Chương 2: Chuyến Xe Đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khá mệt mỏi vì không ngủ đủ giấc, cô ngả người ra sau ghế để thư giãn. Điều chỉnh một chút phía góc chăn để hơi ấm có thể ôm trọn lấy cơ thể mình. Nghiêng đầu tựa vào kiếng xe, từng dòng ký ức theo bản nhạc du dương chẳng mấy chốc ùa về trong trí nhớ.

Cô nhớ từng cái khoảnh khắc anh và cô cùng lớn lên bên nhau, cùng nhau đi trên chiếc xe đạp mỗi khi tan trường về. Tới khi cô học lớp 9, còn anh học lớp 11 trên huyện là lúc anh và cô xa nhau. Vì thôn nằm vị trí khá hẻo lánh, quanh năm luôn hạn chế tiếp xúc với bên ngoài, nên việc đi học thường gặp khó khăn. Cả thôn cũng chỉ được hai trường tiểu học và cấp hai, nhưng học sinh lại khá thưa thớt. Nếu muốn học lên cao nữa thì bắt buộc phải lên tuyến huyện, cho nên anh chỉ có thể về vào dịp cuối tuần để thăm nhà.

Hôm đó, không hiểu sao anh không ghé kiếm anh hai như thường lệ mà lại đến trường tìm cô. Dưới hàng cây xanh, lần đầu tiên cô và anh được tản bộ bên nhau. Cô vừa hồi hộp vừa hạnh phúc, cứ lén liếc nhìn anh và cười tủm tỉm.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần kaki màu đen, ống tay áo được anh xoắn lên cao để lộ ra làn da rám nắng mạnh khỏe. Bàn tay anh thô ráp và sần sùi đầy những vết chai sạn nhưng sạch sẽ, gọn gàng. Những vết chai ấy phần lớn do cha anh mất từ lúc nhỏ, chỉ có hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, nên việc đồng áng hay những việc làm nặng nhọc anh đều không để mẹ anh làm.

Đi lên huyện học anh cũng xin được một chỗ khuân vác để làm thêm, lúc đầu họ ngại anh nhỏ tuổi, không chịu được cực khổ sẽ bỏ dở giữa chừng, nhưng về sau họ cũng đồng ý vì anh năn nỉ cùng thái độ nghiêm túc. Dần dần ai nấy cũng đều quý mến anh với sự cần cù, chịu khó. Dù bằng tuổi anh cô, nhưng trông anh lại chững chạc và điềm tĩnh hơn rất nhiều. Ở anh luôn toát lên sự ấm áp và dịu dàng.

Trên con đường trải dài xuyên qua cánh đồng xanh ngát, Anh Lâm tay vừa dắt chiếc xe đạp vừa nghiêng đầu nhìn cô và hỏi:

"Trâm Anh, sau này em tốt nghiệp lớp 9, em muốn làm gì?" - Cô biết tại sao anh hỏi câu ấy. Người lớn trong thôn vẫn còn tư tưởng trọng nam khinh nữ, họ thường không thích con gái học lên cao, chỉ biết nhìn mặt chữ là được rồi. Về sau lấy chồng phụ giúp chồng việc nhà cửa chăm con đó mới là bổn phận con gái phải làm. Thế nên, hầu như con gái ở trong thôn đều học xong lớp 9 là ở nhà phụ giúp gia đình. Đợi đến tuổi lấy chồng, ông mai bà mối đến trước nhà hỏi xin để hai gia đình có thể kết thông gia. Cô ngước lên nhìn anh, nghiêm túc nói

"Em muốn đi lên huyện học tiếp, sau này sẽ trở thành một kiến trúc sư giỏi"

Anh nhìn tôi một hồi lâu, không biết anh đang nghĩ gì mà chỉ thấy anh mỉm cười, xoa đầu tôi và nói "Anh cũng hy vọng em lên huyện học, nhưng em phải thuyết phục được cha mẹ em trước đã. Em đã nói với họ chưa?"

"Dạ, chưa. Em cũng không biết nói sao nữa. Em vẫn sợ họ không đồng ý dù nói như thế nào đi nữa" Cô buồn bã đáp lời, hơn ai hết cô hiểu tính cha mẹ cô, từ lâu họ không thích cô đi học nhưng vì cô quá thích học, năn nỉ đủ đường nên họ đành chấp nhận. Nhà trước giờ làm nông, tiền trang trải có phần eo hẹp nên việc cho anh trai cô đi học sẽ được ưu tiên. Cô thở dài, mắt hướng ra xa nhìn đàn trâu đang gặm cỏ, cô không biết khi nói rồi sẽ trải qua những tháng ngày gì. Liệu không khí gia đình còn hài hòa không?

Anh nhìn cô, biết cô đang suy nghĩ gì, anh cũng chỉ biết thở dài bởi tư tưởng lạc hậu của những người trong thôn. Anh muốn giúp nhưng cũng không biết phải làm sao, trong khi bản thân anh còn không lo nổi. Tiền mẹ anh gửi hàng tháng anh đều cất giữ để phòng thân lỡ có chuyện gì không may xảy đến thì có cái để lo, mọi chi phí sinh hoạt của anh đều từ những công việc đi làm thêm.

Cũng may, do anh học giỏi nên cũng được học bổng từ trường, không phải quá lo về chi phí học tập. Nhưng nếu muốn giúp Trâm Anh thì cả một vấn đề. Quan trọng nhất vẫn là anh không biết nói sao với cha mẹ để cô tiếp tục đi học. Nhưng anh cũng không thể bỏ mặc cô bé một mình đương đầu như thế được, Anh nói:

"Không ấy anh thử ghé nhà nói giúp em xem sao, dù gì ngày thường hai cô chú vẫn thương anh. Có thể sẽ nghe anh phần nào"

Cô ngạc nhiên nhìn anh, không nghĩ rằng anh sẽ mở lời giúp cô. Xưa giờ cô không chủ động nhờ vả ai, cô thích chuyện của mình thì tự mình tìm cách giải quyết, trừ khi nó vượt quá khả năng cô thì mới nghĩ đến chuyện nhờ vả. Cái bản tính đó khi ai thân với cô thì sẽ biết rất rõ. Vừa mở miệng định từ chối thì anh liền giành nói trước

"Không chắc anh giúp được cho em, chỉ là tiện thể hỏi thăm và nói chuyện với cô chú thôi. Nên em cũng đừng ngại gì. Mà nếu được đi lên huyện học, thì lên liên hệ với anh. Dù gì anh cũng ở trên đã quen, có người giúp đỡ em vẫn hơn. Với lại cho cha mẹ em cũng yên tâm khi con gái đi xa"

Cô nghe xong không kiềm được sự hạnh phúc của mình. Không nói đến việc cô thương anh, nhưng việc anh đứng kế bên, không những ủng hộ quyết định mà còn giúp cô nói với cha mẹ. Điều đó khiến cô như lâng lâng trong niềm vui ngọt ngào.

"Dạ, em cám ơn anh" Cô ngước lên nhìn anh và cười thật tươi. Đôi má lúm đồng tiền tô điểm cho gương mặt cô thêm tỏa nắng.

Anh nhìn cô sững người và ngượng ngùng, khẽ vuốt cái mũi của mình và nói "Không ..không có gì"

Suốt đoạn đường, hai người vẫn không nói gì thêm, vẫn sóng vai đi bên nhau trong không khí hài hòa. Có những thứ dù không nói nhiều, nhưng đối phương vẫn có thể cảm nhận được tiếng lòng của mình

Vào sinh nhật 17 của mình, cô quyết định sẽ bày tỏ tình cảm của mình với anh. Ở tại vùng nông thôn hẻo lánh này, chuyện tình cảm trai gái vẫn chưa mạnh dạn như ở thành phố. Ai thương nhau chỉ có thể nhờ người lớn hay đứa bạn trong thôn để làm cầu nối cho chuyện tình của họ. Vì thế, để quyết định bày tỏ với anh, cô đã thu hết sự can đảm vốn có trong 16 năm qua, cùng với bản tính ngày thường không sợ một ai của mình. Cô vừa hồi hộp, vừa mong chờ với niềm hy vọng được anh đáp lại tình cảm của cô. Nhưng trước đó cô 2 ngày, anh đã biến mất một cách bí ẩn. Từ đó đến nay đã 3 năm vẫn chưa ai tìm được tung tích của anh.

Nhưng vì sao đêm nay cô lại mơ thấy anh Lâm báo mộng cho mình, cô không tin trên đời này tồn tại một thế lực siêu nhiên như là ma quỷ. Hơn hết là, cô không muốn nhất là có chuyện không hay xảy đến với anh. Cô nói thầm trong lòng mình

"Anh Lâm, anh ở đâu, sao không liên lạc với em vây?"....

Đang suy nghĩ miên mang, bỗng dưng chiếc xe đột nhiên thắng gấp, bánh xe trượt dài ma sát với mặt đường tạo âm thanh rất lớn,

"Kétttttttt..................."

Chiếc xe phanh gấp đã làm cho tất cả mọi người trên xe bị đánh thức. Ai cũng nháo nhào hoảng sợ, không biết chuyện gì đã xảy ra. Mọi người đều đổ dồn về phía đầu xe để xem điều gì khiến bác tài đột nhiên phanh gấp đến thế. Do cô ngồi hàng ghế đầu, hầu như cô cũng không cần phải chen chúc như họ. Nhưng cô cũng không thấy gì cả, cô nghĩ có thể con vật gì đó băng qua đường và xe tông phải. Vì là đường rừng, nên dễ dàng thấy được những động vật nhỏ buổi tối đi lang thang để kiếm ăn.

Bác tài dừng xe, cùng chú lơ xe xuống kiểm tra tình hình, trên xe bắt đầu huyên náo. Những tiếng bàn luận cứ thế bắt đầu to dần. Một anh trong nhóm người hành khách từ dãy cuối đi lên

"Có chuyện gì thế, sao xe đột nhiên lại phanh gấp?" Anh chàng mặc chiếc áo khoác màu nâu, tóc dài được cột phía sau đầu, tướng tá trông rất nghệ sĩ cất tiếng hỏi.

"Hình.. hình như xe cán phải vật gì đó, tôi nghe bác tài nói thế" - Cô gái ngồi hàng trên trả lời với giọng điệu hơi run rẩy và lắp bắp. Nhìn cô mặc một chiếc váy in hoa, dài ngang đầu gối. Gương mặt trái xoan, da trắng mịn như ngọc, tóc được uốn lọn xoăn nhẹ nhàng màu nâu, trông rất thời trang. Cô nghĩ chắc cô gái trẻ này lần đầu đi đâu đó vào ban đêm, lại là đường rừng vắng vẻ, nên đã dọa cô hoảng sợ không ít rồi. Tuy thế, nhưng cô gái vẫn tỏ vẻ là mình không sợ, cô đưa mắt nhìn ra khoảng không gian ngoài xe, như đi tìm đáp án trấn an tinh thần.

Cô mỉm cười và nghĩ thầm "Chắc cô ấy lần đầu đi du lịch rồi, bị dọa sợ mà còn đưa mắt nhìn ra bên ngoài nữa chứ, cũng dễ thương ghê". Gần 10 phút trôi qua, vẫn chưa thấy hai người đó quay lại, có người trên xe mất kiên nhẫn hô lên

"Sao lâu rồi không thấy bác tài và thằng lơ quay lại vậy?, Chúng ta cùng xuống kiểm tra xem." Người đàn ông có râu quai nón, thân hình trông lực lưỡng vừa nhìn đồng hồ vừa dẫn đầu người xuống xe, lục đục thêm vài thanh niên đi cùng.

Cô cũng không muốn xuống, vì trời hôm nay khá lạnh nằm trên xe thôi mà cô cảm thấy như bị đông cứng hết tay chân. Với lại cô cũng đoán được là xe gặp chuyện gì, dù sao cũng là đường về quê cô mà.

Trong lúc chờ đợi, cô nhìn ra ô cửa kiếng, trong màn đêm yên tĩnh không có một chiếc xe nào qua lại. Nhờ ánh trăng chiếu xuống, cô trông thấy có một chú chim bay xuống cành cây, rỉa lông sau khi ăn no nê rồi lại bay đi. Đang nhìn bâng quơ, bỗng dưng cô giật mình ngồi phắt dậy, hai tay cô áp vào thành kiếng để thu hẹp khoảng cách gần hơn. Cô thấy một cô gái đứng từ xa, thân mình cô khuất một nửa sau cái cây. Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu trắng, tóc xõa dài ngang lưng. Vì trời quá khuya, nên cô không thể thấy rõ khuôn mặt cô ấy. Cô thầm nghĩ

"Hổng lẽ mình bị hoa mắt rồi, giờ này cô ấy làm gì ở đây? Mà lại ăn mặc phong phanh thế kia? Hay là người mộng du nhỉ?" - Để chắc mình không bị hoa mắt, cô lấy tay vỗ nhẹ lên trên mặt, để có thêm sự tỉnh táo hơn. Cô quay đầu lại một lần nữa, xém chút cô đã hét toáng lên. Chỉ mới có vài giây thì một người bình thường sao có thể đi nhanh thế được, so với lần trước cô nhìn thấy, thì khoảng cách cô và cô gái mặc váy trắng gần hơn rất nhiều.

Cô gái ấy có làn da trắng bệch, tóc xõa dài che hết gần cả khuôn mặt, đôi mắt hờ hững như không tiêu cự nhìn về hướng chiếc xe cô. Miệng hé mở như đang nói gì đó mà cô nghe không được. Nhìn xuống thấy trên tay cô ấy ôm theo một chú gấu bông màu trắng, không biết đã quá cũ hay bị ngã dính bùn do đi trong rừng mà nó lấm tấm màu nâu sậm. Nhìn cảnh ấy trong rất kỳ dị và đáng sợ.

Người cô toát hết mồ hôi lạnh, lần thứ hai trong đêm, cô như bị vớt ra khỏi dòng nước lạnh giá. Cô vẫn không cho mình gặp ma, mà vẫn nghĩ là chắc cô ấy đi lạc đâu quanh đây thôi. Lần thứ ba, cô quay mặt sang hướng khác, vừa điều chỉnh tâm lý muốn kiểm tra một lần nữa. Cô quay lại, lần này cô không kiềm được giọng mình và đã hét toáng lên

"Á..á.....á......."

Người trong xe hoảng hồn, quay sang cô hỏi - "Cô bị sao vậy, đau bụng hay gì?". Cô không nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa. Lần này cô triệt để hoảng sợ, từng cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô, hai tay run lẩy bẩy ôm chặt lấy thân mình để tìm kiếm sự an toàn. Từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống trán. Không dám nhìn ra cửa xe một lần nữa, cô đưa tay chỉ ra hướng cửa xe, mọi người cũng nhìn theo nhưng không hề thấy gì.

Tất cả mọi người cũng bị cô dọa cho sợ, không ai biết chuyện gì đang xảy ra với cô. Chỉ thấy biểu hiện cô hết sức kỳ quái. Hai tay cứ ôm chặt lấy mình, miệng cứ lẩm bẩm "Không.. Không..."

Một người phụ nữ chừng khoảng năm mươi mấy, lại gần vỗ nhẹ lưng giúp cô lấy lại sự bình tình. Bà ấy khẽ nhỏ giọng hỏi bên tai cô

"Cô đã nhìn thấy cô ấy đúng không?" Giọng bà ta nhẹ nhàng, lanh lảnh không phù hợp với độ tuổi một chút nào. Nhưng đã quá hoảng sợ nên cô không chú ý nhiều

Thấy cơ thể cô run bần bật khi nhắc đến cô gái váy trắng, bà nhẹ giọng an ủi: "Không sao, không sao... cô ấy đi rồi...". Ngước lên nhìn bà ấy để lấy sự cam đoan trong ánh mắt, cô nghiêng đầu qua cửa sổ, quả thật cô ấy không còn xuất hiện nữa. Cô vẫn không hết hoảng sợ, vì trước giờ cô chưa bao giờ thấy những chuyện như thế này.

"Nói cho tôi nghe, cô nhìn thấy gì vậy?" - Bà cười dịu dàng, giọng điệu nhỏ nhẹ như trấn an đứa trẻ đang khóc. Tay bà đặt lên cánh tay cô như vừa trấn an và vừa hỏi. Cô ngập ngừng đáp

"Tôi.. cô ấy..."

Thấy cô vẫn còn hoảng sợ, bà ta vươn tay vào chiếc túi bên cạnh. Lấy ra chai nước ấm nhét vào tay, kêu cô uống một ngụm nước ấm để lấy lại sự bình tĩnh. Cảm thấy đỡ hơn, cô lên tiếng kể lại sự việc lúc đó.

"Khi tôi quay lại lần thứ ba, bỗng nhiên cô ấy xông tới gần phía trước kiếng xe, bàn tay đầy máu áp lên thành kiếng. Miệng cười khúc khích ngoác cả đến mang tai trông cứ như ai lấy con dao rạch miệng cô vậy, nhưng đáng sợ hơn là cô ấy lại...." Thấy cô sợ hãi, bà ấy vỗ nhẹ lưng cô lần nữa, giúp cô lấy lại sự bình tình. Quả nhiên cô ấy nói tiếp

"Cô ấy không có lưỡi..."

Bà ta dường như đã sớm biết, chỉ là muốn nghe cô kể lại để xác minh sự việc. Bà ấy nhìn cô thật sâu và thở dài

"Cô bé, cái thứ không sạch sẽ ấy sẽ trở lại, để tìm cô. Cô đeo thứ này bên mình, khi có chuyện nó sẽ bảo vệ tính mạng cô đấy".

Nói rồi, bà ấy lấy trong túi xách sợi dây chuyền được tết từ một sợi chỉ đỏ, hai đầu mỗi sợ là một hạt châu nhỏ màu xanh ngọc. Mặt dây là một chiếc túi gấm dài cỡ hai lóng tay màu đỏ tươi, phảng phất như có một mùi hương thơm nhè nhẹ tỏa ra xung quanh. Khi đưa túi cho cô, bà ta dặn dò "Một khi đeo trên cổ, thì không được tháo xuống để tránh những thứ không sạch sẽ tìm đến, cô nhớ chưa?"

Lại lần thứ hai cô được người khác dặn dò, tay cô run run cầm lấy. Cô không hiểu sao cô lại tin lời bà ấy mà đeo sợi dây chuyền này. Có thể bà ấy thấy thứ mà không ai trên xe nhìn thấy, khiến cô cảm thấy mình không bị điên.

Vừa lúc, tài xế và đoàn người xuống kiểm tra tình hình quay lại. Họ thông báo với những người khác trên xe chỉ là cán phải con mèo rừng đi kiếm ăn thôi, không có gì phải sợ. Sau khi mọi người bắt đầu ổn định chỗ ngồi, xe tiếp tục lăn bánh để đi tiếp. Không ai hay có chuyện gì xảy đến, mà chỉ có cô là người nhìn thấy những điều không nên thấy. Trong lúc hoảng sợ, cô không biết là có người đang theo dõi cô. Từng ngón tay thon dài, sạch sẽ gõ từng nhịp lên trên thành ghế, từng nhịp gõ khiến chiếc chuông bạc nhỏ trên cổ tay người nọ vang lên lanh lảnh..

"Leng keng.. Leng keng....."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro