20 - Mạc Tiên Quân lộ tẩy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước kia, hai huynh đệ rủ nhau nói dối muốn ra ngoài du ngoạn, ai ngờ quay đầu đã lén vào bí cảnh. Sau khi bí cảnh sụp đổ, thay vì trở về môn phái thì bọn họ bị ép đi theo Thương Hành Khuyết đến Dĩnh Châu. Xét về tình, về lý nên gặp sư thúc, sư bá giải thích một tiếng mới phải đạo. 

Thân phận của hắn quá nhạy cảm nên về Chẩm Lưu Phong trước, ngờ đâu có người chờ sẵn ở đó. Ông ta mặc trường bào màu xanh đen chậm rãi quay đầu lại. Lúc trông thấy Ma tôn, sau một thoáng kinh ngac lông mày ông ta cau chặt.
"Tại sao lại là ngươi?"

Đây cũng là điều mà Tần Mặc muốn hỏi. Hắn không có thời gian đeo mặt nạ đành cười trừ: "Sư bá, lâu quá không gặp."

"Ai là sư bá của ngươi." Dĩ nhiên là Từ Nham không vui khi nhìn thấy Ma tôn, im im rút kiếm, không thèm nói lấy một lời.

Hắn nheo mắt xoay người né tránh, hai người loạn thành một đoàn ở trong phòng. "Bình tĩnh nói chuyện, động dao động thớt sẽ mất hòa khí."

"Ngươi dám vác mặt về đây thì cũng nên lường trước tình huống này." Từ Nham thấy giữa hai người bọn họ không còn gì để nói, động tác càng ngày càng nhanh. Đáng tiếc, thân pháp của Tần Mặc rất quỷ quyệt, đuổi theo hồi lâu cũng không đụng tới góc áo của hắn.

Ai mà biết sư bá có thói quen đại môn không ra nhị môn không tới, lại từ xa mò đến Chẩm Lưu Phong. Tần Mặc thầm thở dài trong lòng, thật xui xẻo. Trước khi trở thành Ma Tôn, hắn là người không được ưa nhất trong toàn môn phái, sao có thể chiếm được chỗ tốt từ tay sư bá.

"Sư bá đuổi theo không mệt sao? Dù sao cũng không đánh được con, chi bằng ngồi xuống nghỉ ngơi." Tần Mặc chạy được một lúc đưa ra lời đề nghị.

Thanh trường kiếm của Từ Nham phi không mà đến, ông chế nhạo: "Không cần."

Thực ra một kiếm này cũng không chắc có thể gây nên tổn thương gì, chỉ vì Tần Mặc nhất thời mất tập trung nên bị rạch một đường bên cánh tay trái. Vết thương không sâu nhưng vẫn có máu rỉ ra, nổi bật trên bộ quần áo sáng màu.

Từ Nham kinh ngạc, nhất thời quên mất động tác.
Tần Mặc liếc xuống, cũng không để ý tới vết thương nhỏ, còn có tâm tư lên án hòng chọc tức sư bá.

Không ngờ chỉ trong thoáng chốc, Liễu Ngưng đã kịp trở về chắn trước mặt sư đệ.
"Sư bá!"

Động tác này không hiểu sao lại kích thích Từ Nham, khi định thần lại ông càng tức giận hơn.
"Tại sao con vẫn bảo vệ cho nó?"

Liễu Ngưng mím môi không nói nhưng thân hình lại vô cùng kiên định.

"Con muốn bảo vệ cái thứ khi sư diệt tổ cả đời luôn hả?" Từ Nham chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Chưa bàn đến việc Tần Mặc đã làm gì, chỉ cần xem xét thân phận hiện tại, hai huynh đệ bọn họ không thể bước chung đường được nữa.

Trước kia chưa biết rõ sự thật thì không nói, bây giờ chân tướng đã lộ rõ, vừa nghe được mấy lời 'khi sư diệt tổ' Liễu Ngưng muốn phản bác lại liền. Còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị sư thúc Hoài Tố xen ngang.

"Lão Từ, huynh rút kiếm làm gì?" Bà trợn mắt cất cao giọng hỏi.

Từ Nham liếc nhìn Tần Mặc khịt mũi: "Muội nói xem ta muốn làm gì?"

Ma tôn thoải mái trốn sau lưng sư huynh thò đầu ra vẫy tay, "Sư thúc Hoài Tố."

"Cái này cái này..." Chuyện gì đang xảy ra ở đây?

"Tại sao ngươi lại ở đây?"

Bà chưa kịp hỏi cho ra lẽ thì đã thấy Liễu Ngưng lắc lư, gục trên người Tần Mặc.

"Sư huynh."

"A Ngưng."

Vài giọng nói đồng thời vang lên, sau khi nhìn nhau, Từ Nham cau mày dữ tợn, giơ kiếm lên hỏi: "Ngươi đã làm gì A Ngưng?"

Nhìn Liễu Ngưng tái nhợt, Tần Mặc gần như nghĩ ngay đến vết thương trên cánh tay trái. Hẳn là trùng độc ngửi thấy mùi máu mới trở nên bạo loạn. Hắn vừa bực mình vì sự bất cẩn của mình, vừa ngạc nhiên trước sự tham lam vô độ của lũ trùng độc. Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Từ Nham, hắn giao Liễu Ngưng cho Ý Huyền đang ngoan ngoãn đứng phía sau Hoài Tố.

"Đưa sư huynh vào trong giúp huynh."

Khi thật sự cần thiết Tần Mặc mới đành lòng giao sư huynh vào tay người khác, biết làm sao được, hắn chính là nguồn cơn khiến sư huynh khó chịu.

Nào ngờ, ngay khi Chử Ý Huyền đến gần, Liễu Ngưng đang mơ màng vội nắm lấy quần áo của Tần Mặc, nhìn chằm chằm vào nơi bị thương. Người khác không biết nhưng Ma tôn thì rất rõ ràng. Nếu không phải vì trùng độc chết tiệt kia thì tại sao sư huynh lại đến nông nỗi này, hơn nữa, dường như ảnh hưởng của nó đối với cơ thể y ngày càng nặng nề hơn. Rượu độc giải khát, lời của Liễu Ngưng đã thành sấm truyền.

Dẫu biết rằng đó là thuốc độc nhưng hắn vẫn phải đút cho sư huynh trước sự chứng kiến của sư thúc và sư bá. Hắn thoa máu lên môi y, động tác cẩn thận, thân mật. Liễu Ngưng vô thức liếm láp, như thấy còn chưa đủ, bàn tay nắm chặt góc áo không hề nhúc nhích, may thay sắc mặt cũng dần trở lại bình thường.

Sự việc đã đến lúc này thì không thể che giấu được nữa, nói rõ sẽ  tốt hơn. Tần Mặc ngẩng đầu nhìn bọn họ, "Tại sao Sư bá không hỏi Tạ Bằng Lan đã làm cái gì?"

Hai người luôn có quan hệ tốt với Tạ Bằng Lan, nếu không, Từ Nham đâu đến mức phải quyết liệt với sư điệt khi hắn thí sư phản đạo. Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Từ Nham chính là nghĩ hắn đổi trắng thay đen. Ông lại muốn nhảy dựng, may nhờ Hoài Tố bình tĩnh hơn ngăn lại.
"Ý ngươi là gì?"

    *****

Vết thương trên cánh tay của Tần Mặc chỉ là vết thương nhỏ, chẳng có vấn đề gì to tát. Tuy nhiên, hắn vẫn băng bó cẩn thận để đảm bảo sư huynh sẽ không ngửi thấy mùi máu.

"Sư huynh chưa chết?" Sau khi vào nhà và nghe Tần Mặc kể hết mọi chuyện, Hoài Tố nhất thời không tin được. Tra tấn và hạ độc đệ tử của chính mình, đây dường như là hai người khác nhau, đâu phải sư huynh Tạ mà bà từng quen biết.

Sau khi Tần Yên Nhiễm rời đi, tuy rằng tính khí Tạ Bằng Lan trầm hơn, thường xuyên khoác lên vẻ mặt lạnh lùng, nhưng vẫn luôn đặt môn phái lên hàng đầu, chưa hề mắc sai lầm trong những việc trọng đại, mấy việc nhỏ cũng ít khi xét nét. Vì vậy, mặc dù chưởng giáo nghiêm túc hơn một chút nhưng chẳng ai sợ ông ta.

Bây giờ Tần Mặc tố cáo Tạ Bằng Lan là một kẻ mất trí. Hoài Tố đang nghi hoặc, Từ Nham khịt mũi phản bác: "Ai biết, nhiều khi ngươi bịa chuyện lấy cớ."

Tần Mặc sờ mũi nhớ lại sự tích đốt râu, lật ngói, đủ trò nghịch ngợm. Từ Nham không có chút tín nhiệm nào với hắn. Đó là cái giá của việc làm quá nhiều điều xấu xa.

"A Mặc không có nói dối. Ông ta... vẫn còn sống." Liễu Ngưng đã tỉnh táo lại, vẫn còn xấu hổ vì hành động không kiềm chế được của mình.

Từ lúc Tạ Bằng Lan xuất hiện ở Tiết gia, trong lòng y nghiêng hẳn về phía Tần Mặc, cộng thêm một số chuyện đã được xác nhận, Liễu Ngưng thật ra có chút phức tạp. Y thậm chí còn không biết mình có nên gọi người đó là sư tôn hay không.

"Thương Hành Khuyết truyền tin gì, đợi ai, sư thúc, sư bá cũng đã nghe rồi. Nếu không gặp được người mình muốn đợi, lão làm sao có thể rời đi dễ dàng như vậy."

Hơn nữa, chất độc trong cơ thể y là bằng chứng tốt nhất.

Hai người im lặng hồi lâu. Bọn họ vừa nhìn hai đứa nhỏ này lớn lên, vừa có tình nghĩa sâu nặng Tạ Bằng Lan. Chuyện này dù đúng, dù sai thì có nghĩa là ba sư đồ hoàn toàn ở hai phía đối lập. Đây không phải là tình cảnh họ muốn nhìn thấy. Tần Mặc chính là vết xe đổ. Hoài Tố và Từ Nham liếc mắt nhìn nhau, thở dài một hơi, khó khăn lên tiếng: "Sư huynh còn chưa chết, huynh ấy... bây giờ ở đâu?"

Cuối cùng, bà vẫn còn một tia hy vọng có thể đối mặt làm sáng tỏ.

"Đương nhiên là đi trốn lão yêu quái ." Tần Mặc thừa nhận hắn quá nhân từ vì không tiết lộ quan hệ mập mờ giữa hai lão già xấu xa. Hắn chỉ quan tâm tới một việc duy nhất, đó là cổ độc trên người sư huynh.

"Sư thúc bắt mạch thấy được gì không?"

Vẻ mặt Hoài Tố bỗng trở nên nghiêm nghị hơn, lắc đầu báo tin: "Nhìn mạch thì ta không thấy nhiều, nhưng theo triệu chứng mà con mô tả thì chắc là Phệ Tâm Cổ."

"Phệ Tâm Cổ là gì?" Tần Mặc hỏi.

"Đặc sản của ma tộc, Ma tôn thế mà không biết." Từ Nham vẫn không nhịn được mà khịa sư điệt một câu.

Tần Mặc: "..." Làm sao có thể khai thật với sư bá là hắn không có ký ức về việc trở thành Ma Tôn.

"Phệ Tâm Cổ rất hiếm, nghe đồn đã biến mất nhiều năm, tụi nhỏ có thể không biết." Hoài Tố nghĩ hoài không ra cổ trên người Liễu Ngưng từ đâu mà có, hay làm sao mà Tạ Bằng Lan lại tìm ra thứ đồ chơi âm tà này.

"Thứ này dùng huyết làm vật dẫn đường, khi gieo trồng trên người có thể ức chế ma khí của chính mình không bị ai phát hiện, lâu dần sẽ đau thấu tim. Không có máu dẫn không thể hình thành." Nói xong, bà đảo mắt quanh hắn và y. Không còn nghi ngờ gì nữa, Tần Mặc chính kíp nổ của cổ trùng.

"Có cách nào giải không?" Hai mắt hắn nóng rực, trong lòng bất an.

Không khí đột nhiên ngưng đọng.

"A Mặc, đừng hỏi." Trùng độc đã gieo vào Liễu Ngưng, y đã sớm tìm hiểu ngọn ngành, chẳng qua không muốn nói cho sư đệ biết mà thôi.

Cuối cùng thì Tần Mặc cũng nhận ra điều khác thương, hắn không thể tin được, "Tại sao?"

Hoài Tố do dự không nói nên lời. Từ Nham không chịu được nữa lạnh giọng nói ra sự thật.
"Tại sao? Tại vì A Ngưng thà rằng tự mình chịu khổ mình còn hơn để cho ngươi chết."

Liễu Ngưng không nói, Hoài Tố cũng không phản bác.

Tần Mặc đã hiểu ra vì sao sư huynh phản kháng quyết liệt như vậy. Chỉ khi kíp nổ biến mất thì người trúng cổ mới được giải thoát.

"... Ta hiểu rồi." Tần Mặc thốt ra khỏi cổ họng, xoay người bước đi.

Liễu Ngưng vội níu ống tay áo của hắn, "Đệ đi đâu vậy?"

Hắn cười nhẹ, "Đệ muốn tản bộ một chút, sẽ quay lại nhanh thôi. Huynh đừng lo lắng, đệ sẽ không làm chuyện ngu ngốc đâu."

Hắn vẫn mặc bộ quần áo cũ của y, thoang thoảng hương ngọc lan quanh người. Liễu Ngưng buông tay, lòng chùng xuống. Ngày ấy, khi hắn bỏ đi cũng cũng mỉm cười nói với y rằng sẽ trở lại sớm, nói rằng hắn không thể chịu đựng được khi phải xa sư huynh của mình quá lâu. Ai ngờ, hắn ra đi và không bao giờ quay trở lại.

Từ Nham phát hiện y thất thần mới bực mình hừ một tiếng, sau đó bị sư muội trừng mắt đành phải miễn cưỡng điều chỉnh thái độ.

"Tính sư bá là vậy, đừng để ý tới huynh ấy." Hoài Tố nhẹ giọng khuyên nhủ.

Liễu Ngưng gật đầu cười gượng, "Con biết."

Nghe y nói vậy Hoài Tố càng lo lắng. Đứa nhỏ này luôn luôn như vậy, quen với việc che giấu mọi cảm xúc của mình, lúc nào cũng tỏa ra sự dịu dàng cho người khác. Hiểu chuyện đến mức làm người ta đau lòng.
"Dù sao thì bây giờ con đã là chưởng giáo Thượng Thanh Môn. Con chỉ cần biết cho dù con quyết định thế nào thì chúng ta đều ở bên cạnh con." Hoài Tố vỗ mu bàn tay trấn an y.

Từ Nham ngầm đồng ý với câu nói của sư muội.

"Đa Tạ sư thúc." Lời nói của bọn họ tương đương tuyên bố tỏ rõ thái độ, Liễu Ngưng không khỏi cảm động.

"Chưởng giáo nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta sẽ sớm trở lại. Về phần Phệ Tâm Cổ..." Hoài Tố dừng lại an ủi, "Sẽ luôn có cách."

Liễu Ngưng mỉm cười không nói gì. Hơn một trăm năm, y đã sớm tra hết biển sách mênh mông trong Tàng Thư Các, ngay cả kết quả xấu nhất cũng đã nghĩ tới. Nếu như Tần Mặc không bị mất trí nhớ và tìm về...

Giữa lúc này, Hoài Tố đang đi được nửa đường đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Mạc Tiên Quân mấy ngày trước đến chính là A Mộ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam