CHƯƠNG 2: GẶP ĐỐI THỦ MỘT MẤT MỘT CÒN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《Make Couple》 chỉ ghi hình trong vòng ba ngày, rất ngắn.

Đạo diễn sắp xếp cho các diễn viên nam nữ ở chung rồi giao nhiệm vụ cặp đôi cho họ trong ba ngày. Nếu không hoàn thành tốt sẽ bị phạt. Tổng cộng có bốn đôi, trong đó chỉ có một đôi là thật, còn lại đều là đóng giả sao cho không bị phát hiện.

Phuwin xem qua mấy kỳ trước, cũng hiểu sơ được quy tắc, cậu dọn dẹp đồ vật: "Nên mang theo mấy bộ đồ nhỉ?"

Jane cười: "Chương trình này rất thích chơi ác nghệ sĩ, tốt nhất em nên mang thêm vài thứ, kẻo đến lúc bị thu điện thoại thì dù có kêu trời trời cũng không biết, kêu đất đất cũng chẳng hay."

Phuwin coi thường.

Cuối cùng cậu mang theo cái vali rất nhỏ, Jane nhíu mày: "Em thật sự chỉ mang theo nhiêu đây thôi à?"

"Mang nhiều thì ai xách giúp em." Phuwin cầm áo khoác trên ghế sofa, nói chắc chắn: "Yên tâm, dù đạo diễn có biến thái đến đâu cũng sẽ không để em phải đói bụng."

Phuwin đi xuống lầu, xe của chương trình đã đợi được một lúc, Phuwin vẫy tay với Jane: "Tạm biệt."

Jane đứng im tại chỗ một lúc, lấy cuốn sách trong túi ra: "Chẳng hay ho gì."

Bạn cặp trong chương trình 《Make Couple》 thật ra cũng không nhất thiết phải là đối thủ một mất một còn, có thể là người lạ, Phuwin lẩm bẩm trước máy quay: "Không biết chương trình sẽ ghép tôi với ai nữa, có hơi mong đợi."

Dù sao thì cũng không thể nào là Pond. Cậu đã lén đọc bình luận trên X rồi.

【 Pond Pond Pond Pond Pond Pond Pond Pond....】

【 Đã report, không cần cảm ơn. 】

【 Đã nói bao nhiêu lần là Pond sẽ không tới rồi mà, mau cút đi. 】

Khi chương trình được phát sóng chính thức, Phuwin vừa nói hết câu thì màn hình lập tức hiển thị đầy tên của Pond, ngay cả fan cũng không thể khống chế, dân mạng hóng chuyện vô cùng phấn khích.

Xe đi cả buổi sáng mới đến nơi, Phuwin bị lay tỉnh liền ngáp một cái, mơ màng mở to mắt, ngồi một lúc rồi mới lấy hành lý ra khỏi cốp xe.

Địa điểm ghi hình của Phuwin ở tầng ba mươi sáu, cậu đi vào thang máy, những con số liên tục tăng lên trong căn phòng nhỏ hẹp.

"Đinh"

Phuwin bước ra, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, sau khi tìm được phương hướng liền đi đến cửa, trên cửa dán dòng chữ "Thế giới dành cho hai người", cậu dựa theo quy tắc trước đây của chương trình mà ngoan ngoãn bỏ điện thoại di động vào trong giỏ rồi nhận chìa khoá.

Sau khi Phuwin bước vào liền phát hiện phòng rất sạch sẽ, không phải quét dọn như mấy kỳ trước. Cậu hơi đói bụng, chưa kịp mở vali đã chạy về phía phòng bếp, lòng đầy mong đợi mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong rỗng tuếch. Phuwin thật không thể tin được, lật tung cả phòng bếp lên. Kết quả bên trong cũng chẳng có gì.

Cậu đi đến phòng khách, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn về phía ống kính, "Không phải các kỳ trước đều có đồ ăn sao?"

Camera man thấp giọng nói: "Kỳ này đổi quy tắc rồi."

Phuwin: "..."

Cậu lượn lờ mấy vòng quanh phòng khách, cuối cùng đi đến trước camera: "Tôi có thể ra ngoài mua đồ ăn không? Hay là cách khác cũng được..."

Đối phương trả lời không chút lưu tình: "Không thể."

Phuwin nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng bĩu môi tủi thân mà lên án: "Tôi đói."

"Không thể."

"..." Phuwin trợn tròn mắt, kiềm chế cơn tức giận: "Anh là máy lặp à?"

【 Camera man: Tôi chỉ là một khúc gỗ 】

【 Ha ha ha ha ha Ai kêu không nghe lời trợ lý. 】

【 Vừa nãy còn nói đạo diễn sẽ không để cho phải đói bụng, tự vả quá nhanh làm tôi chết cười mất. 】

【 Phuwin lầm tưởng đạo diễn quá lương thiện rồi ha ha ha ha. 】

Phuwin thở dài trong lòng: "Vậy chỉ còn cách ngồi chờ người kia đến rồi xin người ta đồ ăn."

Lúc này màn hình chia thành hai, bên trái xuất hiện một người đàn ông đi giày da, bạn cặp của Phuwin đang tới.

【 Chỉ cần nhìn chân đã có thể khẳng định đây là một anh đẹp trai. 】

【 Chết cười mất, mới nhìn chân thì biết cái rắm. 】

【 Tôi đoán kiểu buộc giây giày này hình như là Pond. Dân dancer nhìn phát biết ngay.】

【 Fan các người đều là Leeuwenhoek [1] à? Mới nhìn thế này đã có thể nhận ra thần tượng? 】


[

1] Antonie van Leeuwenhoek: cha đẻ của ngành vi sinh vật học. Ở đây ý chỉ các fan là thánh soi.




【 Thật lợi hại 】

【 Tôi không tin, tôi không tin, tôi không tin. Pond và Phuwin sẽ không bao giờ đứng chung một khung hình. 】

Ống kính chậm rãi dịch lên trên, quần jean đen bao lấy đôi chân dài thẳng tắp của người đàn ông. Trên người anh mặc áo sơmi xanh rộng rãi phóng khoáng. Bên trên là một khuôn mặt tinh xảo, kính đen đeo trên sống mũi cao, lông mi dài run run, anh hơi nghiêng đầu, lộ ra dây nghe đang đeo trên tai.

【 A a a đúng là Pond rồi. 】

Màn hình trực tiếp bùng nổ, mạng lưới lúc trước không ai quan tâm bỗng chốc thu hút vô số fan lao vào.

Pond một tay đút túi quần, anh nghiêng đầu nhìn dòng chữ dán trên cửa, ngón tay với khớp xương rõ ràng bỏ điện thoại di động vào giỏ rồi bấm chuông cửa.

Vốn dĩ Phuwin đang nằm trên salon liền ngồi dậy, khuôn mặt tươi cười: "Cho tôi hỏi một chút là anh có mang theo đồ ăn không?"

【 Ha ha ha ha ha ha nghiêm túc đấy à? 】

【 Phuwin à, sau khi mở cửa cậu sẽ phải hối hận. 】

【 Tôi không thể chờ thêm được nữa, bây giờ rất muốn xem cặp đối thủ này khi gặp nhau sẽ xấu hổ như thế nào, thật thú vị. 】

Phuwin mở cửa, đang định chào hỏi tay bỗng khựng lại giữa không trung, người con trai trước mặt giơ tay tháo kính xuống, lúc cúi đầu lông mi dài thẳng đứng, tựa như có thể đâm vào tim người khác, sau đó anh nâng mắt nhìn cậu, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Đã lâu không gặp."

Phuwin bị vẻ đẹp của anh làm cho ngây ngốc không nói nên lời một lúc lâu. Đến khi lấy lại tinh thần thì không quên phản bác: "Mới gặp hai ngày trước."

WTF! Thay đổi luật "một chút" là đổi thành nam x nam luôn đó hả?! Nhưng mà ở đất Thái Lan này thì có thể lắm chứ....

Không ngờ vẻ mặt anh mờ mịt: "Có à?"

Lông mi dài còn chớp chớp giống như thật sự không nhớ gì cả.

Phuwin: "..."

【 Cmn Naravit thật độc ác! 】

【 Chắc chắn là anh cố ý! Chắc chắn! 】

【 Oscar nợ Naravit một giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất. 】

Nụ cười trên mặt Phuwin dần dần biến mất, trong lòng thầm mắng Pond một vạn lần.

Cậu tức giận trốn về phòng thu xếp đồ đạc. Một lát sau nghe thấy có tiếng động bên ngoài bèn lén lút đứng sát cửa nhìn trộm ra. Trong bếp Pond đang bận rộn lấy rau quả từ trong vali ra rồi đeo tạp dề màu xám lên người.

Anh xắn áo lên phía trên khuỷu tay, lộ ra đường cong cơ bắp mượt mà mạnh mẽ bên trong.

Tâm tình Phuwin như mưa bom bão đạn: "Anh trai à, tôi có thể, tôi thật sự có thể đấy". Nhưng rất nhanh cậu liền tỉnh táo lại, đây chính là đối thủ một mất một còn của mày đấy.

Đáng ghét, sao anh ta lại mang theo đồ ăn?

Phuwin dùng dáng vẻ tội nghiệp nhìn Pond. Không ngờ người con trai kia đột nhiên quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt hai người vừa vặn giao nhau, cậu mở to mắt như nai con sợ hãi rồi vội vàng di chuyển ánh mắt, giả bộ đang nhìn trần nhà, ngón tay luống cuống cào lên khung cửa.

Anh nhíu mày: "Em không mang theo đồ ăn?"

Phuwin gật đầu như gà mổ thóc, lòng thầm nghĩ liệu Pond có đột nhiên trở nên tử tế hay không...

"Chẳng lẽ muốn nhìn tôi ăn?" Anh suy nghĩ rồi lạnh nhạt nói, nhưng vẻ mặt không hề có sự đồng cảm: "Tôi rất ngại."

"???" Anh có giỏi thì chia cho tôi cái ngại đó đi.

Phuwin dùng sức đóng cửa lại, miễn cưỡng tìm được một miếng sô cô la trong phòng. Có lẽ Pond thật sự ghét cậu, ai bảo cậu đã từng khiến anh ta mất mặt trước đám đông cơ chứ.

Thế nhưng... Ánh mắt Phuwin liền ảm đạm xuống, trong lòng nghĩ liệu cậu có thấy buồn không?

Camera chuyển đến phòng của cặp đôi khác, Phuwin bên này vẫn đang đói bụng. Một lúc lâu sau thì thấy Pond đi tới gõ cửa. Phuwin bĩu môi, nghĩ thầm lần này không phải anh ta sẽ cố ý mang đồ ăn vào khoe rồi không cho cậu ăn chứ.

Đừng nói, chuyện này anh ta thật sự có thể làm.

Pond đang cầm đồng hồ vừa tháo xuống lúc nấu cơm đeo lại lên cổ tay, đầu cũng không ngẩng, giọng nói mang vẻ đương nhiên: "Đi rửa bát đi."

"???" Sao anh ta lại dám ra lệnh nữa?!

Phuwin hơi hé môi, mắt nhìn theo Pond đang đi vào phòng và đóng cửa lại.

Cậu quả thực buồn cười, người này bị thần kinh sao.

【 Ha ha ha ha ha Naravit là quỷ à? 】

【 Không hổ danh là đối thủ một mất một còn, một giây đau lòng thay cho Phuwin. 】

【 Trước kia tôi còn không tin hai người bọn họ không hợp, hiện tại thì tôi tin rồi. 】

【 Nếu không hai ngươi trực tiếp đánh nhau một trận trong chương trình đi. 】

Phuwin kiềm chế xúc động muốn đánh người, chuẩn bị vào đập phá nhà bếp để trả thù, không ngờ đồ ăn đã được bày gọn gàng ra, lửa giận thoáng cái đã bị dập tắt.

Đây là...phần cho cậu sao?

Cậu tựa như con mèo đột nhiên bị lột lông, ngây ngốc đứng tại chỗ. Tên súc sinh này cũng có lương tâm đấy chứ...

Trong phòng rất yên tĩnh, Pond đang ngồi trên giường lật xem một quyển sách. Căn bản anh không định tham gia chương trình này, thế nhưng mấy ngày trước anh vừa vô tình phát hiện một tờ giấy ố vàng trong cuốn sách cũ.

Trên đó viết: "128√e980, nghĩ mãi vẫn không ra đáp án."

Nhìn ngày tháng mặt sau, rõ ràng là lúc chưa ở bên nhau.

Anh khẽ lắc đầu, cười nhạo bản thân còn mang hi vọng xa vời.

Có tiếng gõ cửa, Pond mở ra thì thấy chàng trai đang mất tự nhiên mà chậm rãi bước tới: "Cám ơn."

"Cám ơn gì?"

"Cám ơn anh đã phần cơm trưa cho tôi."

"Tôi có phần cho em à?" Pond gập cuốn sách trên tay lại, anh không nâng mắt, khóe miệng hơi cong: "Đó là phần cho Coca nhà tôi."

Coca là tên chú chó teddy nhà Pond.

Phuwin: "..."

Cậu không chịu được mà hít sâu, phải nhịn, phải nhịn!

Giết người là phạm pháp!

【 Ha ha ha thật đồng cảm với Phuwin. 】

【 Sao tôi lại nghe ra mùi cưng chiều khi nghe những lời này nhỉ, quá ngọt ngào mà. 】

【 Ngọt cái rắm, ông bị tiểu đường à? 】

【 Pond đúng là ngạo kiều, lúc đầu miệng ác hơn người lúc sau thì lại mềm lòng. 】

【 Tôi cảm thấy đây là hiệu ứng của chương trình, nếu không có camera thì chắc chắn Pond sẽ không để ý đến Phuwin. 】

【 Antifan mau cút đi, Pond vốn là người lương thiện đấy. 】

Phuwin tức giận mở cửa, người phía sau đột nhiên dùng giọng nói trầm thấp hỏi cậu: "Biết tại sao tôi tham gia chương trình này không?"

Vì hình tượng nên cậu đành tức giận, quay người trừng anh: "Chẳng phải là để xem trò cười của tôi sao?"

Cổ họng anh phát ra một tiếng cười nhạo, chút hi vọng trong lòng như chồi non vừa nảy mầm đã bị cắt đứt. Trên mặt khôi phục dáng vẻ ngạo mạn: "Ừm, chính là tới xem trò cười của em."

Sao người này lại nhàm chán như vậy. Phuwin tức giận: "Anh ghét tôi, tôi còn ghét anh hơn. Còn nữa, cơm anh nấu chẳng ngon chút nào."

Cửa bị đóng sầm lại, Pond bỗng cảm thấy mắt hơi đau.

Phuwin, nếu anh nhớ không lầm, lúc trước chính em là người đã đùa giỡn tình cảm của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro