Chương 2: Phụ nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Dần Khôn ngồi ở ghế sau, A Diệu ngồi phía trước nhìn vào kính chiếu hậu" Anh Khôn, anh vẫn sẽ quay lại Mumbai chứ?"
Người đàn ông ở ghế sau châm 1 điếu thuốc, nghe vậy cười chế nhạo: " Trở về làm gì, về làm đá lót đường cho kẻ khác à? Đm Chu Diệu Huy".
Hắn ở Mumbai suốt 1 năm , chỉ để tìm kiếm nguyên liệu thô và mở rộng rộng nhà máy. Sau khi thấy tất cả đã hoàn thành, hắn chỉ mới đi dự 1 bữa tiệc, trở về thì chính phủ Mumbai đã ký xong hợp đồng với Chu Diệu Huy. Anh trai của hắn, giấu mình ở Thái Lan không cần làm gì , chỉ dựa vào thân phận người kế nhiệm do ông già bổ nhiệm mà đã dễ dàng giành được.
Trong khi đó cha của bọn họ cũng không hề lên tiếng một lời, hoa mĩ cho rằng, đều là anh em trong một nhà, ai làm mà chả được không cần phải tranh giành lẫn nhau.
Chu Dần Khôn nói được, sau đó quay đầu đá vào đầu Chu Diệu Huy vài cái. Tiếp tục bóp cổ anh ta đập vào két sắt rồi chụp bức ảnh lỗ máu gửi cho ông già.
Anh em trong nhà đánh nhau là chuyện bình thường, không cần lo lắng về nó.

Ông cụ Saiphon, lập nghiệp từ thuốc phiện, khi còn trẻ tìm ra con đường buôn lậu ở Myanmar. Trả qua nhiều thập kỷ thăng trầm,  ông đã trở thành một trong những nhân vật không chạm tới nhất ở Tam giác vàng. Nhưng Saiphon không phải là người Miến Điện hay Lào. Ông là người Thái gốc Trung. Ông được sinh ra ở Hồng Kông , Trung Quốc, tên thật là Chu Bằng.
Chu Bằng cả đời không kết hôn nhưng có 2 nhân tình cũng là phụ nữ Trung Quốc. Một người là Trương Toa , mười mấy tuổi đã theo ông sinh con trai cả Chu Diệu Huy. Người còn lại tên Hà Kinh Đình, bà gặp gỡ Chu Bằng ở Hồng Kông , sau đó đến Thái Lan cùng ông và con trai út Chu Dần Khôn.
Chu Dần Khôn nhỏ hơn Chu Diệu Huy 12 tuổi, trẻ tuổi mạnh mẽ và dám chơi liều mạng hơn Chu Diệu Huy. Nhiều năm về trước, Saiphon đã thành lập một đội quân vũ trang, 2 đứa con trai đều bị đưa vào và bỏ mặc, Chu Diệu Huy rút lui giữa chừng , cuối cùng , Quân đội Thống nhất Coran của Myanmar đã được bàn giao cho Chu Dần Khôn. Việc này ban đầu vốn là để tán dương năng lực của Chu Dần Khôn, nhưng trong vòng chưa đầy một năm, Saiphon đã đem phần lớn việc kinh doanh thuốc phiện trong tay giao cho Chu Diệu Huy phụ trách.
Nhìn bề ngoài, hai anh em thực hiện nhiệm vụ tương ứng của họ và xử lý công việc kinh doanh cha một cách trật tự. Nhưng trên thực tế, công việc kinh doanh nguy hiểm tính mạng nhất đều được giao cho Chu Dần Khôn, công việc kiếm lợi nhuận cao nhất thì được trao cho Chu Diệu Huy. Vì vậy khi Chu Dần Khôn đang bay quanh Đông Nam Á để tránh đạn thì Chu Diệu Huy lại ngồi trong biệt thự lớn ở Bangkok để đếm tiền.
Chu Dần Khôn cùng người mẹ đã mất của mình tính tình giống nhau, thích làm mọi thứ vặn vẹo. Saiphon càng không cho hắn làm gì, hắn lại càng muốn làm bằng được.
" Vậy đến đến biệt thự của cô Kana sao?"
"Hừm." Chu Dần Khôn nhắm mắt lại. Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy có mùi kem trong xe.
Ngọt không ra ngọt sữa không ra sữa.
Chu Dần Khôn mở mắt và nói: " Đi tới chỗ lần trước- người có mái tóc dài."
"... A Diệu nghĩ một lúc, " Cô Lenny?"
" Không phải tên này. Đeo kính, nói nhỏ đến mức không nghe thấy gì."
Bằng cách này,  A Diệu biết đó là ai.Chu Dần Khôn đã gặp 1 cô gái làm việc bên ngoài quán bar vào năm ngoái. Cô ấy xinh đẹp và nghèo. Chu Dần Khôn đồng ý trợ cấp để cô ấy đi học đại học,  thực chất chỉ là vỏ bọc, tiền là từ việc bán thân có được. Một phần dùng để trả học phí và một phần sử dụng để mua thuốc. Mặc dù anh ta chưa bao giờ tận mắt nhìn , nhưng với tư cách là tài xế kiêm vệ sĩ, Hà Văn Diệu , người đi theo Chu Dần Khôn thời gian dài nhất, có lẽ biết hắn thích phong cách nào trên giường.
Nhưng điều này cũng hợp lý. Chu Dần Khôn luôn công khai mọi việc mình làm, trên giường cũng không ngoại lệ. Nếu không như ý hắn muốn sẽ luôn không có cái kết tốt đẹp. Tuy vậy, hắn đối với phụ nữ vẫn khá quan tâm. Ít nhất thì không hành hạ gì ,ở Bangkok liền nuôi đến vài người. Nhớ đến ai thì tới chỗ người đó, vấn đề duy nhất có thể là - không nhớ được ai là ai.
Khi trở lại biệt thự đã là ban đêm, nhưng mới vừa bước vào cửa, đã nghe thấy một giọng nói dịu dàng vang lên" Anh Khôn".
" Cô Kana."
"A Diệu".
Người phụ nữ tầm 24 25 tuổi,mặc chiếc váy ngủ bằng lụa trắng. Cô thân mật nắm lấy cánh tay Chu Dần Khôn và ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt , mới biết trước khi trở về hắn đã tắm qua.
Tắm ở đâu? Đã ở cùng ai? Cô hơi cụp mắt à không hỏi nhiều.
" Có nhớ tôi không?"
Người đàn ông vòng tay quanh eo cô, A Diệu nhanh chóng đóng cửa lại và đi ra ngoài.So với những người phụ nữ khác , Kana này hơi khác một chút.
Đầu tiên Chu Dần Khôn nhớ tên cô ấy. Thứ hai cô ấy sống tại nhà của Chu Dần Khôn ở Bangkok. Thứ ba cô đã sống ở đó vài năm.
Nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông một lần nữa sau một thời gian dài,  tai của Kana đỏ lên và gật đầu. Chu Dần Khôn hôn đỉnh đầu cô và cười nhẹ," Tôi cũng vậy"...
Hơi thở thiêu đốt phun ra, Kanna đỏ mặt dữ dội.
"Nấu mi. Người đàn ông ác ý véo miếng thịt mềm trên eo cô và kết thúc nửa sau của câu.
Nhìn thấy đôi mắt cô đầy kinh ngạc, hắn nửa thật nửa giả nói: " Tôi đói".
" Anh vẫn chưa ăn sao?"
" Tôi chỉ muốn ăn những gì em làm". Chu Dần Khôn đã cởi bộ âu phục ở nơi khác.  Khi trở về hắn chỉ mặc chiếc áo phông bình thường, có thể mờ nhạt thấy đường cong mạnh mẽ của ngực và bụng.
" Vậy anh đợi một chút. Sẽ xong ngay ".
Nhưng khi Kana bước ra với món mì đã chín thì phòng khách đã trống rỗng. Cô dừng lại, đặt mì lên bàn và lên lầu xem.
Người đàn ông nằm thản nhiên trên giường lớn trong phòng ngủ chính và ngủ thiếp đi. Một nửa khuôn mặt đẹp trai của Chu Dần Khôn bị vùi trong gối, không khí lạnh thật sự thấp, chiếc chăn mỏng cheo eo hắn, phía sau lưng lộ ra ngoài với những vết trầy xước cực kỳ rõ ràng.
Đó là vết xước chỉ có thể được thực hiện bởi móng tay phụ nữ , nó mới đến mức còn rỉ máu. Với vài dấu vết đã có thể tưởng tượng làm tình điên cuồng như thế nào, thật là một hương vị chết người vừa hạnh phúc vừa đau đớn.
Cô nhẹ nhàng tiến về phía trước và kéo chăn lên che cơ thể hắn. Sau đó lại nhẹ nhàng đóng cửa và rời đi.
Cô đã quên mất. Làm sao cô có thể để hắn phải đợi, hắn sẽ không chờ đợi.  Chu Dần Khôn chưa bao giờ kiên nhẫn. Cũng chưa bao giờ thực sự nhớ cô nhiều như lời hắn nói. Ngay cả đối với mì cô nấu cũng không như vậy.
Nhưng.... Bàn tay trắng nắm chặt tay nắm cửa, hắn thích cô. Cô không bao giờ phải che giấu sự tồn tại của mình với thế giới bên ngoài, thậm chí còn để cô ở trong nhà hắn như bà chủ. Kana quay lại và đi xuống cầu thang. Cô ấy ăn tất cả bát mì mà Chu Dần Khôn chưa chạm vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro