu gọn nội dung

Ra khỏi cửa Dương Vân mới ý thức được, mình căn bản không biết cái "Bệnh viện tâm thần" kia ở đâu .

Hắn còn nhớ rõ lời cảnh cáo của Dương Thiên, tuyệt đối không thể đến muộn. Tuy rằng Dương Thiên chưa nói đến muộn phải chịu hình phạt gì, nhưng Dương Vân cũng đoán được, khẳng định sẽ không nhẹ nhàng gì.

Vừa lúc đang gấp tới đổ mồ hôi, thì thấp thoáng lại thấy Dương Thiên trong tầm nhìn của chính mình, Dương Vân lập tức như bắt được cọng rơm cứu mạng, chỉ hai ba bước đã chạy đến bên cạnh.

"Dương ca, bệnh viện tâm thần ở đâu?"

"Đang muốn mang ngươi đi........... Ngươi nói cái gì, bệnh viện tâm thần?" Dương Thiên đầu to ra, mặt đỏ bừng.

Dương Vân cũng biết bản thân đã hiểu sai cái gì rồi, xấu hổ cười khan một tiếng.

"Là Phong Lâm Uyển, phong trong thụ phong, lâm trong cánh rừng, là nơi ở của tứ tiểu thư." Dương Thiên một bên giải thích sai lầm của Dương Vân, đông thời nói luôn về một số cấm kỵ cùng sở thích của tứ tiểu thư.

Dương Vân cố gắng nghe nhớ kĩ, chuyện này rất quan trọng liên quan đến miếng cơm sau này của mình có bền chắc hay không. Bất quá nghe xong mặt hắn sụp xuống, Dương Thiên nói nhiều thứ, nhưng Dương Vân tổng kết lại một câu chủ chốt đánh giá về tứ tiểu thư chỉ có bốn chữ----Không hề có nhân tính.

Chưa bao giờ hòa nhã trước mặt người khác, nhất là nam nhân, thích nuôi dưỡng tiểu động vật, đặc biệt yêu tha thiết rết, bọ cạp và các loại độc trùng, thích ăn thịt, tỷ như thịt thỏ hoặc các loài tiểu động vật đáng yêu khác..........( DG: 0_0 sở thích thật kinh người )

Dương Vân nghe xong trong lòng run sợ, hoàn hảo, vị tứ tiểu thư này không có khuynh hướng bạo lực, bằng không có thể còn thêm sở thích ngược đãi người hay các loài động vật khác. Nhưng chỉ có thế, Dương Vân vẫn bất an, chính mình đã gặp qua hai vị tiểu thư, một người mới 15,16 tuổi mà dáng người đã đủ quy mô đó là la lỵ ngũ tiểu thư, tạm thời còn không nhìn ra cái gì bất bình thường, nhưng ai biết bản tính nàng thế nào.

Về phần tiểu thí hài lục đại tiểu thư, Dương Vân sớm đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của nàng, sớm đã đem nàng tách khỏi cái loại hài đồng chỉ cần que kẹo là có thể lừa gạt.

Còn Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư cùng Tứ tiểu thư là chưa thấy qua nhưng cũng hiểu một ít tính cách, tỷ như tam tiểu thư, thích bạo lực, hay đánh người, mà hiện tại đi gặp tứ tiểu thư, còn là một nữ hài có đam mê quái dị, ngẫm lại làm cho Dương Vân nhức cả đầu.

Cái này còn chưa kể cá tính của tam, tứ, ngũ, lục tiểu thư , còn vị Đại tiểu thư xếp hàng đầu kia, không biết có phải cái loại vạn ác bất xá nữ hoàng giết người vô số?

So với nơi ở của Dương Vân, Phong Vân uyển hiển nhiên là xa hoa hơn nhiều lắm, tuy rằng cũng là một tòa nhà cô lập, nhưng chung quanh có hàng rào bằng gỗ bao quanh, ở bên trong có một khu vườn rất nhiều hoa cỏ tươi đẹp, thoạt nhìn làm người ta nghĩ cảnh đẹp ý vui, nhưng nếu nhìn đến trên những nụ hoa kia chính là các loại độc trùng, chỉ sợ không ai còn có thể có ý nghĩ như vậy.

Dương Vân cơ hồ vừa nhìn thấy tình huống quỷ dị của vườn hoa này, nhịn không được sắc mặt trắng bệnh. Tứ tiểu thư này thu dưỡng nhiều độc trùng như vậy làm gì, sẽ không muốn làm cái thí nghiêm gì chứ? Chả lẽ gọi mọi người đến đây để lựa chọn đối tượng làm thí nghiệm?

Trong lòng tuy sợ hãi, nhưng Dương Vân vẫn đi theo Dương Thiên bước qua cửa hàng rào đứng ở một khối đất trống bên cạnh vườn hoa, nơi này đã có không dưới mười người, thoạt nhìn đều là nam bảo mẫu sơn trang này, một đám so với Dương Vân không khác biệt gì.

Bất quá hiên tại những người này đều sắc mặt không tốt, đầu đầy mồ hôi, tựa hồ cũng ý thức được bị tứ tiểu thư gọi đến đây không phải là việc tốt lành gì.

Dương Vân càng kiên định với suy đoán Tứ tiểu thư muốn tìm đối tượng thí nghiệm, liền thu người lại, để tránh chính mình thò ra chút gì mà bị Tứ tiểu thư nhìn thấy rồi lựa chọn làm thí nghiệm phẩm vĩ đại gì đó.

Một lát sau, bên trong Phong Lâm Uyển cửa lớn mở ra, Dương Vân ánh mắt tò mò chăm chú nhìn, người mà mình ngàn suy vạn đoán cuối cùng cũng đi ra.

Dáng người cao gầy, một thân quần áo thể thao màu phấn hồng, ước chừng hai mốt, hai hai tuổi, khuôn mặt hoàn mĩ tinh xảo, chiếc môi hơi vểnh lên, trên mặt không chút biểu tình, đôi mắt lạnh như băng, làm cho người bị nàng liếc mắt, căn bản không dám cùng nàng đối nhãn.

Càng làm cho Dương Vân kinh dị chính là, vị Tứ tiểu thư này có mái tóc thật dài, buông qua hai vai thẳng xuống thắt lưng, đó là ở vị trí này mà nhìn. Phần còn lại tuy không nhìn thấy, nhưng khi tứ tiểu thư đi ra, bên mông lộ ra một lọn tóc, cũng không biết cuối cùng mái tóc này dài đến cỡ nào. Cái này nếu nửa đêm gặp phải, tuyệt đối kêu lên sợ hãi ' Trinh tử ', sau đó chạy trốn ( hồn ma trinh nữ )

Nhưng vô luận thế nào, vị Tứ tiểu thư này vẫn là một đại mĩ nữ, đối với nam nhân rất có lực hấp dẫn, Dương Vân khi vừa nhìn thấy trong lòng đã muốn một phen chảy nước miếng, thầm nghĩ nếu có được lão bà thế này, chết cũng không hối tiếc. Nhưng lại nghĩ đến cảnh tượng độc trùng trong vườn hoa, Dương Vân liền cả người sởn gai ốc, vốn trong mắt hình tượng Tứ tiểu thư là một đại mĩ nữ nay trở thành hình tượng phù thủy trong phim hoạt hình. Vui đùa mĩ nữ, nhưng quan trọng vẫn là cái mạng già của mình.

Nhìn lướt qua một hàng hơn mười nam nhân, Tứ tiểu thư trong mắt hàn ý càng đậm : "Mọi người đến đông đủ chưa?"

"Đã đến đủ thưa tứ tiểu thư." Dương Thiên tựa hồ là người đứng đầu, tiến lên một bước đáp.

Tứ tiểu thư mặt không đổi sắc gật đầu, bỗng nhiên nhìn tỏng đám người có một thân hình co ro rụt rè, trong mắt lóe lên một tia sắc bén, dừng mắt lại :" Ngươi chính là người mới đến?"

Dương Vân nhất thời toàn thân rét run, giống như nằm tron hố băng, môi cũng có chút run rẩy: " Đúng vậy, Tứ tiểu thư. "

Vừa mới nãy Dương Vân còn nhận định Tứ tiểu thư là một mĩ nữ quái dị, nay trong đầu hắn lóe lên ba chữ " Băng mĩ nhân" , trong lòng càng thêm lo sợ, tự nhiên nhận thức một điều, chỉ sợ tiếp cận nàng trong vòng ba thước sẽ bị đóng thành cột băng a?

"Bước ra!" Tứ tiểu thư âm thanh lạnh đến nỗi như không khí quanh người bị đóng băng.

Dương Vân cả người run lên bần bật, theo bản năng bước ra ngoài.

Tứ tiểu thư không thèm để ý đến hắn, lại quay lại nói với những người khác: "Hôm nay, có ai báo danh không? Tam tỷ ngày mai xuất môn, bên người cần có người đi theo?"

Từ Dương Thiên đứng đầu, không ai dám ho he. Dương Vân đang âm thầm cầu nguyện, mau bước ra một người a.

Đáng tiếc nguyện vọng còn chưa được thực hiện, Tứ tiểu thư ánh mắt lạnh băng lại bắn về phía hắn, khóe miệng hơi cong lên, tựa hồ trào phúng: " Không ai báo danh? "

Phía dưới vẫn không ai trả lời.

Một mảnh yên tĩnh.

Mắt thấy Tứ tiểu thư khuôn mặt không còn vẻ kiên nhẫn, Dương Thiên cố ý nhỏ giọng nói với Dương Vân phía trước: " Tiểu Dương, ta nghe nói không phải ngươi muốn báo danh sao? "

"Ta, ta không......" Dương Vân đầu tiên là sửng sốt, sau đó theo bản năng phủ nhận.

Nhưng Tứ tiểu thư không muốn để cho hắn nói nữa, chỉ tay: "Vậy ngươi !"

"Chờ một chút, ta còn chưa......."

"Ngày mai buổi sáng 6 giờ, đứng đợi tại chỗ này." Tứ tiểu thư ánh mắt nghiêm khắc, mặc kệ Dương Vân biện bạch, nói xong xoay người bước đi.

Dương Vân mắt trợn trừng, cbn, lão tử căn bản cái gì cũng chưa nói, đã quyết định? Nàng vừa rồi nói Tam tỷ, sẽ không phải cái vị tiểu thư bạo lực dã man kia chứ? Đây không phải để lão tử đi làm bao cát sao?

Nhìn về phía đối diện bắt gặp vài ánh mắt đồng tình cùng với Dương Thiên và vài tên nam bảo mẫu khác tựa hồ đang vui sướng trước nỗi đau khổ của người khác, Dương Vân bỗng nhiên hận không lập tức xông lên bóp chết bọn chúng ! Đây rõ ràng là một âm mưu, mình chính là kẻ bị ám hại.

Khó trách Dương Thiên này có hảo tâm dẫn đường, nguyên lai đã sớm chuẩn bị bán đứng mình. Ta kháo !

Quyển 1: Hoành khán thành lĩnh trắc thành phong

Chương 4

Người, Quỷ khủng bố

Dịch: Mai Kiếm Phong

Nguồn: Tu Chân Giới

Thu gọn nội dung

"Ta đã trở về." Một lần nữa trở về phòng ngủ của mình, Dương Vân vừa ngồi xuống, lập tức nhìn đến những dòng tin nhắn trên cửa sổ QQ.

"Đi đâu? Dám bỏ rơi bản tiểu thư, ngươi không muốn sống nữa à?" Hắn đợi không bao lâu, Phách Vương Long lập tức nhắn đến, cứ nhìn ngữ khí này, rõ ràng là khó chịu.

"Không, vừa rồi lão bản của ta gọi ta làm việc, hiện tại đã giải quyết xong." Dương Vân đánh chữ tuy thoải mái, nhưng trong lòng bi phẫn vạn phần, bị đám súc sinh kia ám toán, ngày mai còn chưa biết thê thảm đến đâu.

"Lão bản ngươi? Nam, nữ?" Phách Vương Long dường như có chút hứng thú.

"Nữ " Dương Vân ăn ngay nói thật.

"Có phải tuổi còn trẻ trông rất được?"

"Nói thật, là một đại mĩ nữ. "

"Ngươi muốn theo đuổi nàng ta? Tên phụ tình bạc nghĩa !" Phía sau còn thêm smiles trái tim vỡ thành hai nửa cùng với đạo sấm sét rất bạo lực.

Dương Vân lập tức cho một cái smiles đổ mồ hôi :" Ta khi nào thành kẻ phụ tình?"

"Bổn tiểu thư nói ngươi chính là !" Thêm một smiles lưỡi dao máu chảy đầm đìa.

"Lần này có hiểu lầm, tuy rằng nàng xinh đẹp, cái đó ta thừa nhận, nhưng tâm địa không tốt, luôn muốn ngược đãi người làm công bọn ta." Cũng không phải sao, Tứ tiểu thư là lão bản, còn nam bảo mẫu xem như là công nhân đi?

"Nga? Tâm địa ác độc? Tốt lắm, ngươi không phải thích kiểu người như vậy sao?" Phía sau còn một smiles cốc cà phê bốc khói, hiển nhiên ám chỉ Phách Vương Long trong lòng khoái trá, thảnh thơi uống cà phê.

"Ai nói, sở thích của ta hoàn toàn bình thường, phàm là tâm địa độc ác cùng nữ nhân có huynh hướng bạo lực đều không thích.": Dương Vân nói, ý tứ của hắn là nói về Tứ tiểu thư cùng Tam tiểu thư chưa gặp mặt kia, chính là hắn quên mất Phách Vương Long muội muội phía đối diện cũng là một nữ nhân bạo lực, đợi khi hắn nhân ra thì đã quá muộn, tin đã sớm được truyền đi.

Phách Vương Long không có lập tức trả lời, Dương Vân trong lòng càng căng thẳng, bởi vì hắn biết đối phương có thói quen, chỉ cần mình vừa nói, nhất định sẽ đáp lời trước tiên. Nhưng là hiện tại vẫn chưa có hồi âm, xem ra, chính mình đã phạm vào điều kiêng kị của nàng.

Ước chừng thời gian uống vài chén trà, làm Dương Vân đã xúc động muốn tắt máy, Phách Vương Long rút cuộc trả lời: " Ngươi cảm thấy ta bạo lực sao?"

"Như thế nào có thể? Ngươi trong mắt ta là ôn nhu nhất. " Dương Vân lập tức tâng bốc.

Nhưng lại nhận được một câu: " Khốn kiếp! Bổn tiểu thư tính tình của mình lại không biết sao? Ta còn tưởng ngươi cùng nam nhân khác bất đồng, nguyên lai cùng một dạng, hoa ngôn xảo ngữ. Cút sang một bên đi, bổn tiểu thư không thèm nhìn mặt ngươi."

Phát xong những lời này, trực tiếp ẩn QQ, vô luận Dương Vân giải thích thế nào, cũng không nói một lời.

Bất đắc dĩ, Dương Vân buông tha, Phách Vương Long này là bạn qua mạng của hắn đã ba năm, tính tình Dương Vân cũng hiểu một chút. Lần này phỏng chừng là thật sự tức giận, đều là tại hắn miệng thối-----Không cái này là hai tay thối, cái gì không đánh, cố tình đánh ra cái khó nghe kia.

Ngẩn người nhìn màn hình máy tính một hồi, bụng đột nhiên kêu réo, Dương Vân lúc này mới ý thức được, mải nói chuyện, lại quên chính mình đã hơn nửa ngày chưa ăn cơm, càng nghĩ lại càng đói.

Chính là hiện tại đi đâu ăn cơm? Tiền không có, ăn quỵt sao? Lấy thể lực của mình mà nói, ăn quỵt chỉ có kết cục bị đánh tàn phế. Nghĩ đến hiện tại ở sơn trang, có hay không sơn trang cung cấp đồ ăn? Chính mình muốn ăn phải đi đâu? Sẽ không phải tự mình nấu chứ?

Ý niệm này vừa lóe lên, Dương Vân lập tức hai mắt sáng ngời, đúng rồi, căn nhà này đầy đủ các phòng, nhưng lại không có phòng bếp, không phải có ý tứ không cần mình tự thân đông thủ, còn có ý gì nữa?

Quần áo cũng không thay, Dương Vân vội chạy đến phòng bếp. Tại trù phòng quả nhiên đầy đủ các món mới nấu rau thịt đầy đủ, xem ra đúng như mình nghĩ.

Dương Vân không để ý cái gì hình tượng, ăn đến trợn mắt há mồm, ngay cả tay hắn cũng dùng. Lấy từ tủ lạnh ra hai quả trứng, tùy tiện rang với cơm.

Nửa ngày chưa ăn gì. cho dù là mình chỉ đem trứng với cơm trộn lẫn vào nhau nhưng cũng đủ mĩ vị, nếu lâu không ăn cơm đối với thân thể rất bất lợi, hắn còn muốn rán thêm hai quả trứng nữa.

Ăn lửng dạ, uống một ngụm nước ấm xong, Dương Vân lại ngồi vào máy tính, muốn tìm vài muội muội nói chuyện phiếm, trừ Phách Vương Long ra cũng không chỉ có vài người để nói chuyện, Dương Vân cũng không có mất hứng.

Nhưng vừa ăn xong, cơn buồn ngủ lại kéo tới, Dương Vân cũng không quản hiện giờ có thích hợp để ngủ hay không, cởi âu phục rồi lên giường đi ngủ.

Ngủ một giấc thẳng đến buổi tối, ngoài cửa sổ trời đã tối đen, Dương Vân mới tỉnh lại. Đương nhiên, cái này cũng không lạ, cơ hồ mấy ngày nay hắn ngủ không được bao nhiêu, bây giờ ngủ lâu một chút cũng là lẽ thường.

Lắc lắc đầu cho tỉnh táo một chút, Dương Vân nhìn đồng hồ, đã hơn tám rưỡi tối.

Xuống khỏi giường trước tiên lại xem máy tính, không tắt máy, máy tính đã sớm rơi vào ngủ đông, màn hình một mảng tối đen.

Động nhẹ vào chuột, máy tính sáng lên, chân dung QQ của Phách Vương Long đang láo liên không ngừng.

Dương Vân trong lòng kích động, chẳng lẽ Phách Vương Long thử chính mình? Vậy thật quá tốt. Nhìn qua tin nhắn, xem thời gian một chút.

Phách Vương Long 1637

"Tiểu tử, lăn ra đây cho bổn tiểu thư !"

Phách Vương Long 1642

'Một tảng đá lớn cùng con dao máu đầm đìa.'

Phách Vương Long 1611

" Không ra à? Vậy vĩnh viễn đừng ra, làm rùa đen rút đầu đi !"

Phách Vương Long 1829

"Lão nương chịu không nổi rồi, ta đếm ba tiếng, không ra vĩnh viễn đừng cùng ta nói chuyện !"

Phách Vương Long 1901

"...................Được rồi chuyện vừa rồi ta xin lỗi, ngươi ra được chưa?"

Phách Vương Long 2012

"Chưa thấy nam nhân nào nhỏ mọn như vậy, ngươi là nam nhân? Ta hoài nghi ngươi không phải !"

Nhìn đến tin nhắn cuối cùng mới vài phút trước đây, Dương Vân nở nụ cười, xem ra, Phách Vương Long muội muội hẳn là để ý đến mình, không sao lại nhắn tin cho mình nhiều như vậy?

Nhìn đến Phách Vương Long biểu tượng còn sáng, Dương Vân vừa định đáp lời, nhưng nghĩ đến, vừa rồi Phách Vương Long quá kiêu ngạo, chính mình phải thờ ờ với nàng, đỡ cho đối phương coi mình không có cốt khí.

Lập tức thu tay đặt trên bàn phím lại, đi vào phòng tắm đánh răng tắm rửa sạch sẽ, lúc sau lại đến phòng bếp ăn cơm.

Lại một lần nữa ăn uống no nê, Dương Vân trong lòng cực kì thỏa mãn, bởi vì vừa mới ngủ dậy đi ngủ tiếp là không có khả năng, mà nói chuyện phiếm thì lại không có đối tượng, Dương Vân liền tính ra ngoài một chút.

Đêm tháng 7 có điểm oi bức, tuy rằng trong phòng có điều hòa, nhưng Dương Vân cũng không thích, chính là muốn hưởng thụ một đêm yên tĩnh một mình, không phải phiền não vì thất nghiệp, có thể nhìn ngắm sao trăng, hội bên hồi tưởng dáng điệu nụ cười của thân nhân.

Đi được một quãng, Dương Vân tựa lưng vào thân một cây tùng, ngẩn người nhìn trăng sáng trên bầu trời.

Cũng không biết bao lâu, một trận hàn ý thổi qua làm Dương Vân bừng tỉnh, Dương Vân nhịn không được chà sát hai tay, chả lẽ Tứ tiểu thư đến đây?

Chính là đảo mắt xem xung quanh, nào thấy bóng người, đừng nói là người, ngay cả quỷ cũng không thấy.

Vừa nói đến quỷ, Dương Vân bỗng dâng lên trong lòng một dự cảm xấu, buổi tối nghĩ đến quỷ, đúng là điềm xấu.

Nhìn căn nhà xa xa cô linh đứng sừng sững chính là nơi mình ở ba năm này, Dương Vân trong lòng càng bất an. Trong sơn trang phân bố thật cổ quái, nơi nơi đều tòa nhà cô lập, liền ngay cả phòng của các vị tiểu thư cũng là cô lập, trong vòng trăm thước tuyệt đối không có thêm cái kiến trúc gì.

Cũng không biết người thiết kế trước kia vì sao lại thiết kế cổ quái như vậy, làm người ta cảm thấy không an toàn. Dương Vân lá gan thật ra cũng không lớn, vừa mới cảm thấy thứ gì đó, lại tưởng tượng đến ' quỷ ' hắn có chút sợ hãi.

Lập tức không dám ở lại đây nữa, chạy như điên về phía phòng mình, mắt thấy sắp chạy đến nơi, cảm giác sau gáy chợt lạnh, tựa như có cái gì lạnh băng vừa lướt qua.

Rùng mình một cái, Dương Vân xoay người lớn tiếng quát: "Ai !" Một là để cho mình thêm can đảm, hai cũng là xem có người trêu mình hay không, dọa cho đối phương hiện thân.

Nhưng bốn phía vẫn một mảnh yên tĩnh, khoảng đất trống trước mặt, không hề có bóng nhân ảnh. Chỉ có xa xa chỗ cây tùng kia, tựa hồ có vài vật thể hư hư thực thực.

Dương Vân nhìn thoáng qua, liền không dám nhìn lại, tuy rằng trong lòng cũng biết là cành cây hay đại loại như thế, nhưng hắn vẫn sợ không dám đi tới, vạn nhất có gì đó nhảy chồm lên, hắn không biết mình có bởi thế mà bị dọa ngất hay không.

Dù sao cũng đã chạy tới căn nhà, chỉ cần mình vào tỏng khóa cửa lại, là có thể thoát khỏi ' Quỷ Vực' âm trầm này. Bất quá ngay lúc này, đèn trong phòng chợt tắt phụt.

Dương Vân sợ tới mức hít thở không thông, cái đèn đang yên lành vì sao lại tắt? Chẳng lẽ mất điện? Một bên không ngừng lẩm bẩm trong đầu có người trêu mình, thế giới này sao lại có quỷ? Một bên chậm rãi lùi về sau, tuy rằng trong phong an toàn, nhưng điều kiện tiên quyết là toàn bộ đèn phải sáng, lúc này đèn bên trong đã tắt, lại không có ánh trăng chiếu vào, xuất phát tự nỗi sợ hãi với bóng tối, Dương Vân cảm thấy ở bên ngoài càng an toàn hơn một chút.

Lúc này Dương Vân đã không còn cái cảm giác ngày hè oi bức, chỉ có mùa đông rét lạnh, hai tay ôm thân thể, môi không tự chủ được run rẩy, không dám phát ra nửa điểm âm thanh.

Nhưng hắn cũng không dám đứng im tại chỗ, lập tức nghĩ tìm xem địa phương xung quanh nơi nào có ánh đèn, hắn mới yên tâm. Bằng không, hắn nhất định sẽ bị dọa cho phát điên.

Chính là trong sơn trang hắn chỉ biết phương vị của Phong Lâm uyển, chỗ ở của nam bảo mẫu khác, hắn một cái cũng không biết.

Hung hăng cắn răng một cái, Dương Vân mặc kệ băn khoăn, hướng con đường ban ngày vừa đến Phong Lâm Uyển chạy tới. Tuy rằng Tứ tiểu thư cũng khủng bố, nhưng người có khủng bố thế nào, sao có thể khủng bố bằng quỷ?

Quyển 1: Hoành Khán Thành Lĩnh Trắc Thành Phong

Chương 5

Lễ Vật Của Tứ Tiểu Thư

Dịch: Mai Kiếm Phong

Nguồn: Tu Chân Giới

Thu gọn nội dung

Trong lòng sợ hãi, Dương Vân dùng toàn bộ sức lực cơ thể thẳng hướng Phong Lâm Uyển một hồi đã chạy tới.

Nhưng Dương Vân cũng không dám lại gần quá mức, xung quanh căn nhà Tứ tiểu thư toàn là độc trùng, hiện tại lại là buổi tối, căn bản không thể nhìn rõ ràng, nếu không cẩn thận bị cắn phải, có khả năng biến thành quỷ chết oan.

Hơn nữa, Dương Vân cũng sợ mình chạy động tĩnh quá lớn kinh động đến Tứ tiểu thư, mụ phù thủy tóc dài này mà ra đây, chắc chắn không trưng cái bộ dạng tươi cười cho mình xem. Cho nên, chỉ cần đến gần nơi ngọn đèn trong phòng hắt ra bên ngoài Dương Vân đã ngừng lại, lén lút lại gần, trông như kẻ trộm.

Bất quá hắn vừa lo lắng đến Tứ tiểu thư, cũng không nghĩ tới vừa đến gần, đã nhìn ngay thấy một thân bạch y đứng trước vườn hoa, đúng là một người, bất động, mái tóc dài tung bay theo gió.

"Trinh, trinh.........tử" Dương Vân cảm giác thân thể bắt đầu run rẩy, hắn bỗng nhiên nhớ tới một cuốn tiểu thuyết mình từng xem qua, nói là một lữ khách đi qua một trấn nhỏ, bởi vì người dân nhiệt tâm mời mọc mà ở lại, buổi tối toàn bộ thị trấn cư nhiên không có người sống, tất cả đều là cương thi. Chẳng lẽ chính mình lại gặp hoàn cảnh như vậy, trong sơn trang này ban ngày đều là người, buổi tối biến thành quỷ?

"Ai, đi ra !" Không nghĩ tới nhân ảnh kia lỗ tai thật thính, lại có thể nghe thấy tiếng lắp bắp kinh hãi của Dương Vân, ngay lập tức quay ra quát lớn.

Nghe được tiếng người, vẫn là giọng nói lạnh băng quen thuộc, Dương Vân cuối cùng cũng kìm nén được ý nghĩ đáng sợ của mình, âm thanh có chút khàn khàn: " Là ta, Tứ tiểu thư."

Người nọ tựa hồ vô cùng kinh ngạc : " Ngươi tới đây làm gì !"

Dương Vân lại gần một chút, phát hiện dưới chân Tứ tiểu thư có bóng (DG: Chắc quỷ không có bóng dưới chân ), tâm lí liền thả lỏng, nuốt một ngụm nước miếng : "..........Ta sợ. "

"Sợ? Ngươi sợ cái gì? " Tứ tiểu thư có chút sửng sốt, hoài nghi liệu mình có nghe lầm :" Một đại nam nhân, lại sợ mấy thứ hư vô vẩn vơ gì đó?"

Nghe Tứ tiểu thư nói vậy, Dương Vân quả thật có cảm giác mất mặt, chính là so với mất mặt hắn vẫn thấy cái mạng nhỏ trọng yếu hơn, cầu xin: "Tứ tiểu thư, có thể hay không cho ta trú tạm ở nơi này một lát, một lát thôi............."

Có lẽ là lần đầu tiên nghe được nam nhân lấy lý do hoang đường như vậy cầu xin mình, Tứ tiểu thư không nói tiếp, chính là vẫn bất động tại chỗ, không biết suy nghĩ cái gì.

Nhưng Dương Vân biết, Tứ tiểu thư có lẽ đồng ý, nếu không chỉ cần có chút đề phòng, đã sớm đuổi mình đi.

Hai người cách nhau mấy thước cứ đứng như vậy, không khí có chút yên lặng quỷ dị.

Một lát sau, có lẽ bởi vì thấy đứng lâu như vậy mà Tứ tiểu thư vẫn chưa có thái độ tức giận gì với mình, Dương Vân lá gan cũng không khỏi lớn lên, tìm cớ nói chuyện: "Tứ tiểu thư, ta hỏi một chút, có phải hay không Tam tiểu thư rất khủng bố?

"Khủng bố? " Tứ tiểu thư nghe xong mới từ trầm tư tỉnh lại, nghe được hai chữ cuối cùng mới hỏi lại Dương Vân.

"Ta nghe Dương Thiên đại ca nói, hắn nói Tam tiểu thư có chút...........Ách, tính tình không tốt." Dương Thiên a Dương Thiên, ngươi bất nhân cũng đừng trách ta bất nghĩa.

"Ngươi rất sợ Tam tỷ?" Tứ tiểu thư hơi nghiêng người, đem ánh mắt hướng vào căn nhà của mình nói.

"Nói thật, ta thực sự sợ hãi. " Dương Vân có chút run rẩy nói, chỉ là đối với Tứ tiểu thư thích nuôi độc trùng, hắn xem mình sợ hãi Tam tiểu thư hơn một chút. Ai biết Dương Thiên kia có nói giảm đi mức khủng bố của Tam tiểu thư hay không, nếu là một dạng nữ bạo long, chính mình có khi thi thể cũng không còn.

"Cái đó ngày mai ngươi sẽ biết. "Tứ tiểu thư nói càng làm Dương Vân mù mịt.

Dương Vân vẻ mặt đau khổ, trong lời của Tứ tiểu thư cũng không thu được tin tức gì hữu dụng, mới dời chủ đề :" Tứ tiểu thư, vì sao người lại nuôi những..........sủng vật kì quái? "

"Thích." Âm thanh bình thản lãnh đạm, không lộ chút nhân tình.

"Tứ tiêu thư, ta nghe nói người thích ăn thịt, có phải sự thật hay không?"

"Giả. "

"Tứ tiểu thư, ta nghe nói.........."

"Ngươi một nam nhân sao lại dông dài như vậy? "Tứ tiểu thư rút cuộc không kiên nhẫn, trong mắt tựa hồ bắn ra tia băng lãnh.

Dương Vân sợ tới mức liên tục xua tay: "Không nói, không nói nữa............." Hắn sợ Tứ tiểu thư tức giận mà đuổi mình đi.

Hai người lại trầm mặc yên lặng bất động hồi lâu, lần này Tứ tiểu thư chủ động nói chuyện: "Ngươi ở trong sơn trang gặp phải quỷ?"

"Không có, chính là không hiểu sao, phòng ta đột nhiên mất điện. " Dương Vân thành thật giải thích .

"Đây là lí do ngươi cho rằng gặp quỷ?" Tứ tiểu thư ngữ khí cao hơn: "Nếu như ngươi nói, ngươi có thể về đi."

"A?" Dương Vân sửng sốt, Tứ tiểu thư không thể không chút nhân tính vậy chứ? Cho dù không tin có quỷ, chẳng lẽ để mình ở lại đây một lát sẽ chết sao?

"Trong sơn trang có một quy củ, phàm là căn nhà nào có đồ điện mở vượt quá mười giờ không tắt, toàn bộ căn nhà sẽ tự động cắt điện, mười phút sau mới có điện trở lại. Ngươi ngay cả cái này cũng không biết sao? "Tứ tiểu thư lanh lùng nói.

"Không, không ai nói với ta a." Dương Vân trong lòng kêu oan uổng, ta mới tới, như thế nào biết nhiều quy củ như vậy? Đồ điện dùng quá 10 giờ, quả thật có, chính là cái máy tính trong phòng ngủ của mình. Nhưng một cái sơn trang lớn như vậy, cấp cho nam bảo mẫu mặc đồ cũng hàng hiệu, điện đóm sao lại tính toán chi li như vậy, quả nhiên có tiền càng hà tiện, lại còn tự động cắt điện? Cái này không phải tự bới việc sao?

Tứ tiểu thư cũng mặc kệ Dương Vân kêu oan uổng, tuy rằng cảm giác nam nhân nhát gan trước mặt cùng nam nhân khác có chút bất đồng, nhưng vẫn như cũ không chút lưu tình ra lệnh trục khách:" Còn ở lại làm gì? Muốn ta đưa lễ vật sao?"

Lễ vật? Tứ tiểu thư khách khí quá đi? Dương Vân trong lòng thầm nghĩ, dưới chân đang chuẩn bị li khai. Cũng không nghĩ vừa nhìn lại, gặp Tứ tiểu thư trong tay đang cầm một vật thể dài dài, hắn sợ tới mức hốt hoảng: "Cái gì đây?"

"Con rết"

Dương Vân sợ tới mức hét lớn, xoay người bỏ chạy. Tứ tiểu thư ta với nàng không thù không oán, ngươi cũng không nên hại ta như vậy a.

Nhìn bóng dáng nam nhân xa dần, Tứ tiểu thư trên khóe miệng có một tia cười khó hiểu, khuôn mặt lạnh băng giờ này biến hóa không nhỏ.

Quyển 1: Hoành Khán Thành Lĩnh Trắc Thành Phong

Chương 6

Giấc Mộng Nam Kha?

Dịch: Mai Kiếm Phong

Nguồn: Tu Chân Giới

Thu gọn nội dung

Biết được nguyên nhân mất điện, Dương Vân cũng an tâm hơn, về phần sau gáy như bị cái gì phớt qua, có lẽ cũng chỉ là do tâm lí mình hoảng sợ mà sinh ảo giác.

Trở lại căn nhà, điện đã sáng trở lại, cả căn nhà biến thành một mảnh sáng trưng.

Có lẽ trải qua kinh hãi vừa rồi, tuy đã biết nguyên nhân mất điện, nhưng Dương Vân vẫn không dám tắt đèn, cứ để đèn như vậy mà ngủ. Dù sao vượt quá 10 giờ sẽ tự động ngắt điện, cũng không cần mình phải quan tâm. Hơn nữa, khi đó đã là ban ngày, còn có cái gì đáng sợ?

Đang ngủ say xưa, bỗng cảm giác tựa hồ có người vào phòng mình, Dương Vân trong lòng run lên, mở to mắt.

Chỉ thấy cuối giường là một cái bóng màu trắng, bởi vì ngọn đèn chói mắt nhất thời cũng không thấy rõ, nhưng cũng đủ để hắn kinh sợ gần chết. Trùm kín chăn, cả người hắn co ro, gắt gao ôm chặt cái chăn.

"Tiểu tử, ngươi tỉnh rồi a? " Bóng trắng truyền đến âm thanh mơ hồ, nghe như xa lại vang vọng như cái loại âm thanh của u hồn phát ra.

"Ngươi, ngươi .......... là ai?" Dương Vân cảm giác lỗ chân lông toàn thân đều co rút lại, sớm biết đụng phải cái thứ này, chính mình dù Tứ tiểu thư nói cái gì cũng nhất quyết ở lại Phong Lâm Uyển, cho dù bị độc trùng cắn chết cũng không đáng sợ bằng bị quỷ hù chết.

"Ngươi nhìn ta một chút chẳng phải là sẽ biết?" Lần này âm thanh không còn mông lung, bởi vì hắn nghe rõ trong giọng đối phương có ý trêu chọc. Cho dù là quỷ, phỏng chừng cũng có quỷ tốt a.

Bỏ chăn trùm ra, Dương Vân ló đầu. Chỉ thấy bên giường đang ngồi một lão nhân hiền lành mặc đường trang ( cái này không rõ lắm ) màu trắng, ước chừng 60 tuổi, mặt mày hồng hào, làm cho người ta có cảm giác thật sung mãn, tuyệt không giống ma quỷ thường có sắc mặt xanh lè, tái nhợt.

Dương Vân thở ra một hơi nhẹ nhõm, cả người tung chăn chui ra, không quên oán giận: "Ta nói lão nhân gia người, khi vào có nên báo một tiếng hay không? Cứ thế đột nhiên ngồi trên giường của ta hù ta suýt nữa sợ quá mà chết."

"Cái đó thật ngại quá, ta vào ngươi đang ngủ, vốn không định đánh thức ngươi." Đường Trang lão nhân tủm tỉm cười, nói xong đứng dậy.

Dương Vân lúc này mới phát hiện lão nhân rất cao, chừng hơn 1m85, đối với những người tầm tuổi lão nhân mà nói, hiển nhiên ít gặp. Áp chế lòng hâm mộ, Dương Vân hỏi: " Lão nhân gia, ông cũng là người trong sơn trang?"

"Đúng vậy, đều ở trong này vài..........thập niên." Đường trang lão nhân một bên đánh giá bài trí của căn phòng, một bên thoáng chần chờ nói.

"Nguyên lai ông đã ở trong sơn trang lâu như vậy." Dương Vân cũng không chú ý đến việc đối phương khi nói hơi mất tự nhiên, nghe xong ở đây vài thập niên, bật ra tình cảm ngưỡng mộ.

Đã đánh giá xong bài trí của căn phòng,đường trang lão nhân quay đầu về phía Dương Vân hỏi:" Đúng rồi trước kia chưa thấy qua ngươi, là người mới hả?"

Dương Vân gật đầu:" Đúng vậy, ta hôm nay vừa tới."

"Vậy khó trách." Đường trang lão nhân trong mắt lộ vẻ hiểu rõ, đặt tay lên bàn máy tính, ngón tay gõ có tiết tấu lên mặt bàn, tựa hồ tự hỏi cái gì.

Dương Vân tuy rằng không muốn quấy rầy, nhưng có chút vấn đề muốn hỏi rõ ràng: " Lão nhân gia, đã trễ thế này, ông không ở nhà ngủ sao còn đến đây?"

" A........ Người già đều thế, giấc ngủ không tốt, cứ ban đêm là không ngủ được, muốn tìm người tâm sự." Đường trang lão nhân thu hồi tay trên mặt bàn, ánh mắt có chút lóe lên.

" Có chuyện gì nói một chút ta có thể nghe." Dương Vân nghĩ, dù sao cơn buồn ngủ của mình vừa rồi cũng bị dọa cho mất sạch, hơn nữa xem ra cũng đã sáng, 6 giờ đã phải đến chỗ chờ Tam tiểu thư, hiện tại mình lại đi gặp chu công, vạn nhất để muộn, Tam tiểu thư lấy cớ phát tác, có lẽ thê thảm. Huống chi, trước mặt là một lão nhân gia sống vài thập niên trong này, nói không chừng còn biết cả chủ nhân sơn trang, mình lấy lòng lão, chung quy không có gì không tốt?

Nghe Dương Vân nói, đường trang lão nhân gật gật đầu: "Tiểu tử, ngươi tên gì?"

"Ta họ Dương, tên một chữ Vân." Dương Vân tự giới thiệu, có lẽ thấy đường trang lão nhân cũng có chút cổ phong ( phong cách xưa ) , hắn cũng dùng cách nói ngày xưa mà giới thiệu.

"Dương Vân? Tên rất hay! " Đường trang lão nhân tán thưởng một tiếng, cũng không nói hay chỗ nào, lại nói tiếp:" Ta họ Chu, nếu ngươi không ghét bỏ, có thể kêu ta một tiếng Chu đại gia, đây là năm đó..........là họ của hoàng tộc Minh triều, là thái tổ gia tự mình............" Nói tới đây, đường trang lão nhân bỗng lớn tiếng hơn một chút.

Dương Vân nghe được cũng thấy hay hay, không để ý đến đường trang lão nhân xưng hô với Chu Nguyên Chương có chút khác biệt hỏi: "Tự mình cái gì?"

"Nga, không có gì..................Ta nói tiểu Dương a, ngươi tin trên đời có quỷ sao?" Đường trang lão nhân nói lảng sang chuyện khác.

Dương Vân trong lòng giật mình, lại đánh giá đường trang lão nhân một cái, xác định không có khả năng là cái kia, nhíu mày nói: "Chu đại gia, ngươi hỏi cái này là?"

" Nga, ta đúng là muốn hỏi vậy." Chu đại gia ánh mắt liếc về phía đông hồ treo tường, tựa hồ nhìn kim chậm rãi quay, có chút không yên lòng.

Dương Vân nói:" Kỳ thật ta cũng không biết nên tin hay không, bất quá nếu buổi tối không có ánh sáng đèn, ta phỏng chừng là tin."

Chu đại gia quay đầu lại, ánh mắt chăm chú nhìn Dương Vân, hơi cười nói:" Ngươi rất thành thực! Đại đa số mọi người đều vậy, bóng tối không thể hiểu rõ, nên sinh sợ hãi, mọi người đều thế."

Dương Vân trong lòng vừa động, quả thật có đạo lý, nếu là ban ngày gặp quỷ phỏng chừng hắn cũng không để trong lòng. Nhưng nếu buổi tối, một mảnh hắc ám, vậy có thể sợ tới mức tiểu ra quần.

" Chu đại gia, ngươi tin có quỷ sao?"

"Đại khái là tin?" Chu đại gia trên mặt có chút mờ mịt, bất quá càng nhiều hơn là vẻ quỷ dị.

Dương Vân tỏng lòng căng thằng:" Ngài đã gặp qua?"

Như là hiểu rõ Dương Vân nghĩ gì, Chu đại gia thần bí cười:" Không chỉ ta đã thấy, phải nói ngươi cũng gặp qua."

"Chu đại gia, cái loại đùa giỡn này không có buồn cười." Dương Vân có chút sợ, hắn không phải người lớn gan, nhất là lại thấy bộ dáng của đường trang lão nhân.

Chu đại gai cười càng quỷ dị:" Tiểu dương a, ta ở đây mấy trăm năm, lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên cùng người sống nói chuyện lâu như vậy. Ngươi không tồi, muốn đến chỗ của ta hay không?"

"Ngươi, ngươi..... nhà ngươi ở đâu?" Chẳng lẻ là phần mộ sao, Dương Vân răng đánh vào nhau cồm cộp, bởi vì hắn phát hiện sau khi nói xong đường trang lão nhân thân ảnh dần như ảo ảnh, chậm dãi biến thành trong suốt, cho đến khi biến mất không thấy.

Dương Vân thấy trời đất quay cuồng, bị dọa cho choáng váng. Chính mình lại thật sự gặp quỷ, lại còn là một lão quỷ vài trăm năm, trời ạ! Ngọc Hoàng đại đế, Quan Thế Âm bồ tát, Đức mẹ Maria mau tới cứu con

Quyển 1: Hoành Khán Thành Lĩnh Trắc Thành Phong

Chương 7

Cọp Cái Tam Tiểu Thư

Dịch: Mai Kiếm Phong

Nguồn: Tu Chân Giới

Thu gọn nội dung

Khi Dương Vân tỉnh dậy, trời đã sáng rõ, trước tiên hắn kiểm tra thân thể mình, phát hiện tất cả đầy đủ không thiếu bộ phận nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cẩn thận hồi tưởng mọi chuyện phát sinh, Dương Vân nhịn không được rùng mình, hắn xác thực quả thật nhớ rất rõ vị Chu lão gia kia như thế nào trước mặt mình dần dần biến mất. Nhưng mà, nếu Chu đại gia là quỷ thật, vậy sao mình bây giờ vẫn bình yên vô sự? Không phải đã bị hắn cướp lấy thân thể sao?

Chẳng lẽ nằm mơ? Một ý niệm dâng lên trong đầu Dương Vân tựa hồ như tìm được lý do chấn an mình, nhất định là nằm mơ, thật sự nếu gặp lão quỷ, chả lẽ lão lại dễ dàng buông tha cho mình? Cái này gọi là ban ngày nghĩ nhiều, ban đêm nằm mộng, nhất định tối qua do việc ngắt điện mà kinh sợ, nên mới cả nghĩ như vậy.

Nghĩ vậy, trong lòng Dương Vân cũng thoải mái hơn nhiều, nhìn đồng hồ, tuy rằng sắc trời đã sáng rõ, nhưng vì đang là mùa hè, nên vẫn chưa đến 6 giờ, bất quá chỉ còn thừa hơn mười lăm phút.

Dương Vân vẫn còn nhớ rõ hôm nay mình phải hầu hạ Tam tiểu thư, mắt thấy thời gian đã khá trễ, hắn nhanh chóng đánh răng rửa mặt, không kịp ăn sáng, bấm bụng chạy ngay đến Phong Lâm Uyển. So với việc nhét đầy cái bụng, hiển nhiên việc hội ước với vị Tam tiểu thư có khuynh hướng bạo lực trong truyền thuyết kia quan trọng hơn nhiều.

Đi vào Phong Lâm Uyển, Dương Vân xa xa đã nhìn thấy Tứ tiểu thư đứng trước vườn hoa tươi đẹp trên tay bưng một thứ gì đó, dùng tay kia lấy thứ gì từ trong đó rồi rắc xuống đất.

Bởi vì khá xa, Dương Vân cũng không nhìn rõ ràng, bất quá Tứ tiểu thư một thân bạch y, tóc dài quá mông, bay bay trong gió làm cho hắn có cảm giác mình gặp tiên nữ hạ phàm.

Nhưng khi đến gần, loại cảm giác này bị cảm giác sợ hãi thay thế, bởi vì dưới chân Tứ tiểu thư đang tập trung rất nhiều độc trùng, hiển nhiên là đang hưởng thụ bữa sáng 'mĩ vị' của Tứ tiểu thư.

"Tứ tiểu thư, sớm a." Nhìn đống sủng vật hung tợn trên mặt đất, Dương Vân trong lòng phát run, không dám lại gần, chỉ dám đứng xa chào hỏi.

Tứ tiểu thư như không nghe thấy có người cùng nàng nói chuyện, tiếp tục rắc thức ăn cho đám sủng vật.

Dương Vân ngượng ngùng cười khan vài tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện hỏi:" Tứ tiểu thư, ta hỏi một chút, trong sơn trang có vị lão nhân cao tuổi nào không a?"

Tứ tiểu thư ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại, giọng lạnh băng:" Không có."

" Người chắc chắn?" Dương Vân nội tâm run lên một trận, kỳ thật hắn hi vọng Tứ tiểu thư trả lời 'có' , bằng không đến đêm phỏng chừng hắn không dám ngủ.

"Ta chán ghét nam nhân dông dài. " Tứ tiêu thư ánh mắt lạnh băng chiếu thẳng về đây, trên tay rõ ràng đang cầm một con rết cực lớn.

Dương Vân sợ đến mức liên tục lùi về sau, duy trì khoảng cách an toàn với Tứ tiểu thư, lúc này mới dừng lại, nghĩ mà sợ không thôi, ' Lễ vật ' trong tay Tứ tiểu thư thật quá mức dọa người mà.

Bị Tứ tiểu thư dọa một trận, Dương Vân không dám tiếp tục mở miệng, một bên âm thầm nhìn dáng người tựa như tiên nữ của Tứ tiểu thư mà cảm khái, nếu nàng có những sở thích như người bình thường, nhất định mình sẽ theo đuổi nàng.

Nhưng hắn lập tức dập tắt ý nghĩ điên cuồng trong đầu, nghĩ đến mình cái gì cũng không có, một kẻ nghèo hèn, lại nhìn người ta là Tứ tiểu thư của cả một sơn trang rộng như một ngọn núi này, ai cũng đều biết chẳng phú thì quý, lấy thân phận mình muốn theo đuổi nàng, quả thật cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

Cứ thế chán nản suy nghĩ một hồi, Tứ tiểu thư đã cho sủng vật ăn xong đi vào trong phòng, thủy chung không thèm liếc Dương Vân một cái. Điều này làm Dương Vân mờ mịt, tối quá thật sự mình nói chuyện cùng nàng nhiều như vậy sao? Sao bây giờ cảm giác ngay cả người xa lạ cũng không bằng?

Tứ tiểu thư đi vào liền không có đi ra, bất quá Dương Vân vẫn cô linh đứng đó chờ, bỏ đi thì không dám, rõ ràng bảo mình 6h đến đây chờ, hiện tại đã gần 6 rưỡi, còn chưa thấy thân ảnh Tam tiểu thư đâu.

Cảm giác đói dưới bụng truyền lên không ngừng, Dương Vân âm thầm hối hận, sớm biết thế này, mình nên ăn xong rồi mới đến.

Chính là bây giờ mà trở về, lại sợ Tam tiểu thư kia tùy thời có thể xuất hiện, đã đợi lâu như vậy, vạn nhất bỏ đi đúng lúc Tam tiểu thư đến, vậy nãy giờ chẳng phải mất công vô ích sao? Hơn nữa, còn có thể vì muộn mà bị Tam tiểu thư đánh đập nữa a.

Hơn một giờ sau, đang lúc Dương Vân không còn kiên nhẫn nổi, dạ dày kháng nghị đòi trở về, hắn rút cuộc cũng thấy một chiếc BMW màu bạc đi tới.

Xe cách rào chắn ba mét liền dường lại, người lái xe mở cửa xe ra, một đầu tóc ngắn dường như nam nhân ló ra. Bộ dạng thật anh tuấn, thậm chí có thể nói là tuấn mĩ, mặc một bộ âu phục màu đen, cổ áo sơ mi bẻ ngược, một chiếc cà vạt vắt ngang, thoạt nhìn có chút phóng túng. Hai chân thon dài, ngực tựa hồ rất lớn, lại có chút nhô lên?...............Di, như thế nào không có yết hầu? Này, cái cổ cũng đẹp quá đi?

Dương Vân nuốt một ngụm nước miếng, lại cảm giác toàn thân không được tự nhiên, bồn chồn đứng ngồi không yên, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đôi mắt phun hỏa đang căm tức nhìn hắn, tuấn mỹ nam nhân có cơ ngực phát triển quá mức kia nói:" Ngươi chính là người mời tới?"

"Ngươi là?" Dương Vân sửng sốt, người này là nữ, bởi hắn nghe ra giọng nói đối phương rất trong trẻo mà dày dặn, chỉ có mĩ nữ mới có thể phát ra âm thanh véo von thế này, liên tưởng đến sự phát triển quá độ của bộ ngực, Dương Vân rút cuộc khẳng định đó không phải cơ ngực, mà là bộ vị mẫn cảm của nữ nhân.

Nam nhân trước mặt còn hỏi mình là ai, âu phục mĩ nữ lạnh lùng cười:" Ngày hôm qua người được chỉ định theo ta chính là ngươi?"

"A, Tam tiểu thư?" Dương Vân quả thật khiếp sợ,đồng thời trong lòng kêu khổ không thôi. Xem bộ dạng thích mặc nam trang thế này, nhìn là biết phần tử có khuynh hướng bạo lực.

"Còn không mau lăn lại đây!" Tam tiểu thư hiển nhiên tức giận, bởi vì tức giận, nên sủng vật của Tứ tiểu thư dưới đất liền chịu hành hạ.

Dương Vân nào dám nói nửa từ ' không ', vội vàng đi tới: "Tam tiểu thư có gì phân phó?"

"Lái xe !" Hai chữ cơ hồ rít qua kẽ răng.

"Ta sẽ không................" Dương Vân cúi đầu, bản thân căn bản chưa học qua, sao có thể lái xe?

"Sẽ không?" Tam tiểu thư tức đến nghiến răng nghiến lợi, hai mắt bán ra hung quang nhìn Dương Vân: "Vậy sao ngươi còn?"

"Là có kẻ hãm hại ta......."

Không đợi Dương Vân nói xong, Tam tiểu thư trong lòng giận dữ, theo ta đi là có kẻ hãm hại ngươi? " Lăn vào xe!"

Dương Vân vẻ mặt cầu xin đi ra mở cánh cửa, vừa muốn bước vào.

Tam tiểu thư đá một cước vào cánh cửa, ' phanh' một tiếng đóng cửa lại, nói:" Lên phía trước ngồi !" Chỉ vào vị trí bên cạnh ghế lái.

Dương Vân trong lòng run lên, may mắn một cước này không vào trên lưng mình, bằng không cứ nhìn cánh cửa dập mạnh như vậy, chỉ sợ mình trúng phải không thể đứng lên. Hơn nữa còn chứng minh phương diện Tam tiểu thư ngay cả cái xe của mình cũng không yêu quý, vậy một ngoại nhân như khẳng định cũng không có cái gì gọi là lòng thương xót.

Chờ Dương Vân nơm nớp lo sợ ngồi vào xe, Tam tiểu thư cũng hấp tấp ngồi vào ghế lái, mắt liếc nhìn Dương Vân:" Không biết lái xe, vậy ngươi sao có thể tiến vào sơn trang?"

"Các nàng không có kiểm tra ta cái đó. "Dương Vân có chút ủy khuất, quả thật lúc đó khảo nghiệm, chỉ có cân đo chiều cao cân nặng của mình.

"Kiểm tra cái gì?" Tùy tiện rút ra một điếu thuốc lá nữ thon dài, Tam tiểu thư vừa tìm bật lửa vừa hỏi.

"Thể trọng chiều cao."

Nhanh chóng tìm được cái bật lửa, Tam tiểu thư đưa thuốc lên miệng, tư thế tuyệt đẹp, nhưng nàng ngoảng đầu lại nhìn Dương Vân, ánh mắt thực quỷ dị: "Ngươi cao 1m75, nặng 67,5 kg?"

"Đúng vậy, Tam tiểu thư." Dương Vân cẩn thận đáp, trong lòng lại tự nhiên liên tưởng, các nàng tìm người như vậy làm gì? Sẽ không phải cần kẻ thí nghiệm đó chứ? Dương Vân vốn nhát gan nhưng lại xem nhiều phim kinh dị, nhiều tình tiết trong tiểu thuyết cứ vậy mà bị hắn lôi ra liên tưởng.

"Hắc hắc.............." Tam tiểu thư cười quái dị, ánh mắt đánh giá trên dưới Dương Vân một lần, chuyển đề tài:" Ngươi biết hôm nay đi làm việc gì chưa?"

Dương Vân lắc đầu, ánh mắt có chút sợ hãi, nhìn rất đáng thương.

Tam tiểu thư cũng như không thấy, đánh tay chóc một cái: "Rất đơn giản, chỉ cần ngươi luôn đi theo ta . Còn có, ta bảo ngươi làm gì ngươi làm cái đó !"

" Vậy nếu không làm được hoặc làm không tốt thì sao? " Dương Vân hỏi han, hắn thật sự lo lắng bị đưa đi làm vật thí nghiệm.

"Ta đây khiến ngươi khỏi làm nam nhâm !" Tam tiểu thư ánh mắt lạnh lùng khởi động xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kelz9x